Xuyên qua thật đặc biệt: Sủng tỳ đùa giỡn vương gia (C.31 - C.40)
Chương 31: Vương gia tân sủng?
Ngay khi đó, cả vương phủ trên dưới đều hiếu kỳ mở rộng tầm mắt, muốn biết cái nha hoàn vô danh mạo muội này có quan hệ gì với chủ tử nhà mình?
Vương gia nạp sủng mới?
Nói không chừng sau này chính là Vương phi chăng?
Giống như vừa bay lên biến thành phượng hoàng vậy, ngoài nàng đám nha hoàn ước ao được như vậy.
Mạc Vi Miên nổi nóng đỏ mắt, cũng không biết Vương gia hỗn đản kia có phải cố ý tìm nàng trả thù, làm như mình là kẹo cao su suốt ngày bám dính lấy mông hắn chạy theo ấy.
Đến khi có thời gian rảnh, bản thân đã ngủ chết dí trên giường, còn cái tinh lực gì nữa mà nghĩ đến việc bỏ trốn.
Ô ô, nàng hoa lệ xuyên không không phải để tìm người ngược đãi mình à nha.
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Thấy nàng một hai sống chết biểu tình, Viêm Dạ buồn cười mà chậm rãi mở miệng.
Còn không phải bị ai đó làm hại sao? Hỏi hắn còn có mặt mũi hay không? Mạc Vi Miên cố nén nghiến răng mà nghiêm mặt oán hận, ngoài cười trong không cười giơ tay lên qua lại nói.
“Không có, tối hôm qua nô tỳ ngủ rất khá.”
Trừng mắt hắn trương lạt mắt dáng tươi cười, Mạc Vi Miên nghiến răng nghiến lợi tăng thêm âm.
Nhìn nàng tưởng như phát điên nhưng không dám nổi giận kiềm chế biểu tình, Viêm Dạ tự tiếu phi tiếu nhíu mày.
“Chẳng lẽ là bản vương làm chủ tử không tốt?”
“Không có.”
“Vậy bản vương là chủ tử tốt phải không?”
“Vâng.”
“Bản vương đối với ngươi không tốt sao?”
“Không có.”
“Bản vương lớn lên rất khó nhìn sao?”
Mạc Vi Miên mắt trợn trắng, cái này gọi là xấu xí, thiên hạ sẽ không dễ nhìn liễu.
“Không có.”
“Nếu bản vương lớn lên không khó nhìn cũng không xấu, ngươi sao không nhìn vào bản vương?”
“Vâng.” Mạc Vi Miên yếu ớt tiếp tục trả lời.
“Ngươi ngoài câu “không có” ra, không thể nói câu gì khác à?” Viêm Dạ trêu ghẹo cười nói.
“Hở?” Mạc Vi Miên vô tội với cả ngây thơ ngẩng mặt hướng hắn nháy mắt mấy cái. Diễm Dạ nở nụ cười, thực sự là kẻ ngốc có khối thú vị, giữ lại nàng quả nhiên là quyết định không sai.
Phải biết rằng, có thể tìm một món đồ chơi để mình chơi đùa vui vẻ, điều này không hề dễ dàng chút nào.
Chương 32: Chết mà vẫn muốn chạy trốn
“Bản vương có việc cần ra phủ một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ.” Ngữ khí cứ như là nói với sủng vật, Viêm Dạ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt khó lộ ra một tia cười ôn nhu.
“Vâng…” tinh thần Mạc Vi Miên quay về như trước một xíu, dừng lại ở đại não phút chốc vòng vo trở về. Chờ một chút, hắn vừa nói cái gì cơ?
Rời phủ?
Hai mắt Mạc Vi Miên vô thần, vừa mừng vừa sợ sáng như kim cương, kích động thẳng người tung hô.
Rốt cuộc nàng cũng có cơ hội được tự do rồi!
Viêm Dạ nghiêng ánh nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt kia bất luận thế nào cũng đều không che giấu được vẻ mặt, chỉ biết nữ nhân này lại muốn mượn cơ hội chạy trốn.
Hắn cười nhạt hừ hừ.
“Mạc mạc, tốt nhất ngươi không nên chọc ta tức giận, hiểu không?” Tuy rằng ta rất thích cưng chiều nàng.
Mạc Vi Miên ngơ ngác mà nhìn hắn, bị con ngươi hắn hiện lên mặt lạnh đến kinh sợ, tâm bỗng đánh một cái rùng mình, vô ý thức gật đầu.
Viêm Dạ thoả mãn cười, xoay người cất bước đi.
Lần đầu tiên thấy hắn dùng ngữ khí như vậy cùng nói với mình, Mạc Vi Miên mất mặt bị dọa cho sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra.
Ô ô, cái nam nhân này quá kinh khủng, nàng chết cũng muốn bỏ trốn. Chỉnh sửa cho tâm tốt lên xong, Mạc Vi Miên nhanh như chớp lao thẳng chạy về gian phòng của mình, đem ý tưởng bất minh như quan ở ngoài cửa.
Thu dọn túi quần áo!
Không được, không được, điều này không phải quá lộ liễu tự tố giác mình cho người khác, ta muốn bỏ trốn sao!
Đúng rồi, chỉ cần ta mang theo bạc là được rồi.
Mạc Vi Miên luống cuống tay chân tìm toàn bộ gia sản giấu từ nơi bí mật, cẩn thận lấy vài cái. Không biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Như vừa lo lắng vừa sốt ruột đứng ngoài cửa, thấy nàng cuối cùng cũng mở cửa đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Mạc mạc, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta có chút việc, ngươi không cần lo lắng.” Mạc Vi Miên ha hả mà cười, vừa sai nàng vừa đi thẳng phía trước.
“Mạc mạc, cô đi đâu vậy?” Tiểu Như ở đằng sau kêu lên.
“Ta đi WC.” Mạc Vi Miên ném vội cho nàng ta một lý do qua quýt, tránh người.
Cái gì?”WC?” Tiểu Như đứng ở tại chỗ, Mạc Mạc, hình như nàng đi nhầm phương hướng rồi, WC không phải bên này…
Chương 33: Oa, nhào vào lòng mỹ nam
Đi lâu như vậy, Mạc Vi Miên nghĩ may mắn nhất là lúc này đây, từ đầu tới đuôi không ai dám ngăn nàng, rốt cục cũng thuận lợi ra khỏi vương phủ.
Cảm giác tự do thật sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng không giống.
Chỉ là…
Nhìn người này đến người đi xa lạ trên đường, Mạc Vi Miên chạy nhanh tới thoáng cái nàng bị vấp té.
Khóc, nàng còn ở nơi quỷ quái này một năm.
Nàng phải sống thế nào a?
Nhân sinh địa không quen địa
Ô ô, xuyên qua mê hoặc đúng là làm hại chết người.
Lần sau, đánh chết nàng cũng không đi, nếu như cho nàng năm trăm vạn, còn có thể lo lắng một chút được.
Phi, phi, Mạc Vi Miên, đầu óc mày bị nước vào rồi sao? Đều không may thành như vậy, mày còn muốn đi? Mày không còn đường cứu nữa rồi!
Mạc Vi Miên vừa đi vừa la thật to nhăn lại mi, đầu óc đều tại quấn quýt, lơ đễnh bước đi không nhìn đường, cho đến khi mình đụng phải người, mới hoàn hồn kinh hoảng mà hét lên một tiếng.
“A ——!”
Sợ mình đá phải chó ăn, tay theo bản năng chú ý nhéo áo người trước mặt, hình như bắt được ân nhân cứu mạng.
Đột nhiên ngoài ý muốn, đụng phải cặp mắt hoa đào của Nam Cung Ngọc kia chợt tim đập loạn nhịp từng giây, cúi đầu nhìn như cá bát giác trên người nữ nhân
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Tiếng cười khẽ của nam nhân truyền đến, Mạc Vi Miên ngẩn người.
Ách, thanh âm của nam nhân này thật dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu, nghe xong có cảm giác làm cho tê dại yếu mềm.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, Mạc Vi Miên chớp mắt mấy cái, oa trời, hóa ra người mình đụng chính là một tuyệt thế nam nhân.
Mỹ nam không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cho dù là đụng tới, còn mình lại có thể như vậy quang minh chính đại nhào vào lòng người ta ăn đậu hũ.
Sẽ nhiều cái ôm một chút, qua cái thôn này không có nhiều người ở nhà trọ.
Được, mỹ nam a, chàng không nên đung đưa cặp mắt đẹp kia đối người ta phóng điện bậy biết không?
Bị người như vậy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, Mạc Vi Miên da mặt dày thêm, trên mặt cũng không do khởi xướng năng lai, nàng thu tay không có ý tứ mà cười cười.
“Ha ha, không có việc gì.” Con mắt nhìn chằm chằm vào mặt nhân gia, Mạc Vi Miên ngượng ngùng nói rằng.
Ai, đẹp mắt gì đó hay hay.
Chương 34: Mỹ nam chính là kẻ gây tai họa
Nam Cung Ngọc đang định đến qúy phủ Viêmm Dạ xem, muốn biết trong phủ hắn cất giấu cái gì gọi là bảo bối, cư nhiên có thể cho hắn làm tổ vài ngày trong phủ.
Không nghĩ giữa đường, hắn lại đụng phải thiên hạ thú vị này.
Điều không phải hắn Nam Cung Ngọc tự kỷ (quá yêu bản thân), mà là nữ nhân chỉ cần thấy hắn, sẽ lộ ra dạng mê trai, hắn thấy nhưng không thể trách.
Chỉ là trước mắt nữ nhân này, tựa hồ có điểm không giống.
Nam Cung Ngọc đột nhiên cười hút hồn.
“Cô nương, trên mặt ta có dính gì sao, có thể khiến nàng nhìn chằm chằm như vậy?” Nam Cung Ngọc ngả ngớn mà trêu ghẹo nói.
Mỹ nam thiện ý trêu chọc chút, Mạc Vi Miên chưa phát giác ra mà đỏ mặt, đại não như chập mạch, ngoài miệng thành thật mà trả lời
“Không có, mà thực sự ngươi lớn lên quá xinh đẹp”
Lẽ nào như người ta thường nói, mỹ nam chính là kẻ gây tai họa.
Ánh mắt nhìn nữ nhân đố kỵ trên đường, tưởng không nhìn đều rất khó.
Có trời biết, đụng vào mỹ nam, thì cần dũng khí cực lớn.
“Xinh đẹp?” Nghe người khác gọi hắn là anh tuấn phong độ, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không ai dám dùng hai từ “xinh đẹp” miêu tả hắn.
Thấy sắc mặt mỹ nam lúng túng, Mạc Vi Miên đã biết mình nói sai, có người nam nhân nào thích nghe người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp chứ, lại không phải là nữ nhân.
“Hắc hắc, không phải, không phải, ý ta nói ngươi lớn lên rất đẹp đó”
“Đẹp?” Nhìn gương mặt nữ nhân khẩn trương muốn giải thích cái gì đó, Nam Cung Ngọc nheo mắt lại.
“Đúng, đẹp, hắc hắc.” Ô ô mỹ nam thật khó hầu hạ.
Nam Cung Ngọc ngắm kỹ nàng, nhếch môi bạc câu dẫn ra nụ cười uốn cong.
“Không phải là xinh đẹp sao?”
Ách, đẹp với xinh đẹp hình như không sai biệt ý nghĩa lắm sao?
Mơ hồ cảm thấy nam nhân cùng nàng trêu đùa, cảm giác như cái mông nhẵn bóng của con khỉ, Mạc Vi Miên tính tình cái gì cũng không tốt, nàng giương mắt hung hăng trợn nhìn nụ cười của nam nhân có điểm đắc ý.
“Đúng nha, ngươi là mỹ nam đẹp trai, cùng một loại người gây tai họa.”
Mạc Vi Miên linh hoạt nghĩ ra khẩu ác khí, vẻ mặt mỉm cười, cười tủm tỉm, chờ hắn biểu lộ sắc mặt thay đổi.
Chương 35: Tìm một mỹ nam làm phiếu ăn cơm
Nam Cung Ngọc giật mình chốc lát, sau đó lại vui vẻ cười lớn tiếng.
“Kẻ gây tai họa? Ha ha ha.”
Lần đầu tiên có người chỉ vào mặt hắn nói mình là kẻ gây tai họa, Nam Cung Ngọc không tức giận trái lại cười rất vui vẻ.
Người đi trên phố hướng Nam Cung Ngọc đột nhiên cười đồng loạt, lại hiếu kỳ nghi hoặc nhìn đi tới.
Mạc Vi Miên thực sự không quen có nhiều người dùng ánh mắt nhìn mình như quái vật, nàng trợn mắt liếc nam nhân cười đến mức khoa trương
Làm ra vẻ không nhận ra hắn bị kích động.
Tức rồi a, nam nhân này rốt cuộc định cười đến khi nào đây, nàng không cảm thấy mình nói lại cười nhiều như vậy.
“Này, ngươi cười đến mức ngu ngốc rồi phải không?” Kéo hắn sang một bên, Mạc Vi Miên tức giận mà mắng
“Ha ha, không có.”
Thấy nàng tức giận mình phụng phịu xịu mặt xuống, Nam Cung Ngọc tự biết mình còn cười tiếp như vậy nữa, người này sẽ tức giận lắm, lòng hắn tràn đầy ý cười.
Mạc Vi Miên liếc hắn, con ngươi giảo hoạt xoay tròn, Nam Cung Ngọc lại có cảm giác nhột da đầu.
“Này, nếu ngươi cười đã rồi, đến lượt ta nói chuyện được chứ?”
“Trước tiên, ta không phải này nọ, ta là Nam Cung Ngọc.” Nam Cung Ngọc hơi cau mày nói.
Mạc Vi Miên nhìn hắn, miệng mỉm cười có phần vô tội.
“Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết ngươi tên gì, ta thấy ngươi không giống loại người hẹp hòi.”
Bị nàng đem xếp một loại, Nam Cung Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu cười.
“Nàng muốn nói cái gì?”
“Hắc hắc, chuyện là thế này, tuy ngươi chiếm mất tiện nghi của ta, nhưng Mạc Vi Miên ta không phải cái loại nữ nhân ngang ngược, không ép buộc ngươi phải lấy ta, vì không nỡ từ chối lương tâm cắn rứt của ngươi, ngươi có thể bồi thường chút đồ ăn là được rồi, mà ta đây tạm thời không có nơi để đi, cứ ở nhà ngươi trước đã.”
Dù sao bạc trên người đủ một ngày đêm, ở đây lại có một người hiểu chuyện, nên nghĩ lại, mình tìm chỗ cẩn thận ở.
Đúng lúc va vào mỹ nam này, nhìn quần áo hắn ăn mặc, hẳn là không lo vấn đề kinh tế, đem hắn làm phiếu ăn cơm dài hạn là được rồi.
Mà làm thương nhân như Nam Cung Ngọc, hắn chưa thấy người nào, đúng hơn là chưa gặp qua ai có thể đem loại này ra nói chuyện uyển chuyển như vậy lại thêm khí khái hùng hồn.
Chương 36: Mỹ nam vốn là kẻ có tiền
“Nếu như ta nhớ không lầm, hình như là nàng nhào qua đây”. Điệu tươi cười trên mặt ngọc thạch của Nam Cung Ngọc càng thêm sắc.
“Thì sao? Ngươi muốn nợ à?” Mạc Vi Miên đổi sang vẻ mặt hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Nam Cung Ngọc không hoảng hốt không lo mà mím môi khẽ nở nụ cười, vô tội mà nhìn nàng nháy mắt hoa đào, chậm rãi mở miệng.
“Cô nương…”
Đầu tiên Mạc Vi Miên ngắt lời nói kế tiếp của hắn
“Một hồi sinh lưỡng quay về chín, đừng gọi ta là cô nương, cô nương nữa, nghe ta nói đây, gọi là Mạc Mạc được rồi.”
Nam Cung Ngọc nhìn nàng cười.
“Mạc Mạc, hình như ta chưa từng làm cái gì?”
Hừ, người này căn bản là giả ngu nói lời vô ích đây mà, cũng muốn làm cái gì, còn cái này cái nọ.
“Trên đường nhiều ánh mắt như vậy đều thấy, ngươi vừa rõ ràng có cợt nhã ta, ngươi lại không có.”
Nếu hắn muốn bằng chứng, Mạc Vi Miên cố nói trắng thành đen.
Ha hả, rõ ràng là có người cứ quấn lấy nữa.
“Yên tâm đi theo ta như vậy, không sợ ta đem bán nàng đi sao?” Nam Cung Ngọc mỉm cười mà chuyển chủ đề.
“Thiết, ai bán ai còn chưa biết đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong bụng Mạc Vi Miên thì lại có chút vấn đề, mỹ nam nhìn trái nhìn phải đều không giống cái loại người có ý bụng xấu.
Ngược lại người này có thể là cáo đội lốt cừu, cái loại phúc hắc này.
Cứ như vậy theo mỹ nam về nhà, khi nàng cùng mỹ nam đến cổng quý phủ, Mạc Vi Miên nghĩ mình quả là có mắt nhìn người.
Nàng nguyên lai đoán mỹ nam nhà khá giả, nhưng lại không nghĩ tới nhà lại nhiều tiền như vậy.
Nhà giàu có vừa vào chắc rộng?
Đầu óc lại nghĩ lung tung rồi, Mạc Vi Miên tranh thủ dừng lại, nàng chỉ là ở nhờ vài ngày, lại không nói gả vào đây.
Gia đinh giữ cửa thấy Nam Cung Ngọc trở về, cũng là lần đầu tiên thấy hắn mang nữ nhân về, bọn họ giật mình sững sờ, lập tức liền cúi đầu cung kính mà lên tiếng.
“Thiếu gia.” Nam Cung Ngọc bước vào trong, Mạc Vi Miên vội vàng theo sau.
Về phần ánh mắt người dò xét hiếu kỳ, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa.
Mạc Vi Miên phiền muộn nghĩ.
Chương 37: Có thù oán với nữ nhân?
Quản gia của Nam Cung quý phủ đang chuẩn bị đồ để đưa Nam Cung Ngọc về nhà, trước mắt đã thấy Nam Cung Ngọc đã trở về đứng ở cửa, không khỏi giật mình.
“Thiếu gia, người đã về rồi.”
“Ừ. Đưa đồ đạc vào chưa?” Nam Cung Ngọc ngắm chiếc hộp trên tay hắn, hỏi tùy ý.
“Rồi, thiếu gia, mới vừa đem tới.” Quản gia mỉm cười.
“Đặt cái này ở giá trước, ngươi đi gọi người đưa trà sang đây.” Nam Cung Ngọc vừa ngồi vào ghế vừa dặn dò kẻ dưới.
“Vâng, thiếu gia, lão nô đi đây.”
Quản gia đưa tay đặt cái hộp lên bàn, lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Nhìn bóng lưng quản gia rời đi, Mạc Vi Miên quay đầu lại nhìn Nam Cung Ngọc, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Nam Cung Ngọc.”
Nghe nàng gọi mình, Nam Cung Ngọc mỉm cười mà giương mắt lên khoanh tay ngồi nhìn người thích đứng nhìn cái ghế dựa.
“Sao vậy?” Hắn cười híp mắt nói.
“Quản gia nhà ngươi có phải hay không đối với nữ nhân có thù oán?” Mạc Vi Miên cau mày, vẻ mặt phiền muộn.
Ngoài câu hỏi dự đoán, Nam Cung Ngọc giật mình ngây người nửa ngày, chậm rãi phun ra ba chữ:“Như thế nào?”
“Nếu như không phải hắn đối với nữ nhân có thù oán, vì sao ánh mắt nhìn chằm chằm ta lại giống như đề phòng trộm cướp?”
Nàng chân thực nói rõ hành động kỳ lạ của quản gia nhà hắn, nàng lớn lên đâu có giống cường đạo.
Nam Cung Ngọc cười, quản gia là tò mò hắn đem nữ nhân về, cho nên mới nhịn không được nhìn nhiều lần.
Buồn cười nhất là, nữ nhân này thế nào lại nghĩ ra ý nghĩ quái này.
“Mạc Mạc.”
“Cái gì?”
“Quản gia hắn có cháu trai.”Nam Cung Ngọc mỉm cười.
Cháu trai?
Có cháu trai chính là có lão bà? Có lão bà nghĩa có con trai? Có con trai phải có cháu trai? Vốn dĩ không phải có thù oán với nữ nhân?
Vẫy vẫy đầu, mình bị nhiễu hôn mê.
Phản ứng thành thật này của nàng, làm Nam Cung Ngọc vui vẻ ôm bụng cười lớn.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt liếc hắn, tâm mắt phúc hắc nhân, giận!
Lời nói hắn, để hắn tự cười cho đã đi, tầm mắt nhìn chiếc hộp hấp dẫn nàng, từ từ lại gần. Mở hộp ra nhìn, hai con mắt của Mạc Vi Miên phát sáng như hai đốm lập lòe màu vàng
Chương 38: Có thể đổi được bao nhiêu nhân dân tệ?
Dạ minh châu?
Trước kia ở phim cổ trang có thấy qua, không biết hạt châu thật hay giả, nhưng nàng dám khẳng định trước mắt mình viên này là thật trăm phần tram.
Dạ minh châu da!
Nếu ở hiện đại mà nói, không biết có thể đổi được bao nhiêu nhân dân tệ?
Thấy nàng hướng dạ minh châu vẻ mặt như chảy nước miếng, Nam Cung Ngọc buồn cười nghoéo miệng.
“Nếu nàng thích nó, cầm lấy đi.” Hắn hào phóng
Vừa nghe hắn nói, Mạc Vi Miên phút chốc quay mặt nhìn hắn, bộ dạng hưng phấn.
“Thật sao?”
“Dạ minh châu này ta còn nhiều mà, nàng thực sự thích, ta cho nàng mấy viên.” Nam Cung Ngọc cười nói.
“Được được.” Mạc Vi Miên không chút khách khí lấy toàn bộ.
Ha ha ha, phát tài rồi! Phát tài rồi!
Nàng tưởng tượng, có rất nhiều tờ nhân dân tệ óng ánh ở trên người mình.
Trông nàng như vậy, Nam Cung Ngọc mím môi cười khẽ, không nhìn ra người này vốn là kẻ hám tiền, ha hả.
Đôi mắt hẹp dài ánh sáng lung linh màu, đột nhiên hiện lên tia tinh quang, bên môi di động cười tà mị trêu chọc.
“Khảo bất lo lắng hạ liên ta bản thân cũng cùng nhau tiếp thu liễu? Đây chính là một môn rất có lời sinh ý nga!”
“Ngươi?” Mạc Vi Miên không nể tình hoành mắt liếc hắn.
“Đúng vậy, thế nào?” Nam Cung Ngọc cố tình ném cho nàng đôi mắt quyến rũ, cười hì hì.
“Tuy rằng ngươi quả thực phong lưu tuấn tú, thế nhưng, mỹ nam nuôi dưỡng để ngắm là được rồi, còn muốn ở một chỗ, miễn đi.” Nàng không có hứng thú giúp cản hào hoa của người ta.
Nói nha, quả thực nhân dân tệ là tốt nhất, cảm giác cầm trên tay, so với cái gì đều dễ chịu nhất!
“Để ngắm?” Bị người như vậy ghét bỏ, Nam Cung Ngọc thực sự bực mình.
Nữ nhân này căn bản là không nhìn rõ, hắn Nam Cung Ngọc còn thua kém viên trân châu nhỏ bé này sao?
Nực cười, chỉ cần hắn thuận tay, không biết có bao nhiêu nữ nhân quấn lấy hắn.
Mạc Vi Miên cầm dạ minh châu như bảo bối, thật nóng lòng có thể trở về hiện tại.
Nếu như nàng nói với bạn bè xuyên qua đây, phỏng chừng không ai tin nữa?
Nghĩ, Mạc Vi Miên nhịn không được hé miệng cười trộm.
Chương 39: Viêm Dạ tìm tới cửa
Đầu óc chợt nghĩ, Mạc Vi Miên cười khà khà mà chậm rãi quay sang, nháy con mắt nhìn Nam Cung Ngọc chằm chằm.
Nam Cung Ngọc bị nàng nhìn đến quỷ dị không hiểu ra sao, nữ nhân này lại muốn gì nữa chứ?
“Nam Cung Ngọc, chúng ta chụp hình chung làm kỷ niệm nha.”
Mạc Vi Miên vừa nói vừa lục lọi trên người, đồng thời moi ra chiếc điện thoại di động đến gần hắn, kéo hắn sát vào mình, tư thế mỉm cười mà quay điện thoại chụp.
Đáng tiếc điện thoại di động ở cổ đại không có tín hiệu, không có cách nào gọi điện được, có thể nghe nhạc hay chụp hình được, nhưng pin thì không biết có đủ được bao lâu.
Hắc hắc, các nàng nếu như không tin mình xuyên qua không gian thì mở ảnh chụp ra cho các nàng nhìn.
Ách, ở hiện đại mặc cổ trang rất chụp ảnh, hình như rất phổ biến sao?
Mình cùng Nam Cung Ngọc tuy rằng ăn mặc cổ trang, các nàng có lý do nghĩ đây là hóa trang.
Nhưng mà, chi bằng cho mỹ nam Nam Cung Ngọc ở trước mắt các nàng xem không hơn sao?
Ha ha, đúng đúng rồi, cùng tuyệt thế mỹ nam chụp ảnh chung, các nàng không thèm muốn mới lạ đó!
“Chụp ảnh chung?” vẻ mặt Nam Cung Ngọc bối rối.
Nhìn cái nữ nhân này đột nhiên nhiệt tình dựa sát người mình, hắn chưa từng như vậy.
“Đừng động đậy, ngươi đừng quay, ngươi nhìn màn hình đi.”
Mạc Vi Miên thực sự không vừa lòng động tác xoay của hắn, dục hắn nhanh lên nhìn phía trước.
Nam Cung Ngọc bị lời nói của nàng làm cho tỉnh tỉnh mê mê, chuyển mắt nhìn vật trên tay nàng.
“Mạc Mạc…”
“Đừng ồn, cười lên đi.” Nam Cung Ngọc dở khóc dở cười, bất đắc dĩ mà theo ý của nàng lộ ra dáng tươi cười.
Ngón tay nhấn một cái, điện thoại di động chụp ảnh vang một tiếng “ca tra” chụp xong rồi.
Nhìn ảnh chụp trong điện thoại, Mạc Vi Miên thỏa mãn nở nụ cười, mỹ nam ơi là mỹ nam, trước ống kính có thể nhìn đẹp mắt như thế.
“Làm sao bổn vương không biết các người lại thân quen như thế nhỉ?” Viêmm Dạ nghiến răng nghiến lợi âm thanh rét lạnh đột nhiên từ phía sau vang lên.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nam Cung Ngọc sững sờ, còn Mạc Vi Miên nghĩ trước mắt một trận gió to thổi qua, thầm kêu không hay rồi.
Viêm Dạ đã tìm tới cửa!
Không đúng, làm sao hắn sẽ ở đây?
Chương 40: Ra khỏi hang cọp lại vào hang sói sao?
“Viêm dạ, sao ngươi lại tới đây?”
Nam Cung Ngọc quay sang nhìn hắn, con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Kỳ lạ, không phải người này ẩn giấu cái gì bảo bối trong phủ sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?
Cái gì?
Hai người này lẽ nào quen biết nhau?
Không thể nào?
Ách, vậy chẳng phải nàng mới ra khỏi hang cọp giờ lại vào hang sói sao?
Ô ô, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Sắc mặt Viêm Dạ băng lãnh nhìn người trốn phía sau Nam Cung Ngọc, nhất phó muốn làm chính bất tồn tại đích nữ nhân, mày nhíu lại âm thầm lưu chuyển không hờn giận nhưng càng thêm xấu xí.
Sáng nay, hắn sẽ ra khỏi phủ, đương nhiên đã sớm phái người âm thầm theo dõi nàng, cho nên không lo nàng lại bỏ trốn.
Nếu như nàng không chạy, thật ngoan ngoãn ở lại trong phủ, hắn nghĩ vậy rất không thú vị sao.
Chỉ là không nghĩ tới, ám vệ mang đến tin nàng cùng Nam Cung Ngọc đi cùng nhau.
Chờ hắn bỏ việc trong tay xuống, bắt gặp màn nàng cùng Nam Cung Ngọc dựa sát vào nhau.
Trong lòng bốc lên ngọn lửa, kinh động không khống chế nổi, sắc mặt Viêm Dạ càng thêm khó coi.
Sảo chỉnh lý một phen không hiểu đích tình tự hậu, Viêm Dạ chuyển ánh nhìn qua mặt Nam Cung Ngọc.
“Trong phủ bản vương có một tiểu nha hoàn không an phận một mình trốn ra ngoài.”
Mạn bất kinh tâm ngữ khí lạnh lùng, dường như nói chuyện con nít.
“Nha hoàn nhà ngươi chạy loạn thế nào lại qua bên chỗ ta tìm người?” Nam Cung Ngọc trêu ghẹo nở nụ cười:“Ai nha nha, nói vậy, ngươi là chủ tử lại cẩu thả như vậy, người bình thường sao chịu được, không chạy mới kỳ lạ đấy.”
Dáng tươi cười càng thêm xán lạn, nói móc Viêm Dạ là niềm vui bậc nhất đời người.
Viêm Dạ không quan tâm lời Nam Cung Ngọc nói, con ngươi màu lam băng lãnh xẹt qua một tia sáng lợi hại, đột nhiên hắn mím môi cười lạnh lùng.
“Với nha hoàn không biết nghe lời chủ tử nói, bản vương nên xử trí nàng thế nào đây?”
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cười mà không cười, bên trong mang theo hàm ý cảnh báo rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro