Chương 1: Đa giác luyến
Lúc Hứa Duy về nhà, Vu Thế Châu đã ở nhà.
Anh mặc áo sơ mi màu đen ngón tay trắng nõn thon dài bê ly pha lê, ánh mắt đạm mạc thanh lãnh dừng trên màn hình máy tính. Sườn mặt tinh xảo, tựa như pho tượng thần thánh không thể xâm phạm.
Mắt kính mạ vàng lộ ra hương vị cấm dục, eo thon, cảm giác cao cấp. Mắt Hứa Duy say lờ đờ mê ly, nhìn vưu vật nhân gian này liếc mắt một cái, khuôn mặt ửng đỏ, trên môi trong suốt. Người này ngày thường lãnh đạm lợi hại, cũng không biết thời điểm ở trên giường bị tình dục chi phối sẽ là bộ dáng gì.
Cô chen chân, đá rớt giày cao gót trên chân. Tay chống lên bên khung cửa đánh cái rượu cách, gãi gãi mái tóc cuộn sóng lớn. Một bên hướng phòng khách đi đến, một bên cởi ra váy bó sát ngắn tay trên người.
Nháy mắt một thân đường cong duyên dáng lộ ra, chân dài thẳng tắp tinh tế, mông cong, vòng eo mềm mại một tay có thể ôm hết, áo ngực màu đen bao vây lấy tròn trịa trắng nõn, hoảng tròng mắt người khác.
Người ngồi trên sô pha một bộ người sống chớ đến gần, ở chỗ Hứa Duy không chú ý tới ánh mắt tối sầm một chút, ngay sau đó không chút gợn sóng. Hứa Duy tựa hồ không có tâm tư câu dẫn, rốt cuộc trong lòng biết rõ ràng. Một đôi vợ chồng trong lòng đều có người khác, thật sự không có nổi hứng thú.
Cô vào phòng tắm, tắm sạch hết mùi rượu và thuốc lá. Đi ra phát hiện anh không không nhưc nhích một chút, vẫn duy trì tư thế cũ. Vu Thế Châu còn trẻ đã là giáo sư đại học nổi tiếng, thường xuyên đem công việc về nhà, cô thấy nhiều không trách.
Hứa Duy cầm một lon bia, ngồi trên sô pha lướt mạng xã hội. Dưới áo tắm dài là đôi chân dài ẩn hiện, một đôi chân nhỏ tùy ý, móng chân phấn nộn, mười ngón no đủ, màu da trong suốt phát sáng.
Trong không khí tản ra hơi thở thơm ngọt, Hứa Duy nhìn chằm chằm di động cười, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Vu Thế Châu. Cô hướng trên người anh dựa qua, một cỗ hương thơm ấm áp tập kích lại đây, đầu ngón tay anh giật giật, chung quy không nhúc nhích.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, cho anh xem vòng bạn bè.
- Nhìn đi, tiểu thanh mai của anh cãi nhau với chồng, anh có muốn trở về an ủi một chút không?
Yết hầu anh hơi nuốt, biểu tình khắc chế, thân mình ngửa ra sau rời xa cô. Hơi thở dụ hoặc rời xa, hô hấp thông thuận chút, Hứa Duy đem biểu tình trên mặt anh lý giải là ghét bỏ, khẽ hừ một tiếng.
- Ngày mai anh chỉ có một tiết đi, đến đón tôi về nhà.
Cô chính là như vậy, vừa kiều vừa khí. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa bao giờ che dấu.
Anh không muốn gần gũi với cô, cô càng muốn lại gần, ở bên tai anh thổi khí như lan, ngữ khí nghi hoặc.
- Tôi rất tò mò, Tô Tĩnh rốt cuộc có công phu gì, anh cùng Vạn Lệ Tước đều đối với cô ta khăng khăng một mực. Tôi cũng thích Vạn Lệ Tước a, anh ta có phải mù không?
Vu Thế Châu đứng dậy, để Hứa Duy dựa vào khoảng không, áo ngủ bị vén lên tận bắp đùi, lộ ra quần lót đen bên trong. Ánh mắt Vu Thế Châu thổi qua, xoay người đi vào phòng bếp.
Hứa Duy đôi khi cũng cảm thấy mình biến thái, gả không được cho người mình thích, lại gả cho trúc mã của tình địch, chỉ cần Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước có gì không như ý, cô đều vui vẻ.
Bất quá cô tốt xấu cũng không tính quá ngốc, nhìn người ta chê cười đồng thời cũng làm gia đình của mình tốt đẹp. Tuy rằng người trong lòng Vu Thế Châu không phải cô, nhưng mặt ngoài tốt xấu cũng rất hài hòa.
Trước lúc anh tới đón, Hứa Duy đem lễ vật chuẩn bị cho cha mẹ chồng chuẩn bị tốt. Cô đứng ở cửa công ty chờ, đồng nghiệp ra tới nhiệt tình lại đây nói chuyện, Hứa Duy tùy ý hàn huyên vài câu.
Cô ở giữa Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước tung hoành mấy năm, bản lĩnh khác không có nhưng dỗ dành người lại có một bộ. Chỉ cần cô nguyện ý mở miệng, ai cũng có thể cùng cô nói chuyện vui vẻ.
Bây giờ cô đang nói chuyện với tiểu biên tập mới đến công ty, trong tay có mấy tác giả, đang thỉnh giáo cô thúc giục bản thảo như thế nào. Vu Thế Châu lái xe từ trường học tới, cách công ty Hứa Duy không xa, liền thấy cô cùng người khác đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngón tay trắng nõn thon dài gắt gao cầm tay lái, đôi mắt thâm thúy từ xa nhìn qua, Hứa Duy đợi họ đi mới lên xe. Vu Thế Châu đảo quanh tay lái, không chút để ý hỏi.
- Vừa rồi là ai thế?
Tròng mắt Hứa Duy xoay chuyển, trong mắt sáng bóng đen nhánh hiện lên một tia không có ý tốt, tùy ý chơi tóc.
- Còn có thể là ai a, bạn giường của tôi.
Trong xe yên tĩnh vài giây, tầm mắt Vu Thế Châu lạnh lùng đảo qua, Hứa Duy lười nhác ghé vào trên lưng ghế.
- Thế nào? Giận a, anh cũng có thể đi tìm mà, a đúng rồi, anh chỉ thích người nào đó thôi, người phụ nữ khác sợ là không thể lọt vào mắt anh được.
Bởi vì Hứa Duy nói móc này nọ, một đường đi hai người đều không nói chuyện gì, Hứa Duy cười nhạo nói.
- Cùng anh ở bên nhau một chút tình thú đều không có, tôi lúc trước đầu bị kẹp vào cửa mới gả cho anh, muốn ly hôn.
Cô tùy ý nói một câu, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, cô bị ném đến trên lưng ghế, đầu choáng váng suýt nữa nhổ ra, Vu Thế Châu bình tĩnh xoay vòng, Hứa Duy tức muốn hộc máu.
- Anh làm cái gì thế?
Xe dừng ổn định sau, Hứa Duy xuống xe trước, đóng sầm cửa xe chạy lấy người, Vu Thế Châu cầm đồ vật của cô mua lên lầu. Mẹ Vu mở cửa cho hai người, thân thiết lôi kéo tay Hứa Duy nói chuyện, ba Vu ngồi trên sô pha đọc báo.
Vu Thế Châu cũng ngồi xuống, mẹ Vu bảo cô giúp việc cắt một đĩa trái cây đem lại đây.
- Duy Duy, đã lâu rồi không về, mẹ còn nói muốn hẹn con đi dạo phố đâu, con xem con về nhà còn mua đồ làm gì.
Hứa Duy ôm cánh tay mẹ Vu.
- Mẹ, vừa rồi Thế Châu bắt nạt con.
Mẹ Vu quay đầu lại nói Vu Thế Châu, Hứa Duy hướng về phía anh nhíu cái mũi, đắc ý như một con mèo trộm tanh. Trong mắt anh hiện lên ý cười không dễ nhận ra.
Còn chưa nói mấy câu, chuông cửa vang lên. Vu Thế Châu đi mở cửa. Hóa ra Tô Tĩnh cùng Vạn Lệ Tước tới, mẹ Vu kéo Tô Tĩnh vào nói chuyện, Vạn Lệ Tước đi phía sau.
Hai người trai tài gái sắc làm mọi người sáng mắt. Tầm mắt Hứa Duy từ lúc Vạn Lệ Tước vào chưa hề dời đi quá. Vu Thế Châu quay đầu nhìn Hứa Duy, mắt đen lạnh băng, khí độ cả người càng thâm trầm.
Hai người ngồi một lát liền đi, mẹ Vu để Vu Thế Châu tiễn họ, Hứa Duy đi xem náo nhiệt muốn đi cùng. Tô Tĩnh gọi Vu Thế Châu tới một bên nói chuyện, Hứa Duy nhân cơ hội đi đến trước mặt Vạn Lệ Tước.
Hứa Duy là một biên tập, luôn có chút lãng mạn không thực tế, trước kia lúc hạt đậu tình mới nảy mầm liền cảm thấy Vạn Lệ Tước là người trong tiểu thuyết mới có. Nhân phẩm, diện mạo không có chỗ nào có thể bắt bẻ, cô thích Vạn Lệ Tước rất nhiều năm rồi.
Cuối cùng Vạn Lệ Tước lại cùng Tô Tĩnh ở bên nhau, cô ta mọi thứ đều không bằng cô, cô khó mà cam lòng. Hứa Duy vuốt tóc, ghé vào trước lan can, cười tủm tỉm nói.
- Gần đây có khỏe không?
Tầm mắt Vạn Lệ Tước đuổi theo Tô Tĩnh bình tĩnh trả lời.
- Còn tốt.
Hứa Duy không vui, có thể nói cô thấy Vạn Lệ Tước cùng Tô Tĩnh liền không có tâm trạng tốt, hừ nhẹ một tiếng.
- Cậu đúng là Trình Giảo Kim, nhìn đi, thanh mai trúc mã nhà người ta đẹp đôi thế mà.
Vạn Lệ Tước ngó Hứa Duy liếc mắt một cái có chút kinh ngạc.
- Vu Thế Châu có thật là chồng cậu không?
Vẫn là lần đầu tiên nghe có người khen chồng mình cùng người phụ nữ khác đẹp đôi.
Hứa Duy hơi nhăn mày, không thèm để ý nói.
- Đại khái là không phải.
Vạn Lệ Tước đắc ý cười.
- Đáng tiếc, Tĩnh Tĩnh là của tôi, Vu Thế Châu đối với cậu khá tốt, tôi khuyên cậu cùng anh ta sống tốt đi.
Cũng ít quấy rầy Tô Tĩnh và anh ta.
Hứa Duy cười không chút để ý nói.
- Cậu thích tôi có thể cho cậu a.
Vạn Lệ Tước vẫn luôn biết Hứa Duy phóng khoáng, trước kia anh ta luôn cảm thấy Hứa Duy thật thích anh ta, nhưng trước nay cô đều không nói rõ qua.
Tuy rằng hành vi ngôn ngữ ái muội, nhưng lúc anh ta cùng Tô Tĩnh nháo mâu thuẫn, cô rõ ràng có cơ hội cắm vào, nhưng lại biểu hiện không để ý đến như vậy. Anh ta thậm chí cũng không biết cô nghĩ gì, anh ta cùng Tô Tĩnh kết hôn nửa năm, Hứa Duy nhanh chóng gả cho Vu Thế Châu.
Như vậy khiến cho anh ta xác định, Hứa Duy đại khái là không thích mình. Lúc Vu Thế Châu cùng Tô Tĩnh trở về, Hứa Duy cùng Vạn Lệ Tước đang nói chuyện vui vẻ. Chồng cùng tình địch nói chuyện vui vẻ, hơn nữa tình địch này còn đoạt bạn chơi cùng từ nhỏ của cô ta.
Tô Tĩnh không thích Hứa Duy, sắc mặt khó coi, Tô Tĩnh kéo cánh tay Vạn Lệ Tước, mỉm cười nói.
- Nói xong chưa?
Hứa Duy xen mồm nói.
- Chúng ta tình nhân cũ thật vất vả nói một câu, cô gấp cái gì a.
Không chờ Tô Tĩnh nói chuyện, Vu Thế Châu đã bảo họ nhanh chóng trở về, kéo Hứa Duy đi. Tới hành lang không có người, Hứa Duy hất tay Vu Thế Châu ra, sắc mặt phẫn hận.
Thần sắc Vu Thế Châu cũng không tốt, vóc dáng cao lớn nhẹ lại đây, giọng nói có chút khàn.
- Hứa Duy, em coi tôi là cái gì?
Đôi mắt anh thật sáng, lộ ra nghiêm túc, lúc nhìn chằm chằm cô, như muốn đem cô hút vào. Hứa Duy có chút nghẹn lời, đã quên đáp lại, khí tức anh phun qua sườn cổ cô, làm cô nổi da gà.
Hứa Duy cảm nhận được sóng nhiệt trên người Vu Thế Châu cuồn cuộn truyền lại đây, nghe thấy anh nói.
- Đừng ở trước mặt tôi nói về người đàn ông khác.
Anh sẽ không nhịn được hung hăng bắt nạt cô đến tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro