Chương 34: Diệp Phạm ở địa phương nào, nơi đó có lưu lượng (canh 1)
Sau khi công bố Hạ Hàn sẽ xuất hiện ở trạm tiếp theo của « Cùng đi du lịch », ngay lập tức, dân mạng liền đem khu bình luận ở dưới đáy kênh chính thức chiếm lĩnh.
"Ta không nhìn lầm a? Hạ đại thần thế mà tham gia chương trình truyền hình thực tế rồi? ?"
"Lầu trên ngươi không nhìn lầm! Viên phòng Phu thê lần nữa hợp thể, ta đều nghĩ xuống lầu chạy vòng vòng chúc mừng, rốt cục đợi đến cái ngày này!"
"Khụ khụ khụ, chú ý một chút, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm CP tên là Hàn Dạ, không gọi Viên phòng."
Tin tức công bố trong thời gian ngắn,【 Hạ Hàn Cùng đi du lịch 】cấp tốc leo lên hot search số một. Ngay sau đó, Hàn Dạ phu thê cũng lên tới hot search. Trong một tiếng, mười tin đầu trên hot search thì có năm tin là tin tức của hai người.
Việc này nếu là bình thường, có tiểu minh tinh nào trong bóng tối muốn cùng Hạ Hàn xào CP, đều sẽ gặp phải fan hâm mộ tấn công. Nhưng đối với cặp CP "Hàn Dạ phu thê" này, fan hâm mộ Hạ Hàn lại không ghét. Bọn họ không những không ghét hai người này buộc chặt với nhau, ngược lại có lượng lớn fan hâm mộ chuyển thành fan CP.
Không biết vì cái gì, hai người kia cảm giác đặc biệt hợp. Hạ Hàn là ngôi sao cao lãnh(1) giới giải trí, Diệp Phạm ngũ quan xinh đẹp lại có khí chất thanh lãnh, bọn họ đứng chung một chỗ, còn không khỏi có thể nhìn ra tướng phu thê.
Đương nhiên, dân mạng cũng đều rõ ràng đây chỉ là fan hâm mộ tự bổ não, hai người kia bắn đại bác cũng không dính tới một chút quan hệ, khẳng định không phải tình nhân.
Bởi vì Hạ Hàn gia nhập, chương trình « Cùng đi du lịch » này nhiệt độ lại lần nữa tăng cao trở lại. Trên các diễn đàn bát quái rốt cục cũng có đánh giá chính diện chương trình truyền hình thực tế kỳ tới này.
"Trước đó chỉ là một cái phân chuột, hủy hoại hỗn loạn. Nếu tiết mục tổ đã thành tâm ăn năn, kia tiết mục kỳ sau ta liền miễn cưỡng nhìn một cái đi."
"Tiết mục mà nhà sản xuất Hàn chế tác chất lượng vẫn còn rất cao a! Ngày hôm qua phiên bản phúc lợi Diệp Phạm kéo đàn violon cho fan hâm mộ đăng lên, ta chỉ có thể ngậm miệng kinh diễm."
"Làm một fan khiêm tốn của CP này, ta liền chờ Hạ Hàn và Diệp Phạm cùng quay tiết mục."
Tập tiếp theo của tiết mục vẫn đang chiếu. Nội dung là nhóm nữ minh tinh ở Hallstatt lạc đường, tìm không thấy đường về. Vừa phát sóng được nửa giờ, tỉ lệ người xem hơi thấp, thời điểm Cố Nhã Thần mắng Đinh Nhược Nghi không biết dẫn đường, tỉ lệ người xem bắt đầu tăng.
Diệp Phạm cùng Đường Cẩm bởi vì lạc đường mà xung đột, tỉ lệ người xem bỗng nhiên cao lên. Đương nhiên, tiết mục tổ sẽ không đem quá trình hai người cãi nhau chiếu lên, những nội dung này đều đã biên tập qua. Từ người xem góc độ xem mà nói, giữa hai người chỉ là tranh chấp nho nhỏ.
Sau đó, lúc Diệp Phạm mang theo mọi người tìm đường, ống kính toàn bộ hành trình đi theo Diệp Phạm, những minh tinh khac đều là nền, tỉ lệ người xem lại tăng đến một cái max trị số.
Kỳ này « Cùng đi du lịch » tỉ lệ người xem quay trở lại, một lần nữa đứng nhất trong tất cả các tiết mục cùng chiếu!
Tiết mục tổ rốt cục thở hắt một hơi, có thể nói Diệp Phạm có thể chất lưu lượng(2) là cứu tinh của tiết mục. Đường Cẩm là Tiểu Hoa nổi tiếng nhất trong kia, tỉ lệ người xem lại không sánh bằng lúc Diệp Phạm xuất hiện. Đủ để chứng minh Diệp Phạm gần nhất đến cùng là có bao nhiêu hoan nghênh.
Thông qua hot search mấy ngày nay, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cặp CP này lưu lượng cao rõ ràng. Xem ra lần quay tiếp theo, tiết mục tổ đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào. Bất kể là quay chụp hay là biên tập, nhất định phải nghiêng về Hàn Dạ CP.
. . .
Tối hôm đó.
Diệp Phạm cùng Đô Đô đang ngồi ở trước TV xem « Cùng đi du lịch ».
Đô Đô miệng nhỏ có chút mở ra: "Thật xinh đẹp a."
Bé nhìn chằm chằm màn hình TV, mắt tròn căng lớn chớp cũng không chớp một cái, bị phong quang của tiểu trấn Hallstatt mê hoặc. Một lát sau, Diệp Phạm xuất hiện ở trước ống kính.
Mấy nữ minh tinh đeo túi xách, cùng nhau du lãm Hallstatt. Đô Đô biểu lộ đột nhiên thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng phình lên, dáng vẻ rất không cao hứng.
Diệp Phạm nhẹ nhàng nâng lên mặt nhỏ của Đô Đô: "Bảo Bảo sao vậy?"
"Con nhận ra người xấu xa này, người xấu ở trên TV khi dễ mẹ." Đô Đô chỉ chỉ Đường Cẩm.
Nãi âm nhỏ của bé cao vút lên, giống một con chuột hamster nhỏ hung hăng. Một giây sau, Đô Đô bỗng nhiên nhào tới, hai cánh tay nhỏ mập mạp ôm lấy Diệp Phạm. Tay nhỏ chặt chẽ nắm lên, giống một cái bánh trôi tuyết trắng nhỏ: "Mẹ không sợ, Đô Đô giúp người đánh người xấu."
Nhìn xem vẻ mặt nghiêm túc của Đô Đô, Diệp Phạm đột nhiên cười ra tiếng: "Mẹ cái gì cũng không sợ." Yên tĩnh trong đêm, thanh âm của nàng dị thường dịu dàng: "Bởi vì ở cùng với Đô Đô, mẹ là người dũng cảm nhất trên thế giới."
Đô Đô ngẩng đầu lên, con mắt lóe sáng như sao mà nhìn Diệp Phạm: "Có thật không?"
Bé nghiêng một cái đầu nhỏ, đánh giá Diệp Phạm. Đô Đô tiểu dũng sĩ này, tùy thời đều có thể vì mẹ mà xông pha chiến đấu. Được Diệp Phạm trấn an, cảm xúc của Đô Đô dịu đi. Đô Đô bị Diệp Phạm ôm vào trong ngực, tiếp tục xem tiết mục.
"Mẹ đi một cái địa phương thật xinh đẹp làm việc a."
"Lần sau mẹ với Đô Đô cùng đi được không?"
"Ân!"(3)
. . .
Trên giường, thân thể nhỏ của Đô Đô lăn lộn, cánh tay trắng nõn nà giang ra, bắp chân thẳng băng, nhưng mắt bé vẫn nhắm lại như cũ. Đô Đô còn đang trong giấc mộng. Diệp Phạm vừa tiến đến liền thấy cảnh tượng này, cô im lặng cười dưới, bước chân nhẹ nhàng hơn.
Diệp Phạm đi đến bên giường, chân bé đem chăn nhỏ đạp mất, tay khoác lên trên bụng tròn trịa. Diệp Phạm vươn tay, đem chăn mền bị đá xuống chân giường cầm lên, nhẹ nhàng trùm lên bụng Đô Đô.
Diệp Phạm vừa định dời tay, Đô Đô xoay người một cái, khuôn mặt nhỏ mập mạp của bé đặt ở trên tay Diệp Phạm, mềm nhũn, cảm giác rất tốt. Đô Đô vô ý thức bắt lấy tay Diệp Phạm, ánh mắt của bé đầu tiên là hé ra một đường nhỏ, sau đó mí mắt chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi ánh mắt đen láy.
Đô Đô vừa tỉnh ngủ, vẫn có chút mơ hồ, bé dụi dụi con mắt.
"Mẹ." Đô Đô để mặt ở trên tay Diệp Phạm cọ cọ, con mắt dần dần khép lại, nghĩ muốn tiếp tục ngủ. Một giây sau, Đô Đô lập tức mở mắt, bé lập tức từ trên giường nhỏ ngồi dậy.
Đô Đô kéo hai bên mép giường, bé chỉ chỉ cổng, nhãn tình sáng lên.
"Mẹ, con muốn nhìn cá vàng."
Đô Đô vươn tay, làm ra tư thế muốn ôm.
Diệp Phạm cười ra tiếng, cô còn đang suy nghĩ Đô Đô lúc nào mới có thể ý thức được chuyện này. Diệp Phạm khom người xuống, đem Đô Đô ôm. Chân Đô Đô vừa rơi xuống đất, liền lạch bạch hướng phòng khách chạy.
Bé ghé vào bên cạnh bể cá: "Buổi sáng tốt lành, Phì Phì cùng Điểm Điểm. Thật không tốt, ta ngủ dậy trễ." Đô Đô thẹn thùng cười cười.
Đô Đô cầm lấy thức ăn cho cá trên bàn, bé mở ra cái nắp, đem đồ ăn cho cá nho nhỏ đổ ở lòng bàn tay. Đô Đô nhớ kỹ hôm qua bà chủ quán có nói, mỗi ngày chỉ cần cho cá ăn mấy viên là đủ rồi. Đô Đô đếm một lần, lại đổ vào trong lòng bàn tay mấy viên. Một lát sau, Đô Đô nghĩ nghĩ, lại tiếp tục đổ thức ăn cho cá ra. Lòng bàn tay nho nhỏ cơ hồ đã đổ đầy.
Diệp Phạm ngồi vào bên cạnh Đô Đô: "Đô Đô, con đổ ra nhiều như vậy làm gì?"
Đô Đô một mặt xoắn xuýt, bé muốn nghe lời bà bà, nhưng lại sợ cá sẽ đói chết. Bé nghĩ tới nghĩ lui, đều không có ra kết quả.
Đô Đô chỉ có thể hỏi Diệp Phạm: "Mẹ, cá vàng nhỏ mỗi ngày ăn ít như vậy, có thể hay không đói."
Bé lại hỏi một câu: "Đô Đô ăn so với chúng nó nhiều nhiều, Đô Đô vẫn sẽ đói, cá nhỏ có bị đói không?"
Diệp Phạm dở khóc dở cười, cô chỉ chỉ cas bơi trong hồ.
"Đô Đô nhìn xem hình thể của mình và cá vàng, cá vàng nhỏ hơn con nhiều, bọn chúng ăn đương nhiên cũng không nhiều."
Nghe Diệp Phạm nói vậy, Đô Đô mới nhẹ gật đầu, bé nãi thanh nãi khí nói: "Vậy được rồi."
Đô Đô cẩn thận từng li từng tí đem đồ ăn cho tập hợp một chỗ, đổ về trong bình. Bé đếm nhiều lần, sau khi đếm rõ ràng, đem đồ ăn cho vào trong bể cá.
Hai con cá nhỏ lập tức bơi lên, miệng của bọn nó khẽ mở ra, ăn đồ ăn. Đô Đô thấy mới lạ, liền đến lúc bé ăn cơm, cũng muốn xách một thanh ghế đẩu, ngồi ở cạnh bể cá. Bé một bên vừa nhìn cá nhỏ, một bên vừa ăn cơm.
Diệp Phạm chỉ chỉ vào cửa sổ: "Đô Đô muốn hay không đem cá vàng nhỏ chuyển qua nơi có ánh mặt trời."
"Bọn chúng nên phơi nắng nhiều một chút, liền sẽ không ngã bệnh."
Đô Đô mở to hai mắt: "Có thật không ạ?"
Bé nhớ tới mình trước đó sinh bệnh,liền nắm lỗ mũi, một mặt không tình nguyện lắc đầu: "Không thể sinh bệnh, uống thuốc rất đắng."
"Vậy Bảo Bảo nhớ kỹ thường xuyên mang cá nhỏ phơi phơi nắng." Diệp Phạm chỉ chỉ bể cá trên bàn.
Đô Đô vỗ vỗ ngực: "Đương nhiên." Đô Đô cẩn thận mà bưng lấy bể cá, đem bể cá đặt ở bên cạnh bệ cửa sổ. Mặt trời chiếu vào, trên mặt nước sóng gợn lăn tăn, cá nhỏ bơi rất vui sướng.
Đô Đô lại khôi phục bộ dáng trước đó, con mắt không chớp nhìn xem cá nhỏ, cho dù nhìn chằm chằm cá vàng lâu như vậy, bé vẫn như cũ tràn ngập hứng thú.
Diệp Phạm ngồi ở trên ghế sa lon, từ phương hướng cua Đô Đô thỉnh thoảng truyền đến âm thanh cười khanh khách, Đô Đô hai tay nâng cằm, lộ ra một loạt răng sữa trắng nhu nhu nhỏ. Diệp Phạm cười cười, ánh mắt rơi vào trên người Đô Đô. Ánh nắng dịu dàng tiến vào gian phòng, tia sáng ở trong phòng chập trùng lên xuống.
Mỗi việc nhỏ đều lộ ra một tia đặc biệt ấm áp.
. . .
Diệp Phạm tiếp điện thoại của Trình Bình, Trình Bình mở miệng: "Diệp Phạm, ta biết con bề bộn nhiều việc, ta đã tìm được một cô giáo dương cầm mới rồi."
Trước đó Trình Bình để Diệp Phạm tới nhà dạy con gái bà đánh đàn dương cầm, bà cũng không biết Diệp Phạm là minh tinh.
Hiện tại danh khí Diệp Phạm càng lúc càng lớn, lại để cho Diệp Phạm tới dạy con gái bà đánh đàn dương cầm cũng không thích hợp. Diệp Phạm đánh đàn piano cũng thật tốt, dạy cũng kiên nhẫn, mặc dù Trình Bình thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào.
Trình Bình cười nói: "Qua mấy ngày nữa Tiểu Tiểu phải thi đánh đàn dương cầm, sáng mai con có thể tới chỉ điểm cho nó một chút không?"
Diệp Phạm rất chuyên nghiệp, nếu như Diệp Phạm tới chỉ vài câu, Trình Bình sẽ yên tâm.
Diệp Phạm đương nhiên là đáp ứng: "Được ạ."
Diệp Phạm cúp điện thoại, cúi đầu nhìn lại. Đô Đô đứng tại bên chân cô, vừa rồi lúc cô gọi điện thoại, Đô Đô không nói tiếng nào. Lúc này, Đô Đô mở to mắt giống như nho đen, nhìn cô.
Diệp Phạm thân thể khom xuống, sờ lên cái đầu nhỏ của Đô Đô: "Bảo Bảo, sao vậy?
Đô Đô hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi làm việc sao?"
Đô Đô đứng thẳng người, khuôn mặt rũ xuống. Dáng vẻ có chút mất mác. Diệp Phạm sờ sờ cái mũi nhỏ của Đô Đô, ôn nhu nói: "Mẹ chỉ là đi giúp người khác một chuyện."
Đô Đô ngửa đầu, tay nhỏ nâng đến cao cao, thân thể nhảy nhảy lên. "Mẹ, Bảo Bảo cũng phải đi." Đô Đô sợ Diệp Phạm không nhìn thấy, tay nhỏ bé của bé nâng đến cao hơn.
Đô Đô nãi thanh nãi khí cường điệu một lần.
"Bảo Bảo muốn đi theo bên người mẹ."
Diệp Phạm bắt lấy tay Đô Đô, đặt ở bên miệng hôn một cái.
"Được, đều nghe Bảo Bảo."
Diệp Phạm biết ý nghĩ của Đô Đô, bé sợ mình lại rời đi, liền muốn một mực ỷ lại bên cạnh cô.
Đô Đô nghiêm túc nói: "Con mặc dù là Bảo Bảo, thế nhưng con cũng có thể giúp một tay a."
Diệp Phạm khóe môi cong lên.
"Đô Đô lợi hại như vậy, mẹ đương nhiên tin tưởng con."
Đô Đô nghe vậy, toét miệng cười.
Ngày thứ hai, Diệp Phạm mang theo Đô Đô ra cửa. Xe khởi động. Xuống xe, Diệp Phạm ôm lấy Đô Đô, chuẩn bị đi lên phía trước. Lúc này, Đô Đô nhéo nhéo ngón tay Diệp Phạm.
"Mẹ, con tự đi."
Diệp Phạm cúi đầu nhìn hắn. Đô Đô thẳng người, tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ ngực của mình. Thanh âm yếu ớt của bé vang lên.
"Bảo Bảo rất hiểu chuyện, không thể luôn để mẹ ôm, con muốn làm tấm gương cho người khác."
Diệp Phạm hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ tròn. "Bảo Bảo thật ngoan."
Diệp Phạm buông Đô Đô xuống, Đô Đô cất bước nhỏ ngắn, đi theo bên người Diệp Phạm.
Đến nhà Trình Bình, Diệp Phạm ấn chuông cửa. Qua vài giây, cửa mở.
Diệp Phạm nắm tay Đô Đô đi vào, Diệp Phạm mở miệng: "Dì Trình."
Trình Bình trông thấy Diệp Phạm, cười nói: "Con đã đến rồi."
Trình Bình nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại. Trên mặt đất một hình dáng nho nhỏ đứng đó, là một tiểu hài tử cinh đẹp. Ánh mắt của bé rất lớn, lại rất đen, thật sự là đẹp cực kỳ.
Trình Bình a một tiếng, một mặt vui mừng: "Bảo Bảo nào xinh đẹp như vậy a."
Diệp Phạm: "Đây là con của con." Diệp Phạm cúi đầu nhìn Đô Đô, ôn nhu nói: "Bảo Bảo, con bây giờ nên nói cái gì?"
Đô Đô đứng tại bên chân Diệp Phạm, bé lay lấy ống quần Diệp Phạm, nhô ra cái đầu nhỏ.
Đô Đô ngoan ngoãn kêu một tiếng, nãi âm nhỏ mềm mại nhu nhu: "Con chào bà ạ."
Trước khi đến, mẹ đã nói với bé, dạy bé xưng hô thế nào.
Trình Bình cười híp mắt ai một tiếng, bà lại hỏi: "Tiểu bảo bối, con tên là gì a?"
Đô Đô: "Con gọi Đô Đô."
Trình Bình ý cười càng sâu: "Con gọi Đô Đô a, rất đáng yêu nha."
Đô Đô nghiêng đầu một chút, nhìn về phía Diệp Phạm, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bảo Bảo cũng thích cái tên này, là mẹ lấy."
Trình Bình nhìn thấy Đô Đô, rất yêu thích. Nghiêm Tiểu Tiểu đứng tại bên cạnh Trình Bình, cũng tò mò nhìn cái bánh trôi trắng trắng đáng yêu trước mắt này.
Diệp Phạm nhéo nhéo tay nhỏ của Đô Đô, chỉ vào Nghiêm Tiểu Tiểu.
"Bảo Bảo, con nên gọi chị này thế nào a?"
Đô Đô nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu, nãi âm nhỏ kêu.
"Chào chị ạ"
Nghiêm Tiểu Tiểu cười: "Diệp lão sư, Bảo Bảo của người thật đáng yêu a."
Trình Bình nhìn Diệp Phạm, trong lòng có chút tiếc hận. Lúc đầu bà cảm thấy Diệp Phạm cùng Hạ Hàn rất xứng, nghĩ để cho hai người nhận thức nhau một chút, nói không chừng hai người này có duyên phận đâu.
Hiện tại bà đã biết Diệp Phạm có một đứa bé, ý nghĩ này liền tạm thời dừng lại. Diệp Phạm kéo tay Đô Đô, chuẩn bị bắt đầu dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh đàn.
Diệp Phạm: "Đô Đô, mẹ muốn dạy chị gái này đánh đàn dương cầm, Bảo Bảo ngồi bên cạnh được không?"
Diệp Phạm lo lắng Đô Đô cảm thấy đánh đàn buồn tẻ, muốn để bé ngồi ở một bên chơi. Đô Đô lắc đầu, tay nhỏ kéo thật chặt ống tay áo Diệp Phạm.
"Con muốn xem mẹ đánh đàn dương cầm."
Diệp Phạm đáp ứng: "Vậy Bảo Bảo liền ngồi vào bên cạnh mẹ có được hay không?"
Đô Đô hưng phấn lên tiếng, vỗ tay nhỏ: "Được."
Lúc này, Trình Bình bưng hoa quả còn có đồ uống đi lên. Trình Bình quan tâm hỏi: "Đô Đô đói bụng không? Có muốn ăn đồ ăn vặt hay không?"
Đô Đô: "Bảo Bảo không đói bụng, Bảo Bảo không ăn." Đô Đô nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Cảm ơn bà."
Trình Bình cảm thấy mình tâm mình đều bị sự dễ thương của tiểu bảo bối làm cho nhũn ra hết rồi.
Trình Bình mở miệng: "Vậy bà để ở chỗ này, Đô Đô đói bụng nhớ kỹ tới ăn."
Đô Đô gật gật đầu nhỏ: "Ân."
Đô Đô biết Diệp Phạm sắp bắt đầu đánh đàn dương cầm, bé cộc cộc cộc leo đến ghế ở bên cạnh. Đô Đô ngửa đầu, nhìn cái ghế còn cao hơn chính mình rất nhiều này. Bé nháy nháy mắt, cái ghế này thật cao a.
Đô Đô quay đầu, hướng Diệp Phạm vươn tay.
"Mẹ, muốn ôm."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, nhẹ nhàng đem bé đặt ở trên ghế. Diệp Phạm cẩn thận căn dặn: "Chờ một chút lúc mẹ đánh đàn dương cầm, con đừng lộn xộn, nhất định phải ngồi ngoan ngoãn."
Cô lo lắng Đô Đô sẽ rơi xuống.
Đô Đô nhu nhu nói: "Bảo Bảo rất ngoan."
Diệp Phạm không yên lòng, lại dặn dò nhiều lần.
Nghiêm Tiểu Tiểu ngồi ở bên trái Diệp Phạm, Đô Đô ngồi bên phải. Diệp Phạm một bên đánh đàn dương cầm, lại một lần chỉ đạo cho Nghiêm Tiểu Tiểu, nói cho cô bé lúc thi phải chú ý những địa phương nào. Nghiêm Tiểu Tiểu lắng nghe, có khi sẽ hỏi Diệp Phạm mấy vấn đề.
Trong lúc đó, Diệp Phạm thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Đô Đô, chú ý bé có hay không bị ngã. Đô Đô trông thấy Diệp Phạm một mực tại nói chuyện với Nghiêm Tiểu Tiểu, không có phản ứng với chính mình.
Bé méo méo miệng, có chút ủy khuất. Rõ ràng mẹ đàn đến dễ nghe như vậy, vì cái gì bé không vui đâu. Một khúc nhạc kết thúc, Diệp Phạm còn đang cùng Nghiêm Tiểu Tiểu nói chuyện. Đô Đô ngây ngốc, chị gái này là muốn cùng mình đoạt mẹ sao? Ở trong cuộc đời nho nhỏ của Đô Đô, bé lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ.
Đô Đô nhìn Diệp Phạm, lôi kéo góc áo Diệp Phạm. Diệp Phạm quay đầu, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, bảo bối?"
Đô Đô nâng lên tay nhỏ, kiên trì nói: "Mẹ , đợi lát nữa con muốn ngồi ở giữa mẹ cùng chị gái."
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đô Đô tiểu bảo bối ghen.
Ngày hôm nay còn có một canh nha.
~~~~~~
(1) cao lãnh: lạnh lùng cao quý.
(2) thể chất lưu lượng: người có lưu lượng người xem lớn. Bên TQ thường gọi thể chất + việc gì đó mà người khác có sức hút đặc biệt với nó. Ví dụ: thể chất trò chơi: luôn gặp phải việc chơi trò chơi,...
(3) Ân (嗯): vâng, được, dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro