Chương 47: Diệp Phạm nhếch môi: "Thật xin lỗi."
"Cắt!"
Đạo diễn kỳ quái nhìn Diệp Phạm: "Diệp Phạm, hôm nay cô sao thế? Trạng thái không tốt lắm."
Diệp Phạm chưa từng phạm sai lầm, mỗi một cảnh quay đều hoàn thành vô cùng tốt. Việc quên lời thoại như hôm nay chưa từng xảy ra, đây là lần đầu phát sinh.
Diệp Phạm nhếch môi: "Thật xin lỗi."
Hạ Hàn xem xét, anh giống như biết rõ, Diệp Phạm bởi vì cái gì mà thất thần. Anh nghiêng nghiêng đầu, nghiêng người nhìn qua. Diệp Phạm buông thõng mắt, cái cổ tinh tế thon dài, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt của cô.
Hạ Hàn nhẹ cúi người, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm. Giọng nói trầm thấp rơi xuống, khẽ chạm nhẹ vào lỗ tai Diệp Phạm: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Diệp Phạm giương mắt, đối diện với đôi mắt của Hạ Hàn.
"Em phải buông lỏng, nhanh một chút tiến vào trạng thái." Hạ Hàn nhàn nhạt nói.
Hai người bọn họ đều rất rõ ràng, Diệp Phạm bởi vì cái gì thất thần. Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua, lại có lẽ là bởi vì những điều mà Hạ Hàn quan tâm nhắc nhở.
Tâm tư của Diệp Phạm rối loạn. Đây hết thảy đều bởi vì Hạ Hàn mà thay đổi, cô vừa nhìn thấy Hạ Hàn, liền sẽ nhịn không được nhớ tới những chuyện kia.
Diệp Phạm tính tình trầm ổn, thấy sự tình phát triển càng ngày càng không theo khống chế của cô, cô đương nhiên sẽ bối rối.
Hạ Hàn chậm rãi nói, giọng điệu rất nhạt: "Sự tình khác, hiện tại đừng nghĩ lại nữa. Trước tiên đem cảnh này quay cho xong."
Diệp Phạm có thể rõ ràng trông thấy, đáy mắt Hạ Hàn có tia lo lắng. Anh đang nói cho cô, đêm qua những chuyện kia, tạm thời buông xuống. Nếu như lại bởi vì thất thần mà phạm sai lầm, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Diệp Phạm trong lòng mọi người.
Diệp Phạm đè xuống tâm tình, ánh mắt khôi phục lại sự trong sáng: "Tôi biết rồi."
Lúc này, Hạ Hàn nhẹ nhàng nói một câu.
"Xin lỗi." Thanh âm của anh chậm chạp mà trầm thấp, mang theo áy náy.
Hạ Hàn biết, nếu như không phải vì anh, Diệp Phạm sẽ không phạm sai lầm. Diệp Phạm nghe được, cô cúi đầu.
Đạo diễn trông thấy Hạ Hàn Diệp Phạm hai người đứng ở nơi đó, ông gọi một tiếng: "Hai người đến đây đi, bắt đầu quay phim."
Không khí đột nhiên bị phá vỡ, hai người đối với sự tình vừa rồi không đề cập tới. Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, rất nhanh liền nhập vai.
Ánh đèn, máy quay đã sớm bố trí xong, nhân vật chính vừa đến, tùy thời có thể tiến vào quay chụp.
Diệp Phạm đứng ở nơi đó, bả vai Hạ Hàn hơi cong, anh cúi xuống, tay ấm áp đặt lên eo của Diệp Phạm. Hạ Hàn dùng sức, ngón tay khép lại, đem cả người Diệp Phạm ôm vào trong lòng.
Lực đạo của anh rất nhẹ, tựa hồ không muốn quấy nhiễu đến Diệp Phạm. Hạ Hàn ôm lấy thân thể của cô, hô hấp của Diệp Phạm xiết chặt. Khoảng cách của hai người lập tức rút ngắn, hô hấp nhè nhẹ giao vào nhau.
Mái tóc dài của Diệp Phạm lơ đãng đảo qua chóp mũi Hạ Hàn, mùi thơm ngát tràn vào trong không khí, Hạ Hàn mắt sắc hơi sâu.
Khí tức Hạ Hàn ấm áp lại mát lạnh, phảng phất lan tới, thân thể Diệp Phạm cứng đờ. Phát giác Diệp Phạm không thích ứng được, thanh âm của Hạ Hàn chậm lại.
"Không cần khẩn trương."
Diệp Phạm quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy chiếc cằm lăng lệ của Hạ Hàn. Hạ Hàn không nhìn Diệp Phạm, tựa hồ không muốn tạo áp lực cho cô.
Tâm tình của Diệp Phạm yên tĩnh trở lại, thân thể của cô không còn căng cứng, thả lỏng ra. Diệp Phạm nhập vai vào nhân vật.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, nói ra lời thoại kia: "Nơi này là hoàng cung, ngươi không nên làm như vậy."
Thẩm Uyên thần sắc không động: "Thẩm Uyên làm việc từ xưa tới nay, không bao giờ để ý cái nhìn của người khác."
Hắn nhìn Dao Quang, gằn từng chữ một.
"Mà Dao Quang đối với ta, là người quan trọng nhất trên đời."
Hạ Hàn nói lời thoại, nhếch miệng lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh mượn lời kịch, biểu đạt tâm tư của mình. Anh chú ý, từ đầu đến cuối chỉ là Diệp Phạm mà thôi. Quá khứ xảy ra chuyện gì, tương lai lại phát sinh cái gì, đều không có quan hệ gì với anh.
Diệp Phạm mơ hồ đoán được ý của Hạ Hàn, cô mấp máy môi.
Hạ Hàn nhẹ cong môi, tay anh nắm chặt, đem thân thể mềm mại kia đến càng ôm chặt hơn. Cô ở trong ngực của anh, anh mới cảm giác được, như thế thật chân thực.
Anh nghĩ dù thế nào cũng không muốn buông tay.
Diệp Phạm tựa ở lồng ngực của Hạ Hàn, tim của anh đập trầm ổn hữu lực, một nhịp lại một nhịp. Không biết là nhập kịch quá sâu, hay là bởi vì nguyên nhân khác. Diệp Phạm không rõ, cũng đoán không ra.
Thẩm Uyên cứ như vậy ôm Dao Quang, chậm rãi đi về phía trước. Cùng nhau đi tới, thanh âm chung quanh đều trở nên yên lặng.
Con đường này, yên tĩnh cực kỳ, yên lặng đến giống như chỉ có hai người bọn họ.
Đạo diễn không nói gì, nhân viên công tác cũng không có mở miệng. Chỉ có máy quay phim đang yên tĩnh quay chụp.
Mọi người thấy Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, bị biểu hiện yêu nhau lại không thể đến với nhau của vọn họ làm cho xúc động.
Một người là Thừa tướng của địch quốc, một người là Công chúa vong quốc, hai người giờ phút này mặc dù sát lại rất gần, nhưng thủy chung cách một khoảng cách rất xa.
Ống kính vẫn nhắm vào Hạ Hàn cùng Diệp Phạm. Lúc này, Hạ Hàn bỗng nhiên nói một câu, giọng điệu chắc chắn, cực kì kiên quyết.
"Ta đã nhận định nàng, đời này liền sẽ không lại buông tay."
Tiếng nói vừa phát ra, Diệp Phạm khẽ giật mình. Cô hết sức rõ ràng, kịch bản bên trong cũng không có lời thoại này. Những lời này là Hạ Hàn mới thêm. Nghĩ tới hàm nghĩa phía sau câu nói này, ánh mắt Diệp Phạm phức tạp.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, chậm rãi nói ra câu này. Anh cố ý nói cho Diệp Phạm, vô luận Diệp Phạm trốn tránh như thế nào, tâm tư của anh vẫn giống như vậy.
Anh sẽ không buông tay.
Đây rõ ràng là đóng phim, Hạ Hàn lại nói ra lời chân thực. Người ngoài cũng không thể biết được, dưới lời thoại này ẩn giấu đi chân ý như thế nào. Chỉ có hai người trong cuộc này, đều hiểu rõ.
Hai người lặng im không nói gì, không khí giống như càng thêm an tĩnh.
Thẩm Uyên ôm Dao Quang đến trước xe ngựa, Thẩm Uyên buông Dao Quang xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú lên xiềng xích trên mắt cá chân của Dao Quang. Xiềng xích màu đen, giam cầm Dao Quang thật chặt. Làn da của nàng có chút sưng đỏ, chung quanh cổ chân còn có rất nhiều vết thương nhỏ.
Thẩm Uyên trầm mặc nhìn, đáy mắt hiện lên đau lòng cùng thương tiếc.
Lúc này.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn.
Thẩm tướng trẻ tuổi xoay người, chậm rãi ngồi xổm người xuống. Hắn giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí lại ôn nhu nhấc lên cổ chân của Dao Quang.
Chung quanh vang lên âm thanh hít khí của mọi người, vang lên trong không khí. Bọn hắn khiếp sợ, từ trước đến nay Thẩm tướng lạnh lùng như băng, có thể vì Dao Quang mà làm đến mức này?
Bọn hắn trầm mặc nhìn, không có người nói chuyện. Dao Quang cũng giật mình ở nơi đó, tâm thần xúc động.
Thẩm Uyên không có chút nào phát giác ánh mắt của người khác, hắn khẽ chạm nhẹ vào mắt cá chân Dao Quang, trân quý và ôn nhu.
Giống như đối với một kiện Trân Bảo trong đáy lòng.
Khóa mở.
Xiềng xích rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý. Trên mặt lạnh lùng của Thẩm Uyên, rốt cục hiện lên ý cười rất nhạt.
Ống kính cuối cùng dừng lại ở đây. Đạo diễn hô một tiếng: "Cắt."
Đạo diễn cao hứng mở miệng: "Hạ Hàn, vừa rồi lời thoại kia cậu thêm vào rất tốt." Động tác cuối cùng kia, cũng biểu đạt ra hiệu quả mà ông muốn.
Hạ Hàn biểu lộ thản nhiên: "Kịch bản cần."
Quan Duệ đi đến cạnh Hạ Hàn, nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Cậu nhập kịch rất sâu."
Hạ Hàn bình thường sẽ không tùy tiện đổi kịch bản, có thể là bởi vì Diệp Phạm, anh đã tăng thêm hai lần lời kịch. Người khác chỉ cho rằng Hạ là làm việc nghiêm cẩn, nhưng anh ta biết, Hạ Hàn xác thực đối với Diệp Phạm rất đặc biệt.
Hạ Hàn liếc mắt nhìn anh ta: "Tùy từng người mà khác nhau."
Anh không nói thêm gì nữa, nhìn Diệp Phạm một chút, sau đó mới rời khỏi Ảnh Thị Thành.
...
Diệp Phạm ở đoàn làm phim « Thẩm tướng » sắp quay tới cảnh cuối, còn một đoạn thời gian nữa sẽ đi vào chỉnh sửa biên tập rồi quảng bá.
Vì để duy trì nhiệt độ của « Thẩm tướng », trang chính thức của phim luôn luôn đăng tin đổi mới.
Hôm nay, bên trên đăng một đoạn video đặc sắc ngắn của công chúa vong quốc Dao Quang.
Sơn hà một dòng lệ, ngông nghênh chốn cung sâu.
Dao Quang đứng ở trong cung đình, nhìn quốc gia của nàng bị hủy diệt. Bóng lưng của nàng trầm mặc, giống như cùng sắc trời này hòa làm một thể.
Phẫn nộ, đau đớn, bi thương... Đủ loại cảm xúc đều biến thành bình tĩnh.
Nhưng lưng Dao Quang vẫn thẳng tắp, một thân ngông nghênh, chưa từng cúi đầu nửa phần.
Về sau, Dao Quang bị giam cầm chốn ngục tù, nàng cùng người thuở thiếu thời luyến mộ lẫn nhau Thẩm Uyên giằng co.
Bởi vì lập trường tương phản, bọn họ cho dù đã từng yêu nhau, cũng vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ.
Bối cảnh lần lượt thay đổi, Dao Quang y phục lộng lẫy, sau đó lại mặc áo tù nhân, Dao Quang mặc đồ trắng sau khi đạt được tự do...
Cảnh cuối cùng, là khuôn mặt thanh lệ trong trẻo của Dao Quang, cùng với ánh mắt thanh lãnh. Dao Quang một thân ngông nghênh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rơi xuống một giọt nước mắt.
Video【 Sơn hà một dòng lệ, ngông nghênh chốn cung sâu 】 sau khi đăng lên, trong thời gian ngắn, lượt like cùng bình luận cũng tăng nhanh chóng.
"Ta khóc rồi ô ô ô, vì cái gì lại ngược như thế! Ta thật muốn gửi cho đoàn làm phim lưỡi dao!"
"Sau khi xem hết cái video này, ta chỉ muốn nói một câu. Đoàn làm phim quá dụng tâm, vì cái gì mà mỗi một tạo hình của Diệp Phạm đều đẹp! xuất! sắc!"
Bình luận trên Weibo một mảnh hài hòa, tán dương cùng chia sẻ trong vòng nửa canh giờ đã lên tới mấy chục ngàn lượt. Dân mạng biểu thị đối với « Thẩm tướng » mười phần mong đợi.
Rất nhanh, video trailer này liền bị truyền đến diễn đàn bát quái.
【 Mọi người cảm thấy, Diệp Phạm diễn thế nào? 】
"Trước đó nhìn giới thiệu nhân vật cảm giác rất khó diễn, bây giờ nhìn đến video, đột nhiên bắt đầu chờ mong Diệp Phạm ài."
"Biên tập kiểu này vẫn không thể nhìn ra cái gì đi, vạn nhất trong video chỉ là những đoạn đặc sắc nhất thôi. Hi vọng diễn xuất thực sự của Diệp Phạm có thể sánh với trong video còn tốt hơn, cứ như vậy đi."
"Đừng mong chờ quá ca, các ngươi đã quên trước kia bị trailer lừa gạt đến sợ hãi sao?"
Nhiệt độ của video trailer kéo dài sau vài ngày, tiếng nghị luận cũng nhỏ dần.
Hội fan hâm mộ của Diệp Phạm biết Diệp Phạm sắp kết thúc quay, họ tổ chức tập hợp lấy một nhóm người, quyết định đi tới đoàn làm phim, ủng hộ cổ vũ cho cô.
Họ biết Diệp Phạm không thích phô trương, cũng không hi vọng fan hâm mộ vì cô mà phải tốn kém. Cho nên họ chuẩn bị hộp quà xinh đẹp cùng hoa tươi, chứa ở bên trong chiếc hộp màu đen, khiêm tốn cực kì.
Có một fan hâm mộ tốt nghiệp tại học viện thiết kế Parson đã tự thiết kế một chiếc váy dài cực kì tinh xảo để làm quà. Fan hâm mộ sẽ không đưa những lễ vật quá quý giá, bởi vì lần trước đi tham ban*, Diệp Phạm biểu thị rất rõ ràng ra mình sẽ không nhận.
(*tham ban: đến xem, thăm, gặp gỡ, cổ vũ động viên diễn viên mình yêu thích tại nơi quay phim)
Cho nên, bọn họ liền đem trọng điểm đặt ở tâm ý. Một nhóm fan hâm mộ đến Ảnh Thị Thành, trên con đường quen thuộc đi tới địa phương đoàn làm phim « Thẩm tướng » hôm nay quay chụp.
Diệp Phạm còn đang quay, nhóm fan hâm mộ cùng trợ lý chào hỏi một tiếng, liền chờ ở bên ngoài. Lúc Diệp Phạm từ studio đi ra, đem trà sữa phân phát cho fan hâm mộ.
Cô lo lắng hỏi: "Mọi người đã đợi nửa giờ rồi?"
Nhóm fan hâm mộ cười cười: "Không sao. Bọn em đã xem trailer về Dao Quang, chị thật sự diễn rất tốt!"
Diệp Phạm nhìn lướt qua, những fan hâm mộ này đều là những gương mặt quen. Cô đối với một fan hâm mộ nói: "Trước đó em nói mình muốn thi nghiên cứu sinh, lần này tại sao cũng tới?"
"Em chỉ ghé qua một lần này thôi, chị hiện tại vẫn còn nhớ rõ em sao." Fan hâm mộ nữ này rất kinh hỉ.
Diệp Phạm hướng về phía cô ấy kéo khóe môi, nở nụ cười: "Hi vọng em có thể thi đậu trường học trong mơ của mình."
"Những ngày gần đây, ở đoàn làm phim trôi qua thế nào ạ?"
"Đoàn làm phim tất cả mọi người rất chiếu cố chị."
Nhóm fan hâm mộ đem quà mà mình đã chuẩn bị đưa cho Diệp Phạm, cô biết họ không có đưa đồ gì quý giá, mới nguyện ý nhận lấy. Lễ vật là thứ yếu, trọng yếu chính là tâm ý.
Fan hâm mộ thử thăm dò hỏi: "Ban đêm còn phải quay phim sao ạ?"
Diệp Phạm gật đầu: "Ân, đêm nay còn có một cảnh quay." Cho dù Diệp Phạm cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn là nghiêm túc trả lời.
"Vậy chị thể giúp bọn em đem phần quà này cho anh Hạ Hàn không ạ?"
Nhóm Fan hâm mộ đã chuẩn bị cho tất cả các diễn viên bên trong đoàn làm phim « Thẩm tướng » một phần quà. Những người khác đã nhận được rồi, trừ Hạ Hàn. Vừa rồi bọn họ ở studio tìm một vòng, cũng không có phát hiện ra thân ảnh của Hạ Hàn, ngay cả trợ lý cùng người quản lý của anh cũng đều không ở đây.
Bọn họ nghe qua mới biết được, Hạ Hàn buổi chiều có việc đột xuất, cho nên không ở Ảnh Thị Thành quay phim. Nhưng là Hạ Hàn ban đêm liền sẽ gấp rút trở về quay phim.
Thần tượng của bọn họ Diệp Phạm cũng đã hợp tác với Hạ Hàn nhiều lần, giúp họ đem quà đưa cho Hạ Hàn, hẳn không phải là việc khó đi.
"Bọn em tìm không thấy anh Hạ Hàn." Quản lý của fanclub nói, "Cho nên không thể đem quà tặng cho anh ấy."
Diệp Phạm nghĩ nghĩ, liền đáp ứng: "Được."
"Cám ơn chị. Quay phim cực khổ rồi ạ, nhất định chị phải nghỉ ngơi thật tốt. Về sau bọn em sẽ còn tới tham ban nữa."
Diệp Phạm nghiêm túc căn dặn: "Mọi người cần phải sống cho tốt cuộc sống của mình, teo đuổi thần tượng chỉ là thứ yếu."
Fan hâm mộ cười đến rất vui vẻ: "Bọn em nhớ kỹ nha."
Phim sắp đóng máy, phần diễn của Diệp Phạm rất nhiều, mỗi đêm đều phải quay tới rất trễ. Ban đêm quay phim xong, cô trở lại phòng trang điểm tẩy trang.
Diệp Phạm ngồi ở trên ghế trước gương trang điểm, cúi đầu xem điện thoại.
Chợt có một bóng người nặng nề che xuống. Người tới thân hình cao lớn, che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu cô. Thanh âm rất thấp, giống như gió mưa lạnh lẽo.
"Tay của em còn chưa khỏi sao?"
Diệp Phạm dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Thân thể Hạ Hàn khẽ tựa nhẹ vào trên mép bàn trước mặt, ánh mắt anh chậm rãi rơi xuống, nhìn về phía mấy dấu hồng hồng trên tay cô.
"Tôi vẫn rất chú ý." Diệp Phạm nhẹ giọng trả lời, "Qua một đoạn thời gian nữa hẳn là sẽ khỏi hoàn toàn."
Hạ Hàn gật đầu, không lên tiếng. Trong yên tĩnh, xoạt một tiếng vang lên, anh kéo cái ghế bên cạnh Diệp Phạm, sau đó ngồi xuống. Hạ Hàn liền ngồi ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn Diệp Phạm.
Anh cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, Diệp Phạm cũng không thể đuổi người ta đi. Bọn họ cứ như vậy im lặng ngồi một hồi.
Diệp Phạm đột nhiên nhớ lại một việc: "Fan hâm mộ của tôi có mang quà tặng cho anh."
Hạ Hàn thấp giọng nói: "Vậy sao?"
Từ hôm gặp nhau ở nhà Trình Bình về sau, luac bọn họ ở chung, đã không còn tự nhiên như lúc trước. Cho dù mỗi ngày đều ở cùng một cái studio, thời điểm đóng phim sẽ hoàn toàn nhập vai. Nhưng sau khi quay xong, cũng không có quá nhiều giao lưu.
Những lời nói có ý tứ rõ ràng như trước kia, Hạ Hàn cũng không nói nữa. Diệp Phạm không thể nhìn rõ thái độ của anh, cũng không biết nên ứng xử như thế nào.
Cô đem quà đưa cho Hạ Hàn: "Đô Đô còn đang chờ tôi, tôi về nhà trước."
Hạ Hàn ừ một tiếng, sau khi nhận lấy quà, lại trầm mặc. Diệp Phạm cầm túi lên rời đi, cô đi rất vội vàng. Hạ Hàn ngồi ở kia, nhìn bóng lưng của cô.
Mắt sắc của anh dần dần sâu, lại bất động thanh sắc. Diệp Phạm bướng bỉnh như thế, xem ra muốn để cô thả lỏng, chỉ có thể từ ra tay từ chỗ khác.
(Editor: cứ như đi bẫy thỏ :))))) )
...
Diệp Phạm rốt cục hạ quyết tâm.
Vì không muốn cho Hạ Hàn phát hiện ra thân phận của Đô Đô, Diệp Phạm quyết định giảm bớt số lần đưa Đô Đô đến nhà Trình Bình. Đi càng nhiều, xác suất Đô Đô bị phát hiện sẽ càng lớn.
Diệp Phạm biết cô làm như vậy có lỗi với Dì Trình, Dì Trình thấy cô một người nuôi Đô Đô vất vả, liền ra tay giúp cô rất nhiều. Nhưng Diệp Phạm không dám mạo hiểm, thân thế của Đô Đô tựa như khối đá lớn, đè ở lồng ngực của cô.
Diệp Phạm làm sao cũng không yên lòng. Cô nghĩ đến Đô Đô sẽ bị mang đi rời khỏi coo, lòng của cô liền không thể yên ổn. Diệp Phạm tìm cái lý do, cũng cùng Lý mẹ nhắc nhở qua. Hiện tại Đô Đô đã vài ngày chưa đi tới nhà Trình Bình.
Ngày hôm nay Diệp Phạm vừa quay phim xong, lập tức liền chạy về nhà. Gần đây nhất phần diễn của cô lại ít đi, cô chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền sẽ một mực bồi Đô Đô.
"Đô Đô."
Vì muốn dỗ Đô Đô vui vẻ, Diệp Phạm còn đặc biệt mua đồ chơi mới. Diệp Phạm từ bên ngoài trở về, mở cửa đi vào. Kỳ quái chính là, Đô Đô không có giống như thường ngày, cười nhào lên.
Diệp Phạm đem chiếc ô đặt ở cửa trước, áo khoác của cô có dính chút nước mưa, cô tùy ý vỗ vỗ. Đô Đô đưa lưng về phía Diệp Phạm, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách.
Thân thể của bé co thành một đoàn, núp ở trong ghế sô pha. Nghe được động tĩnh Diệp Phạm trở về, bé cũng không nhúc nhích. Diệp Phạm có thể nhìn ra được, Đô Đô mặc dù không nhìn cô, nhưng bé nghiêng nghiêng đầu.
Lỗ tai nhỏ dựng lên, nghe thanh âm Diệp Phạm bên này. Hai tay mập mạp của Đô Đô ngoắc lại một chỗ, biểu hiện ra cảm xúc chân thực của bé.
TV ở phòng khách đang mở, phía đang chiếu bộ phim truyền hình « Ẩn nấp Bến Thượng Hải ».
Phim truyền hình vừa vặn chiếu đến phân đoạn diễn của Hạ Hàn. Xem ra, trước đó Đô Đô một mực đang xem cái này. Lý mẹ ở một bên, nháy mắt cho Diệp Phạm ra dấu.
Diệp Phạm ra hiệu mình biết rồi, cô để Lý mẹ về phòng trước, mình đến xử lý chuyện này. Diệp Phạm đi đến trước mặt Đô Đô, phát hiện Đô Đô kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng nhỏ vểnh lên cao cao.
Diệp Phạm nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Bảo bối." Cô sờ lên đầu Đô Đô, động tác rất ôn nhu.
Đô Đô chỉ là đứa bé, không nhịn được việc không nói gì. Bé chép miệng, nhịn không được mở miệng hỏi Diệp Phạm. Đô Đô thanh âm có chút khàn, dùng thanh âm sữa nhỏ hỏi.
"Mẹ, mẹ vì sao không cho con đi nhà bà bà chơi a?" Đô Đô rất nghi hoặc, nơi đó có bà bà, chị Tiểu Tiểu, còn có thúc thúc. Ai bé cũng thích, bé ở nơi đó rất vui vẻ.
Diệp Phạm không có cách nào cùng Đô Đô giải thích, cô trầm ngâm trong chốc lát.
"Bởi vì mẹ sợ sẽ phiền phức đến bà, bà cũng có việc của chính mình, chúng ta qua mấy ngày nữa lại đi có được không?"
Đô Đô mở to một đôi con mắt ướt sũng: "Thế nhưng là Đô Đô rất ngoan a."
Diệp Phạm nhìn thấy bộ dáng này của Đô Đô, tâm co lại. Cô cũng không biết mình làm như vậy đến cùng là đúng hay sai. Diệp Phạm mím môi, không nói chuyện.
Miệng nhỏ chu chu bẹp bẹp, bé từ trên ghế salon nhảy xuống, cộc cộc cộc hướng trong phòng chạy đi. Diệp Phạm vội vã theo vào. Đô Đô dùng cả tay chân, bé uốn uốn éo éo bò lên trên giường lớn.
Đô Đô đem mặt chôn trong chăn, cùng Diệp Phạm nháo, giận. Giọng bé buồn buồn từ trong chăn truyền đến.
"Mẹ không nói đạo lý."
Tâm tình Diệp Phạm phức tạp, cô ngồi ở bên cạnh Đô Đô, nhẹ nhàng vỗ lưng Đô Đô. Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách tí tách, không ngừng. Gió mát đêm thu tiến vào qua khe hở cửa sổ, thổi qua trên mặt Diệp Phạm.
Tay Diệp Phạm cái được cái không vỗ vỗ an ủi Đô Đô, nhưng tâm tư của cô lại bay xa. Trước đó, khi Diệp Phạm còn chưa xuyên đến thế giới này, cô một mực độc lai độc vãng. Diệp Phạm cũng đã quen một người một mình sinh hoạt.
Nhưng về sau, cô có Đô Đô, cô phát hiện một cái thế giới mới hoàn toàn mở ra ở trước mặt cô.
Đô Đô trở thành tất cả của Diệp Phạm. Diệp Phạm tính tình nhìn qua thì lạnh nhạt, nhưng kỳ thật cô là người cực trọng cảm tình. Bởi vì cô có Đô Đô, cô liền sẽ dùng hết tất cả đối với Đô Đô thật tốt. Cô chỉ cần cùng Đô Đô một mực ở cùng một chỗ, là đã rất vui vẻ.
Mà bây giờ, Hạ Hàn bất ngờ xông vào thế giới của cô cùng Đô Đô. Cuộc sống yên tĩnh vì Hạ Hàn tham gia vào mà đánh vỡ. Cô sợ hãi có người sẽ đoạt đi Đô Đô của cô.
Diệp Phạm mặc dù không biết làm thế nào, nhưng cô có thể thấy rõ Đô Đô rất thích Hạ Hàn. Đô Đô cũng có những bạn nhỏ bình thường khác cùng giao lưu trò chuyện.
Mi tâm của Diệp Phạm một mực nhảy lên, cô cũng không rõ ràng nên xử lý như thế nào. Chỉ có thể đến đâu hay đến đấy. Diệp Phạm đem ánh mắt rời lên trên thân của Đô Đô, cô đem thân thể nhỏ Đô Đô lật lại ngay ngắn. Bởi vì Đô Đô một mực chôn trong chăn, mặt nhỏ ửng hồng.
"Đô Đô cũng không cùng mẹ nói chuyện nữa sao?"
Diệp Phạm đem Đô Đô ôm lên, đặt ở trên đùi của mình, nhẹ giọng dỗ dành.
"Bảo Bảo nhìn mẹ một chút đi."
Đô Đô vòng lấy cổ Diệp Phạm, bé nãi thanh nãi khí nói.
"Đô Đô muốn cùng mẹ nói chuyện, Đô Đô yêu mẹ a."
Lòng Diệp Phạm mềm nhũn, cánh tay nắm chặt lại.
"Thế nhưng là Đô Đô cũng muốn gặp thúc thúc bọn họ." Đô Đô lại tiếp theo nói một câu.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Diệp Phạm đột nhiên vang lên. Tiếng rung chấn động, biểu hiện trên màn hình là Hạ Hàn gọi tới. Diệp Phạm giật mình, vừa rồi Đô Đô còn nói nhớ Hạ Hàn, Hạ Hàn liền gọi tới.
Chẳng lẽ bọn họ là cha con, cho nên tâm linh tươnh thông? Hạ Hàn cùng Diệp Phạm sau lần đầu tiên hợp tác, liền trao đổi số điện thoại di động. Nhưng là bọn họ chưa từng có gọi điện thoại cho đối phương, đến chuyện công việc cũng không có liên lạc qua.
Hạ Hàn gọi tới là bởi vì cái gì?
Điện thoại di động vang lên một hồi, Diệp Phạm đều không có nhận.
Đô Đô thúc giục: "Mẹ, mẹ làm sao không nghe?"
Diệp Phạm ôm Đô Đô, không có cách nào đi sang một bên, chỉ còn cách ngồi ở trên giường, nhận điện thoại.
"A lô." Thanh âm của Diệp Phạm vang lên.
Giọng Hạ Hàn mơ hồ mang theo ý cười: "Là anh, Hạ Hàn."
Diệp Phạm: "Tôi biết."
"Anh muốn cùng Đô Đô nói chuyện." Thanh âm của Hạ Hàn từ trong điện thoại truyền ra. Diệp Phạm chần chờ một chút, không có lập tức đáp ứng. Đô Đô cách gần đó, bé nghe được giọng của Hạ Hàn, con mắt lập tức phát sáng lên.
"Mẹ, là thúc thúc sao? Con muốn cùng thúc thúc nói chuyện."
Diệp Phạm nhìn Đô Đô một mặt chờ mong, không đành lòng cự tuyệt. Cô miễn cưỡng nhấn xuống loa ngoài. Đô Đô nằm sấp trên điện thoại di động, thanh âm dễ thương mềm nhũn.
"Thúc thúc, người có phải hay không là nhớ Đô Đô rồi?"
Hạ Hàn ừ một tiếng: "Thúc thúc đã thật lâu không có trông thấy Đô Đô."
Đô Đô nghĩ nghĩ: "Vậy thúc thúc có thể tới nhà con chơi không?" Mẹ nói không muốn phiền phức bà bà, vậy thúc thúc cùng bà bà bọn họ đến nhà mình là được rồi.
Đô Đô không sợ phiền phức.
Đô Đô thấy chính mình vừa nghĩ tới một cái phương pháp tốt, thanh âm ỉu xìu vừa rồi trong nháy mắt trở nên hoan. Diệp Phạm sững sờ, không biết nên mở miệng giải thích thế nào.
Bên đầu điện thoại bên kia, Hạ Hàn tựa hồ đoán được ý nghĩ của Diệp Phạm. Trong đêm thu lạnh lẽo vắng vẻ, Hạ Hàn cười khẽ một tiếng. Tiếng cười cực nhẹ lọt vào gian phòng yên tĩnh.
"Không bằng Đô Đô trước tiên hỏi một chút ý của mẹ đã?"
Ở trước mặt Đô Đô, Hạ Hàn biết Diệp Phạm không thể lại cự tuyệt. Anh cũng đoán được Diệp Phạm có tâm tư muốn tránh xa anh.
Dựa vào tính tình của Diệp Phạm, cô từ trước đến nay không sẽ chủ động thân cận người khác, Hạ Hàn nhiều ít cũng có thể đoán ra hơn phân nửa.
Đô Đô ngửa đầu, một đôi mắt tròn trong veo tràn đầy chờ mong. Lông mi dài của bé chớp chớp, để cho người ta căn bản không đành lòng cự tuyệt. Tâm tư của Diệp Phạm nguyên bản có chút dao động, lại bởi vì Đô Đô mà thoáng ổn định đôi chút.
Cô nhẹ giọng đáp.
"Được."
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro