
CHƯƠNG 473 LÀN SÓNG CHUỘT - THỬ TRIỀU
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Mấy người tiếp tục lên đường, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng dần quen với cuộc sống hành trình. Đôi khi hai người sẽ tạm thời rời khỏi một thời gian, lúc trở về lúc nào cũng xách theo mấy con Tinh Ảnh Kiêu, hoặc các hung thú khác của Toái Tinh Đảo.
Lâm Sơ Văn cần nội đan của tinh thú để luyện đan, còn máu thịt thì cứ đưa hết cho tộc người Khổng lồ.
Thời gian đi đường trôi nhanh như bay, im lìm lặng lẽ vậy mà đã hơn hai năm trôi qua, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vẫn luôn đi theo đoàn đội của tộc người Khổng lồ với tộc Ngũ Hành, lúc nghỉ ngơi mới rời đi một lúc, lúc trở về lại xách theo hai con Tinh Ảnh Kiêu, đôi khi trở về tay không cũng có.
"Sở thiếu với Lâm thiếu đúng là tràn trề sức sống mà!" Hỏa Miêu Miêu nhịn không được nói. Chỉ đi đường thôi đã vất vả lắm rồi mà hai người kia lại còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi ra ngoài tản bộ nữa chứ.
Cự Mãnh gật đầu, "Phải đó! Ta còn tưởng thể lực Nhân tộc rất yếu nữa đó." Nó còn từng nghĩ có nên cõng Sở thiếu với Lâm thiếu đi một đoạn không, giờ xem ra nó lo lắng hơi thừa rồi, chân cẳng họ còn khỏe hơn nó nhiều. Sức lực của hai người đó quá tốt luôn, theo bọn họ lên đường gần như liên tục vậy mà còn rảnh đi săn thú nữa chứ.
Thủy Thiên Thương nhìn hai người Sở Diệp, nghĩ thầm: Năng lực ứng phó với nguy cơ của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mạnh không tưởng. Dọc đường đi gặp hung thủ tập kích mấy lần, lần nào hai người cũng giải quyết dễ như trở bàn tay. Cảm giác của hai người vô cùng bén nhạy, có biến cố nào hai người đều có thể phát hiện ra đầu tiên, giúp cả đám loại bỏ được rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn. Nghe nói hai người là tu sĩ phi thăng, chắc khi còn ở hạ giới cũng là người có tiếng, tộc người Khổng lồ sắp xếp cho hai người theo vào đây đúng là nước cờ hay.
"Hình như tu vi Sở Diệp đã thăng cấp Tạo Hóa Cảnh tầng bảy rồi." Hỏa Miêu Miêu bỗng lên tiếng.
Thủy Thiên Thương gật đầu, "Đúng rồi, đúng là đã thăng cấp." Mấy hôm trước y đã cảm giác được hai người có dấu hiệu sắp thăng cấp, hai ngày này vừa khéo song song đột phá.
Thủy Thiên Thương nghĩ thầm: Tu sĩ Tạo Hóa Cảnh muốn thăng cấp từ tầng sáu lên tầng bảy không hề dễ dàng, tuy nhiên, môi trưởng Toái Tinh Đảo vốn đã thích hợp với những tu sĩ tu luyện Tinh Thần Quyết, hơn nữa hai người nào ngày nào cũng cắn thuốc, muốn không lên cấp cũng khó! Mất công y trước kia còn cho rằng Lâm Sơ Văn ăn bám, rõ ràng là Sở Diệp ăn bám mới đúng. Hai người thật sự là dính nhau như sam, ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, ra ngoài cùng nhau, bây giờ lên cấp cũng cùng nhau luôn.
Thủy Thiên Thương nhìn Sở Diệp đang vừa lên đường vừa cắn thuốc, nghĩ thầm: Có bạn đời là luyện đan sư sao mà sung sướng quá trời, mỗi ngày đều ăn đan dược cũng không thấy xót ruột.
Hỏa Miêu Miêu đi tới trước mặt Cự Mãnh, tò mò hỏi: "Sở thiếu có tham gia mùa săn thú của tộc người Khổng lồ các người không?"
Cự Mãnh lắc đầu, "Không có."
Hỏa Miêu Miêu cau mày, "Không tham gia hả?"
"Không."
"Ta nói nè, tộc người Khổng lồ các người vậy là đang lãng phí nhân tài đó." Hỏa Miêu Miêu nhịn không được lên tiếng.
Cự Thạch đứng bên cạnh nghe Hỏa Miêu Miêu nói chuyện với Cự Mãnh, gãi gãi đầu, đúng là hơi lãng phí nhân tài thiệt. So với tộc người Khổng lồ lực lưỡng, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đúng là khá "bé hạt tiêu", nhìn ốm yếu mỏng manh, mấy năm nay ở chỗ tộc người Khổng lồ Sở Diệp với Lâm Sơ Văn chỉ có trồng trọt, luyện đan, nó còn chưa bao giờ thấy hai người ra tay, thật sự không ngờ được hai người vậy mà đánh đám dữ dằn vậy.
Lần này ra ngoài, trưởng lão trong tộc lo lắng cho năng lực thực chiến của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lắm, bây giờ xem ra đã lo lắng thừa rồi. Coi Tinh Ảnh Kiêu hung hãn gian xảo thành chim hoang bình thường mà xử, chiến lực của hai người này tuyệt đối đứng đầu trong đám Tạo Hóa Cảnh người Khổng lồ rồi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Cự Dương bước tới dặn dò Sở Diệp: "Sở thiếu, tiếp theo chính là cấm địa, ngài cũng đừng tùy tiện ra ngoài săn thú nữa nha." Sau khi Toái Tinh Đảo biến động, lục tục lại có một số ít người vào đây điều tra tình hình, hầu hết những khu vực từng được thăm dò đều biến thành phạm vi có thể hoạt động, nhưng rất nhiều nơi vẫn còn chưa được vào sâu thăm dò, không biết còn ẩn giấu biết bao nguy hiểm, được chỉ định là vùng cấm.
Sở Diệp gật đầu, "Đã rõ." Mấy nay Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thỉnh thoảng vẫn hay ra ngoài, ngoài săn thú chủ yếu vẫn là muốn duy trì liên lạc với mấy đứa nhỏ, tuy nhiên, Tiểu Bạch với mấy đứa được thả ra xong cứ như thú hoang vậy, cả đám không đứa nào thèm trả lời hắn, cũng may vẫn còn sớm, chờ thêm mấy năm nữa rồi tính tiếp.
......
Kể từ khi tiến vào vùng cấm, tốc độ của họ chậm lại rõ ràng, chuyện bất trắc cũng phát sinh thường xuyên hơn hẳn.
Sở Diệp đang gặm đan dược, thình lình đứng dậy.
Cự Mãnh hỏi Sở Diệp: "Sở thiếu, sao vậy?"
Sắc mặt Sở Diệp nghiêm trọng, nói: "Có vô số hung thú đang lao tới đây, số lượng vô cùng khủng bố, ta cảm giác được khí tức rất đông hung thú."
Cự Mãnh nghi hoặc hỏi lại: "Rất đông?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, hàng ngàn hàng vạn, đếm cũng đếm không hết."
Cự Mãnh hỏi lại Sở Diệp: "Sở thiếu, có phải ngài cảm nhận sai rồi không? Ta không cảm nhận được gì hết mà."
Cự Dương trừng cho Cự Mãnh một cái, nói: "Mi không cảm nhận được không phải vì Sở thiếu cảm nhận sai mà bởi vì mi chậm tiêu." Tuy rằng nó cũng không cảm nhận được gì nhưng nếu Sở Diệp đã nói vậy chắc chắn sẽ không sai, rốt cuộc Sở Diệp cũng không phải là người bắn tên không đích.
Sở Diệp lấy la bàn ra, trên la bàn bây giờ rậm rạp toàn là đốm sáng, đốm sáng chồng chất lên nhau, nhìn cực kỳ khủng khiếp. La bàn này vẫn là cái vẫn xài từ hồi dưới hạ giới, thứ này tới thượng giới rồi vẫn hữu dụng như trước.
Nghe Sở Diệp nói, người tộc Ngũ Hành cũng điều động linh hồn lực điều tra tình hình.
"Phệ Tinh Thử, là Phệ Tinh Thử." Sau biến động năm đó, bởi vì không còn thiên địch nữa nên Phệ Tinh Thử sinh sản tràn lan, đã trở thành bá chủ của Toái Tinh Đảo này rồi, phải biết rằng trước khi phát sinh dị biến năm xưa, Toái Tinh Đảo có rất nhiều yêu thú thích ăn Phệ Tinh Thử, Phệ Tinh Thử vẫn luôn trốn chui trốn lủi, không dám ló mặt ra ngoài.
"Chít chít chít, chít chít chít." Tiếng kêu của bầy chuột từ xa vọng tới.
Linh hồn lực Sở Diệp lan tỏa ra ngoài thì thấy được từng mảng lớn chuột đang dàn hàng ngang đùn về đây, bát ngát khiến người ta nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
"Chúng ta có nên trốn hay không đây?" Hỏa Miêu Miêu nhíu mày hỏi.
Thổ Liệt lo lắng nói: "Sợ không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể đánh thôi."
Chẳng mấy chốc bầy Phệ Tinh Thử đã bu quanh cả đám, ai nấy tới tấp ra tay đánh nhau với bầy chuột.
Bầy Phệ Tinh Thử rầm rập lao tới, hai mắt đỏ tươi, không biết bị gì kích thích mà không chút kiêng dè cứ đánh đấm lung tung. Thực lực một con Phệ Tinh Thử không ra gì, phần lớn chỉ ở cảnh giới Nguyên Đan, nhưng số lượng thực sự quá nhiều không đếm xuể, che trời lấp đất khiến người ta vừa nhìn chỉ cảm thấy dựng tóc gáy.
Tu sĩ người Khổng lồ với tộc Ngũ Hành người nào người nấy tự thể hiện sở trường, lao thẳng vào bầy Phệ Tinh Thử. Tộc Ngũ Hành quăng ra một đống viên cầu, cả đống viên cầu nổ tung tung tóe, mỗi viên cầu nổ tung đều có thể cuốn theo một mảng lớn Phệ Tinh Thử.
Sở Diệp nhìn thoáng qua, đoán những viên cầu này chắc là Hỏa Lôi Châu được Ngũ Hành Hỏa tộc luyện chế, cũng là đặc sản của tộc Ngũ Hành. Ngũ Hành Hỏa tộc rất giỏi luyện chế Hỏa Lôi Châu, mỗi lần tộc Ngũ Hành săn thú thường đều mang Hỏa Lôi Châu theo, gặp tình hình như vầy thì cứ trực tiếp quăng Hỏa Lôi Châu ra là được, nếu nỡ bỏ ra vốn gốc thì hiệu quả đương nhiên rất tốt.
Sở Diệp cũng điều động mảnh vỡ sao trời quẳng về phía bầy chuột, bầy chuột chít chít vọt tới đây, có tư thế bất chấp tất cả.
Dưới đòn tấn công tổng hợp của tất cả mọi người, vô số Phệ Tinh Thử đều đã biến thành vũng máu, nhưng bầy chuột cứ như là bị điên vẫn liên tục tông thẳng về phía trước. Sở Diệp không khỏi nhung nhớ tới Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là tộc Bạch Hổ, khí thế phát ra có thể trấn trụ được bầy chuột, nếu giờ phút này có Tiểu Bạch ở đây tình hình sẽ ổn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, bây giờ Tiểu Bạch đã gầy dựng được uy danh hiển hách ở Toái Tinh Đảo này rồi, dù cho Tiểu Bạch có ở đây giờ phút này Sở Diệp cũng không dám để Tiểu Bạch ra tay đâu.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn liên tục điều động linh lực tấn công bầy chuột, Phệ Tinh Thử không khó giết, chỉ là vì tụi nó đông quá đông, giết hết đợt này lại tới đợt khác.
Mấy người giết liên tục ba ngày ba đêm mà vẫn còn chưa giết sạch nữa.
"Mấy con Phệ Tinh Thử này đang làm vậy?" Sở Diệp nhịn không được hỏi.
"Chắc là đang đi tìm đường chết!" Cự Dương trả lời.
Sở Diệp: "....." Không ngờ Cự Dương mà cũng nói những lời ngông cuồng kiểu này nữa.
Cự Dương liếc nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: "Sở thiếu, tụi nó thật sự đang tìm đường chết mà."
Sở Diệp: "......"
Phệ Tinh Thử trên Toái Tinh Đảo rất đông, nhưng Toái Tinh Đảo lại không có đủ tài nguyên cung cấp cho chúng, vô số Phệ Tinh Thử đã bị đói bụng lâu nay nên tụi nó sẽ tìm cách chết đi. Mà một trong những phương pháp đó chính là tấn công những tu sĩ tiến vào bí cảnh này.
Sở Diệp nghe Cự Dương giải thích xong không nói nên lời, muốn tìm chết tự bạo là được rồi không phải sao, mắc gì phải dùng phương pháp này. Đây chính là tự mình muốn chết còn muốn kéo theo sinh linh khác theo chết cùng đó hả?
Sở Diệp cau mày cảnh báo: "Thủ lĩnh bầy chuột sắp xuất hiện rồi."
Dưới công kích điên cuồng của mọi người, số lượng bầy chuột giảm đáng kể, nhưng dù số lượng bầy chuột đã giảm bớt nhưng lực lượng cấp cao vẫn chưa giảm được chút nào.
"Phệ Tinh Thử Tạo Hóa Cảnh sắp lộ diện rồi." Sở Diệp cảm giác được mấy chục con Phệ Tinh Thử Tạo Hóa Cảnh đang vọt tới đây.
Đám Sở Diệp điên cuồng ra tay nhưng vẫn sắp ngăn cản không nổi nữa rồi. Sở Diệp cau mày, cảm thấy khẩn trương, nếu Hồn Sủng đều ở đây thì đối phó với mấy con Phệ Tinh Thử này không thành vấn đề, nhưng đáng tiếc mấy tên nhõi kia vừa ra ngoài được cái là biệt tăm biệt tích luôn.
Sở Diệp đang do dự có nên triệu hồi Tiểu Bạch lại đây hay không, chỉ cần cưỡng ép triệu hồi, Tiểu Bạch có năng lực không gian, trong chớp mắt là có thể tới đây liền, nhưng dường như Tiểu Bạch đã gầy dựng tên tuổi vang trời khắp bí cảnh rồi, thật sự triệu hồi tới đây sợ khiến người ta nghi ngờ.
Bỗng nhiên Cự Kha lên tiếng: "Triệu hồi thánh tượng."
Cả đám Cự Mãnh tức khắc hừng hực khí thế, huyết mạch khắp người sôi sục, một đám người Khổng lồ vàng kim thi nhau bị triệu hồi.
Bị mấy nhóc người Khổng lồ ảnh hưởng, Sở Diệp cảm giác máu trong người cũng sôi sục theo. Huyết mạch người Khổng lồ Hoàng kim trong người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không yếu, cũng có thể triệu hồi thánh tượng, tuy nhiên tộc người Khổng lồ muốn triệu hồi thánh tượng không chỉ cần huyết mạch mà còn cần pháp quyết đặc biệt nữa, hai người không biết pháp quyết nên tạm thời không biết phải làm sao để triệu hồi.
Sở Diệp kinh ngạc bất ngờ nhìn thánh tượng hoàng kim tộc người Khổng lồ triệu hồi ra. Hình thể tộc người Khổng lồ vốn đã to lớn, thánh tượng Hoàng kim triệu hồi ra càng to hơn, thánh tượng Hoàng kim Cự Dương triệu hồi một chân thôi đã đạp bẹp một con Phệ Tinh Thử Tạo Hóa Cảnh.
"Dung hợp." Cự Dương nói.
Các thánh tượng Hoàng kim dung hợp vào cùng nhau, vừa dung hợp xong khí thế lập tức lại tăng vùn vụt, uy áp chúng tạo ra thậm chí còn vượt qua cả cường giả Sinh Tử Cảnh. Ảo ảnh người Khổng lồ Hoàng kim đấm một quyền vào trong bầy chuột, vô số Phệ Tinh Thử dưới uy áp này đã biến thành thịt vụn. Người Khổng lồ Hoàng kim liên tục tung ra các cú đấm, vô số Phệ Tinh Thử đều bị đánh dập nát.
Thực lực sau khi các người Khổng lồ Hoàng kim được đám nhóc người Khổng lồ triệu hồi ra dung hợp vào nhau đã bày ra chiến lực vào khoảng ba thành thực lực Sinh Tử Cảnh. Chênh lệch giữa Tạo Hóa Cảnh với Sinh Tử Cảnh vẫn cực kỳ lớn, vô số Phệ Tinh Thử dưới uy áp của thánh tượng đã nhao nhao tự bạo tràn lan.
Người Khổng lồ Hoàng kim được mấy tu sĩ người Khổng lồ điều khiển liên tục tấn công bầy chuột, liên tiếp giết chết hơn hai mươi con Phệ Tinh Thử Tạo Hóa Cảnh. Bầy chuột dường như đã bị người Khổng lồ Hoàng kim dọa cho sợ rồi, tản ra chạy trốn.
Sau khi bầy chuột bỏ đi, thánh tượng người Khổng lồ Hoàng kim cũng tan biến đi mất, tuy rằng tộc người Khổng lồ có thể triệu hồi người Khổng lồ Hoàng kim viễn cổ để đánh nhau, nhưng thời gian duy trì được cũng không lâu, tuy nhiên như vậy cũng đã khủng bố lắm rồi.
Sở Diệp liếc mấy đứa nhỏ người Khổng lồ một cái, nghĩ thầm: Dọc đường đi mình đảm đương nhiều quá rồi, tộc người Khổng lồ cũng có đòn sát thủ của họ đấy thôi. Sở Diệp đoán triệu hồi thánh tượng của tộc người Khổng lồ chắc có liên quan tới huyết mạch người Khổng lồ Hoàng kim trong người.
Thánh tượng triệu hồi ra vừa nãy của Cự Kha với Cự Khôn thậm chí còn không vững chắc bằng Cự Mãnh với Cự Thạch, phải biết là tu vi của Cự Kha với Cự Khôn đều đã là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, cao hơn đám Cự Dương là tay mới Tạo Hóa Cảnh sơ kỳ cả một khoảng lớn đó. Thánh tượng vừa rồi Cự Dương triệu hồi ra có vẻ hoàn thiện nhất, nếu hắn đoán không sai thì có lẽ huyết mạch Cự Dương thức tỉnh hoàn chỉnh nhất, khả năng đã vượt quá bảy phần trăm rồi.
Mọi người đồng tâm hiệp lực tấn công, rốt cuộc làn sóng chuột cũng lùi lại. Đánh lui được đám chuột ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
......
Mấy người tộc Ngũ Hành túm tụm lại với nhau nhìn về phía tộc người Khổng lồ, sắc mặt hơi quái lạ, mấy người tộc Ngũ Hành xôn xao truyền âm bàn tán.
"Uy lực thánh tượng người Khổng lồ hơi ngoài dự đoán nha!"
"Huyết mạch phản tổ chắc rồi, huyết mạch Cự Dương hẳn là rất gần với người Khổng lồ Hoàng kim rồi."
"Huyết mạch người Khổng lồ trước giờ vẫn luôn suy yếu, làm sao lại nỡ thả Cự Dương ra ngoài vậy?"
"Không phá thì không xây được, dù cho huyết mạch của Cự Dương đã gần với người Khổng lồ Hoàng kim nhất nhưng chung quy cũng không phải người Khổng lồ Hoàng kim đâu, chắc là tộc người Khổng lồ hy vọng hắn tìm được cơ duyên hoàn toàn lột xác."
"Huyết mạch của mấy người Khổng lồ này dường như đều cao hơn dự kiến, có phải tộc người Khổng lồ tìm được phương pháp nâng cao huyết mạch rồi không?"
"Nếu đúng là vậy thì thực lực tổng thể của tộc người Khổng lồ chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể."
"Tộc người Khổng lồ làm sao mà tìm ra phương pháp nâng cao huyết mạch vậy, loại biện pháp đó không biết tộc Ngũ Hành chúng ta có thể dùng được hay không?"
"......"
Cự Kha nhìn thoáng về phía tộc Ngũ Hành, lòng nặng trĩu. Vừa rồi khi đối phó với làn sóng chuột, bọn họ đã bại lộ thánh tượng Hoàng kim, chắc tộc Ngũ Hành cũng đã nhìn ra gì rồi. Hợp tác với ngoại tộc vậy đó, tuy rằng có thể được ngoại tộc giúp đỡ, nhưng đôi khi lại bất đắc dĩ bại lộ một vài bí mật của tộc mình.
Cự Kha hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Chắc cũng ổn thôi, dù cho tộc Ngũ Hành có đoán ra được gì đi chăng nữa cũng sẽ không đoán ra được toàn bộ đâu.
Truyền âm của tộc Ngũ Hành liên tục rớt vào tai Sở Diệp, đối với Sở Diệp thì truyền âm giao lưu của tộc Ngũ Hành cứ như là đang nói chuyện ngay bên cạnh hắn vậy, Sở Diệp nghe một hồi thấy cũng không thú vị gì nên bỏ đi.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro