Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 + Chương 20

Chương 19: chữa bệnh

Lúc này Tiểu Vân, Tiểu Cẩn vừa tắm xong, đang ngồi trên giường xem một vài đồ đạc trong ba lô. Tiểu Cẩn cầm chiếc đồng hồ đeo tay lên lắc lắc, chán nản nói:

"Chậc, để lâu không dùng đến, đồng hồ của ta hết pin rồi!"

Tiểu Vân hơi mỉm cười nói:

"Ở cổ đại cách tính giờ cũng khác, với lại ai bảo lúc đầu ngươi không đem theo pin dự trữ làm gì, đồng hồ gì thì cũng có lúc không thể dùng được thôi!"

Tiểu Cẩn bĩu bĩu môi mấy cái, quay đi tiếp tục xem xét đồ của nàng. Tiểu Vân mở khóa một cái ngăn nhỏ, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Tiểu Cẩn lúc này quay sang, nàng ngó vào bên trong, ngạc nhiên hỏi:

"Tiểu Vân, ngươi vẫn còn giữ vật này sao?"

Tiểu Vân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy vật đó ra. Một sợi dây chuyền bạc có mặt đá hình quả bông nạm kim cương, trên khắc hai chữ S và J lồng vào nhau. Tiểu Vân lặng người ngắm nghía mặt dây chuyền, đáy mắt từ từ nổi lên một màn sương. Rồi, lặng lẽ, nàng cất sợi dây chuyền vào lại trong túi, cúi đầu trầm mặc. Tiểu Cẩn ngồi bên cạnh cũng không mở miệng nói chuyện, trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lúc này, đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Tiểu Cẩn liền từ trên giường đi xuống mở cửa. Nha hoàn vừa nhìn thấy nàng liền cung kính đưa cho nàng một tấm thiệp vàng kim rồi nhanh chóng lui đi. Tiểu Cẩn đóng cửa lại, cầm tấm thiệp đi đến cạnh giường, ngạc nhiên nói:

"Tiểu Vân, thiệp mời cho ngươi đó!"

Tiểu Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhận lấy tấm thiệp mở ra. Thiệp mời tham dự tuyển chọn đệ nhất tài nữ kinh thành. Nàng sửng sốt nhìn dòng chữ đề trên tấm thiệp, nhất thời quên cả phản ứng. Tiểu Vân vốn không hay ra ngoài, toàn kinh thành có rất ít người biết đến sự tồn tại của nàng, vậy tại sao thiệp mời lại gửi đến đây nhỉ? Trên thiệp ghi rõ tên của nàng nên chắc chắn không thể nhầm được. Cửa nhẹ nhàng bị người đẩy ra, Tiểu Khuynh vừa cầm khăn bông lau khô tóc vừa đi vào phòng. Nàng quấn hết tóc vào bên trong khăn rồi đi đến bên giường, nhìn vẻ mặt Tiểu Vân, Tiểu Cẩn có chút khác thường liền hỏi:

"Hai người sao vậy?"

Tiểu Cẩn đoạt lấy bức thiệp trong tay Tiểu Vân, đưa cho Tiểu Khuynh, nói:

"Tấm thiệp này vừa được gửi cho Tiểu Vân đấy!"

Tiểu Khuynh lẳng lặng cầm lấy tấm thiệp, lật qua lật lại xem xét vài lượt, mới nhìn đến dòng chữ đề trên mặt ngoài thiệp, chắt lưỡi:

"Thiệp vàng kim đặc biệt của hoàng gia, chậc, Tiểu Vân quen biết người như vậy lúc nào nhỉ? Dự tuyển tài nữ sao? Cũng hay đó, Tiểu Vân tham gia đi!"

Cả hai người Tiểu Vân cùng trố mắt ra nhìn Tiểu Khuynh. Không phải nàng ấy luôn là người nhắc nhở các nàng phải tránh xa thị phi để đỡ gây phiền phức sao? Dự tuyển tài nữ kinh thành, chuyện này có chút... Tiểu Khuynh nhìn biểu tình kinh ngạc của hai người, nhếch môi hỏi:

"Sao vậy? Tiểu Vân không tin tưởng mình sẽ thắng sao?"

Tiểu Vân hơi đỏ mặt, vội đáp ngay:

"Làm gì có chứ! Chỉ là, ta cảm thấy hơi lạ chút thôi, Tiểu Khuynh lúc nào cũng nhắc nhở phải tránh xa mấy chuyện như vậy, hôm nay lại đề nghị ta tham gia..."

Tiểu Khuynh không nói gì, nàng che miệng bật cười, nhìn Tiểu Vân một lúc mới nói:

"Đó là lúc trước, bây giờ ta cùng Tiểu Tuyết đã sắp tự xây dựng cho mình thế lực riêng rồi, chúng ta chẳng cần phải e ngại điều gì nữa. Với lại, ta thấy đây cũng là một cơ hội để Tiểu Vân tiếp xúc với nhiều người hơn, thân phận của nàng trong phủ Đại tướng quân sẽ không còn là bí mật nữa, cứ coi như nàng ra ngoài chuyến này với thân phận là muội muội của Nhan tướng quân đi, sau này khi tất cả chúng ta trở lại thân phận thực sự, đến lúc đó đã không còn gì khó khăn nữa rồi!"

Nghe Tiểu Khuynh nói vậy, hai người Tiểu Cẩn nháy mắt thất thần, Tiểu Cẩn vẫn có chút không tin hỏi lại:

"Tiểu Khuynh nói là, sau này chúng ta sẽ trở lại thân phận nữ tử sao?"

Tiểu Khuynh gật đầu:

"Sao? Vui quá đúng không?"

Tiểu Vân nhìn nhìn Tiểu Khuynh một lúc, lại nhìn tấm thiệp trong tay, cúi đầu lẩm bẩm:

"Rốt cuộc là ai đã gửi tấm thiệp này đến đây nhỉ?"

Tiểu Cẩn liếc mắt nhìn nàng, nói:

"Muốn biết là ai, không phải ngày mai đi hỏi Tướng quân phu nhân là ra ngay sao?"

Tiểu Vân nghe vậy, liền gật gật đầu. Nàng cất tấm thiệp vào lại trong bao, cẩn thận đặt ở dưới gối nằm, rồi nhìn Tiểu Khuynh hỏi:

"Rồi, ta sẽ tham dự chuyện này. Cơ mà, Tiểu Tuyết sao không thấy đâu vậy, chưa về sao?"

Tiểu Khuynh quay đầu nhìn ra ngoài, nói;

"Không biết, dường như nàng còn có việc gì đó cần phải làm, nhưng nàng kêu chúng ta không cần lo lắng, nếu không thấy nàng về thì cứ việc đi ngủ trước, nàng ấy tự có cách xoay xở được!"

Hai người Tiểu Vân nghe vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, khẽ gật đầu, rồi ai về phòng người đấy, tắt đèn đi ngủ.

Tiểu Tuyết sống ở trên núi, cũng đã được ba ngày. Ba ngày này, nàng trừ bỏ ngồi trong phòng nghiên cứu cở thuốc, thời gian còn lại đều xách giỏ lên núi tìm dược thảo. Mấy người nam tử tử y vẫn ở lại đây. Lão già kia kêu nàng chữa trị cho hắn, nhưng Tiểu Tuyết vẫn chần chừ chưa chịu động tay. Hai ba lần nam tử hắc y đến tìm nàng đều bị nàng đóng cửa từ chối gặp, nữ tử tố y kia cũng vậy thôi. Lão già kia nhìn một màn này cũng chỉ im lặng không nói gì. Sáng sớm ngày thứ tư, Tiểu Tuyết đang ở trong phòng dùng bữa sáng là rau xanh, từ cửa truyền đến tiếng gõ. Nàng hạ bát đũa xuống, đi đến mở cửa. Lão già kia hôm nay tinh phần phơi phới, đứng ở cửa nhìn nàng cười cười, nói:

"Chuẩn bị được rồi chứ?"

Tiểu Tuyết khoanh tay lại trước ngực, hỏi:

"Chuẩn bị gì cơ?"

Lão già trợn mắt nhìn nàng, nói:

"Còn cái gì nữa, không phải là chuẩn bị chữa hai cái giò cho tiểu tử kia sao? Mấy ngày nay cô biểu muội của hắn đến tìm ta làm phiền khiến ta đến lúc ngủ cũng không yên, ta vốn tính đốc thúc nha đầu ngươi mau chữa bệnh cho xong rồi để bọn họ rời đi, nhưng đã nghĩ lại, cho nha đầu ngươi mấy ngày nghỉ ngơi, nghiên cứu, gì thì gì cũng đã quá lâu rồi, nha đầu ngươi cũng nên nghĩ cho ta một chút chứ?"

Tiểu Tuyết nhếch môi, cười nhạt hỏi:

"Ta nhớ là ta chưa từng nói là sẽ chữa bệnh cho người đó nha! Lão nhân ngài có phải nhớ nhầm rồi hay không?"

Lão già nhăn cái mặt lại, nhưng chốc sau lại giãn ra, nhìn nàng nói:

"Nha đầu, ngươi đừng có đùa lão già như ta vậy chứ! Không phải mấy ngày nay ngươi chưa bắt đầu chữa bệnh là để chờ độc trong người tiểu tử kia phát tác sao?"

Tiểu Tuyết hơi ngẩn ra một chút, rồi cúi đầu trầm mặc. Thật không ngờ, lão già lại dễ dàng đoán ra tâm tư của nàng như vậy. Quả thật là ngày đó, sau khi xem xét nam tử hắc y kia nàng đã phát hiện ra trong người hắn trúng một loại độc cổ, chính vì thứ độc dược này mà hai chân hắn mới không thể đi lại được. Nàng vốn có ý định, chờ độc chất trong người hắn phát tác sẽ chữa trị rồi loại bỏ chất độc ra ngoài một thể, nhưng không ngờ, lão già lại có thể đoán xem nàng muốn làm gì. Trầm mặc một lúc, Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn lão già hỏi:

"Độc phát rồi sao?"

Sắc mặt lão già từ từ trở nên ôn hòa, lão đáp:

"Chưa đến, nhưng nhanh thôi, khoảng chừng một khắc nữa chất độc sẽ phát tác!"

Tiểu Tuyết gật đầu, nói khẽ:

"Vậy được, ta sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết!"

Nói xong, Tiểu Tuyết lùi vào trong phòng, đóng cửa lại. Nàng đi đến bên cạnh giỏ thuốc, lục tìm ra vài cây thuốc khác nhau, lại lôi từ trong ngực áo ra bộ kim châm bằng bạc, rồi đi xuống nhà bếp. Tiểu Tuyết đun sôi nước lên, sắc một ấm thuốc, lúc này mới cất bước hướng phòng của nam tử tử y đi tới. Cửa phòng khẽ mở ra, Tiểu Tuyết ló đầu vào trong phòng, nói khẽ:

"Ta đến để khám bệnh!"

Căn phòng nhỏ đơn sơ chỉ có một chiếc giường gỗ đặt ở góc và một cái bàn nhỏ. tử tử y nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân mình nghiêng ra phía sau, trên tay cầm một cuốn sách, mái tóc dài xõa tung thả xuống dưới. Kì thật Tiểu Tuyết rất ghét nam nhân để tóc dài, nhưng không hiểu sao, nàng nhìn bộ tóc dài mượt của nam nhân này, ngược lại rất muốn sờ thử một chút. Nữ tử tố y ngồi ở bên giường, nét mặt ôn nhu nhìn hắn, nghe tiếng nàng liền quay đầu qua, mỉm cười:

"Nữ thần y, ngài đến xem bệnh cho ca ca sao?"

Tiểu Tuyết nhìn một màn này, chợt cảm giác mình là người đi phá đám không gian hạnh phúc của người khác. Nàng ngượng ngùng đi vào phòng, nhìn quanh không thấy cái ghế nào hết, bèn đứng một chỗ, nhìn nam tử tử y hỏi:

"Ngươi thấy thế nào rồi?"

Nam tử kia hơi ngước mắt nhìn nàng, nhàn nhạt đáp:

"Đã không sao nữa rồi, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương ngày đó!"

Tiểu Tuyết không để ý phất tay, thản nhiên đáp:

"Không sao, hôm nay ta đến để xem bệnh cho ngươi. Có một số câu hỏi ta muốn ngươi trả lời rõ ràng, như vậy ta mới có thể chẩn bệnh được!"

Nam tử kia khẽ gật đầu, đặt cuốn sách lên bàn gỗ bên cạnh, hai tay đan lại vào nhau, bộ dạng sẵn sàng chờ nàng đặt câu hỏi. Nữ tử tố y vừa thấy vậy liền đứng dậy mỉm cười nói;

"Ta đi sắp một ít hoa quả, mọi người đợi ở trong phòng nhé!"

Nàng đứng dậy đi ra cửa, Tiểu Tuyết liền nói với theo:

"Phiền cô nương từ lúc này cho đến khi ta ra khỏi phòng, đừng để cho ai vào đây, cô nương cũng không cần phải chuẩn bị gì hết cả đâu!"

Nữ tử tố y nghe vậy, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, lại nhìn nam tử kia, cuối cùng mới cắn môi rời khỏi. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người. Tiểu Tuyết đặt cuộn da đựng châm bạc lên bàn, lại kéo hết tóc vấn lên cao, dùng dây buộc gọn lại, lúc này nàng mới cẩn thận cầm tay nam tử tử y lên bắt mạch. Trạng thái vẫn ổn định. Tiểu Tuyết hơi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại dãn ra. nàng đặt trên một chân của nam tử ấn mạnh xuống, quay đầu hỏi:

"Có đau không?"

Nam tử lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng chân chạy rầm rập, rồi cửa phòng bị một lực mạnh đẩy bật vào phía trong, trước cửa liền xuất hiện vài bóng người. Tiểu Tuyết đứng dậy, vẻ mặt khó chịu nhìn mấy người đứng ở cửa. tử hắc y thần sắc lo lắng cùng căm tức nhìn Tiểu Tuyết, còn tố y nữ tử thì cúi đầu đứng bên cạnh hắn, hai tay nàng ta đan chặt vào nhau. Tiểu Tuyết thờ ơ liếc mắt nhìn nam tử hắc y, rồi ánh mắt nàng lạnh lùng lướt qua người tố y nữ tử, Tiểu Tuyết lạnh giọng hỏi:

"Không phải ta đã bảo là không để cho ai tiến vào phòng này rồi sao? Cô nghe không hiểu à?"

Tố y nữ tử ngẩng mặt lên, trong mắt ẩn ẩn có nước, nàng ta cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng yếu ớt:

"Xin... xin lỗi, ta ngăn không được..."

Tiểu Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta, rồi nàng lại hướng ánh mắt về phía nam tử hắc y kia:

"Hiện tại ta phải chữa bệnh cho chủ tử của ngươi, vậy nên mong ngươi hãy đi ra ngoài và đừng có quấy rầy lúc ta đang chữa bệnh!"

Nam tử hắc y còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì người đang ngồi trên giường đã lên tiếng:

"Được rồi, Vũ Kì, mau ra ngoài trước đi, không có lệnh của ta, không được vào trong phòng!"

Vũ Kì cúi đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, mới không cam lòng đóng lại cánh cửa. Tiểu Tuyết ánh mắt vẫn chưa hết lạnh lùng, nhưng đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng rên khe khẽ. Tiểu Tuyết lập tức quay người lại. tử kia sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo gò má, thân mình hắn co rúm lại, hai tay bấu chặt vào chân đến nỗi nổi rõ cả các khớp xương, huyệt thái dương không ngừng có giật. Hắn cố gắng cắn răng không để phát ra tiếng kêu. Tiểu Tuyết lập tức hiểu ra vấn đề, lúc này chính là thời điểm độc phát. Nàng nhanh chóng chạy đến cạnh giường, kéo tay áo hắn ra bắt mạch. Mạch đập lúc nhanh lúc chậm, lúc dồn dập, lúc lại như chẳng có gì cả, vành mạch căng phồng lên giống như muốn vỡ ra. Đôi mày Tiểu Tuyết hết co vào lại giãn ra, hồi lâu nàng thả tay hắn ra, lại cúi người đỡ hắn nằm xuống giường. Cơn đau toàn thân kéo đến, hai tay nam tử cuộn chặt lại, mười ngón chân co quắp. Tiểu Tuyết nhanh chóng giở ra bọc kim châm, nàng rút một cây kim dài, cúi đầu, chuẩn xác đâm vào huyệt đạo trên tay hắn. Châm xong, Tiểu Tuyết cau mày nhìn nam tử kia một lúc, cuối cùng chắt lưỡi nói:

"Thực xin lỗi, nhưng ta không thể làm khác hơn,..."

Nàng vừa nói xong, liền dùng lực đẩy cơ thể hắn nằm sấp xuống giường, rồi nhắm mắt, tay đặt ở cổ áo bào màu tím kéo mạnh một cái. "Xoẹt" một tiếng, áo bào khoác ngoài đã bị xé làm hai nửa, Tiểu Tuyết không dừng lại, nàng hất hai mảnh áo sang hai bên, tiếp tục xé lớp áo màu trắng bên trong. Nam tử tử y đang trong trạng thái độc phát khiến giác quan đều trở nên mơ hồ, nhưng khi Tiểu Tuyết xé rách áo của hắn, hắn vẫn cảm giác được, bàn tay bị nắm đến chảy máu khẽ chụp lấy cổ tay nàng. Cảm giác ướt lạnh truyền đến khiến động tác của Tiểu Tuyết ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một ánh nhìn lạnh băng mờ mịt, Tiểu Tuyết biết hắn không tin nàng, chỉ khẽ thở dài. Nàng lật tay, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay hắn, vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng, nhưng thanh âm lại vô cùng êm dịu:

"Ngươi yên tâm, ta không có ý định hại ngươi đâu!"

Nghe được thanh âm êm dịu của nàng, đáy mắt nam tử thoáng xuất hiện tia sửng sốt, bàn tay hắn cũng từ từ cuộn chặt lại. Tiểu Tuyết khẽ thở ra, lúc này mới bắt đầu thi châm. Bảy mươi hai huyệt vị trên cơ thể đều bị phong tỏa, nàng ngăn không cho độc phát tán ra toàn thân. Thần sắc Tiểu Tuyết cực kì nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm tấm lưng người trước mặt, mỗi một châm đâm xuống đều chính xác và khống chế lực đầy đủ. Rất nhanh chóng, trên lưng nam tử đã cắm đầy châm bạc, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Châm đến huyệt vị thứ bảy mươi hai, trên trán Tiểu Tuyết đã rịn ra một tầng mồ hôi. Nàng nhẹ nhàng thu tay lại, lau mồ hôi đọng trên trán. Người nằm trên giường lúc này đã lâm vào hôn mê. Tiểu Tuyết nhìn gương mặt nghiêng trắng bệch của hắn, âm thầm cảm thán. Quá trình chữa trị này vô cùng khốc liệt, ngân châm tạo ra một loại đau đớn tận xương, mà loại độc này tồn tại đã lâu trong cơ thể, sinh ra kháng cự với ngân châm có tẩm thuốc của nàng, hai loại đau đớn cắn xé nhau, người bình thường sớm đã kêu thét lên rồi, vậy mà nam nhân này chỉ cắn môi, không bật ra một tiếng. Nhìn bạc môi đã bị cắn nát còn đang rướm máu của hắn, cõi lòng Tiểu Tuyết thoáng đau xót, nàng nhẹ nhàng vươn tay, khẽ chạm lên vết cắn rỉ máu trên môi hắn. Dường như cảm nhận được có người đang đụng chạm môi mình, hai mắt nam tử khẽ mở ra, liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt như nước đang nhìn mình đăm đăm. Tiểu Tuyết hơi giật mình nhìn người kia, đầu ngón tay vội vàng rụt lại. Hai người đấu mắt như vậy chừng mười mấy giây, Tiểu Tuyết đỏ mặt quay đi. Bất chợt cảm thấy có gì đó đụng nhẹ vào tay, Tiểu Tuyết quay đầu nhìn, nam tử kia hai mắt chỉ mở khẽ, nhưng vô cùng sắc bén có thần. Hắn nhìn nàng, khẽ mấp máy môi:

"Nàng... là ai?"

Tiểu Tuyết có chút ngây ngẩn trước câu hỏi này, nàng hơi cúi đầu xuống, hỏi khẽ:

"Ý ngươi là gì cơ?"

Đôi mày nam tử hơi cau lại, nhưng nhìn vẻ mặt tràn ngập sự mờ mịt của nàng, không hiểu sao hắn lại thấy thật đáng yêu, nơi đáy mắt cũng xẹt qua chút ý cười, hắn chậm chạp hỏi lại:

"Nàng... tên...là gì?"

Tiểu Tuyết à lên một tiếng. Ra là hỏi cái này, nghĩ một chút, nàng mỉm cười đáp:

"Y Tuyết, Lâm Y Tuyết! Vậy còn ngươi thì sao?"

Nam tử khẽ cầm lấy tay nàng, đầu ngón tay nhẹ di chuyển trong lòng bàn tay, viết ra hai chữ. Tiểu Tuyết để mặc hắn viết, khẽ lẩm bẩm:

"Chấn... Thiên..."

Nam tử viết xong, cúi đầu nói khẽ:

"Thật... mệt..."

Tiểu Tuyết cười nhẹ, nhìn đám châm cắm trên lưng hắn, nói:

"Không sao đâu, đợi một chút nữa rút châm ra thì ngươi sẽ khỏe lại ngay thôi. Số độc trong người ngươi không phải nhỏ, ít nhất phải thi châm thêm ba bốn ngày nữa mới hoàn toàn có thể khử hết độc ra khỏi người." Nàng ngừng một chút, nhìn hắn, khẽ hỏi: "Ai là người đã hạ độc ngươi vậy?"

Chấn Thiên không đáp ngay, hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, rồi khẽ quay đầu đi. Tiểu Tuyết thấy hắn không có ý định trả lời, nàng cũng không muốn hỏi thêm, cả hai cùng trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, vẫn là Tiểu Tuyết lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này:

"Rút châm được rồi!"

Tay nàng từ từ rút từng cây châm một ra khỏi lưng hắn, rút đến cây châm thứ ba mươi bảy, đột nhiên nàng nghe Chấn Thiên nói:

"Người hạ độc ta, chính là... mẫu ph... thân của ta!"

Tiểu Tuyết hơi sững sờ, động tác rút châm cũng chậm lại vài giây, nhưng nàng đã trấn tĩnh lại ngay, động tác rút châm được tiếp tục, nhưng thần trí nàng vẫn chú ý đến những lời mà Chấn Thiên nói:

" Năm đó ta vừa mới sinh ra, đã bị bắt ép uống thuốc độc. Mẫu thân ta căm ghét phụ thân, căm ghét luôn cả ta, nên mới muốn dùng thuốc độc khiến ta chết đi, nhưng ta vẫn sống. Bà vú lúc đó đã cứu ta, nên ta sống được tới bây giờ, nhưng lại bị liệt hai chân..."

Thanh âm của hắn thật chậm, đều đều, nghe thì giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường, nhưng Tiểu Tuyết vẫn nghe ra trong đó một chút bi thương nhàn nhạt. Nàng không lên tiếng, bàn tay vẫn đều đều rút từng cây châm ra, rút đến cây châm cuối cùng, nàng lẳng lặng thu dọn lại đồ đạc, xếp châm vào trong bọc da, rồi hơi quay đầu, khẽ hỏi:

"Sao lại nói chuyện này với ta?"

Chấn Thiên có chút sững sờ, nhưng rồi, hắn cười khổ nói:

"Ta cũng không biết!"

Tiểu Tuyết thất thần nhìn hắn một lúc, nàng khẽ gật đầu, nâng người hắn ngồi tựa vào thành giường, lại nhìn đến bộ trường bào đã bị xé rách tả tơi của hắn, khuôn mặt Tiểu Tuyết thoáng cái đỏ rần lên, nàng lúng túng nói:

"Để ta gọi người vào thay áo giúp ngươi!"

Nói xong, nàng hấp tấp đứng dậy, cầm theo bọc kim châm cứu mở cửa đi ra ngoài. tử hắc y vẫn đứng tựa ở ngoài cửa, nàng nhìn hắn, nói:

"Trong bếp có thuốc sắc, ngươi đun nóng lên rồi cấp chủ tử ngươi uống đi. Với lại... giúp hắn... thay áo..."

Tiểu Tuyết đỏ lừ cả mặt, vội vàng chạy về phòng. Vũ Kì nhìn theo bóng lưng quẫn bách của nàng, nhanh chóng đẩy cửa vào phòng. Chủ tử của hắn đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, trường bào bị xé đôi treo lủng lẳng trên người, bên môi rõ ràng còn đọng lại ý cười. Vũ Kì trố mắt hỏi:

"Chủ... chủ nhân..."

Chấn Thiên không nhìn hắn, chỉ quay đầu ra ngoài cửa sổ, ý cười bên môi càng sâu hơn vài phần.

Chương 20: Dạo chơi thanh lâu

Những ngày sau đó, Tiểu Tuyết đều đúng lúc đến chữa bệnh cho Hách Liên Chấn Thiên, vậy mà cũng đã gần một tuần trôi qua. Trong lúc Tiểu Tuyết chú tâm vào việc trị bệnh ở trên núi, thì trong phủ Đại tướng quân, hai người Tiểu Vân, Tiểu Cẩn cũng cuống cuồng cả lên. Gần một tuần không thấy tin tức gì của Tiểu Tuyết khiến Tiểu Vân lo đến mất ăn mất ngủ, Tiểu Cẩn thì ngày ba bận chạy theo Tiểu Khuynh hỏi han ríu rít. Mấy ngày liền bị Tiểu Cẩn quấn lấy như sam, Tiểu Khuynh không thể ra khỏi phủ, nàng rất muốn đi kiểm tra năng lực của đội Ảnh vệ mới thành lập xem có tiến bộ như thế nào, nhưng hai người Tiểu Vân, Tiểu Cẩn, một kẻ sáng sáng tới than thở với nàng, một kẻ thì quay nàng như chong chóng chỉ để hỏi tin tức Tiểu Tuyết. Tiểu Khuynh thật sự không hiểu các nàng ấy lo lắng cái gì, thực lực của Tiểu Tuyết không phải các nàng ấy không biết, kẻ đứng sau đại ma đầu Nhan Tử Khuynh khiến cả giới hắc đạo phải kiêng dè thì ai có đủ khả năng khi dễ được nàng ấy chứ?

Không thể chịu nổi cảnh ngày ngày bị tra tấn lỗ tai nữa, Tiểu Khuynh tức khí liền kéo hai người kia ra xạc cho một trận, nàng dùng mọi lí lẽ cùng tài năng miệng lưỡi mới có thể khiến hai người Tiểu Vân hoàn toàn tin rằng Tiểu Tuyết sẽ chẳng có chuyện gì cả, lo lắng giống các nàng quả thật là dư thừa! Tiểu Vân, Tiểu Cẩn im lặng chịu trận, cuối cùng cũng đành nghe theo, không tiếp tục truy hỏi nữa. Vậy nên những ngày tiếp theo, Tiểu Khuynh rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để đi huấn luyện đội Ảnh vệ của nàng.

Mười ngày sau, kinh thành tổ chức cuộc thi tuyển chọn tài nữ. Tiểu Vân lúc rảnh rỗi lại lôi tấm thiệp kia ra ngắm nghía. Lúc trước nàng đem tấm thiếp mời đi hỏi Tướng quân phu nhân, thì đúng chứng thực đây là thiệp mời vàng kim chỉ trong Hoàng gia mới có, khắp kinh thành này số người có được thiệp mời vàng kim như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng khi nàng hỏi ai là người đã gửi thiệp đến, Tướng quân phu nhân lại lắc đầu không biết. Kì thật nàng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, tấm thiệp khi không lại được gửi đến phủ Đại tướng quân, nhưng kì lạ là không phải gửi cho Âu Dương Tử Yên, mà lại là gửi cho một nữ tử vốn không hề nổi bật là nàng đây. Một điều khiến nàng đau đầu nữa là ai là người đã gửi tấm thiệp này tới. Nàng vốn chẳng quen thân với bất kì một ai trong Hoàng gia, không thể tự dưng lại có được tấm thiệp này. Tâm trạng vốn đang lên xuống bất ổn, tiếng đàn của nàng cũng theo đó mà loạn xạ không rõ. Càng đàn, lại càng không nghe ra khúc nhạc. Bỗng "phựt", một dây đàn bị đứt, ngón tay bị cứa vào nên chảy máu, Tiểu Vân khe khẽ xuýt xoa, vội vàng cho ngón tay vào miệng mút. Nhìn sợi dây đàn bị đứt, ánh mắt Tiểu Vân thoáng trầm xuống.

Đúng lúc này, Tiểu Cẩn tông cửa chạy xộc vào viện. Nàng xông thẳng đến chỗ Tiểu Vân ngồi, một tay nhanh chóng bắt lấy liền kéo bật Tiểu Vân dậy, lôi ra ngoài. Tiểu Vân ngơ ngác bị lôi thẳng đến viện của Tiểu Cẩn, chỉ đến khi Tiểu Cẩn ném một bộ quần áo cho nàng, Tiểu Vân mới hồi thần lại, ngạc nhiên nhìn quần áo trong tay, hỏi:

"Tiểu Cẩn, quần áo này là sao?"

Tiểu Cẩn khoanh tay, đứng từ trên nhìn xuống nàng đáp:

"Thay vào đi, hôm nay ta dẫn Tiểu Vân đi chơi!"

Tiểu Vân ngỡ ngàng mất một giây, rồi nàng gật gật đầu, nhanh chóng đi vào trong thay đồ. Nữ y cùng trang sức đều tháo xuống, lúc cầm bộ nam trang trên tay, Tiểu Vân mới ngớ ra đây là trang phục của các thư đồng. Nàng ngoái đầu ra khỏi bình phong, nhìn Tiểu Cẩn đứng ở bên ngoài, lam y bằng lụa thượng hạng, chiết phiến giắt ở thắt lưng, còn có cả ngọc bội, trang phục tiêu chuẩn của một vị công tử thế gia. À, cuối cùng thì Tiểu Vân cũng nghiệm ra mục đích của Tiểu Cẩn. Kiếm cớ kéo nàng đi theo để trở thành thư đồng của nàng ta đây mà! Tiểu Vân rút đầu lại, bĩu môi nhìn trang phục màu xám trong tay, lắc lắc đầu mấy cái nhưng rồi vẫn mặc vào. Xong xuôi, Tiểu Vân đi ra ngoài, đứng trước gương đồng búi tóc cao lên, cầm một cây trâm nhỏ có đính một viên ngọc ở đầu cài qua búi tóc trên đầu, trong gương đồng liền xuất hiện một tiểu thư sinh vẻ ngoài thanh tú nho nhã quá mức, mắt mũi lông mày đều toát ra một cỗ hơi thở thanh sạch, sáng sủa, tinh tế, thập phần ưa nhìn. Tiểu Cẩn đi đến từ sau nàng, chẹp chẹp vài cái, hài lòng nói:

"Đi thôi nào, hôm nay ủy khuất Tiểu Vân đóng giả làm thư đồng của ta nhé!"

Trong đầu Tiểu Vân âm thầm bĩu mỏ xem thường, đúng là Tiểu Cẩn chẳng có cái ý gì tốt cả, nhưng nàng không phản đối, lẳng lặng gật đầu rồi đi ra ngoài. Trước cửa phủ Đại tướng quân đã đỗ sẵn một chiếc xe ngựa, hai người Tiểu Vân cùng leo lên xong, Tiểu Cẩn nói nhỏ gì đó vào tai phu xe, chỉ thấy hắn gật đầu, liền ra roi cho ngựa chạy đi.

Ngồi trong xe ngựa, Tiểu Vân vén nhẹ một góc mành xe lên, nhìn phố xá chạy thụt lùi hai bên, lại quay đầu vào trong, hỏi Tiểu Cẩn đang ngồi ở đối diện:

"Này, chúng ta đi đâu vậy?"

Tiểu Cẩn chớp chớp mắt, cười cực kì gian xảo:

"Đi đâu a? Thanh lâu đó!"

Tiểu Vân giật mình, mở to mắt nhìn nàng, lắp bắp:

"Thanh... thanh lâu? Tiểu Cẩn, ngươi không đùa? Ngươi không thấy... ngại sao?"

Tiểu Cẩn nhún nhún vai, đáp:

"Chẳng có gì phải e ngại cả, nam nhân thân hình ba thước đều phải đến thanh lâu một lần cho biết cái gì gọi là "nếm trải mùi đời"! Ngươi nhìn ta đi Tiểu Vân, một nam tử ưu tú xuất sắc, cao to điển trai bậc này mà không một lần đặt chân vào thanh lâu thì đúng là phí hoài nhan sắc trời cho!"

Tiểu Vân há hốc mồm hồi lâu mới nặn ra được một câu:

"Ngươi là nữ..."

"Stop!" Tiểu Cẩn không để nàng nói hết câu đã cắt ngang " Cái gì nam cái gì nữ, chúng ta là nữ tử, đúng, ta thừa nhận, nhưng Tiểu Vân đừng quên, mình là người ở đâu. Một thế hệ xuyên không về cổ đại mà không đặt chân vào cửa thanh lâu thì đúng là phí phạm, còn là vô cùng phí phạm, phi thường phí phạm!"

Nghe Tiểu Cẩn liền một lúc tuôn luôn ba từ "phí phạm", Tiểu Vân cảm thấy đầu óc mình cũng có chút mông lung. Tại sao trước giờ nàng không phát hiện ra Tiểu Cẩn còn có một mặt khác đặc biệt như vậy chứ? Tiểu Vân tựa người vào xe, hơi xoa nhẹ mi tâm, nói khẽ:

"Xong rồi, phen này để Tiểu Khuynh biết được, nàng ấy lột da cả đám mất!"

Tiểu Cẩn lại chẹp chẹp mấy tiếng, tỏ ra khinh thường bộ dạng run sợ của Tiểu Vân nói:

"Chậc, gan Tiểu Vân đúng là gan thỏ đế, Tiểu Khuynh còn đang mải huấn luyện bộ đội đặc chủng gì gì đó của nàng ấy, không rảnh rỗi đi tra xét hai đứa mình làm gì đâu!"

Tiểu Vân ngán ngẩm nhìn vẻ ương ngạnh của Tiểu Cẩn, biết rõ có nói gì nữa thì cũng không lay chuyển được nàng ấy, bất đắc dĩ đành từ bỏ. Xe ngựa cách thanh lâu một đoạn xa liền dừng lại, Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn xuống xe, lúc trả tiền, nhìn Tiểu Cẩn cầm một nén bạc vụn đưa cho phu xe, Tiểu Vân tròn mắt hỏi:

"Tiểu Cẩn, tiền ở đâu mà nhiều vậy?"

Tiểu Cẩn lắc lắc cái túi tiền trong tay, đắc chí nói:

"Tiền này là bổng lộc Hoàng thượng ban, Tiểu Khuynh có nhiều lắm, nàng ấy không tiêu đến nên nhờ ta tiêu hộ!"

Tiểu Vân suýt chút thì choáng nặng, ngày hôm nay quả thực nàng trải qua quá nhiều cú sốc, não bộ cũng có chút ngưng trệ rồi. Hai người dạo trên đường lớn phồn hoa bậc nhất của Nhâm thành, nơi đây hàng quán trải ra nhìn không thấy điểm cuối, khi đêm xuống khắp nơi chăng đèn lồng rực rỡ vô cùng. Ở những tửu lâu, khách điếm, trà lâu,... người ra người vào tấp nập nhìn muốn hoa mắt. Tiểu Cẩn một tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, nghênh ngang đi giữa đường giữa chợ, thu hút không ít ánh nhìn của các tiểu thư cũng đi dạo phố. Tiểu Vân chỉ một mực im lặng cúi đầu đi sau, bộ dạng phục tùng của nàng lại càng khiến nàng trông giống một thư đồng hơn. Hai người đi đến giữa phố thì dừng lại. Tiểu Cẩn chỉ cho Tiểu Vân thấy một tấm biển hiệu cách đó không xa đề ba chữ: Yên Chi lâu. Vừa đi đến chỗ có biển hiệu, Tiểu Cẩn vừa giảng giải:

"Tiểu Vân biết không, tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành là Nhất Tửu quán, khách điếm nổi tiếng nhất là Dự Tâm lâu, phường may nổi tiếng nhất là Thiên Y phường, dược đường nổi tiếng nhất là Nhã Tịnh đường, còn đây, thanh lâu nổi tiếng bậc nhất, chính là Yên Chi lâu!"

Tiểu Cẩn vừa nói dứt câu thì hai người cũng đã đến trước cửa Yên Chi lâu. Bình thường thanh lâu chỉ mở vào buổi tối, nhưng ngay cả khi đang là buổi sáng thì Yên Chi lâu vẫn nhộn nhịp vô cùng. Khách nhân ra vào liên tục, các cô nương đứng ngoài tiếp đón thì luôn là một bộ dạng cười tiêu chuẩn. Hai người cùng bước vào bên trong thanh lâu, đây là lần đầu tiên cả hai mục kích cái cảnh tượng mà trước giờ họ chỉ thấy trên ti vi, đúng là vô cùng náo nhiệt. Thanh lâu có hai tầng lầu tất cả, mà tầng nào người cũng chật ních. Các cô nương của Yên Chi lâu không phải xinh đẹp bình thường, chỉ cần một cái nhăn mày hay cười nhẹ cũng lộ ra quyến rũ xinh đẹp, phong quang vô hạn. Trong không khí ngập tràn tiếng cười đùa lả lướt, tiếng trêu chọc gợi tình cùng giọng nói nũng nịu yêu kiều đủ khiến người nghe mặt đỏ tim đập. Mùi son phấn trộn lẫn cùng hương nước hoa bay dày đặc. Tiểu Cẩn hưng chí bừng bừng, chỉ trừ việc mùi phấn son quá nồng ra thì tất cả mọi thứ đều không chê vào đâu được. Hai mắt nàng tỏa sáng rực rỡ nhìn vô số các cô nương ở xung quanh, không nhịn được cứ giật giật áo Tiểu Vân liên tục. Nhìn biếu tình kích động của nàng, sau gáy Tiểu Vân toát đầy mồ hôi. Tiểu Cẩn không phải kẻ đồng tính đấy chứ?

Trước giờ Tiểu Vân chưa từng đến những nơi dung tục như vậy, nàng mặc dù tiếp xúc nhiều những thủ đoạn của các loại diễn viên, người mẫu trong giới showbiz, nhưng chưa từng thử tiếp xúc loại hình này bao giờ. Tâm hồn Tiểu Vân lúc nào cũng rất trong trắng như tuyết, lại chẳng phải loại biến thái như Tiểu Cẩn. Mặt Tiểu Vân cứ nóng dần lên theo từng giây, nhất là khi xung quanh tràn ngập những ngôn ngữ... không lành mạnh, mặt nàng càng đỏ đến lợi hại, phỏng chừng có thể chiên luôn cả trứng rồi.

Tiểu Cẩn bừng bừng khí thế kéo một Tiểu Vân đang đỏ lừ cả mặt đi sâu vào trong thanh lâu. Vô tình, lúc Tiểu Vân đang đi lóng ngóng liền đụng trúng phải một người. Bả vai đau điếng nhưng Tiểu Vân vẫn lúng túng cúi đầu xin lỗi. Chờ hồi lâu mà người kia không nói câu nào, Tiểu Vân hơi mở mắt ra. Đập vào mắt nàng đầu tiên là đôi giày màu đen thêu mãng xà quanh thân bằng chỉ bạc, lên nữa là vạt áo màu tím đen, trên nữa là vòm ngực rộng rãi rắn chắc, trên nữa là... khuôn mặt có thể đông chết người từ khoảng cách mười mét của Nhị vương gia Hách Liên hoàng triều Hách Liên Ngạo Thiên! Hai mắt Tiểu Vân trợn lên thật to. Sao lại là hắn chứ?

Tiểu Cẩn vốn đang bừng bừng khí thế kéo Tiểu Vân đi, cảm thấy không thể nhúc nhích được liền quay đầu nhìn xem là chuyện gì. Hóa đá! Biểu tình của nàng lúc này không khác Tiểu Vân là bao, thậm chí còn khoa trương hơn vài phần. Hai bên cứ đứng nhìn nhau như vậy chừng mươi phút thì Hách Liên Ngạo Thiên dừng trò đấu mắt lố bịch này bằng chất giọng âm độ của mình:

"Cẩn phó tướng?"

Tiểu Cẩn giật mình quay đầu, ngơ ngác;

"Ơ, à... dạ?"

Mất thêm vài phút nữa im lặng. Tiểu Cẩn hai mắt mở to, nhìn một lượt từ trên xuống dưới Hách Liên Ngạo Thiên, sau khi xác định là mình không có nhìn lầm, nàng liền phát hoảng lên, lúng túng không biết phải hành lễ làm sao. Nếu bây giờ theo nghi lễ đúng thì sẽ phải quỳ xuống, nhưng quỳ ở nơi này, thật sự, có chút... không thích hợp! Cảm giác của nàng lúc này thật sự không khác nào cảm giác lúc nàng gặp phải đám thần tượng mình ở vũ trường! Thậm chí còn có phần quẫn bách hơn rất nhiều. Cuối cùng, suy đi tính lại, Tiểu Cẩn nuốt nước bọt, chắp hai tay lại trong ống tay áo, cúi người 90 độ coi như là hành lễ, thanh âm vừa đủ người nghe nói:

"Hạ quan tham kiến Nhị vương gia!"

Tiểu Vân đứng bên cạnh thấy Tiểu Cẩn hành lễ cũng vội vàng cúi người làm theo. Bộ dạng lúng ta lúng túng cộng thêm gương mặt đỏ lừ kia nhìn thật mắc cười. Chính xác hơn thì bộ dạng cả hai người lúc này đều rất đáng cười. Y như gà mắc tóc vậy! Hách Liên Ngạo Thiên nhàn nhạt lướt qua Tiểu Cẩn, dừng lại trên người Tiểu Vân một lúc lâu rồi dời đi, thanh âm vẫn lạnh như cũ vang lên:

"Mau đứng dậy đi, không cần đa lễ!"

Tiểu Cẩn nghe vậy thì thở phào, lập tức lại đứng thẳng lưng. Hách Liên Ngạo Thiên thôi không nhìn hai nàng nữa, hắn cùng một người tùy tùng trực tiếp đi ngang qua hai người các nàng, lẳng lặng rời đi. Thái độ hờ hững của hắn khiến Tiểu Cẩn như trút được một gánh nặng lớn. Nàng nghiêng đầu lè lưỡi một cái, lại nhanh chóng kéo Tiểu Vân rời đi. Đến chỗ mình đã đặt sẵn, Tiểu Cẩn liền kéo Tiểu Vân ngồi xuống, thái độ nàng đã trở lại như trước, háo hức nhìn lên khán đài lớn chăng đầy lụa hồng trước mặt. Chỗ ngồi này nằm hơi chếch, nhưng vẫn có thể nhìn được chính diện. Tiểu Vân dè dặt ngồi xuống, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, bất chợt ánh mắt nàng bắt gặp một ánh nhìn sắc bén lướt qua, lông tơ trên người Tiểu Vân dựng đứng hết cả lên. Nàng tận lực cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, hai tay bấu chặt lấy vạt áo. Ánh nhìn kia chỉ dừng ở trên người nàng một lúc, lại lặng lẽ dời đi. Cảm giác áp bức vừa biến mất, Tiểu Vân nặng nề thở ra một hơi, lòng tự nhủ sẽ không dám đặt chân tới thanh lâu trong thời gian tới nữa.

Xung quanh bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, Tiểu Cẩn hào hứng nhìn lên khán đài. Hoa nương là một phụ nhân thân hình hơi tròn, tóc vấn thành một búi to đùng, cài một bông hoa đỏ chót cũng lớn không kém cái búi tóc của bà ta là bao. Trên mặt Hoa nương đóng dày một tầng phấn trắng, môi thoa đỏ tươi, cặp mắt xếch lóng lánh ẩn ẩn đưa tình. Đám khách khứa xung quanh rú lên từng chập, còn Tiểu Cẩn thì cảm thấy Hoa nương này thật vô cùng ngứa mắt, tay nàng đang ngứa, rất muốn đi lên đập cho lớp phấn dày cộm kia rơi hết xuống đất. Hoa nương hắng giọng, rồi mới lên tiếng:

"Rất cảm ơn các vị công tử đã đến với Yên Chi lâu, ngày hôm nay trong lâu chúng tôi vừa thêm một cô nương mới, đảm bảo sẽ khiến các vị vô cùng hứng thú. Bây giờ, sẽ là phần biểu diễn của những vị cô nương ưu tú nhất trong thanh lâu chúng tôi!"

Hoa nương nói xong liền lui xuống. Ánh nến trong thanh lâu lập lòe sáng, mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng trong lâu vẫn hơi tối, càng tăng thêm sắc thái mập mờ đặc trưng, huyền ảo vô cùng. Trên khán đài được chiếu sáng bởi cột sáng chiếu thẳng từ trên trần xuống, một trận mưa hoa bay bay, vô số thân ảnh thiếu nữ lướt lên trên đài. Các thiếu nữ mặc sa y màu hồng nhạt, y phục mỏng manh như ẩn như hiện, thân hình lả lướt, điệu vũ lôi cuốn, say mê, khách nhân bên dưới xem đến mê mẩn phần hồn. Tiểu Cẩn đối với mấy cái này không có quan tâm nhiều, cái nàng mong đợi nhất chính là phần biểu diễn của vị cô nương mới tới trong miệng của Hoa nương kia.

Sau màn trình diễn của những vị cô nương kia, nhân vật chính cuối cùng cũng lên sàn. Bỗng nhiên, tất cả nến trong thanh lâu đều tắt phụt, để lại bầu không gian sáng lên cái màu vàng nhợt nhạt. Từ trên lầu hai, một trận mưa cánh hoa bay lả tả xuống. Tiếng đàn bỗng từ đâu réo rắt, dìu dặt ngân lên từng khúc, trong con mắt kinh ngạc của từng người, từ giữa không trung xuất hiện thân ảnh một nữ tử. Váy trắng như tuyết, tóc đen như mực, sa che mặt nhẹ nhàng phất phơ, tay áo rộng bay bay giữa vô vàn những cánh hoa hồng thắm, nữ tử xuất hiện như tiên nhân hạ phàm, bay lượn trong không gian rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Những ngón chân như ngọc khẽ giậm trên cánh hoa hồng mỏng manh, gót sen chạm nhẹ mặt sàn. Thân hình nữ tử yêu kiều lả lướt, vòng eo được chiếc thắt lưng mảnh ôm gọn, tỏa ra vô số sợi tua dài bay bay. Khách nhân bên dưới đều trầm trồ, có kẻ còn âm thầm nuốt nước bọt. Hai mắt Tiểu Cẩn tỏa sáng long lanh nhìn nữ tử trên đài. Một thân y phục trắng như tuyết mùa đông, sa che mặt mỏng manh khiến dung mạo của nàng khuất đi nửa phần, nhưng đôi mắt trong trẻo lãnh đạm không gợn sóng kia lại giống như có một sức hút khiến người ta không cách nào dời đi tầm mắt. Nữ tử nhẹ nhàng đáp xuống đài, tay áo phiêu diêu chậm rãi rủ xuống, thân hình nhỏ nhắn hơi khom mình phúc lễ. Bên dưới khán đài khách nhân thi nhau chen lấn, cốt để được nhìn rõ giai nhân hơn. Đám đông nhốn nháo che mất tầm nhìn của Tiểu Cẩn, nên nàng cũng nhanh chóng hòa vào đám đông để chen lên phía trước. Tiểu Vân ngồi bơ vơ tại chỗ, cảm thấy hơi sợ sệt. Đám đông nhốn nháo được trấn định lại bởi mấy người hộ vệ trong thanh lâu, ai nấy lại ngồi về chỗ. Trên đài cao thiếu nữ vẫn say sưa trong điệu vũ, thân ảnh nàng thấp thoáng, khi ẩn khi hiện, tay áo tung bay như những cánh bướm uyển chuyển. Theo tiếng đàn trầm bổng du dương, điệu vũ cũng ngày càng mãnh liệt. Thân ảnh nữ tử bay lên cao, xoay vòng trong không gian đầy cánh hoa hồng, rồi như không có trọng lượng đáp xuống thật nhẹ. Một điệu vũ kết thúc. Tiếng hò hét cũng tiếp nối vang lên. Nữ tử đứng lặng trên đài, đầu hơi rủ xuống, hàng mi dày và dài che đi đôi mắt thu thủy tĩnh lặng. Hoa nương lắc lắc cái mông đi lên đài, hướng bên dưới tươi cười nói:

"Các vị nhân gia, cô nương này của chúng tôi là hoa khôi từ Giang Nam tới đây, tên gọi Điệp Khuynh, ngày hôm nay vị gia nào ra giá cao nhất, cô nương Điệp Khuynh sẽ hầu hạ người đó. Giá khởi điểm là ba nghìn lượng bạc."

Người bên dưới đã sớm nhốn nháo, liên tục ra giá:

"Ta trả bốn nghìn lượng."

"Ta trả năm nghìn lượng."

"Năm nghìn hai trăm lượng."

"Sáu nghìn lượng."

Cứ vậy, giá đầu tiên từ ba nghìn lượng dần dần nâng lên thành hai mươi nghìn lượng, Tiểu Cẩn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Lúc này, một thanh âm lười biếng truyền đến:

"Một vạn lượng!"

Toàn bộ sảnh dưới lập tức rơi vào trầm mặc. Tiểu Vân há hốc mồm nhìn vẻ mặt tự tin của Tiểu Cẩn ngồi bên cạnh. Hoa nương tươi cười càng rộng, nói:

"Vị công tử này ra giá một vạn lượng, có ai ra giá cao hơn không?"

"Một vạn hai!" Từ trên lầu một thanh âm khác truyền xuống, Tiểu Cẩn mặt chỉ hơi cau lại nhưng rồi lại giãn ra, nàng thản nhiên lên tiếng;

"Một vạn bốn!"

Xung quanh liên tục húp khí lạnh.

"Một vạn sáu!"

Chân mày Tiểu Cẩn giật giật, nàng cau mày lên tiếng:

"Một vạn bảy!"

Thanh âm trên lầu ngừng một lúc, mới tiếp tục ra giá:

"Một vạn chín!"

Tiểu Cẩn lúc này liền im lặng. Hoa nương quan sát xung quanh một lượt, mỉm cười lên tiếng:

"Vị khách ở phòng Lan ra giá một vạn chín, có ai muốn trả giá cao hơn không?"

Bên dưới không một tiếng động. Hoa nương lúc này tủm tỉm cười, vỗ tay:

"Vậy đêm nay cô nương Điệp Khuynh sẽ thuộc về vị quan khách ở phòng Lan!"|

Màn đấu giá kết thúc, vị cô nương kia cũng lui xuống, các vị khách tiếp tục tranh nhau những cô nương khác trong thanh lâu, Tiểu Cẩn kéo Tiểu Vân muốn rời đi, nhưng vừa ra đến cửa đã bị người gọi giật lại:

"Vị công tử này, đợi đã!"

Cước bộ Tiểu Cẩn ngừng lại, nàng quay đầu, nhìn thấy một tiểu cô nương hấp tấp chạy tới. Tiểu cô nương vừa chạy đến nơi, vội nói:

"Vị công tử đây, Điệp Khuynh cô nương mời ngài đến phòng Mai nói chuyện!"

Tiểu Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đi theo. Tiểu cô nương dẫn hai người lên tầng hai, đến trước cửa một căn phòng vẽ hình hoa mai, tiểu cô nương làm động tác mời, nói:

"Điệp cô nương đang ở bên trong, xin mời hai vị công tử!"

Tiểu Cẩn gật đầu, dẫn theo Tiểu Vân đẩy cửa đi vào. Trong phòng bày trí trang nhã, đơn giản, thoang thoảng mùi hoa lan tinh khiết. Nữ tử xinh đẹp ngồi trước gương đồng đang chăm chú gỡ những trang sức trên đầu ra. Động tác của nàng cực kì nhẹ nhàng, lại lộ một cỗ khí chất cao quý thiên bẩm. Tiểu Cẩn đứng ngơ mất vài giây trước bóng lưng nữ tử kia, Tiểu Vân ở phía sau run rẩy cầm cập. Nữ tử gỡ đôi bông tai đặt vào hộp, hơi xoay người lại, trên gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên từ từ nở ra một nụ cười khát máu:

"Tiểu Cẩn, Tiểu Vân, một ngày tốt lành chứ?"

"Tiểu... Tiểu Khuynh..."

Thanh âm Tiểu Cẩn run run, nụ cười trên môi rơi vỡ loảng xoảng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro