Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.29: Tiến độ 99%




Da đầu Khương Trà tê dại vì tiếng bé yêu, chủ động vòng tay qua cổ Ngô Chúc, lè lưỡi liếm môi anh.

Ngô Chúc há miệng đón nhận chiếc lưỡi mềm mại lướt qua, đôi tay to lớn đặt hai chân Khương Trà lên eo mình, nắm nhẹ eo thon bắt đầu mạnh mẽ đụ.

"Umm... ahh..."

Tiếng bạch bạch do da thịt va chạm dữ dội dần dần bị át đi bởi tiếng cọt kẹt rất lớn của chiếc giường khung sắt.

"Tiểu, Tiểu Chúc... umm~ ha... đừng ở đây." Khương Trà túm tóc Ngô Chúc cố kéo anh ra, nhưng lại nhanh chóng bị đụ dữ dội, cặc lớn không ngừng nghiền nát điểm G, cậu mất hết sức lực, thở hổn hển yếu ớt, "Ưmm, sẽ bị nghe thấy... ah ~"

Ngô Chúc hoàn toàn không quan tâm đến việc tiếng ván giường rung lắc có thể bị nghe thấy, nhưng anh biết Trà Trà da mặt mỏng, sợ Trà Trà giận không cho anh chạm vào nữa nên dần dần giảm sức lực và tốc độ nắc hông.

Dùng lực nhẹ nhàng cắm rút lỗ đít đang cắn chặt từng chút một, anh khàn giọng nói: "Kêu gì đó dễ nghe, anh sẽ đưa em sang chỗ khác."

Mặt Khương Trà đỏ bừng, ngẩng đầu ghé vào tai Ngô Chúc, nhỏ giọng gọi: "Anh trai..."

Yết hầu Ngô Chúc lăn mấy vòng, dùng đôi tay to lớn ôm lấy mông Khương Trà, bế cậu xuống giường, ôm chặt mông cậu rồi đi về phòng ngủ chính, đè người lên giường bắt đầu một cuộc yêu mới.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ngô Chúc đã xuất tinh ba lần, mồ hôi đầm đìa rút con cặc đã mềm ra, nhìn thấy lượng lớn tinh dịch phun ra từ lỗ đít‌‌, hơi nóng lại bắt đầu truyền tới bụng dưới.

Anh đưa tay ôm lấy Khương Trà, cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi.

"Ưm..." Khương Trà đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, "Không muốn nữa..."

Nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi của Trà Trà, Ngô Chúc cảm thấy mình đã hơi quá đáng, anh xin lỗi hôn lên trán Khương Trà: "Không làm nữa, anh đưa em đi tắm."

Khương Trà ậm ừ thay cho câu trả lời, vùi mặt vào lòng Ngô Chúc rồi lại ngủ thiếp đi.

Cậu thực sự kiệt sức.

Ngô Chúc đưa Khương Trà đi tắm, moi sạch tinh dịch còn sót lại trong lỗ ‍‌‌đít‌‌‌‌ của cậu, nhìn những dấu hôn trên làn da trắng nõn của người trong lòng, ngay thời điểm này cõi lòng Ngô Chúc vô cùng thỏa mãn và vui sướng.

Đã đóng dấu, em là của anh.

Tắm rửa xong ôm Khương Trà trở lại phòng ngủ, Ngô Chúc mặc quần áo chạy đến phòng ngủ phụ mang chăn bông qua, quấn Khương Trà lại.

Dù biết Khương Trà đã ngủ không nghe thấy gì, anh vẫn ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói: "Trà Trà, anh ra ngoài mua ít thuốc cảm, sẽ quay về ngay."

Chìa khóa đặt trên tủ giày ở cửa, khi Ngô Chúc lấy chìa khóa ra khỏi nhà, anh bắt gặp hàng xóm đang đi xuống, để ý thấy người hàng xóm nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, anh mỉm cười lễ phép, không nhìn ra chút chột dạ nào.

Nhìn bộ dáng của anh, hàng xóm cảm thấy mình nghe lầm, yên lặng quay mặt đi.

Ngô Chúc mua thuốc cảm xong trở về, pha thuốc cảm với nước ấm, đánh thức Khương Trà đang ngủ, dỗ cậu uống một cốc thuốc cảm, sau đó cởi quần áo lên giường, ôm lấy Trà Trà mềm mại thơm tho.

Lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm, Khương Trà tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của Ngô Chúc, cảm giác có dị vật nơi mông vẫn chưa biến mất.

Cậu cắn môi mơ hồ phàn nàn: "Đau mông quá."

"Để anh mát xa, sẽ không đau nữa."

Khương Trà theo bản năng nhả răng ra, khi lòng bàn tay nóng bỏng của Ngô Chúc xoa mông, cậu vội vàng giữ lại, trong bóng tối đáng thương nhìn Ngô Chúc: "Em đói."

Ngô Chúc lập tức từ bỏ ý định trêu chọc Khương Trà, nhấc chăn đứng dậy mặc quần áo, vừa hỏi: "Muốn ăn gì? Anh nấu."

"Mì."

"Chỉ muốn ăn mì thôi à?"

"Dạ."

Ngô Chúc thay quần áo xuống giường, nhéo mặt Khương Trà nói: "Được, anh đi nấu mì."

Sau khi Ngô Chúc ra khỏi phòng ngủ, Khương Trà nằm trên giường một lúc mới đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa, kiểm tra tiến độ nhiệm vụ đã đạt tới 99%.

Theo kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ ở các vị diện trước đây, có lẽ cậu phải gặp Lâm Thần mới có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Hôm qua cả hai đã dành gần như cả ngày trên giường, cho nên ăn mì xong hai người quyết định xem phim.

Ngô Chúc nhìn Khương Trà, ánh mắt cậu lảng tránh tựa hồ không muốn ngồi cùng, anh vươn tay kéo người vào lòng, ôm thật chặt, "Cứ xem như thế này đi."

Khương Trà sắc mặt đỏ bừng giãy dụa một hồi, sau đó ngoan ngoãn nép vào trong ngực Ngô Chúc, tuy rằng ánh mắt đang nhìn vào màn hình TV nhưng rõ ràng có chút lơ đãng.

"Em đang nghĩ gì thế?"

"À, không, không có gì đâu."

Ngô Chúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút hoảng hốt của Khương Trà vài giây, sau đó lấy điện thoại di động một bên đưa cho cậu: "Gọi cho Lâm Thần đi."

Khương Trà luống cuống cầm điện thoại, muốn gọi điện, nhưng trước mặt Ngô Chúc lại xấu hổ không dám gọi, kiếm cớ từ chối: "Chắc giờ này anh ấy đang ngủ rồi."

"Cho dù có ngủ như chết cũng sẽ dậy nghe cuộc gọi của em." Ngô Chúc trực tiếp đưa tay ra giúp Khương Trà ra quyết định, không chỉ gọi điện cho Lâm Thần mà còn gọi video.

Khi tiếng bíp thứ bảy vang lên, khuôn mặt Lâm Thần hiện lên trên màn hình.

Nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Lâm Thần còn chưa tan hết, Khương Trà trợn to hai mắt kinh ngạc, không thể tin quay đầu nhìn Ngô Chúc, không ngờ anh có thể đánh Lâm Thần thành như vậy.

Này phải mất vài ngày mới hồi phục!

Lúc đánh Lâm Thần tàn nhẫn bao nhiêu, bây giờ lại xấu hổ bấy nhiêu, anh ho nhẹ một tiếng, nắm cằm Khương Thần hướng mặt cậu vào điện thoại: "Anh Thần của em gọi em kìa."

Lâm Thần liếc mắt nhìn thấy vết hôn còn mới trên cổ Khương Trà, nghĩ tới Ngô Chúc nói cạnh tranh công bằng nhưng lại ăn sạch Trà Trà sau lưng mình, hắn trợn trắng mắt không nói nên lời.

Mẹ kiếp, nếu không phải bị y tá ngăn lại, hắn đã lao tới từ lâu, sau đó đem trận đòn lúc trước trả lại?

Hai người đã lâu không gặp, cũng không nói chuyện với nhau, lần này nói chuyện rất lâu, giờ được Khương Trà quan tâm hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉa điện thoại vào băng gạc quấn quanh người. "Trà Trà, nhìn Ngô Chúc đánh anh nằm trên giường mấy ngày rồi này, anh nhớ em lắm, khi nào em mới quay lại?"

Khương Trà vội vàng nói: "Ngày mai em sẽ về."

"Thật không?"

"Thật!"

"Vậy em có thể dùng điện thoại Ngô Chúc mua vé chuyến bay gần nhất."

Sau khi nhận được ánh mắt van xin đáng thương của Khương Trà, Ngô Chúc đưa tay lấy chiếc điện thoại còn lại đưa cho cậu, bảo cậu mua vé máy bay lúc mười giờ trước mặt Lâm Thần.

Dù cảm thấy tiếc nuối vì không còn thế giới hai người, nhưng anh cũng nóng lòng muốn đưa người trở về, chỉ ở thành phố quen thuộc và nơi ở quen thuộc, bọn họ mới không phải lo lắng Trà Trà sẽ lại biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro