Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.17: Doạ chết ép Cố Lệ Thừa mang đi tìm Nguỵ Nam Dật



Trong đại sảnh có mấy nồi than đang cháy nên cửa sổ luôn hé mở, tiếng gió và tuyết gào thét bên ngoài lúc này càng khiến Cố Lệ Thừa trở nên đáng sợ hơn.

Một khi hoàng đế nổi giận, thây chất thành đống, máu chảy ngàn dặm.

Trong đầu Khương Trà dường như hiện lên hình ảnh Ngụy gia và Khương gia máu chảy ngàn dặm, cả người không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy dữ dội, cảm xúc thăng trầm khiến bụng đau âm ỉ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ đau đớn.

Thị lực của Cố Lệ Thừa mạnh hơn Khương Trà rất nhiều, có thể thấy rõ sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt cậu, "Truyền thái y." Bàn tay đang nắm cổ tay cậu cũng buông lỏng ra.

Khương Trà nhân cơ hội rút lại bàn tay đang bị nắm lấy, cuộn tròn trong chăn, bướng bỉnh hét lên: "Ta muốn đi tìm biểu ca."

"Ha." Cố Lệ Thừa tức đến bật cười, kéo cả người lẫn chăn lên đặt lên đùi, dễ dàng trấn áp sự vùng vẫy phản kháng của Khương Trà, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng trẫm muốn quan tâm ngươi? Nếu không phải ngươi mang thai hoàng tự, trẫm đã sớm giết ngươi từ lâu rồi."

"Trong bụng ta là con của biểu ca!"

Cố Lệ Thừa vô cảm bịt ​​miệng Khương Trà, khi người trong ngực mở miệng muốn cắn vào lòng bàn tay y, y đột nhiên siết chặt ngón tay, trực tiếp đem khuôn mặt hốc hác của Khương Trà nắm trong tay.

"Ưm ưm...!"

Cố Lệ Thừa im lặng hai giây, hơi buông lỏng tay, dùng sức bịt miệng Khương Trà, đảm bảo không làm Khương Trà bị thương cũng không bị cậu cắn, ngồi ở mép giường chờ thái y tới.

Thái y cõng hộp thuốc trên lưng vội vã đi tới bị bầu không khí trong cung doạ sợ không dám lên tiếng, thận trọng đến bên giường, sau khi được phép liền đưa tay ra bắt mạch cho Khương Trà, mạch vẫn không ổn định.

Thái y nhìn Khương Trà bị bịt miệng đang điên cuồng vùng vẫy trong chăn, run rẩy khuỵu gối xuống: "Bệ hạ, tiểu chủ có dấu hiệu xảy thai, xin người đừng kích động."

Khương Trà nghe được thái y kêu không được kích động lại càng giãy dụa, tuy tay chân bị khống chế nhưng vẫn vặn vẹo thân thể tỏ vẻ phản đối: "Ưm!"

Cố Lệ Thừa nhìn Khương Trà đang giãy dụa điên cuồng, mặt mày u ám ném cậu trở lại giường, ra lệnh cho thái y và mấy thái giám canh giữ Khương Trà trong tẩm cung, khoác áo choàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đứng ở cửa một lúc rồi mới trầm mặc đi vào ngự thư phòng.

Tào công công đương nhiên cũng đi theo tới ngự thư phòng hầu hạ, đứng ước chừng nửa canh giờ, phát hiện bệ hạ đã dựa vào long ỷ ngủ say, Tào công công vội sai thái giám trẻ tuổi đi lấy một cái chăn tới, cẩn thận đắp cho Cố Lệ Thừa rồi từ từ lùi sang một bên.

Nghĩ tới Khương Trà lúc này đang nghỉ ngơi Dưỡng Tâm Điện, trong lòng Tào công công đã nâng trọng lượng của cậu lên ngang hàng với hoàng hậu.

Người duy nhất có thể khiến bệ hạ từ Dưỡng Tâm Điện phải tới ngự thư phòng ngủ, chỉ có duy nhất Khương tiểu chủ.

Cố Lệ Thừa cũng biết mình xuất hiện sẽ chọc tức Khương Trà, liên tục ở trong ngự thư phòng bốn ngày, không thể nghỉ ngơi tốt khiến cho đôi mắt sâu thẳm của y tràn đầy tơ máu đỏ ngầu.

Sau khi khép lại tấu chương vừa xem xong, Cố Lệ Thừa mệt mỏi nhắm mắt: "Hôm nay hắn còn nhắc không?"

Tào công công đi tới trước mặt Cố Lệ Thừa, xoa đầu cho y đỡ mệt, nhẹ giọng nói: "Tiểu chủ hôm nay không đòi đi tìm biểu ca."

"Ừm?"

"Tiểu chủ nói muốn về nhà." Tào công công thấy Cố Lệ Thừa không tiếp tục hỏi nữa, do dự một lát, chủ động nói tiếp: "Tiểu chủ mấy ngày này ăn uống không ngon miệng, trông ngày càng hốc hác hơn."

Khương Trà quậy suốt bốn ngày đã hốc hác đến mức không thể cầm cự được nữa, nhìn một bàn thức ăn mà chảy nước miếng ròng ròng, nếu không phải không muốn lãng phí mọi nỗ lực mấy ngày qua, cậu đã nằm bò lên bàn mà bốc ăn rồi.

Đói quá.

Khương Trà đang nằm bẹp trên bàn, đói đến không còn sức quay đầu lại, nghe thấy tiếng bước chân liền đầy vẻ hy vọng quay lại nhìn: "Y đồng ý cho ta về nhà chứ?"

Tào công công lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy Khương Trà giây trước mới nằm bẹp trên bàn đột nhiên lệch đầu đập mạnh xuống bàn, tiếng va đập mạnh làm ông nghe mà hết hồn, "Thái y!!! Truyền thái y!"

Khương Trà đói đến kiệt sức, ngoài việc trán bị bầm tím và chảy một ít máu thì không có gì khác.

Lúc Khương Trà tỉnh dậy từ trong vòng tay của Cố Lệ Thừa, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm màn giường một lúc lâu, đôi tay trắng nõn thò ra khỏi chăn túm lấy quần áo Cố Lệ Thừa, khàn giọng nói: "Để ta đi tìm biểu ca, cầu xin ngài."

Cố Lệ Thừa trầm mặc hồi lâu, "Chỉ vì muốn gặp hắn, mạng sống cũng không cần nữa?"

Nhìn Khương Trà quấn vải đầy đầu gật đầu, Cố Lệ Thừa trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi: "Nếu ngươi ở lại trong cung nửa tháng, nửa tháng sau ta sẽ để ngươi đi tìm hắn."

Khương Trà bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng bởi vì thân thể quá yếu, choáng váng ngã đầu vào trong ngực Cố Lệ Thừa, cậu thở hồng hộc, nắm chặt quần áo Cố Lệ Thừa như cầm phao cứu sinh, "Thật sự cho ta đi tìm biểu ca sao?"

Cố Lệ Thừa sờ sờ bụng Khương Trà, bình tĩnh nói: "Điều kiện tiên quyết là có thể bảo vệ hoàng tự, nếu như hoàng tự xảy ra chuyện, chẳng những không thể nhìn thấy Ngụy Nam Dật, mà tính mạng của ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Khương Trà hé miệng, có lẽ là hy vọng được gặp Ngụy Nam Dật, lần này cậu không nhấn mạnh đứa bé là của biểu ca nữa, nhưng vẫn đưa tay ngăn cản Cố Lệ Thừa sờ bụng mình.

Đôi mắt Cố Lệ Thừa tối sầm lại.

Từ khi nhận được lời hứa sau nửa tháng hữa sẽ được tới chỗ Ngụy Nam Dật, Khương Trà bắt đầu ăn uống đàng hoàng, Cố Lệ Thừa cũng trở về nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, nhưng y dường như dậy sớm hơn trước, thời gian quay về cũng muộn hơn.

Nửa tháng chớp mắt trôi qua, Cố Lệ Thừa đầy mặt mệt mỏi đi tắm.

"Bệ hạ, hôm nay tiểu chủ đang chờ ngài trở về."

"Ha, hẳn là là đang đợi trẫm dẫn hắn đi tìm Ngụy Nam Dật." Cố Lệ Thừa ngẩn ra, sau đó đột nhiên mở mắt, hỏi: "Ngươi cảm thấy trẫm đối đãi hắn thế nào?"

Tào công công chậm rãi đếm lại những điều tốt đẹp mà Cố Lệ Thừa đã làm cho Khương Trà trong mấy tháng qua, khi đề cập đến việc ngay cả Dưỡng Tâm Điện cũng cho phép Khương Trà tuỳ tiện ở, Cố Lệ Thừa đã hoàn toàn nhận thức được vấn đề.

Rốt cuộc...là bắt đầu từ khi nào?

Lúc Cố Lệ Thừa trở lại tẩm cung, Khương Trà vẫn còn đang cố gắng chống cự cơn buồn ngủ, vừa nhìn thấy y liền vui vẻ chạy lên đón, nhìn Cố Lệ Thừa đầy mong chờ, "Ngày mai có thể xuất cung đi tìm biểu ca chưa?"

"Ừm."

"Cảm ơn!"

Khương Trà vui sướng trở lại giường, vừa bảo vệ bụng vừa chủ động nhường một nửa không gian cho Cố Lệ Thừa, cậu thật sự buồn ngủ, vốn là muốn đợi Cố Lệ Thừa nằm xuống rồi xác nhận lần nữa, kết quả vừa nằm xuống đã ngủ mất dạng.

Cố Lệ Thừa chậm rãi đi đến bên giường, nhấc chăn leo lên giường, tự nhiên giơ tay ôm lấy Khương Trà, đặt lòng bàn tay ấm áp lên bụng cậu xoa xoa, y cũng nhắm mắt lại.

Để có thời gian rảnh rỗi, nửa tháng qua y hầu như không ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau, Khương Trà sững sờ nhìn Cố Lệ Thừa ngồi bên cạnh, "Bệ hạ?"

"Sao? Trẫm không thể đi gặp tướng sĩ ở biên cương?"

Khương Trà há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối.

Tuyết mùa đông đã bắt đầu tan từ mấy ngày trước, người đi đường trên đường ngày càng nhiều, Khương Trà cũng không có ý định đi xuống nhìn xem, đủ loại mùi hương trộn lẫn từ bên ngoài bay vào khiến cậu lại muốn nôn.

Cố Lệ Thừa tự mình đem ống nhổ đưa cho Khương Trà, nhưng lần này Khương Trà chỉ nôn khan, không nôn gì ra ngoài.

Cậu khó chịu nằm trên ghế, không khỏi nhìn Cố Lệ Thừa ngồi bên cạnh.

"Đến đây."

Khương Trà muốn mạnh miệng hai câu, nhưng cơ thể thực sự rất khó chịu, cậu vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ được ngồi trong vòng tay Cố Lệ Thừa, từ từ dịch mông di chuyển vào lòng y.

Vốn là muốn ngồi đối diện, nhưng bụng cậu đã rất tròn, ngồi như vậy không thoải mái, chỉ có thể nằm trong vòng tay Cố Lệ Thừa, quay lưng về phía y, mùi mực xộc thẳng vào mũi. trực tiếp trấn áp mùi khó chịu bên ngoài, phản ứng buồn nôn cũng lập tức biến mất.

Khương Trà nghiêng người ngồi trên đùi Cố Lệ Thừa, vùi mặt vào cổ y ngửi mùi mực thoang thoảng, thoải mái nhắm mắt lại.

Bởi vì Khương Trà mang thai, hành trình dự kiến nửa tháng sẽ đến nơi đã kéo dài thành hai tháng, Khương Trà đã mang thai bảy tháng, quần áo rộng thùng thình cũng không che được bụng nữa.

____

Khương Trà vô số lần đứng dậy khỏi ghế, mong chờ nhìn về phía cửa, nôn nóng giậm chân: "Sao biểu ca vẫn chưa tới?"

Cố Lệ Thừa bình tĩnh uống trà, không kéo Khương Trà đang kích động quay lại.

Chờ được nửa tách trà, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, Khương Trà mới ngồi xuống nghỉ ngơi vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Nguỵ Nam Dật đầy bụi bặm đi vào, nhanh nhẹn vui vẻ chào hỏi: "Biểu ca!"

Ngụy Nam Dật cũng giật mình khi nhìn thấy cái bụng tròn vo của Khương Trà, vội chạy tới đón lấy Khương Trà đang lao về phía mình, sợ hãi ôm lấy cậu, thấy mặt cậu hồng hào, hai má đầy đặn, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bệ hạ."

Sau khi chào hỏi Cố Lệ Thừa, Ngụy Nam Dật không còn để ý đến lễ nghi nữa, cúi người bế Khương Trà lên, đi tới chiếc ghế bên cạnh y ngồi xuống: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta nhớ ngươi!" Khương Trà vuốt ve chiếc cằm đầy râu của Ngụy Nam Dật, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, nhỏ giọng nói: "Con của chúng ta sắp chào đời rồi."

Cậu còn tưởng rằng những lời này đã nói rất nhỏ rồi, nhưng lại không biết Cố Lệ Thừa cũng là một võ giả, ngồi cách cũng không xa, cho nên y nghe được rõ ràng.

Có tiếng tách trà bị đập mạnh xuống bàn từ phía sau.

Khương Trà sợ run cả người, quay lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Lệ Thừa, mặc dù Cố Lệ Thừa đã chăm sóc cậu suốt cả chặng đường, ấn tượng cũng như thái độ của cậu đối với y đã thay đổi, nhưng quyền sở hữu đứa trẻ thì không, cậu bướng bỉnh lẩm bẩm: "Vốn dĩ là con của biểu ca."

Ngụy Nam Dật ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, binh lính còn đang chờ ngài."

Rất lâu trước khi Ngụy Nam Dật lên đường, hai người đã nói chuyện riêng với nhau, mặc dù không nói rõ ràng nhưng có một số điều đã ngầm hiểu được.

Cố Lệ Thừa hừ lạnh một tiếng đứng dậy, phát hiện Khương Trà ở trong lòng Ngụy Nam Dật, một lòng chỉ chú ý đến Nguỵ Nam Dật, sắc mặt càng thêm khó coi: "Buổi tối ta sẽ trở lại."

Bóng dáng Cố Lệ Thừa biến mất sau cửa, Khương Trà vội vàng hôn Nguỵ Nam Dật: "Ta rất nhớ ngươi."

Ngụy Nam Dật không nói gì, dùng hành động thiết thực để nói với Khương Trà rằng hắn cũng nhớ cậu.

Âm thanh mơ hồ và nhớp nháp của môi lưỡi đan xen dần trở nên mãnh liệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro