Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Thịt đi đâu hết rồi?

Trong lớp,

"Nam Diễm, Nam Diễm." Yên Trà ngồi bên cạnh không ngừng gọi tên cô.

"Hả ..." Nam Diễm giật mình.

"Cậu sao thế, mình gọi cậu nãy giờ."

"Vậy sao? Xin lỗi, mình không nghe thấy." Nam Diễm uể oải nằm trên bàn trả lời.

"Nam Diễm, cậu nói thật đi, rốt cuộc là xảy chuyện gì?" Yên Trà nghi hoặc, xong lại hỏi tiếp: "Hay là có ai làm gì cậu?"

Nghe một câu như thế, cứ như bị gãi đúng chỗ, Nam Diễm vội vàng ngồi thẳng lưng, cô hơi hắng giọng: "Không có"

"Cậu nói dối, mình để ý thấy, từ lúc từ bệnh viện về, cậu cứ nhiều lần thất thần như vậy rồi." Yên Trà tỏ vẻ không tin, một lúc sau, như nhớ ra cái gì đó, nhìn người bên cạnh, giọng giống như giận dỗi nói: "Nhắc mới nhớ, cậu vào bệnh viện như thế lại không nói cho mình biết."

"Rốt cuộc chúng ta có phải bạn thân không thế?" Yên Trà cao giọng.

"Thôi thôi cho mình xin lỗi mà, với lại mình chỉ nằm viện một ngày thôi." Nam Diễm nhìn thấy Yên Trà xoay lưng đi không nhìn cô, vội vàng nói: "Mình hứa sau này có chuyện gì cũng kể cho cậu, có được không?"

Yên Trà nghe thế liền quay lại, cái vẻ giận dỗi cũng biến mất, vui vẻ nói: "Chuyện gì cũng nói?"

"Ừm." Nam Diễm gật đầu chắc nịch.

"Vậy cậu kể cho mình nghe đi cậu bị làm sao thế? Ai ăn hiếp cậu đúng không?" Yên Trà tò mò.

Nam Diễm: "..." Gài cô sao?

Nam Diễm: "Không ... không có."

Yên Trà: "Vậy sao cậu nói xem, biểu hiện bất thường của cậu dạo gần đây là thế nào hả? Nam Diễm, cậu đã hứa rồi nha."

Nam Diễm hơi ấp úng: "Ờ thì, ... sắp thi rồi nên mình có chút lo lắng."

Yên Trà bên cạnh vẫn nghi ngờ, mắt híp lại nhìn cô: "Thật không?"

Nam Diễm tránh ánh mắt kia, gật đầu: "Thật." 

Yên Trà không ngừng dò xét cô, ánh mắt đảo qua đảo lại không ngừng, một lúc lâu mới nói: "Ừm vậy mình tạm thời tin cậu"

Nam Diễm nghe vậy, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô biết Yên Trà nếu đã muốn biết chuyện gì đó thì sẽ bám lấy cô không buông tha, cho nên cô sợ nếu người bạn kia còn hỏi nữa thì bản thân không biết phải tìm lí do gì nữa.

Cô như vậy là có lý do ...

Lần ở bệnh viện kia đến nay cũng đã qua hơn hai tháng, thế nhưng cô không tự chủ được mà nhớ đến lời nói và hành động của nam chính đại nhân khi đó. Nam Diễm luôn tự hỏi rốt cuộc Diệp Cảnh Ninh có ý gì?

------------

Diệp gia.

Nam Diễm vừa mới về nhà, trên người vẫn mặc đồng phục, cô uể oải nằm trên giường, trong đầu, những tình tiết lộn xộn của cốt truyện không ngừng chạy.

"A ... không được rồi mình không nhớ nổi." Nam Diễm tuyệt vọng.

Ê mà khoan, không phải người xuyên không thường sẽ có hệ thống sao? Cái loại mà hay nhảy ra kêu người ta làm nhiệm vụ ấy.

Hệ thống của cô đâu?

Nam Diễm ngồi trên giường, tóc hơi rối, tay chấp trước ngực, thầm thì: "Alo, hệ thống mau ra đây"

Vẫn im lặng....

"Thống ca"

"Tiểu đáng yêu ơi"

Cô ngồi thẳng lưng, giọng lớn hơn.

"Bảo bối à, mau ra đây đi, chị mày sẵn sàng làm nhiệm vụ rồi."

"Hệ thống đáng yêu ơi... mau ra đây phát nhiệm vụ đi."

Thời gian lặng lẽ trôi qua...

Nam Diễm vẻ mặt chết đi sống lại, cô đúng là đứa xuyên không thất bại mà.

Sao người khác xuyên không lại thuận lợi thế chứ? Cốt truyện thì giống như có sẵn trong đầu, hệ thống nhảy ra cứu giúp, thay đổi kết cục, đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Nam Diễm âm thầm tự bế...

-Cốc cốc-

Cửa phòng vang lên khiến cô giật mình.

Trương quản gia: "Cô Nam Diễm, thức ăn đã chuẩn bị xong, cô có thể xuống ăn rồi."

Nam Diễm: "Vâng ạ." 

Thôi quên đi ăn no rồi tính tiếp.

Hôm nay, Diệp phu nhân đã bay sang Anh cùng chồng mình, tối nay, Diệp gia, ngoài Nam Diễm, Trương quản gia và một số người làm khác thì không còn ai nữa.

Cô cảm thấy hơi trống trải, bình thường khi ăn sẽ có Diệp phu nhân bên cạnh trò truyện, cô rất thích cảm giác ấy, ... Nam Diễm thật sự không thích ăn một mình.

Đệt.

Nam Diễm thầm chửi thề một câu.

"Bạn nhỏ, nhìn thấy anh không vui sao?" Người kia vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng.

Bạn nhỏ, bạn nhỏ .... cô sắp ám ảnh hai từ này đến nơi rồi.

Nam chính đại nhân câm miệng lại đi.

Nam Diễm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Ninh đang thoải mái ngồi trên bàn ăn, mỉm cười: "Không có ạ."

Cô hơi có chút nghi ngờ thằng cha này bị thất nghiệp, không phải làm luật sư rất bận sao? Cái kiểu mà một tháng ba mươi ngày, đi công tác hai mươi chín ngày á.

Diệp Cảnh Ninh không giống nha.

Thời gian này, nam chính đại nhân về nhà rất thường xuyên, điều này khiến Nam Diễm hoang mang tột độ, tuy nhiên, đây là Diệp gia, cô cũng không có quyền ngăn cản người ta.

Thấy cô vẫn đứng im, Diệp Cảnh Ninh lên tiếng: "Bạn nhỏ lại đây, đợi em nảy giờ, anh cũng thấy đói rồi."

Anh là chủ nhà, muốn ăn thì ăn đi, đợi tôi làm gì?

Nam Diễm gạt suy nghĩ sang một bên, nhanh chóng đi lại, ngồi xuống phía đối diện.

Bầu không khí trầm mặc...

Nam Diễm bên này không dám hít thở mạnh, nam chính ở đây sao mà cô có thể tự nhiên cho được.

Tay khoáy nhẹ chén súp nóng hổi, bất giác Nam Diễm ngẩng đầu nhìn lên, cô thừa nhận nếu không biết đến cốt truyện kia thì cô chắc chắn sẽ thích Diệp Cảnh Ninh.

Nhìn đi có nam nhân nào lại đẹp đến như vậy không? Sống lại một đời cũng chưa từng gặp qua ai như thế ngoài trừ hắn.

Chậc.

"Bạn nhỏ, em không ăn sao?"

Nam Diễm lúc này còn mắc kẹt trong đóng suy nghĩ loạn thất bát tao của mình, ngây ngốc trả lời: "Tú sắc khả xan nha" *

(*)tú sắc khả xan (秀色可餐): đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi.

Nói câu kia xong, Nam Diễm thật sự muốn cắn lưỡi ngay tại chỗ.

Khoan, cô vừa nói cái gì?

Xong thật rồi.

Diệp Cảnh Ninh không ngờ nhận được câu trả lời như thế, bật cười thành tiếng.

 "A ... là vậy sao?"

 "Nhưng mà Nam Diễm, em nhìn anh như vậy cũng vô ích, phải ăn uống đầy đủ mới mau lớn."

Nam Diễm bị bắt chẹt chỉ biết cười trừ, mặt đỏ tai hồng cúi gằm mặt ăn cơm, không dám lên tiếng cũng không dám nhìn loạn.

"Khụ khụ ... khụ khụ ..." Đúng là chơi cô rồi, Nam Diễm bị sặc.

Diệp Cảnh Ninh thấy cô bị sặc liền đứng dậy, rót một ly nước, đi đến bên cạnh đưa cho cô: "Chậm một chút."

Không biết từ lúc nào, người kia đã ở phía sau lưng cô, rất nhanh một ly nước được đưa đến, Nam Diễm khó khăn nuốt từng ngụm.

Diệp Cảnh Ninh vừa nói tay vừa vuốt ve lên xuống trên lưng thiếu nữ, bàn tay hắn ấm nóng, di chuyển đến đâu Nam Diễm liền thoáng rùng mình đến đó.

Nam Diễm cố gắng hít thở bình ổn, ngăn chặn cơn cuồng loạn trực trào trong đầu.

Nam Chính thật sự quá bất ổn.

Ba mươi phút sau, bữa cơm khó nuốt nhất đời Nam Diễm cuối cùng cũng kết thúc.

-----------

Nửa đêm, Nam Diễm ôm bụng đói đi xuống lầu.

-Cạch-

Cửa tủ lạnh vừa đóng lại, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

"Á ma ..." Nam Diễm la lên miệng liền bị người kia bịt lại.

"Suỵt, em muốn đánh thức mọi người sao?" 

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Sao ... sao anh xuất hiện mà không có tiếng động gì thế?"

"Bạn nhỏ, lúc tối em ăn không no?" Hắn không trả lời câu hỏi kia của cô.

Nam Diễm vội giấu bánh và sữa đang cầm trên tay ra phía sau lưng, ánh mắt tránh né.

 "Buổi tối, ăn những thứ này dễ bị đầy hơi."

Nói rồi, hắn bắt lấy tay Nam Diễm đang giấu phía sau, nhìn đống thức ăn kia rồi nhìn sang cô.

Đồ ăn bị tịch thu, Nam Diễm còn thiết tha gì nữa, tiểu nhân trong lòng trồi lên mắng cho nam chính đại nhân vuốt mặt không kịp.

Thức ăn anh dũng hy sinh nhưng tay cô vẫn bị người kia giữ lấy, trong một khắc hình như cô vô hình cảm nhận được ngón tay của hắn khẽ miết nhẹ trên mu bàn tay mình.

Mềm mềm, ấm ấm...

 "Em ... em no rồi ạ."

"Không được nói dối, .... hay để anh nấu cho em ăn." 

Bên đây, Nam Diễm nghe thế lại càng hoảng, cô biết cái trình nấu ăn của nam chính ra sao mà, phải nói là nó DỞ muốn chết.

Diệp Cảnh Ninh muốn nấu?

Cô sợ mình trúng độc mà tạch sớm hơn cốt truyện nha.

"Không ... không phiền anh Cảnh Ninh ..." Nam Diễm cố ép bản thân mình bình tĩnh, cô vờ ngáp một cái: "Em ... buồn ngủ rồi, tạm biệt anh ...anh ngủ ngon."

Nói rồi, cô ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng như ma đuổi, vào phòng liền ngồi phịch xuống đất, ôm ngực thở ra một hơi. Nào biết lúc này, Diệp Cảnh Ninh vẫn đứng im trong bếp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía phòng Nam Diễm.

Cơ thể  run run, khóe môi cong lên, hắn bật cười thành tiếng...

------------

Đừng quên Follow cho tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro