Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Diệp Phạm chắc thắng (canh bốn)

Đạo diễn thông báo mọi người tụ tập cùng một chỗ, tuyên bố một sự việc.

Đạo diễn nhìn mọi người một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Phạm một hồi, mới mở miệng: "Hiện tại tiền mất đi, tiết mục tổ tạm thời cho mọi người mượn một khoản tiền, nhưng từ giờ trở đi, mọi người phải tự kiếm tiền."

Cố Nhã Thần nhíu mày: "Chúng ta bây giờ ở nước ngoài, làm sao kiếm tiền?"

Đạo diễn: "Cái này mọi người tự nghĩ biện pháp."

Cố Nhã Thần lườm Diệp Phạm một chút, trong lòng thoáng chút không kiên nhẫn. Nếu như không phải do Diệp Phạm, bọn họ làm sao cần phải đi kiếm tiền.

Đạo diễn nói tiếp: "Đinh Nhược Nghi ngã bệnh, những người còn lại bốn người tự do tổ hợp, chia hai tổ đi kiếm tiền."

"Quá trình kiếm tiền, toàn bộ sẽ được phát trực tiếp, mọi người làm gì, đều sẽ bị người xem nhìn thấy. Ở trong vòng thời gian quy định, tổ nào kiếm nhiều tiền, tiết mục tổ sẽ có thưởng cho tổ đó."

Cố Nhã Thần lập tức quyết định, cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Cẩm: "Đường Cẩm, chúng ta một tổ đi."

Cô ta cái gì cũng đều không am hiểu, nếu như muốn kiếm tiền, nhất định phải dựa vào người khác. Đường Cẩm tuổi trẻ, danh khí lại rất lớn, cứ đi theo Đường Cẩm, đến lúc đó nhất định sẽ được lên hình rất nhiều.

Đường Cẩm đầu tiên là liếc Diệp Phạm một chút, dường như hướng Diệp Phạm khoe khoang mình là người tốt duyên. Sau đó, cô ta mới cười nói: "Được."

Diệp Phạm biểu tình rất lạnh nhạt. Đường Cẩm nghĩ như thế nào, cô đương nhiên biết rõ, người ấu trĩ như Đường Cẩm, cô cũng không muốn so đo. Lúc này, Lý Quỳnh đi tới, nhìn về phía Diệp Phạm: "Diệp Phạm, hai chúng ta một tổ đi."
   Mặc dù bây giờ xem ra Diệp Phạm làm mất tiền rồi, nhưng Lý Quỳnh cũng không cảm thấy Diệp Phạm là loại người này. Ngược lại chính là tiết mục tổ rất có thể giở trò gì, rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề mặt bên ngoài.

Diệp Phạm gật đầu: "Được."

Thế là, Diệp Phạm cùng Lý Quỳnh một tổ, Đường Cẩm cùng Cố Nhã Thần một tổ, bọn họ phải ở trong thời gian quy định kiếm được tiền.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Cẩm cùng Cố Nhã Thần rất nhanh đã xuất phát. Diệp Phạm cùng Lý Quỳnh còn chưa hề rời đi phòng ở do tổ tiết mục an bài. Diệp Phạm nghĩ nghĩ, nhìn Lý Quỳnh nói: "Lý lão sư, nếu không tôi một người đi kiếm tiền đi."

Lý Quỳnh sửng sốt: "Vì cái gì?"

"Đinh Nhược Nghi ngã bệnh, tôi cảm thấy cần một người lưu lại chiếu cố cô ấy."

Diệp Phạm cân nhắc qua, Đinh Nhược Nghi lần này sinh bệnh khá đột ngột, không có ai chăm sóc cô ấy, cô không quá yên tâm. Với lại cô đã nghĩ đến một phương thức kiếm tiền mà một người cũng có thể làm được. Từ lúc buổi sáng sau khi rời giường, buổi phát trực tiếp cũng đã bắt đầu. Trong nước cư dân mạng hiện tại ngồi đối diện màn hình, xem « Cùng đi du lịch » phát trực tiếp. Trên màn hình lập tức xuất hiện rất nhiều mưa đạn.

"Diệp Phạm hiện tại giả vờ là người tốt lành gì a, lúc đầu sao không nói cô ấy nhất định sẽ giữ gìn kỹ số tiền kia đâu."

"Một người ở nước ngoài, không có người khác trợ giúp, kiếm tiền cũng quá khó đi. Diệp Phạm ngược lại rất tự tin đâu, ta liền nhìn xem, cô ta có thể hay không tự vả mặt mình."

"Diệp Phạm đừng hứa hẹn không, đến lúc đó tiền không kiếm được, lại lãng phí thời gian, tổ Đường Cẩm khẳng định thắng chắc."

Phần lớn mọi người đều cho rằng Diệp Phạm mù quáng tự tin, bằng cô một người kiếm tiền quả thực là ý nghĩ hão huyền. Diệp Phạm cùng Lý Quỳnh ở Austria, hai người nhìn không đến mưa đạn bình luận đang nói cái gì. Lý Quỳnh có chút do dự.

"Nếu như tôi không có kiếm được tiền, đến lúc đó nhất định sẽ trở về hướng người xin giúp đỡ." Diệp Phạm nói đùa bảo, rất có lễ phép, nghe cũng rất dễ chịu. Không biết vì cái gì, Lý Quỳnh trực giác Diệp Phạm nhất định có thể kiếm được tiền, tuyệt đối sẽ nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.

Lý Quỳnh đáp ứng: "Được."

Bên kia, Đường Cẩm cùng Cố Nhã Thần đã xuất phát. Trên đường, Cố Nhã Thần hỏi: "Đường Cẩm, cô có hay không nghĩ tới làm sao kiếm tiền a?"

Đường Cẩm: "Tôi còn chưa nghĩ ra. Cô thì sao?"

Cố Nhã Thần: "Tôi từ trước đến nay đều không có dự định gì."

Trong lòng Đường Cẩm thoáng qua vẻ trào phúng, ý tứ của Cố Nhã Thần, không phải là muốn  dựa vào cô sao. Nhưng, bây giờ đang trực tiếp, Đường Cẩm không thể biểu hiện ra ngoài những tâm tình này, chỉ có thể ép xuống.
Đường Cẩm cười cười: "Tôi chuẩn bị ở trên đường ca hát."

"Hoá ra là cô biết hát." Nụ cười Cố Nhã Thần rõ ràng hơn một chút. Cô ta không keo kiệt thể hiện mình đối với Đường Cẩm tán thưởng. Đường Cẩm mặc kệ Cố Nhã Thần.

Đường Cẩm đã sớm biết tiết mục tổ sẽ an bài để các nàng kiếm tiền, tiết mục tổ cũng sắp xếp xong xuôi sẽ giúp cô, cô chỉ cần dựa theo những quy trình đó là được.
   Đường Cẩm đến một cửa tiệm, lấy được loa cùng mic đã sớm được chuẩn bị ở đó. Đường Cẩm lắp xong mic, thử loa, bắt đầu ca hát. Tiếng ca vang lên, lúc đầu nhìn người không nhiều, về sau chậm rãi người tới càng đông, rất nhiều người tới vây xem Đường Cẩm. Một phần trong đó là người thật sự hiếu kì Đường Cẩm là ai, nhưng phần lớn là người do tiết mục tổ tìm đến.

Trong lúc nhất thời, tiền trước mặt Đường Cẩm càng ngày càng nhiều. Cố Nhã Thần thấy được, không khỏi cảm thấy may mắn mình và Đường Cẩm một tổ, cô ta liền biết Đường Cẩm khẳng định có biện pháp kiếm được tiền.
Mưa đạn bên trên, rất nhiều cư dân mạng bifnh luận nhìn nhận, đoàn đội của Đường Cẩm cũng cho thuỷ quân dùng hết sức tẩy trắng cho cô ta.

"Trước đó mới dính sự kiện thế thân phong ba, nhìn cô ấy hiện tại rất khiêm tốn nha."

"Việc nào ra việc đó được không? Đây là chương trình truyền hình thực tế, Đường Cẩm hát khá tốt, cô ấy nghĩ ra biện pháp này kiếm tiền, đã rất hiếm thấy."

"Mặc dù Đường Cẩm hát cùng ca sĩ chuyên nghiệp không thể so sánh, nhưng cô ấy đã kiếm được tiền, chính là bằng bản lĩnh của mình a."

"Chậc chậc chậc, Diệp Phạm bên kia một chút tiến triển đều không có, xem ra Diệp Phạm lần này nhất định phải thua."

Đường Cẩm xuất đạo nhiều năm, fan hâm mộ vốn là rất nhiều, mặc dù phát sinh qua sự việc thế thân, nhưng những fan trung thành vẫn như cũ sẽ đứng về phía Đường Cẩm.
   Mưa đạn tràn đầy tán dương đối với Đường Cẩm, mặc dù có người hoài nghi vì cái gì trong thời gian ngắn có nhiều người đến như vậy, nhưng rất nhanh liền bị bình luận khác đẩy xuống. Đường Cẩm nhìn thấy tiền càng ngày càng nhiều, sắc mặt không khỏi đắc ý.

Diệp Phạm, lúc này tôi nhìn xem cô làm sao cùng tôi so đây?

...

Thời điểm đạo diễn nói để mọi người kiếm tiền, trong lòng Diệp Phạm có một ý, ở thế giới kia, cô là một nhạc sĩ, tự nhiên tinh thông những loại nhạc khí. Cho nên, cô nghĩ ở trên đường kéo đàn vĩ cầm(1), thông qua cái phương thức này hấp dẫn mọi người. Bất quá, việc cấp bách chính là,  phải mượn được một cây đàn vĩ cầm.

Diệp Phạm ra cửa, chuẩn bị đi tìm một cửa hàng nhạc cụ. Austria là thủ đô âm nhạc, bầu không khí văn hoá rất đậm. Trên đường có không ít cửa hàng nhạc cụ, cô chuẩn bị tiến vào một nhà hỏi một chút.

Diệp Phạm nhìn thấy một cửa hàng nhạc cụ, liền dừng bước ở cửa. Lúc này, mưa đạn bên trên mọi người dồn dập phát biểu bình luận.

"Định mệnh(2) , Diệp Phạm tiến vào cửa hàng nhạc cụ làm gì? Không nghe nói cô ấy biết chơi nhạc a?"

"Các ngươi suy nghĩ nhiều, ai quy định tiến cửa hàng nhạc cụ chính là sẽ kéo đàn, nói không chừng nàng chỉ là tới hỏi đường đâu."

"Diệp Phạm nhìn qua rất có khí chất, biết đâu thật sự học qua âm nhạc."

Diệp Phạm đi vào, bên trong có một người con gái ngoại quốc. Diệp Phạm nói mục đích của mình, muốn mượn một cái đàn vĩ cầm, cô gái kia cự tuyệt. Diệp Phạm cũng không có nhụt chí, cô biết yêu cầu này có ít người sẽ không tiếp nhận, cô cũng sớm đã đoán được. Diệp Phạm rời đi, chuẩn bị lại tìm một cửa hàng khác hỏi một chút.

Diệp Phạm tiếp tục đi lên phía trước, cô hướng ra xung quanh đảo mắt một lượt, phía trước có một cửa hàng khá lớn, từ bên ngoài nhìn một chút, có thể thấy bên trong bày biện từng chiếc đàn dương cầm đẹp đẽ, treo trên tường là những chiếc đàn vĩ cầm.

Diệp Phạm trầm ngâm một lát, nhấc chân đi vào. Tiệm này bên trong có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Diệp Phạm lễ phép mở miệng: "Xin chào, có thể cho tôi mượn một cây đàn sao?"

Người kia gọi là Ben.(3)

Ben nhìn Diệp Phạm một chút, phát hiện ra đây là một cô gái Trung Quốc rất đẹp , hắn không có trực tiếp cự tuyệt, hỏi một câu: "Cô mượn đàn làm cái gì?"

Diệp Phạm giải thích: "Tôi đang thu một chương trình, nhất định phải ở trong thời gian quy định kiếm được tiền. Tôi cần dùng đến đàn, cho nên anh có thể cho tôi mượn không?"
Ben nghĩ một lát, mở miệng: "Tôi có thể đem đàn cho cô mượn, nhưng tôi có một yêu cầu."
Diệp Phạm lắng nghe.

"Trong tiệm của tôi có một cô giáo dạy nhạc, cô ấy là giáo viên của học viện Anh ngữ Vienna." Ben chỉ chỉ một nữ nhân bên cạnh, tiếp tục mở miệng, "Nếu như cô so với cô ấy kéo đàn tốt hơn, tôi liền đem đàn cho cô mượn."

Vốn hắn cũng muốn nhìn một chút, cái cô nương Trung Quốc này đến cùng thì tài kéo đàn sẽ như thế nào?

Diệp Phạm không chút nghĩ ngợi đáp ứng: "Được."

Ben cầm một cây đàn violon, đưa cho Diệp Phạm. Diệp Phạm nhìn thấy đàn violon, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Diệp Phạm thời điểm soạn nhạc, thường xuyên sẽ dùng các loại nhạc khí. Từ khi nàng xuyên vào trong cỗ thân thể này, đây là lần đầu tiên đụng đến đàn violon, trong lòng cảm giác tự nhiên khó mà nói rõ.

Diệp Phạm cầm đàn, nhẹ tay khẽ vuốt qua thân đàn, động tác rất trân quý, rất cẩn thận. Diệp Phạm cúi thấp đầu, đàn gác ở trên vai. Cô chậm rãi nâng lên một cái tay khác, đặt ở trên đàn. Diệp Phạm nhìn chăm chú lên đàn violon, gò má của cô yên tĩnh lại tươi đẹp.

Mưa đạn lập tức lại xoát ra mấy cái.

"Không cần nói gì cả, Diệp Phạm chỉ cần vẻn vẹn đứng ở nơi đó, khí chất liền toát ra."

"Các ngươi ở đây khen cái gì, tư thế bày thật đẹp có làm được cái gì, nói không chừng cô ta chỉ là gà mờ."

"Yếu ớt bình một câu, Diệp Phạm thủ pháp này nhìn qua rất chuyên nghiệp."

Diệp Phạm tĩnh tâm, ngón tay trắng mịn khẽ nhúc nhích. Lúc này, tiếng đàn duyên dáng vang lên, chậm rãi vang trong không khí. Tiếng đàn rõ ràng, mỗi nốt nhạc đều linh hoạt kỳ ảo cực kỳ. Giống như một trận gió đêm thanh lãnh, thổi qua trái tim mọi người. Ben cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng đàn này.

Lúc này, loạt đạn bình luận trên màn hình đều ít đi rất nhiều, bọn họ đều đắm chìm trong tiếng đàn của Diệp Phạm. Sự náo động cùng ồn ào giống như đều biến mất, tiếng đàn của Diệp Phạm làm cho trái tim tất cả mọi người đều tĩnh lặng lại.

Một lát sau, Diệp Phạm dừng lại động tác, buông xuống đàn.

Ben vừa mới kịp phản ứng lại, hắn mở mắt ra, còn có chút vẫn chưa thỏa mãn. Hắn không nghĩ tới tiểu cô nương này kéo đàn tốt như vậy.

Hắn cười nói: "Tiểu cô nương, cô kéo rất khá, đàn này liền cho cô mượn."

Diệp Phạm chân thành nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

"Cô có gì cần chúng tôi hỗ trợ cứ việc nói." Nữ nhân ở bên cạnh Ben lại nói một câu.

Màn hình trực tiếp lập tức hiện lên rất nhiều mưa đạn bình luận, tốc độ bình luận nhanh đến kinh người.

"Ta thu hồi câu nói vừa rồi kia, Diệp Phạm thật là làm cho ta lấy làm kinh hãi, nàng thế mà lợi hại như vậy!"

"Nói không chừng Diệp Phạm chỉ biết kéo mỗi khúc nhạc này, vậy cô ấy kéo tốt cũng không kỳ quái."

"Diệp Phạm thật đẹp, dáng vẻ cô ấy kéo đàn tựa như là một bức họa a, biểu bái(4) tiểu tỷ tỷ."

"Diệp Phạm coi như kéo đàn cho dù tốt, đội Đường Cẩm cũng sớm đã kiếm lời được rất nhiều tiền, cô ấy cuối cùng cũng tuyệt đối so không lại với đội Đường Cẩm!"

Mặc dù còn có rất nhiều thanh âm nghi ngờ, nhưng là những bình luận không hài hòa rốt cục dần dần ít đi. Diệp Phạm không nhìn thấy bình luận, cô hoàn toàn không biết trong màn đạn người khác đánh giá cô thế nào, cô chỉ là chuyên chú làm sự tình của chính mình.

   Diệp Phạm cầm đàn violon, đi vào cửa hàng nhạc cụ phụ cận. Cô quan sát chung quanh, lúc này, trên đường người không nhiều, lui tới chỉ có vài người.

Diệp Phạm rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, cô cũng không hề để ý. Cô cầm đàn violon, hít sâu một hơi. Ngón tay trắng nõn lại đặt ở trên đàn, thân đàn đen nhánh, lại càng thêm lộ rõ tay cô trắng sáng như tuyết.

Suy nghĩ của Diệp Phạm dừng lại, để hết thảy đều rời đi. Lúc này, trong mắt của cô chỉ có âm nhạc. Trên con đường của Austria, ánh nắng tươi sáng ôn nhu ấm áp, ở dưới những tia sáng nhỏ bé chìm chìm nổi nổi. Diệp Phạm an tĩnh đứng ở nơi đó, bóng dáng tinh tế thẳng tắp, tóc đen nhánh rũ xuống hai bên, nhìn dịu dàng thanh lệ.

Diệp Phạm nhắm mắt lại. Ánh mắt của cô nghiêm túc và chuyên chú. Không để ý chút nào sự tình khác. Diệp Phạm kéo động dây đàn. Giờ khắc này, tiếng đàn du dương vang lên.

...

Trong nước.

Cửa phòng mở, Đô Đô nằm trên giường lớn, mặt chôn trong chăn, thân thể nhỏ bé không nhúc nhích, chỉ có chân nhỏ của bé thỉnh thoảng sẽ nâng lên một chút.

Ngày hôm nay lại là một ngày mẹ không ở nhà, rất nhớ mẹ a.

Đô Đô đem đầu quay qua một bên, bé bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là không vui. Mẹ Lý đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nàng thỉnh thoảng sẽ thăm dò nhìn một chút Đô Đô, cửa phòng mở rộng, nàng có thể tùy thời chú ý tới phản ứng của Đô Đô. Cơm rất nhanh sẽ xong, mẹ Lý giảm lửa nhỏ xuống, từ trong phòng bếp đi ra. Mẹ Lý một mực chú ý theo dõi động tĩnh của Diệp Phạm, hôm qua Diệp Phạm ở trong tiết mục đem tiền làm mất, việc này huyên náo nhốn nháo.

Mẹ Lý cùng Diệp Phạm ở chung lâu như vậy, nàng tin tưởng Diệp Phạm không phải là người như thế. Diệp Phạm đối với Đô Đô không biết có bao nhiêu cẩn thận, huống chi là đang quay tiết mục, làm sao lại không cẩn thận như thế.

   Ngày hôm nay Diệp Phạm sẽ xuất hiện trên mạng trực tiếp, mẹ Lý phân vân không biết nên để Đô Đô xem video của Diệp Phạm hay không. Mẹ Lý biết, Đô Đô vẫn luôn nhớ Diệp Phạm.
Đô Đô mỗi ngày đều muốn nhìn một hồi video của Diệp Phạm, lặp đi lặp lại, không biết đã xem bao nhiêu lượt.

Mẹ Lý lấy điện thoại di động, mở ra trang trực tiếp chương trình truyền hình thực tế « Cùng đi du lịch ». Từ lúc bắt đầu, mẹ Lý đã chỉnh nhỏ âm lượng, nàng không muốn để cho Đô Đô nghe thấy. Mẹ Lý sợ Diệp Phạm biểu hiện không được tốt, người khác sẽ bàn tán Diệp Phạm, đến lúc đó Đô Đô nhìn thấy, nhất định sẽ buồn. Nhưng là mẹ Lý càng xem tiếp thì nụ cười trên mặt càng lớn. Mẹ Lý tranh thủ thời gian tăng âm lượng video, một bên cầm điện thoại di động hướng trong phòng đi tới: "Đô Đô mau nhìn, mẹ con ở đây."

Đô Đô vừa nghe đến chữ mẹ, lập tức đem khuôn mặt nhỏ từ trong chăn nâng lên, bé cấp tốc ngồi thẳng người, hai mắt tràn đầy chờ mong.
"Nơi nào? Nơi nào? Mẹ ở đâu?"

Mẹ Lý đưa di động đặt ở trước mặt Đô Đô, trong màn hình Diệp Phạm đang kéo đàn violon, cô nhắm mắt lại, tiếng đàn violon du dương từ trong điện thoại di động truyền ra, vang lên trong khắp gian phòng.

Đô Đô mở to hai mắt, không dám chớp mắt.
Đô Đô ngửa đầu nhìn mẹ Lý, ngón tay mập mạp chỉ vào màn hình. "Bà bà, mẹ thật sự trong này a."

Mẹ Lý nhìn Đô Đô đang nở nụ cười, dáng vẻ của bé cùng vừa rồi hoàn toàn khác biệt, nàng cũng cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Đô Đô.
"Mẹ của con biểu hiện rất tốt, tất cả mọi người đều khen nàng."

Nghe Lý mẹ nói như vậy, Đô Đô cười đến càng vui vẻ hơn, thanh âm nãi thanh nãi khí của bé tràn đầy tự hào.
"Có thật không? Con liền biết mẹ là tuyệt nhất."

Mẹ Lý đột nhiên nghĩ đến trong phòng bếp vẫn còn đang nấu đồ ăn, nàng đem thân thể nhỏ thả xuống: "Đô Đô ở đây xem, bà vào phòng bếp đã."

Đô Đô nằm lỳ ở trên giường, đầu không có điểm tựa, ánh mắt bé không nỡ từ trên màn hình dời đi. Mẹ Lý thấy lực chú ý của Đô Đô đều đặt ở trong video, nàng quay người đi ra khỏi phòng.

Đô Đô bò ở trên giường, tay nhỏ nâng cằm lên, bé sợ bỏ qua bất kỳ một động tác nào của Diệp Phạm. Đô Đô càng nhìn xem mẹ, càng cảm thấy nhớ mẹ.

Thời gian dần trôi qua, hốc mắt Đô Đô dần dần đỏ lên, nước mắt treo ở khóe mắt, muốn rơi cũng không được. Mẹ đã nói qua, bé là bé trai, không thể tùy tiện rơi nước mắt. Nhưng là vẫn là không nhịn được a.

   Tay nhỏ của Đô Đô nắm chặt thành quyền, bé cắn quả đấm nhỏ của mình, không muốn để cho mình khóc, thế nhưng là nước mắt càng tụ càng nhiều. Lạch cạch một tiếng, nước mắt rơi tại trên màn hình. Nước mắt làm tầm nhìn của Đô Đô trở nên mơ hồ.

Đô Đô dụi dụi con mắt, bé khóc lên liền thấy không rõ mẹ. Bé vươn tay, đem nước mắt trên màn hình lau đi, muốn tiếp tục nhìn Diệp Phạm. Đô Đô giống như không cẩn thận ấn cái gì, video đang tại kênh trực tiếp lập tức bị thoát ra. Tiếng đàn trong nháy mắt ngừng lại, Diệp Phạm cũng ở trên màn hình biến mất.

Đô Đô lập tức ngơ ngác, không có lau khô nước mắt trên ở lông mi dài, nét mặt của bé kinh ngạc, bé không biết làm sao đột nhiên không thấy mẹ.

Một giây sau, Đô Đô lập tức oà khóc lên, nước mắt giống như những hạt châu bị đứt dây, lạch cạch lạch cạch không ngừng rơi xuống, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

"Mẹ." Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, càng không ngừng kêu mẹ. Mẹ Lý nghe thấy thanh âm Đô Đô không đúng, rất nhanh từ phòng bếp đi ra, Đô Đô ngồi xếp bằng ở trên giường, khóc đến thở không ra hơi, đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt tất cả đều là nước mắt.
Mẹ Lý luống cuống: "Sao vậy? Bảo Bảo?"

Đô Đô một tiếng liền một tiếng thút thít, bé chỉ vào màn hình bị tắt đi nói không ra lời, thanh âm đứt quãng: "Mẹ... mẹ... không thấy."

   Mẹ Lý mau đem video một lần nữa ấn mở, Đô Đô nhìn thấy Diệp Phạm xuất hiện lần nữa trên điện thoại di động, cảm xúc mới hơi ổn định lại. Bởi vì vừa rồi khóc đến quá nhiều, Đô Đô vẫn còn một mực nấc nghẹn.

Mẹ Lý không dám đi xa, nàng an vị ở giường bên cạnh Đô Đô, sợ việc ngoài ý muốn như vừa rồi lại phát sinh. Nàng đi vào nhà tắm cầm một cái khăn mặt, vắt nước ấm để cho Đô Đô xoa xoa mặt. Hơi nóng khăn mặt ở trên mặt trắng nõn nà của Đô Đô nhẹ nhàng chà sát, bé chậm rãi bình tĩnh lại.

Mẹ Lý vì trấn an cảm xúc của Đô Đô, không có tắt video, để Đô Đô tiếp tục xem. Đô Đô cẩn thận từng li từng tí nâng điện thoại di động, sợ tay bé vừa loạn động, mẹ lại biến mất. Đô Đô chỉ dám duỗi ra một đầu ngón út mũm mĩm, thỉnh thoảng chạm một chút vào Diệp Phạm trên màn hình. Tay nhỏ bé của bé lướt theo ở trên màn ảnh.

Bé nghĩ muốn ấn theo lại không dám, dáng vẻ ủy khuất mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm trên màn hình. Lúc nào mẹ mới có thể trở về nhà a.

Bảo Bảo thật sự rất nhớ mẹ a.
~~~

(1) vĩ cầm: chính là đàn violin. Dương cầm là piano.
(2) nguyên văn 我去: một câu chửi thề bên Trung Quốc hay dùng nghĩa là má nó, oh shit...
(3) nguyên văn 本(bản) trong từ Nhật Bản, mình cũng k biết nên đổi thành tên gì, k lẽ để tên là Bản hay Bổn thì k đc hay nên mình tự đổi thành Ben cho dễ.
(4) biểu bái: hâm mộ, tán thưởng, bày tỏ sự công nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro