Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sau cảnh thân mật, mập mờ liên tục xuất hiện.

   Khí tức của Hạ Hàn ở nơi bả vai Diệp Phạm, rõ ràng ấm áp, nhưng lại giống như băng lãnh. Hai người áp sát quá gần, Diệp Phạm không dám động, thân thể cứ như vậy cứng đờ ở đó.

   Hạ Hàn rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống. Môi của anh dừng ở trên bờ vai Diệp Phạm, dừng cách đó một tấc, từ đầu đến cuối không có tiến lên nửa phần.

   Lúc này, những người điều tra kia đã đến, bọn hắn nhìn qua ngõ nhỏ, ánh mắt cảnh giác.
Từ góc độ của bọn hắn nhìn lại, có thể thấy rõ ràng Hạ Hàn chống ở bên tường, trong ngực tựa hồ ôm một nữ nhân. Hai người nhìn qua thân mật cực kỳ. Bọn hắn liếc nhau một cái, biết là một đôi tiểu tình lữ. Bọn hắn không có hoài nghi, trực tiếp rời đi.

  Trong thời khắc mập mờ lan tràn này, một thanh âm vang lên.

"Cắt! Rất tốt." Đạo diễn đối với biểu hiện của hai người rất hài lòng, hoàn toàn biểu đạt ra cảm giác mà ông muốn.

   Bờ môi Hạ Hàn lập tức rời khỏi Diệp Phạm, khí tức nguy hiểm thuộc về anh biến mất. Diệp Phạm thở dài một hơi.

   Cùng thời khắc đó, Diệp Phạm hướng tới bên cạnh đi vài bước, cùng Hạ Hàn cách một chút khoảng cách. Diệp Phạm thần sắc thản nhiên, cô đưa tay, nhẹ nhàng kéo áo, che đậy bả vai lộ ra.

   Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đều không có nhìn về phía đối phương, ánh mắt hai người hoàn toàn không giao nhau. Vừa rồi bọn họ vẫn còn thân mật như thế, lúc này lại chỉ là hai người xa lạ.

   Ngày hôm nay, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn chỉ có một cảnh quay. Sau khi quay xong, Diệp Phạm liền có thể rời đi. Trước khi đi, Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn một chút.

   Hạ Hàn vẫn như cũ mặc một thân quân trang, thân hình cao lớn thẳng tắp. Cằm anh căng cứng, môi mỏng nhấp thành độ cong tự phụ. Hạ Hàn rất chuyên nghiệp, mặc kệ quay cái gì, anh cũng rất nghiêm túc hoàn thành. Đã từng có nữ minh tinh mượn cơ hội quay phim, muốn tới gần Hạ Hàn, nhưng Hạ Hàn thái độ lãnh đạm, những người kia đều không cần suy nghĩ nữa. Cho nên, Hạ Hàn cùng nhiều nữ minh tinh quay phim như vậy, nhưng ở bên ngoài, mọi người chưa từng thấy qua bất luận tai tiếng gì của Hạ Hàn.

   Diệp Phạm suy nghĩ phức tạp, người ngoài sao có thể biết, Hạ Hàn lại có một đứa con trai. Đoạn quan hệ liên quan tới Hạ Hàn cùng nguyên chủ kia, trong sách cũng không miêu tả cụ thể, Diệp Phạm cũng không rõ nguyên do. Cô chỉ biết, sau đêm đó, nguyên chủ có đứa bé của Hạ Hàn. Diệp Phạm nghĩ thầm, nguyên chủ cùng Hạ Hàn phát sinh quan hệ, vốn là ngoài ý muốn. Bọn họ kỳ thật đúng chỉ là người xa lạ.
   Cô đã ký hợp đồng, phần diễn của cô trong bộ phim này nhất định phải hoàn thành. Sau khi hoàn thành, cô liền rời khỏi đoàn làm phim, sẽ không cùng Hạ Hàn gặp mặt nữa.

. . .

   Hôm qua, Diệp Phạm từ trong siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn, bỏ vào tủ lạnh. Cô cũng lên mạng tra tư liệu, cô chuẩn bị trước tiên nấu thử một chút những thực đơn đơn giản, về sau lại từ từ cải tiến.

   Lúc Diệp Phạm buộc lên tạp dề đi vào phòng bếp, Đô Đô cũng có xu thế bước đi theo vào. Bé bước những bước nhỏ chân ngắn, lảo đảo theo sát cô. Từ sau khi Diệp Phạm xuyên qua, Đô Đô vẫn theo sát cô. Diệp Phạm đi đâu, bé cùng đi tới đó, sợ cô biến mất không thấy bóng dáng.

   Tay Diệp Phạm vắt chéo sau lưng buộc tạp dề, đợi đến khi cô dừng lại bước chân, mới phát hiện sau lưng theo một cái đuôi nhỏ. Giống như muốn bỏ cũng bỏ không xong.

   Diệp Phạm dừng lại, Đô Đô liền ôm lấy bắp chân của cô, tay bé cầm chặt lấy ống quần cô, cơ hồ muốn cùng sàn nhà hòa làm một thể. Diệp Phạm vừa buồn cười lại vừa đau lòng, cô biết rõ ràng Bảo Bảo lo được lo mất, muốn một mực dính người.

"Bảo Bảo, ra bên ngoài chờ một chút, mẹ rất nhanh liền làm xong." Diệp Phạm ấm giọng khuyên.

   Lần này, Đô Đô không nghe Diệp Phạm, bé phồng phồng quai hàm, như bóng da thổi đầy khí.
   Giọng điệu bé chững chạc đàng hoàng: "Không được, mẹ sẽ đi mất."
   Diệp Phạm không đành lòng, cô ở trong sách thấy được một đời Diệp Đạc.

   Đầu tiên, lúc hắn sinh ra chính là không được hoan nghênh, đạt được rất ít thân tình, lại làm cho hắn càng khát vọng tình thương. Nguyên chủ ở ngay trước mặt hắn tự sát, để lại cho hắn thương tích không thể xóa nhoà.

   Bất quá, Diệp Đạc sau khi lớn lên, lại đau lòng nguyên chủ. Bởi vì khi còn bé ngoài ý muốn, hắn tính tình u ám, nhưng không có người dẫn đạo, cuối cùng mới đi tới cực đoan. Diệp Phạm đã tới đây, cô sẽ không để bi kịch tái diễn, cô cũng sẽ không để tính cách Diệp Đạc về sau biến thành như thế.

   Diệp Phạm dứt khoát buông xuống đồ trên tay, ngồi xổm xuống, cô chọc chọc mặt nhỏ mập mạp đang tức giận.

"Vậy mẹ đem ghế chuyển đến phòng bếp, con ở bên cạnh nhìn có được hay không."

   Diệp Đạc tiểu bảo bối nghe được Diệp Phạm hứa hẹn, con mắt trở nên sáng lấp lánh, bé ngước cổ nhìn xem Diệp Phạm. Mềm nhũn lên tiếng: "Được." Thật sự rất nhu thuận.

   Diệp Phạm cầm một đầu ghế đẩu, đặt ở cửa phòng bếp. "Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi đây nhìn xem được không?"

   Diệp Phạm sợ cách quá gần, sẽ làm bỏng đến Bảo Bảo. Diệp Đạc chỉ cần có thể thấy được Diệp Phạm, liền đã đủ hài lòng. Hiện giờ ở thời điểm này, cùng bé nói cái gì, bé cũng đáp ứng: "Vâng."

   Diệp Phạm đi pha một bình sữa cho tiểu mập mạp này, để bé cầm trên tay. Vì điều chỉnh cho tốt liều lượng, Diệp Phạm thử qua thật nhiều lần, mới miễn cưỡng thành công, may mắn Đô Đô không kén ăn. Tay nhỏ Đô Đô bưng lấy bình sữa, ánh mắt một mực rơi vào Diệp Phạm bên này. Diệp Phạm đem con an trí xong, mới bắt đầu làm cơm trưa ngày hôm nay.

   Cô một mình có thể tự ứng phó việc ăn uống, nhưng đối với đứa bé, cô dụng tâm rất nhiều. Diệp Phạm lấy ra một cái nồi, sau khi làm nóng, rót sữa bò vào.

   Diệp Phạm đem nguyên liệu nấu ăn sớm đã cắt bỏ vào, khuấy lên, cuối cùng lại để lên rau quả, để cho nồi nóng lên chút nữa rồi bắc ra. Diệp Phạm đem cháo rót vào trong tô, cháo vừa nấu xong, nhiệt độ còn cao, làm như vậy cho dễ nguội.

   Sữa trên tay Đô Đô đã uống xong, ngoan ngoãn bò lên trên ghế dựa dùng cơm. Diệp Phạm lấy bát nhỏ, thả ở trước mặt của bé. Đô Đô cúi đầu ăn, Đô Đô vừa ăn hết đồ trong chén, Diệp Phạm lại từ trong bát tô to múc ra một ít, bỏ vào trong chén nhỏ cho bé. Bất tri bất giác, cơm trưa liền kết thúc.

   Cơm còn chưa ăn xong, Đô Đô liền gật gù, con mắt nửa híp, cũng nhanh muốn ngủ thiếp đi. Trông như thế, nhưng bé vẫn không quên đem đồ vật hướng trong miệng nhét. Diệp Phạm thật sự là phục bé luôn rồi. Cơn buồn ngủ xông lên, Đô Đô vuốt mắt, hướng Diệp Phạm vươn tay, muốn ôm một cái.

   Diệp Phạm đem bé ôm trở về phòng ngủ, Đô Đô lại không chịu lập tức đi ngủ. Rõ ràng mí mắt đang đánh nhau, bé vẫn muốn Diệp Phạm kể chuyện cho bé. Diệp Phạm đem chăn mền đắp kín, thân thể nửa nằm ở bên cạnh Bảo Bảo. Cô một tay chống đỡ cái đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ lên trên bụng tiểu mập mạp.

"Lúc trước. . ."

   Diệp Phạm vừa mới ngẩng đầu, liền nghe đến tiếng hít thở vang lên rất nhỏ. Diệp Phạm bật cười, Diệp Đạc la hét muốn chuyện cổ tích đã ngủ. Cô không có lập tức rời đi, cẩn thận dịch lại chăn mền.

   Trước kia Diệp Phạm ở một mình, cũng không thấy thế nào. Độc lai độc vãng, cũng vừa lòng. Nhưng cùng Bảo Bảo ở chung lâu, cô lại phát hiện cuộc sống như vậy càng tốt hơn. Trong cuộc đời này lại có thêm một người, có người bồi(1) mình, lòng tràn đầy ỷ lại lấy mình. Cuộc sống bình thản bên trong, khắp nơi đều là kinh hỉ(2).

   Có một số việc Diệp Phạm cũng sẽ không để ý, hiện tại cô không có tiền, nhưng cô sẽ cố gắng kiếm tiền. Cuộc sống của cô chưa ổn định lại, nhưng cô sẽ tích cực đối mặt. Bất cứ chuyện gì cô đều có thể lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là chuyện của Bảo Bảo cô sẽ quan tâm. Nếu có ai thương tổn tới Bảo Bảo, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
~~~

(1) bồi: ở cạnh nói chuyện, tâm sự, chăm sóc.
(2) kinh hỉ: vui mừng ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro