Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Đường gia không có dạy cô làm người sao? (Canh hai)

   Khách sạn. Ban đêm tĩnh lặng, bốn phía bị bóng đêm nồng đậm vây quanh. Trong phòng một mảnh đen tối, vẻn vẹn chỉ có nơi đầu giường lóe lên một ngọn đèn nhỏ. Chiếc điện thoại di động trên bàn đang phát một cái video: Diệp Phạm nhắm mắt lại, kéo đàn violon.

   Âm nhạc từ dây đàn phát ra chậm rãi vang lên trong không khí, rõ ràng như nước, trong sạch như trăng. Thanh âm kéo đàn của Diệp Phạm tràn ngập cả phòng. Mỗi một ngóc ngách bên trong, tựa hồ đều vang lên âm thanh trong trẻo này.

   Hạ Hàn nghe tiếng đàn của Diệp Phạm, ánh mắt anh phiêu lạc, như đang chìm vào hồi ức xa xôi. Đường viền dưới cằm góc cạnh rõ ràng, khóe môi nhếch chút độ cong lại mang theo nhu hòa.

   Không biết anh đang suy nghĩ gì.

   Lúc này, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Hạ Hàn nhìn thoáng qua cửa phòng, ánh mắt anh dần dần trở lại rõ ràng. Hạ Hàn tạm dừng video, tay anh tuỳ tiện cầm lên một quyển tạp chí, đặt lên bên trên điện thoại di động. Anh đứng lên, đi đến hướng phía cửa bên kia.

   Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn sáng sủa đứng trước cửa.

"Ngạc nhiên vui mừng không?" Trên mặt của anh ta nở nụ cười, một đôi mắt phượng hẹp dài lười biếng tột cùng. Trước mắt chính là ca sĩ đang hot nhất hiện nay - Tề Thuật, cũng là bạn tốt của Hạ Hàn. Bọn họ quen biết nhiều năm, chưa hề bởi vì lịch trình bận rộn mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị.

   Tề Thuật mới vừa ở thành phố bên cạnh tổ chức xong buổi họp mặt với fan hâm mộ, anh biết Hạ Hàn ở chỗ này quay phim, buổi họp mặt fan kết thúc liền đến tìm Hạ Hàn. Môi Hạ Hàn hơi cong, thanh âm trầm thấp: "Có kinh ngạc nhưng không vui mừng."

"Hạ Hàn, tôi từ thật xa chạy tới gặp cậu." Tề Thuật ngược lại lại không vui, "Cậu chỉ phản ứng như vậy?"

   Hạ Hàn đóng cửa lại, nhìn cũng không nhìn Tề Thuật: "Hừm, cực khổ rồi."

   Hạ Hàn từ trước đến nay biết rõ tính tình Tề Thuật, hành vi quái đản, càng để ý tới cậu ta, cậu ta liền vượt được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Được rồi, không so đo với cậu." Tề Thuật oanh oanh liệt liệt đi vào phòng.

   Hạ Hàn cầm bình nước khoáng, đưa cho Tề Thuật. Mỗi lần tổ chức họp mặt với fan hâm mộ, cậu ta hát rất nhiều bài hát, cùng fan hâm mộ giao lưu cũng nhiều.

   Tề Thuật tiếp nhận nước: "Cám ơn nha."

   Một lát sau, Tề Thuật đột nhiên nhớ tới: "Hạ Hàn, cậu vừa rồi đang xem cái gì đấy?"

   Hạ Hàn quay đầu nhìn về phía Tề Thuật, phát hiện cậu ta đang đứng trước bàn. Mà quyển tạp chí đặt trên điện thoại di động kia đã bị Tề Thuật lấy đi, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào video đã tạm dừng kia. Ý cười trên khoé miệng Tề Thuật dần sâu, anh chậm rãi nói một cái tên: "Diệp Phạm." Anh ta cho rằng, mình hình như đã phát hiện ra bí mật gì đó của Hạ Hàn.

   Tề Thuật đưa mắt lên nhìn, đáy mắt cười như không cười: "Cậu vì cái gì vụng trộm nhìn video Diệp Phạm kéo đàn violon?"

   Ánh mắt Hạ Hàn loé lên, thần sắc lại cực kì trấn định. Quanh người anh không khí dần lạnh lẽo, ẩn đi mấy phần nhu hòa. Ánh mắt Hạ Hàn lạnh nhạt nhìn Tề Thuật, cũng không trả lời vấn đề của Tề Thuật.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Anh ngược lại hỏi Tề Thuật một vấn đề. Thanh âm không nhanh không chậm, không hoảng không loạn.

   Tề Thuật ồ một tiếng, nói đùa một câu: "Cậu thấy cô ấy xinh đẹp, ở studio nhìn mãi cũng không thấy đủ."

   Ngụ ý là, Tề Thuật mãnh liệt hoài nghi, Hạ Hàn đối với Diệp Phạm cảm thấy rất hứng thú. Hạ Hàn đột nhiên cười khẽ một tiếng, trầm thấp nói tiếp một câu.

"Nhàm chán."

...

    Austria.
   Đạo diễn: "Hành trình sáng mai của mọi người là du lịch tới Hallstatt(1)." Tổ tiết mục đã sớm nói, sáng mai sẽ đi nơi này. Cố Nhã Thần phối hợp nói một câu: "Hallstatt, là tiểu trấn đẹp nhất trên thế giới đó sao?"

   Đường Cẩm: "Tôi đã đi qua nơi đó, nơi đó xác thực rất xinh đẹp."

   Đạo diễn nhìn về phía Đinh Nhược Nghi: "Đinh Nhược Nghi, trước đó bởi vì cô bị bệnh, rất nhiều chuyện đều không tham gia cùng mọi người. Như vậy đi, sáng mai cô làm hướng dẫn, dẫn mọi người cùng nhau tham quan tiểu trấn."

   Đinh Nhược Nghi gật đầu : "Được."

   Cô biết chương trình truyền hình thực tế sẽ đi tới nơi này, đồng thời cũng sẽ tham quan tiểu trấn Hallstatt. Cô đã sớm tìm hiểu, hiện tại cũng không hoảng loạn.

   Ban đêm, Diệp Phạm thu dọn hành lý, rồi nằm ở trên giường. Bóng đêm dần sâu hơn, Đinh Nhược Nghi ở cùng phòng cũng đã ngủ, Diệp Phạm lật qua lật lại, đầu óc lại rất tỉnh táo. Diệp Phạm nghĩ đến Đô Đô. Không biết Đô Đô giờ này đang làm gì?

   Nghĩ đến tiểu bảo bối, khóe môi Diệp Phạm không khỏi cong lên. Diệp Phạm xuyên tới cái thế giới xa lạ này, không biết bất kỳ một người nào. Là nhờ Đô Đô từng chút từng chút làm hòa tan trái tim băng lãnh của cô. Cô cũng là lần đầu tiên nhớ mong một người như thế.

   Lông mày Diệp Phạm hơi nhếch lên, suy nghĩ bay xa. Cô không ở cạnh Đô Đô, không biết bảo bối có ăn cơm thật ngon hay không, có ngoan ngoãn đi ngủ hay không.

   Diệp Phạm tới đây một thời gian, còn là lần đầu tiên cùng Bảo Bảo tách rời lâu như vậy. Diệp Phạm biết, Đô Đô nhất định rất nhớ cô, cô cũng muốn mau mau ghi hình xong tiết mục, trở lại bên cạnh Đô Đô sớm một chút. Còn hai ngày quay nữa là tiết mục liền kết thúc, cô muốn về nhà chăm sóc Bảo Bảo thật tốt.

   Ngày thứ hai, một đoàn người lên tàu hoả, chuyển mấy trạm, cuối cùng đã tới tiểu trấn Hallstatt. Ánh nắng trải rộng, chiếu rọi khắp tiểu trấn. Nơi này, giống như mọi người nói, mỹ lệ, yên tĩnh, là một nơi tốt để du lịch. Cùng đường đi tới, trên đường đều là nhà dựng bằng gỗ, màu sắc thanh lịch tươi mát, liếc mắt nhìn qua, tâm tình liền cảm giác thật thoải mái.

   Đinh Nhược Nghi dẫn đường, mang mọi người đi thăm mấy điểm phong cảnh. Cuối cùng lúc trở về, lại bị lạc đường. Tất cả mọi người đi thật lâu, đều tìm không thấy đường. Cho dù Đinh Nhược Nghi hỏi người địa phương, vẫn không mò ra được địa hình.

   Đinh Nhược Nghi mang theo áy náy: "Thật có lỗi, tôi cũng là lần đầu tiên dẫn đường, không có kinh nghiệm."

   Diệp Phạm an ủi: "Không nên gấp, nhất định sẽ tìm được đường, cứ từ từ sẽ đến."

   Cố Nhã Thần lại không thuận theo, giọng điệu rất gấp: "Cô đến cùng có biết đường hay không? Cô không phải nói qua đã tìm hiểu sao? Vì cái gì chúng ta đi lâu như vậy, đến cái bóng cũng không tìm được?"

   Cố Nhã Thần cùng Đinh Nhược Nghi, hai người họ mỗi người đều diễn một bộ phim truyền hình không tệ. Bọn họ tướng mạo cũng đều thanh thuần, vốn là có chút đụng hình. Rất nhiều người đem họ ra so sánh, nhưng phần lớn mọi người đối với Đinh Nhược Nghi đánh giá cao hơn một chút.

   Cố Nhã Thần tham gia cái chương trình truyền hình thực tế này, một là muốn cùng Đường Cẩm giữ gìn mối quan hệ, hai chính là cùng Đinh Nhược Nghi phân cao thấp. Đinh Nhược Nghi tham gia cái tiết mục này, cô ta vì cái gì không thể tới.

   Cố Nhã Thần vốn là đối với Đinh Nhược Nghi có oán khí, hiện tại vừa vặn tìm được lý do phát tác, giọng điệu tự nhiên rất nặng. Bên cạnh thợ quay phim một mực đang tại quay chụp, Đường Cẩm biết ống kính đang quay mọi người liền cố ý ra hoà giải: "Cũng là một chuyện nhỏ mà thôi, chúng ta bình tĩnh nói."

   Lý Quỳnh: "Hiện tại thời gian còn sớm, mọi người không cần phải gấp."

   Đường Cẩm: "Nếu không tôi dẫn đường cho mọi người đi, nơi này tôi đã tới qua."

   Mặc dù thời điểm trước kia tới đây, Đường Cẩm là theo chân người khác tới, nhưng Đường Cẩm vì biểu hiện mình, vẫn là chủ động đề nghị. Không phải chỉ là dẫn đường sao, ai mà không biết.

   Cố Nhã Thần lập tức phụ họa: "Đường Cẩm, tôi tin tưởng cô."

   Đường Cẩm đi ở phía trước, một đoàn người theo phía sau. Đường Cẩm đi được một đoạn đường, vẫn không tìm được đường đi chính xác. Trong lòng chính mình cô ta cũng nổi lên lo lắng. Chuyện gì xảy ra? Có vẻ giống như càng đi càng lệch rồi? Đến cùng nơi nào đi sai?

   Đường Cẩm đeo túi xách, bả vai đau nhức, cô ta muốn đem túi buông xuống, cứ như vậy bỏ đi không đeo nữa. Nhưng là camera đang quay, Đường Cẩm chỉ có thể nhịn. Chân Đường Cẩm cũng càng ngày càng đau nhức, cô ta có lúc nào phải nếm qua mùi vị đau khổ thế này? Đường Cẩm càng ngày càng bực bội.
Cô ta thật muốn bỏ cuộc, thế nhưng là cô ta đã buông lời nói, mình sẽ tìm được. Bây giờ tìm lâu như vậy, lại thừa nhận mình tìm không thấy đường, không phải tự vả mặt mình sao?

   Đường Cẩm cứ như vậy kiên trì đi lên phía trước. Diệp Phạm nhìn một chút chung quanh, hiện tại mọi người chạy tới địa phương xa lạ. Nếu như lại dựa theo Đường Cẩm mà tiếp tục đi, không biết sẽ tới nơi nào. Thế là, Diệp Phạm mở miệng: "Mọi người trước ngừng một chút đi, đừng lại mù quáng mà đi lên phía trước."

   Đường Cẩm nghe được thanh âm của Diệp Phạm, trong lòng rất là khó chịu, Diệp Phạm nói như vậy, rõ ràng là ở nhắm vào cô ta. Từ lúc sự việc thế thân bộc phát, lại đến tranh tài trước đó bị bại bởi Diệp Phạm, mọi thứ Đường Cẩm muốn đều không đạt được, ngược lại lại bị quản chế mọi nơi, nộ khí kìm nén đã lâu lập tức bạo phát.

   Đường Cẩm thanh âm tăng cao rất nhiều: "Cô có ý tứ gì? Cô đang nói tôi cố ý dẫn mọi người đi sai sao?"

   Cô ta không thèm để ý đang thu tiết mục hay không, dù sao đến lúc đó chiếu, những đoạn gây bất lợi cho cô ta, tiết mục tổ toàn bộ đều sẽ cắt đi. Diệp Phạm quay người, bình tĩnh nhìn Đường Cẩm một chút, đáy mắt ẩn lấy tia châm chọc.

   Đường Cẩm rốt cục nhịn không được bại lộ bản tính, hình tượng cô ta một mực duy trì bị cô ta tự tay phá vỡ. Diệp Phạm rõ ràng, tiết mục tổ muốn tẩy trắng Đường Cẩm, mọi thứ nhất định sẽ đều tính toán kỹ cho Đường Cẩm. Đường Cẩm hiện tại thất thố(4) như vậy, như vậy giờ phút này phát sinh sự tình gì, đến lúc đó trên TV nhất định sẽ không truyền ra.

   Bây giờ, Đường Cẩm chính mình cũng đem mặt đưa lên đến cho cô đánh, cô làm sao lại không đánh trả cho tốt đâu. Diệp Phạm nhìn Đường Cẩm, thanh âm không lạnh không nhạt.
"Hiện tại mọi người lạc đường, cô chẳng những không phân tích tình huống, ngược lại bởi vì khí phách nhất thời mà cùng tôi cãi lộn, lãng phí thời gian của mọi người."

"Đường Cẩm, tôi ngược lại muốn hỏi cô, cô là có ý gì."

   Diệp Phạm giọng điệu rất bình tĩnh, lại không khỏi khiến lòng người run lên. Đường Cẩm hít sâu một hơi: "Trước đo cô đem tiền làm mất, chúng tôi đều không cùng cô so đo, hiện tại cô nói ngược lại lại tốt như vậy."

   Diệp Phạm khóe môi cong lên trào phúng, cười như không cười mở miệng: "Tiền làm sao mất, chính cô không phải rất rõ ràng sao?"

   Đường Cẩm mặt tái đi, cô ta cố gắng ổn định cảm xúc, cái gì cũng không nói.

   Lý Quỳnh nhìn thấy dáng vẻ Đường Cẩm hoảng loạn như vậy, không khỏi nhăn nhăn lông mày. Nếu như chuyện tiền bạc bị mất kia không có quan hệ gì với Đường Cẩm, Đường Cẩm vì sao lại có cái phản ứng này? Đường Cẩm là con gái của đại tài phiệt, cô ta không cần thiết trộm tiền, vậy cũng chỉ có một cái khả năng. Tiết mục tổ an bài chuyện này chính là vì tẩy trắng Đường Cẩm, để Diệp Phạm trở thành vật hi sinh.

   Lý Quỳnh khinh thường nhất là loại chuyện này, ánh mắt nhìn Đường Cẩm mang theo tia khác lạ. Cho dù là Cố Nhã Thần, cũng ngửi ra một chút không thích hợp. Đường Cẩm biểu hiện quá kì quái. Chẳng lẽ chuyện mất tiền là do tiết mục tổ an bài? Tiết mục tổ như thế đối với Diệp Phạm, rõ ràng là vì tấy trắng Đường Cẩm, vậy cô ta tham gia cái chương trình truyền hình thực tế này, ai biết đâu cô ta cuối cùng sẽ có thể hay không trở thành đá lót đường cho Đường Cẩm?

   Cố Nhã Thần nhìn qua Đường Cẩm, trong nội tâm cô ta có ý khác, thời điểm cùng Đường Cẩm ở chung, cô ta vẫn sẽ lưu lại chút thủ đoạn.

   Mọi người trầm mặc, tâm tư đủ kiểu.

   Lý Quỳnh cúi đầu, Đinh Nhược Nghi không nói gì, Cố Nhã Thần cũng lần đầu tiên không có tiến đến bên Đường Cẩm. Hết thảy tựa hồ có sự thay đổi, nhưng chỉ là một chút biến hoá rất nhỏ, ở trong lòng mọi người chôn xuống một hạt giống. Một ngày nào đó, hạt giống này sẽ nảy mầm, những điều hắc ám ẩn tàng rồi cũng sẽ nổi lên trên mặt nước.

   Lúc này, Diệp Phạm đi đến bên người Đường Cẩm. Diệp Phạm nghiêng nghiêng thân mình, hướng đến gần Đường Cẩm một chút. Diệp Phạm không có nhìn Đường Cẩm, khóe miệng chậm rãi cong lên lạnh lùng cười.

"Đường Cẩm, cô cho rằng ý đồ kia của cô không có người biết?"

   Thanh âm Diêp Phạm rất nhẹ, chỉ có cô cùng Đường Cẩm nghe thấy. Giọng điệu lại vô cùng nghiêm nghị, hoàn toàn không thể bỏ qua.

   Tâm Đường Cẩm hoảng hốt.

   Một giây sau, thanh âm băng lãnh đến cực điểm của Diệp Phạm nhẹ nhàng rơi xuống, giống như sương tuyết ngưng đọng.

"Chẳng lẽ Đường gia không dạy cô, làm người phải tự biết mình. Cô tính toán người khác, trước tiên phải ước lượng một cái mình có hay không có khả năng kia."

   Mỗi chữ mỗi câu, rõ ràng như vậy, thẳng thẳng đến trong tai Đường Cẩm. Vừa rồi lúc Diệp Phạm nói chuyện, Diệp Phạm giơ tay lên, làm bộ vén lên tóc bên tai của mình, che chắn động tác của cô. Cái góc độ này, thợ quay phim quay không đến cô đang làm gì. Đoạn đối thoại vừa rồi, chỉ có cô cùng Đường Cẩm hai người biết.

   Sau khi nói xong, Diệp Phạm liền đứng thẳng người lên, giống như vừa rồi chỉ là lơ đãng phát sinh. Lúc này, Diệp Phạm nghiêng đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn Đường Cẩm.

   Thợ quay phim không có quay tới hai người đang làm gì, Lý Quỳnh các nàng cũng không có chú ý đến tình hình nơi này. Vừa rồi hết thảy, giống như đều bị che đậy ở trong gió, nhẹ nhàng thổi liền tản ra.
Đường Cẩm khiếp sợ, Diệp Phạm vậy mà lại nói chuyện như thế với cô ta. Đường Cẩm mở to hai mắt, lại nhìn về phía Diệp Phạm, Diệp Phạm biểu lộ vẫn lạnh nhạt như cũ, vừa rồi cơ hồ đều là sự ảo giác của cô ta.

   Đường Cẩm tức giận vô cùng: "Diệp Phạm, cô lặp lại lần nữa."

   Diệp Phạm giơ tay lên, cắt đứt lời Đường Cẩm. Diệp Phạm tỉnh táo mở miệng: "Tôi không muốn cùng cô ồn ào, hiện tại tôi chỉ muốn mang mọi người rời khỏi nơi này. Không muốn ở đây cùng cô tốn thời gian."

   Lý Quỳnh nói chuyện: "Hiện tại điêu quan trọng nhất chính là, chúng ta cùng tìm đường rời khỏi nơi này. Sự tình khác không nên so đo nữa."

   Giọng điệu rất bình thản, lại nghe được ra đang chỉ trích Đường Cẩm. Liền ngay cả thái độ của Cố Nhã Thần đều không có tốt như trước nữa: "Đường Cẩm, cô bây giờ chớ nói nữa, chúng ta rời khỏi nơi này trước."

   Cho dù tình huống hiện tại của mọi người như vậy, nhưng bọn họ điều biết tiết mục tổ sẽ không xuất thủ giúp đỡ. Tha hương nơi đất khách quê người, mọi người đã đi đường lâu như vậy, thân thể cùng tâm lý đều phi thường mệt mỏi, khí lực che giấu cảm xúc cũng không còn. Đường Cẩm sững sờ, cô ta bị Diệp Phạm mắng một trận như thế, hiện tại mọi người làm sao vẫn đứng bên phía Diệp Phạm.

   Diệp Phạm lười nhác không muốn để ý tới Đường Cẩm, cô nhìn về phía mọi người.

"Nếu như mọi người tin tưởng tôi, tôi  mang mọi người rời khỏi nơi này."

   Lý Quỳnh các nàng cũng bán tín bán nghi, nhưng là do biểu hiện của Diệp Phạm trước đó, đều làm mọi người rất tin phục. Tất cả gật đầu: "Được."

   Đường Cẩm trơ mắt nhìn tất cả mọi người đi theo Diệp Phạm. Cô ta không có cách nào, chỉ có thể đi theo.
~~~

Tác giả có lời muốn nói: báo trước: Chương kế tiếp Hạ Hàn cùng Đô Đô sẽ gặp mặt.
~~~~~~
(1) kinh hỉ: kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
(2) Thị trấn cổ tích trấn Hallstatt, Áo:

(3) bồi: chăm sóc, ở cạnh, chơi cùng.
(4) thất thố: mất kiểm soát, bộc phát không quan tâm tới điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro