2.15: Theo đội mua hàng trốn khỏi cung
Khương Trà kinh ngạc nhìn Cố Lệ Thừa đang bận rộn xem tấu chương, ngập ngừng đi theo Tào công công về phía chiếc bàn bày đầy đồ ăn, thấy y rõ ràng đã thấy nhưng không ngăn cản, lập tức hưng phấn tăng tốc, lon ton chạy đến tận bàn.
Tào công công đương nhiên biết lời bệ hạ có dụng ý, nhưng vẫn phải làm ra vẻ, gọi đám thái giám đang sợ hãi đến ngồi xuống, thấp giọng nói: "Dùng bữa đi, đừng lãng phí tâm ý của bệ hạ."
Đám thái giám bồn chồn, đều cúi đầu không dám động tay.
Khương Trà không bận tâm nhiều, bụng cậu đã đói cồn cào từ lâu rồi, vừa rồi còn bị Cố Lệ Thừa chơi đùa lên đỉnh mấy lần, sau khi được phép ăn, cậu nhanh chóng cầm bát đũa Cố Lệ Thừa vừa dùng lên, gắp một miếng bánh ngọt trơn mềm đưa vào miệng.
Nhìn thấy Khương Trà sử dụng bát đũa mà bệ hạ đã dùng, nhóm thái giám càng hoảng sợ nhìn Tào công công cầu cứu.
Tào công công không để ý tới ánh mắt của đám thái giám, bình tĩnh chuẩn bị đồ ăn cho Khương Trà.
Khương Trà ăn một miếng bánh ngọt, uống một bát chè xoa dịu dạ dày, ngẩng đầu lên mới phát hiện, kể cả Tào công công, đều không có ai ngồi ăn, cậu hoảng sợ quay lại nhìn Cố Lệ Thừa, thấy y không để ý bên này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhanh chóng thúc giục: "Các ngươi cũng ăn đi!"
Thế nhưng ngự thiện phòng chỉ chuẩn bị hai bộ bát đũa, một bộ chuẩn bị cho Cố Lệ Thừa, bộ còn lại dùng để phục vụ món ăn.
"Mọi người ăn đi."
Nhóm thái giám nhanh chóng xua tay.
Tào công công đưa cho mỗi người một miếng bánh ngọt rồi nói: "Đều ăn đi."
Khương Trà không phải kẻ ngốc, đương nhiên phát hiện có gì đó không ổn, rất nhanh liền nhận ra nguyên nhân, cậu rút tay xuống gầm bàn xoa bụng, tức giận nghĩ đây là con của cậu và biểu ca, không liên quan đến người khác!
Sau khi Khương Trà ăn uống no nê, Tào công công sai nhóm thái giám dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Khương Trà được ăn uống đầy đủ lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đứng bên cạnh Cố Lệ Thừa gật gù, nếu không phải Tào công công luôn để ý đến thì cậu đã ngã xuống đất từ lâu.
Cố Lệ Thừa gấp tấu chương trong tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Khương Trà được Tào công công gọi tỉnh, thấy Cố Lệ Thừa hiếm khi xong việc sớm như vậy, mừng rỡ nghĩ mình có thể quay về tìm Ngụy Nam Dật rồi, nhưng không ngờ, bình thường chỉ cần ra khỏi ngự thư phòng, Cố Lệ Thừa sẽ luôn để cậu đi, mà lần này lại mang cậu trở lại Dưỡng Tâm Điện.
Còn muốn làm gì nữa?
Cố Lệ Thừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Khương Trà, tâm tình vốn đã không vui vì chiến sự lại càng trở nên u ám: "Khương Trà."
Khương Trà hiện tại còn đang suy nghĩ khi nào có thể trở về, nghe thấy Cố Lệ Thừa thấp giọng gọi tên mình, run rẩy đáp: "Có, có nô tỳ."
Nhìn Khương Trà đầy mặt hoảng sợ, những lời Cố Lệ Thừa đang định nói nghẹn lại trong miệng, tựa hồ nghĩ đến điều gì nhàm chán, cau mày quay đi.
Khương Trà bối rối đứng đó, mãi đến khi có tiếng gọi trà của Cố Lệ Thừa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm chạy vào.
Trà trong cung của Cố Lệ Thừa thỉnh thoảng sẽ được một thái giám trẻ thay mới, những gì cậu phải làm chỉ là rót trà vào chén cho Cố Lệ Thừa, nhưng khi đến gần, huân hương trong cung khiến cậu cau mày khó chịu.
Cậu muốn chịu đựng cảm giác này, nhưng vừa bưng trà đến cho Cố Lệ Thừa đã bị mùi huân hương xông cho ghê tởm, không nhịn được cúi xuống nôn đầy giày Cố Lệ Thừa.
"Oẹ..."
Phản ứng đầu tiên của Cố Lệ Thừa là nhận lấy cốc trà còn nóng trên tay Khương Trà, đỡ cánh tay cậu, sau đó cụp mắt nhìn đôi giày đầy vết nôn, trán đột nhiên giật giật.
"Bệ hạ!"
Tào công công sợ hãi lao tới định dùng tay hứng lại, nhưng Khương Trà đã nôn xong, ốm yếu dựa vào trong ngực Cố Lệ Thừa, nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu, rõ ràng là muốn nôn lần nữa.
"Truyền thái y!"
Ba chữ gần như bị ép ra qua hàm răng nghiến chặt.
Khương Trà biết mình phạm sai lầm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Cố Lệ Thừa, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình mạnh đến mức tay như sắp bị bóp gãy.
Thái y cõng hộp thuốc trên lưng vội vàng đi tới, khẩn trương bắt mạch cho Khương Trà, hỏi thêm vài câu mới yên tâm. "Bệ hạ, là nôn nghén do mùi huân hương."
Cố Lệ Thừa mệt mỏi xua tay, "Lui xuống."
Khương Trà vẫn rúc trong lòng Cố Lệ Thừa, không dám cử động.
"Bệ hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong."
"Ừm."
Cố Lệ Thừa lạnh lùng nhìn Khương Trà đang rúc trong ngực mình, cũng lười mắng cậu, buông tay đang nắm tay cậu bước nhanh đi ra ngoài.
Đi được nửa đường mới nhận ra Khương Trà vẫn cứng đờ tại chỗ, lạnh lùng nói: "Sao không đi theo?"
Khương Trà chạy theo Cố Lệ Thừa, nhìn thấy vết nôn trên giày của y, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi."
Cố Lệ Thừa phớt lờ cậu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Khương Trà theo Cố Lệ Thừa trở lại Dưỡng Tâm Điện, vốn dĩ cậu muốn tìm lý do để ở phòng bên ngoài, nhưng đối mặt với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Lệ Thừa vẫn không dám nói ra ý muốn ở bên ngoài, đành phải sợ hãi theo y vào phòng.
Vào phòng mới nhận ra mùi hương khiến cậu buồn nôn đã biến mất.
Cố Lệ Thừa trở lại tẩm cung, theo bản năng đi tới lấy sách, đi được hai bước mới ý thức được ý định khi về sớm, vòng về phía long sàng, "Cởi quần áo."
Khương Trà bước từng bước nhỏ tới, lóng nga lóng ngóng giúp Cố Lệ Thừa cởi quần áo, vừa định lùi lại, cổ tay cậu lập tức bị nắm lấy, "Bệ, bệ hạ, ta... nô tỳ nên quay về rồi."
Cố Lệ Thừa lạnh mặt ôm Khương Trà trước mặt, vừa cởi quần áo cậu vừa nói: "Đêm nay ngươi ở lại đây."
"Nhưng, nhưng mà-"
"Không nhưng."
Khương Trà hoảng hốt được đưa lên long sàng, thậm chí khi chăn dày ấm áp đắp lên, cậu cũng không kịp phản ứng.
Tại sao? Rõ ràng trước đây không cho cậu ở lại qua đêm!
Nếu không về, biểu ca nhớ cậu thì phải làm sao?!
Cố Lệ Thừa trước giờ chưa bao giờ đi ngủ sớm như vậy, huống chi bên cạnh còn có một người khác, Khương Trà lại còn nằm cứng ngắc trong chăn không dám cử động, Cố Lệ Thừa càng khó chịu cau mày.
Nhưng cảm giác khó chịu này không kéo dài được lâu, vì người bên cạnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cố Lệ Thừa liếc nhìn Khương Trà, nhấc chăn lên tiến về phía trước, kết quả chưa đến giây sau người đang nằm cách y nửa cánh tay đã lăn tới, không những dựa đầu gối tay y mà nửa người cũng đè lên người y.
Khương Trà ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Cố Lệ Thừa, ậm ừ kéo tay y lên bụng, lẩm bẩm: "Xoa xoa." Nói xong lại chìm vào giấc ngủ.
Bụng nhỏ hơi phình ra dưới lòng bàn tay.
Lông mày Cố Lệ Thừa chậm rãi giãn ra, đưa tay kéo chăn lại, dùng lòng bàn tay xoa xoa cái bụng hơi phồng lên của Khương Trà.
Lần đầu tiên Cố Lệ Thừa đi ngủ sớm.
Lúc Khương Trà tỉnh lại, Cố Lệ Thừa đã đi rồi, cậu ngơ ngác một lúc mới nhấc chăn lên chuẩn bị đứng dậy, tiểu thái giám nghe thấy tiếng động liền vội vàng mang quần áo vào.
Khương Trà muốn tự mình mặc quần áo, nhưng tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống, cậu không cãi nữa, dang tay cho thái giám mặc quần áo, thấp giọng hỏi: "Ta có thể quay về không?"
"Có thể quay về được không?"
Khương Trà chán nản nhìn tiểu thái giám không để ý tới mình, sau khi thay quần áo liền bước ra ngoài, nhưng vừa đến cửa đã bị ngăn lại, căn bản không cho phép cậu rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Giam cầm à?
Mặc dù Khương Trà có chút buồn bực nhưng cũng không khó chấp nhận, mấy ngày đầu sống ở Dưỡng Tâm Điện cậu đều ăn no ngủ kỹ, dù sao mỗi lần Cố Lệ Thừa trở về cậu đều ngủ rồi, lúc tỉnh dậy thì y đã lên triều.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khó chịu là không thể rúc trong lòng Ngụy Nam Dật nhõng nhẽo.
Nhưng khi thời gian trôi qua đến ngày thứ mười, Khương Trà không chịu nổi nữa, mỗi ngày đều muốn chạy ra ngoài tìm Nguỵ Nam Dật, sau khi bị chặn lại vô số lần, nỗi chán nản trong lòng khiến cơn ốm nghén của cậu trở nên trầm trọng hơn, hai ngày liên tiếp ăn không vào khiến cậu hốc hác thấy rõ.
Cố Lệ Thừa dạo này bận rộn đến mức Tào công công chỉ có thể tranh thủ giờ ăn trưa, báo với y là Khương Trà ăn uống không vô.
Cố Lệ Thừa trầm mặc một lát, nói: "Thả hắn ra."
Sau khi được cho phép, Khương Trà cuối cùng cũng ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, cậu nóng lòng chạy về lãnh cung, nhưng lần này không những không nhìn thấy Nguỵ Nam Dật đứng chờ ở cửa, thậm chí đi vào tìm kiếm hai vòng cũng không thể nhìn thấy người mà cậu muốn gặp.
Khương Trà nhìn thấy thái giám đầy vẻ hoảng sợ trước mặt, biết được mười ngày trước Nguỵ Nam Dật đã rời cung.
Rời cung mười ngày trước...
Khương Trà ngơ ngác đứng đó, nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng mười ngày trước theo Tào công công tiến vào ngự thư phòng, hồi tưởng lại từng chút một tin tức nghe được ngày đó.
Biên cương xảy ra chuyện lớn, man nhân liên tiếp đánh chiếm vào hai thành... Biểu ca của cậu đi biên cương?!
Khương Trà vội vàng nhìn về phía sau, thấy tiểu thái giám đi theo từ Dưỡng Tâm Điện cũng không đến gần, vội vàng hạ giọng nói: "Công công, có thể nghĩ biện pháp giúp ta đưa tin tới Khương gia hoặc Ngụy gia không?"
"Cái, cái gì?"
Khương Trà không quan tâm đối phương có trả lời hay không, liền nói cho thái giám biết lời mình muốn gửi, xoay người bước ra ngoài thì hai thái giám trẻ tuổi tiến tới, bởi vì cậu mặc nhiều quần áo, còn quấn áo choàng lớn, không thể nhìn thấy cái bụng hơi nhô ra, nhưng sau khi bước nhanh vài bước, cậu vẫn thành thật đi chậm lại.
Miễn cho con của cậu và biểu ca ngã rớt.
Trong khi Khương Trà đang chờ đợi tin tức, tình hình ở kinh thành đang thay đổi từng ngày, Đại Lý Tự điều tra được nhiều thứ hơn dự kiến, nhiều đại thần đã bị xử tử cả nhà, Cố Lệ Thừa luôn trong trạng thái sắp bùng nổ.
Càng về sau y càng về muộn hơn, chỉ khi bước vào Dưỡng Tâm Điện, tâm tình mới dịu đi một chút, y cởi áo choàng ra, đi đến bên giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của của Khương Trà mới mấy ngày đã gầy đi trông thấy, cau mày nhấc chăn lên leo lên giường.
Cố Lệ Thừa ôm lấy người tự động lăn vào ngực mình, mệt mỏi giơ tay xoa xoa giữa trán, gần đây y bị phân tâm bởi việc triều đình, không có nhiều sức lực để ý Khương Trà, cậu vừa đột nhiên phát hiện Nguỵ Nam Dật đã mất tích, cộng với việc mang thai mệt nhọc, y cũng không coi nó quá nghiêm trọng.
Nhưng y rất nhanh liền phát hiện suy nghĩ của mình quá đơn giản.
Lông mày Cố Lệ Thừa vẫn đầy tức giận vì chuyện trên triều, lạnh lùng hỏi: "Sao mà chạy được?"
Tào công công quỳ trên mặt đất, "Tiểu chủ đi cùng đội thu mua rời cung."
"Xuất cung mua sắm?"
"Đúng, đúng vậy." Tào công công run rẩy giải thích: "Không có nhiều người biết thân phận của tiểu chủ, vốn dĩ tiểu chủ là đăng ký ở phủ nội vụ, bọn họ đều coi tiểu chủ là thái giám trong cung, sau khi tiểu chủ chi tiền liền theo đội mua hàng ra khỏi cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro