Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên qua thật đặc biệt: Sủng tỳ đùa giỡn vương gia (C.20 - C.30)

                                                     Chương 20:  Phi lễ chớ thị (1)

           Giờ này khắc này, Mạc Vi Miên chỉ hy vọng con đường mình đang đi vĩnh viễn cũng không đi tới đích, đáng tiếc mong muốn của cô không có khả năng thực hiện được, và hiện thực là cô vẫn đang đứng trước của phòng của vị Tô cô nương kia.

           Nha hoàn đi cùng với cô tiến lên gõ gõ cửa, không đợi bên trong trả  lời liền tự động đẩy cửa đi vào.

           Mạc Vi Miên tiến không được lùi cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn so với khổ qua (quả mướp đắng) còn khổ hơn, nếu có thể, cô thật sự nghĩ muốn lập tức bỏ chạy nhưng cô không thể, cô chỉ có thể chấp nhận bước vào.

           Thượng Đế, xin người hãy phù hộ cho con, A-men!

           Tô Yên Vận trên người mặc bộ sam mỏng manh lộ ra một phần da thịt tuyết trắng, thân hình mê người như ẩn như hiện, hai người đang nắm dựa trên giường. Viêm Dạ nhắm mắt dưỡng thần, quần áo nửa hở bộ dạng mị hoặc thờ ơ, hơn nữa ngũ quan tà mị tuấn dật, cũng đủ mê hoặc lòng người.

           “Vương gia?”

           Tô Yên Vận cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không hề lộ ra vẻ gì hờn giận, nàng lớn mật ở trên người hắn cọ xát, mị thanh làm nũng.

           Viêm Dạ mở hai tròng mắt khẽ liếc nàng ta, khóe môi nhanh chóng hiện ra một tia cười lạnh, một tay xoa nắn bộ ngực sữa của nàng.

           Tô Yên Vận vừa nhìn biểu tình của vương gia vừa phối hợp ngân ra những thanh âm kiều mị, dâm đãng, thân mình nàng ta càng thêm dính xát vào người tên vương gia.

           Mạc Vi Miên vừa bước vào lập tức thị giác bị xúc tác mạnh mẽ bởi bức tranh  đồ kia, trên mặt không khỏi ửng đỏ vội vàng đi vào không dám nhìn tiếp.

           Càng làm cho cô cảm thấy kinh ngạc là nha hoàn đi cùng cô lại không hề có chút phản ứng gì, cứ như thể nàng ta đã quen với việc này vậy.

           Mạc Vi Miên phải trấn định lại tinh thần đem đồ ăn thức uống dọn lên bàn trong khi lỗ tai cô vẫn phải chịu cực hình khi phải nghe những tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia.

           Cổ nhân thực sự phóng khoáng như vậy sao? Làm trò trước mặt người khác, họ không biết mình đang biểu diễn màn AV(*) trực tiếp sao?

           Dưới loại tình huống này tuy nói là “phi lễ chớ thị”(**), nhưng cô lại không thể nhịn được lòng tò mò của mình mà liếc mắt nhìn chộm, không nhìn thì không sao nhìn rồi mới thấy hối hận, vừa nhìn lên cả người cô ngây ra như  phỗng.

           Không nhìn thấy, không có nghe thấy gì hết, cái gì cũng chưa nghe được, Mạc Vi Miên mày không nhìn thấy gì hết, nếu không mắt của mày sẽ bị đui đó (cô đang cố sức  thôi miên chính mình).

           “Bang” một tiếng, là tiếng chén rượu bị rơi trên mặt đất, không khí  bỗng nhiên cực kỳ quỷ dị , yên tĩnh đến chết người.

           Hu hu, không muốn nhìn mà, cô không phải cố ý.

           Cảm giác được sáu ánh mắt đều bắn về phía mình, Mạc Vi Miên xấu hổ đến không nâng nổi mặt lên, quả muốn tìm cái lỗ nào đó mà nhảy xuống quá đi.

           Híc, cô không phải cố ý làm hỏng chuyện tốt của người ta, cô chỉ không cẩn thận run tay một chút thôi mà.

                                                   Chương 21: Phi lễ chớ thị (2)

           Híc, cô thực không cố ý làm hỏng chuyện tốt của người ta. Cô chỉ không cẩn thận run tay một chút thôi mà.

           Tô Yên Vận mắt thấy khó khăn lắm mới gợi lên dục vọng Vương gia, ai ngờ đột nhiên lại bị nô tỳ chết tiệt kia phá hỏng. Nàng phẫn hận hung hăng trừng mắt nhìn tiện tỳ đó, không thể không khoác lại xiêm y vốn đã bị cởi ra gần hết.

           “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Mạc Vi Miên cúi đầu, liều mạng cầu xin.

           Hu hu, mất mặt quá, ai tới đem cô mang đi với.

           Viêm Dạ bỗng nhiên cả người chấn động, lam mâu băng lãnh chợt hiện lên tia sang khác thường.

           Tô Yên Vận giật mình theo dõi sắc mặt của hắn. Nàng không nhìn lầm chứ? Vừa rồi, có phải Vương gia đã nở nụ cười?

           Trực giác nói cho nàng rằng sự biến hóa của Vương gia là bởi vì con nha đầu kia.

           Tô Yên Vận hồ nghi nhìn chằm chằm vào Mạc Vi Miên, nàng lại cảm thấy loại nữ nhân xấu xí này sao có thể khiến Vương gia có hứng thú?

           Mặc kệ Vương gia đối nàng ta có gì đó hứng thú hay không, chỉ là Vương gia không thèm nhìn nàng mà nhìn chằm chằm xấu nữ kia khiến cho trong lòng nàng thật không thoải mái chút nào.

           “Tiện tỳ, không hiểu quy củ gì cả. Còn không mau thu dọn rồi cút ra ngoài.” Tô Yên Vận nổi giận quát Mạc Vi Miên.

           Viêm Dạ có chút giận, cau mày, tựa hồ đối với lời nói của Tô Yên Vận có chút khó nghe.

           Mạc Vi Miên nghe ra giọng nói khinh miệt của nàng ta, khó chịu nhăn mặt nhíu mày, khẽ cắn môi không thềm phản bác lại với nàng.

            Trong lòng cô sợ nhất vẫn là tên sắc lang Vương gia kia nhận ra mình, cô hận không thể chạy khỏi chỗ này ngay lập tức. Thấy Tô Yên Vận kêu mình cút ra ngoài cô nghĩ cầu còn không được nữa là.

           Bằng tốc độ nhanh nhất thu thập các mảnh vỡ trên mặt đất, cô nhanh chóng đứng dậy bưng khay xoay người nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, bỗng nhiên lại có người đứng chắn trước mặt của cô, Mạc Vi Miên sợ tới mức kinh kêu một tiếng.

           “A!” sau khi thấy rõ người đang chặn đường của mình, Mạc Vi Miên hai mắt trợn to hết cỡ.

           Hắn, hắn khi nào thì đứng dậy? Vừa mới rõ ràng là ngồi ở trên giường bên kia mà?

           Mạc Vi Miên lộ vẻ mặt buồn khổ, tên này là u linh(***) hay sao chứ?

           Tô Yên Vận cũng không dám tin nhìn lại, nha hoàn này dường như sợ tới mức mắt cũng không dám nháy lấy một cái.

           Híc híc, hắn đang trừng mắt nhìn mình, có phải hắn đã nhận ra rồi hay không?

                                           Chương 22:  Hu hu, bị nhận ra rồi!

           Viêm Dạ cười lạnh, trứng mắt nhìn gương mặt thống khổ trước mặt, thấy nàng chột dạ lại có phần sợ hãi nhìn mình, trong lòng ngờ vực không dám xác định suy đoán của mình.

           Là nàng ta, nữ nhân đáng chết mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay!

           Không có lẽ hắn lại không thể tìm ra nàng ta, nếu không phải nhận ra giọng nói kia, chính hắn cũng không thể nhận ra nữ nhân xấu xí trước mặt chính là người hắn muốn tìm.

           “Tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta” Viêm Dạ bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, khiến cho ba người ở đây đều không hiểu nổi hắn đang nói với ai.

           Ách, hắn đang nói với mình sao?

           Hay là mình quá đa tâm rồi, hắn vốn không nhận ra mình?

           Mạc Vi Miên trong lòng thầm kêu may mắn, mới vừa nhấc chân phải lên bước ra ngoài thì cánh tay đã bị ai đó túm lấy, trên đầu chợt truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi.

           “Ngươi cho là mình còn có thể thoát được sao?”

           Híc híc, quả nhiên là bị nhận ra rồi.

           “Vương gia?” Tô Yên Vận như còn chưa hết kinh ngạc.

           “Cút!” Viêm Dạ không kiên nhẫn rống lên.

           Hức hức, Vương gia đây là phòng của thiếp. Nếu thiếp đi ra ngoài thì đêm nay thiếp sẽ ngủ ở đâu đây?

           Hừ, đều tại nữ nhân xấu xí kia, hại nàng đang quyến rũ vương gia lại bị nàng ta phá hỏng. Đến người mù cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đúng là tiện nghi cho con tiện nhân này.

           Càng làm cho nàng cảm thấy tức giận là Vương gia không thèm để ý đến mỹ nhân như nàng mà lại cố tình chọn một tiện tỳ xấu xí như cô ta.

           Vương gia từ lúc nào lại cảm thấy hứng thú với loại hoa dại ven đường này chứ?

           Tô Yên Vận tâm không cam lòng không nguyện bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn âm thầm trừng mắt nhìn Mạc Vi Miên, đợi đến khi nàng ngồi vào vị trí Vương phi rồi, để xem nàng làm thế nào giáo huấn con tiện tỳ này.

           “Hắc, Vương gia có phải có chuyện gì cần sai bảo nô tỳ?” Mạc Vi Miên tiếp tục giả ngu.

           “Hừ!” Viêm Dạ cười lạnh, động tác tay bỗng nhiên dùng thêm lực.

          “A, đau! Đau quá, buông tay, ngươi mau buông tay.” Mạc Vi Miên đau đến kêu oai oái, hu hu, người này muốn bẻ gãy tay của mình sao chứ?

           “Còn tiếp tục giả bộ nữa không?” Viêm Dạ như trước hung hăng túm lấy cánh tay của Mạc Vi Miên, trầm giọng hỏi.

          “Không giả bộ nữa, tôi không dám giả bộ nữa.” Mạc Vi Miên hai mắt hoe đỏ, vội cầu xin.

           Viêm Dạ mặt lạnh lùng, nghe nàng nhỏ giọng nức nở, tâm tình bỗng nhiên có chút phiền phức, hắn túm lấy nàng kéo đi, sau đó ném nàng đến bên cạnh thùng nước tắm.

           “mau lau rửa đi cho bổn vương.” Viêm Dạ cau mày ra lệnh.

           “Gì?” Đầu óc lập tức choáng váng, cô ngây ngốc đứng nhìn hắn.

                                                Chương23: Ngươi uy hiếp ta (1)

           Thấy nàng vẻ mặt mơ hồ nhìn mình, trong đầu Viêm Dạ thoáng hiện một ý nghĩ quái dị. Chết tiệt, hắn lại có thể nghĩ rằng nữ nhân này thật là đáng yêu.

           Hu hu, hắn trừng mắt nhìn gì mình chứ?

           Mạc Vi Miên ủy khuất cụp mắt, quay mặt nhìn sang thùng nước tắm vẫn còn có chút hơi nóng bốc lên, rồi như có chút hiểu ra ý tứ của hắn.

           Sắc mặt của tên này thật quá kinh khủng, cô thấy cực kỳ sợ hắn, không dám hỏi thêm, đành quay sang lấy khăn mặt nhúng vào thúng nước rồi đưa lên lau sạch mặt mũi của mình.

           “Lau cho sạch.” Viêm Dạ hơi chút nhăn mặt, cau mày.

           Mạc Vi Miên rầu rĩ mân mân môi, lau khô khuôn mặt xong liền len lén liếc nhìn tên sắc lang Vương gia đó, suy trái nghĩ phải rồi đứng lên đối diện hắn, hức, hắn muốn trừng tới khi nào? Nhà ta nợ tiền ngươi sao chứ ?!

           Viêm Dạ sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạc Vi Miên, đầy bụng hồ nghi, có thế nào hắn cũng thấy nàng không giống một thích khách.

           Ai lại đi phái một nữ nhân ngốc nghếch như vầy làm thích khách chứ?

           Từ từ di động hai chân, Mạc Vi Miên một đầu hắc tuyến chỉ cảm thấy phía sau từng đợt gió lạnh thổi đến, trên mặt mất tự nhiên vội ngẩng lên nhìn người đối diện, cười lấy lòng: “Ách, cái kia, hắc hắc.”

           Hu hu, thật muốn bỏ trốn quá đi.

           Ta di, ta chuyển, ta chạy.

           “Còn muốn chạy?”

           Dõi theo từng động tác ngốc nghếch của Mạc Vi Miên, Viêm Dạ có chút hờn giận nheo lại hai con mắt lạnh lung nhìn về phía nàng, nữ nhân ngu xuẩn này  còn dám có ý nghĩ chạy trốn?

           “Ha ha, không đời nào, Vương gia ngài hoa mắt rồi.” Thân thể Mạc Vi Miên lập tức cứng đờ, khuôn mặt giả vờ vô tội quay lại nhìn hắn.

           “Hoa mắt?” Viêm Dạ nghiêm giọng hừ lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh nhạt nói: “Ngươi là đang có ý mắng bản vương?”

           “Không có! Tuyệt đối không có khả năng đó, Vương gia quá đa nghi rồi, ha ha. . .” Mạc Vi Miên bỗng có chút chột dạ tránh né ánh mắt của Viêm Dạ.

           Hu hu, có ai tới cứu cứu nàng với?

           “Nói, là ai phái ngươi tới vương phủ thám thính?” Viêm Dạ nghiêm mặt, lạnh giọng nói.

           Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức tối xầm lại, sao lại quay lại vấn đề này rồi? tên này không thấy phiền hay sao vậy?

                                                     Chương 24: Ngươi uy hiếp ta (2)

           “Rốt cuộc tôi phải nói mấy lần nữa rằng, tôi không. . . tôi không phải thích khách.” Mạc Vi Miên lúc đầu có chút tức giận lớn tiếng, nhưng lại nhận thấy một cỗ lãnh khí bức người của tên Vương gia khiến cô phải nuốt nước bọt, thanh âm dần dần nhỏ như con kiến.

           “Ngươi cho là bản vương ngốc đến mức tin lời nói của ngươi sao? Hoang đường!”

           “Ách, chuyện này không phải hoang đường hay không hoang đường, tin hay không, mà quan trọng là điều này là sự thực.” Mạc Vi Miên vẻ mặt đau khổ nói.

           Hu hu, Vương gia ngài cũng nên nói chút đạo lý có được không vậy!

           “Ngươi hãy ít khua môi múa mép trước mặt bản vương đi, không muốn chịu đau khổ về thể xác thì thành thật khai báo sự thật với bản vương.” Viêm Dạ sắc mặt lạnh lung, trầm giọng nói rồi từng bước tiến gần tới chỗ cô.

           “Ngươi, ngươi uy hiếp ta!” Mạc Vi Miên tức giận mặt đỏ phừng phừng, cũng trừng mắt lên nhìn, vô ý thức bước lùi lại phía sau.

              Toàn bộ dây thần kinh não thứ 11 của cô đều dựng thẳng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm tên vương gia càng ngày càng tới gần người mình. chạy không thể chạy, không đợi cô phản ứng, chân không biết vướng phải cái gì nhất thời cô đứng không vững kinh hoảng đặt mông ngồi bụp xuống chiếc ghế phía sau lưng.

           “Bản vương chính là uy hiếp ngươi đó, thì thế nào?” Trên cao nhìn xuống thấy gương mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô, tâm tình của Viêm Dạ không hiểu lại sung sướng nở nụ cười.

           Đùa giỡn một chút với nàng có vẻ cũng rất thú vị, bờ môi Viêm Dạ không tự giác khẽ nhếch lên.

           “Hừ, Vương gia thì giỏi lắm à, cái gì là “thì thế nào”, ta đương nhiên là. . .” Mạc Vi Miên hổn hển quát, vẻ mặt tức giận.

           “Sao?” Viêm Dạ lạnh mâu mắt liếc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

           “Đương nhiên là, không ý kiến, ha ha, ngươi là Vương gia ngươi lớn nhất.” Mạc Vi Miên rất giống tiết rồi tức giận bóng cao su, toàn thân nhuyễn rồi xuống tới, trên mặt quải khởi quyến rũ đích mỉm cười.

           Hu hu, hảo hán không sợ thiệt trước trước mắt, ta nhịn ngươi!

           “Hừ, ngoài miệng nói một bộ, chỉ sợ có người trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.” Viêm Dạ cười nhạt lại nhếch môi, nhìn sự biến hóa trên gương mặt của nàng cũng biết nữ nhân ngốc nghếch này không phục hắn.

           “Ai? Là ai?” Mạc Vi Miên giả ngu nhìn đông nhìn tây.

           Ách, ngươi nói nàng hiện tại nhân cơ hội triệt chân chạy nhân, chẳng được chưa được thông?

           Hức, tên sắc lang Vương gia này hình như là biết võ công?

         Hu hu, người ta xuyên qua thì hoa hoa lệ lệ, tại sao cô xuyên qua lại khổ sở như vầy chứ?

           Thật hối hận chết đi được. . .

                                        Chương 25: Vương gia thô bạo bức cung (1)

           Nếu có một ân huệ, Mạc Vi Miên cô muốn mắng chết cái tên thần tiên xấu xa kia.

           Cô muốn khiếu lại, muốn bọn họ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô.

           Viêm Dạ sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm vào Mạc Vi Miên. Nữ nhân không biết sống chết, dám thất thần trước mặt hắn.

           “A!” Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Mạc Vi Miên đau đến hét lên một tiếng, cái gì hồn đều bị túm trở về, song đồng co rút lại trừng mắt nhìn Viêm Dạ trước mặt.

           Hu hu, hỗn đản, hỗn đản, cánh tay của mình a.

           “Thất thần đi đâu vậy? hãy nhớ đây là chỗ nào?” Viêm Dạ  khuôn mặt lạnh lẽo, không chút nhăn mặt nhìn cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng xẹt qua một cảm giác quái dị, lực đạo nắm tay cô vô ý thức buông lỏng.

          “Nhớ, tôi nhớ mà, nơi này là vương phủ, còn ngài là Vương gia, híc, chuyện gì cũng từ từ, Vương gia đại nhân, ngài trước buông tay ra đã, Hu hu, đau quá. . .”

           Hu hu, tại sao mỗi lần đều là túm tay của cô vậy? Mạc Vi Miên hai mắt hồng hồng, khuôn mặt đáng thường lén nhìn lại hắn.

           “Không muốn cánh tay bị phế bỏ thì thành thật nói cho bản vương là ai phái ngươi tới?” Đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, Viêm Dạ khuôn mặt lãnh tuấn giả bộ không chút đoái hoài gì đến gương mặt đáng thương của cô.

           “Đã nói là tôi không phải mật thấm hay thích khách gì cả mà, tôi tên là Mạc Vi Miên, ngài còn muốn hỏi mấy lần nữa đây? Tôi có chỗ nào giống thích khách không hả? Tôi có mặc hắc y, mang kiếm bên người, vân vân… không hả? tôi chỉ là một bách tình bình thường mà thôi a.”

           Vòng vo nửa ngày, rốt cục lại quay về điểm xuất phát, tức giận đến không còn nhẫn nại được nữa. Mạc Vi Miên nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng hung hăng trừng mắt nhín tên sắc lang vương gia đứng trước mặt.

           “Ngươi không phải thích khách, vậy ngươi tới vương phủ làm gì?”

            Nhìn bộ dạng của Mạc Vi Miên khiến Viêm Dạ nghĩ, nếu hắn còn nói thêm hai từ “thích khách” một lần nữa, thì nữ nhân này sẽ vồ lấy hắn mà cắn xé, hắn nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười, có nhếch môi cũng không gợi lên nổi một ý cười nào.

          “Xi! Ngươi nghĩ rằng ta thích đến vương phủ rách nát của ngươi chắc.” cô lập tức hướng một ánh mắt phản kích lại hắn, nói đến việc này, cô lại thêm một trận nghiến răng nghiến lợi nữa.

           Viêm Dạ nhướng mi, cách nói năng thô lỗ của cô khiến hắn có chút bực mình.

                                            Chương 26: Vương gia thô bạo bức cung (2)

           “Ngươi có ý gì?” Viêm Dạ hơi nheo con mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

           “Ta đã nói rồi, nếu như có thể chọn lại, đánh chết ta cũng không muốn rơi xuống cái nơi quỷ quái này.”

           “Rơi?” Không hiểu ý tứ của nàng, nhưng Viêm Dạ vẫn cảm thấy rất thú vị.

           “Không cần phải hoài nghi, ta chính là từ trên trời rơi xuống, bằng không ngươi nghĩ rằng ta có bản lĩnh vào được vương phủ ngươi hay sao?” Mạc Vi Miên giải thích, mặc kệ hắn có tin hay không.

           Ha ha, tốt nhất là xem nàng là người điên, rồi đuổi nàng đi, vậy thì nàng được tự do rồi.

           “Vậy sao?” Viêm Dạ tự tiếu phi tiếu lãnh đạm nói, hắn cũng không để ý thấy nữ nhân này đang ngầm trộm cười khúc khích.

           “Sao vậy, ngươi không có lời gì muốn nói sao?” Hắn bình thản phản ứng, Mạc Vi Miên có chút há hốc mồm.

           “Ân, rất  thú vị, bầu trời thế nào lại có khả năng rớt người xuống đây?” Viêm Dạ cười khẽ.

           “Đúng vậy, làm sao có người có thể rơi từ trên trời xuống được chứ, ha ha ha.”

           “Nói cái này ra ngay cả tiểu hài tử cũng còn không tin, ngươi lừa gạt bản vương, có đúng hay không?”

           “Ha ha, chính là thế, tiểu hài tử cũng không. . .” Mạc Vi Miên này đúng thật là khờ, ách, nội dung vở kịch hình như đang phát triển theo hướng không nên  diễn rồi. . .

           Hu hu, vừa nãy rõ ràng chính là một khuôn mặt ôn xúc vô hại, thế nào thoáng cái thì biến thành thô bạo A Tu La rồi?

           Cái gọi là biến sắc mặt so với trở mình còn nhanh hơn, nàng cuối cùng cũng ngộ ra rồi.

           “Ít nói nhảm đi, tính nhẫn lại của bản vương rất có hạn, bây giờ bản vương còn đang do dự có nên phế bỏ cánh tay của ngươi, ngươi có nên nói rõ ràng một chút hay không đây?” Viêm Dạ giả vờ phụng phịu lạnh ngôn uy hiếp, đùa với nàng.

           “Ta, ta. . .” Mạc Vi Miên khiếp đảm nhìn hắn, nhìn bị hắn túm một cánh tay, phảng phất cảm thấy dường như hắn nói được thì làm được.

           Nàng trừng mắt nhìn hắn, đầu trống rỗng, bỗng nhiên một cái giật mình, nếu nói đến việc này, đây là chiêu khôn khéo nhất nàng hay dùng trong ba mươi sáu kế —— giả chết!

           Nhìn trước mắt nữ nhân nói ngất là ngất, Viêm Dạ cũng không vạch trần nàng, lúc nàng không để ý, gương mặt anh tuấn của hắn bất trợt hiện lên một tia xúc cảm khó hiểu cùng tiếu ý.

           Mạc Vi Miên ah, nếu như nàng không có uy hiếp đến hắn, lưu lại nàng phỏng chừng cũng là một chuyện thú vị.

                                            Chương 27: Cái gì khế ước bán thân?

           Ai đó đang gọi nàng, đừng làm ồn, để nàng ngủ thêm lúc nữa đi mà, Mạc Vi Miên trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.

           “Mạc Mạc, thời gian không còn sớm nữa, mau dậy đi.” Nha hoàn Tiểu Như mắt thấy Vi Miên sắp lui ra đến mép giường, dở khóc dở cười tiếp tục ngăn chiếc chăn trên người nàng.

           Mạc Mạc? Chờ một chút, chẳng lẽ nàng đã xuyên trở về? hay là đang nằm mơ mà thôi?

           Mạc Vi Miên ngủ mơ mơ màng màng, phút chốc tinh thần dao động, từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn xung quanh phòng, hức, nàng  không phải đang nằm mơ, mà vẫn còn đang ở cổ đại ah.

           Nàng bất đắc dĩ trở lại ngồi trên giường, lúc này mới lưu ý ở trước mặt có một nha hoàn đang đứng nhìn, nàng lập tức tua lại đại não trở về tối hôm qua.

           “Ngươi là ai?” Nàng nói, tối hôm qua phát sinh chuyện điều không phải là mơ, nàng hình như là bị người mang đến đây?

           “Nô tỳ gọi Tiểu Như.” Tiểu Như ngẩn người, mỉm cười trả lời.

           “Ngươi thế nào lại biết tên của ta?” Nhìn trước mắt một cái xa lạ nha hoàn, Mạc Vi Miên nhíu mày.

           “A? Người không nhớ rõ sao?” Tiểu Như kỳ quái nhìn nàng.

           “Nhớ cái gì?” Mạc Vi Miên tức giận hỏi.

           “Người tối hôm qua không phải đã cùng Vương gia ký khế ước mười năm bán thân sao, Vương gia cho người làm nha hoàn thiếp thân của ngài. sở dĩ Vương gia cho người tới ở nơi này là để Vương gia thuận tiện sai khiến người.”

           Tối hôm qua Vương gia ôm nàng còn đang mê man xuất hiện, trên đường đi không ít nha hoàn cùng mấy gã sai vặt đều thấy, trong lòng mọi người mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng không có ai dám đến hỏi chuyện chủ tử.

           Sau Vương gia còn phái nàng đến hầu hạ, thử hỏi có nha hoàn nào đến hầu hạ nha hoàn chứ, sự tình quái dị, lại không ai dám hỏi.

           “Cái gì? khế ước bán thân? Mười năm?” Mạc Vi Miên trừng mắt, cho rằng có đúng mình vừa nghe được ảo giác hay không.

           “Đúng vậy.” Bị phản ứng kích động của nàng dọa khiêu, Tiểu Như ngơ ngác đáp lại.

           Làm sao có thể? Nàng đã ký qua cái gì bán thân khế ước vậy? sao nàng không nhớ chút gì chứ?

           Khuôn mặt ảo não ôm lấy đầu, đại não cũng mơ hồ như keo đặc, bỗng nhiên trong đầu Mạc Vi Miên xuất hiện một khuôn mặt, dường như nàng đã hiểu ra sự tình gì.

           Đúng, nhất định là tên hỗn đản Vương gia kia giở trò quỷ.

           “A! Mạc Mạc, ngươi đi đâu?” Thấy nàng đột nhiên xông ra ngoài, Tiểu Như chỉ có thể kinh hô ở phía sau.

                                                     Chương 28: Nổi giận, nàng bị bán.

          Từ trong phòng chạy ra ngoài sau, Mạc Vi Miên đều là vẻ mặt như muốn đánh người. Nàng gặp người thì tóm lấy, nghiến răng nghiến lợi ép hỏi tên hỗn đản Vương gia ở đâu, một hai người bị nàng làm cho sợ hãi, phản xạ hỏi lại.

           “Vô sỉ hỗn đản Vương gia, ngươi có ý gì!”

           Mạc Vi Miên nổi giận đùng đùng bước vào phòng khách, hoàn toàn không nhìn những người khác. Bỗng nhiên nghe được có người nói năng lỗ mãng lăng mạ chủ tử nhà mình, bọn nha hoàn đứng ở một bên đều nhịn không được hít lấy một hơi lãnh khí.

           Viêm Dạ ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng chằm chằm, hắn hẳn đoán được nàng sẽ có phản ứng này, nhưng lại không biết nàng lại làm trò trước mặt hạ nhân, sắc mặt thoáng hiện tia giận dữ.

           Tô Yên Vận lúc này đang lấy lòng Viêm Dạ, ai biết đột nhiên từ đâu ra một nữ nhân, gương mặt có chút giật mình.

           Nàng tập trung nhìn lại, cư nhiên là nữ nhân tối qua đã phá hỏng chuyện tốt của mình, thù mới lại thêm hận cũ, Tô Yên Vận trừng mắt nhìn Mạc Vi Miên hận nghiến răng nghiến lợi.

           “Lớn mật! Ngươi là cái gì thân phận, một nho nhỏ tiện tỳ cũng dám công khai nhục mạ Vương gia, không muốn sống có đúng hay không!” Tô Yên Vận nổi giận chỉ vào nàng quát.

           “Ngươi rống cái gì mà rống, chưa ai dạy ngươi khi người khác nói chuyện không được tùy tiện xen mồn vào hay sao, đây là một hành vi rất không lễ phép, ngươi hiểu hay không?”

           Mạc Vi Miên nổi nóng, rống được so với nàng ta còn lớn hơn.

          “Ngươi. . .”

           Tô Yên Vận nổi giận, tức đến nói không ra lời, vẻ mặt ủy khuất quay sang, nhào vào trong lòng Viêm Dạ khóc lóc kể lể.

           Nhưng ngoại trừ nhìn thấy tuấn dung lạnh lẽo của hắn ra thì nàng chẳng được một lời nào từ hắn cả. rất thức thời, nàng nhanh chóng ngậm miệng không dám lại náo loạn.

           “Mạc Vi Miên, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?” Viêm Dạ lạnh lùng liếc nhìn nàng, tâm tình khó dò.

           “Hừ, không phải là Vương gia thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì có thể chiếm đoạt dân nữ. cái gì bán mình khế, lại còn mười năm, xuống địa ngục mà lấy, ta căn bản là không ký qua.”

           “Vậy sao? Thế nhưng giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, trên đó còn có dấu tay của ngươi. Bản vương có chứng cứ trong tay, sao có thể nói là bản vương nói bậy chứ.”

           Viêm Dạ móc ra tờ khế bán thân cầm trong tay thưởng thức.

                                                     Chương 29: Hu hu, lỗi ở đâu chứ?

           Mạc Vi Miên hai mắt nhìn chằm chằm đột nhiên ở đâu ra một tờ giấy bán thân, trong lòng một trận hồ nghi, ngẫm lại, đưa tay cầm lấy nó nhìn xem.

           Nàng vẻ mặt không tin nhìn Viêm Dạ, con mắt chuyển qua nhìn tờ giấy trong tay hắn.

           Không thể nào? Thu lại ánh mắt, không hoa mắt, đó chính là thực sự, mặt trên còn có ngón tay cái ấn.

           Mạc Vi Miên thoáng cái trợn tròn mắt, sao có thể?

           Nàng thực sự đã ký vào khế ước bán thân, nhưng sao mình lại không nhớ một chút gì ?

           “Không tin, không tin, ta không tin, này nhất định là giả, đó không phải dấu tay của ta.”

           Mạc Vi Miên trừng mắt hắn quát.

           “Ngươi nếu không tin, có thể nhìn lại tay của mình xem còn có cái gì hay không?” Viêm Dạ nhìn lại, khóe môi khó có được câu dẫn ra một tia mỉm cười.

           Tay?

           Mạc Vi Miên nghi hoặc giơ lên hai tay nhìn thì thấy ngón tay cái bên bàn tay phải còn dính một chút mực đỏ, nàng quay đầu nhìn lại dấu tay trên tờ khế ước.

          “A ——” nàng thực sự không biết nên dùng cái gì phản ứng, không thể làm gì khác hơn là dùng cách thét chói tai để phát tiết nỗi kinh sợ trong lòng.

           Hu hu, sao có thể như vậy? Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao nàng một điểm đều không nhớ rõ?

           Ách, chẳng lẽ là tối hôm qua. . .

           Khi đó nàng vốn là tưởng giả chết, ai biết thế nào lại ngủ lúc nào không biết, sau đó bị lừa bán sao?

           “Uy, ngươi kêu đủ chưa?” Tô Yên Vận chịu không nổi che lại lỗ tai.

           “Không tính, không tính, ngươi rõ ràng chính là nhân cơ hội giở trò.” Mạc Vi Miên trợn trừng mắt nhìn hắn.

           “Bản vương nói tính là tính.” Viêm Dạ nhàn nhạt quét mắt qua nàng, khóe môi khẽ nhếch, cười đến thỏa mãn.

           Mạc Vi Miên chán nản, đột nhiên đầu óc xoay chuyển, nàng đột nhiên cười một cách giảo hoạt.

           “Vậy có nghĩa là sau này ta có thể đi ra ngoài vương phủ phải không?”

           Viêm Dạ nhìn nàng sửng sốt, lập tức gật đầu: “Ân, là có thể.”

           “Như vậy a, ta đây không còn ý kiến gì nữa.” Mạc Vi Miên nàng nói là gió là gió, nói mưa là mưa, vẻ mặt không còn gì để nói nhún nhún vai.

           Mọi chuyện giải quyết xong, nàng mới phát hiện bụng đã đói cồn cào, hai mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn ngon mà nuốt nuốt nước bọt.

           Mâu quang hơi chuyển, không khách khí đặt mông ngồi xuống ghế.

                                                     Chương 30: Cò kè mặc cả

           Bọn hạ nhân nhìn một màn quỷ dị trước mắt đều ngây ngốc không có phản ứng.

           Tô Yên Vận trừng mắt nhìn nàng, chán ghét nhăn lại mi.

           Còn Viêm Dạ diện vô biểu tình tiếp tục dùng bữa, bên cạnh còn thừa ra một đôi đũa chính là hắn cố ý sai người chuẩn bị cho nàng dùng.

           Mạc Vi Miên vừa ăn đầu óc vừa trộm nghĩ, dù sao mình cũng phải ở lại đây một năm, cái gì bán mình, cái gì mười năm, nàng cũng đâu cần phải lo lắng.

           Nói lầm bầm, chờ nàng ra khỏi phá vương phủ này, thì tự do rồi, lo gì chứ.

           Viêm Dạ như vô tình tà liếc Mạc Vi Miên, nhếch môi không để lại vết tích mỉm cười.

           Trong lòng nàng đang toan tình cái gì hắn đều biết rất rõ, nếu cứ để nàng dễ dàng chạy khỏi lòng bàn tay của mình thì hắn không còn gọi là Viêm Dạ.

           “Vương gia, ta hình như là thiếp thân nha hoàn của ngài?”

           Mạc Vi Miên ăn, đột nhiên giơ lên khuôn mặt hướng hắn hắc hắc nở nụ cười.

           “hình như?”

           Viêm Dạ bên môi gợi lên nụ cười khẽ, nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng.

           “Ta nếu đã là thiếp thân nha hoàn của ngài, cùng người khác tự nhiên là bất đồng, ngoại trừ hầu hạ ngài ra, ta sẽ không cần phải làm gì nữa có phải không?”

           Tiện nghi bị hắn chiếm, thế nào cũng phải đòi lại một ít công bằng ah.

           Nàng không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, mệt chết người.

           Ách, tốt nhất là ngoại trừ hắn ra nàng chính là người lớn nhất trong phủ, như vậy thì không ai dám khi dễ tới nàng nữa.

           Viêm Dạ khẽ liếc nhìn Mạc Vi Miên tựa hồ biết nàng đang lo lắng cái gì, trên mặt hắn hiện lên mỉm cười.

           “Trong phủ ngoại trừ bản vương thì ngươi là lớn nhất, như vậy có thể được rồi chứ?” Viêm Dạ như vậy vừa nói, thì tương đương với cho nàng quyền lực.

           Cảm giác được sủng ái, tựa hồ cũng không đên nỗi nào ah.

           Chỉ có Viêm Dạ hắn mới có thể khi dễ nàng, người khác đều mơ tưởng động vào một cọng tóc của nàng a. Một loại dục vọng độc chiếm không hiểu nổi lên. Mạc Vi Miên nở nụ cười ngọt ngào, không lưu ý tới sắc mặt của hắn kia trong nháy mắt có tia biến hóa.

           Nàng muốn ra phủ không có ai dám cản nàng rồi? Hắc hắc.

           Tô Yên Vận giật mình đến cằm đều rớt xuống, thái độ của Vương gia đối với nữ nhân này đã đủ làm cho nàng tức giận rồi, lại còn cho nàng ta có quyền lực ở trong phủ. nàng oán hận cắn chặt môi dưới.

           Hừ, nữ nhân đáng chết, các nàng từ giờ thù kết thành núi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro