Chương 39: Xé bức đại chiến.
Thời điểm lẵng hoa cưới rơi ở trong tay Diệp Phạm, chung quanh lập tức vang lên tiếng thét. Cô dâu quay người nhìn thấy Diệp Phạm, cô không ngờ đến, lại đúng là một cô gái Trung Quốc nhận được.
Em gái cô dâu dán vào bên tai cô dâu nói vài câu, ánh mắt hai người bọn họ lướt một vòng trên người Diệp Phạm cùng Hạ Hàn. Cô dâu đi tới, cho Diệp Phạm một cái ôm. Cô đứng dậy, nhìn về phía Diệp Phạm, dùng tiếng Hi Lạp nói với Diệp Phạm một câu.
"Hi vọng nhìn thấy hai người hạnh phúc."
Diệp Phạm nhìn xem Hạ Hàn: "Anh nghe hiểu được cô ấy đang nói gì không?"
Hạ Hàn cúi đầu, nhìn vào mắt Diệp Phạm. Cặp mắt băng lãnh, giờ phút này lại giống như mang theo tia nắng nhỏ bé. Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đối mặt. Anh một mực không nói chuyện, chỉ là đứng ở đó đánh giá ngũ quan của cô, trên mặt biểu lộ thanh đạm, đáy mắt rất sâu, nhìn không ra cảm xúc. Diệp Phạm đại khái là đã nhận ra Hạ Hàn đang đùa cô, vô thức lui về sau một bước.
Hạ Hàn cong môi, anh cười một tiếng: "Tôi không có học qua tiếng Hi Lạp."
Diệp Phạm nhìn anh một cái, trong tay ôm bó hoa, cũng không biết nên để vào đâu. Cô nghĩ nghĩ, vẫn là mang theo hoa trở về chỗ ở.
...
Sau khi sự việc của Mạch Như Hương truyền ra ngoài, người đại diện của Đường Cẩm cũng ngay lập tức biết. Lúc kết thúc quay tiết mục hôm đó, anh ta liền cùng Đường Cẩm nói chuyện này. Đại diện Lý muốn để Đường Cẩm đề phòng lấy Mạch Như Hương. Tâm cơ của người này so Đường Cẩm nặng hơn nhiều, nếu như cô ta làm cho Đường Cẩm bại lộ bản tính, đến lúc đó chịu thiệt thòi vẫn là Đường Cẩm.
Cả ngày quay chương trình, Đường Cẩm đã mệt muốn chết rồi, cô ta hơi không kiên nhẫn.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đại diện Lý đem hình ảnh trên Weibo cho Đường Cẩm nhìn. Bởi vì tiết mục tổ hạ tối hậu thư, Mạch Như Hương không thể lại cùng Hạ Hàn tạo scandal, thế là cô ta thừa cơ chuyển đổi phương hướng, dán lên Đường Cẩm. Mạch Như Hương đưa ra ra hai tấm hình. Một tấm là ảnh Đường Cẩm cùng Hạ Hàn bên trong bộ phim « Ẩn nấp Bến Thượng Hải ». Hình ảnh của Đường Cẩm là một thân chật vật, đang diễn một cảnh đào tẩu có nhiều thương vong.
Một tấm là Mạch Như Hương đứng tại trước mặt Hạ Hàn, nở nụ cười ôn hòa.
Thực tế là Mạch Như Hương muốn tiếp nhận kem ly trong tay Hạ Hàn, bị Hạ Hàn cự tuyệt. Tiêu đề là: Tiểu Hoa lưu lượng đang nổi lại bị đè bẹp bởi nhan sắc mới lạ.
Đường Cẩm xem xong, tức giận đến tay đều run lên, cô ta liền cảm giác tiết mục tổ ngày hôm nay không thích hợp. Hoá ta đều là do Mạch Như Hương tác quái, hiện tại còn nghĩ tới kéo giẫm cô ta. Từ trước đến nay đều là Đường Cẩm khi dễ(1) người khác, bây giờ thế mà bị một cái người vô hình kém nổi cứ vậy chỉnh cô ta. Đường Cẩm làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Đại diện Lý: "Mạch Như Hương ở giới giải trí đã chờ đợi nhiều năm, cô đừng để cô ta hãm hại."
Đường Cẩm trên miệng đáp vài câu, cho thấy mình biết rồi. Kỳ thật Đường Cẩm căn bản không có ý định bỏ qua Mạch Như Hương, nếu Mạch Như Hương lá gan dám lớn như vậy, Đường Cẩm cũng sẽ không tiện nghi(2) cho cô ta.
Một lát sau, tiết mục lại tiếp tục quay. Diệp Phạm bọn họ xuất phát, đi cảnh điểm kế tiếp. Hạ Hàn bị đạo diễn gọi đi.
Trong lúc ngừng quay, người đại diện của Đinh Nhược Nghi các nàng đều cùng mỗi người thông báo, Mạch Như Hương người này tâm thuật bất chính(3), không nên cùng cô ta tiếp xúc quá nhiều. Trên xe, Mạch Như Hương chủ động mở miệng: "Diệp Phạm, tôi cảm thấy nơi này không có gì thú vị."
Đoàn đội Mạch Như Hương bị đạo diễn cảnh cáo, bọn họ không thể ở trong lúc quay tiết mục thu làm gì, nếu không liền bị đuổi ra khỏi chương trình. Thế nhưng Mạch Như Hương biết, lần thất bại này, trở về cô ta liền bị tuyết lấp kín(4). Nếu đã như vậy, cô chẳng bằng đem con đường bị bôi đen mà nổi tiếng này, triệt để đi xuống. Nói không chừng còn có thể thêm chút nhiệt độ. Lần này, Mạch Như Hương nhắm ngay Diệp Phạm.
Diệp Phạm bình tĩnh nhìn về phía Mạch Như Hương, giọng điệu có chút lạnh xuống: "Cho nên?"
Mạch Như Hương: "Nếu không đi Thần miếu Poseidon(5) đi."
Lông mày Diệp Phạm nhướng lên một cái. Thần miếu Poseidon? Cách nơi này rất xa, qua bên đó sẽ tốn không ít tiền. Theo kinh phí trước mắt mà tính, đến đó là không hợp lý.
Tiền mặc dù là do Diệp Phạm quản, nhưng trong nhóm nếu có người đưa ra đề nghị khác biệt mà còn có những người khác đồng ý với ý của Mạch Như Hương, cô làm sao cũng đều không thể xem nhẹ. Dưới loại tình huống này, cô làm thế nào quyết định, đều là việc tốn công mà không có kết quả, Mạch Như Hương là cố ý.
Diệp Phạm giương mắt nhìn Mạch Như Hương, rất nhạt nói một câu: "Nếu tôi đã trông coi tiền, phải nghe theo lấy ý kiến của mọi người."
Mạch Như Hương chủ động đưa ra đề nghị, cô làm sao lại để Mạch Như Hương toại nguyện đây? Mạch Như Hương nghĩ châm ngòi quan hệ giữa cô và mọi người, cũng cần mọi người phối hợp mới được. Mạch Như Hương cũng không nghĩ một chút, chỉ bằng cách làm của cô ta, hiện tại còn ai sẽ đứng tại phía cô ta. Kế hoạch của Mạch Như Hương nhất định thất bại.
Diệp Phạm nhìn về phía Đinh Nhược Nghi: "Như Nghi, cô là ý tưởng gì không?"
Đinh Nhược Nghi lắc đầu: "Không đi, đường quá xa."
Mạch Như Hương người này quá đáng ghét, mình làm sao lại đồng ý với cô ta.
Cố Nhã Thần thì châm chọc nhìn Mạch Như Hương một chút, cố ý kéo dài âm điệu: "Chị gái, chị nói đùa cái gì?"
Chị?
Mặt Mạch Như Hương tái đi. Ở bên trong cô ta lớn tuổi nhất, Cố Nhã Thần gọi chị xác thực không có gì sai. Thế nhưng là từ trong miệng Cố Nhã Thần nói ra, làm sao nghe có chút không đúng, cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Cố Nhã Thần tiếp tục nói: "Thần miếu Poseidon Tại Sounion, chúng ta phải đổi xe mới có thể đi nơi đó, có tiền cũng không phải như thế mà phung phí a."
Đinh Nhược Nghi cùng Cố Nhã Thần cự tuyệt, những điều này đều ở trong dự kiến của Diệp Phạm. Bây giờ còn có Đường Cẩm vẫn chưa tỏ thái độ.
Đường Cẩm nói một câu: "Tôi cũng không muốn đi nơi đó, nhàm chán."
Ý nghĩ của Đường Cẩm rất đơn giản, Diệp Phạm cùng Mạch Như Hương đều đối địch với cô ta, nhưng trước mắt Mạch Như Hương triệt để chọc tới cô ta, trước hết địch ý đối với Diệp Phạm liền bớt một chút. Mạch Như Hương cũng dám trắng trợn mua chuộc bản thảo bôi đen mình, cô ta đương nhiên muốn cùng Mạch Như Hương đối nghịch. Mỗi người đều cự tuyệt đề nghị của Mạch Như Hương, Mạch Như Hương trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Diệp Phạm cười cười, nụ cười nhưng có chút lạnh buốt: "Cô cũng thấy, chúng ta cũng không nguyện ý đến đó. Chúng ta là một nhóm, mọi người cùng đồng ý mới là trọng yếu nhất."
Diệp Phạm hời hợt bác bỏ ý kiến của Mạch Như Hương, mà lại mỗi câu mỗi lời nói đều xuất phát từ lập trường mọi người. Diệp Phạm lại mở miệng: "Kinh phí đã không còn nhiều lắm, bây giờ bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận cân nhắc."
Cô giống như lơ đãng nói một câu: "Nhưng mà, nếu như cô thật sự rất muốn đi, tôi có thể cho cô một bộ phận kinh phí. Trạm du lịch lữ hành này cũng sắp kết thúc rồi, tôi cũng hi vọng cô có thể chơi thật vui vẻ."
Diệp Phạm rộng rãi như vậy, càng thêm lộ ra Mạch Như Hương vì tư lợi, không để ý đến suy nghĩ của những người khác. Mạch Như Hương bị chặn, không chỉ có không thể hãm hại Diệp Phạm, cũng không có được hưởng lợi gì. Mạch Như Hương nghĩ không ra, Đường Cẩm làm sao lại đứng bên phía Diệp Phạm? Đường Cẩm không phải là cùng Diệp Phạm đối đầu sao?
Cô ta hãm hại Diệp Phạm không thành, sinh ra một cái ý niệm trong đầu, châm ngòi quan hệ của mấy người kia.
Mạch Như Hương lại mở miệng: "Diệp Phạm, kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy cô cùng Đường Cẩm ở trên cùng một cái tiết mục, tôi còn cảm thấy rất ngoài ý muốn."
Con ngươi Diệp Phạm trầm xuống, đây là muốn nhắc tới mâu thuẫn giữa cô cùng Đường Cẩm?
Mạch Như Hương không rõ ràng rằng, có một số việc không thể cứ bày ra mà nói. Cô ta chọc đến người khác, cuối cùng liên lụy nhất định là chính mình. Quả nhiên, mặt Đường Cẩm lập tức đen, nhưng lại trừng mắt nhìn Mạch Như Hương. Đường Cẩm muốn tức chết, Mạch Như Hương này là cố ý khiến mình khó xử.
Diệp Phạm trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ: "Cô cũng lo lắng quá nhiều việc rồi. Đây là công việc của chúng ta, hoàn thành công việc cần cẩn trọng. Làm việc thái độ nên nghiêm túc, mới là có trách nhiệm đối với mọi người. Cô nên tập trung trong công tác, mà không phải để ý vào địa phương khác." Diệp Phạm nhìn Mạch Như Hương, cười như không cười: "Cô nói có đúng hay không?"
Diệp Phạm đem mâu thuẫn của cô cùng Đường Cẩm, lặng yên không một tiếng động thay đổi thành Mạch Như Hương làm việc không chăm chú, còn nghĩ châm ngòi ly gián.
Cho dù là ai nghe, đều sẽ cảm giác Mạch Như Hương không thức thời. Mạch Như Hương lại bị Diệp Phạm chặn họng, cô ta liền đem kế hoạch chuyển hướng lên những người khác: "Cố Nhã Thần, cô một mực đi theo bên người Đường Cẩm, hai người quan hệ không tệ a."
Cố Nhã Thần mở to hai mắt nhìn, lời này không phải liền là đang nói cô là tiểu tùy tùng của Đường Cẩm sao, cô đúng là dán vào Đường Cẩm, nhưng Mạch Như Hương dựa vào cái gì nói cô?
Ai sẽ giống Mạch Như Hương không biết xấu hổ như vậy, liền chằm chằm nhằm vào người có danh khí lớn nhất, lại dám cùng Hạ Hàn tạo CP, hiện tại Mạch Như Hương còn dám châm chọc cô? Cố Nhã Thần thật muốn nói cho Mạch Như Hương mấy chữ, liên quan gì đến ngươi. Thế nhưng ống kính còn đang quay, cô không thể cứ thế mà trực tiếp biểu lộ.
Cố Nhã Thần giật giật khóe miệng: "Chị, tôi cùng Đường Cẩm quan hệ rất tốt, không cần đến chị quan tâm." Lại là một tiếng chị, Mạch Như Hương sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
Cố Nhã Thần cố ý nói ra: "Nếu không chúng ta tâm sự phim truyền hình mà chị quay gần đây nhất đi."
"Đúng rồi, chị quay chính là cái gì? Tôil có chút không nhớ rõ lắm." Cố Nhã Thần dáng vẻ giả bộ như không biết, hàm ẩn châm chọc. Cô ta châm chọc Mạch Như Hương không có nổi tiếng, không biết là quay cái gì. Dù là ném viên đá đến trong nước, đều sẽ có bọt nước nổi lên, nhưng Mạch Như Hương, coi như đem phim cô ta quay tốt nhất chiếu lên ti vi, cũng quả thực là lên không nổi.
Đường Cẩm càng là đem đầu quay qua một bên, cùng Cố Nhã Thần nói tới nói lui, mặc kệ Mạch Như Hương. Nhìn từ bề ngoài, Đường Cẩm cùng Cố Nhã Thần thật sự giống như tỷ muội tình thâm.
Ý đồ của Mạch Như Hương là châm ngòi mấy người kia, nhưng là sự tình hoàn toàn không phát triển theo hướng cô ta nghĩ tới. Cô ta nghĩ để bọn họ cắn xé nhau, không nghĩ tới mâu thuẫn không có phát sinh, các nàng còn đặt khẩu súng nhắm ngay đầu mình. Cô ta ngược lại không thoải mái, tính toán hoàn toàn thất bại.
...
Bởi vì Diệp Phạm ở bên ngoài quay tiết mục, Trình Bình luôn tới nhà Diệp Phạm, đón Đô Đô qua nhà mình. Đô Đô ở nhà một mình rất dễ dàng nhớ tới Diệp Phạm. Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ một mực bồi Đô Đô chơi, Đô Đô sẽ không đắm chìm trong buồn bã khi Diệp Phạm rời đi.
Đô Đô đợi trong phòng khách, bắp chân bé khoanh lại, ngồi ở bên cạnh bàn. Trên tay bé cầm xe hơi nhỏ mà chính là Diệp Phạm mua cho bé. Sau khi Diệp Phạm kiếm được tiền, mua cho Đô Đô mấy loại hình xe hơi nhỏ khác biệt nhau. Đô Đô đem mấy cái ô tô này tùy thân mang theo, coi như bảo bối.
Tay Đô Đô mập mạp cầm phía trên xe hơi nhỏ. Bé một bên trên mặt đất hướng phía trước bò, một bên để xe hơi nhỏ dọc theo bên cạnh bàn hoạt động.
"Tút tút tút, xe hơi nhỏ đến đây."
Bánh xe của xe hơi nhỏ ở bên cạnh bàn nhấp nhô, Đô Đô dùng cả tay chân, kéo kéo xe hướng về phía trước. Trong miệng còn tút tút tút lẩm bẩm.
"Mẹ, ô tô muốn quay trở về."
Đô Đô biết Diệp Phạm ngồi ô tô rời đi, bé hi vọng ô tô có thể sớm một chút lái quay về. Đô Đô lại cầm xe hơi nhỏ thả ở trên ghế sa lon.
"Xe hơi nhỏ muốn ngừng, nhớ kỹ lái đến nhà của Đô Đô nha."
Đô Đô tự mình chơi đến vui vẻ, đem xe hơi nhỏ đặt ở bên cạnh ghế sô pha mà trượt. Nghiêm Tiểu Tiểu đã làm xong bài tập, cô bé từ trong phòng ra, nhìn thấy Đô Đô bộ dáng này, cười ra tiếng.
Nghiêm Tiểu Tiểu ghé vào bên cạnh Đô Đô: "Đô Đô và chị cùng nhau chơi đùa."
Đô Đô dừng lại động tác trên tay, nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu. Mắt to của Đô Đô tròn căng nhìn về phía Nghiêm Tiểu Tiểu, lòng cô bé liền mền nhũn, sau đó đứng dậy đem Đô Đô từ dưới đất bế lên.
Cùng Đô Đô so sánh, Nghiêm Tiểu Tiểu tuổi tác hơi lớn hơn một chút, nhưng cô bé vẫn còn con nít. Tăng thêm Đô Đô ăn giỏi, thân thể mập mạp. Nghiêm Tiểu Tiểu lúc ôm Đô Đô dậy, rõ ràng có chút phí sức. Đô Đô bị ôm có chút khó chịu, nhưng là bé vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Nghiêm Tiểu Tiểu cơ hồ là nửa kéo nửa ôm đem Đô Đô đặt ở trên ghế sa lon.
"Đô Đô ở chỗ này chờ chị, chị đi vào phòng lấy đồ."
Nghiêm Tiểu Tiểu chạy vào phòng, cô bé lấy búp bê trong phòng đều đem ra. Cô bé đem đồ chơi bày ở trên bàn phòng khách.
"Tốt, chúng ta tới chơi trò gia đình."
Nghiêm Tiểu Tiểu tổng cộng cầm ba con búp bê, đặt ở mỗi góc của ghế sô pha. Ngòn tay tròn múp míp của Đô Đô chỉ chỉ.
"Đây là mẹ, đây là chị, đây là bà Trình sao?"
Đô Đô đem mỗi cái búp bê đều gắn thân phận.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu: "Xem như thế đi."
"Mẹ lập tức sẽ về nhà, cùng mọi người ở cùng nhau." Đô Đô đem xe hơi nhỏ đặt lên bàn, lái đến trước mặt búp bê Diệp Phạm.
Nghiêm Tiểu Tiểu phối hợp kịch bản của Đô Đô, hai đứa bé chơi đến quên cả trời đất. Trình Bình từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai đứa bé một lớn một nhỏ đầu chụm lại với nhau. Thì thầm với nhau, không biết đang nói cái gì.
"Tiểu Tiểu, nên ngủ trưa."
Trình Bình kêu một tiếng tên Nghiêm Tiểu Tiểu, thúc giục cô bé về phòng. Nghiêm Tiểu Tiểu lưu luyến không rời, cô bé đang chơi đến cao hứng, không nghĩ muốn đi ngủ nhanh như thế. Nghiêm Tiểu Tiểu một mặt mong đợi nhìn về phía Đô Đô, hi vọng Đô Đô có thể cùng cô bé cùng một chỗ phản kháng. Nhưng Đô Đô còn nhỏ, nhất định phải ngủ trưa.
Trình Bình ấm giọng mở miệng: "Đô Đô cũng vậy, nên đi ngủ rồi."
Đô Đô nâng lên mặt trắng nõn nà, ngửa đầu nhìn Trình Bình. Đô Đô rất nghe lời, bé nhẹ gật đầu, bắt đầu cầm lấy xe hơi nhỏ trên bàn.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn Đô Đô đã thoát ly chiến tuyến, chỉ có thể chậm rãi đi về phòng. Có một cái xe hơi nhỏ đặt ở trên ghế sa lon, Đô Đô leo lên trên ghế sa lon lấy. Chân bé không có đứng vững, từ trên ghế salon tuột xuống. Thân thể của bé ngã xuống đất, may mắn trên mặt đất phủ thảm, rơi không đau lắm. Trình Bình giật nảy mình, mau ôm lấy Đô Đô.
Đô Đô xẹp lấy miệng nhỏ, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, xoạch một tiếng rớt xuống. Trình Bình cho là bé bị ngã đau đớn, ôm chặt bé ngồi ở trên ghế sa lon. Nghiêm Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng cũng từ trong phòng ra, một mặt lo âu nhìn về phía Đô Đô.
Trình Bình: "Đô Đô sao rồi? Nơi nào bị ngã đau?"
Đô Đô dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt, bé ủy khuất lắc đầu. "Con nhớ mẹ." Trong thanh âm nãi thanh nãi khí mang theo tiếng khóc. Lúc Đô Đô ngã, rất ít khóc, nhưng bé nghĩ tới mỗi lần ngã xuống, Diệp Phạm đều sẽ ôm bé dỗ dành. Vừa nghĩ tới mẹ, Đô Đô suy nghĩ nhớ mẹ liền muốn ngăn cũng không nổi.
Trình Bình để Đô Đô ngồi ở trên đùi của bà, bàn tay vỗ nhè nhẹ lấy phía sau lưng Đô Đô. Đô Đô vẫn một mực khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Thân thể nhỏ Đô Đô co co lại: "Con muốn mẹ."
Nghiêm Tiểu Tiểu tựa hồ nghĩ tới điều gì, chạy vào phòng. Trình Bình đau lòng, bà cầm giấy lau đi nước mắt của Đô Đô, đồng thời nhẹ giọng dỗ dành.
"Đô Đô đừng vội, mẹ sẽ lập tức trở về thôi mà."
Lúc này, Nghiêm Tiểu Tiểu cầm điện thoại di động ra, cô bé tìm được video Diệp Phạm kéo đàn violon. Cô bé biết Đô Đô thích nhất Diệp lão sư, nếu để cho bé nghe được cái này, bé nhất định sẽ vui vẻ trở lại.
Âm thanh du dương của đàn violon vang lên trong gian phòng. Đô Đô tâm tình kích động lúc đầu dần dần ổn định lại. Đô Đô thút tha thút thít, lại không tiếp tục khóc, bé nhìn về phía Nghiêm Tiểu Tiểu. Bé không thấy được video, vẫn có thể nghe ra đây là tiếng đàn mà Diệp Phạm kéo. Đô Đô mở to đôi mắt ướt sũng, nghe tiếng nhạc quen thuộc. Đoạn video này bé xem rất nhiều lần, chỉ cần là mẹ kéo, bé liền có thể lập tức nghe ra.
...
Mấy ngày nay hành trình cũng sẽ ở Athens thu, tiết mục tổ cũng có sắp xếp của mình.
Nhóm khách mời đi đi lại lại rất mệt mỏi, tiết mục tổ cho bọn họ một bút chi phí, thời điểm dùng bữa tối cho mọi người thêm đồ ăn. Đường Cẩm vốn đã rã rời, hiện đang ngồi trên ghế, đã sớm không đi đường được nữa. Những người khác cũng ngồi ở cạnh bên, đều không muốn nhúc nhích.
Diệp Phạm đứng lên, cầm tiền trên bàn: "Tôi đi giúp mọi người mua đồ về."
Cô mang theo túi, đi ra cửa, gió đêm dần lạnh, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau nhức. Diệp Phạm nếm qua không ít đau khổ, đi đường nhiều như vậy căn bản cũng không tính là gì. Những nữ khách mời này đẩy tới đẩy lui, Diệp Phạm không hi vọng các nàng lại ầm ĩ lên.
Dừng lại đung bữa tối chút thôi, cô chỉ hi vọng tiết mục có thể thuận lợi quay. Diệp Phạm mới vừa đi tới trên đường phố, đèn đường nhẹ nhàng chiếu lên mặt đất.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp.
"Diệp Phạm."
Diệp Phạm dừng bước lại, quay đầu, Hạ Hàn đứng ở đó, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt Hạ Hàn thâm thúy, khóa chặt cô. Cảm xúc trong đáy mắt anh không rõ nông sâu.
Diệp Phạm cong môi, cười cười: "Hạ Hàn."
Trong gió đêm yên tĩnh, thanh âm Hạ Hàn phiêu tán: "Cùng đi đi."
Diệp Phạm nhẹ gật đầu: "Được."
Màn đêm vừa xuống, ánh đèn lấm ta lấm tấm, xinh đẹp cực kỳ. Hạ Hàn và Diệp Phạm hai người cùng đi. Không biết do nguyên nhân gì, thợ quay phim vừa rồi còn ở nơi này đã không thấy, nhân viên công tác của bọn họ cũng đã biến mất. Có thể là bởi vì tha hương nơi đất khách quê người, phòng bị giữa họ cũng ít đi rất nhiều. Chung quanh đều là những gương mặt ngoại quốc lạ lẫm. Khí tức Hạ Hàn nhàn nhạt gần ở bên người, anh trầm thấp mở miệng.
"Cô luôn quen đem hết thảy tất cả đều vơ vào trên người mình sao?"
Diệp Phạm ngẩn người, không nói gì, cô cũng không biết muốn nói cái gì.
Hạ Hàn trầm giọng nói: "Tôi có xem qua, video ngày đó cô kéo đàn violon."
Diệp Phạm ngừng bước chân. Đôi mắt Hạ Hàn nhìn qua, ánh mắt thẳng tắp tiến vào trong mắt cô. Trong giọng nói của anh mang theo một chút thăm dò: "Tôi luôn cảm thấy tiếng đàn rất quen thuộc, tựa hồ đã ở nơi nào nghe qua."
Diệp Phạm trong lòng giật mình. Cô nhìn mắt Hạ Hàn, ở trong đó có cảm xúc phức tạp, khiến cho người khác đoán không ra, cũng nhìn không rõ.
Anh ấy đến cùng muốn nói điều gì?
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Thật có lỗi, ngày hôm nay đăng trễ, sáng mai sẽ tiếp tục nha. .
~~~~~~
(1) khi dễ: bắt nạt, làm khó dễ người khác.
(2) tiện nghi: không để người khác được lợi hay lợi dụng mình.
(3) tâm thuật bất chính: lòng dạ khó lường, co ý đồ xấu.
(4)bị tuyết lấp kín: ý chỉ bị chôn vùi k thể nổi tiếng nữa, không ai quan tâm.
(5)Thần miếu Poseidon:
Đền thờ Poseidon được xây dựng từ năm 444 đến 440 trước Công Nguyên. Đền có 42 cột đá cẩm thạch trắng cao 6 mét. Trong phòng thờ có đặt một bức tượng Poseidon bằng đồng cao chót vót với chiều cao 6 mét. Đền thờ Poseidon nằm trên Mũi Sounion, cách Athens khoảng 80 km đi bằng ô tô. Các bạn có thể tìm hiểu thêm cùng chị Google.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro