Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.1: Cải trang thành thái giám vào cung tìm biểu ca



"Con ngoan." Phụ nhân trang nhã rơi nước mắt, nắm chặt tay con trai, nghẹn ngào nức nở, "Nương có lỗi với ngươi! Nhưng bây giờ chỉ còn cách này, biểu ca của ngươi có hậu đại hay không... phải xem chuyến đi này của ngươi."

Khương Trà đặt tay của phụ nhân lên mặt mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ: "Nương, trước đừng nói cho cữu cữu biết."

"Nương biết." Phụ nhân vừa khóc vừa ôm chặt Khương Trà, nghĩ tới việc bảo bối nàng nâng trong tay từ nhỏ tới lớn giờ phải vào chốn đầm rồng hang hổ như hoàng cung, thậm chí còn phải cố gắng hết sức để giữ hậu đại cho biểu ca dưới mí mắt hoàng đế, phụ nhân đau lòng không thiết sống.

Nhưng hiện tại Dật Nhi bị hoàng đế giam cầm trong cung, thấy hắn không thể ra ngoài được, ngay dưới mũi hoàng đế tiếp cận Dật Nhi chỉ có thế là bé ngoan của nàng.

Khương Trà ôm phụ nhân an ủi nàng, cuối cùng lên xe ngựa dưới ánh mắt bất đắc dĩ của phụ nhân.

So với vị diện trước đó, nhiệm vụ này quả thực có chút khó khăn.

Không chỉ hai nhân vật nam chính đã xác định được tình cảm của mình mà quan trọng hơn là tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm.

Khương Trà nhắm mắt lại, lần nữa ôn lại cốt truyện của tiểu thuyết vị diện này, lần này hai nam chính một là đương kim hoàng đế, người kia là tướng quân đã thắng mười trận trên chiến trường - cũng là biểu ca của cậu.

Hiện tại hai người đã xác định tâm ý của mình, nhưng biểu ca cậu lại không muốn phá bỏ ràng buộc thế tục, thậm chí còn nảy sinh ý định cởi giáp về quê trong đầu, hoàng đế nóng giận giam giữ hắn trong cung điện.

Sau khi biết được thân phận và cốt truyện lần này, Khương Trà bắt đầu nghĩ biện pháp chuẩn bị tiến cung.

Cậu nghĩ đến việc để lại một đứa con cho biểu ca, dù sao nhà cữu cữu cũng chỉ có một đứa con trai, ở thời đại này, việc biểu ca không có con, coi như nhà cữu cữu đã tuyệt hậu.

Thế nhưng họ không thể cử một nữ nhân vào cung để sinh người thừa kế cho biểu ca, mà ngay này có một nam nhân có cơ quan như nữ nhân xuất hiện, vậy thì còn ai thích hợp vào cung ám độ trần thương* hơn cậu?

* Một trong 36 kế, chọn cách thức không ai ngờ đến

Khương Trà lặng lẽ ngồi trong xe ngựa, đầu óc trống rỗng, khi xe ngựa dừng lại, cậu chỉnh lại quần áo một chút, sau đó cúi người xuống xe, bởi vì đã sớm chuẩn bị xong mọi việc, sau khi xuống xe, cậu được đại thái giám đón vào hoàng cung.

"Nhớ kỹ, ngươi phải hầu hạ người đối với bệ hạ rất quan trọng, phải cẩn thận một chút, nếu như xuất hiện một chút sai sót, ngươi có thể không giữ được mạng."

"Ta--"

"Phải tự gọi mình là nô tì!"

"Nô, nô tì sẽ nhớ kỹ, cảm tạ công công."

Khương Trà theo đại thái giám đến phủ nội vụ báo cáo rồi nhận cung phục, sau đó mới bị đưa đến lãnh cung nơi biểu ca của cậu bị giam giữ.

Đại thái giám liên tục dặn dò Khương Trà phải chăm sóc tiểu chủ bên trong thật tốt, dặn cậu phải nghe lời, lại nhắc nhỏ một trận rồi mới đi.

Khương Trà bị giao cho thái giám phụ trách lãnh cung, bị đối phương nhìn chằm chằm, cậu khẩn trương túm chặt quần áo, may là thái giám không làm khó cậu, nói cho cậu biết một số việc cần chú ý ở đây, sau đó dẫn cậu đến căn phòng xa xôi nhất.

"Ngươi thay y phục đi rồi cùng ta làm quen nơi này." Thái giám phụ trách đi đến trước bàn ngồi xuống, nói: "Đừng thấy đây chỉ là lãnh cung, tiểu chủ mà chúng ta hầu hạ có địa vị rất cao."

Khương Trà quay lưng lại với thái giám, cởi áo ngoài, nhanh chóng mặc cung phục vừa mới nhận được, đội mũ lên đầu đàng hoàng, sau đó quay lại nhìn thái giám nói nhỏ: "Ta—nô tì thay xong rồi."

"Ồ." Thái giám đứng dậy đi tới trước mặt Khương Trà, dùng ngón tay nâng cằm cậu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Ngươi thật xinh đẹp."

Khương Trà khẩn trương, đầu càng cúi thấp xuống.

Thái giám phụ trách mỉm cười thu tay lại: "Đi thôi, để ngươi làm quen." Sau khi đi ra, gã chậm rãi nói cho cậu những điều cần chú ý khi hầu hạ tiểu chủ gia: "Tiểu chủ không thích bị quấy rầy, hàng ngày ngoài việc chuẩn bị nước tắm cho tiểu chủ, những lúc khác không được phép đến gần viện tử tiểu chủ ở."

Khương Trà yên lặng quan sát xung quanh, đi theo thái giám phụ trách đi thăm thú tất cả các nơi, ngoại trừ chính điện và sân trước chính điện, không thấy biểu ca Ngụy Nam Dật.

Ngay lúc cậu cho rằng hôm nay có thể không gặp được Ngụy Nam Dật, đành phải tìm cơ hội khác, cậu liền nhìn thấy một nam tử tư thế thẳng tắp, lông mày như kiếm từ xa đi tới, rõ ràng là vừa mới luyện kiếm.

Nhưng Khương Trà còn chưa kịp nhìn lần thứ hai, thái giám phụ trách đã ấn đầu cậu xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Không được nhìn thẳng vào tiểu chủ."

Khương Trà đấu tranh một lúc, nhìn thấy Ngụy Nam Dật sắp đi qua mình, cậu cắn răng nhắm chặt mắt lại, dựa theo áp lực đè trên đầu mà ngã thẳng về phía trước.

Vốn dĩ đã định đưa tay ra bảo vệ mặt vào giây phút cuối cùng, nhưng cơn đau như tưởng tượng không ập đến, thay vào đó cậu bị một bàn tay kiên định giữ chặt, hương trúc tươi mát xộc thẳng vào mũi.

Thái giám phụ trách sợ hãi, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Tiểu chủ, hắn mới đến, còn, còn chưa hiểu quy củ."

Mặt mũi Ngụy Nam Dật lạnh lùng, đang định buông tay đang ôm tiểu thái giám ra, không ngờ bàn tay hắn đưa ra lại bị nắm lấy, đang định mắng tiểu thái giám, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lọt vào mắt hắn.

Đồng tử của Ngụy Nam Dật đột nhiên co lại, vô thức khép ngón tay, nắm chặt cổ tay tiểu thái giám.

Khương Trà không tiếng động gọi hắn: "Biểu ca..."

Ngụy Nam Dật cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn biết đám thái giám xung quanh sẽ báo cáo mọi hành động của mình cho Cố Lệ Thừa, nhịn xuống ý nghĩ kéo Khương Trà về, buông tay cậu ra: "Lần sau cẩn thận hơn."

Ngụy Nam Dật đi qua, tên thái giám đang quỳ dưới đất đứng dậy, tát vào mũ của Khương Trà, tức giận nói: "Sao ngươi đứng yên cũng không đứng được? May là tiểu chủ của chúng ta không để tâm, nếu không hôm nay ngươi đã mất đầu, đi thôi!"

"Nô tì biết ta sai rồi."

"Sau này đừng như vậy nữa!"

Khương Trà làm quen toàn bộ lãnh cung xong, nhận được công việc giặt giũ quần áo bẩn, vì ở đây có ít thái giám nên cậu được ở phòng riêng, sau khi tắm rửa xong, cậu chỉ việc nằm nghiêng ráo nước chờ Nguỵ Nam Dật.

Lúc Nguỵ Nam Dật từ cửa sổ đi vào, nhìn thấy Khương Trà đang nằm trên giường ngơ ngác nhìn ra ngoài qua khe cửa, bất đắc dĩ nói: "Ban đêm ta tới, đương nhiên không thể đi bằng cửa chính."

Khương Trà nghe được thanh âm, vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Nguỵ Nam Dật mặc đồ đen xuất hiện ở phía sau mình, chạy tới chui vào lòng hắn như chim bay về tổ: "Biểu ca ~ ta cuối cùng cũng gặp được ngươi!"

______________________

Mấy mom muốn đọc như này hay edit toàn bộ thành thuần việt, phần cổ trang để thuần việt toy thấy kì kì, nhưng mà khúc chịch thì vẫn 🐧🦋 ha🫣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro