Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cô trùng sinh rồi!


Chuông vào lớp vang lên, hành lang huyên náo lập tức yên tĩnh lại.

Trong nhà vệ sinh cuối hành lang, Kiều Trăn Trăn lặng người nhìn vào tấm gương trên bồn rửa tay.

Trong gương, làn da cô trắng mịn, không chỉ không còn vẻ hốc hác sau những ngày tăng ca, trạng thái ngược lại rất tốt, giống như trẻ ra rất nhiều, và quan trọng nhất là vết sẹo đáng sợ trên má phải của cô bỗng nhiên không thấy nữa.

Vết sẹo này là lúc cô tốt nghiệp cấp ba bị bắt cóc lưu lại, nó đã ở trên mặt cô 10 năm rồi, bây giờ bỗng nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Không phải cô gặp tai nạn xe ở trước công ty sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh, vì sao trên người lại mặc đồng phục lớp 12, và vì sao vết sẹo trên mặt bỗng nhiên biến mất rồi....Từng câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ không thể nào tin được.

—------

Lẽ nào...cô trùng sinh rồi?

Ngay khi ý nghĩ này nảy ra, vô số thông tin bỗng nhiên xuất hiện trong đầu. Bây giờ cô mới biết, mình vốn dĩ là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Trong nguyên tác, lẽ ra cô sẽ sống một cuộc đời êm đềm và hạnh phúc, nhưng nữ phụ xuyên sách Triệu Luyến Kiều lại từng bước ngăn cản, mưu toan cướp đi mọi thứ của cô.

Vụ bắt cóc năm đó, chính là Triệu Luyến Kiều tìm người làm, vốn dĩ muốn làm cho cô hoàn toàn biến mất ở thế giới này, nhưng lại không ngờ rằng lúc cô bị bắt cóc Trì Thâm cũng ở đó, Trì Thâm thấy cô gặp nguy hiểm, nên liều mạng bảo vệ cô, đám côn đồ kia không không còn cách nào, chỉ có thể trói hai người lại với nhau, cuối cùng Trì Thâm chết trong vụ bắt cóc đó, cô thì vẫn còn sống.

Trì Thâm.

Vừa nghĩ đến cái tên này, một gương mặt đẹp, có hơi tái nhợt hiện lên trong tâm trí Kiều Trăn Trăn, khiến trái tim cô chợt đau nhói.

Nếu không phải cứu cô, Trì Thâm sẽ không chết. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in, cậu nằm trong vòng tay cô trước khi chết, khuôn mặt trắng mịn nhuốm đầy máu tươi, đôi mắt đen nhánh phản chiếu rõ gương mặt cô, chuyên tâm, cố chấp, ngoài cô ra thì không thể chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.

Cô đã từng bị ánh mắt này dõi theo suốt ba năm, đáng tiếc lúc đó cô là ánh trăng sáng được nhiều tinh tú vây quanh, chưa bao giờ quan tâm người khác đối tốt với cô, lại sợ sự nghiêm túc và sự bí ẩn của cậu, nên dễ dàng bị Triệu Luyến Kiều chia rẽ, luôn coi cậu như một con rắn độc, cho đến khi cậu vì mình mà chết, cô mới biết bản thân đã sai như thế nào.

Bây giờ cô trùng sinh về năm lớp 12, phải chăng Trì Thâm vẫn còn sống?

Đôi mắt Kiều Trăn Trăn sáng lên, lúc đang vội chạy đi tìm người, từ trong buồng vệ sinh bỗng nhiên có giọng nói yếu ớt của một nữ sinh vọng ra: "Có ai ở ngoài không?"

Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, lúc này mới ý thức được trong nhà vệ sinh không chỉ có một mình cô.

Cô trả lời: "Có người."

Nữ sinh nhất thời kích động: "Chuyện là, cậu có dư khăn giấy không?"

Kiều Trăn Trăn nghe vậy lập tức tìm trên người, sau khi tìm được khăn giấy liền đưa xuống phía dưới buồng vệ sinh: "Cho cậu."

"Cảm ơn" nữ sinh cảm kích nhận lấy.

"Không cần cảm ơn."

Kiều Trăn Trăn nói xong liền đi ra ngoài, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bên tai bỗng vang lên một âm thanh nhắc nhở

[Giá trị hảo cảm +0.01, hiện tại có 0.01 điểm.]

Hả? Kiều Trăn Trăn ngơ ngác nhìn xung quanh, hành lang rộng như thế nhưng chỉ có mình cô.

"Đây là giá trị hảo cảm, nếu được tích lũy đến số lượng nhất định, có thể tạm dừng thời gian, giả sử lần đầu tiên sử dụng, 10 điểm hảo cảm có thể tạm dừng thế giới tiểu thuyết 30 giây, 20 điểm có thể tạm dừng 1 phút, vào lúc tạm dừng thời gian, chỉ mình ký chủ có thể di chuyển, ký chủ có thể đi lại trong thời gian tạm dừng, tha hồ làm những việc trái pháp luật, để thay đổi lại số mệnh bị nữ phụ xuyên sách làm rối tung lên."

Bỗng nhiên nghe thấy một đoạn âm thanh điện tử, Kiều Trăn Trăn ngẩn ra.

Mà âm thanh điện tử vẫn tiếp tục phát ra: "Sau khi thời gian tạm dừng, ký chủ cũng tránh được nước tạt tới, mở được cửa đang khóa trái, thoát khỏi cái tát tay,....."

"Tôi cần những năng lực này để làm gì?" Kiều Trăn Trăn vốn đang kinh ngạc, nhưng sau một hồi nghe nó nói thì cạn lời.

"Sao lại không cần? Là nữ chính của cuốn tiểu thuyết, có được những năng lực này so với gian lận thì có gì khác nhau?" Âm thanh điện tử hừ một tiếng, nhưng vẫn giới thiệu qua cái khác, "Đương nhiên, nếu ký chủ không cần tạm dừng thời gian, cũng có thể đem hảo cảm dùng cho việc khác, ví dụ trúng xổ số, kéo dài tuổi thọ, nhưng hạn chế sẽ tương đối cao, có một số chức năng cả đời chỉ được sử dụng một lần,...."

"Kéo dài tuổi thọ?" Kiều Trăn Trăn đột nhiên ngắt lời nó.

Âm thanh điện tử thấy cô hứng thú, lập tức sôi nổi trở lại: "Đúng vậy, giống như Trì Thâm quan tâm cô, dù cho cô tránh được vụ bắt cóc kia, thì trong nguyên văn cậu ấy cũng sẽ chết trước năm 20 tuổi, nếu cô thu thập được nhiều giá trị hảo cảm thì có thể giúp cậu ấy kéo dài tuổi thọ.

"Cho nên, nếu tôi muốn thay đổi đời người, muốn Trì Thâm sống tới trăm tuổi, tôi nhất định phải thu thập độ hảo cảm phải không?" Kiều Trăn Trăn nhíu mày.

"Đúng! Giá trị hảo cảm, ý nghĩa như tên chính là thiện cảm của người khác dành cho cô, không giới hạn đối tượng và cách thức thu thập, chỉ cần cô khiến người đó sinh ra thiện cảm với mình là được, ví dụ lúc nãy cô đưa cho người kia khăn giấy, thì đã thành công lấy được 0.01 điểm hảo cảm từ đối phương rồi.

"Dùng điểm hảo cảm kéo dài sự sống như thế nào?" Đây mới là vấn đề cô quan tâm nhất.

"10 điểm hảo cảm có thể kéo dài sự sống thêm 1 tháng."

"Vậy...tôi cần phải đưa khăn giấy một nghìn lần, mới có thể khiến cậu ấy sống lâu thêm 1 tháng sao?" Mà điều kiện để đưa khăn giấy một nghìn lần là phải có đúng một nghìn người đi vệ sinh quên mang theo giấy. Kiều Trăn Trăn nghĩ đến điều đó thì không thể cười nổi.

Âm thanh điện tử ngừng lại: "Ách........tình cảm con người ở xã hội hiện đại mờ nhạt, lấy được 0.01 điểm đã tốt lắm rồi."

Kiều Trăn Trăn: "..." Không ngờ lấy được 0.01 điểm thì đã tính là nhiều rồi.

"Ký chủ còn chỗ nào không hiểu nữa không?" Âm thanh điện tử hỏi.

Kiều Trăn Trăn lắc đầu, âm thanh điện tử tiếp tục nói: "Vậy tốt rồi, tên tôi là Tiểu Bát, để tránh cho ký chủ bị coi là bệnh thần kinh, sau này ký chủ có thể gọi tôi ở trong đầu, không cần mở miệng nói chuyện."

"Được, tôi biết rồi."

Kiều Trăn Trăn vừa trả lời xong, trong đầu liền yên tĩnh lại, cô sắp xếp suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu sau đó đi về lớp học.

Vẫn còn trong thời gian học, trong hành lang không có một bóng người, dọc đường thông suốt, dùng thời gian ngắn nhất để chạy về cửa lớp, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, cô nuốt một ngụm nước bọt, tay run rấy đẩy cửa vào.

Trong khoảnh khắc cô đẩy cửa vào thời gian như chậm lại, cô tạm thời quên cả hít thở, trái tim dường như cũng ngừng đập, mãi đến khi cánh cửa va vào tường, rầm một tiếng, thế giới mới bắt đầu chuyển động bình thường.

Lớp học trống trơn, không có ai ở đó.

Cô sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo tường phía sau, xác định thời gian hiện tại một chút.

Ngày 10 tháng 9, năm lớp 12, còn một tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của cô.

Qua chín tháng nữa, vụ bắt cóc làm thay đổi một đời của cô và Trì Thâm sẽ xảy ra. Sau vụ bắt cóc, Trì Thâm chết, ba mẹ cô ly hôn, hai mẹ con cô trắng tay, mẹ con Triệu Luyến Kiều dọn vào Kiều Gia thay thế mẹ và cô trở thành vợ và con gái của Kiều Kiến.

Mà hiện tại, Trì Thâm còn sống, Kiều Kiến và mẹ chưa ly hôn, mẹ của Triệu Luyến Kiều vẫn còn là tình nhân của Kiều Kiến, Triệu Luyến Kiều cũng chỉ là con gái của tiểu tam tầm thường quê mùa, chỉ có thể giả vờ làm bạn bè với cô, sau lưng thì đi bôi xấu cô, không ngừng chia rẽ mối quan hệ của cô với tất cả mọi người, làm cho cô bất tri bất giác bị cô lập một mình.

Đời này, cô nhất định phải bảo vệ tốt cho mẹ và Trì Thâm, không để cho bi kịch lập lại.

Nhịp tim Kiều Trăn Trăn tăng nhanh, khóe mắt dâng lên một luồng nhiệt nóng, kiềm chế cảm xúc hồi lâu mới quay đầu đi về phía bảng đen xem thời khóa biểu.

Hôm nay là thứ sáu, tính theo thời gian, hiện tại đang là tiết 4 buổi chiều. Kiều Trăn Trăn nhìn xuống thời khóa biểu, sau khi nhìn thấy ba chữ "Tiết thể dục", cô liền nhíu mày.

Bởi vì tính cách Trì Thâm lập dị và quái gỡ, luôn đi theo cô như một bóng ma, cô rất sợ cậu nên trốn khắp nơi, ngay cả tên cậu cũng không muốn nghe thấy, nên cô cũng không biết được tình hình của cậu. Nhiều năm sau khi cậu mất, cô mới nghe được từ miệng của các bạn cùng lớp lúc trước, thời cấp 3 cậu ấy luôn bị Triệu Luyến Kiều dẫn người theo bắt nạt, cô lập, nhất là giờ thể dục vào thứ hai hàng tuần, thỉnh thoảng còn bị người ta gây rắc rối.

Vậy nên hiện tại cậu ở đâu? Có phải gặp rắc rối rồi không?

Tâm trạng Kiều Trăn Trăn chùng xuống, chạy ra sân thể dục mà không cần suy nghĩ.

Vẫn còn trong thời gian học, trên hành lang không có một bóng người, cô chạy một mạch xuống dưới, vừa chạy đến lầu một, nhìn thấy một bà lão đang lung lay sắp ngã, mắt thấy bà sắp sửa ngã xuống. Cô theo bản năng đến đỡ, kết quả bản thân cũng bị ngã theo, cô mặc áo tay ngắn nên lúc ngã xuống bị trầy khuỷu tay, còn bà lão được cô bảo vệ nên bình an vô sự.

Cô nâng bà lão đứng dậy, bà liền cảm ơn cô.

[Giá trị hảo cảm +0.02, điểm hảo cảm hiện tại là 0.03.]

Kiều Trăn Trăn liếc nhìn khuỷu tay rướm máu của mình, lại nhìn đến giá trị hảo cảm ít đến đáng thương, một lần nữa cảm thấy cạn lời.

Còn chưa tìm được Trì Thâm, cô không có thời gian nghĩ nhiều, đỡ bà lão vào bóng râm rồi lại tiếp tục chạy đến sân thể dục. Lúc sắp đến sân thể dục, bước chân cô chậm lại, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Trì Thâm trong đám đông ở sân trường, trong khi cô sốt ruột vì tìm mãi không thấy cậu, thì nghe thấy tiếng cười đùa của mấy đứa con trai truyền tới từ con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà dạy học gần đó.

"Vừa tanh vừa thối, cậu đã bao lâu rồi không tắm vậy?"

"Tắm cũng vô dụng, mùi tanh hôi có từ trong xương rồi, học tập tốt thì có lợi ích gì, còn không phải là một bộ não biến thái hay sao?"

Hô hấp Kiều Trăn Trăn chậm lại, không nghĩ nhiều liền đi thẳng đến con hẻm nhỏ.

Trong con hẻm, người Trì Thâm bẩn thỉu, cậu bị bọn họ dồn vào góc chết chỗ sâu nhất của con hẻm.

Lưng thiếu niên dựa vào vách tường, phía sau đã không còn đường lui, trên mặt không hề có sự sợ hãi, chỉ có đôi mắt đen nhánh, xuyên qua mái tóc đen che khuất lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này.

U ám, ươn ướt, giống như một con rắn độc nằm yên không một tiếng động, chỉ nhìn chằm chằm con mồi, cũng có thể khiến sau lưng người ta toát ra hơi lạnh.

Mọi người bị ánh mắt của cậu làm cho sửng sốt, tên cầm đầu trong số đó đột nhiên nổi giận, nghiến răng vặn mở bình nước trong tay: "Tôi không tin không thể rửa sạch, không bằng hôm nay tôi giúp cậu làm chút việc tốt."

"Nếu cậu dám tạt nước lên người cậu ấy, tôi sẽ khiến cậu ngày mai không thể tới trường." Khi Kiều Trăn Trăn đi vào một chút, nhìn thấy cậu ta muốn tạt nước, mặt liền lạnh xuống.

Khi giọng cô vang lên, đầu ngón tay Trì Thâm khẽ run lên, ánh mắt chợt rũ xuống. Những người bắt nạt cậu sững sờ, quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy cô liền thở phào một hơi.

"Đây không phải Kiều Trăn Trăn sao, cậu yên tâm, tôi giúp cậu dạy dỗ tên biến thái này, bảo đảm sau này cậu ta không dám theo dõi cậu nữa." Tên cầm đầu mỉm cười, có chút nịnh nọt.

"Không cần." Kiều Trăn Trăn nhận ra cậu ta là Tiền Du bạn học cùng lớp với cô, cũng chính là anh trai mà Triệu Luyến Kiều quen ở cấp ba, liền cười một tiếng. "Cút cho tôi!"

"Cậu uống lộn thuốc hả? Chúng tôi là đang ra mặt giúp cậu!" Tiền Du không ngờ cô lại không khách khí như vậy, giọng điệu cũng kém đi.

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cũng không ai chú ý tới, sau khi Tiền Du hung dữ với Kiều Trăn Trăn, ánh mắt Trì Thâm người đang bị vây ở góc tường đã tối sầm lại.

Vẻ mặt Kiều Trăn Trăn không chút thay đổi: "Tôi cần cậu giúp đỡ sao?"

"Cậu!"

Tiền Du tối mặt định tiến tới tranh luận, nhưng ngay lập tức bị mọi người ngăn lại: "Cậu bình tĩnh một chút, ba của cô ấy là chủ tịch trường!"

Tiền Du nghe vậy răng nghiến chặt, cùng những người khác tức giận rời đi, lúc đi ngang qua Kiều Trăn Trăn, bỗng nhiên bị cô gọi lại: "Này!"

"Gì?" Giọng điệu Tiền Du không tốt.

Kiều Trăn Trăn quay đầu lại nhìn cậu ta: "Nể tình cậu là bạn cùng lớp, tôi khuyên cậu nên khiêm tốn lại một chút, đừng có kêu ngạo như vậy."

Nếu cô nhớ không lầm, người này lúc mới khai giảng lớp 12 không biết đã đắc tội với người nào, bị giội nước và bị nhốt trong nhà vệ sinh bỏ hoang suốt một ngày một đêm, lúc được tìm thấy cậu ta sốt cao không ngừng, chân thì bị gãy, nên đã nghỉ học để tĩnh dưỡng. Những nhân vật nhỏ bé này trong nguyên văn chỉ nói sơ lược, cô cũng không biết ai đã làm chuyện này.

Cô vốn có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu ta, nhưng lọt vào tai Tiền Du lại thành lời cảnh cáo, cậu ta đen mặt liếc cô một cái, cuối cùng cũng không dám đắc tội cô, chỉ mắng một câu thô tục rồi quay đi.

Kiều Trăn Trăn vốn chỉ thuận miệng nhắc nhở, thấy cậu ta không nghe, cô cũng mặc kệ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tiếng bước chân của bọn họ dần đi xa, trong con hẻm nhất thời yên tĩnh lại.

Cô đứng ở đầu hẻm, nhìn Trì Thâm ở góc cuối hẻm, bỗng nhiên không dám bước tới. Trong thế giới của cô, Trì Thâm đã chết mười năm rồi, trong mười năm này cô đã mơ thấy cậu không biết bao nhiêu lần, cậu đứng trước mặt cô giống hệt như bây giờ, làn da tái nhợt không giống người thường, mái tóc đen che khuất đôi mắt, chỉ lộ ra cái mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng không chút huyết sắc, càng làm tăng thêm vẻ gầy gò yếu ớt của cậu.

Mỗi lần mơ thấy cậu đều chân thật giống như bây giờ, khiến cho cô bỗng nhiên nghi ngờ mọi thứ lúc này chỉ là một giấc mơ.

Cô đứng lặng hồi lâu, người kia đưa một bàn tay ra sau lưng, đứng bất động trong góc, giống như đang bình tĩnh quan sát cô. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, ngập ngừng bước về phía trước, mỗi một bước đi của cô đồng nghĩa với việc gần cậu thêm một chút, cảm giác chân thực cũng theo đó tăng lên.

Khi còn cách cậu khoảng ba bước chân, Kiều Trăn Trăn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ chỉ có trên người cậu, cô đột nhiên dừng bước. Đó là một mùi giống như mùi của hoa tươi kết hợp với mùi cá, kỳ lạ và khó ngửi, nhưng nó khiến cô nhận thức được rõ ràng, cuộc sống của cô và cậu đã bắt đầu lại một lần nữa.

Trong lúc cô thất thần vì mùi vị quen thuộc, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cậu, lúc này cô mới phát hiện, thứ mà quanh năm bị che giấu đằng sau mái tóc cậu, lại là một đôi mắt như vậy.

Trắng đen rõ ràng, sạch sẽ như lưu ly, không chút lo sợ, lại còn trong sáng thuần khiết, giống như trời sinh không phân biệt được thiện ác, ngoan ngoãn vô tư, trên đời không có thứ gì có thể đem cậu giới hạn vào khuôn khổ.

Đối mặt với đôi mắt như vậy, đột nhiên cô cảm thấy có hơi căng thẳng.

Lúc trước cô sẽ sợ Trì Thâm, không chỉ vì cậu giống như một oan hồn luôn đi theo cô, mà còn vì cảm giác cậu đem đến cho cô, giống như một con chó hoang điên dại không có nhà để về.

Yếu ớt, đáng thương, nhưng cũng tàn nhẫn và cố chấp, khiến người ta chán ghét, khắp người đều tràn ngập mùi nguy hiểm, khi nói chuyện với cậu sẽ bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, giống như sẽ tấn công bạn bất cứ lúc nào. Không có người nào thích nói chuyện với một kẻ quái đản như vậy, bao gồm cả Kiều Trăn Trăn trước đây.

Nhưng từ sau khi cậu vì cô mà chết, mọi thứ đã thay đổi rồi.

Kiều Trăn Trăn nhìn người trước mặt, hồi lâu mới nuốt nước bọt một cái, hô hấp cũng chậm lại: " Cậu...có sao không?"

Trì Thâm yên lặng nhìn cô, giống như đang bình tĩnh quan sát cô.

Kiều Trăn Trăn thấy cậu không để ý tới mình, có hơi xấu hổ, đúng lúc thấy tay phải của cậu từ nãy đến giờ luôn để ở phía sau, vội chuyển sang chủ đề khác: "Tay cậu bị thương rồi sao?"

Vừa nói cô vừa đưa tay ra đỡ cậu, nhưng tay vừa vươn ra nửa đường, Trì Thâm bỗng lùi về sau một bước, chạy ra khỏi hẻm mà không quay đầu lại, tốc độ chạy nhanh như có chó dữ rượt theo phía sau.

Kiều Trăn Trăn: ".........." Cô không hề biết, Trì Thâm cũng có thể chạy nhanh như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào cái tay đang giơ ra giữa không trung của mình, sau một hồi im lặng liền thu trở về, đang định rời đi, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở.

[Giá trị hảo cảm +10, số điểm hảo cảm hiện tại là 10.03]

"Chúc mừng ký chủ! Ký chủ quá lợi hại rồi! Đây là lần đầu tiên tôi gặp được người vừa mới trùng sinh mà có thể thu thập được nhiều giá trị hảo cảm như vậy!" Âm thanh điện tử vui vẻ lại vang lên trong đầu lần nữa.

Kiều Trăn Trăn vốn nhìn quen giá trị hảo cảm ban đầu là 0.0..., cũng hơi bất ngờ một chút: "Là của Trì Thâm ư?"

" Đúng vậy!"

Kiều Trăn Trăn nghi ngờ: "Vì tôi cứu cậu ấy, nên cậu ấy mới sinh ra nhiều hảo cảm như vậy sao?"

So với hai lần trước, lần này cô chỉ mấp máy môi, cho là cứu cậu ấy đi, nhưng 10 điểm hảo cảm cũng quá nhiều rồi.

"Giá trị hảo cảm cho thấy dù nó có xuất hiện trễ cũng không quá một phút đâu, cô cứu cậu ấy là chuyện của năm phút trước, cho nên không phải nguyên nhân này."

Kiều Trăn Trăn sửng sốt một lúc: "Không phải nguyên nhân này, vậy là nguyên nhân gì?"

"Ách......theo như số liệu, chắc bởi vì cô đã nói chuyện với cậu ấy."

Kiều Trăn Trăn: "?" Vì điều này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro