Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2: Ta muốn sinh con cho biểu ca




Ngụy Nam Dật vòng tay qua eo Khương Trà, liếc nhìn đôi lông mày thanh tú xinh đẹp, nghĩ đến lúc giữa trưa nhìn thấy cậu, hắn khẽ cau mày, "Sao ngươi lại chạy vào cung làm thái giám?"

Nói xong, hắn sờ sờ thân dưới của Khương Trà, khi cảm nhận được nòi giống của cậu vẫn còn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ thả lỏng một chút.

Khương Trà đỏ mặt, ngoan ngoãn để Ngụy Nam Dật sờ xong rồi thu tay về, nhỏ giọng giải thích: "Ta đến đây là có nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ?"

"Ừ!" Khương Trà mạnh mẽ gật đầu, lùi ​​khỏi vòng tay Nguỵ Nam Dật, lon ton chạy ra phía cửa cài then cửa cậu mở sẵn cho hắn, đóng cả cửa sổ trong ánh mắt nghi hoặc của Nguỵ Nam Dật, lại chạy đến kéo hắn tới chiếc giường không có nệm.

Nghĩ đến những gì mình sắp làm, khuôn vừa nguội đi của Khương Trà lại đỏ lên.

"Bé ngoan?"

"A?" Khương Trà hồi hồn, đỏ mặt đẩy Ngụy Nam Dật đang nghi hoặc lên giường, "Biểu ca, lát nữa ngươi có thể không nhìn ta được không?"

"Cái gì?" Ngụy Nam Dật thực sự không hiểu, "Sao không nhìn ngươi? Bảo bối, ngươi vừa mới nói có nhiệm vụ là có ý gì?"

"Chính, chính là... sinh con cho ngươi."

Bởi vì mấy lời cuối cùng Khương Trà nói quá nhỏ, ngay cả Ngụy Nam Dật cũng không nghe rõ, lúc hắn đang định hỏi lại thì nhìn thấy biểu đệ đang đứng trước mặt bắt đầu cởi thắt lưng.

Hắn vô thức hỏi: "Muốn nghỉ ngơi à?"

Khương Trà đỏ mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu, ngón tay run rẩy kéo thắt lưng, bởi vì quá căng thẳng, cậu không những không thể cởi thắt lưng mà còn thắt nút lại, vầng trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, "Biểu, biểu ca, ngươi giúp ta đi!"

Ngụy Nam Dật nhịn không được đưa tay kéo tay Khương Trà ra, dễ dàng giúp cậu cởi nút thắt nơi thắt lưng, sau đó ngồi lên giường nhìn biểu đệ cởi bỏ bộ đồ thái giám.

Mãi đến khi Khương Trà cởi cung phục, bắt đầu cởi áo trong, Ngụy Nam Dật mới thấy có gì đó không đúng, "Bé ngoan, đừng cởi nữa." Hắn đưa tay nắm lấy tay Khương Trà.

Khương Trà mang vẻ mặt chán nản và xấu hổ liếc nhìn Nguỵ Nam Dật: "Vậy, vậy được rồi."

Cậu không còn cởi áo nữa mà trực tiếp kéo quần đến mông, Ngụy Nam Dật chưa kịp phản ứng cậu đã nhấc chân lên kẹp lấy cặp đùi rắn chắc của hắn,"Biểu ca....." Cậu nhắm mắt, căng thẳng dâng đôi môi đỏ mọng về phía trước, nói, "Bắt, bắt đầu thôi."

"..."

Tuy mấy năm nay Ngụy Nam Dật bị chiến tranh ngăn trở, mãi đến gần ba mươi tuổi chưa lập gia đình, nhưng ở trong quân doanh hắn đã thấy nghe quá nhiều, sao có thể không hiểu ý tứ của Khương Trà.

Tiểu biểu đệ của hắn liều lĩnh không sợ rơi đầu giả làm thái giám để vào cung, lẽ nào là vì chuyện này?

Ngụy Nam Dật im lặng ôm eo Khương Trà, nhìn thấy lông mi của cậu khẩn trương run rẩy, bất đắc dĩ hỏi: "Bé ngoan, nói cho ta biết rốt cuộc ngươi vào cung là vì nhiệm vụ gì."

Khương Trà đang bĩu môi chờ đợi từ từ mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Nam Dật giây lát, cảm thấy hắn sẽ không hôn mình nên vùi mặt vào vai hắn thì thầm: "Ta muốn sinh con cho biểu ca."

Lần này Ngụy Nam Dật nghe rõ ràng, nhưng những gì nghe được lại khiến hắn hoài nghi mình có nghe nhầm hay không, hắn đưa tay cởi quần Khương Trà mới tuột xuống mông lên, đồng thời xác nhận lại: "Ngươi vừa nói gì cơ? Biểu ca chưa nghe rõ."

Khương Trà ngẩng đầu, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nguỵ Nam Dật, bình vỡ không sợ mẻ nói từng chữ từng chữ một: "Ta nói, ta muốn sinh con cho biểu ca!"

"... Ngươi là nam nhân, không thể sinh con." Ngụy Nam Dật đỏ bừng mặt nhìn Khương Trà, bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao ngươi vào được cung? Ai tìm quan hệ cho ngươi?"

"Nương để ta..." Giải thích được nửa chừng, Khương Trà chợt nhận ra không đúng trọng điểm, nhanh chóng phản bác: "Ta có thể sinh con!"

Sợ Ngụy Nam Dật không tin, Khương Trà vội vàng từ chỗ Ngụy Nam Dật trèo lên giường, vươn tay tuột quần của mình đến mắt cá chân, dang chân về phía Ngụy Nam Dật: "Nhìn xem! Ta có thể sinh con!"

Ngụy Nam Dật ban đầu không dám nhìn vào giữa hai chân Khương Trà, nhưng khi nghe cậu dứt khoát nói mình có thể có con, hắn đau đầu muốn cậu từ bỏ ý nghĩ này đi thì chợt nhìn thấy lồn non của giấu kín giữa hai chân Khương Trà.

Hắn ngơ ngác ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Trà rồi mới hạ mắt xuống xác nhận.

Chỉ nhìn qua rồi hắn mới khẳng định không phải mình hoa mắt, bé ngoan được cả nhà cưng chiều bảo bọc từ nhỏ tới có cơ quan mà chỉ có nữ nhân mới có, hồng hào non mềm rất đẹp, nhưng...nó không nên xuất hiện trên người nam nhân.

Mặt Khương Trà đỏ bừng, dang rộng hai chân cho Nguỵ Nam Dật nhìn, sau khi bị nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy ánh mắt của hắn như đã hóa thành thực thể dán chặt vào lồn nhỏ của mình, một dòng chất lỏng lấp lánh như pha lê bị ép ra từ miệng lồn.

Ngụy Nam Dật như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng khép hai chân đang dang rộng của Khương Trà lại, mặc quần vào, "Bảo bối, nói cho ta biết ngươi tìm ai để vào cung? Ngày mai ngươi xuất cung đi."

Khương Trà nằm trên giường, ngơ ngác nhìn Nguỵ Nam Dật đang cau mày, nói: "Nhưng ta còn chưa sinh con cho biểu ca, chưa thể ra ngoài được."

"...Không cần thiết phải sinh con cho ta."

Sau khi Ngụy Nam Dật biết mục đích vào cung của Khương Trà, có lẽ hắn cũng có thể hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hắn không nguyện ý, càng đừng nói là hy sinh Khương Trà vì cái gọi là con nối dõi.

Ai đã khuyến khích bé ngoan vào cung?

Hắn đã nghĩ đến tất cả những người có thể, nhưng cuối cùng lại cảm thấy không ai trong số họ có thể làm được.

Khương Trà đứng dậy ngồi xuống, buồn bực nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nguỵ Nam Dật: "Đợi có ta con mới đi."

Ngụy Nam Dật và Khương Trà trừng nhau vài giây, nhận ra gần như không thể thuyết phục cậu ngay ngày mai rời đi, bất lực nói: "Ta không cần con cái, nếu ngươi chưa muốn đi thì ở lại với ta vài ngày, chơi chán rồi thì về nhà."

Chờ một lát, thấy Khương Trà giận dỗi không chịu lên tiếng, Ngụy Nam Dật cố ý đứng dậy, bước hai bước: "Vậy ta đi đây."

Khương Trà quả nhiên hoảng, lo lắng ngồi dậy bằng đầu gối.

Ngụy Nam Dật thấy cậu như sắp khóc, không nỡ trêu chọc nữa, liền đi trở về, lại ngồi lên giường: "Lại đây, chờ ngươi ngủ xong ta sẽ rời đi."

Khương Trà tiến tới ngồi cạnh Ngụy Nam Dật, gối đầu lên đùi hắn, nhìn hắn từ dưới lên trên, không ngừng hỏi: "Ngươi thật sự không muốn có con sao?"

"......không muốn."

Khương Trà chán nản kéo chăn mỏng đắp lên người, nằm nghiêng, vùi mặt vào bụng Ngụy Nam Dật, lẩm bẩm: "Vậy ngày mai ta lại hỏi lại."

"Ngày mai có hỏi cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự thôi, đi ngủ đi."

Sau khi Khương Trà ngủ say, Ngụy Nam Dật nhẹ nhàng đem đầu cậu đặt vào trong gối, phát hiện chăn mỏng hơn dự đoán, hắn cau mày đưa tay vào trong chăn, nhưng nơi hắn chạm vào vẫn lạnh lẽo.

Đã ngủ được nửa giờ rồi mà trong chăn vẫn lạnh?

Ngụy Nam Dật hạ mắt nhìn Khương Trà đã ngủ say, nghĩ tới trước đây cậu thường xuyên bị cảm lạnh, đang định quay về lấy chăn bông nhưng mới đi được hai bước liền cảm thấy phiền phức, nên hắn quay lại giường, cởi giày cùng áo ngoài rồi đi ngủ.

Hắn vừa nằm xuống giường, Khương Trà đang nằm trên giường liền tự động lăn vào trong ngực hắn.

Ngụy Nam Dật giơ tay đỡ đầu Khương Trà lên tay mình, ôm tiểu biểu đệ vẫn còn lạnh toát vào lòng rồi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, lúc trời còn tối, Ngụy Nam Dật mở mắt ra, trong mắt người nam nhân vừa tỉnh lại gần như không có chút buồn ngủ nào, khi nhắm mắt lại mở ra lần nữa, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.

Ngụy Nam Dật cúi đầu liếc nhìn Khương Trà đang ngủ ngon lành trên vai mình, dùng tay còn lại nâng đầu cậu lên, giải phóng cánh tay tê cứng vì bị gối lên cả đêm, nhẹ nhàng nhấc chăn lên ra khỏi giường.

Hắn vốn định cứ thế rời đi, nhưng sau đó lại nghĩ nếu Khương Trà tiếp tục đắp chăn mỏng như vậy mà ngủ, rất có thể sẽ bị bệnh.

Nghĩ đến đây, Nguỵ Nam Dật lại đi về giường, lay vai Khương Trà đánh thức hắn: "Bé ngoan, bây giờ đừng ngủ, lát nữa lại ngủ."

Khương Trà ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Nam Dật mấy giây, sau đó khó chịu vùi đầu vào trong chăn, trong chăn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ bất mãn.

Có vẻ như cậu không ngủ đủ giấc.

Ngụy Nam Dật nhất thời không dỗ được, sợ trì hoãn lâu sẽ có người vào, liền ôm cậu cùng chăn bông, "Ta sẽ tìm cách chuyển ngươi tới chỗ ta làm sai vặt, đợi đến chỗ ta rồi tiếp tục ngủ."

Khương Trà úp mặt vào cổ Ngụy Nam Dật, giọng vẫn khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: "Có giường mềm không? Giường ở đây cứng quá, ngủ trên đây cả người đều đau."

"Có."

Thực ra là không, hắn là người luyện võ, có thể ngủ ở bất cứ đâu, hắn cũng đã quen ngủ trên giường cứng, nhưng biểu đệ được cưng chiều của hắn nhất định không quen, đợi lát nữa về phải lóp thêm mấy lớp đệm êm ái.

Khương Trà lẩm bẩm trong vòng tay Nguỵ Nam Dật một lúc, cho đến khi trời sáng hơn một chút, sợ hắn trở về sẽ bị bắt gặp, cậu mới miễn cưỡng thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của Nguỵ Nam Dật.

Đáng thương đẩy người ra cửa còn không quên dặn dò: "Biểu ca, ngươi phải nhanh đón ta đến chỗ của ngươi đó, ta muốn ngủ, còn muốn sinh con cho ngươi."

Nguỵ Nam Dật: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro