Chương 43: Ngươi có dám hay không đến thử?
Diệp Phạm ngẩn người. Hạ Hàn làm sao lại rõ ràng chuyện này? Anh thế mà lại biết cô có con trai. Diệp Phạm nghĩ lại, Hạ Hàn ở Hoa Thụy có cổ phần, anh biết chuyện này cũng không hiếm lạ. Nhưng mà, Diệp Phạm chắc chắn, Hạ Hàn không thể lại biết Đô Đô là con của anh. Trái tim vừa nảy lên của Diệp Phạm, dần dần ổn định xuống.
Lúc này, Hạ Hàn mở miệng, giọng anh trầm thấp lại chậm chạp: "Tôi cũng không thèm để ý."
Hạ Hàn giương mắt, con ngươi đen kịt giống như bóng đêm u ám, nhìn không thấy đáy, hoàn toàn làm người khác đoán không ra. Anh nhìn vào mắt Diệp Phạm, hai người bốn mắt chạm vào nhau. Chung quanh lặng yên im ắng, ánh trăng chiếu sáng lên nơi yên tĩnh hẻo lánh này. Cũng chiếu sáng lên mặt Hạ Hàn. Hạ Hàn nhếch môi mỏng, cằm hơi kéo căng, anh không hề chớp mắt nhìn Diệp Phạm, ánh mắt từng chút từng chút lướt qua mặt Diệp Phạm.
Hạ Hàn lại mở miệng, mỗi chữ mỗi câu, rõ ràng vang trong đêm tối.
"Em có đứa bé hay không, em có quá khứ như thế nào, những điều này đều không trọng yếu."
Tâm Diệp Phạm bỗng dưng luống cuống. Cô cực lực duy trì trấn định: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước." Diệp Phạm quay người rời đi, sắc mặt cô không có gì thay đổi, bước chân so với bình thường nhanh thêm mấy phần. Hạ Hàn nhìn bóng lưng Diệp Phạm, trong yên tĩnh, đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.
Diệp Phạm về đến nhà, Hạ Hàn một mực ở trong đầu Diệp Phạm, xua cũng không tiêu tan.
Diệp Phạm hồi tưởng lại một chút, ngay lúc đó Hạ Hàn là có ý gì. Diệp Phạm khẽ thở dài một hơi, sự tình làm sao lại phát triển trở thành như vậy.
Ngày hôm nay cảm xúc của Diệp Phạm không đúng, cô ít nói đi rất nhiều. Diệp Phạm cố hết sức không ở trước mặt Đô Đô biểu hiện ra ngoài, nhưng Đô Đô vẫn nhận ra. Diệp Phạm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào một góc bàn trà ngẩn người. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trên chân trĩu nặng, có vật nặng lôi kéo xuống. Diệp Phạm cúi đầu xem xét, Đô Đô đang gắng sức nắm lấy ống quần Diệp Phạm.
Tay Đô Đô mũm mĩm nho nhỏ ôm chân Diệp Phạm, hung hăng trèo lên trên. Bé rất gắng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, bởi vì dùng sức, miệng không ý thức được mím chặt. Diệp Phạm nhìn bộ dạng này của Đô Đô, tất cả phiền não liền giải tán hơn phân nửa. Cô thoáng dùng sức, từng chút từng chút ra sức xách Đô Đô lên. Cô để Đô Đô ngồi ở trên đùi của mình. Đô Đô ngửa đầu nhìn Diệp Phạm, tay nhỏ sờ lấy một bên mặt Diệp Phạm.
Đô Đô nghiêng cái đầu: "Mẹ, người không vui sao?"
Diệp Phạm biết không thể gạt được Đô Đô, cô nhẹ gật đầu: "Có một chút."
Đô Đô lập tức nhăn nhăn mặt, thân thể nhỏ uốn éo uốn éo, xoay tiến trong ngực Diệp Phạm.
"Mẹ đừng không vui, Đô Đô ở đây a."
Diệp Phạm nâng phía sau lưng Đô Đô, không cho thân thể bé ngửa ra sau mà té xuống. Đô Đô nắm thịt thịt trên mặt mình, bé nắm lấy thịt lay động, làm mặt quỷ.
"Mẹ cười cười."
Diệp Phạm nhìn thấy mặt Đô Đô bị đè ép biến thành đủ kiểu, phốc một tiếng bật cười. Đô Đô thật là một tiểu bảo bối. Đô Đô nhìn Diệp Phạm cười, biết mình làm nũng có hiệu quả, bé lại không ngừng cố gắng. Ngón tay Đô Đô đâm mặt mập mạp của mình, nghĩ một lát.
Đô Đô nhãn tình sáng lên, bé đưa ra một cái tay nhỏ, ở bên trong túi áo sờ a sờ.
Diệp Phạm thấy kỳ quái, cô giống như không để gì ở trong quần áo của Đô Đô a? Đô Đô rút một hồi, từ trong túi lấy ra một miếng sô cô la. Đây là Trình Bình cho Đô Đô, Đô Đô không ăn, muốn giữ lại từ từ ăn. Ngày hôm nay Đô Đô là chuẩn bị đem miếng sô cô la này giải quyết, bởi vì mẹ không vui, vậy liền để cho mẹ. Đô Đô mở ra lòng bàn tay tuyết trắng, một miếng sô cô la nằm ở nơi đó.
"Cho mẹ ăn."
Diệp Phạm cố ý đùa Đô Đô: "Sô cô la ăn ngon như vậy, con lại cho mẹ ăn a?"
Đô Đô lập tức gấp, bé vì để cho Diệp Phạm biết mình không có nói dối. Tay nhỏ động tác rất nhanh, bé đem giấy gói sô cô la cấp tốc xé đi, đưa sô cô la tới bên miệng Diệp Phạm. Nhìn Đô Đô động tác thuần thục, liền biết bé bình thường ăn không ít. Đô Đô rất thích ăn, nhưng nếu như đối phương là mẹ, bé sẽ nhịn đau cắt thịt.
Diệp Phạm không có đưa tay tiếp nhận sô cô la trên tay Đô Đô, cô hướng phía tay Đô Đô, cắn một miếng nho nhỏ.
"Hừm, ăn thật ngon." Diệp Phạm còn đặc biệt thêm một câu: "Đô Đô cho mẹ càng ăn ngon hơn."
Nghe được Diệp Phạm khích lệ, Đô Đô xấu hổ mím môi cười. Diệp Phạm ăn một miếng nhỏ, liền không ăn nữa. Cô đem tay nhỏ của Đô Đô đẩy đến bên miệng bé: "Mẹ ăn rồi, còn lại cho Đô Đô ăn được không?"
Đô Đô lắc đầu: "Không được, mẹ gạt người, mẹ mới ăn một chút nhỏ."
Dưới sự kiên trì của Đô Đô , Diệp Phạm chỉ có thể đem sô cô la phân thành hai. Cô một nửa, Đô Đô một nửa. Lúc Đô Đô cầm nửa sô cô la thuộc về mình kia, cười thỏa mãn. Con mắt vốn tròn căng, bị bé cười đến híp lại. Đô Đô cắn một chút xíu sô cô la trên tay, thần sắc chuyên chú.
Mỗi lần Đô Đô ăn cái gì đều là bộ dáng này.
Giống như phiền não gì cũng không có. Trong miệng sô cô la hòa tan, hương vị ngọt ngào lan tràn ra, nhưng Diệp Phạm lại cảm thấy có chút chát. Diệp Phạm nhìn Đô Đô không sầu không lo, cô rất buồn rầu. Bây giờ, Đô Đô đối với Hạ Hàn hoàn toàn không biết gì cả. Diệp Phạm thực sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Mà chuyện này lại chỉ có một mình cô biết, tất cả chỉ có thể một mình cô gánh chịu, không ai có thể giúp cô. Diệp Phạm nhẹ nhàng khép lại cánh tay của mình. Thân thể mềm nhũn của Đô Đô bị cô ôm vào trong ngực, tim cô an tĩnh đi không ít.
...
Hạ Hàn cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, buổi chiều anh phải quay cảnh một trận mưu lược, cùng trước đó so sánh, độ khó rất lớn. Mặc dù lời kịch anh đã ghi nhớ, cảnh quay cũng đã ở trong đầu anh diễn đi diễn lại rất nhiều lần. Nhưng Hạ Hàn làm việc từ trước đến nay rất nghiêm túc cẩn thận, anh sẽ không để cho mình phạm bất kỳ sai lầm nào.
Một lát sau, cửa mở ra, một nam nhân cao lớn đi đến. Hạ Hàn nâng mắt nhìn. Nam nhân kia mang theo kính râm đen bóng, cả người hững hờ. Xe của nam nhân đó do đường quen nên đi đến bên trong, anh ta giơ tay lên, tháo xuống kính râm. Kính râm dời đi, lộ ra một đôi cặp mắt đào hoa hẹp dài, đuôi mắt xếch lên.
Chính là Tề Thuật.
Tề Thuật tiện tay đem kính râm đặt lên bàn, miễn cưỡng dựa vào ghế, anh ta liếc nhìn Hạ Hàn: "Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu làm sao lại không nhận?"
Hạ Hàn đầu không ngẩng, vẫn nhìn xem kịch bản: "Tôi có chút sự tình."
Tề Thuật ồ một tiếng, anh ta cười xấu xa một tiếng: "Chuyện gì? Sẽ không là cùng giai nhân ước hẹn đi."
Anh ta cố ý nói như vậy, trêu chọc Hạ Hàn. Trong đầu Hạ Hàn bỗng dưng hiện lên khuôn mặt Diệp Phạm.
Dưới bóng đêm đen kịt, khuôn mặt của cô trắng nõn như tuyết, hiện lên rõ ràng. Hạ Hàn thu liễm cảm xúc, hời hợt nói một câu: "Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Tề Thuật lại mở miệng: "Đúng rồi, phim của cậu quay thế nào?"Anh biết Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đang quay « Thẩm tướng », Hạ Hàn diễn chính là Thẩm tướng, Diệp Phạm diễn chính là người yêu cậu ta. Đáy mắt Tề Thuật lộ ra một tia hứng thú, hai người này ở trong phim sẽ có cảnh tình cảm, không biết sẽ cọ sát ra tia lửa gì không.
Giọng điệu Hạ Hàn bình bình đạm đạm: "Quay phim mà thôi, cùng bình thường đồng dạng."
"Tôi làm sao nghe nói, cậu giống như tăng thêm một đoạn kịch?" Tề Thuật hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, động tác Hạ Hàn hơi ngừng lại. Anh không nhanh không chậm buông xuống kịch bản, chậm rãi nhìn sang. Hạ Hàn nhếch miệng lên một độ cong cực nhẹ, trấn định tự nhiên nói, "Có vấn đề gì không?"
Tề Thuật: "Đương nhiên không có vấn đề, cậu rất chuyên nghiệp nha, nhìn thấy địa phương không hài lòng đều thêm cảnh, cái này rất bình thường."
Anh ta hỏi ngược một câu, con mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn: "Nhưng mà, nếu như là nữ diễn viên khác, cậu cũng sẽ làm như vậy sao?"
Hạ Hàn liếc Tề Thuật một chút, cười như không cười: "Cậu muốn nói cái gì?"
Tề Thuật đánh giá Hạ Hàn, thần sắc của anh không có thay đổi gì. Giống như sự tình gì đều sẽ không ảnh hưởng đến anh. Trước đó là như thế, hiện tại vẫn là như vậy.
"Cậu chưa từng cùng những người khác tạo scandal, nữ minh tinh nếu như muốn cùng cậu dính líu chút quan hệ, những cái tin tức kia sớm đã bị áp xuống."
"Tuy nhiên, Diệp Phạm cùng cậu tạo CP, cậu tựa hồ cũng không kháng cự." Thậm chí giống như phi thường vui lòng.
Chỉ là câu nói này Tề Thuật không nói ra.
Hạ Hàn nghiêng về phía sau, dựa vào ghế, anh giương cằm: "Cậu nói tiếp đi."
"Cậu đối với Diệp Phạm, thật đúng là rất đặc biệt." Tề Thuật nói.
Gian phòng trầm mặc, không khí yên tĩnh chầm chậm lưu động. Tề Thuật cũng không cho rằng Hạ Hàn sẽ trả lời, dù sao vấn đề này quá rõ ràng. Lúc này, Hạ Hàn bỗng nhiên nói một câu, giọng trầm thấp vang lên.
"Tôi không phủ nhận, tôi xác thực đối với Diệp Phạm cảm thấy hứng thú."
Tâm tư của anh đối với Diệp Phạm, không có gì cần phải giấu diếm. Bất thình lình một câu, để Tề Thuật trong lòng chấn động.
Tề Thuật kinh ngạc mở miệng: "Cậu cứ như vậy thừa nhận?"
Còn thừa nhận đến dứt khoát như vậy, thật là làm cho anh ngoài ý muốn. Hạ Hàn nhíu mày, không nói gì.
Tề Thuật không tiếp tục cái đề tài này: "Tôi thu được một tin tức. Đạo diễn Tần An có kế hoạch quay một bộ phim, gọi « Sinh Như Yên Hỏa »(1), là bộ phim nữ chính kịch lớn(2)."
Hạ Hàn ngẩng đầu, hỏi: "Tần An?"
Tần An rất nổi danh, ông ấy cầm giải thưởng khắp cả trong ngoài nước, quay mỗi bộ phim, bộ nào bộ nấy danh tiếng vô cùng tốt. Nhân vật nữ chính của « Sinh Như Yên Hỏa » sẽ nghiêm túc chọn lựa, người kia cần tinh thông âm nhạc và diễn xuất, điều kiện phi thường hà khắc.
Tề Thuật phối hợp nói: "Diệp Phạm diễn xuất tốt, đàn cũng kéo rất khá, cũng không biết cô ấy ca hát thế nào?"
Nghe được hai chữ Diệp Phạm, ánh mắt Hạ Hàn dừng lại. Anh không nói gì, như có điều suy nghĩ. Sau khi Tề Thuật rời đi, Hạ Hàn thu hồi kịch bản, đi studio quay phim. Anh rất chuyên nghiệp cũng rất chuyên chú, luâc quay phim sẽ không có suy nghĩ gì khác.
Thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Màn đêm nặng nề, bên trong Ảnh Thị Thành đèn dần tắt. Hạ Hàn là nhân vật nam chính, phần diễn của anh từ trước đến nay là nặng nhất. Sau khi xong việc, trợ lý cùng người đại diện ở trong xe chờ anh. Trở lại khách sạn, Hạ Hàn đưa tay mở đèn.
Ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng sáng ngời đem gian phòng lờ mờ chiếu sáng. Hạ Hàn đi đến bên cửa sổ, ngón tay đặt nhẹ, bấm một số điện thoại.
Bên kia thoại, Đới Cận Sơn mở miệng: "Hạ Hàn."
Hạ Hàn trầm giọng hỏi: "Phim của Tần An đang tìm nhân vật nữ chính."
Đới Cận Sơn: "Chuyện này, tôi vừa nghe nói."
Anh ta đoán được dụng ý của Hạ Hàn: "Cậu cảm thấy Diệp Phạm phù hợp?"
Hạ Hàn trầm thấp nặng nề: "Diệp Phạm có thể đi thử một chút."
Đới Cận Sơn cũng biết đây là một cơ hội rất tốt, nhưng diễn Hồ Mạn Quân khó như vậy, nhiều năm qua, có rất nhiều phim tiểu sử Hồ Mạn Quân, không ai có thể diễn đạt tốt.
Đới Cận Sơn do dự nói: "Nhưng mà, Diệp Phạm có thể diễn Hồ Mạn Quân sao?"
"Tiềm lực của cô ấy là vô hạn, nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cũng thấy rõ ràng đi." con ngươi Hạ Hàn hơi co lại.
Đới Cận Sơn trầm tư, Diệp Phạm phản ứng nhanh, năng lực ứng biến cực mạnh, bất kể là phụ cho vai diễn viên chính cường đại cỡ nào, cô ấy đều không có e ngại qua.
Một lát sau. Hạ Hàn chậm rãi nói: "Chỉ có cô ấy có muốn diễn hay không, không có chuyện có thể hay không diễn." ánh mắt Hạ Hàn đạm mạc nhìn xa xăm.
Khoé môi anh nhấp thành thẳng tắp: "Anh cảm thấy thế nào?"
Đới Cận Sơn: "Tôi có thể hiểu được."
Điện thoại còn không chưa cúp. Hạ Hàn đột nhiên lại hỏi một câu.
"Đúng rồi, anh có thấy qua đứa bé của Diệp Phạm không?"
Đới Cận Sơn ngẩn người: "Không có." Anh ta suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Diệp Phạm đem con của mình bảo hộ rất khá, không hi vọng truyền thông phát hiện."
Hạ Hàn nhìn qua bóng đêm ngoài cửa sổ, đáy mắt ảm đạm không rõ. "Hừm, tôi đã biết." Ngón tay Hạ Hàn chạm vào màn hình, cúp điện thoại. Màn hình điện thoại di động dần dần tối đi. Không biết vì sao, Hạ Hàn bỗng nhiên có một cái ý niệm trong đầu. Anh muốn gặp một chút con của cô.
...
Ngày thứ hai, Đới Cận Sơn gọi Diệp Phạm đến công ty, anh ta trực tiếp tiến vào chủ đề.
"Cô có nghe nói qua về đạo diễn Tần An không?"
Diệp Phạm nhẹ gật đầu, cô tất nhiên có nghe qua. Tần An là một trong những đạo diễn lợi hại nhất của giới điện ảnh Hoa ngữ, ông chỉ đạo qua rất nhiều bộ phim đều ở trong ngoài nước thu hoạch không ít giải thưởng.
Đới Cận Sơn tiếp tục mở miệng: "Ông ấy gần nhất đang dự định quay một bộ phim về cuộc đời của Hồ Mạn Quân, ông ấy đang chọn nhân vật nữ chính thích hợp."
Diệp Phạm khẽ giật mình: "Là nữ minh tinh truyền kỳ nhất Hồ Mạn Quân sao?"
Đới Cận Sơn: "Đúng. Nếu như cô có thể lấy được nhân vật này, ngày sau tài nguyên truyền hình điện ảnh đều sẽ càng thuận buồm xuôi gió."
Đới Cận Sơn cảm thấy nhân vật này là điểm khởi động rất tốt. Nếu Diệp Phạm tham gia diễn nhân vật nữ chính của bộ phim này, tương đương với cô có thể triệt để khai thác con đường truyền hình điện ảnh. Đạo diễn Tần An lý lịch thâm hậu, ông ấy ở trong giới nhiều năm như vậy, đã có sức ảnh hưởng rất lớn. Diệp Phạm có thể cùng ông hợp tác, giá trị bản thân của Diệp Phạm cũng cùng lúc được đề cao.
Đới Cận Sơn lại nói tiếp: "Nhưng lần này việc chọn diễn viên cùng những lần thử sức bình thường không giống, muốn diễn nhân vật này các diễn viên đều phải tham gia chương trình truyền hình thực tế « Kế hoạch Cự Tinh »(3). Người mới cùng minh tinh sẽ cùng một chỗ cạnh tranh để đạt được vai diễn, ban giám khảo là những nhân vật đứng đầu ngành cùng người xem."
Diệp Phạm liền suy tư. Sự cạnh tranh này thực sự quá hà khắc, nhưng cũng có thể kích phát người tham gia đấu chí. Từ trong tiết mục như vậy lựa chọn diễn viên, đích thực sẽ là người ưu tú nhất. Trong quá trình chọn lựa, trong thời gian ngắn cũng sẽ học được càng nhiều thứ. Như vậy, xác thực sẽ có rất nhiều minh tinh bởi vì không muốn rơi xuống thế hạ phong, nên từ bỏ quyền tham gia.
Đới Cận Sơn thấy Diệp Phạm do dự, anh ta lắc đầu: "Nếu như tâm lý và tố chất của cô không được, vậy cũng không cần tham gia."
"Không." Diệp Phạm giương mắt lên, chém đinh chặt sắt nói. Ánh mắt của cô rất kiên định, sự tình dù gian nan, cũng sẽ không làm cho cô lùi bước.
"Thay tôi báo danh đi."
Cũng không lâu lắm, một cái tin tức nặng ký ở Weibo công khai, giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, trên mạnh lập tức sôi trào.
Đạo diễn quốc tế trứ danh Tần An đang suy xét lựa chọn nhân vật nữ chính cho « Sinh Như Yên Hỏa ». Đây là bộ phim về phim ảnh, truyền hình, ca hát của nghệ nhân đa tài Hồ Mạn Quân, bao gồm sự nghiệp của bà cũng như các phương diện hữu nghị tình yêu.
Hồ Mạn Quân tạ thế hai mươi năm tròn, bà ấy truyền kỳ đến mức nào? Về ca hát, từng album đều có lượng tiêu thụ quán quân; về diễn xuất, danh hiệu Ảnh hậu của cả hai giải thưởng quốc tế lớn Cannes và Venice, đến nay giới giải trí Hoa ngữ không ai có thể vượt qua truyền kỳ này.
Bộ phim này xem ra chính là đặt trước giải thưởng, phòng bán vé đảm bảo lưu lượng.
Nếu như ai muốn diễn nhân vật này, nhất định phải có đầy đủ kỹ năng diễn xuất cùng ca múa nhạc, thiếu một thứ cũng không được. Càng làm cho dân mạng khiếp sợ chính là, đoàn làm phim vì để chọn được nhân vật nữ chính thích hợp nhất, đặc biệt khởi quay một cái tiết mục thực tế « Kế hoạch Cự Tinh ».
Chương trình thực tế này muốn khảo hạch người tham gia chính là các phương diện các mặt thực lực, ban giám khảo cũng là những vị lão đại trong ngành. Bất kể là người mới, hay là minh tinh đã nổi danh, đều có thể tham gia.
Cho dù là nghệ sĩ đã nhập hành, hay dù là một Tiểu Hoa, muốn trở thành nhân vật nữ chính trong phim mới của đạo diễn Tần An, cũng nhất định phải thông qua tiết mục thực tế này. Thông qua lựa chọn của người xem, ai mới là người thích hợp nhất diễn Hồ Mạn Quân trong lòng bọn họ.
Nếu như trở thành hạng nhất của « Kế hoạch Cự Tinh », chẳng những sẽ trở thành nữ chính, còn có thể có đông đảo diễn viên trứ danh phụ diễn cho vai chính, thậm chí sau có sẽ có tài nguyên truyền hình điện ảnh liên tục không ngừng.
Cư dân mạng nghị luận ầm ĩ.
"Hồ Mạn Quân lợi hại như vậy, ai có thể diễn được a?"
"Tiết mục này cũng quá kích thích. Chân tài thực học minh tinh cũng chỉ có thể bị nghiền ép, đây không phải là muốn cả đám đều bị bại lộ bộ mặt thật?"
"Chờ một chút, những diễn viên già dặng trong ngành như Kỷ Phong cùng Cố Bân đều là vai phụ sao? Vậy nhân vật nữ chính được tuyển chọn chẳng phải là kiếm bộn rồi sao?"
"Điều kiện của tiết mục thấy rõ chưa? Ngay cả một Tiểu Hoa cũng nhất định phải thông qua khảo hạch của người xem, ngươi nói minh tinh nào hay mua mảketing làm sao dám đi lên tham gia? Nếu như bị bại bởi người mới quả thực mắc cỡ chết người."
Từ hôm nay trở đi, « Kế hoạch Cự Tinh » chính thức mở ra hệ thống báo danh. Bất luận là diễn xuất từng đạt được thành tựu gì, chỉ cần tham gia cái tiết mục này, liền mang ý nghĩa những cái kia đều là quá khứ. Hết thảy về không, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chỉ cần nổi bật lên trong đám người, liền có thể đứng ở điểm xuất phát mà người bên cạnh không thể với tới. Đây là một lợi ích thực sự quá mê hoặc làm người ta muốn mạo hiểm.
Ngươi có dám hay không đến thử?
~~~
(1) Sinh Như Yên Hỏa: Đời như mây khói.
(2) nữ chính kịch: Phim xoay quay cuộc đời của một nữ nhân vật chính.
(3) Cự Tinh: Ngôi sao lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro