Xuyên qua thật đặc biệt: Sủng tỳ đùa giỡn vương gia (C.01 - C.11)
Chương 1: GẶP PHẢI TÊN THẦN KINH
Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó.
“Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình.
Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn.
Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa.
“Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Mạc Vi Miên nâng mắt lên, hung tợn trừng mắt trước tên nam nhân xa lạ, nhã nhặn trắng nõn, trông thế nào cũng thấy giống bộ dáng của trẻ con, chính là, nếu không có chuyện gì sao hắn cứ nhìn cô mà cười chứ, bọn họ lại không quen biết.
Sắc lang?
Biến thái?
hu hu hu, ngày hôm nay của cô không đen đủi đến mức đó chứ?
“Mạc Vi Miên tiểu thư.” tên nam nhân nhã nhặn trắng nõn mỉm cười mở miệng nói.
“Anh là ai? tại sao biết tên của tôi?” Mạc Vi Miên bỗng nhiên vẻ mặt cảnh giác theo dõi hắn, theo bản năng lui về phía sau.
“Cô không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại cô.” Giống như nhìn ra sự khẩn trương của Mạc Vi Miên, nam nhân nhã nhặn trắng nõn vẻ mặt thân mật mỉm cười nói.
“hừm, vậy xin hỏi có chuyện gì?” Mạc Vi Miên thuận miệng ứng phó, nhắm cơ hội chuẩn bị chạy lấy người, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, có phải mình đụng phải tên biến thái hay không.
“Mạc Vi Miên tiểu thư, xin hỏi cô có nghĩ muốn xuyên không không?” nam nhân nhã nhặn trắng nõn trên mặt vẫn là vẻ thân mật mỉm cười nhìn cô.
“Đồ thần kinh!” Mạc Vi Miên sợ run một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, sau khi bật ra một câu chửi thề cô lập tức đi lách qua người hắn.
Chương 2: TÊN THẦN KINH LÀ THẦN TIÊN
Hôm nay vận trình của Mạc Vi Miên cô khẳng định là đen đến không tưởng được, đầu tiên là bị bạn thân cho leo cây, còn bây giờ thì gặp phải một tên thần kinh, không thể chịu đựng được nữa.
“Khoan đã, Mạc Vi Miên tiểu thư, ta thật sự không phải người xấu, thật ra ta là thần tiên.” nam nhân kia lại đứng chắn trước mặt Mạc Vi Viên giải thích.
Mạc Vi Miên mắt trợn trắng, ban ngày ban mặt, sao lại có một tên thần kinh đi chặn đường của người khác như vậy, chẳng những hỏi cô có muốn xuyên không hay không, còn nói chính mình là thần tiên, không phải kẻ xấu thì tám phần là đồ điên.
“A!”
Mạc Vi Miên bỗng nhiên kinh kêu một tiếng, hai mắt chớp chớp, cô cư nhiên đang ở trạng thái lơ lửng, đứng giữa không trung. Mạc Vi Miên có chút choáng váng, trong lòng không ngừng tự nói chính mình đang nằm mơ, đúng vậy rồi, nhất định là ở trong mộng.
“Tin ta đi, ta thật sự là thần tiên.” nam nhân nhã nhặn trắng nõn cô còn đang ngẩn người, mỉm cười nói.
“Anh thật là thần tiên?” Mạc Vi Miên ngây ngẩn nhìn hắn, trời ạ, thế giới này thực sự có thần tiên? Đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn hắn, bỗng nhiên đại não của cô tua lại một hồi sự: “Đợi chút, anh vừa mới hỏi tôi có muốn xuyên không hay không? Vậy là có ý tứ gì?”
“Là như vậy, Năm cô sinh nhật 20 tuổi không phải đã ước mình có thể một lần xuyên không sao, những nguyện ước này đều được để trong bình nguyện ước*, mà mỗi năm một lần bọn ta sẽ thực hiện ngẫu nhiên một nguyện ước, và nguyện ước ngẫu nhiên lần này là của cô, cho nên cấp trên cố ý phái ta đến thực hiện điều ước của cô.”
Sinh nhật?
nguyện ước?
“Ý cua anh là, tôi có thể xuyên không sao?” quản hắn có thật là thần tiên hay không, không công đưa tới cơ hội tội gì không cần, khó có được cơ hội xuyên về quá khứ, thật là thích.
“Phải “
“Tôi có thể xuyên không về thời cổ đại chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Tôi còn muốn xuyên đến nơi có thể ngắm những anh chàng đẹp trai nữa.”
“. . .”
“Mấy anh soái ca đó phải là Vương gia, thiếu gia và vân vân, mà nhất định phải có thật nhiều tiền.”
“. . .” nam nhân nhã nhặn trắng nõn trên mặt lộ vẻ mỉm cười không rõ ý tứ.
“Còn nữa, còn nữa. . .” Mạc Vi Miên càng nói càng hưng phấn.
Còn nữa? Còn nữa cái rắm, cho cô xuyên không đã là sai lầm, đừng có được voi đòi tiên!
“Kỳ hạn là một năm, một năm sau ta sẽ xuất hiện mang cô trở về.” Một hơi nói xong, không để cho Mạc Vi Miên cơ hội phản ứng, tay hắn lập tức đẩy ra, làm cho cô nhanh chóng xuyên không.
Sợ chính mình phải tiếp tục nghe những đòi hỏi của cô, không thèm để ý đến phong độ của một thần tiên hắn búng tay một cái khiến cho cổ họng của Mạc Vi Miên không thể phát ra chút âm thanh nào nữa.
Chương 3: ĐẶT MÔNG LÊN MẶT MỸ NHÂN
Hoàn Thánh quốc, thần đế năm thứ 5, đất nước trong thời kỳ thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, bên trong kinh thành một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Đầu mùa xuân, cỏ cây tươi xanh, chim chóc bay lượn, đình viện của Cung Thân Vương phủ trăm hoa nở rộ, trong phủ chỉ có duy nhất thị thiếp Tô Yên Vận, đang ngồi ở ngự hoa viên ngắm hoa, hai nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Hai tháng trước, nàng còn chưa được chuộc thân, vốn là hoa khôi tối nổi danh trong kinh thành, không biết có bao nhiêu nam nhân vì có thể nhìn thấy nụ cười của nàng mà bỏ ra cả ngàn vàng, nhưng nàng cũng không thèm ngước nhìn lấy một cái, chỉ duy nhất đối với vị nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt kia lại nhớ mãi không thôi.
Trong phủ cũng chỉ có một vị thị thiếp là nàng, nàng nghĩ đến mình có thể dễ dàng dùng mỹ mạo cùng thủ đoạn để ngồi vào vị trí của Vương phi, nhưng ai có thể ngờ, trên mặt hắn đều là một biểu hiện lạnh như băng, ngay cả ở trên giường cũng không có lấy nửa điểm ôn nhu.
Cho dù bị trở thành công cụ tiết dục, Tô Yên Vận đối với người nam nhân tuấn mỹ này lại vừa yêu vừa hận.
Nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ kia, kìm lòng không đậu mà gọi tên hắn, Tô Yên Vận trong lòng lại một mực thống hận, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho một nam nhân lãnh tình từ trước đến nay đối với nàng ta nhớ mãi không quên.
“A! ! !”
Cũng không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, đối với sự việc đột nhiên xảy ra, hai nha hoàn đều bị dọa trợn tròn mắt, ánh mắt mở to hết cỡ, không dám tin nhìn nữ nhân từ đâu rơi xuống .
Một cái mông đang trình ình đặt trên khuôn mặt mỹ lệ của Tô Yên Vận, phải nói là nàng giống như đang nhìn thấy một bức tranh đáng sợ.
Mạc Vi Miên ăn đau nhăn lại mi, tên thần tiên thối tha kia, tự dưng không thèm báo trước đã đem cô ném đến nơi này.
Ách, kỳ quái, mông của mình hình như đang ngồi lên cái gì thì phải?
Cúi đầu vừa thấy, Mạc Vi Miên phát hiện mông của mình đang trong tình trạng buồn cười nhất lịch sử đó là được đặt trên một gương mặt đầy mỹ lệ. Cô ngây người một giây, sau đó không thể tin được trừng mắt nhìn, không cười nổi ra tiếng, mà là lập tức đứng dậy.
Trong lòng lại hận không thể đem tên thần tiên chết tiệt kia ra mắng cho chết đi, rõ ràng Mạc Vi Miên cô nói là muốn xuyên không đến nơi có mỹ nam, thế mà hắn lại cho cô rơi trúng vào mặt mỹ nhân mới tức chứ.
Mạc Vi Miên vừa thẹn vừa mắc cỡ thối mặt, đi đến chỗ mỹ nhân bị cô rơi trúng xem thử.
“Nè, cô không sao chứ? Vừa rồi, tôi không phải cố ý, thật sự rất rất xin lỗi.” Nhìn vị mỹ nữ suýt nữa chết ngất kia, Mạc Vi Miên đành phải thành tâm liều mạng giải thích.
Chương 4: HIỂU NHẦM THÔI MÀ, TÔI KHÔNG PHẢI THÍCH KHÁC
Tô Yên Vận bộ mặt vặn vẹo, nàng tức giận đến toàn thân phát run, trên mặt phấn trang đều bị biến dạng, tiện nữ này không biết ở đâu chui ra cư nhiên đặt mông ngồi lên mặt của nàng.
“Chủ tử!”
“Có thích khách!”
Rốt cục hai nha hoàn kia cũng hoàn hồn trở lại, hét lên một tiếng, mọi người lập tức loạn thành một đoàn, chạy nhanh đến chỗ của Tô Yên Vận.
Chủ tử?
Thích khách đâu?
Mạc Vi Miên giật mình, ách, cô rốt cuộc xuyên đến nơi nào vậy?
Mông còn ngồi vào mặt người ta nữa chứ?!
Hu hu hu, bậy giờ biết làm thế nào đây? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, cô đâu phải là thích khách gì chứ!
“Ngươi là ai?” Tùy ý để cho nha hoàn đỡ mình dậy, Tô Yên Vận nhìn nữ nhân ăn mặc kỳ quái trước mặt, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên.
“Ách, chuyện này, ta là Mạc Vi Miên, đi ngang qua, hắc hắc, quấy rầy đến cô thực ngại quá.” Mạc Vi Miên xấu ngại ngùng cười cười, tay chân khua khoắng lung tung.
“Đi ngang qua? Hừ, nói, là ai phái ngươi tới mật thám vương phủ!” Tô Yên Vận một chút cũng không tin lời của Mạc Vi Miên, trợn mắt nhìn cô mắng.
“Thật sự, tôi chỉ đi ngang qua, không cẩn rơi nhầm xuống đây mà thôi.” Nói thật mà người ta không tin, Mạc Vi Miên đành phải giả vẻ mặt đau khổ giải thích.
Bởi vì cô xuất hiện khiến cho một đám người nhốn nháo, đến ngay cả thị vệ cũng chạy tới, Mạc Vi Miên khóc không ra nước mắt.
Hu hu hu, những người xuyên qua ăn mặc giống như cô thì sẽ bị coi là thích khách sao?
Giây đầu tiên xuyên qua, mông của cô ngồi lên mặt mỹ nhân người ta không nói làm gì, bây giờ còn biến thành thích khách.
Mạc Vi Miên cô không có khả năng ở lại đây ngoan ngoãn để người bắt, bộ não của cô lập tức lóe lên 36 kế, chạy là thượng sách.
“Thích khách trốn qua bên kia rồi.”
“Thích khách ở trong này.”
“A! Mau bắt lấy khách.”
Mạc Vi Miên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem thị vệ đuổi theo không, một đường trốn đông trốn tây, trong lòng một khóc thầm, kính nhờ các ngươi đừng kêu được không, cô thật sự không phải thích khách mà.
Hu, Cô hối hận rồi, tiểu thuyết đều là gạt người, cô không muốn xuyên qua nữa đâu, cô muốn về nhà!
Chương 5: VÀO NHẦM PHÒNG VƯƠNG GIA
Mạc Vi Miên thở hổn hển, chạy trối chết, nghe thấy phía sau có động tĩnh, chỉ biết thị vệ đã đuổi kịp đến đây, đại não cô đã sớm loạn, nhìn thấy có cửa phòng, ánh mắt phút chốc sáng lên, như người ngã xuống vực vớ được sợi dây, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa trốn vào bên trong.
Đi vào bên trong, giống như được ngăn cách với thanh âm bên ngoài, Mạc Vi Miên rốt cục hơi an tâm một chút, tầm mắt nhìn vào trong phòng, rất yên tĩnh, giống như không có ai, cơn tò mò lập tức nổi lên, nước miếng nghẹn họng, cô nhẹ nhàng bước sâu vào bên trong.
“Vương gia, trong phủ xuất hiện thích khách.”
Tử Hiên Viện là cấm địa trong phủ, không có Vương gia cho phép, bất cứ ai cũng không được bước vào, nếu không phải trong phủ đột nhiên xuất hiện thích khách, thị vệ cũng không dám đứng ở bên ngoài lên tiếng quấy nhiễu người ở bên trong.
Mà Mạc Vi Miên nghe được bên ngoài truyền đến thị vệ thanh âm, sợ tới mức chạy nhanh đi tìm nơi trốn, chỉ sợ thị vệ đột nhiên vọt thì cô biết làm sao bây giờ.
“Cút!” thanh âm lạnh như băng ngàn năm từ bên trong truyền ra.
Mạc Vi Miên sợ hãi đến mức run rẩy, hu hu, hóa ra trong phòng có người, may là cô đã không đi sâu vào trong, cô vỗ vỗ ngực tự an ủi mình.
Nghe thấy Vương gia nổi giận, bên ngoài thị vệ không ai còn lá gan lên tiếng, liền lui ra ngoài tiếp tục tìm thích khách.
Thử hỏi lấy võ công của Vương gia , trong thiên hạ có ai có thể làm bị thương hắn.
Gian ngoài lập tức im lặng xuống, Mạc Vi Miên tạm thời cũng không dám đi ra ngoài, đành phải ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, nhưng cô lại sợ bên trong Vương gia đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Vi Miên lại càng đứng ngồi không yên, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cứ như vậy im lặng quỷ dị hơn nửa ngày, người ở bên trong vẫn không có nửa điểm phản ứng, Mạc Vi Miên trong lòng lại tò mò không yên mà hoạt động chân, chậm rãi đi vào bên trong.
Có mùi rượu, nồng nặc mùi vị, Mạc Vi Miên hai mi nhíu chặt lại.
Cả không gian tràn ngập mùi vị cồn mà cô ghét nhất, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trái sang phải, cách không xa trên chiếc giường, một nam nhân không biết có phải uống rượu say đang ngủ hay không.
Nhìn kỹ, ánh mắt Mạc Vi Miên bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của vị nam, ngũ quan thực anh tuấn, đúng là soái ca a.
Nhưng ánh mắt của hắn lại có chút ưu thương, nhìn thấy khiến người ta thật đau lòng.
Chương 6: ANH CHÀNG SAY RƯỢU LÀ CỰC PHẨM SOÁI CA!
Ách, hắn giống như…đang ngủ đi?
Mạc Vi Miên nhẹ nhàng bước lại gần chỗ anh chàng đẹp trai, thật là một sự hưởng thụ của cuộc sống.
Anh chàng đẹp trai này hình như thật sự đang ngủ?
Mạc Vi Miên tâm tư ngứa ngáy, là nữ nhân ai cũng đều thích thưởng thức trai đẹp, nói cho cùng, đâu phải lúc nào cũng có trai đẹp để mà ngắm chứ?!
Không ăn một chút đậu hủ, thì thật có lỗi với chính mình mà?
Giống như là thiên sứ cùng ác ma đang tranh đấu, trong lòng Mạc Vi Miên vẫn giằng co cả buổi, Mạc Vi Miên nuốt nuốt nước miếng, quyết định tiến gần thêm chút nữa.
Mạc Vi Miên hơi hơi cúi xuống một chút, wow…! cực phẩm a, nhìn gần thực vô cùng đẹp trai a, hại cô tim đập dữ dội.
Chỉ là nhìn còn chưa đủ, Mạc Vi Miên liền càng nhịn không được nghĩ muốn dùng tay thực nghiệm, lại sợ làm anh chàng đẹp trai này tỉnh dậy, hai phe đối lập trong cùng một con người cô đang giao chiến thì đột nhiên anh đẹp trai bỗng mở mắt, cô sợ tới mức bật thẳng người lên rồi bước lùi về sau.
Khoan đã, màu lam sao? mắt của anh chàng đẹp trai này cư nhiên là màu lam? Cô lại nhìn ánh mắt người ta mà ngẩn ngơ, cổ đại cũng có con lai sao?
“Cái này, anh. . . Đừng hô, tôi không phải thích khách, thật đó.” Bị hắn dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, Mạc Vi Miên nhịn không được đỏ mặt, có điểm không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Tuyết Nhi?” ngữ khí ôn nhu mang theo vài phần không xác định.
A?
Tuyết Nhi?
Ai?
“Oa a! !” Mạc Vi Miên còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn kéo lại, cô sợ tới mức hét lên một tiếng.
Ai ngờ chuyển cái mắt, liền thấy hắn xoay người đem chính mình đặt ở dưới thân.
Mạc Vi Miên bị dọa choáng váng, cô hiển nhiên có chút lờ mờ không hiểu chuyện gì xảy, sắc mặt ngơ ngác.
“Tuyết Nhi, thật là nàng sao? Tuyết Nhi. . .” Không biết Vương gia Viêm Dạ là say thật hay say giả, hắn ôn nhu sờ lên gương mặt của Mạc Vi Miên, miệng lẩm bẩm.
“Tôi không phải Tuyết Nhi, anh nhận nhầm người rồi.”
Thấy hắn đột nhiên kích động hôn mình, Mạc Vi Miên sợ hãi, giãy dụa, nghĩ muốn đẩy hắn ra.
Chương 7: HU HU, NỤ HÔN ĐẦU TIÊN BỊ CƯỠNG ĐOẠT
Sắc mặt đỏ bừng, mặc cho Mạc Vi Miên cố gằng thế nào cũng không thể làm hắn xê dịch chút gì, cô thật sự sợ đến độ muốn khóc.
Hu hu hu, Mạc Vi Miên cô như thế nào không phải bị quy là thích khách thì lại bị người ta coi là thế thân, còn bị cưỡng đoạt mất nụ hôn đầu nữa chứ.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta.” Viêm Dạ ý loạn tình mê gọi tên nữ nhân của hắn, giống như muốn cho người dưới thân hắn thu nhập vào cơ thể của mình .
Nếu nói Viêm Dạ hắn có cái gì không chiếm được, cũng chỉ có nữ nhân này, Lâm Sơ Tuyết.
Hắn dùng hết tâm tư nhưng vẫn không đổi được nụ cười của nàng đối chính mình, mặc kệ với bất cứ ai đều có thể hòa nhã còn đối hắn lại cố tình lãnh đạm.
“Anh. . . tôi đã nói tôi không là cái gì tuyết. . . Ngô. . . Không. . .”
Nói đến một nửa, môi bỗng nhiên bị người hung hăng ngăn chặn, Mạc Vi Miên ánh mắt mở thật to, ngay cả hô hấp cũng quên.
Nụ hôn đầu tiên, hu hu hu, nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu tiên gìn giữ suốt hai mươi mốt năm, ngay cả một cánh tay nam nhân cũng chưa được phép chạm vào, cứ như vậy bị người cướp đi, càng tức giận chính là, nam nhân cường hôn của cô còn nhận cô là một người khác.
“Không. . . Phải ngô ngô. . . Tôi. . .” Mạc Vi Miên thở hổn hển muốn tách rời khỏi môi hắn, cả cổ đều đỏ, vừa thẹn vừa hoảng mở miệng.
Mặc kệ cô dùng cách nào cũng không trốn thoát đôi môi của hắn, rất nhanh lại bị ngăn chặn.
Cô vốn ngây ngô lại không có kinh nghiệm trong chuyện này, bị hôn đến mức không thở nổi, nam nhân sức nặng lại đè lên người hại cô chỉ có thể nằm bất động, mùi rượu nồng nặc làm cô rất khó chịu.
“Tuyết Nhi.” Cảm giác được người dưới thân giãy dụa, Viêm Dạ dường như trấn an, thấp giọng ôn nhu gọi tên cô.
Mạc Vi Miên chỉ ngây ngốc nhìn hắn, có chút rơi vào đôi mắt màu lam tràn đầy nhu tình của hắn, động tác phản kháng cũng bất tri bất giác ngừng lại.
Rõ ràng là một đôi mắt thật đẹp, vì cái gì lại có bộ dáng giống như rất thống khổ? Hại lòng của cô không hiểu có tia co rút đau đớn, cùng cảm giác tò mò .
“Đau. . .”
Nam nhân say rượu nhiên sờ soạng lung tung quần áo của cô, tựa hồ không biết làm sao để cởi đống quần áo lằng nhằng này ra, có chút thô bạo khiến cô bị đau.
Mạc Vi Miên thần kinh nháy mắt thanh tỉnh, hung hăng khinh bỉ chính mình, tình huống nguy hiểm như vầy đầu óc để đâu không biết, cư nhiên lại có cảm giác đồng tính với hắn.
Chương 8: BẮT BUỘC OOXX (1)
“Tuyết Nhi, vì cái gì muốn cự tuyệt ta, trong lòng nàng trừ bỏ họ Mộ Dung Sở, thì không thèm nhì đến ta sao?” Viêm Dạ nắm hai tay Mạc Vi Miên ấn lên trên đầu, đôi mắt lam sâu thẳm lộ ra đau đớn, bên môi thoáng hiện nụ cười khổ.
“Anh hãy nhìn cho rõ đã, tôi thực không phải Tuyết Nhi, tôi tên là Mạc Vi Miên.”
Cảm giác được gương mặt hắn kia nổi lên biến hóa, Mạc Vi Miên sợ hãi tóc gáy dựng đứng, không dám lại lộn xộn, sợ kích động đến đến hắn.
Viêm Dạ lẳng lặng nhìn chằm chằm Mạc Vi Miên, mang theo vài phần men say chậm rãi mở miệng: “Không phải Tuyết Nhi?”
Người uống say rất khó nhận biết rõ sự tình, thấy hắn dao động, Mạc Vi Miên cao hứng “Phải” một tiếng, liều mạng thẳng gật đầu.
“Tôi tên là Mạc Vi Miên, bởi vì không cẩn thận rơi nhầm xuống đây, thị vệ lại nói tôi là thích khách, tôi đã giải thích rằng chỉ là hiểu nhầm, bọn họ cư nhiên vẫn cứ đuổi theo. . . Ngô. . .”
Nói còn chưa nói hết, môi lại bị hung hăng ngăn lại, Mạc Vi Miên không biết lại là vấn đề gì đây, choáng váng vài giây, ánh mắt vẫn mở trừng như cũ, trong lúc nhất thời bị đả kích, cô quên phải giãy dụa.
Viêm Dạ căn bản không chú ý cô đang nói cái gì, trực giác của hắn chỉ nghĩ đến cô vì nam nhân khác mà cự tuyệt mình, lại thấy đôi môi đỏ mọng của cô cứ hé ra hợp lại, giống như đang câu dẫn hắn, tình dục trong mắt càng phát ra nóng rực, hết hôn rồi lại bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Nàng cắn ta!” Môi bỗng nhiên truyền đến một trận đau, Viêm Dạ không thể không buông Mạc Vi Miên ra, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô.
“Cắn ngươi thì thế nào! Ngươi, tên hỗn đản này, đại sắc lang, mau cút ngay cho ta.”
“Chưa từng có người có thể làm bị thương ta, nàng là người đầu tiên, cũng là cuối cùng.” Viêm Dạ hơi hơi nheo lại hai tròng mắt, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh.
Hắn không tin, Viêm Dạ hắn lại không thể chiếm được nữ nhân này.
“Hừ, ngươi nếu dám tùy tiện chạm vào ta, ta liền cắn chết ngươi!”
Ngoài miệng tuy rằng là hung ba ba chửi bậy, nhưng thực tế là cô đang bị người ta đè lên lại còn lạnh lùng nhìn chằm chằm nữa, Mạc Vi Miên trong lòng vẫn là nhịn không được sợ hãi mà phát run.
Hu, cô thề, về sau sinh nhật không bao giờ … tùy tiện hứa nguyện nữa, thật đáng sợ.
Thần tiên thần tiên, ngươi ở đâu, mau ra đây đem ta đưa trở về, ta không xuyên không nữa, đánh chết cũng không xuyên không nữa.
Hu hu hu.
Chương 9: BẮT BUỘC OOXX (2)
Viêm Dạ nhẹ cười giễu một tiếng, nhìn Mạc Vi Miên tức giận mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt màu lam nhiễm đầy dục vọng dần chuyển sang tối tăm như trời đêm, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn mỹ trên mặt càng trở nên thâm trầm.
Càng không chiếm được, càng điên cuồng cố chấp.
“Tuyết Nhi, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.” Viêm Dạ kích động hôn Mạc Vi Miên, trên tay động tác càng ngày càng thô bạo.
“Tránh ra tránh ra, ta không phải Tuyết Nhi, ta không phải. . .” Phản kháng vô dụng, Mạc Vi Miên gấp đến độ khóc, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu rơi chảy ra.
Hu hu hu, chuyến xuyên không của cô thật không hay chút nào, là ăn đủ mới đúng, nụ hôn đầu tiên không có cũng không sao, không nghĩ đến cuối cùng ngay cả trong sạch đều mạc danh kỳ diệu mà mất.
Sức nặng thân thể ép tới Mạc Vi Miên thở không nổi, dù có giãy dụa như thế nào cũng không trốn khỏi tên nam nhân đó, cô tức giận đến hai mắt đỏ bừng, đại não trống rỗng, há mồm liền hung hăng cắn vào bờ vai của hắn.
“Nhả ra.”
Viêm Dạ không kêu nửa tiềng, cau mày nâng lên mắt, thực mất hứng nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút kinh ngạc, Tuyết Nhi ôn nhu như vậy từ khi nào thì trở nên giống một con mèo hoang giương nanh múa vuốt ?
“Hỗn đản! Sắc lang! Bộ dạng đẹp trai liền giỏi lắm sao, nhận sai người cũng được sao, đừng tưởng rằng uống rượu là có thể tùy tiện khi dễ người ta, ta mới không thèm làm thế thân của người khác, mở to hai mắt cá chết của ngươi ra mà nhìn cho rõ đây, ta có điểm nào lớn lên giống Tuyết Nhi!”
Mạc Vi Miên giận không thể hét thật to vào mặt của hắn, hai tay hai chân không thể mặc sức đánh, đá hắn cho hả giận. Viêm Dạ lại dễ dàng chế trụ động tác của cô, từ trên cao nhìn xuống chợt có chút trầm tư, men say tựa hồ đã giảm, đầu óc có vài phần thanh tỉnh.
“Ngươi là ai?” Nhìn chằm chằm nữ nhân quần manh áo rách xa lạ dưới thân, Viêm Dạ khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia sát ý.
“Cái gì?” Đối với sắc mặt bỗng nhiên thay đổi 180 độ của Viêm Dạ, Mạc Vi Miên hiển nhiên chưa thể phản ứng kịp.
“Nói!” Viêm Dạ mâu quang lạnh lùng, không chút nào lưu tình hung hăng nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hai tay liều mạng đánh vào người hắn, đến mức huyết khí bốc thẳng lên đỉnh đầu, vừa sợ hãi run rẩy, trong bộ não trống rỗng của cô bỗng hiện lên một suy nghĩ rằng mình sẽ bị giết chết, sẽ bị giết chết.
Hu hu, sao mọi chuyện lại chuyển thành như vầy?
Viêm Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vi Miên, thấy cô sợ hãi đến mức đỏ bừng mặt, hai tròng mắt hoảng sợ trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn hiện lên tia kỳ dị không đành lòng cùng thương tiếc, động tác trên tay bất giác giảm bớt lực đạo.
Chương 10: Đánh Vương gia hôn mê
Thấy Viêm Dạ có tia lơi lỏng, tận dụng thời cơ Mạc Vi Miên lập tức trừng mắt với hắn, dùng đầu gối hung hăng đánh vào cấm địa của hắn, Viêm Dạ quả nhiên ăn đau, lập tức rời khỏi người cô.
Mạc Vi Miên sợ tới mức chạy nhanh bò dậy, hai tay bối rối, không để ý trên tay mình cầm thứ gì cứ thế nhằm vào sau ót của hắn đánh tới, Viêm Dạ không thể tin được trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Nữ nhân chết tiệt!
Kinh hô một tiếng, Mạc Vi Miên vội ném hung khí trên tay xuống, nhìn trân trối vào thân thể trước mặt, trong lòng khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi tiến lại gần hắn, ngón tay cô để nhẹ lên trước mũi của Viêm Dạ, cảm giác được hắn còn có hơi thở, trên mặt nhất thời nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tựa như mọi khí lực trên người đều bị rút cạn, Mạc Vi Miên vô lực ngồi phịch xuống đất, hu hu, không sao rồi, thật là tốt.
Ngây dại một hồi, phút chốc nghĩ tới cái gì, Mạc Vi Miên nhảy dựng lên.
“Thần tiên, ngươi ở đâu, mau ra đây, ta không xuyên không nữa, ta muốn đi về, ngươi mau đưa ta trở về!” Mạc Vi Miên nhìn quanh không gian trong phòng kêu lên.
“Kỳ hạn chưa tới, ta không có khả năng đưa cô trở về.” Thần tiên không xuất hiện, nhưng lại truyền ra thanh âm của hắn.
Cái gì?
“Ta mặc kệ, dù sao ta không muốn xuyên nữa, ta phải đi về! Ta phải đi về!” Mạc Vi Miên hoảng loạn rống.
“Đây là quy định, ta cũng bất lực, cô cứ an tâm ở nơi này một năm đi.”
“An tâm cái quỷ, ngươi không phát hiện ta thiếu chút nữa đã bị sắc lang làm trò xằng bậy sao, còn tiếp tục ở lại đây cái mạng nhỏ của ta sẽ không bảo toàn được mất!”
Nghĩ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi, Mạc Vi Miên liền tức giận đến phát run, có điểm hối hận sao vừa rồi không đập cho tên sắc lang kia thêm phát nữa, cô quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên sắc lang đang bất tỉnh nhân sự kia.
“Không phải bậy giờ cô vẫn rất tốt đó sao. Yên tâm, cô ở đây một năm, nhất định bình an vô sự.”
“Yên tâm sao, ta mới không cần, ngươi mau đưa ta trơ về. . . Không đúng, ngươi rõ ràng trứng kiến hết mọi chuyện vừa rồi có phải không, ngươi cư nhiên tránh ở một bên xem, cũng không đến cứu ta, ngươi, tên thần tiên hỗn đản này làm ăn cái kiểu gì không biết!”
Hu hu, cô thiếu chút nữa bị người ta cường bạo mà tên thần tiên xấu xa kia lại có thể yên tâm thoải mái đứng nhìn!
Tên thần tiên thối tha, đáng chết, huhu.
Chương 11: Hức, cô thật sự hối hận a!
“Cấp trên có quy định, trừ phi là có nhiệm vụ, bằng không, không thể tùy tiện hiện thân.”
Câu này mà hắn cũng dám nói ra được sao, nghe chẳng có chút trách nhiệm gì cả.
“Ngươi mau ra đây, ngươi tin hay không ta sẽ tố cáo ngươi với cấp trên của ngươi.” Mạc Vi Miên cô thực sự thực sự tức giận rồi, trừng mắt nhìn không khí.
“Được rồi, cứ như vậy đi, nếu để cấp trên biết kỳ hạn chưa tới mà ta lại một mình chuyện với cô thì ta sẽ bị trừ lương.”
“Gì? Ê, ngươi đừng đi, mau trở lại cho ta! thần tiên thối! thần tiên xấu xa!”
Kêu nửa ngày, một chút phản ứng cũng không có, Mạc Vi Miên một bụng hỏa ngồi vào ghế, hai mắt đảo qua đảo lại, trên mặt thoáng nét trầm lặng, không nửa điểm tinh thần.
Hức, hối hận quá đi mất!
Bây giờ phải làm sao đây? Ở nơi xa lạ này, bảo cô phải sống thế nào đây!
Nghĩ đến sắc lang bị cô đánh ngất xỉu kia, Mạc Vi Miên theo bản năng rùng mình một cái, nếu bị hắn bắt được, đến lúc đó cô khẳng định sẽ rất thê thảm?
Ách, trong các tiểu thuyết xuyên không đều là người ta xuyên qua cũng không phải lo ăn lo mặc, còn có một đống đại suất ca làm hộ hoa sứ giả (thần hộ mệnh), tại sao cô lại đáng thương huư teế này chứ?
Ngay tại lúc Mạc Vi Miên ủ rũ không biết thế nào cho phải, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm, cô cả kinh, hồn phách lập tức trở lại, kích động nhìn đông nhìn tây, tìm xem có cái gì có thể ẩn núp.
“Viêm Dạ, nghe nói trong phủ của huynh xuất hiện thích khách.”
Ngữ khí nghe không giống như là đang quan tâm, ngược lại là mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, tâm tình rất tốt thì phải.
Nam Cung ngọc cặp mắt anh đào xinh đẹp mỉm cười liếc nhìn thấy Viêm Dạ vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, đôi môi đẹp đẽ ngả ngớn hơi hơi giương lên, cất bước đi vào.
Thân là bạn tốt của Viêm Dạ, Nam Cung Ngọc tự nhiên biết được tửu lượng của hắn như thế nào, Viêm Dạ loại người cho dù uống rượu, cũng không có khả năng không nửa điểm cảnh giác đối với người ngoài, cho nên Nam Cung Ngọc thấy hắn không phản ứng, liền thầm cảm thấy sự tình không thích hợp.
Mạc Vi Miên trốn ở một nơi bí mật gần đó, không cần nhìn cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của hắn đang nhìn quanh phòng, cô nín thở, một chút cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hắn phát hiện ra cô.
Đến khi Nam Cung Ngọc gọi người tới mang Viêm Dạ đi, trong phòng im ắng, xác định không ai, cô mới dám đi ra, nguy hiểm thật.
Ách, điều quan trọng bây giờ là cô sẽ ở đâu đây?
Mạc Vi Miên cũng không quên ánh mắt hắn đã nhìn cô, nếu hắn tỉnh lại, có thể hay không tìm cô tính sổ? Hắn uống say như vậy, hẳn là có thể sẽ không nhớ rõ chính mình đi. . .
Huhu, cô đâu có trêu chọc ai mà lại ước lấy tai họa nhừ vầy chứ?
Ngẫm lại, không phải người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao, sắc lang Vương gia sẽ nhớ cô, lại muốn tìm cô tính sổ, khẳng định sẽ nghĩ cô đã chạy thoát thân, nhưng đâu ngờ cô lại lớn mật ở lại trong vương phủ của hắn?
Được rồi, cứ như vậy đi, dù sao cô cũng không có nơi nào để đi, tạm thời tránh ở trong vương phủ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro