CHƯƠNG 189: LÂM NAM CƯƠNG TÌM TỚI
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Lạc Thành Vân Châu.
"Hạ Sơn có bận rộn gì không?" Mộc Cẩm Nguyệt bước tới hỏi.
Hạ Sơn buông bàn chải lông ngựa xuống cười nói: "Không sao đâu, cũng không bận lắm." Hạ Sơn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đưa tiểu nữ nhi của một trưởng lão Tằng gia xuất giá xong nên có được hai ngày nhàn rỗi, cũng không tính là bận rộn gì. Sau khi gặp qua hai người Lâm Sơ Văn với Sở Diệp ở Tam Dương Thành lần trước thì không bao lâu sau Hỏa Vân Mã của hắn đã biến đổi thành Hỏa Vân Diệm Mã, cấp bậc cũng tăng từ sĩ cấp thất giai vào sĩ cấp cửu giai. Sau khi thăng cấp Hỏa Vân Diệm Mã thân hình cao lớn uy vũ bất phàm, sau đó ngày lành của hắn cũng tới rồi, không ít gia tộc đều tới tìm hắn nhờ đưa dâu, đưa thù lao thập phần phong phú, rốt cuộc hắn cũng không cần đi theo thương đội chạy ngược chạy xuôi nữa.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã tích cóp được hơn bảy vạn đồng vàng, cứ như vậy mà để dành thì mười năm nữa thì có thể hắn sẽ để dành đủ tiền mua sát khí, nếu có thể có được sát khí hắn cũng có thể thử đột phá Hồn Sư, nếu mà là mấy năm trước thì Hồn Sư là chuyện mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ tốt xấu gì cũng có hy vọng không phải sao.
"Sao Mộc tiểu thư lại đột nhiên tới đây?" Hạ Sơn hỏi.
"Đến gặp ngươi nè!"
Hạ Sơn gãi đầu khờ khạo cười nói: "Đến gặp ta làm gì?"
"Hạ Sơn, nghe nói ngươi có quen biết với Lâm Sơ Văn hả?" Mộc Cẩm Nguyệt hỏi.
Hạ Sơn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta có quen biết với Lâm Sơ Văn." Mộc Cẩm Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay gia chủ Mộc gia, Mộc gia là đại gia tộc ở Lạc Thành, trong tộc có ba Hồn Sư, vốn dĩ đại tiểu thư có thân phận đáng kính như vậy hắn rất khó có cơ hội được tiếp xúc tới, chẳng qua trong khoảng thời gian này hắn liên tiếp gặp không ít người như vậy. Ban đầu Hạ Sơn còn kinh sợ chứ tới giờ thì hắn đã chết lặng rồi.
Người có tên, cây có bóng, thanh danh của Lâm Sơ Văn quá lớn, sau khi biết hắn là người quen cũ của hai người thanh danh của hắn cũng càng lúc càng lớn, sau khi biết hắn từng kéo xe cho Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thì gần đây người tìm hắn nhờ đưa gả lại càng nhiều hơn, giá cả cũng tăng lên.
"Ngươi vậy mà có thể quen biết với Dược Tề Sư thần bí như Lâm Sơ Văn." Mộc Cẩm Nguyệt nói.
Hạ Sơn bất đắc dĩ cười cười, lúc hắn quen biết Lâm Sơ Văn thì đối phương còn chưa phải là Dược Tề Sư thần bí gì hết mà chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi. Năm đó Lâm Sơ Văn gầy gò khốn khổ, chật vật không chịu nổi, con hồ ly kia thì cả người bẩn thỉu, miệng lệch mắt lé, lông tóc rối bù, ai có thể nghĩ tới một người như vậy hiện giờ lại trở thành nhân vật phong vân chấn động Vân Châu, chỉ có thể nói là 'sông có khúc, người có lúc' mà! Nghe nói con tiểu hồ ly kia có huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng không biết là thật hay là giả. Hạ Sơn nhớ tới lần đầu tiên lúc nhìn thấy tiểu hồ ly, cảm thấy bộ dáng của nó nhìn sao cũng không có cách gì liên hệ với Cửu Vĩ Yêu Hồ mị hoặc chúng sinh được hết. Ban đầu lúc nghe nói Lâm Sơ Văn chính là Dược Tề Sư thần bí của Lưỡng Giới Thành, Hạ Sơn còn tưởng rằng trùng tên, nhưng sau khi càng biết được nhiều tin tức hơn, Hạ Sơn mới rốt cuộc xác nhận đó đúng là người mà hắn quen biết kia rồi. Hạ Sơn vốn dĩ cho rằng Lâm Sơ Văn tiến giai Hồn Sư đã đủ làm cho người ta chấn động rồi, nhưng khi lấy ra so với thân phận Dược Tề Sư thần bí thì tu vi Hồn Sư hình như cũng không tính là cái gì hết. Mình vậy mà quen biết với một người lợi hại như vậy, mấy ngày liên tiếp Hạ Sơn đều như lọt vào trong sương mù, sau khi hâm mộ xong Hạ Sơn mới bừng tỉnh nhớ tới lần trước ở Tam Dương Thành Lâm Sơ Văn có cho mình dược tề, lúc đó Sở Diệp nói dược tề này có thể giúp cho mình thực hiện được ước mơ đưa gả, lúc đó hắn vẫn nửa tin nửa ngờ. Hạ Sơn cả, thấy chính mình quá sai lầm, ấy vậy mà đi nghi ngờ năng lực của Dược Tề Sư thần bí. Hai lọ dược tề Lâm Sơ Văn cho mình tuyệt đối không phải là dược tề bình thường, Hỏa Vân Mã của mình có thể thuận lợi lột xác hẳn là dựa hoàn toàn vào hai lọ dược tề kia rồi.
"Hạ Sơn, nghe nói Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang bị Ngũ Độc lão tổ cho người đuổi giết đó." Mộc Cẩm Nguyệt nói.
Hạ Sơn cau mày, "Hy vọng bọn họ có thể trốn thoát." Theo hắn biết có Hồn Sư cửu giai đã tiếp nhận nhiệm vụ treo thường, Hạ Sơn âm thầm đổ mồ hôi cho hai người.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn, nói: "Bọn họ đã giết hai Chiến Tướng cửu giai ngươi có biết không?"
Hạ Sơn lắc đầu mà trong lòng chấn động, "Không biết, bọn họ đã lợi hại như vậy rồi sao?" Một Hồn Sư sơ kỳ đã đủ thống trị một phương, Hồn Sư cửu giai cách Vương giai chỉ còn một bước, phần lớn đều là những nhân vật thân phận tôn kính, oai phong cực kỳ, người như vậy mà đã có hai vị thua trong tay hai người, Hạ Sơn không khỏi trừng lớn mắt, thật lâu vẫn không có cách nào hoàn hồn.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn hỏi: "Ngươi không phải là bằng hữu của bọn họ sao? Bọn họ lợi hại như vậy mà ngươi không biết sao?"
Hạ Sơn bất đắc dĩ cười nói: "Ta đúng thật là không biết mà!" Tuy rằng trước kia lúc hắn gặp Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thì hai người đều đã là Hồn Sư, chẳng qua ấn tượng của hắn đối với hai người luôn dừng lại vào cái hồi hắn đánh xe chở Sở Diệp đi thả ong thôi.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn mà bĩu môi không nói nên lời. Hạ Sơn chính là cái chày gỗ, cái gì cũng không biết, muốn từ trên người tên ngốc này biết được cái gì hình như không có khả năng rồi.
......
Sở Diệp nhìn ngọc giản đưa tin sắc mặt trở nên khó coi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp hỏi: "Huynh làm sao đó?"
Sở Diệp nhìn qua phía Lâm Sơ Văn, "Tin tức của tiểu cô cô."
"Tiểu cô cô truyền tới tin gì vậy?" Lâm Sơ Văn tò mò hỏi.
"Đồ đệ của Ngũ Độc lão tổ là Lâm Nam Cương có khả năng sẽ ra tay."
Lâm Sơ Văn nheo mắt nói với vẻ chán ghét: "Lâm Nam Cương, hình như đệ đã từng nghe nói qua người này, đối phương khế ước một con Ám Ảnh Huyết Bức Vương."
Sở Diệp rầu rĩ nói: "Thủ hạ của Ngũ Độc lão tổ toàn là mấy thứ ghê tởm thế này thôi." Ám Ảnh Huyết Bức Vương thích hút máu tươi, đặc biệt là máu trinh nữ, Lâm Nam Cương đã từng tàn sát toàn bộ thiếu nữ chưa chồng trong một thôn xóm chỉ vì nuôi nấng Hồn Sủng của mình, sau đó người này ăn uống càng lúc càng lớn, thích động thủ với một vài nữ tu Hồn Sư, tu vi càng cao nữ Hồn Sư càng dễ bị Lâm Nam Cương nhắm vào. Mấy đại tông môn đều có nữ tu chết trong tay hắn ta, rất có thể vì Lâm Nam Cương ra tay quá mức càn rỡ cho nên dẫn tới không ít người căm thù hắn ta tới tận xương tủy, vì vậy hắn ta từng bị tông môn chính đạo đuổi giết. Lâm Nam Cương quỷ kế đa đoan, huyết dơi thủ hạ lại quỷ dị, mấy người con cưng của trời trong tông môn chính đạo muốn thay trời hành đạo đều chết hết trong tay đối phương.
Hành vi của người này kiêu ngạo như vậy rốt cuộc đã khơi dậy tức giận của quá nhiều người, chọc cho mấy vị Hồn Sư kỳ cựu trong một ít đại tông môn ra tay, sau đó người này mai danh ẩn tích một đoạn thời gian, sau đó nữa mới có người biết người này đã bí mật quy thuận Ngũ Độc lão tổ, bây giờ hắn ta đã là Hồn Sư cửu giai, thực lực không tầm thường. "Đối phương tới đây có khả năng sẽ mang theo phó sủng của Ngũ Độc lão tổ."
Lâm Sơ Văn cau mày, "Phó sủng? Có biết là con nào không?" Ngũ Độc lão tổ có bốn con phó sủng, hình như đều là tồn tại Chiến Tướng cửu giai đỉnh phong, bất kể là con nào cũng đều không dễ đối phó.
Sở Diệp híp mắt mắt, nói: "Chắc là Huyết Ảnh Thử." Trong các Hồn Sủng của Ngũ Độc lão tổ thì sức chiến đấu của Huyết Ảnh Thử không nổi bật gì chẳng qua năng lực lần theo dấu vết lại cực kỳ xuất chúng. Sở Diệp dừng một lát rồi nói: "Có thể còn con khác nữa đó."
"Còn có con khác nữa hả?" Bản thân Lâm Nam Cương đã có một con Chiến Tướng cửu giai Ám Ảnh Huyết Bức Vương, thủ hạ của nó còn có đại quân huyết bức hơn cả trăm con, so với chủ nhân của Tử Đồng Vân Dực Hổ bọn họ gặp được trước đó thì khó chơi hơn rất nhiều.
Sở Diệp gật đầu, "Hình như là vậy, nhưng cũng có khả năng chỉ có một con Huyết Ảnh Thử mà thôi." Tầm quan trọng của phó sủng đối với Hồn Sủng Sư không sánh bằng chủ sủng, nhưng một khi bị thiệt hại vẫn có ảnh hưởng không nhỏ tới Hồn Sủng Sư, dưới tình hình chung thì Hồn Sủng Sư sẽ không đưa Hồn Sủng dư cho người khác mượn, dù sao cũng không an toàn. "Thanh Vân Tông bên kia nói là có thể cung cấp bảo hộ." Tin tức tiểu cô cô gửi tới không phải là lần đầu tiên tỏ vẻ Thanh Vân Tông có thể cung cấp bảo hộ.
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không được đâu."
Sở Diệp gật đầu, "Làm một người đàn ông chân chính thì phải biết nhìn xa trông rộng, cao tầng Thanh Vân Tông cũng không phải thứ tốt lành gì." Nếu Thanh Vân Tông thật lòng muốn hỗ trợ hoàn toàn có thể hỗ trợ sớm hơn chút, bây giờ làm thế này chẳng khác gì buộc hắn với Lâm Sơ Văn phải qua đó đầu nhập vào, chỉ sợ là phải thiếu nợ Thanh Vân Tông một phần ân tình rất lớn, thứ như nhân tình này là khó trả nhất.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chúng ta coi lại rồi nói sau." Nếu bí mật của bọn họ chỉ là truyền thừa dược tề thì cũng không phải không thể suy xét gia nhập Thanh Vân Tông, nhưng Sở Diệp còn có một con Hồn Thú cực phẩm như Tiểu Bạch, trong tay còn nắm giữ phương pháp luyện chế sát khí, đối phương còn có một cái không gian ngọc trụy thần bí khó lường nữa. Lâm Sơ Văn vẫn luôn cảm thấy không gian ngọc trụy thật đặc biệt, thậm chí còn có giá trị cao hơn so với Hồn Thú cực phẩm. Nếu mấy thứ này để bại lộ ra ngoài thì chỉ sợ cao tầng Thanh Vân Tông cũng khó lòng kiềm chế nổi tâm tư không đứng đắn. Giết liên tục hai cửu giai Lâm Sơ Văn cảm thấy nếu Ngũ Độc lão tổ không ra tay thì bọn họ muốn tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề gì. Nếu Ngũ Độc lão tổ đã tuyên bố treo thưởng, đem phó sủng dư cho người khác mượn thì rất có thể hắn đang không có cách gì để tự mình ra tay.
Sở Diệp nheo mắt, "Lâm Nam Cương chắc cũng nhanh tới đây thôi, chúng ta ngồi xuống nghĩ cách đi."
Lâm Sơ Văn nhìn bản đồ một hồi, suy nghĩ rồi nói: "Chỗ chúng ta bây giờ cách di chỉ Vạn Thú Điện rất gần."
Sở Diệp rất nhanh hiểu rõ ý tưởng của Lâm Sơ Văn, "Đệ muốn lợi dụng di chỉ Vạn Thú Điện hả?"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Phải." Bọn họ đã từng ở lại trong di chỉ Vạn Thú Điện gần nửa năm, trong thời gian đó Sở Diệp vẫn luôn nghiên cứu cấm chế Vạn Thú Điện nhận được vô vàn lợi ích, thay vì ngồi chờ Lâm Nam Cương tìm tới chỗ còn không bằng qua Vạn Thú Điện ôm cây đợi thỏ.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Cũng tốt." Năm đó tiểu hồ ly với mấy đứa nhỏ ngâm mình trong Luyện Yêu Trì hai ba tháng hấp thu phần lớn dược lực trong Luyện Yêu Trì, cuối cùng vì hấp thu quá mức sinh ra kháng tính nên có ngâm nữa cũng không hiệu quả cả đám mới rời đi. Bây giờ đã qua hơn một năm, ngoại trừ Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử thường xuyên chạy tới Luyện Yêu Trì ngâm tắm thì mấy đứa nhỏ còn lại có lẽ cũng đã hấp thu dược lực Luyện Yêu Trì hòm hòm rồi, lần này qua đó có lẽ còn có thể nhận được thêm xíu lợi ích từ Luyện Yêu Trì đó.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy được rồi, chúng ta đi qua đó thôi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."
......
Thập Vạn Man Hoang.
"Lâm tiên sinh, đằng trước chính là Khôi Vụ Lĩnh, trước đó Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đánh chết Mặc Kiêu chân nhân chính là chỗ này, sau đó rời đi nơi nào chúng ta phải từ từ phán đoán." Tống An nói. Mấy năm nay Tống An sinh hoạt trong Thập Vạn Man Hoang, lần này là được Lâm Nam Cương mời làm người dẫn đường.
Lâm Nam Cương gật đầu, "Được rồi, xuống đó nhìn xem thử."
"Lâm tiên sinh, cẩn thận có mai phục, đã có hai Hồn Sư cửu giai chết trong tay hai người đó rồi." Tống An thật cẩn thận nói.
Lâm Nam Cương liếc nhìn Tống An một cái, lạnh lùng nói: "Ta không cần ngươi tới dạy ta làm việc thế nào, càng không cần đặt ta đứng chung với mấy người tài trí tầm thường như Vân Hổ chân nhân."
Tống An xấu hổ nói: "Ta chỉ tùy tiện nói nói thôi mà, Vân Hổ chân nhân với Mặc Kiêu chân nhân tốt xấu gì cũng là Hồn Sư cửu giai, không nghĩ tới cứ như vậy mà chết rồi."
"Mấy kẻ ngu xuẩn, chút chuyện nhỏ như vậy đều làm không xong, chết là đáng." Lâm Nam Cương híp mắt nghĩ: Mấy kẻ ngu xuẩn không có chút tác dụng nào, chính mình chết thì thôi đi, còn liên lụy lão tổ bị cười nhạo. Đàn châu chấu của Phương Danh bị thiệt hại số lượng lớn, Sở Diệp còn to gan lớn mật công bố phối phương Hoàng Sát dược tề, đông đảo Dược Tề Sư treo giải thưởng xác châu chấu vương, chuyện gần đây hung hăng gây thiệt hại mặt mũi của Ngũ Độc lão tổ sư phụ hắn, bây giờ không biết có bao nhiêu người đang chờ xem chuyện chê cười của sư phụ, chỉ có xử lý hai người Sở Diệp, Lâm Sơ Văn mới có thể xoay chuyển cục diện. Đều do mấy người ngu xuẩn như Vân Hổ đạo nhân, nếu không thì sao sẽ phiền toái như vậy. Chẳng qua mấy tên ngu xuẩn kia làm không tốt cũng không xong, nếu mấy kẻ đó thành công hắn liền phải đoạt đầu người từ trên tay mấy người này, nếu lan truyền ra ngoài thì cũng ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của lão tổ. Nghe nói Sở Diệp với Lâm Sơ Văn giàu đến chảy mỡ, thu hoạch đạt được khi giết chết được hai người có thể so với xử lý mười mấy tinh anh của đại tông môn. Lâm Nam Cương liếm liếm môi, trong mắt hiện lên vài phần chờ mong.
Tống An nhìn thần sắc của Lâm Nam Cương cũng không tốt nói thêm gì nhiều. Thực lực Lâm Nam Cương hùng hậu, chỉ còn cách Vương giai một bước nhỏ mà thôi, Hồn Sư chết trên tay người này vô số kể, đối phó với hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn hẳn là không thành vấn đề. Tuy rằng như vậy, hắn lại luôn có một cảm giác bất an. Quỹ đạo trưởng thành của thiên tài trong mấy đại tông môn đều có dấu vết để lại, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lại không giống vậy, nếu không phải ngoài ý muốn thì chắc cũng chưa có người nào biết trình độ dược tề của Lâm Sơ Văn đã có thể sánh với các đại sư uy tín lâu năm, hai người kia cho hắn một loại cảm giác thần bí khó lường, người như vậy chỉ sợ còn cất giấu không ít át chủ bài, nếu Lâm Nam Cương đánh giá kẻ địch quá thấy chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro