Chương 7: Có bệnh mau chữa
Chuyện của Tiền Du truyền ra khắp trường, giống như ném một hòn đá vào trong hồ, trong một thời gian ngắn trở nên ồn ào, huyên náo, nói đủ thứ chuyện.
Dư luận sôi nổi như vậy, đời trước Kiều Trăn Trăn đã từng trải qua một lần, cô không quan tâm tới những gì họ đang bàn tán, cũng không muốn tham gia vào đề tài của họ, dù sao cô còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Cô đã trộm theo dõi Trì Thâm được ba ngày rồi. Bỗng nhiên ba ngày trước, lúc dựng gương lên, cô phát hiện Trì Thâm không nhìn lén mình nữa, mà gật gù như gà mổ thóc, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, khí chất của cây nấm nhỏ âm u hoàn toàn biến mất.
Cô chưa bao giờ thấy cậu ngủ gật trong lớp, nên lúc đó cô đã nảy sinh nghi ngờ, lo lắng không biết cậu có bị người ta bắt nạt không, nên sau tiết tự học buổi tối cô ghi nhớ trong lòng, lên xe trước mặt Trì Thâm, vừa đi đến góc đường thứ nhất, cô liền bảo tài xế dừng xe, mang cặp sách lên lưng rồi len lén đuổi theo cậu.
Sau đó, cô nhìn thấy cậu đi vào một bệnh viện tâm thần, thời gian tan lớp tự học buổi tối của trường cấp ba Thừa Đức là 9 giờ, trễ hơn một tiếng so với trường cấp một và cấp hai, bình thường Trì Thâm đều đi bộ, lúc cậu ấy đi vào bệnh viện tâm thần, đã gần 10 giờ rồi.
Bệnh viện nằm ở nơi tương đối vắng vẻ, lúc 10 giờ tối, đường phố đều trở nên vắng lặng, chỉ có đèn đường và bảng đèn led của bệnh viện là vẫn còn sáng. Lúc Kiều Trăn Trăn nhìn thấy Trì Thâm đi vào bệnh viện, cô dừng ở cửa bệnh viện một lúc lâu, sau khi bĩnh tĩnh trở lại liền nhanh chân đuổi theo, nhưng đã quá muộn, không biết Trì Thâm đã chạy đi đâu rồi. Cô chỉ có thể quay lại cổng đợi cậu, đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy cậu từ trong đó đi ra.
Ban đầu Kiều Trăn Trăn nghĩ rằng cậu có người thân đang nằm viện, nên mới phải chạy qua đây vào buổi tối, nhưng ngày thứ hai đi theo cậu, phát hiện cậu còn đi đến hai bệnh viện khác, ngày thứ ba lại đi thẳng đến ba bệnh viện mới nữa.
Nếu không đi theo cậu, cô cũng không biết hoá ra trong Hạng thành có nhiều bệnh viện tâm thần đến vậy. Vừa cạn lời lại vô cùng căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy không phải tinh thần của người nhà Trì Thâm có vấn đề, mà là tinh thần của cậu có vấn đề.
"Cậu ấy mới 17,18 tuổi, đang trong thời kỳ nhạy cảm của tuổi trẻ, ba mẹ thì mắng trước mặt, bạn bè thì mắng sau lưng, tinh thần không xuất hiện vấn đề mới kỳ lạ. "
Kiều Trăn Trăn chia sẻ mối bận tâm với Tiểu Bát, "Chỉ là tôi không biết đó là vấn đề gì, cũng không biết có nghiêm trọng không,...đến nhiều bệnh viện như vậy, chắc không được lạc quan cho lắm. "
"Mỗi ngày cô đều ăn cơm cùng cậu ấy, sao không hỏi thẳng cậu ấy đi? " Tiểu Bát không hiểu.
"Người bệnh tâm thần rất nhạy cảm, lỡ tôi hỏi xong bệnh của cậu ấy nghiêm trọng hơn thì phải làm sao đây. " Kiều Trăn Trăn cau mày, nói xong chợt nghĩ tới điều gì, "Giá trị hảo cảm có thể chữa bệnh giúp cậu ấy không? "
"Không thể, nhưng bệnh viện thì có thể. " Tiểu Bát thành thật trả lời.
Kiều Trăn Trăn giật giật khoé môi, "Nếu bệnh viện có thể chữa, cậu ấy sẽ không phải mỗi ngày đổi một cái bệnh viện."
Trong nhận thức của cô, chỉ có người bệnh nặng mới cần đổi bệnh viện thường xuyên.
Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu lo lắng: "Sau khi tôi giúp cậu ấy kéo dài tuổi thọ, trước khi dùng hết số tuổi, cậu ấy sẽ không chết đúng không? "
"Không hẳn vậy, gia tăng tuổi thọ chỉ là kéo dài thêm thời gian, nếu người được tăng tuổi thọ tự tử hoặc vô tình bị thương, mà vết thương nặng quá thì cậu ấy vẫn sẽ chết."
Chân mày của Kiều Trăn Trăn càng nhíu sâu hơn, "Nếu thật sự có bệnh về tâm thần, khả năng tự tử hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn rất lớn. "
Càng nghĩ càng khó chịu, mà càng khó chịu thì càng không nhịn được nghỉ tới nó, cả buổi sáng đều trôi qua như vậy. Tiếng chuông tan học buổi sáng vang lên, học sinh lại bắt đầu tràn xuống nhà ăn, rất nhanh trong lớp không còn một bóng người.
Kiều Trăn Trăn quay đầu, nhìn thấy Trì Thâm yên lặng ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn về phía cô. Kể từ mấy ngày trước, sau khi cô đe doạ cậu cùng ăn cơm với mình, mỗi ngày vào buổi sáng và chiều tối, cậu đều ngồi tại chỗ đợi cô, hôm nay cũng như vậy.
Trong năm ngày ăn cơm cùng nhau, cô đã lấy được 80 điểm hảo cảm.
Nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt dưới mắt cậu, Kiều Trăn Trăn hơi đau lòng, vẫy vẫy tay với cậu, "Đi thôi, đi ăn cơm. "
Lông mi Trì Thâm khẽ run rẩy, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng không hề tiến về phía trước một bước nào.
Kiều Trăn Trăn liếc nhìn cậu một cái, bất lực xoay người đi ra ngoài một mình, sau khi đi một đoạn liền quay đầu lại nhìn, thấy Trì Thâm đi theo, cô mới thong thả đi tiếp.
Khoảng thời gian này bọn họ đều như vậy, từ đầu đến cuối Trì Thâm là Diệp Công - Diệp Công thích rồng, cô cũng kiên nhẫn đóng vai con rồng đó, ngoại trừ nửa giờ ăn cơm với nhau ra, lúc nào cũng duy trì khoảng cách với cậu, vốn không có lúc nào khoảng cách giữa hai người dưới một mét. Cô cũng từng nghĩ tới việc dần thu hẹp khoảng cách, nhưng sau khi nhìn thấy Trì Thâm thường xuyên ra vào bệnh viện tâm thần, cô tạm thời gạt bỏ ý nghĩ đó. Lỡ cô manh động quá bức cậu phát điên thì phải làm sao.
Kiều Trăn Trăn vào nhà ăn lấy cơm, tìm một vị trí ngẫu nhiên ngồi xuống trước, sau khi nhìn thấy Trì Thâm lấy cơm xong, rồi ngồi vào góc khuất, cô lại bưng khay cơm đi tìm cậu.
"Cậu lợi hại ghê, lần nào cũng tìm được góc vắng như thế này." Kiều Trăn Trăn nhìn cái bàn đơn độc, có hơi buồn cười nhìn về phía Trì Thâm.
Tính cách Trì Thâm lập dị và không thích đám đông, trong lớp cậu ngồi một mình, vị trí khuất nhất ở hàng cuối cùng của phòng học, đến nhà ăn cũng phải chọn chỗ ngồi vắng vẻ nhất, vậy nên mỗi ngày bọn họ đều ăn cơm cùng nhau, nhưng không người nào trong lớp phát hiện.
Trì Thâm nghe vậy, tay cầm đũa cứng đờ giữa không trung.
"Khen cậu đó. " Kiều Trăn Trăn kịp thời bổ sung thêm một câu.
Lúc này cậu mới bắt đầu ăn cơm.
[Giá trị hảo cảm +5, hiện tại có 85 điểm.]
"Wow, lại thêm 5 điểm. " Tiểu Bát reo lên vui sướng.
Lúc mới ăn cùng nhau, giá trị hảo cảm cộng thêm rất nhiều, nhưng khi số lần ăn cơm cùng nhau tăng lên, có thể Trì Thâm đã đạt độ miễn dịch nhất định rồi, giá trị hảo cảm càng ngày càng ít đi, gần đây không được điểm nào, đây là lần cộng điểm đầu tiên trong hai ngày gần đây.
Kiều Trăn Trăn chớp mắt, thử lại: "Dáng vẻ lúc cậu ăn cơm rất tao nhã. "
Trì Thâm dừng động tác lại.
"Cậu lớn lên thật đẹp trai." Kiều Trăn Trăn tiếp tục khen ngợi.
Trì Thâm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh bất động.
"Da này, mắt này, mũi này, cậu là tiểu tiên nữ vừa mới hạ phàm ư?" Kiều Trăn Trăn lại tiếp tục cố gắng.
Trì Thâm đặt đũa xuống, sắc mặt dần tái nhợt.
"...Ký chủ, sao tôi cảm thấy biểu cảm của cậu ấy không được tốt lắm?" Tiểu Bát nhẹ nhàng nhắc nhở, "Không giống được khen mà giống bị đánh."
Kiều Trăn Trăn: "..."
Sau sự im lặng kỳ quái, cô im lặng vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt sắp vùi xuống cái khay có hơi nóng.
Trì Thâm lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không có chút cảm xúc nào, không biết cậu đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, cậu lại cầm đũa lên, vừa ăn hai miếng, một cái đùi gà lặng lẽ rơi vào khay của cậu, cậu lại dừng tay, một lúc lâu sau mới tiếp tục ăn cơm.
Kiều Trăn Trăn lén nhìn cậu mấy lần, sau khi xác nhận rằng cậu không nhìn cô chằm chằm nữa, cô giả vờ bình tĩnh trộm hai đũa rau xanh của cậu. Trì Thâm rũ mắt chuyên tâm ăn cơm, giống như không biết có kẻ trộm rau.
Dù không nói chuyện, nhưng hai người ở chung hòa hợp đến bất ngờ. Triệu Luyến Kiều ngồi ở góc khuất khác, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Kiều Trăn Trăn cực kỳ tức giận.
Đã chiến tranh lạnh gần một tuần rồi, Kiều Trăn Trăn không hề đến tìm cô ta, trái lại ở cùng tên Trì Thâm suốt ngày, tỏ rõ là muốn dây dưa với cô ta tới cùng.
Chẳng lẽ lần này thật sự muốn cô ta nhận lỗi trước? Nghĩ tới bản thân phải đi tìm Kiều Trăn Trăn xin lỗi, Triệu Luyến Kiều giận đỏ mắt, nhưng mãi vẫn không tìm được cách nào khác để phá vỡ cục diện bế tắc.
Gần đây Kiều Trăn Trăn đã đổi tài xế, là phụ nữ, vẫn là Tần Tịnh tìm, cô ta không có biện pháp sai khiến như trước nữa, lại giận dỗi với Kiều Trăn Trăn nên không thể đi ké xe, mỗi ngày đều phải đi taxi về nhà, mỗi ngày tốn gần một trăm tiền xe.
Những năm gần đây để gây ấn tượng tốt với Kiều Kiến, trước giờ cô ta không nhận tiền tiêu vặt của ông ta cho, lúc trước còn có thể ăn của Kiều Trăn Trăn, xài của Kiều Trăn Trăn, nhưng sau khi chiến tranh lạnh mọi thứ phải tự trả tiền, số tiền Triệu Cầm cho căn bản không đủ.
Thôi đi, kiên nhẫn một chút, sau này có cơ hội tính sổ với cô sau. Triệu Luyến kiều hít sâu một hơi, nhân lúc Kiều Trăn Trăn đi vệ sinh vội vàng đi qua đó, lúc cô đi ra liền ngăn lại: "Trăn Trăn, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Kiều Trăn Trăn nhìn thấy cô ta liền nhíu mày: "Chúng ta không có gì để nói hết."
Nói xong liền muốn rời đi, Triệu Luyến Kiều vội nói: "Tôi biết cậu vẫn còn giận tôi, tôi đã biết lỗi rồi, cậu tha thứ cho tôi một lần có được không?"
Kiều Trăn Trăn lùi về sau một bước không nói gì.
Triệu Luyến Kiều bị vẻ mặt chán ghét của cô làm cho tức giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: "Trăn Trăn, cậu là bạn tốt nhất của tôi, tôi thực sự không muốn chiến tranh lạnh với cậu."
Lúc nói chuyện, cô ta có hơi nghẹn ngào, "Dù cho cậu tạm thời không muốn tha thứ cho tôi, cậu cũng đừng đi ăn cơm với Trì Thâm nữa được không? Cậu đừng vì giận tôi mà ép buộc bản thân, tôi nhìn thấy rất khó chịu,..."
Kiều Trăn Trăn nhướng mày, cô giễu cợt nhìn cô ta diễn kịch, cho đến khi cô ta sắp diễn không nổi nữa mới bình tĩnh mở miệng: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi không hề ép mình ăn cơm cùng cậu ấy, ngược lại còn rất vui vẻ."
Triệu Luyến Kiều sững sờ một lúc, kinh sợ: "Cậu, không phải cậu rất sợ cậu ta sao?"
"Không sợ, ai nói tôi sợ cậu ấy? Cậu sẽ ăn cơm với người cậu sợ ư?" Kiều Trăn Trăn liếc nhìn cô ta, "Đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi có tính đại tiểu thư, không phải ai cũng hợp làm bạn với tôi đâu."
Triệu Luyến Kiều hoàn toàn ngơ ngác.
Sở dĩ trước đây bản thân có thể nhanh chóng trở thành bạn của Kiều Trăn Trăn, điểm quan trọng nhất chính là lợi dụng việc Kiều Trăn Trăn sợ Trì Thâm, điểm yếu là không dám ở một mình, liên tục tẩy não cô Trì Thâm đáng sợ như thế nào, khiến cô không thể kiểm soát được việc dựa vào mình.
...Nếu Kiều Trăn Trăn không sợ Trì Thâm nữa, vậy thì giá trị tồn tại của cô ta sẽ giảm đi hơn phân nửa, khó trách lần này Kiều Trăn Trăn cứng rắn như vậy.
Triệu Luyến Kiều dần hoảng sợ, đang muốn nói cái gì đó, Kiều Trăn Trăn đã lướt qua cô ta, đi thẳng từ nhà vệ sinh ra ngoài.
Kiều Trăn Trăn tiếp tục đi thẳng ra ngoài, vừa bước tới cửa nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Trì Thâm cách chỗ này hai mét, cậu đứng yên như một pho tượng điêu khắc.
Vừa nãy cô nói chuyện với Triệu Luyến Kiều ở cửa nhà vệ sinh, lại không cố ý giảm âm lượng, nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn cô đều bị cậu nghe thấy hết rồi.
Nghe thấy chính miệng cô thừa nhận không sợ cậu rồi, chắc là cậu ấy rất vui nhỉ? Kiều Trăn Trăn chớp mắt, đợi nhận giá trị hảo cảm mới.
Nhưng một phút trôi qua, không có âm thanh nhắc nhở nào vang lên.
Kiều Trăn Trăn cũng không nản lòng, sau khi ra hiệu cậu ấy quay về lớp, cô chủ động đi ở phía trước. Trì Thâm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, bắp thịt toàn thân đau nhức vì kéo căng quá mức.
Sau một lúc lâu, cậu yên lặng đi theo phía sau.
Cả buổi chiều, Trì Thâm đều lặng lẽ nhìn bóng lưng Kiều Trăn, mặc dù đáy mắt không hề gợn sóng, nhưng Kiều Trăn Trăn luôn cảm thấy cậu có tâm sự.
...Chẳng lẽ cậu đang nghĩ đến bệnh viện tâm thần? Đột nhiên Kiều Trăn Trăn cũng thấy nặng nề theo.
Tan lớp tự học buổi tối, Kiều Trăn Trăn vẫn chậm rãi ra khỏi trường như trước, cô nghĩ hôm nay không thể đứng ở ngoài bệnh viện nữa, phải đi theo vào, xác định coi rốt cuộc cậu bị bệnh gì mới được.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cặp sách bị chọc một cái.
Kiều Trăn Trăn kéo lại dây đeo balo trên vai, đang định đi tiếp lên phía trước, sau khi phản ứng được cô đột ngột dừng lại, mở to hai mắt chầm chậm quay đầu, chỉ thấy thiếu niên vốn dĩ nên đi cách mình ba mét, bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, đang cúi đầu lặng lẽ nhìn cô.
"...Sao vậy?" Lần đầu tiên được cậu gọi, ngay cả nói chuyện Kiều Trăn Trăn cũng phải chú ý, sợ không cẩn thận dọa cậu bỏ chạy.
Trì Thâm mím chặt môi, sau một lúc lâu mới lấy ra một túi giấy kraft từ trong cặp sách, lặng lẽ đưa cho cô.
Kiều Trăn Trăn ngơ ngác nhận lấy, trọng lượng trong tay ước chừng rất nặng, thuận tay sờ thử nó dày chừng một cm.
"Đây là cái gì?" Kiều Trăn Trăn thắc mắc.
Trì Thâm yên lặng nhìn cô, một lúc sau khàn giọng nói: "Về nhà xem."
"...Ừm." Kiều Trăn Trăn lập tức ôm chặt vào trong ngực, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh.
Thấy Trì Thâm không còn nói gì nữa, cô lập tức lên xe, vội giục tài xế lái xe.
"Hôm nay về thẳng nhà luôn không?" Tài xế hỏi.
"Đúng, về thẳng nhà!" Dù vẫn muốn tiếp tục đi theo Trì Thâm, nhưng rõ ràng lúc này cái túi giấy kraft quan trọng hơn.
Cậu ấy đưa cái gì cho mình vậy? Sờ vào giống một xấp giấy dày, không lẽ là thư tình? Kiều Trăn Trăn lập tức bác bỏ, Trì Thâm không giống người sẽ viết thư tình.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Càng nghĩ càng nóng hết ruột gan, thật không dễ dàng mới kiên trì đến nhà, mở cửa xe ra rồi vọt thẳng vào phòng ngủ.
"Sao hôm nay về sớm vậy?" Tần Tịnh bất ngờ.
"Về nhà ngủ!" Kiều Trăn Trăn nói, chạy lẹ về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng rồi ngồi lên giường.
Nhịp tim dần tăng nhanh, cô hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng mở túi giấy ra, nghiêm túc lấy một xấp giấy dày bên trong ra.
Sổ tay của...bệnh viện tâm thần.
Cô sững sờ một lúc, lật xem từng trang một, phát hiện sổ tay không chỉ có tên của bệnh viện tâm thần, mà còn có ghi chú của Trì Thâm, bác sĩ tốt nhất của mỗi bệnh viện là ai, sở trường trị liệu ở chỗ nào, đã chữa khỏi bao nhiêu trường hợp, đều viết hết ra, ghi chú cho sáu cái bệnh viện ước chừng mười mấy tờ giấy.
"Cậu ấy vậy là..." Kiều Trăn Trăn ngập ngừng mở miệng, "Để tôi chọn bệnh viện giúp cậu ấy ư?"
Tiểu Bát yên lặng một lúc, đắn đo nói: "Tiểu Bát cảm thấy, cậu ấy là đang giới thiệu bệnh viện cho cô."
Kiều Trăn Trăn: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro