Chương 87: Chàng đi đâu rồi?
Ôm Bạch Miểu mềm mại mà ấm áp, nháy mắt xua tan cảm xúc âm u quấn quanh hắn.
Ghen ghét, nôn nóng, bất an.
Dục vọng và chiếm hữu.
Hết thảy vào giờ phút này đều kịch liệt, điên cuồng nhảy lên trong lồng ngực.
Bạch Miểu vẫn ôm Thẩm Nguy Tuyết. Tay nàng vòng ra phía sau lưng hắn, truyền độ ấm cho hắn, nhanh chóng thấm vào mỗi một tấc da thịt hắn.
Bạch Miểu nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại còn giận không?"
Thẩm Nguy Tuyết không trả lời.
Ánh mắt hắn di động, tai ửng đỏ, thần sắc có chút ngẩn ngơ, tựa hồ chưa lấy lại tinh thần từ lời thổ lộ của nàng.
Bạch Miểu nhìn hắn chăm chú, trong lòng không khống chế được mà trào ra tình cảm mềm mại lại ngọt ngào.
Nàng biết mình không nên nói ra. Như vậy có lẽ sẽ khiến Thẩm Nguy Tuyết sinh ra bối rối, có lẽ sẽ làm hệ thống trực tiếp phán nàng thất bại.
Nhưng nàng muốn nói với hắn.
—— cho dù nàng phải trả giá hết thảy.
Bạch Miểu nhìn chăm chú đôi mắt Thẩm Nguy Tuyết, hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này rất mềm nhẹ, thuần khiết mà mềm mại giống lông chim.
Thẩm Nguy Tuyết xoa gương mặt nàng, chậm rãi đáp lại nàng.
Ôn nhu, tinh tế, dần dần chiếm cứ quyền chủ đạo.
Khi tách ra, hai người đều có chút chưa đã thèm.
"Ta đã thấy bức tranh kia." Bạch Miểu nhỏ giọng nói.
"...... Bức tranh gì?" Giọng Thẩm Nguy Tuyết hơi khàn.
"Chính là bức chàng giấu ở dưới gối....." Bạch Miểu ngượng ngùng rũ mắt, "Ta không cẩn thận tìm thấy rồi."
Đầu ngón tay Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng lại.
"Nàng thấy rồi?"
Bạch Miểu gật đầu, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay hắn: "Thấy rồi."
Ánh mắt của nàng ngoan ngoãn giống mèo, trên mặt Thẩm Nguy Tuyết lại hiện lên một tia giãy giụa.
"Làm sao vậy?"
Bạch Miểu thấy thế, vội vàng giơ tay thử độ ấm của hắn. Nhưng mà đầu ngón tay mới chạm vào da thịt hắn, đã bị hắn giữ lại.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, giống ngọc ngâm trong nước, ướt lạnh khiến người ta bất an.
"Không sao......" Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng trấn an nàng, ngữ khí ôn nhu, giống đang trấn an con thú nhỏ sợ hãi.
Nhưng thân thể hắn vẫn rất lạnh. Hắn không tự giác mà hấp thu ấm áp, Bạch Miểu đã nhận ra.
"Là phản phệ?" Bạch Miểu lập tức hỏi hắn.
Thẩm Nguy Tuyết không trả lời, lông mi rũ xuống, gắt gao nắm lấy tay nàng.
Nàng cảm nhận được hắn thống khổ, dày vò, áp lực.
"Chúng ta đi trên lầu đi?" Bạch Miểu ôm hắn chặt hơn nữa, "Ta bồi chàng."
Thẩm Nguy Tuyết suy nghĩ hỗn loạn. Phản phệ điên cuồng du tẩu cắn khiến cơ thể hắn đau đớn, rõ ràng thân thể lạnh băng, nhưng ham muốn như lửa đang bùng cháy.
Hắn cố nén đau nhức, bế Bạch Miểu, tiến vào phòng ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ khép hờ, ánh trăng yên tĩnh chiếu vào, trải trước giường một lớp sương trắng trong trẻo.
Thẩm Nguy Tuyết đặt Bạch Miểu lên giường, Bạch Miểu cuộn tròn nằm nghiêng xong, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng túm tay áo hắn.
"Chàng cũng nằm xuống."
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái, không tiếng động phất tay áo, cửa sổ tự động đóng.
Trong phòng nháy mắt an tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng không nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ.
Thẩm Nguy Tuyết nằm xuống bên cạnh Bạch Miểu.
Bạch Miểu vươn tay, trong bóng đêm gắt gao ôm hắn.
Nàng cảm giác được Thẩm Nguy Tuyết tựa hồ có chút chần chờ, tiếp theo nâng tay, chậm rãi đặt lên eo nàng.
Hắn ôm nàng chặt hơn.
"Chàng không hy vọng ta nhìn thấy bức tranh đó sao?" Bạch Miểu nhẹ giọng hỏi hắn.
"Nàng không biết lúc ấy...... Ta suy nghĩ cái gì." Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt lại, "...... Rất bất kham."
Cho dù là hiện tại, trong đầu hắn vẫn cứ tràn ngập suy nghĩ kiều diễm, nguy hiểm.
Cảm xúc âm u đang điên cuồng kêu gào trong cơ thể hắn, dục niệm đang nguy cơ cắn nuốt lý trí, giống chiếc cân lắc lư trái phải, tùy thời sẽ nghiêng đổ.
Mặt Bạch Miểu hơi phiếm hồng.
"Ta không cảm thấy đó là chuyện bất kham." Giọng nàng càng ngày càng thấp, "Chàng đã quên sao? Ta đã thấy 'một mặt khác' của chàng."
"...... Một mặt khác?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đáp lại.
"Chính là chàng trong mơ." Bạch Miểu chôn mặt vào cổ hắn, nhẹ ngửi mùi hương trên sợi tóc hắn, "Ta thấy được chàng quá khứ và hiện tại...... Ta đều thấy được."
Nàng thấy được hắn tịch mịch, hắn hắc ám, trái tim thèm khát của hắn.
Chúng hợp thành một Thẩm Nguy Tuyết không hoàn mỹ, một Thẩm Nguy Tuyết chưa được thế nhân biết.
Nhưng nàng vẫn rung động bởi hắn.
Trong lòng nàng lấp đầy hắn.
"Nhìn thấy ta như vậy...... Nàng không cảm thấy chán ghét sao?"
Thẩm Nguy Tuyết hơi siết chặt hai tay, tựa hồ đang sợ hãi điều gì.
"Sẽ không." Bạch Miểu lắc đầu, "Ta chỉ càng thích chàng."
"...... Vì sao?"
"Bởi vì điều đó chứng minh, chàng đã có cảm giác với ta từ rất sớm, đúng không?" Bạch Miểu ngữ khí dần dần hưng phấn, uyển chuyển nhẹ nhàng ngọt ngào giống như mật.
Thẩm Nguy Tuyết không trả lời nàng.
Hắn cúi đầu, tinh tế hôn trán, đôi mắt, chóp mũi nàng.
Bạch Miểu nâng tay, ôm cổ hắn, cùng hắn an tĩnh hôn môi. Bọn họ trong bóng đêm trao đổi hơi thở với nhau, ôn nhu mà dài lâu, cơ hồ cướp đoạt hô hấp của nhau.
Qua hồi lâu, Thẩm Nguy Tuyết rốt cuộc buông lỏng nàng.
Bạch Miểu thở gấp hỏi: "Hiện tại chàng cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Thẩm Nguy Tuyết hôn khóe môi nàng, thấp giọng nói: "Nàng chỉ phương diện kia?"
Mặt Bạch Miểu nháy mắt nóng bỏng.
"Đương nhiên là phản phệ!"
Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu cười khẽ: "Khá hơn nhiều rồi."
Bạch Miểu không tin, hồ nghi nhìn hắn: "Thật không?"
Trong chuyện này, Thẩm Nguy Tuyết luôn lừa nàng, dỗ nàng giống dỗ trẻ con.
Bạch Miểu biết Thẩm Nguy Tuyết là vì không muốn nàng lo lắng...... Nhưng nàng hy vọng làm cho hắn chút gì đó.
Cho dù gánh vác thống khổ của hắn cũng được, nàng muốn cùng hắn.
"Thật......"
Thẩm Nguy Tuyết cúi đầu ở cần cổ nàng, âm thanh nhẹ giống thở dài, sợi tóc mát lạnh buông xuống xương quai xanh Bạch Miểu, giống ánh trăng lạnh lẽo trước cửa sổ.
Bạch Miểu lập tức nhíu mày: "Chàng còn đang đau, đúng không?"
Thẩm Nguy Tuyết hôn chóp mũi nàng, nhẹ giọng trấn an: "Không có, nàng đừng nghĩ nhiều."
Hắn càng nói như vậy, Bạch Miểu càng sợ hãi.
Tưởng tượng lúc này hắn có thể đang trải qua thống khổ khó có thể chịu đựng, trong lòng nàng liền không khống chế được mà khẩn trương, chua xót.
Hốc mắt nàng cũng bắt đầu nóng lên, nước mắt theo khóe mắt bỗng chốc chảy xuống.
Thẩm Nguy Tuyết cảm giác vai ẩm ướt, hắn cúi đầu, nhìn thấy Bạch Miểu lông mi khẽ run, giống cánh bướm bị mưa làm ướt, trên mặt còn dính chút nước mắt.
Thẩm Nguy Tuyết căng thẳng, nâng cằm nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt nàng.
"...... Miểu Miểu?"
Hai mắt Bạch Miểu đẫm lệ, đôi mắt ướt át trong bóng đêm toả ra ba quang, trong suốt mà xinh đẹp, tràn ngập tình yêu động lòng người.
"Chàng lại gạt ta." Giọng nàng nghẹn ngào, "Chàng vẫn đau, đúng không?"
Thẩm Nguy Tuyết ngơ ngẩn nhìn nàng.
Hắn sẽ không nói cho Bạch Miểu, khát vọng với nàng càng sâu, đau đớn phản phệ mang đến cũng càng mãnh liệt. Hắn không có lúc nào là không chịu đau đớn và dày vò, nhưng chỉ cần có thể ôm nàng, hôn môi nàng, hết thảy liền không đáng nhắc tới.
Nàng tồn tại khiến thống khổ và vui thích mất đi giới hạn, hắn đặt mình trong đó, sớm đã vui vẻ chịu đựng.
"Không sao, không sao......"
Thẩm Nguy Tuyết tiếp tục hôn môi Bạch Miểu, từ khóe môi, đến cổ, lại đến xương quai xanh.
Hắn hôn một đường uốn lượn xuống phía dưới, ôn nhu, nóng rực, không thể kháng cự.
Bạch Miểu chảy ra càng nhiều nước mắt, không phân rõ là bởi vì khổ sở, hay là bởi vì thỏa mãn.
Nàng chỉ có thể gắt gao ôm hắn, đáp lại hắn, nỗ lực cho hắn toàn bộ.
Thức trắng đêm.
*
Ngày hôm sau, Bạch Miểu vẫn luôn ngủ đến trưa.
Nàng rất mệt mỏi, toàn thân vô lực, còn có chút đau nhức. Cho nên tuy rằng tỉnh, cũng không lập tức rời giường, mà nhắm mắt lại, tiếp tục cuộn ở trong chăn.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rất chói mắt, chiếu đến trong chăn có chút sáng.
Thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng Thanh Loan kêu, Bạch Miểu mới không tình nguyện mà chui khỏi chăn, dụi đôi mắt.
Nàng theo bản năng nhìn về phía bên cạnh mình, lại không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Bên cạnh trống trơn, trừ đệm giường hỗn độn, cái gì cũng không có.
Là đã rời giường sao?
Bạch Miểu chớp chớp mắt, xốc chăn lên, liếc mắt một cái thấy được dấu vết sâu cạn không giống nhau trên người mình.
Ký ức đêm qua nháy mắt hiện ra, nàng hậu tri hậu giác mà "A" một tiếng, trên mặt theo đó nóng lên.
Nàng chưa từng mệt như vậy.
Ngay từ đầu rõ ràng còn rất ôn hòa, sau lại không biết sao, dần dần mất khống chế......
Bạch Miểu nhớ tới tình hình đêm qua, không chỉ mặt nóng, giọng nói cũng có chút nghẹn.
Nàng làm thuật chữa trị cho mình, mặc xong quần áo, sau đó đi đến trước bàn, tính rót một ly trà.
Trên bàn bày một hộp kiếm.
Bạch Miểu nhìn thấy hộp kiếm này, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác vi diệu. Ánh mắt nàng buông xuống, nhanh chóng đánh giá hộp kiếm, rất nhanh phát hiện ở góc phải bên dưới hộp kiếm có hai chữ rất nhỏ.
—— Minh Kỳ.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây hình như là......
Bạch Miểu nháy mắt nghĩ tới cái gì, nàng giữa mày nhăn lại, lập tức mở hộp kiếm ——
Một thanh trường kiếm cổ xưa, đang lẳng lặng nằm ở bên trong.
Đây là kiếm của Thẩm Nguy Tuyết.
Hắn vì sao đặt kiếm của mình ở đây? Còn dùng hộp kiếm?
Bạch Miểu nhìn thanh kiếm, đột nhiên có loại dự cảm không tốt. Nàng vội vàng xuống lầu, tìm khắp trúc lâu, nhưng cũng không phát hiện thân ảnh Thẩm Nguy Tuyết.
Hắn đi đâu vậy? Sao tờ giấy cũng không để lại cho nàng?
Bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Bạch Miểu nhanh chóng đi ra ngoài, còn chưa đi ra khỏi cửa lớn trúc lâu, Thanh Loan liền vẫy cánh bay tới.
Bạch Miểu vừa thấy Thanh Loan, lập tức hỏi: "Thanh Loan, sư tổ đâu? Chàng đi đâu vậy?"
Thanh Loan lắc lắc đầu, lặng im không nói.
Là không biết? Hay là không thể nói?
Gió nhẹ phất quá gương mặt, Bạch Miểu mê mang mà ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện dưới mái hiên thiếu một thứ.
Búp bê cầu nắng nàng đưa cho Thẩm Nguy Tuyết không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro