1.5: Liếm ngón tay
Ngô Chúc ôm Khương Trà ngồi trên ghế sofa, nắm bàn tay bị trầy xước của cậu lên kiểm tra kỹ càng, thấy bên trong không có mảnh kính vỡ nào, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Là tại bọn anh." Vừa nói, anh vừa cầm chăn trên ghế sofa quấn quanh người cậu, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vì đau trên mặt Khương Trà, hạ giọng an ủi. "Sau này không như thế nữa, đừng khóc nào."
Khương Trà vùi mặt vào trong ngực Ngô Chúc, phát ra giọng nói nghẹn ngào: "Không có khóc."
"Ừ ừ, không khóc."
Nhìn thấy Ngô Chúc an ủi người ta, Lâm Thần lấy thuốc từ trong hộp ra, sát khuẩn vết thương cho Khương Trà, có lẽ trong lúc ngã cậu đã vô thức dùng lòng bàn tay chống đỡ, trong lòng bàn tay có một vết cắt dài đã cầm máu.
Cơ thể Khương Trà run rẩy trong cả quá trình sát khuẩn, nhưng cậu nhẫn nhịn không phát ra âm thanh nào, đợi Ngô Chúc nhịn không được nâng mặt cậu ra khỏi vòng tay mình mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đầy mồ hôi, môi dưới cũng bị cắn chảy máu.
"Khương Trà!" Ngô Chúc vội vàng đưa tay gỡ môi dưới bị cắn đến chảy máu của cậu ra, nhìn người trong lòng monh manh lại bướng bỉnh không muốn kêu đau, trong lòng vừa tức vừa thương, "Muốn cắn gì đó phải không?"
Ngô Chúc đưa ngón tay nhét vào trong miệng Khương Trà, cau mày nhìn cậu chằm chằm: "Cắn."
"Ưm..." Khương Trà vội vàng nhả răng ra, ngậm ngón tay Ngô Chúc vào miệng, đáng thương nhìn anh.
"Không phải thích cắn đồ vật à? Anh cho em cắn."
"Ngô Chúc." Lâm Thần bất đắc dĩ nhắc nhở, "Trà Trà còn đang ốm, tay cũng bị thương."
Ý là đừng hung hăng thế.
Ngô Chúc cũng biết không nên hung hăng, nhưng nếu không như thế, Khương Trà sẽ không bao giờ lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt bọn họ, anh còn định nói thêm mấy câu hung ác, ngón tay đã bị chiếc lưỡi mềm mại liếm nhẹ, lời định nói những lời ngay lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Như vì thấy anh không nói, bờ môi ban đầu chỉ nhẹ nhàng áp vào ngón tay anh chuyển thành ngậm mút, rất dễ dàng cảm nhận ý tứ lấy lòng trong đó.
Một tia tê dại từ ngón tay bị liếm chảy xuống nơi bụng dưới.
Hành động này có hơi mờ ám đúng không?
Ngô Chúc liếc nhìn Lâm Thần đang ngồi xổm trước mặt, nhanh chóng rút ngón tay ra, nhìn bộ dáng ngây thơ đáng thương của Khương Trà, những cảm xúc kỳ lạ trong lòng tiêu tan dưới ánh nhìn đầy sương đó, anh rút ra một tờ giấy lau mồ hôi cho Khương Trà, "Đau thì cứ nói, trước mặt bọn anh mà cứ tỏ ra mạnh mẽ như vậy, bọn anh sẽ rất buồn đấy."
"Em biết rồi."
Nhìn Khương Trà ngoan ngoãn, anh chẳng thể nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Ngô Chúc dừng lại ở môi dưới bị cắn của Khương Trà, nhìn Lâm Thần: "Rắc chút thuốc bột lên vết thương trên miệng em ấy."
"Ừm."
Khương Trà chủ động quay đầu, há miệng về phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Thần đang ngồi xổm trước mặt mình với đôi mắt đỏ hoe không chớp.
Khương Trà lại bị thương khiến Ngô Chúc không muốn rời đi, Lâm Thần cũng muốn anh ở lại, nhưng Khương Trà lại cố hết sức để thuyết phục anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt, nói rằng anh không thể trì hoãn công việc chỉ vì cậu bị thương, nếu không cậu sẽ mất ăn mất ngủ.
Dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của Khương Trà, Ngô Chúc cũng chịu đi về, anh không yên tâm dặn dò Lâm Thần rất nhiều lần là phải chăm sóc Khương Trà thật tốt, sau đó mới lo lắng ra về.
"Em nằm trên ghế sofa đừng động."
Lâm Thần lấy chổi quét sạch mảnh kính vỡ trên sàn, quay lại ghế ôm Khương Trà về phòng nghỉ ngơi.
"Anh Thần." Khương Trà dùng tay không bị thương kéo tay áo Lâm Thần, nói nhỏ: "Em ngủ nhiều lắm rồi, giờ không ngủ được nữa, em muốn xem TV một lúc..."
Khi nói những lời cuối cùng, giọng cậu đã nhỏ đến mức hắn không thể nghe thấy.
Nhìn bộ dạng đáng thương sợ bị từ chối của Khương Trà, Lâm Thần không khỏi nghĩ đến tất cả những việc tồi tệ đã xảy ra khi bị đuổi khỏi nhà khi mới trưởng thành, hắn đè nén nỗi buồn trong lòng, đặt cậu xuống ghế sofa, cầm điều khiển từ xa tìm phim truyền hình Khương Trà muốn xem, "Em xem trước đi, anh đi lấy chút đồ ăn."
"Dạ."
Lâm Thần vào bếp cắt hoa quả, vào phòng lấy chăn bông dày đắp cho Khương Trà, sau đó ngồi xuống sofa đơn bên cạnh.
Khương Trà lơ đãng nhìn chằm chằm vào TV một lúc, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Lâm Thần đang nhắn tin với Ngô Chúc, lại nhìn băng gạc dính máu trên tay phải, suy nghĩ vài giây, quyết định tiếp tục tấn công.
"Anh Thần..."
Lâm Thần lập tức ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Muốn uống nước à?"
Thấy Khương Trà lắc đầu, có vẻ do dự không dám nói chuyện, Lâm Thần buông điện thoại xuống, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hạ giọng hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu à? Tay đau hay chỗ nào? Nếu thấy không thoải mái thì cứ nói thẳng với anh, không cần bướng bỉnh."
"Không, cũng không phải." Khương Trà ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Thần, thấp giọng nói: "Anh có thể nằm với em một lúc không... Nếu không tiện thì thôi."
Lâm Thần cơ hồ nghe không rõ câu trước, nhưng câu sau lại có thể nghe rất rõ ràng, vốn là sau sự cố hôn lưỡi rồi còn phát hiện Khương Trà có bé lồn, hắn nhất định sẽ tìm cớ từ chối, nhưng lúc này đối mặt với Khương Trà vừa bị bệnh vừa bị thương, hắn căn bản không thể nói được lời từ chối nào.
Mặc dù nằm cùng nhau trên chiếc ghế sofa không rộng rãi thực sự rất mờ ám nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Khương Trà muốn xem TV, Lâm Thần đành phải nằm ở bên trong, để tránh Khương Trà rớt xuống đất, hắn phải nằm nghiêng, điều này càng làm cho tư thế nằm chung càng thêm ái muội.
Cơ thể nóng bỏng mềm mại trong vòng tay khiến Lâm Thần bối rối cau mày, nghe giọng nói phát ra từ TV, cuối cùng cũng đè nén được cảm xúc phức tạp trong lòng, ôm Khương Trà kéo vào trong.
Khương Trà đang nép trong vòng tay của Lâm Thần vô tình cọ mông vào bụng dưới của hắn, cậu còn nhích tới nhích lui muốn đổi tư thế thêm vài lần nữa, hai tay Lâm Thần xuyên qua chăn đè cậu lại, giọng nói vang lên có một tia khó chịu rất dễ dàng nhận ra: "Đừng động đậy!"
Khương Trà ngây thơ quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Thần: "Em đụng trúng anh à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro