2.14: Làm tình ở ngự thư phòng, thay đổi của Cố Lệ Thừa
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Khương Trà cau mày đứng trước cửa, nhìn tuyết bên ngoài càng ngày càng dày, nghĩ đến việc sau này phải lội tuyết đi đến ngự thư phòng, chỉ thấy một cơn ớn lạnh thấu xương.
Ngụy Nam Dật mang áo choàng đi ra quấn quanh Khương Trà, chỉnh lại quần áo cho cậu, dùng hai bàn tay to lớn sưởi ấm khuôn mặt lạnh như băng, sau đó cúi xuống bế người lên đi thẳng ra cửa, Tào công công đã đợi ở bên ngoài.
Ngụy Nam Dật bất đắc dĩ nhìn Khương Trà đang nép trong ngực mình không chịu xuống: "Bé ngoan."
"Biết rồi mà." Khương Trà phiền muộn vùi mặt vào trong ngực Nguỵ Nam Dật, rúc trong ngực hắn một hồi mới bất đắc dĩ lui ra, để Ngụy Nam Dật đặt cậu xuống: "Biểu ca, ta đi đây."
"Đi đi."
Khương Trà ba nước quay đầu một lần, mãi đến nơi không còn nhìn thấy Nguỵ Nam Dật mới thôi, quay đầu kéo chặt áo choàng lớn quấn quanh người, im lặng đi theo Tào công công.
Tào công công một đường đều căng thẳng nhìn theo Khương Trà, mỗi khi cậu có biểu hiện khó chịu đều khẩn trương hỏi han, lúc bước lên bậc thang thậm chí còn không để ý đến lễ nghi, trực tiếp đưa tay đỡ Khương Trà, "Chậm thôi, chậm thôi."
Đừng để rớt mất hoàng tự!
Khương Trà có hơi xấu hổ, rụt lại cánh tay đang được đỡ, nhưng Tào công công đã giữ chặt lấy, cậu đành thôi giãy dụa nhỏ giọng nói cảm ơn.
Đến cửa ngự thư phòng, Khương Trà muốn cởi cái áo khoác to đùng của mình ra, nhưng Tào công công lại cố sức ngăn cản, cậu đành rụt tay lại, sau khi điều chỉnh cảm xúc mới đi theo Tào công công mở cửa ngự thư phòng.
Nhưng rõ ràng là không đúng thời điểm, ngự thư phòng đầy ắp đại thần.
Khương Trà nhìn thấy cữu cữu đang quỳ trong nhóm đại thần, cậu cúi đầu khẩn trương đi theo Tào công công đến đứng bên cạnh Cố Lệ Thừa, đến khi Cố Lệ Thừa mặt mày u ám đứng dậy đi ngang qua, cậu sợ đến mức quỳ xuống theo phản xạ.
Cố Lệ Thừa dừng lại một chút, liếc qua đỉnh đầu Khương Trà, đi tới chỗ các đại thần đang quỳ, nhặt tấu chương trên bàn ném xuống đất, lạnh giọng nói, "Ai tới nói cho trẫm biết, vì sao binh lính biên cương lại không đủ lương thực quần áo? Vì sao man nhân liên tiếp đánh chiếm hai thành? Vì sao Trần Quý luôn đi sau man nhân một bước?"
"Bệ, bệ hạ, có lẽ tuyết rơi dày đặc chặn đường núi, khiến cho—"
"Một tháng trước tuyết cũng rơi chặn đường núi?"
Các đại thần không dám nói nữa, sai lầm xảy ra lần này quá khủng khiếp, viện trợ do triều đình vận chuyển đến biên cương bị trì hoãn, thậm chí còn có tin từ biên cương rằng rất nhiều binh lính đã chết cóng, dù lần này là ai rối loạn triều cương, chỉ sợ ... sẽ có một cuộc huyết tẩy kinh đô.
Quả nhiên, sau một hồi im lặng đáng sợ, Cố Lệ Thừa lạnh lùng nói: "Tám trăm dặm cấp tốc truyền tin đến huyện Phong Tiên lệnh cho huyện lệnh chuẩn bị quần áo mùa đông, lương thực và cỏ đưa tới biên giới, tróc nã Trần Quý bắt giữ về kinh. Đại Lý Tự cũng phải điều tra kỹ lưỡng việc này, tất cả những người liên quan bắt giam chờ điều tra."
Huyện Phong Tiên được bí mật gọi là quốc khố thứ hai, việc lấy quần áo và thực phẩm mùa đông từ huyện Phong Tiên sẽ nhanh hơn từ kinh thành. Thế nhưng, việc tróc nã Trần Quý bắt giữ về kinh, đây là chuyện lớn.
"Bệ hạ! Lúc này bắt Trần Quý về kinh là không thích hợp! Quân đội không thể không có người chỉ huy, bệ hạ!"
"Trẫm có sự sắp xếp của riêng mình, lui hết đi."
Các đại thần còn muốn thuyết phục, nhưng đối mặt với vị hoàng đế trẻ tuổi đang nổi giận, họ không dám nói thêm lời khuyên can nào nữa. Hoàng đế của họ giỏi về mọi mặt, khuyết điểm duy nhất là một khi đã quyết định, cho dù triều thần có thuyết phục, van xin đến đâu cũng sẽ không thay đổi.
Nhóm đại thần yên lặng ra khỏi ngự thư phòng, đi một quãng đường dài mới có vài đại thần tụ tập lại, thấp giọng thảo luận: "Vừa rồi tên thái giám kia quấn áo choàng đi vào, bệ hạ không có chút phản ứng nào!"
"Này, từ xưa hồng nhan hoạ quốc, ai ngờ hoàng đế của chúng ta lại bị hoạn quan câu hồn, đất nước lâm nguy!"
"Hừ!"
"Lão Ngụy?"
Nhìn thấy Nguỵ tướng quân bước qua, mọi người đều thấy kinh ngạc nhưng không để tâm mà tiếp tục thảo luận tìm cách điều chỉnh xu hướng tính dục của bệ hạ.
Ngự thư phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại, Cố Lệ Thừa quay thư án, "Mài mực."
Khương Trà từ trên mặt đất đứng dậy mài mực, suốt quá trình Khương Trà đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không để ý tới Cố Lệ Thừa đang viết gì, cho nên cậu cũng không biết chiếu chỉ này thực ra là dành cho Nguỵ Nam Dật.
Đại khái là bởi vì mang thai, Khương Trà đứng một tiếng đã bắt đầu cảm thấy thắt lưng đau nhức, hơn nữa còn rất đói, thời gian dường như trở nên dài hơn.
Khi chạm vào bụng lần thứ năm, cậu nghe thấy tiếng cạch, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Cố Lệ Thừa, thấy y đã gấp tấm chiếu chỉ lại, đang nhìn chằm chằm thư án không biết nghĩ gì, cả người cậu đều chìm vào căng thẳng.
Bình thường chỉ cần Cố Lệ Thừa khép tấu chương, cậu liền sẽ bị kéo đi làm.
Nhưng giờ vẫn chưa đến giờ ăn tối!
Trong lúc Khương Trà đang căng thẳng chờ đợi, giọng nói của Cố Lệ Thừa cuối cùng cũng vang lên: "Dọn bữa đi."
Cố Lệ Thừa ngước mắt nhìn Khương Trà đang đứng bên cạnh, một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị áo choàng lớn che lại, trên gò má hiện lên một vệt ửng đỏ không hề biến mất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi.
"Đến đây."
Cả người Khương Trà run lên, muốn từ chối nhưng lại không dám, đành miễn cưỡng nhích tới, vẻ mặt ấm ức vòng tay qua cổ Cố Lệ Thừa, dang chân ngồi lên đùi y, tựa đầu vào Cố Lệ Thừa nhẹ nhàng cầu xin: "Hôm nay có thể không bắn vào bên trong được không?"
Cố Lệ Thừa nắm cằm Khương Trà ép cậu nhìn mình, nhìn đôi mắt đầy tủi thân kia, y không nói một lời cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Khương Trà, độc đoán đưa lưỡi vào trong khuôn miệng ấm áp, móc lấy chiếc lưỡi ngoan ngoãn của cậu liếm hôn.
Tào công công lập tức gọi các thái giám đang đợi trong cung rời đi.
Sau hai tháng tiếp xúc gần gũi, Khương Trà đã quen với mùi hương trên người Cố Lệ Thừa, cũng quen với nụ hôn của y, tuy không muốn bị đút vào tử cung cũng không thể phớt lờ phản ứng của cơ thể, sau một nụ hôn lưỡi ái muội mơ hồ, cậu gần như tan chảy trong vòng tay Cố Lệ Thừa.
"Ừm......"
Cố Lệ Thừa không nói một lời cởi thắt lưng của Khương Trà, bàn tay to lớn luồn vào trong vạt áo hở ra, làn da dưới lòng bàn tay mịn màng như lụa, y lặng lẽ men theo đường cong tròn trịa của bờ mông, chạm vào lồn nhỏ mềm mại hơi ướt phía trước, ngón tay từ từ xoa nắn môi lồn.
Khoái cảm tê dại bắt đầu chạy dọc khắp cơ thể, Khương Trà hừ một tiếng, vùi mặt vào cổ Cố Lệ Thừa, duỗi thẳng eo muốn trốn, nhưng lại bị bàn tay to ở lưng dưới chặn lại, đành phải đựng sự trêu chọc của Cố Lệ Thừa.
Ừm... thoải mái quá...
Cố Lệ Thừa nghiêng đầu, đầu nhỏ vùi vào cổ y lập tức cọ cọ, tiếng rên rỉ mềm mại như lông tơ, xuyên qua da thịt, thấm vào máu y.
Con cặc bị đè ép cương lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Khương Trà uốn éo mông, cảm nhận Cố Lệ Thừa cương cứng, cơ thể vốn đang tận hưởng ngón tay phục vụ lập tức cứng đờ, nhưng lại không bị đút vào như dự kiến.
Khương Trà đỏ bừng mặt ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Lệ Thừa.
Cố Lệ Thừa cùng cậu đối mắt, nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ kia đang nghi hoặc sao y không đút vào, một cơn rùng mình khó tả truyền thẳng đến vùng bụng dưới, cặc lớn vốn đã cương cứng lại sưng lên, cứng ngắc chọc vào giữa mông và hai chân Khương Trà.
"Cúi đầu xuống."
Khương Trà lại ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Cố Lệ Thừa, nghi hoặc trong đầu tiêu tan khi dùng ngón tay ấn xoa xoa môi lồn, cậu cắn môi ậm ừ rên rỉ, chủ động lắc mông cọ cọ, ý loạn tình mê thúc giục, "Ừm.., ha~ sờ bên trong nữa."
Cố Lệ Thừa không làm theo ý muốn của Khương Trà, vẫn dùng ngón tay xoa xoa môi lồn, y cụp mắt xuống, ngón tay điêu luyện kích thích hột le, chẳng bao lâu người trong lòng đã lên đỉnh phun nước.
Nước dâm phun ra như suối khiến toàn bộ lòng bàn tay Cố Lệ Thừa ướt đẫm.
Khương Trà thở hổn hển tựa vào trên vai Cố Lệ Thừa, cảm giác được bàn tay đang xoa lồn sắp rút ra, cậu vô thức rên một tiếng hóp mông kẹp lại, chờ cậu bình tĩnh sau khoái cảm, nhận ra tay Cố Lệ Thừa vẫn đang bị kẹp giữa chân mình, hơi thở gấp gáp đều muốn bay đi.
Cố Lệ Thừa lại bất thường không nói gì, rút bàn tay ướt đẫm ra, lau sạch nước dâm lên áo Khương Trà: "Đi xuống."
Khương Trà nhanh chóng bò xuống khỏi đùi Cố Lệ Thừa, ngoại trừ quần giữa hai chân hơi bị ướt, thắt lưng cũng chưa cởi, quần áo vẫn còn trên người.
Nhìn thấy Cố Lệ Thừa cởi thắt lưng, cởi quần thả ra cặc lớn gân guốc, Khương Trà cắn môi dưới, cũng cởi quần ra, nhấc chân, đang định ngồi lên đùi Cố Lệ Thừa lần nữa thì bị ngăn lại, bàn tay to bóp lấy mông cậu.
"Dùng miệng."
Khương Trà nghe vậy, ngoan ngoãn kéo quần lên, quỳ xuống trước mặt Cố Lệ Thừa, hai tay ôm lấy cặc lớn nóng bỏng, nghiêng người đưa vào miệng mà không mấy khó chịu.
Mặc dù hai tháng qua cậu tương đối ít khi dùng miệng mút cho Cố Lệ Thừa bắn, nhưng không phải là không có.
Khương Trà dùng hai tay giữ nửa dưới cặc lớn, đầu lưỡi áp vào lỗ sáo ngựa liếm nhẹ, sau đó thu răng ngậm lấy thân cặc nóng hổi, bắt đầu ngập ngừng di chuyển đầu lên xuống.
Cố Lệ Thừa nheo mắt lại, dần dần thở ra.
Âm thanh nuốt nước bọt mơ hồ và nhớp nháp biến thành xuân dược, mãnh liệt xâm nhập vào trong máu Cố Lệ Thừa, y ấn đầu Khương Trà xuống nhấp hông mấy cái, nhưng vẫn không đạt đến mức xuất tinh.
Không đủ.
Khóe miệng Khương Trà gần như tê liệt, nhìn Cố Lệ Thừa không có vẻ gì là sắp bắn, ấm ức ngước mắt lên nhìn y.
Cố Lệ Thừa im lặng hai giây, sau đó kéo Khương Trà đứng dậy ngồi lên đùi mình, tụt quần cậu xuống đến mông, cặc lớn đè lên môi lồn mềm mại ướt át, ủ rũ mím môi nắc hông chà lồn.
"Um~ ừm, haaa..."
Ham muốn xuất tinh dần dần mạnh mẽ hơn, một tay Cố Lệ Thừa ấn vào lưng dưới của Khương Trà, tay kia nắm lấy đùi cậu, hột le bị cặc lớn cứng ngắc nghiền nát mấy chục lần, tinh dịch trắng đục phủ đầy môi lồn ướt nhẹp.
"Hmm..." Cố Lệ Thừa rên một tiếng, hai tay vòng qua eo Khương Trà ôm người vào lòng, hơi thở nặng nề dần dần bình tĩnh lại.
"Được, được rồi à?"
Cố Lệ Thừa lười để ý đến cậu, đỡ lấy eo hông cậu đặt người lên ghế, cất con cặc đã mềm xuống sau khi xuất tinh của mình vào quần, quay đầu lại thấy Khương Trà ngồi trên ghế dang rộng hai chân nhìn mình, ánh mắt y dừng lại trên lồn non dính đầy tinh dịch hai giây, cau mày nói: "Tự mình lau đi."
Sau khi xác nhận Cố Lệ Thừa sẽ không đòi hỏi nữa, Khương Trà mới hoàn toàn yên tâm chậm rãi khép chân lại, nhìn quanh bàn đầy tấu chương nhưng không có thứ gì có thể dùng để lau, cậu cau mày tỏ vẻ bất mãn.
Đang định lau dùng quần áo lau thì trên đầu bị ném một chiếc khăn gấm tỏa ra mùi mực.
Khương Trà ngẩng đầu nhìn Cố Lệ Thừa, thấy y không có nhìn qua, liền cẩn thận kéo khăn gấm trên đầu xuống, lau đi tinh dịch trên lồn nhỏ và giữa đùi từng chút một.
Khương Trà mặc lại quần, cột thắt lưng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám trả lại chiếc khăn gấm đã bẩn cho Cố Lệ Thừa, càng không dám vứt đi, liền gấp khăn gấm lại rồi bỏ vào trong tay áo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Lệ Thừa: "..." Không biết nói gì, để Tào công công đang đợi bên ngoài đi vào.
Tào công công dẫn tiểu thái giám mang nước nóng vào, nhìn thấy Khương Trà ngồi trên long ỷ, ông sợ đến tái mặt, vội vàng cúi đầu đi tới, mang nước nóng đi rửa tay đến trước mặt Cố Lệ Thừa.
"Lại đây."
Khương Trà ngoan ngoãn đứng dậy, Cố Lệ Thừa rửa tay xong, cậu cũng đi rửa tay.
Lúc Cố Lệ Thừa ngồi xuống, Khương Trà thành thật đứng ở phía sau.
Công việc của Tào công công là hầu hạ Cố Lệ Thừa, cậu chỉ cần đứng một bên đợi Cố Lệ Thừa ăn xong là được rồi.
Khương Trà im lặng nhìn Cố Lệ Thừa ăn, thấy y có vẻ không muốn ăn, rất nhiều món ăn chỉ ăn một hai miếng, vừa mới thấy kỳ lạ, y đã bỏ đũa xuống.
Khương Trà lưu luyến liếc nhìn một bàn đầy đồ ăn và món tráng miệng còn nguyên, sau đó đi theo Cố Lệ Thừa trở lại thư án, y lại bắt đầu xem lại tấu chương, trong ngự thư phòng chỉ còn lại tiếng than củi cháy.
Biết hoàng thượng đột nhiên kêu dọn bữa không thể là vì đói, Tào công công cũng không ra lệnh cho thái giám dọn bàn mà chỉ âm thầm rót trà cho Cố Lệ Thừa, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Quả nhiên, Cố Lệ Thừa đang cem tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Không cần chờ nữa, ăn hết đi, không được lãng phí."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro