Chương 2
"Hôm nay xem như tao được mở mang tầm mắt."
Rời khỏi cửa nhà hàng, cùng mọi người đi ra bãi đậu xe ngoài trời, Tề Tử Hào cảm thán.
Tề Tử Hào và Luyện Tịch từ nhỏ lớn lên cùng nhau , lần này các cậu muốn tổ chức sinh nhật cho Luyện Tịch.
Ai biết được rằng, Lăng Tuyết Y đột nhiên xuất hiện nói rằng bạn gái mới của Luyện Tịch sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này, tạo cho anh ấy một bất ngờ.
Lúc ấy, bọn họ đã cảm thấy có gì đó không ổn, Lăng Tuyết Y vẫn luôn yêu thầm Luyện Tịch và căm ghét tất cả những người phụ nữ thân thiết với anh, không có lí nào lại có quan hệ tốt với bạn gái Luyện Tịch như vậy.
Hôm nay đến đây mới thấy, địa điểm bạn gái Luyện Tịch lựa chọn cùng với những nơi thường ngày bọn họ lui tới kém xa.
Mà quan trọng nhất là, nhà hàng này chuyên về hải sản, mà Luyện Tịch lại dị ứng với hải sản, các món ăn trong thực đơn cơ bản là không ăn được.
Vậy nên, còn chưa kịp ngồi xuống, cả nhóm đã chuẩn bị rời đi, tìm một địa điểm khác tổ chức sinh nhật.
Tề Tử Hào nhìn thấy vẻ mặt cô gái kinh ngạc, buột miệng thốt lên: "Tuyết Y không phải nói..."
Tuyết Y nói gì với cô ấy, đám người Tề Tử Hào dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, khẳng định là nói Luyện Tịch thích ăn hải sản, hoặc là nói em trai Luyện Tịch thích ăn để lừa cô tìm một nhà hàng như vậy.
Vấn đề là Lăng Tuyết Y quen biết với bọn họ đã lâu, cha mẹ các nhà đều có liên hệ, thế giao nhiều năm, sao có thể vì một cô gái bình thường quen biết chưa đến nửa tháng mà trở mặt.
Cho dù cô ấy là bạn gái của Luyện Tịch, cũng không thấy anh ấy biểu hiện nhiều sự quan tâm đến cô, hơn phân nửa đoán là kiểu nhất thời hứng thú nói chuyện vui vẻ làm quen.
Cho nên, bọn họ hi hi ha ha bàn xem đi đâu ăn, đánh gãy lời nói của cô ấy, miễn cho Luyện Tịch nghe thấy.
Bất ngờ chuyện lạ xảy ra, vừa rồi trước cửa khách sạn, cô bạn gái đụng mặt người thân.
Lời nói của bà ấy vô cùng ác ý, rõ ràng không phun một lời thô tục nào, nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm, hơn nữa ở nơi công cộng, bà ấy không thèm giữ một chút mặt mũi nào cho con cháu.
Nói xong, người thân của cô ấy đột ngột đưa bạn gái Luyện Tịch đi, một ngày sinh nhật tốt đẹp, cứ tự nhiên mà nháo thành như vậy, thật là quá đáng.
Không giống Tề Tử Hào cảm xúc ngổn ngang, Lăng Tuyết Y vô cùng cao hứng, cô biết Luyện Tịch thích ăn cơm Pháp, sớm đã đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Pháp, liền cầm di động chia sẻ địa chỉ cho mọi người, bảo mọi người tranh thủ thời gian đến đó, cô đều nhanh chết đói.
"Em không thích cơm Tây nên sẽ không đi." Một giọng nói đột nhiên vang lên, âm thanh không lớn, vừa vặn thu hút sự chú ý.
Mọi người theo âm thanh, nhìn về phía người đứng sau Luyện Tịch.
Là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tóc ngắn nhuộm màu xám khói, bộ dạng nhìn kỹ có vài phần cùng Luyện Tịch tương tự, lúc này cậu đang nhìn màn hình điện thoại của mình.
" Vọng Thư." Lăng Tuyết Y gọi chàng thiếu niên: "Hôm nay là sinh nhật anh trai em, em sao có thể không đi!"
Luyện Vọng Thư giương mắt nhìn Luyện Tịch, đôi mắt nửa rũ xuống ban nãy làm cho người ta cảm thấy ôn hoà nháy mắt thay đổi, cả người trầm xuống cùng sự sắc bén không thể che dấu, ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn, giương nanh múa vuốt.
Luyện Tịch không ép buộc cậu: "Tùy em."
Luyện Vọng Thư nhận được câu trả lời, xoay người rời đi, chuẩn bị tự gọi xe trở về.
Bình thường, Luyện Vọng Thư rất ít khi giao lưu với bọn họ, Lăng Tuyết Y muốn tranh thủ cơ hội tạo quan hệ tốt với cậu, vội vàng nói: "Từ từ đã, nhà hàng "Vọng Đài" kia cực kỳ khó đặt bàn, chị đã phải hẹn cả nửa tháng mới đặt được lịch hôm nay, em không đi thì thật đáng tiếc."
Luyện Vọng Thư không quay đầu, thản nhiên buông một câu: "Có liên quan gì đến tôi."
Lăng Tuyết Y xấu hổ, sắc mặt vô cùng khó coi, quay đầu muốn tìm Luyện Tịch cáo trạng, lại phát hiện anh ta đang nhìn cô.
Không đợi Lăng Tuyết Y nói gì, Luyện Tịch đã hỏi: "Trước nửa tháng? Không phải mới vừa rồi sao?"
...!
Điện giật tinh thần hơn mười phút mới ngừng lại.
Suốt thời gian đó, Lâu Tiêu đi sau cha mẹ, không nói câu nào giống như một linh hồn lang thang.
Chờ đến khi cơn giật điện chấm dứt, cô đã cùng cha mẹ tiến vào một phòng riêng đặt trước.
Vị lãnh đạo trường học vẫn chưa tới, Lâu Quốc Đống cùng người phục vụ xuống lầu chọn hải sản tươi sống. Chử Tú Trân ngồi trên sô pha trong phòng riêng, mở miệng nói những lời khó nghe mắng Mộ Đông Dương, nói cô không biết xấu hổ, đại học còn chưa tốt nghiệp đã biết đi lấy lòng kẻ có tiền, sợ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ làm tình nhân của người có tiền, còn nói rằng lúc trước không nên thấy cô đáng thương mà đưa về nuôi, lãng phí trong nhà tiền cho cô học đại học, kết quả dạy ra một đứa con gái mất mặt như vậy.
Mộ Đông Dương bị mắng, hốc mắt đỏ bừng, cả người phát run, không dám cãi lại.
Từ khi cha mẹ qua đời, Mộ Đông Dương sống cùng với gia đình dì.
Khi đó cô mới học lớp 5, tài sản đứng tên bố mẹ đều bị thế chấp ngân hàng, ngoài dì, không có người thân nào chịu đưa tay giúp đỡ cô, vì cô mà cung cấp mọi thứ, so với con gái ruột Lâu Tiêu đối xử như nhau.
Nếu có điểm gì không tốt, thì chính là Chử Tú Trân nói chuyện vô cùng khó nghe, Mộ Đông Dương chịu đủ ngược đãi về tinh thần, lâu ngày thành tính nhu nhược.
Lâu Quốc Đống gọi đồ ăn xong về phòng, vừa đúng lúc Chử Tú Trân ngừng lời.
Bà nâng tách trà, đối với Mộ Đông Dương mắng: "Khóc cái gì mà khóc, dì bắt mày trộn nước mắt ăn cơm có phải không? Còn không đi rửa mặt đi."
Mộ Đông Dương cúi đầu, đứng dậy đi vào toilet rửa mặt.
Lâu Tiêu đỉnh đầu phát đau, cầm tách trà giống Chử Tú Trân.
Trà còn chưa kịp uống, Chử Tú Trân đã hung hăng: "Muốn chết có phải không?"
Lâu Tiêu sửng sốt, còn chưa kịp hiểu gì, tách trà trong tay đã bị Lâu Quốc Đống lấy đi, đặt lại lên bàn: "Cha vừa gọi nước ngô cho con, đợi một chút sẽ có ngay, nếu khát thì nhịn một chút. Nghe lời."
Lâu Tiêu: "...Vâng"
Suýt thì quên mất, nguyên chủ đối với đồ uống nâng cao tinh thần như trà và các loại cà phê đặc biệt mẫn cảm.
Uống một ly, chưa đến 3 giờ sáng đừng hòng đi ngủ, bởi vậy Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống đến trà sữa cũng không cho cô uống.
Lâu Tiêu bị mắng cũng không tức giận, khóe môi còn hơi cong lên.
Không khó để nhận ra từ hành vi của Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống, bọn họ thực sự đem con gái đặt trong lòng - tuy nhiên phương thức "quan tâm" của Chử Tú Trân có hơi không dễ chịu.
Nhưng phàm là người bình thường đều sẽ cảm thấy phương pháp giáo dục của Chử Tú Trân không ổn, nguyên chủ cũng bởi vậy thường xuyên cãi nhau với Chử Tú Trân, đồng thời từ nội tâm cảm giác mẹ mình là các loại ý nghĩa cực phẩm.
Lâu Tiêu dám cá rằng phần còn lại của cốt truyện mà cô không được xem, tự thuật của Chử Tú Trân tràn đầy những miêu tả tiêu cực.
Nhưng theo quan điểm của Lâu Tiêu, nếu bà ấy chân thành đối tốt với cô, cô cũng không thèm để ý đối phương dùng thái độ gì.
Không phải cô ti tiện, mà là trước đây cô từng gặp được rất nhiều người có mưu đồ với mình.
Ngoài miệng thì các loại săn sóc, trở tay đã đẩy cô xuống vực sâu, cho nên điểm mấu chốt của cô rất thấp, cũng rất dễ dàng thấy đủ, chỉ cần là một trái tim chân thành, cô sẵn sàng quý trọng, bao dung.
Một lúc sau, vị lãnh đạo trường học tới, khóe miệng đang rủ xuống của Chử Tú Trân lập tức dương lên, hàng lông mày cau có của bà cũng giãn ra, dùng thực lực chứng minh bà không chỉ rất biết nói chuyện, hơn nữa bà đặc biệt biết nói.
Mộ Đông Dương đi ra, Chử Tú Trân giới thiệu với lãnh đạo nhà trường, đây là cháu gái của bà, người được nhận vào một trường danh tiếng ở thành phố này với số điểm cao, và nói rằng cô ấy sẽ làm gia sư cho Lâu Tiêu, nhất định thành tích học tập của Lâu Tiêu sẽ sớm được cải thiện.
Ăn uống trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Bữa ăn kết thúc, Chử Tú Trân nhắc nhở lãnh đạo đừng quên cầm túi, đồng thời thuận tay đưa qua quà bà mang đến.
Vẫn đang ngồi ăn hoa quả Lâu Tiêu cũng chú ý cảnh này, hỏi hệ thống: "Bên trong có gì vậy?"
Hệ thống thật lâu sau mới trả lời cô: [Một chiếc IPhone đời mới nhất.]
Lâu Tiêu: "Ừm...!đó là thiết bị liên lạc của thế giới này, đúng không."
Lâu Tiêu lật lại trí nhớ của chủ nhân, phát hiện ra thứ này còn lợi hại hơn thiết bị liên lạc mà cô biết.
May mắn chính là nguyên chủ cũng có một cái.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh cấp 3 vừa kết thúc, Lâu Quốc Đống đã giấu Chử Tú Trân, bí mật mua cho cô, giấu nó dưới gối trong phòng ngủ của cô.
Hệ thống: [...]
Gọi điện thoại là thiết bị liên lạc...!Nó rốt cuộc đã tuyển cái thứ gì về làm ký chủ vậy!!
CPU của hệ thống có chút nóng lên.
Lâu Tiêu về đến nhà, trước tiên vào phòng ngủ, tìm thấy chiếc điện thoại thần kỳ.
Trong khi dò xét trí nhớ của nguyên chủ, cô liếc mắt nhìn chiếc gương toàn thân trong góc, phát hiện ra nguyên chủ trông giống hệt mình, nhưng là không cao bằng cô.
Ở thế giới cũ cô cao 170cm, còn nguyên chủ cao nhất cũng chỉ 180cm, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, cơ thể này năm nay mới 17 tuổi, hẳn là còn có thể cao thêm.
Ngoài chiều cao, kiểu tóc cũng khác nhau.
Lâu Tiêu thích kiểu tóc mái bay rẽ ngôi giữa, nguyên chủ để một lớp tóc mái bằng trước trán, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt có thiếu nữ cảm giác.
Nhưng mà thật phiền phức khi chăm sóc, Lâu Tiêu nghĩ thầm, lâu lâu lại phải cắt tỉa, quá là mất công, vẫn nên để nó dài ra vậy.
Lâu Tiêu cầm điện thoại trên tay, không ngừng tra cứu thông tin, trong nội tâm tính toán tương lai, làm sao để sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hệ thống âm thầm theo dõi và phát hiện Lâu Tiêu đã nhập một số tỉnh, thành phố, địa danh và từ khóa vào điện thoại di động để tìm kiếm.
Những địa danh đó không thuộc về thế giới này, tự nhiên không tìm được gì, nhưng đối với những từ khóa đó, hệ thống nhìn mà sợ hãi.
Hai trong số những từ khóa tiêu biểu nhất, đó là "virus zombie" và "dị năng thức tỉnh".
Đúng lúc này, hệ thống cuối cùng cũng nhận được dữ liệu quá khứ của Lâu Tiêu từ Cục Quản lý Thời Không.
[Họ tên: Lâu Tiêu
Giới tính: Nữ
Thế giới gốc: Z4869...]
Z là chữ cái cuối cùng trong số 26 chữ cái.
Khi một thế giới được mã hóa là Z, điều đó có nghĩa là thế giới đó thuộc về mạt thế.
Ký chủ của nó, đến từ mạt thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro