Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Hoa nãi nãi.

Lâm Diệp không đi ra ngoài, ngồi lại ở trong bộ lạc. Lúc trước, nàng cũng các giống cái ra ngoài thu thập vài lần nhưng trừ bỏ phát hiện mấy thứ rau dại ở ngoài thì không thu hoạch được gì. Nhắc tới thu hoạch thì lần thu hoạch được nhất là lần đầu tiên đi ra ngoài thu hoạch phát hiện khoai sọ. Nhưng số khoai sọ số lượng quá ít, toàn bộ đều phải lưu lại để sang năm gieo trồng. Hơn nữa mấy ngày nay vừa vặn tới nghỉ lễ, không có phương tiện nên ở lại trong bộ lạc nhặt củi lửa, tốt xấu gì cũng ung dung mấy ngày.

Trời mưa mấy bữa nay nên bây giờ trừ bỏ đám thú nhân ở ngoài còn có một đám tiểu ấu tể, Lam Diệp cầm vật dụng đi đốn củi. Trên đường đi bọn họ gặp phải một đám tiểu miêu trốn ra ngoài chơi đùa. Mấy tiểu miêu ấy nhìn Lâm Diệp đều rụt mình, hoảng sợ. Sợ trở về sẽ bị A Ba và A Ma mắng vì trốn đi chơi.

Nhìn đám tiểu miêu đang run bần bật, Lâm Diệp lập tức ném công việc lại sau, dù sao thì phòng chất củi cũng có không ít củi để sài, đốn củi gì có thể hoãn lại để giáo huấn đám tiểu miêu trước mặt. Thật là một đám to gan, lớn mật, cư nhiên dám trốn đi chơi xa như vậy. 

Lâm Diệp nhìn một đám tiểu miêu phát hiện ra một cục bột trăng quen mắt. Nàng đem cục bột trắng xách ra.

Lâm Diệp kêu lên một tiếng răn đe: " Hoa."

Hoa xấu hổ meo meo đáp lại.

Lâm Diệp đem cục bột trắng ôm vào ngực xoa nắn một hồi, cảm thấy mĩ mãn sau đó nàng mới đem toàn bộ đám tiểu miêu xách về bộ lạc. 

Các tiểu miêu làm nũng thất bại đành cụp đuôi ủ rủ theo Lâm Diệp về nhà, tưởng tượng đến một chút nữa phải trình bày với a ma a ba chúng đều cảm thấy không tốt.

Thú nhân trẻ toàn bộ trên cơ bản đều đi rừng cây săn thú hoặc thu thập, lưu lại bộ lạc cơ bản đều là thú nhân tương đối già, bọn họ phụ trách chăm sóc các con non tiểu miêu miêu.

Năng lượng tinh thần của lão thú nhân không đủ mà các tiểu miêu lại hoặc bát chỉ cần lo là một chút là chúng nó liền trốn đi hoặc bị trộm.

Lâm Diệp đem chúng nó trở về giao lại cho từng nhà. Nhà của Hoa xa nhất nên nó là con cuối cùng bị đưa về nhà.

Nhà của Hoa ở phía trước có một đống lửa, bên trong nướng một cục bùn, nhà ở của bị đóng rồi, Lâm Diệp hô vài tiếng nhưng cũng chưa có ai đáp lại, hẳn là không có ở nhà. Không có biện pháp cô đành phải ôm Hoa đứng ở cửa chờ người nhà trở về.

Không bao lâu thì có người trở về. Đó là một thú nhân hơn bốn mươi tuổi, nhìn dáng vẻ hẳn là Hoa nãi nãi. Nàng chạy tới thở hổn hển, thấy Hoa không nói hai lời liền đánh mông hai cái.

Hai lỗ tai của Hoa nãi nãi đều cụp xuống, giận mà không nói gì. Đánh xong Hoa Nãi Nãi mới hướng tới Lâm Diệp cảm ơn.

" Lâm Diệp cảm ơn ngươi nha, nếu không có ngươi mang Hoa về, ta cũng không biết đi đâu mà tìm nó."

Nói tới lại không nhịn được vỗ mông Hoa. 

" Này tiểu miêu, lo nướng cái thịt mà nhìn lại đã không thấy tăm hơi."

"Meo, meo." muốn thịt, muốn thịt. Hoa hướng tới tay Hoa nãi nãi liếm liếm biểu hiện ý của chính mình.

Lâm Diệp nói: " Vậy các ngươi ăn thịt đi, ta trở về trước."

" Ai da ở lại cùng ta ăn thịt đi." Hoa nãi nãi giữ chặt tay nàng, Hoa cũng cắn vào tay áo nàng. Lâm Diệp cũng không biết sự tình như nào, chờ đến khi nàng phản ứng lại thì đã ngồi trong nhà của Hoa.

Hoa nãi nãi cười ha hả đem quả bùn vừa nướng vào nói: " Có thể ăn thịt rồi."

Nàng cầm lấy cục đá dùng sức đập vào cục bùn loại bỏ lớp bùn bên ngoài. Thịt bọc lá chuối bên trong dần lộ ra tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt. Hoa phe phẩy đuôi bên cạnh không chờ nổi. Còn Lâm Diệp nhìn đám bùn đất ở dưới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro