Chương 33: Hạ Hàn ra mặt giúp Diệp Phạm (canh hai)
Diệp Phạm trầm tư, hôm đó cô ở trong chương trình phát trực tiếp kéo đàn violon. Nhiếp Vi Như khẳng định đã nhìn thấy. Đáy mắt Diệp Phạm hiện lên lãnh ý, Nhiếp Vi Như nhất định sẽ thấy lạ vì sao cô lại biết kéo đàn violon.
Diệp Phạm không phải người ngồi chờ chết, cô sẽ chủ động đi tìm Nhiếp Vi Như kia, nói một chút về chuyện này. Mà thời gian này Nhiếp Vi Như trôi qua quá thoải mái, cô cũng nên cho Nhiếp Vi Như tìm một ít chuyện để làm.
Bên kia, Nhiếp Vi Như vừa đi vào cửa, liền phát hiện có một người ngồi ở bên trong. Người kia có khuôn mặt thanh lãnh, thân hình tinh tế. Nhiếp Vi Như khẽ giật mình, đây không phải là Diệp Phạm sao.
Nhiếp Vi Như cau mày: "Mày tới đây làm gì?"
Nhiếp Vi Như cảm thấy kỳ lạ, Diệp Phạm đã rất lâu không tới đây rồi, ngày hôm nay lại đột nhiên đến đây, khẳng định có vấn đề.
Diệp Phạm lãnh lãnh đạm đạm liếc bà ta một chút, nói: "Làm sao? Không chào đón tôi?"
Nhiếp Vi Như bỗng nhiên nghĩ đến, mấy ngày trước đây bà thấy được Diệp Phạm kéo đàn violon ở trên tiết mục trực tiếp, trong lòng chứa nghi hoặc.
"Tao còn chưa hỏi mày, mày làm sao biết kéo đàn violon?"
Diệp Phạm cho tới bây giờ cũng không cùng bà ta nói qua, mình biết kéo đàn violon. Mà trong trận đấu hôm đó, Đường Cẩm cư nhiên lại phải chịu uỷ khuất trước Diệp Phạm. Nhiếp Vi Như tự nhiên rất tức giận. Diệp Phạm không nhìn bà ta, lạnh nhạt nói một câu: "Tôi có thể kéo đàn violon hay không, liên quan gì tới bà?"
Nhiếp Vi Như lập tức nghẹn lại. Hiện tại mỗi lần nói chuyện với Diệp Phạm, bà ta đều cảm giác mình sẽ bị tức chết.
Nhiếp Vi Như hít sâu một hơi: "Học chơi đàn violon cần rất nhiều tiền, cho nên lúc trước mày giao tiền sinh hoạt, có phải đã giấu lại một ít tiền, không đem hết tiền đưa cho tao đúng không?"
Ánh mắt Diệp Phạm chậm rãi đảo qua Nhiếp Vi Như, đáy mắt mang lãnh ý sâu sắc. Trên thế giới thật đúng là có loại người mặt dày vô sỉ như vậy. Nguyên chủ còn một mực lấy lòng người mẹ giả này, thật không đáng.
Diệp Phạm trào phúng mở miệng: "Tiền là tôi kiếm, cho dù tôi không cho bà nửa đồng đi chăng nữa, ai dám nói nửa câu?"
"Tôi dùng tiền của tôi đi học đàn violon, đi làm chuyện gì, chỉ cần tôi vui là được, người khác không có tư cách nhúng tay vào."
Diệp Phạm thanh âm rét lạnh cực kỳ, tựa như sương tuyết: "Dù là tôi đem tiền này toàn bộ mang đi quyên góp, cũng không liên quan gì đến bà." Nhiếp Vi Như chán nản. Trước kia Diệp Phạm một khi kiếm được tiền, sẽ chuyển ngay vào thẻ tín dụng cho bà ta, căn bản không cần bà ta thúc giục. Làm sao giống như bây giờ, một mực cùng bà ta mạnh miệng.
Nhiếp Vi Như trước đó tiêu tiền như nước, không chút đau lòng. Trước kia bà ta tùy tiện mua quần áo hàng hiệu, thường xuyên mua đồ trang điểm xịn, mãnh liệt thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Hiện tại Diệp Phạm không cung cấp tiền, bà ta liền không có tiền đi mua những thứ đồ tốt kia.
Cùng bạn bè ra ngoài gặp mặt, quần áo đều là đồ cũ trước kia, bà ta đều ngại mình quê mùa.
Nhiếp Vi Như vì muốn cầm được tiền, kiên nhẫn mở miệng: "Ngày hôm nay con đã đến, vừa vặn đem tiền sinh hoạt tháng này cho mẹ."
"Con bây giờ còn nổi tiếng hơn so với trước kia, mẹ cũng không cần nhiều." Nhiếp Vi Như tự cho là yêu cầu của mình đã đủ thấp. "Con cho mẹ năm mươi ngàn đi. Đối với con bây giờ mà nói, chút tiền ấy khẳng định không để trong mắt."
Diệp Phạm cười lạnh một tiếng, mí mắt cô nâng cũng không nâng, giọng điệu băng lãnh đến cực điểm: "Năm mươi ngàn? Bà có tư cách gì đòi tôi năm mươi ngàn?"
Nhiếp Vi Như vừa nghe thấy Diệp Phạm không định đưa tiền, bà ta lập tức gấp gáp: "Diệp Phạm, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, hiện tại là thời điểm con nên báo đáp. Con không cho mẹ tiền, mẹ liền nói cho người khác biết, con không hiếu thuận, danh tiếng của con sẽ bị biến xấu đi."
Diệp Phạm trong lòng không có một chút dao động, khóe môi cong lên.
"Bà đi nói đi, tốt nhất nói cho mọi người đều biết. Làm cho tất cả mọi người đều biết, bà có một đứa con gái không hiếu thuận."
Nhiếp Vi Như sửng sốt. Diệp Phạm không phải là nên sợ hãi sao? Như thế nào lại là cái phản ứng này?
Diệp Phạm lạnh lùng nói: "Chuyện này truyền đến tai Đường Cẩm, cô ta nhất định sẽ lợi dụng điểm ấy chèn ép tôi."
"Nếu như tôi cùng Đường Cẩm huyên náo quá lớn, như vậy Đường phu nhân cũng sẽ biết, Đường Cẩm là con gái của bà ấy, bà nói xem Đường phu nhân có thể hay không thay Đường Cẩm đòi lại công đạo?"
Diệp Phạm nhẹ nhàng nhìn Nhiếp Vi Như một chút, chậm rãi mở miệng: "Nói không chừng Đường phu nhân sẽ còn muốn gặp tôi, nhìn xem cái người luôn cùng con gái bà ấy đối nghịch đến cùng là ai?"
Diệp Phạm bất động thanh sắc mở miệng, cố ý nói đến khoa trương, lừa dối Nhiếp Vi Như để bà ta cho là, Đường phu nhân rất có thể sẽ nhìn thấy cô. Đánh tráo con gái ruột của mình cùng Đường gia, chuyện này luôn là một cái gai trong lòng Nhiếp Vi Như. Nếu như Đường phu nhân gặp được Diệp Phạm, nói không chừng sẽ biết được chân tướng năm đó, biết Đường Cẩm không phải là huyết mạch của Đường gia.
Diệp Phạm chính là muốn để Nhiếp Vi Như sợ hãi, muốn bà ta thời thời khắc khắc nhớ kỹ, chuyện này chính là một thanh đao sắc bén treo ở trên đầu bà ta. Cuối cùng sẽ có một ngày, cây đao này cũng rơi xuống, sự tình sẽ bị mọi người biết được, mà kẻ bắt đầu mọi chuyện Nhiếp Vi Như này, sẽ vì sai lầm năm đó mà trả giá đắt.
Nghe thấy lời Diệp Phạm, tâm Nhiếp Vi Như quả nhiên lộp bộp, sợ hãi lập tức nhen nhóm lên trong lòng. Cái gì? Đường phu nhân có thể sẽ gặp Diệp Phạm? Đường phu nhân nếu như nhìn thấy Diệp Phạm, có thể hay không nhận ra Diệp Phạm mới là con gái ruột của mình? Nếu như Đường phu nhân phát hiện chân tướng, vậy Đường Cẩm làm sao bây giờ, nên xử lý mọi việc như thế nào đây?
Nhiếp Vi Như đời này sợ nhất là bí mật năm đó bị vạch trần. Bà ta muốn để Đường Cẩm sống cuộc sống thoải mái nên đem Diệp Phạm cùng Đường Cẩm đánh tráo. Chuyện này nếu như bị lộ, không chỉ có Đường Cẩm sẽ mất đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, ngay cả bà ta cũng có thể sẽ bị vào tù.
Nhiếp Vi Như sắc mặt tái nhợt cực kỳ, bà ta miễn cưỡng ổn định nỗi lòng: "Đứa nhỏ này, mẹ cùng con chỉ nói đùa thôi. Sự tình nào có nghiêm trọng như vậy."
Diệp Phạm cười như không cười: "Tôi chỉ bàn luận một chút mà thôi."
Nhiếp Vi Như nào dám cùng Diệp Phạm nhắc lại chuyện tiền bạc, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Phạm, đều mang theo cẩn thận từng li từng tí.
Diệp Phạm đạt được mục đích đe dọa Nhiếp Vi Như rồi, tự nhiên rời đi. Bởi vì hôm đó Diệp Phạm nhắc tới Đường phu nhân, Nhiếp Vi Như đã vài ngày đều ngủ không ngon giấc.
Bà ta liên tiếp mơ thấy ác mộng, trong mộng thân phận của Đường Cẩm bị vạch trần, Đường Cẩm bị đuổi ra khỏi Đường gia. Mà bà ta thì bị đưa tới ngục giam, cho đến chết cũng không ra được. Một câu của Diệp Phạm, để Nhiếp Vi Như nơm nớp lo sợ, cũng không dám lại tác quái nữa.
. . .
Diệp Phạm đã rất lâu không mang Đô Đô đi ra ngoài chơi, cô để Đô Đô ngồi ở trong xe đẩy, đẩy Đô Đô đi tản bộ. Cô không đi xa, chỉ vòng quanh ngay tại phụ cận nơi ở của mình. Chạng vạng tối gió thổi tới, khí nóng ban ngày tiêu tán hơn phân nửa, chỉ là trong gió đêm bên trong mang theo một chút ấm áp.
Đô Đô ngồi trong xe đẩy nhỏ, nhưng cũng không an phận, bé dò xét, tò mò nhìn bốn phía. Diệp Phạm nhìn thấy bộ dáng này của Đô Đô, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười.
"Mẹ, đó là cái gì?" Đô Đô đột nhiên mở miệng.
Diệp Phạm theo phương hướng ngón tay Đô Đô nhìn sang. Bé chỉ vào một bé gái trước mặt, cô bé kia trên tay cầm một thùng nhựa trong suốt, bên trong có mấy con cá vàng nhỏ.
Cá vàng ở trong thùng bơi qua bơi lại. Cô bé nắm tay mẹ mới từ trong chợ Hoa Điểu đi ra, họ đã mua xong đồ, đang chuẩn bị về nhà. Diệp Phạm giải thích cho Đô Đô: "Đó là cá vàng, có thể nuôi trong nhà."
Đô Đô không nói chuyện, nhưng ánh mắt của bé từ đầu đến cuối nhìn thẳng vào cá vàng trên tay cô bé kia. Trong mắt căng tròn tràn đầy hiếu kì.
Diệp Phạm nảy ra một ý tưởng, cô ngừng bước chân, ngồi xổm ở trước mặt Đô Đô: "Bảo Bảo muốn không?" Đô Đô vô thức cắn ngón tay, bé nghiêng đầu. "Con có thể nuôi sao?"
Diệp Phạm sờ lên đầu Đô Đô: "Con trước tiên có thể nhìn một chút, sau đó hẵng quyết định."
Diệp Phạm cảm thấy để cho Đô Đô nuôi sủng vật là chuyện tốt, bé mỗi ngày có thể chiếu cố cá vàng, bồi dưỡng tình cảm.
Mà cá vàng có sức sống rất ương ngạnh, chỉ cần không cho ăn quá nhiều, cá vàng có thể sống một thời gian rất dài. Đô Đô nghe được Diệp Phạm nói, lập tức cười, bé hưng phấn vỗ tay nhỏ. Bé vung vẩy chân nhỏ, muốn từ trong xe đẩy leo ra.
Diệp Phạm không có cách nào khác, đành phải đem bé từ trong xe đẩy ôm ra. Diệp Phạm cần phải đem xe đẩy để ở phía trước, Đô Đô ngoan ngoãn kéo góc áo Diệp Phạm, theo sát ở bên cạnh Diệp Phạm. "Bảo Bảo sẽ không chạy loạn."
Diệp Phạm cười: "Vậy Bảo Bảo nhớ kỹ theo cạnh bên người mẹ."
Đô Đô gật đầu, nhưng là ánh mắt bé một mực nhìn theo hướng chợ Hoa Điểu, chờ mong vô cùng. Diệp Phạm một mặt chú ý đến Đô Đô, một mặt hướng vào trong chợ đi tới. Vừa mới đi vào, hai bên chợ đều bày đầy các loại động vật nhỏ. Có vẹt, rùa nhỏ, chuột hamster cùng một ít động vật cỡ nhỏ khác, còn có rất nhiều chủng loại hoa cỏ thực vật.
Con mắt Đô Đô càng không ngừng di chuyển, nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia, đáy mắt đều là hiếu kì. Đồ vật quá nhiều, bé đều thiếu chút nhìn không tới cá vàng ở đâu.
"Mẹ, cá vàng ở nơi đó." Đô Đô kéo góc áo Diệp Phạm, chỉ vào phương hướng trước mặt. Đô Đô rất vui, con mắt vừa tròn vừa lớn bị bé cười đến híp lại. Diệp Phạm bị Đô Đô kéo lấy áo, đi tới cửa hàng bán cá vàng kia.
Trên mặt đất bày đầy những thùng nước, bên trong các loại cá vàng nhỏ đủ màu sắc đang bơi lội. Đô Đô nhanh chóng bước đến, bé ngồi xổm ở trước bể cá, mặt hưng phấn nhìn xem cá vàng. Tay Đô Đô nâng ở dưới cằm, bé kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ. Nhiều cá vàng nhỏ xinh đẹp như vậy, bé đến cùng nên chọn con cá nào đây?
Diệp Phạm bị bộ dáng này của Đô Đô chọc cười, cô cũng ngồi xổm xuống. Diệp Phạm hiếu kì trong lòng Đô Đô đến cùng là đang nghĩ ý tưởng gì. "Đô Đô, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Đô Đô nghiêm trang chỉ vào một con cá vàng trong đó: "Con không biết là chọn con này tốt, hay là con kia tốt." Đô Đô lại chỉ một con cá vàng bên cạnh.
Diệp Phạm nhìn một chút, không cảm thấy có cái gì khác biệt.
"Mẹ nhìn không ra có chỗ nào không giống."
Đô Đô mở to hai mắt nhìn Diệp Phạm, trên mặt mang theo kinh ngạc. Bé rất nhiệt tình kéo Diệp Phạm qua, tận tâm tận lực giải thích cho Diệp Phạm.
"Con này béo béo phía trên có hoa văn, con cá vàng màu đỏ này trên đầu lại có một điểm đen."
Diệp Phạm căn cứ theo Đô Đô nói, nhìn một hồi lâu, mới nhìn ra cả hai khác biệt. Hoá ra Đô Đô so với cô còn cẩn thận hơn rất nhiều.
Đô Đô non nớt hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy con chọn con nào thì tốt hơn nha?"
Diệp Phạm: "Mua một con cá sẽ rất cô đơn, mua hai con cá có bạn có bè."
Cuối cùng Diệp Phạm kết luận: "Cho nên hai con chúng ta đều mua."
Đô Đô vui mừng, khuôn mặt nhỏ cười đến đỏ bừng, trong mắt đen nhánh đều là vui sướng.
Diệp Phạm: "Vậy Đô Đô có thể cam đoan sẽ nuôi bọn nó thật tốt không?"
Đô Đô nhanh chóng gật đầu giống như giã tỏi: "Đương nhiên đương nhiên, Đô Đô mỗi ngày đều sẽ chăm sóc thật tốt cho cá vàng nhỏ."
Bà lão bán cá vàng ở một bên nhìn thấy hai mẹ con nói chuyện, cười ra tiếng. Bảo Bảo nhà này cũng quá đáng yêu. Diệp Phạm muốn rèn luyện năng lực giao lưu của Đô Đô cùng người khác, cô để Đô Đô tự mình nói với chủ quán.
"Vậy con bảo bà giúp con đem cá vàng vớt ra."
Đô Đô nhìn về phía chủ quán, thanh âm nãi manh nãi manh(1): "Bà ơi, bà có thể vớt cá vàng ra không ạ?"
Diệp Phạm bổ sung một câu: "Mẹ dạy qua con rồi, Bảo Bảo còn muốn nói cái gì?"
Đô Đô rất có lễ phép mở miệng: "Làm phiền bà rồi ạ."
Bà lão bán cá vàng nhìn thấy Đô Đô, giống như nhìn thấy cháu trai nhà mình, trên mặt mang nụ cười hiền lành.
"Bạn nhỏ, cháu muốn con cá nào đây?"
Diệp Phạm hỏi Đô Đô: "Con còn nhớ rõ là con nào sao?"
Đô Đô giọng điệu khẳng định: "Đương nhiên nhớ kỹ, là Phì Phì cùng Điểm Điểm."
Diệp Phạm khẽ giật mình, cá vàng còn chưa mua, Đô Đô đã nhanh như vậy lấy tên rất hay. Tay nhỏ của Đô Đô chỉ cá vàng, bé ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn chủ quán.
"Bà ơi, bà tuyệt đối đừng vớt sai nha."
Đô Đô chú ý cẩn thận chỉ vào, sợ mình chỉ sai. Chủ quán đem cá vàng vớt lên, bỏ vào trong túi nhựa, bà hướng bên trong rót vào chút nước. Đô Đô cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, động tác bé thật nhẹ, nâng phía dưới cái túi.
Diệp Phạm không có giúp Đô Đô, Đô Đô đã mua cá vàng, bé nên phụ trách. Mặc kệ là cho ăn hay là đổi nước, cô đều sẽ để cho Đô Đô độc lập hoàn thành. Đô Đô hiện tại còn rất nhỏ, Diệp Phạm có thể thừa cơ bồi dưỡng tính có trách nhiệm cho bé.
"Mẹ, chúng ta nhanh về nhà, con muốn cho Phì Phì cùng Điểm Điểm thả vào trong hồ cá."
Đô Đô thúc giục Diệp Phạm, Diệp Phạm trả tiền, đẩy xe đẩy cùng Đô Đô trở về nhà. Sau khi về đến nhà, Diệp Phạm dạy Đô Đô, đem cá vàng bỏ vào bể cá. Có cá vàng rồi, Đô Đô cũng không làm gì khác, suốt ngày ghé vào bên bể cá, nhìn xem cá vàng. Cá vàng chỉ có hơi động một cái cái đuôi, Đô Đô liền sẽ oa một tiếng. Đến lúc đi ngủ, Đô Đô vẫn là không muốn rời đi.
Diệp Phạm nhéo nhéo mặt Đô Đô: "Con cùng cá vàng nói ngủ ngon đi rồi ngủ."
"Con đi ngủ sớm một chút, ngày mai là có thể dậy sớm một chút nhìn cá vàng."
Đô Đô lưu luyến không rời, bé dùng đến nãi âm nhỏ dễ thương cùng cá vàng cáo biệt. Đô Đô hướng cá vàng phất phất tay.
"Ngủ ngon, Phì Phì cùng Điểm Điểm, các ngươi đợi Đô Đô, Đô Đô sáng mai trở lại nhìn các ngươi."
Đô Đô đi một bước quay đầu lại ba lần, bị Diệp Phạm mang trở về phòng.
. . .
Toà nhà đài truyền hình phát thanh.
Tiết mục tổ « Cùng đi du lịch » cùng mấy nhân viên trọng yếu ngồi ở trong phòng họp. Nhà sản xuất Hàn rất tức giận hỏi đạo diễn Bạch: "Ông có phải hay không là thu tiền của đoàn đội Đường Cẩm?"
Đạo diễn không nói lời nào, ông ta thu tiền của đoàn đội Đường Cẩm, vốn chính là giấu diếm bên sản xuất. Vừa mới bắt đầu, ông ta không có đem Diệp Phạm để ở trong lòng, không phải chỉ là cái tiểu minh tinh, có thể nhấc lên sóng gió gì?
Tình thế phát triển đến nước này, là đạo diễn Bạch hoàn toàn không ngờ tới. Đạo diễn Bạch trầm mặc làm cho nhà sản xuất Hàn càng tức giận.
"Chúng tôi viết xong kịch bản, để khách quý dựa theo hành trình mà đi, còn lại cũng là tự bản thân khách mời phát huy." Nhà sản xuất Hàn nói, "Ông cho rằng người xem có thể tùy ý để cho tiết mục tổ lừa gạt sao?"
Bởi vì nhà sản xuất Hàn có việc đột xuất, cho nên ngày thứ hai mới chạy tới. Đợi đến khi ông đuổi tới Austria, chuyện Diệp Phạm mất tiền đã phát sinh, đồng thời ở trên mạng đều huyên náo nhốn nháo. Nhà sản xuất Hàn còn tưởng rằng đây chỉ là ngoài ý muốn, ở tiết mục bên trong nếu như phát sinh việc ngoài ý muốn này, đúng là một đại bạo điểm(2). Chỉ cần có bạo điểm, liền có thể xúc tiến tỉ lệ người xem tăng trưởng, cho nên lúc ấy ông cũng không có chất vấn vấn đề này với đạo diễn.
Nhà sản xuất Hàn: "Hiện tại danh tiếng đã tới mức này, ông nói làm sao bây giờ?"
Bạch đạo diễn nghĩ nghĩ: "Trạm du lịch tiếp theo còn chưa có bắt đầu quay, chỉ có thể tìm một người có danh tiếng đủ mạnh đến tọa trấn."
"Ai?"
"Hạ Hàn."
. . .
Phòng làm việc của Hạ Hàn.
Nhà sản xuất Hàn gõ cửa phòng làm việc. Mọi người đều biết, Hạ Hàn rất ít tham gia chương trình truyền hình thực tế, thường thường chỉ là lộ cái mặt. Nếu như muốn mời đến anh, nhất định phải tốn công phu rất lớn.
"Tôi là nhà sản xuất của « Cùng đi du lịch »." Ông tự giới thiệu mình.
Nhà sản xuất Hàn có danh khí rất lớn trong ngành, ông từng làm qua mấy tiết mục rất nổi tiếng. Chương trình du lịch mời minh tinh tới này vốn là được mọi người xem trọng, không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn. Nhà sản xuất Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Hạ Hàn, ta lần này đến, là muốn hỏi cậu có hay không muốn tham gia chương trình truyền hình thực tế."
Hạ Hàn thần sắc nhạt nhẽo, ánh mắt của anh rơi vào trên người nhà sản xuất, đạm mạc cực kì, tựa hồ ẩn giấu đi tia lửa giận.
Nhà sản xuất Hàn: "Hi vọng cậu có thể cứu vãn cái tiết mục này."
Hạ Hàn đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp bên trong mang theo một tia áp bách: "Ông đạo diễn kia còn tiếp tục ở lại tổ tiết mục sao?"
Nhà sản xuất Hàn sững sờ, không có trả lời. Bạch đạo diễn là có quan hệ với người trong đài, là thân thích của cao tầng bên trên, mình rất khó động đến ông ta. Nhưng là, danh tiếng tiết mục hiện giờ đối với đài truyền hình rất bất lợi, vì tìm Hạ Hàn tới làm khách quý, trong đài hẳn là nguyện ý nghe mình nói mấy câu.
Hạ Hàn lạnh lùng nhìn nhà sản xuất Hàn, thanh âm càng thêm rét lạnh: "Muốn để tôi tham gia tiết mục, rất đơn giản."
Trong phòng băng lãnh yên tĩnh, không khí giống như ngưng trệ.
"Tôi chỉ có hai cái yêu cầu." Hạ Hàn thanh âm nặng nề rơi xuống: "Đầu tiên, sa thải đạo diễn kia."
Nhà sản xuất Hàn không cần nghĩ ngợi: "Được."
Chỉ cần Hạ Hàn có thể tới tham gia tiết mục, ông nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem đạo diễn sa thải. Hạ Hàn quét ánh mắt: "Về phần yêu cầu thứ hai. . ."
Ánh mắt anh lạnh lùng: "Việc làm của mấy người đối với Diệp Phạm, để cho danh tiếng của tiết mục tiếp tục xuống dốc. Nếu như một tiết mục mà danh tiếng không tốt, tôi sẽ không đến."
Nửa ngày sau, Hạ Hàn nhìn chằm chằm nhà sản xuất Hàn, khôi phục hờ hững.
"Tôi nghĩ, ông nên biết phải làm sao rồi đi?"
Nhà sản xuất Hàn gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
. . .
Mấy ngày sau khi bị dân mạng oanh tạc, kênh chính thức của« Cùng đi du lịch » đăng lên một cái video. Là video đạo diễn xin lỗi. Ở trong video, Bạch đạo diễn đứng ra, đối dân mạng trên cả nước cũng như hướng Diệp Phạm xin lỗi.
Ông ta nói, Diệp Phạm mất tiền là do mình thiết kế, nhân viên công tác của tiết mục tổ chỉ là nghe theo sắp xếp của ông ta. Vì chế tạo bạo điểm, mà để Diệp Phạm phải gánh chiếc nồi đen này, ông ta đã phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng.
Đạo diễn đem chuyện này toàn bộ thu vào trên người mình, nửa điểm không có nói tới đoàn đội Đường Cẩm. Đường gia có bối cảnh rất lớn, nếu như ông ta chọc phải Đường Cẩm, sẽ không có kết quả tử tế. Ông ta chủ động từ chức vị đạo diễn, hoàn toàn rời khỏi tổ tiết mục « Cùng đi du lịch », không tham dự chỉ đạo quay bất kỳ tập nào của chương trình nữa.
Cùng lúc đó, phòng làm việc của Đường Cẩm cũng phát Weibo, chỉ trích tất cả những kẻ gieo lời đồn, đồng thời biểu đạt sẽ tiến hành tố cáo và trừng trị theo quy định pháp luật.
"Xem ra Đường Cẩm thật là vô tội, cô ấy cũng khá nổi nên vừa có sự tình thì có người đục nước béo cò bôi đen."
"Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, làm sao ngươi biết đoàn đội Đường Cẩm không có tham dự? Dùng tiền mua được tiết mục tổ, đẩy đến không còn một mảnh là được rồi."
"Lầu trên, mặc dù ta đồng ý với ngươi, nhưng vẫn là đề nghị ngươi cẩn thận. Không thấy được phòng làm việc của Đường Cẩm nói muốn áp dụng pháp luật sao?"
"Phòng làm việc gửi công văn đi thời gian cũng quá trùng hợp, để cho người ta không thể không hiểu sai."
Bởi vì không có chắc chắn, cư dân mạng không có cách nào biết được chân tướng, Đường Cẩm cũng coi là thoát được một kiếp.
Nhưng là tiếng chất vấn vẫn liên tiếp, không có dừng lại, danh tiếng của Đường Cẩm so với trước kia vẫn bị kém đi.
Mà Diệp Phạm ngược lại hút một nhóm fan, đối với sự bôi đen của tiết mục tổ, cô không kêu một tiếng, ở khâu kiếm tiền, kinh diễm toàn trường. Cô dựa vào bản lĩnh của mình, dốc hết sức thay đổi thế cục. Về sau chuyện tiết mục tổ hãm hại Diệp Phạm bại lộ, tiết mục tổ bị toàn mạng chửi rủa, cô cũng không có bỏ đá xuống giếng, thực sự khó có được.
. . .
Bên kia. Nhà sản xuất chương trình nổi danh nhất trong ngành, tự mình đến công ty Hoa Thụy, hướng Diệp Phạm xin lỗi.
"Diệp Phạm, thật xin lỗi." Nhà sản xuất Hàn trên mặt đầy áy náy, "Ta đại biểu toàn bộ tiết mục tổ, xin lỗi cô."
"Nhà sản xuất Hàn, hôm đó quay ông cũng không tại." Diệp Phạm thần sắc rất lạnh nhạt, "Chủ yếu sai lầm không phải do ông."
"Sự việc của đạo diễn là ta sai lầm." Nhà sản xuất Hàn, "Tiết mục tổ vu hãm cô, ta cũng có trách nhiệm rất lớn."
Diệp Phạm tiếp nhận lời xin lỗi của ông: "Sự việc đã được giải quyết, tôi coi như nó đã qua rồi."
"Trạm tiếp theo nửa tháng sau sẽ quay. . ."
Nhà sản xuất Hàn do dự một hồi, ông rất lo lắng Diệp Phạm sẽ không tiếp tục tham gia quay. Bởi vì cho dù Diệp Phạm bội ước, cô ấy cũng có lý do chính đáng.
Diệp Phạm cong môi: "Tôi đã ký hợp đồng, nhất định sẽ thực hiện cho xong nội dung điều khoản."
Lập tức, cô lại mở miệng nói: "Nhưng mà, lần trước sự việc phát sinh lúc quay, tiết mục tổ sẽ không lại phạm vào nữa. Có đúng hay không?"
Thanh âm cô thanh lãnh, tựa như nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ. Giống như nước mưa rơi xuống đất, mọi câu nói đều có khí phách.
"Diệp Phạm, cô yên tâm." Nhà sản xuất Hàn nói, "Lần này ta nhất định sẽ giám sát toàn bộ hành trình mỗi cái nhân viên công tác cho tốt, phòng ngừa có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn phát sinh."
Phần một của « Cùng đi du lịch » tới Austria quay lúc trước sẽ còn chiếu tiếp trong khoảng thời gian trên một tháng nữa.
Trước lúc mấy tập ở Austria chiếu xong, tiết mục tổ đã phải bắt đầu quay trạm tiếp theo.
Cư dân mạng đối với chuyện này không coi trọng.
"Tiết mục này còn chuẩn bị quay tiếp sao? Sao mà tìm đường chết đến mức này, có ai sẽ xem a."
"Tiết mục tổ cũng không nhìn tỉ lệ người xem hôm qua sao? Tỷ lệ người xem thấp nhất, mắc cỡ chết người. Ta xem tivi vẫn là đem cái chương trình truyền hình thực tế này cắt đi thôi, lãng phí tài chính."
Vào ban đêm, kênh chính thức đưa ra một tin tức nặng ký. Trạm tiếp theo trong tiết mục sẽ có một vị khách mời nam tham dự, trong nháy mắt hấp dẫn người xem chú ý.
Anh hai mươi lăm tuổi, xuất đạo bảy năm, đạt được danh hiệu Ảnh đế tại các liên hoan phim lớn. Đây là lần đầu tiên anh làm khách mời của chương trình truyền hình thực tế, xuất hiện ở trên màn hình TV.
Mà bên trên tấm áp phích kia, là tất cả các nhân vật mà anh diễn qua từ lúc xuất đạo đến nay. Ảnh đế quốc tế, thần tượng của toàn dân, Hạ Hàn.
Từ lúc xuất đạo đến nay, Ảnh đế không có tai tiếng Hạ Hàn, không ngờ lại cùng đối tượng có scandal với mình xuất hiện trên cùng một tiết mục. Mà người đầu tiên có scandal cùng với anh, chính là Diệp Phạm.
~~~
(1) nãi manh nãi manh: âm thanh non nớt đáng yêu.
(2) bạo điểm: điểm nóng, điểm thu hút, nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro