2.9: Ân ái bị hoàng đế bắt gặp
Ngụy Nam Dật dùng lưỡi liếm nhẹ lồn non sưng đỏ của Khương Trà, tập trung vào lỗ nhỏ mới bị ngọc thế mới hành hạ.
Chỗ bị liếm vừa đau vừa tê, Khương Trà cắn môi dưới ậm ừ, mông uốn éo muốn thoát khỏi đầu lưỡi của Ngụy Nam Dật, nhưng cũng cảm thấy thoải mái, muốn hắn tiếp tục liếm.
Vừa đau vừa sướng có thể mô tả chính xác nhất trạng thái hiện tại của cậu.
Cảm giác được bàn tay đặt trên đầu mình vẫn đang dùng dùng sức xuống, Ngụy Nam Dật cũng không ngẩng đầu lên mà nhẹ nhàng ngậm hết lồn non vào miệng tiếp tục liếm, nước dâm bắt đầu chảy ra khỏi lỗ lồn, đầu lưỡi cuốn lấy nước dâm ngọt ngào rồi bôi từng chút lên miệng lồn rách nhẹ.
"Ư...đau."
Ngụy Nam Dật đã nhẹ nhàng hết mức có thể, hắn muốn ngẩng đầu lên, nhưng hai tay trên đầu không chịu buông ra, đành phải tiếp tục liếm càng nhẹ nhàng cẩn thận hơn.
"Ừm~"
Ham muốn tăng lên điên cuồng khiến Khương Trà có chút hoảng sợ, nhanh chóng rên rỉ không cho Ngụy Nam Dật liếm nữa, cậu sợ nếu tiếp tục liếm sẽ không nhịn được mà nhào vào trong ngực Ngụy Nam Dật đòi đụ, nhưng lồn non phía dưới thực sự không thể chịu dày vò thêm nữa.
Ngay khi Khương Trà tưởng rằng đã xong việc, Ngụy Nam Dật đang vùi đầu giữa hai chân cậu đột nhiên hôn dịu dàng hôn lên lồn nhỏ, nụ hôn trân trọng không chứa chút dục vọng nào ngay lập tức khiến Trà Trà lên đỉnh.
Ngụy Nam Dật không ngờ chỉ một nụ hôn cũng có thể khiến Khương Trà xuất tinh, hắn còn chưa kịp lui ra, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên bị một tia mật ngọt tưới đẫm.
Ngẩng đầu lên, mặt hắn đã dính đầy nước dâm, ngưng tụ thành giọt từ cằm rơi xuống.
Khương Trà vừa mới bình tĩnh lại sau khi lên đỉnh, ngẩng đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Ngụy Nam Dật, nuốt nước bọt hai lần, đỏ mặt phủ đầu trước: "Ngươi đột nhiên hôn ta làm gì!"
Nói xong nhanh chóng ngồi dậy, dùng tay áo giúp Ngụy Nam Dật lau nước dâm trên mặt.
Nguỵ Nam Dật nhìn Khương Trà đang đỏ mặt ngượng ngùng, giọng nói ấm áp hỏi: "Không thích được hôn như vậy sao?"
"Thích......"
"Ừ." Ngụy Nam Dật cười nhẹ ôm Khương Trà vào lòng, hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói: "Bé ngoan, ta có cách đưa ngươi đi, ngươi..."
Ngụy Nam Dật chưa kịp nói gì, Khương Trà đã vội vàng cắt ngang: "Ta không muốn! Ta muốn ở cạnh ngươi! Ta còn chưa có thai."
"Bệ hạ -" sẽ không cho phép ngươi mang thai con của ta.
Lời nói ra tới bên miệng nhưng Ngụy Nam Dật lại nuốt xuống, bé ngoan liều mạng tiến cung chỉ vì sinh con cho hắn, hắn không thế đem hy vọng của cậu dập tắt ngay lúc này.
Nguỵ Nam Dật lần nữa bôi thuốc mỡ lên môi lồn sưng đỏ và miệng lồn rách nhẹ, Khương Trà bị kinh hãi gần một canh giờ, cơm cũng không muốn ăn nữa, chui vào chăn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngụy Nam Dật vuốt tóc Khương Trà, đứng dậy rời đi.
Trong ngự thư phòng, thái giám đi tới trước mặt Cố Lệ Thừa, thấp giọng báo cáo: "Bệ hạ, vị kia muốn gặp ngài."
"Không gặp."
Nhận được hồi âm, Ngụy Nam Dật gật đầu nói với thái giám đến đưa tin: "Báo với bệ hạ rằng ta sẽ đợi người."
Cố Lệ Thừa ở ngự thư phòng xử lý tấu chương, không có ý định gặp Nguỵ Nam Dật, sau khi xử lý tấu chương y thậm chí còn dành thời gian đi gặp lão thái phó vẫn luôn thúc giục y nạp phi.
Sau khi giải quyết công việc thái phó như thường lệ rồi lại dùng bữa, Cố Lệ Thừa thấy sắc trời dần tối, sau đó một mình đi đến lãnh cung, từ xa đã nhìn thấy Ngụy Nam Dật đang đứng ở cửa đợi mình.
Nếu chuyện này xảy ra trước cái gọi là say rượu vô đức, e rằng lúc này y đã không còn giữ được tôn nghiêm của đế vương nữa, nhưng bây giờ biết hắn ở đây đợi là vì người khác, giữa lông mày y đã có một tia tức giận.
Cố Lệ Thừa đi tới trước mặt Nguỵ Nam Dật đang chuẩn bị quỳ xuống, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn ta cùng ngươi nói chuyện vui vẻ thì cứ quỳ xuống đi."
Ngụy Nam Dật đã quỳ được nửa chừng, dừng lại, im lặng thở dài nhìn bóng lưng Cố Lệ Thừa đi ngang qua, im lặng thở dài.
Hai người trước sau nhảy lên nóc chính điện, ngồi trên nóc nhà cách xa nhau, không ai ai lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, Cố Lệ Thừa cười lạnh nói: "Đối với người, hắn quan trọng như vậy sao?"
Ngụy Nam Dật biết bây giờ phải nói gì để khiến Cố Lệ Thừa hài lòng, nhưng hắn lại không làm được, sau một lúc im lặng, mới nói: "Bé ngoan yếu đuối, nếu bệ hạ tức giận thì cứ đánh thần đi, thần sẵn sàng chịu đựng."
"Ngụy Nam Dật." Cố Lệ Thừa vô cảm đứng lên, "Tình ý những năm này giữa trẫm và ngươi tính là gì?"
"Bệ hạ... quân thần khác biệt."
"Ha, năm đó ngươi không nói như vậy, ngươi nói nam nhân và nam nhân là trái với luân thường." Nói đến đây, Cố Lệ Thừa mỉa mai nói: "Đúng vậy, hắn không tính là nam nhân, bất nam bất...."
"Bệ hạ."
Đây là lần đầu tiên Ngụy Nam Dật cắt ngang lời của Cố Lệ Thừa.
Trán Cố Lệ Thừa nổi gân xanh, sự bảo vệ của hắn dành cho Khương Trà khiến trái tim y vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng trẫm thật sự sẽ không giết hắn sao?"
"Bệ hạ sẽ không."
Khương Trà đang ngủ phía dưới đã tỉnh lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Ngụy Nam Dật và Cố Lệ Thừa ở trên mái nhà, cậu tập trung nghe ngóng nhưng lại chẳng nghe thấy gì, chán nản không nghe nữa, mở bảng nhiệm vụ ra xem xét.
Tiến độ nhiệm vụ: 30%.
Mặc dù đã câu được Nguỵ Nam Dật, nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành được nửa chặng đường, đủ cho thấy tình cảm sâu sắc của Cố Lệ Thừa dành cho Nguỵ Nam Dật, và Nguỵ Nam Dật cũng có tình cảm với Cố Lệ Thừa, chỉ là hai người chưa bao giờ đi tới bước cuối, bây giờ có cậu ở đây, đương nhiên lại càng không thể.
Chỉ cần thời gian là có thể xóa bỏ hoàn toàn tình cảm của Ngụy Nam Dật dành cho Cố Lệ Thừa.
Khương Trà suy nghĩ một lúc, bác bỏ hầu hết kế hoạch mà mình nghĩ ra, vị diện này quá khác biệt so với những vị diện trước đó, một trong những người mà cậu cần phải đối mặt là hoàng đế, cậu có quá ít sự chủ động.
Chuyển động ở trên mái nhà lại lần nữa thu hút sự chú ý của Khương Trà, cậu nằm trên giường lặng lẽ nghe giọng nói của hai người ngày càng gay gắt, cuối cùng tan rã không vui.
Một lúc lâu sau Nguỵ Nam Dật mới trở về phòng.
"Biểu ca......"
Lúc này Ngụy Nam Dật mới phát hiện Khương Trà đã tỉnh, hắn điều chỉnh tâm tình, nhanh chóng đi đến bên giường: "Tỉnh rồi, đói bụng không?"
Khương Trà gật đầu, theo tay Nguỵ Nam Dật kéo hắn ngồi xuống, thận trọng hỏi: "Vừa rồi là bệ hạ sao? Ngươi cùng bệ hạ cãi nhau?"
Nguỵ Nam Dật không trả lời vấn đề, mặc quần áo cho Khương Trà xong, bế cậu xuống giường nói: "Ta đưa ngươi đi ăn."
Khương Trà thấy thế, ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Nhưng từ khi Cố Lệ Thừa và Nguỵ Nam Dật cãi nhau trên mái nhà rồi bỏ đi, Khương Trà cũng trở nên thoải mái và nhàn nhã hơn, bởi vì Cố Lệ Thừa không còn làm phiền cậu nữa, thậm chí còn không xuất hiện.
Nhưng nếu Cố Lệ Thừa không xuất hiện, cậu phải tìm cách phá vỡ thế bế tắc này, cơ hội như vậy xuất hiện vào ngày thứ mười ba sau khi Ngụy Nam Dật và Cố Lệ Thừa chia tay trong không vui.
"Ừm... nhẹ thôi."
Ngụy Nam Dật hơi nới lỏng hàm răng đang cắn hột le của Khương Trà, ngậm hết hột le vào miệng, đầu lưỡi đút vào miệng lồn đang rỉ nước, vừa đút vào đã bị thịt lồn không đợi được vội vàng cắn chặt.
Chiếc lưỡi mềm lập tức bị mắc kẹt bên trong không thể di chuyển.
Ngụy Nam Dật bất lực nắn mông Khương Trà, muốn làm cậu thả lỏng, nhưng đổi lại hắn nhận được là lỗ lồn càng cắn chặt hơn, hắn đành phải đưa tay vuốt ve những nơi nhạy cảm khác trên cơ thể Khương Trà, cố gắng làm cậu thả lỏng.
"Ah ~" Khương Trà rên rỉ, kẹp đầu Ngụy Nam Dật giữa hai chân, phát ra một tiếng ừ đầy quyến rũ, "A...uh-huh~ lưỡi liếm thật thoải mái..."
Ngụy Nam Dật ôm mông Khương Trà, vùi đầu vào giữa hai chân cậu, liếm mút lồn non một lúc lâu.
Đã không thể kìm nén khi nghe tiếng rên rỉ mềm mại và quyến rũ kia nữa, hắn rút đầu lưỡi đang bị lồn non cắn chặt ra, giữa tiếng rầm rì kháng nghị của Khương Trà, hắn đỡ lấy con cặc trong tay đút vào.
Con cặc đã lâu không được quan tâm đã cứng như sắt, khoái cảm đánh thẳng vào tâm hồn khiến Ngụy Nam Dật rên lên, nắm lấy eo Khương Trà bắt đầu nhấp hông.
Vốn dĩ hắn không muốn ở trong cung nữa, nhất là khi Cố Lệ Thừa cũng ở trong cung còn cùng bé ngoan làm tình, nhưng không biết bé ngoan làm sao, từ bữa tối đã quấn lấy hắn đòi đụ, còn sẵn sàng khóc tới chết nếu hắn không cho.
Lúc đầu hắn thực sự chỉ định liếm lồn cho bé ngoan rồi thôi, nhưng mọi thứ thường phát triển ngoài tầm kiểm soát...
Ngay lúc Ngụy Nam Dật đang ôm Khương Trà nhanh chóng nắc cặc trong cơ thể cậu, Cố Lệ Thừa đi tới ngoài cửa viện giơ tay ngăn cản thái giám gác cửa vào truyền tin.
Hôm nay sứ thần Mông Cổ chính thức vào cung dâng lễ vật, nguyện tôn Đại Hạ làm chủ xưng thần, tâm trạng y không tồi, tiếp đón sứ thần xong mới rảnh rỗi tới xem xem.
Sau khi vào sân viện, tâm trạng tốt đẹp của Cố Lệ Thừa hoàn toàn tắt ngấm khi nghe thấy âm thanh mơ hồ phát ra từ trong nhà, y nhanh chóng bước vào đại sảnh, sắc mặt tái nhợt xông vào phòng sau, những gì nhìn thấy khiến y như rơi vào hầm băng.
Người luôn từ chối đi tới bước cuối vượt qua lễ nghi luân thường bao nhiêu năm, giờ đây đang ôm lấy một người khác làm chuyện dâm loạn.
"Ngụy Nam Dật!"
Cố Lệ Thừa tức giận đến mất trí, đột nhiên nhặt thanh kiếm Ngụy Nam Dật đặt trên bàn, vung kiếm về phía hai người vẫn đang ôm nhau, khi nhìn thấy Ngụy Nam Dật theo bản năng bảo vệ tên kia phía sau, trái tim y đột nhiên co rút lại, thanh kiếm chém ra dừng lại cách cổ Ngụy Nam Dật nửa nắm tay.
Vào lúc Cố Lệ Thừa rút kiếm, Ngụy Nam Dật đã rút con cặc cắm trong người Khương Trà ra, bảo vệ cậu ở phía sau, im lặng nhìn hoàng đế đang nổi giận.
Hắn không thể giải thích được tình cảnh hiện tại, cũng... không cần phải giải thích gì nữa, những gì Cố Lệ Thừa nhìn thấy đều là sự thật.
Cố Lệ Thừa đột nhiên vung kiếm, trút cơn tức giận quái dị lên chiếc bàn gần đó, điên cuồng hét lên: "Ô uế hoàng cung! Đáng chết! Đáng chết!Đáng chết!!!"
Khương Trà trốn đằng sau Nguỵ Nam Dật, nhìn Cố Lệ Thừa chặt chiếc bàn thành từng mảnh, nuốt nước bọt từ tận đáy lòng, ngay khi cậu nghĩ rằng lần này có thể sẽ phải trải qua một lần hồi sinh, Cố Lệ Thừa đang phát điên đột nhiên bình tĩnh đến kỳ lạ.
Y ném kiếm trong tay đi, vẻ mặt âm trầm nhìn Khương Trà đang được Ngụy Nam Dật bảo vệ: "Cút qua đây."
"Bệ hạ——"
"Câm miệng." Cố Lệ Thừa bình tĩnh nói: "Nếu ngươi dám nói thêm một lời, thánh chỉ tru di cửa tộc sẽ lập tức ra khỏi cung."
Nghe tin cửu tộc sắp bị giết, Khương Trà đang trốn sau lưng Nguỵ Nam Dật nhanh chóng thoát khỏi cánh tay bảo vệ mình rồi bò về phía Cố Lệ Thừa trong nỗi kinh hoàng.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Lệ Thừa rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của Khương Trà, ánh mắt liếc nhìn phần thân dưới trần trụi của cậu, khóe miệng nhếch lên một vòng cong mỉa mai, "Lấy lòng trẫm."
Nhận ra Cố Lệ Thừa muốn làm gì, Ngụy Nam Dật cau mày định ngăn cản, nhưng Khương Trà đang quỳ trước mặt Cố Lệ Thừa ngây ngẩn hai giây, lập tức đi tới, đôi tay run rẩy cởi thắt lưng cho Cố Lệ Thừa.
"Bệ hạ, bệ hạ, đừng tru di cửu, cửa tộc..."
Cố Lệ Thừa nhìn Khương Trà cởi thắt lưng của mình, lạnh lùng nhìn Nguỵ Nam Dật không kịp mặc quần, muốn ngăn cản: "Muốn hắn sống thì cứ ở yên đó đừng nhúc nhích, trẫm không đủ kiên nhẫn để nói lại lần nữa."
Ngụy Nam Dật sững sờ tại chỗ, hắn nhìn thấy sát khí trong mắt Cố Lệ Thừa, ý thức được, nếu bây giờ hắn đi tới, y thật sự sẽ giết chết bé ngoan.
Hắn cảm thấy áy náy, cũng không thể khơi dậy được bao nhiêu tức giận đối với hành vi của Cố Lệ Thừa.
Chuyện này là hắn đáng trách, hắn không khống chế được, theo tính cách của Cố Lệ Thừa, nếu hắn có thể yên ổn ở trong lãnh cung thì sớm muộn y cũng sẽ chấp nhận kết quả như vậy, lại cứ thế nhìn thấy hắn và bé ngoan làm tình..
Nhưng bé ngoan lẽ ra không phải chịu đựng tất cả những điều này.
Nhìn thấy Khương Trà đã cởi bỏ quần áo của Cố Lệ Thừa, Ngụy Nam Dật đau lòng muốn nỗ lực thêm lần cuối: "Bệ hạ, tha cho thần đệ, thần nguyện ý chấp nhận bất kỳ hình phạt nào."
Giọng điệu cầu xin mà trước giờ y chưa bao giờ nghe.
Cố Lệ Thừa cụp mắt xuống, nhìn Khương Trà kéo quần mình xuống, run rẩy lấy ra thứ còn đang mềm kia, cười ha ha nói: "Không phải đang trừng phạt ngươi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro