Chương 9: Chấp thuận.
Nhị vị phụ huynh nhất thời không nói lời nào, bọn họ biết suy nghĩ của Liễu Mộng Yên không sai.
Thế nhưng...
"Nhất thiết phải làm như vậy sao?"
Bạch Tu Dao suy sụp ôm mặt, cố nén lại nước mắt đang trực trào. Không ai biết khoảnh khắc chứng kiến con gái ngã xuống nền đất lạnh lẽo bà đã có bao nhiêu sợ hãi.
Từ nhỏ Liễu Mộng Yên đã được bà cưng chiều nuôi nấng, cho dù lớn lên tính tình đôi khi có chút khó chiều nhưng chung quy vẫn là thân sinh, yêu thương chừng nào cũng không đủ.
Sau này Liễu Mặc Ngôn từ chối kế thừa công ty, Liễu Thiên không thúc ép được hắn vào khuôn khổ nên dần chuyển hướng sang Liễu Mộng Yên, muốn bồi dưỡng cô.
Khác với anh trai thông minh nhanh nhẹn, Liễu Mộng Yên tiếp thu kiến thức chậm hơn rất nhiều. Điều này khiến Liễu Thiên không hài lòng, sắp xếp thêm một đống khóa học cho cô.
Lịch trình dày đặc khiến áp lực của Liễu Mộng Yên tăng dần theo thời gian, dần dà cơ thể không chịu nổi mà ngất xỉu.
Suốt quãng đường tới bệnh viện, sờ cơ thể nóng hổi như lò than của con gái khiến Bạch Tu Dao hối hận không thôi. Đáng lý ra bà nên ngăn cản Liễu Thiên quyết liệt hơn nữa...
Biết tin con gái mất trí nhớ, Bạch Tu Dao suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Bà còn đang nghĩ trở về nên hảo hảo bù đắp cho Liễu Mộng Yên một phen, nhưng chưa kịp làm chút gì thì đã nổ ra cuộc cãi vã này.
Liễu Thiên ngồi bên cạnh Bạch Tu Dao rũ mắt, im lặng không nói. Nếu như không phải nhìn thấy hai bàn tay ông xoắn xuýt không yên thì mọi người còn tưởng tâm trí ông cứng rắn bao nhiêu.
Bộ dạng buồn bã tựa như trời sập xuống của cả hai khiến Liễu Mộng Yên thoáng áy náy.
Liễu Mặc Ngôn lại không mềm lòng như vậy. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế sopha, bình tĩnh nói:
"Con biết ba mẹ thật tâm để ý đến Yên Nhi, nhưng hành động và thái độ của hai người thật sự khiến con rất thất vọng. Cứ coi như vì chuyện năm đó mà trong lòng hai người có khúc mắc đi, nhưng đó là chuyện riêng của hai người, con và Yên Nhi không nhất định phải bị kéo vào vòng luẩn quẩn ấy!"
Chuyện năm đó? Tai thỏ của Liễu Mộng Yên dựng thẳng đứng lên, hóng ha hóng hớt muốn nghe drama. Chỉ tiếc Liễu Mặc Ngôn không nguyện ý nhắc đến chút gì, sau cùng chuyển hướng nói về chuyện chính.
"Ba mẹ cứ coi như là Yên Nhi xuất ngoại điều trị đi, cuối cùng vẫn sẽ trở về nhà mà thôi. Từng ấy thời gian cũng thuận tiện để hai ngươi có thể chỉnh lý lại suy nghĩ, tính toán xem nên và không nên làm cái gì mới phải."
Bạch Tu Dao nắm chặt tay, có chút không cam lòng buông bỏ.
"Ta đồng ý."
Bạch Tu Dao không thể tin nhìn về hướng Liễu Thiên.
"Ông... thế mà chịu đồng ý?"
Trong lòng không khỏi cảm thấy ông lãnh huyết vô tình, không có chút nào quan tâm đến con gái.
Liễu Thiên nào không biết vợ mình đang nghĩ cái gì, ông thở dài một hơi. Đối diện với ánh mắt trách cứ của bà, ông ôn tồn nói:
"Bà đừng cố chấp nữa, xem xét cả hai đứa đều rất quyết tâm muốn đi, cho dù tôi và bà có kịch liệt ngăn cản đến mấy thì cũng vô ích mà thôi. Hơn nữa Yên Nhi đã không còn là đứa trẻ bé bỏng phải cần người đến nắm tay dạy bảo, sớm hay muộn cũng có ngày phải rời khỏi nhà tự lập, không bằng để con bé đi cùng Ngôn Nhi càng an tâm hơn."
Hai mắt Liễu Mộng Yên sáng ngời, cô chưa từng cảm thấy có người ba này lại tốt đến như vậy!
Bạch Tu Dao xem ra đã bị đả động, lưỡng lự hết nhìn Liễu Mặc Ngôn rồi lại nhìn cô. Sau vài phút cân nhắc được mất, bà cuối cùng cũng chịu thua, gật đầu đáp ứng.
...
Liễu Mặc Ngôn dự định ngày kia khởi hành, dưới ánh mắt đáng sợ của Bạch Tu Dao thản nhiên nắm tay Liễu Mộng Yên dẫn đi.
"Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Cô ngoan ngoãn theo hắn vào xe, đợi chiếc xe lăn bánh ra khỏi khuôn viên biệt thự mới hỏi ra một câu.
Liễu Mặc Ngôn một bên tập trung lái xe, một bên đáp:
"Đi mua đồ cho em, anh sợ em dùng đồ bên nước B không quen."
Trong nhà không phải không có, nhưng em gái hắn sao có thể dùng lại đồ cũ chứ! Hắn phải đem tất cả những thứ tốt nhất cho Yên Nhi mang theo.
Hai mắt Liễu Mộng Yên sáng lên. Điều này có nghĩa là cô sắp được dạo chơi trong trung tâm thương mại, thích cái gì lại thuận tay quẹt thẻ đen của anh trai sao?
Trong tiểu thuyết không phải đều viết như thế hay sao? Chưa gì cô đã ngửi thấy mùi tiền thơm phức rồi, Liễu Mộng Yên che miệng cười khúc khích.
A, cô vốn dĩ không phải là loại người mê tiền đâu, nhưng thời gian lâu đọc tiểu thuyết ngôn tình khiến cô luôn mơ mộng về một ngày mà mình trở thành nhân vật chính, ngang nhiên cầm thẻ đen soát soát quẹt, muốn gì mua đấy.
Nghĩ thôi đã thấy thần thanh khí sảng rồi!
Tuy bên trong đã sớm suy nghĩ loạn thất bát tao nhưng da mặt Liễu Mộng Yên vẫn tương đối mỏng, không dám thật sự làm loại sự tình này.
E hèm, chỉ là nếu như Liễu Mặc Ngôn giống như tưởng tượng mà đem thẻ đen đưa cho cô tùy ý quẹt, cô nhất định sẽ không khách khí đâu!
...
Nhà giàu quả nhiên là nhà giàu, Liễu Mặc Ngôn thân là đại thiếu gia Liễu gia, số dư tài khoản tổng hợp lại phải đọc ra đến tám con số. Hắn thương yêu em gái như thế, đương nhiên sẽ để cho cô tùy ý muốn làm gì thì làm.
Liễu Mộng Yên như ý nguyện run rẩy cầm đến thẻ ngân hàng của Liễu Mặc Ngôn, phút chốc cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Liễu Mặc Ngôn không đoán được tâm tình của cô, hào phóng nói:
"Yên Nhi, em cứ thoải mái mua sắm đi, anh hai không thiếu chút tiền đó."
Hắn hài lòng tiếp nhận ánh mắt hâm mộ sùng bái của Liễu Mộng Yên, khóe miệng đều muốn cong đến tận mang tai.
Có lời đảm bảo của hắn, Liễu Mộng Yên trong lòng an tâm.
Khoảng thời gian này cô quả thực quá khổ bức, không những một bên cố gắng làm quen với thế giới mới này, một bên lại tính toán làm sao hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.
Ngày hôm nay, cô nhất định phải đem tất cả áp lực ném ra ngoài, thỏa thỏa mua sắm bình ổn lại tâm tình của mình mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro