2.5: Bỏ thuốc, đút vào
Ngụy Nam Dật là võ giả, một chút lực tác động lên tay, khiến Khương Trà đau đến bật khóc: "Đau..."
Ngụy Nam Dật nghe cậu kêu đau liền thả tay ra, Khương Trà cố chịu đựng cơn đau ở cổ tay, lập tức trèo lên người Ngụy Nam Dật, nhấc mông đến chỗ nhạy cảm nơi bụng dưới của hắn rồi ngồi xuống, vừa lúc chuẩn bị chui ra khỏi chăn hôn hắn, đôi bàn tay to lớn đã giữ lấy eo đặt cậu lên giường.
"Biểu ca--"
"Suỵt, đừng nói nữa."
Khương Trà do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ngụy Nam Dật đau đầu xoa xoa lông mày, hắn cho rằng chỉ cần không coi như không có gì thì có thể an tâm trải qua ba ngày này, nhưng không ngờ bé ngoan lại có ý định vụng trộm nhân lúc hắn ngủ, nếu không phải hắn rất cảnh giác, hiện tại đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng trách lúc sau lại không nhắc đến chủ đề sinh hay không sinh với hắn nữa.
Trong phòng không có ánh sáng, Khương Trà chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình của Ngụy Nam Dật, thấy hắn đã lâu không cử động, cậu hoảng sợ chạm vào tay Ngụy Nam Dật, nắm lấy ngón tay của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Biểu ca, ngươi giận à?"
"Không." Ngụy Nam Dật bất đắc dĩ thở dài: "Bé ngoan, ta nói cho ngươi lần cuối, ta không cần ngươi sinh con cho ta, cũng không cần lưu lại huyết mạch."
Vốn dĩ hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới việc Khương Trà ban ngày từ bỏ việc sinh con cho hắn, ban đêm lại lẻn vào chăn chạm vào nòi giống của mình, hắn liền đè nén lời nói vừa ra khỏi miệng.
"Sau khi trời sáng, ngươi đi tìm người dẫn ngươi vào cung, lập tức xuất cung."
"Ta không muốn! Ta sẽ không đi!"
"Nghe lời."
"Không muốn!" Khương Trà buông tay Ngụy Nam Dật ra, quay lưng về phía hắn nằm xuống, "Cho dù bây giờ có rời đi, ta cũng sẽ quay lại."
Những lời này ngay lập tức đánh bại ý định dùng vũ lực đuổi cậu đi của Ngụy Nam Dật.
Ngụy Nam Dật đau đầu nhìn Khương Trà, không thể làm gì được.
Nghe thấy tiếng người đứng dậy sau lưng, Khương Trà vẫn nằm quay lưng về phía Ngụy Nam Dật, khi có động tĩnh từ chiếc giường nhỏ bên ngoài, cậu liền đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài trong bóng tối, chưa bước được hai bước thì đã bị vấp vào ghế ngã sóng xoài.
Nguỵ Nam Dật vội vàng đứng dậy, lao tới đỡ Khương Trà đang ngã trên mặt đất lên: "Đụng ngã chỗ nào?"
"Không cần ngươi lo."
Ngụy Nam Dật bất lực bế Khương Trà trở lại giường, sau khi đặt ngươi lên giường, hắn tìm mồi lửa châm đèn nhìn Khương Trà đang rưng rưng nước mắt, đi tới kiểm tra tay chân cậu, không thấy bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thoả hiệp: "Ta sẽ không ngủ bên ngoài, ngươi cũng đừng như vậy nữa, được không?"
"Được."
Nhưng Ngụy Nam Dật rất nhanh đã nhận ra việc cậu nói được, chỉ là hứa với hắn là sẽ không làm loạn.
Chỉ trong ba ngày, Nguỵ Nam Dật đã bị tấn công vô số lần bằng nhiều cách khác nhau, có khi hắn đang tắm, Khương Trà thậm chí còn xông vào lao tới vòng tay hắn, hắn rất kiềm chế sợ làm Khương Trà bị thương, Khương Trà lại nắm lấy thằng em hắn, nếu như không phải kịp thời ném người ra ngoài, có lẽ sẽ thành chuyện cười.
Cả hai đều đã kiệt sức rất nhiều trong những "tấn công" lặp đi lặp lại này.
Kế hoạch để Khương Trà rời khỏi cung trong ba ngày cũng bị gác lại, Khương Trà đã nói rõ ràng rằng dù có rời đi thì cũng sẽ quay lại, Ngụy Nam Dật chỉ có thể để cậu tiếp tục ở lại trong cung, dù sao trong tầm mắt hắn cũng an toàn hơn.
Nhưng Cố Lệ Thừa sẽ sớm trở về, sau khi y trở lại, liệu bé ngoan có thể bình yên được không?
Khương Trà im lặng mặc bộ thái giám rồi đội mũ, nói với Ngụy Nam Dật đang ngồi bên cửa sổ đọc binh thư: "Ta đi lấy bữa tối." Nói xong, không đợi Ngụy Nam Dật đáp lại đã quay người đi về phía cửa.
Một lúc sau lại quay lại: "Biểu ca."
"Ừm?"
"Ngươi thật sự không chịu để ta sinh con cho ngươi sao?"
"......đúng."
Nhìn thấy Khương Trà gật đầu xoay người rời đi, Ngụy Nam Dật theo bản năng cảm thấy có chuyện không ổn, hắn đặt cuốn binh thư đang sắp đọc xong xuống, lặng lẽ đi theo.
Cố Lệ Thừa mặc dù giam cầm hắn trong lãnh cung, nhưng cũng không hạn chế hắn hoạt động của hắn, thế nên chỉ cần hắn cố ý che giấu tung tích, thái giám trong lãnh cũng sẽ không thể phát hiện ra hắn.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Ngụy Nam Dật trở lại trước Khương Trà, đợi không lâu, Khương Trà cũng mang theo hai hộp đồ ăn quay lại.
"Biểu ca, ăn cơm thôi."
"Ừm."
Ngụy Dật Ý giả vờ như chưa từng ra ngoài, đi đến trước bàn, ngồi xuống hỏi: "Hôm thuận lợi chứ?"
Tay cầm món ăn của Khương Trà run rẩy, không tự nhiên trả lời: "Rất thuận lợi."
Đương nhiên, Ngụy Nam Dật lập tức nhận ra Khương Trà có gì đó không ổn, nhưng hắn vừa đi theo cậu đến tận nơi, khi quay lại chỉ để cậu khuất mắt trong chốc lát, bé ngoan kỳ lạ như vậy chắc là không liên quan gì đến bữa tối.
Đại khái chắc là vì hắn không cho phép sinh con nên mới giận dỗi.
Bữa ăn này lặng lẽ hơn bao giờ hết. Ngụy Nam Dật vẫn ăn rất nhanh, hắn ăn xong Khương Trà vẫn đang chậm rãi nhai.
Vô số lần bắt được ánh mắt Khương Trà, trong mắt Nguỵ Nam Dật tràn đầy bất đắc dĩ, "Muốn nói gì cứ nói đi."
"Không, không muốn nói gì cả."
"Vậy tại sao cứ nhìn ta mãi thế?"
"Chỉ muốn nhìn thôi!"
Ngụy Nam Dật nhìn Khương Trà gần như vùi mặt vào trong bát, rất khó tin rằng cậu chỉ tùy tiện nhìn, đúng lúc hắn đang định hỏi thêm mấy câu nữa thì trong người đột nhiên nóng lên, hắn lập tức hiểu ra sự kỳ lạ của Khương Trà hôm nay.
Ngụy Nam Dật khó tin nhìn Khương Trà ngồi bên cạnh, "Bé ngoan, ngươi bỏ thuốc ta?"
Tay Khương Trà đột nhiên run lên, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Nguỵ Nam Dật, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn, cảm thấy áy náy không dám nhìn thêm nữa.
"Bởi, bởi vì ngươi không cho ta sinh con, ta đành phải bỏ thuốc." Khương Trà đặt đũa xuống, ngón tay run run cầm khăn gấm lau miệng, "Ta không thể để biểu ca tuyệt hậu, ta không muốn thấy cữu cữa, cữa ma, nương ta, cùng các tỷ tỷ đau lòng."
Chỉ mới nói mấy câu, háng Ngụy Nam Dật đã lộ ra một khối lớn, hắn vô thức dùng công phu của mình để đè ép tác dụng, nhưng không ngờ rằng tác dụng của thuốc lại trở nên hung bạo hơn.
Toàn thân nóng không chịu nổi, thân dưới cương cứng như sắp nổ tung.
"Khương Trà! Gan ngươi lớn thật đấy!"
Dục vọng uy hiếp khiến Ngụy Nam Dật không dám ở lại nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng Khương Trà một câu rồi đứng dậy muốn đi.
"Biểu ca, ta cho Xuân Phong Túy vào trong đĩa." Khương Trà đỏ bừng mặt nhìn Nguỵ Nam Dật dừng lại, giọng có chút run rẩy nói: "Ta cũng ăn."
Xuân Phong Tuý, xuân dược mạnh nhất thế gian, còn được xưng là độc dược mạnh nhất.
Nếu không làm tình với ai đó trong vòng nửa giờ, sau này sẽ không cương được nữa.
Ngụy Nam Dật không ngờ Khương Trà lại mang theo loại xuân dược mạnh mẽ như vậy vào cung chứ đừng nói đến việc sử dụng nó trên người hắn và chính mình.
"Biểu ca...hức...nóng quá."
Ngụy Nam Dật quay đầu lại, nhìn thấy mặt Khương Trà đỏ bừng, hai mắt mờ mịt kéo quần áo, mạch máu trên trán bắt đầu giật giật, bế tắc kéo dài cho đến khi Khương Trà khóc lóc xé toạc cung phục của mình thì mới thỏa hiệp bước về, bế cậu lên khỏi mặt đất.
Có đáng không?
Vì hắn mà làm đến mức này.
Cho dù... Cố Lệ Thừa cũng sẽ không dung thứ bé ngoan có con của hắn.
Lúc này Khương Trà đã hoàn toàn bị dược tính của Xuân Phong Túy áp đảo, sau khi phát hiện xé quần áo không thể giải tỏa nhiệt độ trong cơ thể, cậu liền hăng hái áp mặt vào cổ Ngụy Nam Dật, cảm giác da kề da rất dễ chịu khiến cơn nóng bức vơi đi nhiều.
"Nóng quá..." Khương Trà nôn nóng đưa tay vào trong quần áo của Ngụy Nam Dật, cả người run rẩy trong lòng hắn, "Biểu ca... huhu."
Ngụy Nam Dật vốn đang dùng ý chí của mình chịu đựng, Xuân Phong Tuý quá mạnh, chưa kể trong ngực còn có tiểu biểu đệ không ngừng rúc vào liếm mút.
"Bé ngoan——"
Những lời tiếp theo bị nghẹn lại bởi một chiếc lưỡi mềm mại và nóng bỏng.
Ngụy Nam Dật cảm giác được đầu dây buộc chặt đột nhiên đứt gãy, khi hắn kịp phản ứng, Khương Trà quần áo xộc xệch đã bị đè xuống thảm, trong miệng hắn vẫn còn ngậm chiếc lưỡi nhỏ nhắn.
"Biểu ca..." Khương Trà thở hổn hển, vội vàng dùng lưỡi liếm môi Nguỵ Nam Dật, không ngừng cọ hai chân quanh eo hắn, lồn non bắt đầu chảy nước vô tình cọ vào một bọc nơi háng Nguỵ Nam Dật, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu theo bản năng bắt đầu lắc eo cọ sát bọc lớn khiến mình thoải mái.
Quần lót bị va chạm dữ dội chìm vào trong miệng lồn.
"Ừm~"
Thậm chí xuyên qua mấy lớp quần, Ngụy Nam Dật cũng có thể cảm nhận được nơi cặc lớn chạm vào mềm mại đến mức nào, khiến hắn không thể duy trì lý trí nữa, hai tay vội vàng cởi chiếc quần đang cản đường.
Khoảnh khắc phần thân dưới trần trụi chạm vào nhau, hai người bị dược tính chi phối nóng lòng muốn dán vào cơ thể người kia.
Cặc lớn nóng bỏng ép chặt lên lồn non vừa hồng vừa ướt át, theo động tác đưa đẩy, ngày càng nhiều nước dâm chảy ra từ lỗ lồn, làm ướt con cặc của Nguỵ Nam Dật lẫn tấm thảm bên dưới.
Ngụy Nam Dật rút đầu lưỡi bị Khương Trà cắn ra, thở hổn hển đứng thẳng lên, đẩy Khương đã bị ép xuống thảm, nắm lấy cặc lớn cứng như sắt đưa tới miệng lồn đang chảy nước, vì Khương Trà vặn vẹo quá nhiều nên quy đầu mấy lần trượt ra khỏi miệng lồn.
"Uh-huh...biểu ca~ah.. nhanh đút vào."
Ngụy Nam Dật nắm đùi Khương Trà không cho cậu động đậy, duỗi thẳng eo muốn đút vào, nhưng lần nào cũng trượt khỏi miệng lồn khiến hắn không tự chủ được mà hơi dùng sức.
Bị quy đầu đè nát, Khương Trà vùng vẫy càng dữ dội hơn, rên rỉ lắc mông đón lấy cặc lớn của Ngụy Nam Dật, "A ~ Biểu ca..."
Ngụy Nam Dật không khỏi cảm thấy gân xanh trên trán giật giật dữ dội, sau khi thấy thủ phạm đã cảm thấy dễ chịu, hắn không vui thu lại bàn tay đang ấn trên ngực Khương Trà.
Khi Khương Trà ngồi dậy lao vào vòng tay hắn, hắn dùng lòng bàn tay to bóp mạnh vào mông cậu, tay còn lại đỡ lấy con cặc nóng rực, nóng nảy cọ cọ lồn non mềm mại nhớp nháp vài lần, cuối cùng nhắm vào miệng lồn chật hẹp, hơi thở nặng nề, dùng sức đút vào.
"Ưmm~huh..."
Bên trong ấm áp và chật chội đến mức Ngụy Nam Dật bị cắn chặt không thể nhúc nhích nổi, nhưng dù không thể đút vào sâu hơn, hắn vẫn bị lồn non điên cuồng cắn chặt tê cả da đầu, khoái cảm như điện giật liên tục tuôn trào.
"Hmm..." Ngụy Nam Dật thở một hơi thật sâu, lòng bàn tay to ấn lên mông Khương Trà, cắn răng tiếp tục đâm vào sâu hơn.
Đến khi đâm vào lút cán và bị lồn non mềm mụp ướt át nóng hầm hập nuốt chửng lấy, chút tỉnh táo còn sót lại của hắn ngay lập tức bị thiêu rụi xuống đất.
Lúc này trong đầu Ngụy Nam Dật chỉ còn lại một ý nghĩ.
Đụ nát lồn dâm đang cắn chặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro