
CHƯƠNG 419 VÒNG TRONG BÍ CẢNH
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Vòng trong bí cảnh sắp mở ra, toàn bộ những Hồn Sủng Sư hướng về vòng trong đều tụ tập tới đây. Mấy Hồn Sủng Sư của Thương Minh cũng chạy tới sát bên vòng trận pháp, chờ vòng trong mở ra.
"Cháu gái Linh Nguyệt, con cũng ở đây sao?" Khổng Thu vừa thấy Thư Linh Nguyệt rất bất ngờ.
Thư Linh Nguyệt thản nhiên gật đầu, trả lời: "Đúng vậy! Để mấy vị thúc phụ với thế bá lo lắng rồi."
Nghe được lời của Thư Linh Nguyệt, sắc mặt cả đám Khổng Thu đều mất tự nhiên.
"Con an toàn là được rồi." Thư Hồng Phi xấu hổ nói. Mấy người Khổng Thu còn đỡ, tuy rằng cũng đều là người Thương Minh nhưng dù sao cũng khác gia tộc. Còn Thư Hồng Phi là thúc phụ của Thư Linh Nguyệt, trước khi vào đây Thư Hồng Phi đã hứa với phụ thân Thư Linh Nguyệt sẽ săn sóc nàng chu đáo, kết quả sau khi cả đám rớt xuống Hỏa Diệm Sơn, Thư Hồng Phi ốc còn không mang nổi mình ốc nên không có sức lực bận tâm tới Thư Linh Nguyệt.
Thư Linh Nguyệt bị bão cát cuốn đi, thực ra Thư Hồng Phi vốn có cơ hội cứu được nàng nhưng thực lực Thư Linh Nguyệt quá thấp, Thư Hồng Phi lo lắng đối phương sẽ trì làm chậm trễ lộ trình quá mức, ảnh hưởng tới tiến độ tìm cơ duyên của bọn họ trong bí cảnh nên cố ý hành động chậm một nhịp.
Khổng Phàm kinh ngạc la lên với Thư Linh Nguyệt: "Linh Nguyệt biểu muội, thực lực của muội...!!!! Không ngờ muội đã thăng cấp Hồn Hoàng rồi?"
Thư Linh Nguyệt đắc ý gật đầu, "May mắn đó, gặp được chút cơ duyên."
Khổng Phàm lập tức nghĩ tới Sông Thời Gian, tuy thiên phú Thư Linh Nguyệt khá cao nhưng vẫn còn cách Hoàng giai khá xa, không ngờ giờ đây đã đuổi theo kịp, nhất định là đã gặp được cơ duyên gì rồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Sông Thời Gian mới có thể giúp Thư Linh Nguyệt một bước lên trời như thế.
Khổng Phàm nhăn nhăn mày, cấp tốc truyền âm với Khổng Mạnh: "Nhị thúc, với năng lực của Thư Linh Nguyệt mà không có ai giúp đỡ chắc chắn không có cách nào tới đây nhanh được vầy đâu."
Khổng Mạnh không trả lời Khổng Phàm nhưng trong suy nghĩ rất đồng tình với lời của Khổng Phàm. Lần này bọn họ khá xui xẻo, vừa mới tới đã rớt xuống nơi có môi trường khắc nghiệt như Hỏa Diệm Sơn, năm năm này gần như đều bỏ ra để đi đường, khó khăn lắm mới đuổi kịp tới nơi này.
Lúc mới vào đây Thư Linh Nguyệt chẳng qua chỉ là Hồn Vương vậy mà giờ cũng đã là Hồn Hoàng, không chỉ vậy, thể chất của Thư Linh Nguyệt dường như cũng xảy ra biến đổi to lớn, hiển nhiên là mấy năm nay liên tục đạt được kỳ ngộ, nhận được rất nhiều ích lợi, nếu không có ai giúp đỡ chắc chắn là chuyện không thể nào.
Nhớ tới hồi còn ở Đồ Đao Thành Thư Linh Nguyệt dường như rất thân thiết với Sở Diệp, Khổng Mạnh tự cho rằng gần như đã rõ chân tướng. Chẳng qua bất kể ra sao, Thư Linh Nguyệt giờ đã là Hồn Hoàng, thân phận không còn giống như trước, Khổng Mạnh cũng không thể chỉ trích được gì.
"Thư chất nữ à, mấy năm nay con may mắn ghê ha!" Lạc Giang nói.
Thư Linh Nguyệt gật đầu, thuận miệng nói đại: "Đúng vậy! Lúc trước ta bị gió cát cuốn đi, vừa khéo phát hiện được một cái Truyền Tống Trận, ai ngờ đâu Truyền Tống Trận này vậy mà truyền tống thẳng tới Sông Thời Gian, sau đó, ta lại bất ngờ gặp được mấy cái Linh tuyền, thu được mấy cơ duyên nho nhỏ nữa."
Khổng Mạnh nghe Thư Linh Nguyệt mở miệng ra toàn nói dối mà ghen tị muốn chết, "Chất nữ may mắn ghê, thật sự khiến người ta hâm mộ mà!"
Thư Linh Nguyệt cười nói: "Thứ như vận mệnh không thể cưỡng cầu được đâu, phụ thân luôn nói ta chính là ngôi sao may mắn đó, cũng có lý ghê."
Khổng Mạnh: "......"
Thư Linh Nguyệt nói mà không chút ngại ngùng, nếu thật sự phải nhắc tới ngôi sao may mắn e rằng đó là Sở Diệp mới đúng, tuy Thần Điện người ta nói Sở Diệp là Thiên Ma sẽ gây hại cho thiên hạ, nhưng vậy cũng phải coi là ai mới được, nghe nói những người theo Sở Diệp lăn lộn đa phần đều nhận được rất nhiều lợi ích, không nói đâu xa, khoảng thời gian trước những thương nhân thân thiết với Sở Diệp đều đã phát tài hết trọi rồi.
......
Đám người tộc Ngũ Hành đang đứng bên ngoài chờ bí cảnh mở ra.
"Ngân Sí Ong kìa!" Trưởng lão tộc Thủy Hành nói.
"Sở thiếu cũng tới." Trưởng lão tộc Hỏa Hành nói.
Mấy năm nay Sở Diệp rời Thiên Hải Vực chưa từng quay về nên gần đây Thiên Hải Vực có đồn đãi nói Sở Diệp có khả năng đã xảy ra chuyện ở Trung Châu rồi, chẳng qua đều là mấy tin đồn vô căn cứ, đại đa số người vẫn cho rằng Sở Diệp không phải người vắn số, sự thật chứng minh Sở Diệp đúng thật không chết yểu mà.
Sắc mặt trưởng lão Mộc tộc khác lạ nói: "Nghe nói Sở Diệp khế ước với Liễu Thụ Yêu rồi." Ngũ Hành Mộc tộc đồng điệu với Hồn Sủng hệ thực vật, quan hệ của tộc trưởng Mộc tộc với Liễu Thụ Yêu cũng rất tốt, chỉ là trước giờ tộc trưởng Mộc tộc không hề dám nghĩ tới việc khế ước với Liễu Thụ Yêu, tộc trưởng Mộc tộc thật sự không nghĩ ra Sở Diệp làm sao lại làm được không biết nữa.
"Cũng không biết thực lực hiện giờ của Sở thiếu tới đâu rồi." Tộc trưởng Thủy Hành lầm bầm.
"Nhất định là không kém rồi." Tộc trưởng Mộc tộc nói.
Tộc trưởng Thổ tộc gật đầu, nói: "Nghe nói trước khi Liễu đạo hữu vào bí cảnh đã là Hoàng giai cấp năm rồi đó." Vào bí cảnh rồi chắc chắn thực lực lại tăng lên đáng kể cho coi.
......
Sở Diệp đang đứng kế bên ranh giới vòng trong bí cảnh thì bầy ong bay tới kêu rù rù, Sở Diệp nghe xong tin tức bầy ong nhắn không nhịn được sửng sốt.
Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Có chuyện gì sao?"
Sở Diệp khá kỳ quái kể cho Lâm Sơ Văn nghe: "Năm vị trưởng lão tộc Ngũ Hành ở Thiên Hải Vực cũng đang ở đây, mấy người đó đều đã là Hồn Hoàng, thực lực mạnh hơn nhiều lắm."
Lâm Sơ Văn không nhịn được phải nói: "Chủng tộc thượng cổ đúng là không phải kẻ tầm thường mà." Thông Thiên Mật Lệnh vô cùng quý hiếm, không ngờ tới tộc Ngũ Hành vậy mà cũng có.
......
Một luồng ánh sáng xanh mờ ảo từ trong bí cảnh xuyên thấu ra đây, tiên sơn vốn đang giấu mình trong sương mù cũng lần lượt lộ ra.
Mộc Tiên Điểu vô cùng kích động đập cánh, ồn ào la lối: "Linh mạch, linh mạch, quá trời linh mạch luôn kìa."
Lúc trước bí cảnh trong với ngoài bị trận pháp ngăn cách, bây giờ trận pháp đã mở ra nên Linh nguyên khí trong bí cảnh ồ ạt lan tràn, một luồng Linh nguyên khí nồng đậm bất tận cũng theo đó tràn ra tới đây.
Sở Diệp đứng ở bí cảnh vòng ngoài mà đã có cảm giác bình cảnh tu luyện hơi hơi buông lỏng rồi.
Mộc Tiên Điểu hạnh phúc tràn trề bay múa trong không trung, dáng vẻ cứ như say rượu.
Tiểu Bạch nhìn vào sâu trong bí cảnh, nặng nề nói: "Ta cảm giác có cái gì đó đang triệu hồi ta."
Sở Diệp quay qua nhìn Tiểu Bạch, hỏi: "Thứ gì đó đang triệu hồi mi hả?"
Tiểu Bạch nheo mắt, "Có thể là thân nhân cùng huyết thống với ta đó."
Sở Diệp hít sâu một hơi, "Tiểu Bạch nè, cơ duyên của mi tới rồi nha!" Tiểu Bạch chính là Bạch Hổ đó! Thánh thú đó! Tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, bây giờ Tiểu Bạch đây là sắp bay lên rồi phải không?
Trên người Tiểu Bạch bỗng hiện lên một dấu ấn huyết mạch, huyết mạch kêu gọi càng thêm rõ ràng. Tiểu Bạch cảm nhận được sự cộng hưởng với huyết mạch này, bản năng truyền thống bắt đầu vô thức vận hành, trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. Tiểu Bạch vốn muốn mang Sở Diệp với Lâm Sơ Văn theo cùng, nhưng bỗng nhiên nhận ra không làm được.
Sở Diệp nhìn khoảng trống bên cạnh thốt lên: "Tiểu Bạch, mất tiêu rồi."
Lâm Sơ Văn an ủi Sở Diệp: "Nếu Tiểu Bạch cảm nhận được triệu hồi huyết mạch mới rời đi vậy chắc là chuyện tốt đó."
Sở Diệp gật đầu, "Chắc là chuyện tốt, vấn đề là kế hoạch của tụi mình đều bị xáo trộn hết rồi." Vốn hắn còn tính để Tiểu Bạch trực tiếp dịch chuyển vào thẳng trong bí cảnh, tốt nhất là dịch chuyển thẳng vào trong kho báu của Thông Thiên Tông luôn, bây giờ Tiểu Bạch trực tiếp bị huyết mạch triệu hồi đi mất rồi, giấc mộng phát tài của hắn vỡ tan tành rồi.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, năm xưa Thông Thiên Tông có thể đã bị tấn công bất ngờ, các cấm chế trên diện rộng đều bị tách rời ra, nếu tùy tiện truyền tống rất dễ đạp trúng cấm chế, xương xác gì cũng không còn, cho dù có Tiểu Bạch ở đây cũng không thể tùy tiện dịch chuyển đâu." Lâm Sơ Văn nói.
Những nơi như kho báu hay Tàng Bảo Các của Thông Thiên Tông tuyệt đối có cấm chế bảo vệ để ngăn người ngoài tiến vào. Tuy Hồn Sủng loại không gian vô cùng thưa thớt nhưng vẫn có, vị phu nhân của Cốc chủ Trùng Cốc cũng có một con Không Gian Thú đó thôi, Sở Diệp có thể nghĩ ra thì trước kia hẳn cũng đã có Hồn Sủng Sư nghĩ tới rồi, nhưng chưa từng nghe nói có người nào nhờ đó mà phát tài được, nên chắc là không có khả năng đâu.
Sở Diệp gật đầu, "Nói cũng đúng, để huynh nhìn coi Tiểu Bạch ra sao rồi." Sở Diệp nhắm mắt lại, sử dụng Thông Cảm chi Thuật. Sở Diệp nhìn thấy một cung điện dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, trên vách tường tạc vô số pho tượng Bạch Hổ, Tiểu Bạch đang đứng trước một bức tượng Bạch Hổ, mặt đối mặt và nhận truyền thừa từ nó.
Sở Diệp thu hồi linh hồn lực, cười nói: "Tiểu Bạch chắc là có cơ duyên cực lớn rồi, tạm thời không cần phải bận tâm tới nó nữa."
Lâm Sơ Văn cười nói: "Cơ duyên lớn hả? Tiểu Bạch có phúc ghê, biết đâu gặp lại lần tới Tiểu Bạch đã là Thánh giai rồi ha."
Sở Diệp: "....." Nếu được vậy là ngon quá rồi.
......
Tiểu Bạch không ở đây, bọn họ đứng yên một chỗ cũng không ổn.
Sở Diệp quay qua hỏi quạ đen, "Ô Ô, mi cho rằng đi hướng nào thì tương đối an toàn hở?"
Ô Ô chau mày, "Muốn nói về cơ duyên thì đi về phía Đông, còn muốn ăn toàn thì đi hướng Tây."
Sở Diệp gật đầu, cứ vậy nói: "Tụi mình đi hướng Tây."
Quạ đen hỏi lại Sở Diệp: "Ngươi không muốn thử một lần coi sao hả? Phía Đông cơ duyên lớn lắm đó!"
Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý, "Đừng nóng ruột, để những Hồn Sủng Sư kia đi dò đường trước đã, chúng ta còn phải tính chuyện lâu dài hơn."
Quạ đen trợn trắng mắt, nói: "Thôi được rồi."
Liễu Thụ Yêu tách ra vô số cành liễu đi trước dò đường.
Trung tâm bí cảnh có năm ngọn núi hình dạng như năm ngón tay, xung quanh còn có hơn một ngàn ngọn núi phân bố vòng quanh năm ngọn núi này thành vòng tròn đồng tâm, càng tới gần trung tâm linh khí càng dày đặc. Theo thăm dò của các Hồn Sủng Sư biết được, những ngọn núi rìa ngoài cùng bí cảnh là nơi ở của đệ tử ngoại môn Thông Thiên Tông, vòng trong là nơi ở của đệ tử bình thường, càng đi sâu vào trong địa vị của đệ tử càng cao.
Vòng trong bí cảnh rải rác đủ loại cấm chế, thậm chí còn có cả sinh vật sống, cực kỳ nguy hiểm.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi tới một ngọn núi, ngọn núi nhìn bình thường không có gì nổi bật, trên ngọn núi có rất nhiều nhà cửa tan hoang, hẳn là nơi ở của đệ tử Thông Thiên Tông.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lục soát từng căn nhà một, lắc đầu nói: "Từng có người tới đây rồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng là vậy." Bên ngoài tòa nhà này chắc cũng đã bị tìm tòi không chỉ một lần, những người tới trước đã xét nhà tịch thu tài sản tới mức sạch bóng luôn rồi.
Liễu Thụ Yêu phát hiện một khu vườn thuốc, bên trong trồng được rất nhiều Linh hoa.
Lâm Sơ Văn kích động nói: "Còn tưởng rằng không có thu hoạch gì, không ngờ được vậy mà có cả mảnh vườn thuốc rộng thế này, kiếm bộn rồi."
Sở Diệp nhìn Linh thảo trong vườn thuốc nói: "Những linh thảo chắc là mới trồng sau này."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chắc vậy, hình như đệ biết được hết Linh thảo ở đây đó."
Sở Diệp khá bất ngờ: "Thật sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Những Linh thảo rất có thể không phải là thực vật bản địa đâu, có thể do người từ bên ngoài vào đây gieo trồng đó." Linh thực trong bí cảnh Thông Thiên rất khác với Trung Châu, rất nhiều Linh dược không biết tác dụng, có đôi khi xài lộn Linh dược sẽ hại nhiều hơn lợi.
Có nhiều Hồn Sủng Sư sẽ mang theo hột giống vào đây rồi tiến hành gieo trồng. Chờ tới khi bí cảnh mở cửa lần nữa, đời sau của những Hồn Sủng Sư này vào đây là lập tức có thể thu hoạch linh thực tổ tiên gieo trồng lúc xưa rồi. Hột giống bình thường mà trồng ở đây hai ngàn năm cũng đã rất có khả năng lớn lên thành linh thảo quý hiếm, trải qua trên vạn năm thậm chí càng có khả năng biến dị thành tiên thảo.
Liễu Thụ Yêu nhìn những cánh đồng linh thảo trải dài với vẻ mặt kỳ quái. Liễu Thụ Yêu chau mày, nói: "Linh thảo trồng ở đây giống tiền bối Dược tộc trồng lắm!"
Sở Diệp: "Dược tộc?"
Liễu Thụ Yêu gật đầu, "Đều là những Linh thảo Dược tộc thích bồi dưỡng nhất."
Sở Diệp: "Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái trái mà..." Dược tộc là một chủng tộc khá đặc biệt, tộc này giỏi nhất là gieo trồng Linh dược, khi có tai họa phát sinh người Dược tộc luôn luôn ra ngoài cứu mạng chăm thương. Nghe nói thời thượng cổ họ có quan hệ rất tốt với Mộc tộc, khi Mộc tộc bị các tộc săn giết đứng bên bờ vực bị tuyệt chủng thì Dược tộc cũng lánh đời.
"Linh thảo trong mảnh vườn thuốc này tốt lắm, tụi mình đi hái đi." Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, "Được."
Sở Diệp nhổ Linh thảo trồng vào trong mặt ngọc không gian, trước đây khi còn ở vòng ngoài bí cảnh bọn họ cũng gặp Linh thảo miết, nhưng những Linh thảo đó có phẩm chất thấp nên không đáng để nhổ trồng vào trong mặt ngọc không gian, mảnh vườn này thì khác hẳn, rất nhiều Linh thảo đều được vạn năm tuổi, dược lực dồi dào, còn có vài cây đã biến dị, tuyệt đối có giá trị xa xỉ.
Mới vừa tiến vào vòng trong đã có thể lụm được thứ tốt thế này tâm trạng Sở Diệp phấn chấn ghê lắm.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro