Chương 8: Đề nghị.
"Con không đồng ý."
Tại phòng khách biệt thự Liễu gia lúc này mọi người đều đã tụ tập đầy đủ, chỉ thấy Liễu Mặc Ngôn bất mãn quát một tiếng.
Ngồi phía đối diện với hắn là hai người Liễu Thiên và Bạch Tu Dao. Liễu Thiên cau mày, nghiêm nghị mắng:
"Hồ nháo! Đây không phải là chuyện mà con có thể tùy tiện đưa ra quyết định!"
Bạch Tu Dao gật đầu, rất hiếm khi vợ chồng hai người có cùng chung ý kiến.
Thân là em gái ngoan, Liễu Mộng Yên ở một bên hỗ trợ khuyên răn hắn.
"Anh trai, em cảm thấy ba mẹ nói đúng, bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi."
Thốt ra khỏi miệng hai từ "ba mẹ" đối với cô quả thực hơi khó khăn, nhưng để gọi họ là "bác gái" và "bác trai" thì càng bất hợp lý.
Nhị vị phụ huynh cũng nghe được ra sự gượng gạo bên trong giọng nói của cô, nhưng ngoài việc chấp nhận ra thì họ không thể làm được gì khác để thay đổi.
Liễu Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn Liễu Mộng Yên, tuy gương mặt không thấy rõ biểu cảm nhưng ánh mắt u oán như tiểu tức phụ đã chứng minh tâm tình của hắn hiện tại là như thế nào.
"Yên Nhi, ngay cả em cũng muốn đuổi anh đi sao? Anh là anh trai duy nhất của em, em gái của anh xảy ra chuyện anh đương nhiên phải ở lại chiếu cố em chứ. Cho dù là người không tim không phổi cũng biết điều này."
Bạch Tu Dao day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói rõ ràng cho hắn hiểu.
"Đừng hòng kiếm cớ. Chúng ta đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để con có môi trường học tập tốt nhất sau xuất ngoại, con cũng biết chương trình học bên đó như thế nào mà, chỉ cần con không có mặt trên lớp vài buổi thôi là đã bị bỏ xa rồi, huống chi là con đã xin nghỉ phép tận một tháng. Cứ coi như là mẹ không quở trách con thì phía bên trường học cũng sẽ không hài lòng, mỗi một sinh viên bên trong khuôn viên trường đều có thành tựu xuất sắc, con xem con đi, con còn chưa bằng nổi nửa phần của người ta nữa kìa!"
Không phải bà có ý coi thường con trai của mình, chỉ là sức học của đám sinh viên bên trong trường quả thực vô cùng đáng sợ, Liễu Mặc Ngôn lại là người ngoại quốc, bà sợ sự khác biệt quốc tịch sẽ hạn chế khả năng phát huy của hắn, nếu như hắn không cố gắng hơn nữa thì khó mà thành tài.
Suy cho cùng Bạch Tu Dao vẫn là một người mẹ, dù Liễu Mặc Ngôn có bướng bỉnh đến đâu thì bà vẫn không nhịn được mà bao dung vài phần.
Nhưng Liễu Mặc Ngôn lại không hiểu sự dụng tâm của bà, lúc này điều mà hắn quan tâm nhất là Liễu Mộng Yên.
"Còn không phải là vì lo cho Yên Nhi nên con mới chưa muốn đi hay sao. Tình trạng của em ấy ba mẹ cũng biết rồi, bây giờ người duy nhất mà em ấy nhớ là con, nếu như có con ở bên cạnh hỗ trợ thì nhất định sẽ có ích cho sự hồi phục trí nhớ của em ấy..."
"Nếu như trong hoàn cảnh này mà con quay lại trường học thì Yên Nhi phải làm sao đây, đối với em ấy tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng xa lạ, con sợ em ấy không thích nghi được, lỡ như xảy ra chuyện gì con cũng khó mà trở về kịp thời."
Bạch Tu Dạo tức giận đập bàn, trợn mắt quát hắn:
"Con nói cái gì? Đều là người trong nhà, bọn ta không đáng tin đến thế sao?"
Việc con gái mất trí nhớ đã khiến bà đủ khó chịu rồi, ấy vậy mà đứa con trai trời đánh này lại không nể tình chút nào, hở một chút là lại lôi ra nói, điều này chẳng khác nào dùng muối sát vào vết thương đang rỉ máu của bà cả.
"Đủ rồi!"
Liễu Thiên quát một tiếng ngăn chặn cuộc xung đột mới chuẩn bị diễn ra. Là người đứng đầu của một gia tộc, khí thế uy nghiêm của ông ngay lập tức khiến hai người nào đó ngậm miệng không nói.
"Trở về trường học đi."
Sắc mặt Liễu Thiên âm trầm, ngữ khí lạnh lùng giống như đang ra lệnh, tựa hồ chỉ cần Liễu Mặc Ngôn có ý phản kháng là ông sẽ ngay tức thì xách cổ hắn ném ra khỏi cửa.
Liễu Mộng Yên ngồi bên cạnh chứng kiến tình thế giương cung bạt kiếm đang diễn ra trước mắt thì không khỏi đồ mồ hôi lạnh. Cô có nên xen vào không? Mùi thuốc súng quá nồng nặc, cô cảm thấy nếu như mình không ra mặt nữa thì sớm muộn ba người cũng lôi vũ khí ra thực hiện một cuộc xả súng loạn xạ.
"Nào mọi người...! Đều là người một nhà cả, mà đã là người một nhà thì không nên cãi nhau, như vậy xấu lắm!"
Kì lạ thay, chỉ với vài câu dỗ dành đơn giản không chút kĩ xảo nào của Liễu Mộng Yên, nhị vị phụ huynh và tên anh trai mắc bệnh muội khống đã ngoan ngoãn thu lại nanh vuốt, ngồi yên một chỗ mong chờ nhìn lấy cô.
Đến lúc này Liễu Mộng Yên mới có thời gian yên tĩnh suy ngẫm.
Hình như trong các bộ tiểu thuyết về nữ phụ, nhân vật nữ chính cứ sau khi xuất viện là lại vòi ba mẹ cho đi du học nước ngoài. Sau đó vài năm trôi qua, đợi khi nữ chính quay trở về nước thì trong tay họ đã có khoảng một hai cái công ty top 1 hay top 2 gì đó, cộng thêm một vài tổ chức sát thủ hay tình báo hàng đầu quốc gia nào đó,...
Còn nhiều thứ để kể, nói tóm lại đều là đồ tốt a.
Liễu Mộng Yên cẩn thận suy tư, cô có nên là theo motip này không? Cho dù cô vốn không phải nhân vật chính, cũng không sở hữu bàn tay vàng để cải thiên nghịch mệnh nhưng dựa vào thế lực của Liễu gia ít nhất cũng có thể đánh bậy đánh bạ làm ra chút thành tựu nhỉ...?
Cũng... hơi mạo hiểm.
Nhưng mà không thử thì làm sao biết mình có thể làm được hay không! Liễu Mộng Yên mang theo hứng thú bừng bừng mà nói:
"Con có một đề nghị nho nhỏ, mọi người cùng nghe xem có được hay không. Như anh trai đã nói, hoàn cảnh hiện tại của con không được khả quan cho lắm, không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện, con lại không muốn mang thêm phiền toái đến cho mọi người. Cách tốt nhất con nghĩ ra chính là để con cùng anh trai xuất ngoại một đoạn thời gian-- "
Chưa đợi cô dứt lời, ba người đã đồng loạt bày tỏ ý kiến.
"Không được!"
"Không thể!"
"Tán thành!"
Phản đối là nhị vị phụ huynh, còn lại hiển nhiên là Liễu Mặc Ngôn. Hai người lườm nguýt hắn, không biết nên dạy dỗ hắn thế nào.
Liễu Mặc Ngôn đảo mắt nhìn quanh, hắn rất vô tội nha.
"Ba mẹ đừng vội phản đối, cứ nghe con nói hết đã. Con biết hai người đều lo lắng cho con, thế nhưng con hiểu được tình trạng của bản thân. Thật ra con đề nghị như vậy cũng là có lý do, con thật sự là muốn cùng anh trai xuất ngoại, đó là mong muốn cá nhân. Ba mẹ có thể nói con ích kỉ, nhưng con chỉ có thể nói rằng nếu như trong quá khứ con đã có khúc mắc đối với hai người thì ép buộc không hề có lợi đối với tất cả, ngược lại sẽ phản tác dụng..."
"Cho dù lúc này con vẫn chưa nhớ ra hai người nhưng con vẫn có thể cảm nhận được sự yêu thương của hai người là thật tâm... Xin hãy cho con một chút thời gian..."
Liễu Mộng Yên một bên giải thích có chứng có cớ, một bên lại đánh bài cảm tình. Thật ra cô không có đầy đủ tự tin để thuyết phục thành công hai người.
Người đời đều nói ba mẹ nào cũng thương con, nhưng cô dường như chưa từng cảm nhận được điều đó rõ ràng, tựa như đứa bé ngơ ngác đứng trong màn sương mờ ảo, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết phía trước là mặt đất hay vực thẳm.
Đến tận bây giờ thứ mà cô nhớ nhất là những trận cãi vã ồn ào, tiếng đồ đạc bị đẩy vỡ, tiếng ba thở dài bất lực, tiếng nước mắt của mẹ lặng lẽ rơi tí tách, tiếng bước chân dồn dập xa dần... Không gian tĩnh mịch...
Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương sẽ chẳng bao giờ tin tưởng vào những hơi ấm đến bất chợt trong cuộc đời nó, rằng tất cả chỉ là mơ mộng, cuối cùng đều sẽ tan vào hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro