Chương 21: Cặp CP này ngọt đến bạo tạc.
Hạ Hàn vừa nói xong, lập tức màn hình bị lấp đầy nguyên một mặt mưa đạn. Dân mạng phản ứng rất nhiệt liệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp Hạ Hàn cùng Diệp Phạm.
"Ai có thể nói cho ta Hạ đại thần vì cái gì có thể bình tĩnh như vậy!"
"Không hổ là thần tượng của ta, bị vấy bẩn mà vẫn cấm dục như vậy, hai điều này sao lại tương phản đến mê người a."
"Diệp Phạm tiểu thư tỷ cũng rất bình tĩnh. Ài, hai người bọn họ có phải là đã thương lượng xong?"
"Uy uy uy(1), gắn ghép cp trên màn ảnh là được rồi, đừng liên luỵ tới ngoài đời có được không."
Đám fan hâm mộ nghị luận đến khí thế ngất trời, nhưng hai người trong cuộc nhìn xem từng dòng bình luận, ngược lại không có phản ứng gì quá lớn.
Hạ Hàn đem tấm thẻ trong tay đưa trả cho người chủ trì, nụ cười trên mặt nhạt đi, lập tức anh liền khôi phục thần sắc lạnh lẽo nhàn nhạt thường ngày, giống như chính mình không liên quan đến sự việc. Ánh mắt anh liếc qua trông thấy Diệp Phạm bên cạnh, cô ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, cái cổ thon dài, một thân váy màu sáng dài làm nổi bật làn da mịn màng.
Hầu kết Hạ Hàn có chút nhấp nhô, biên độ cực nhẹ, người bên cạnh không thể phát giác.
Anh dựa lưng vào phía sau ghế dựa một chút, ánh mắt rơi ở phía trước, tựa như đang nhìn xem ống kính.
Kênh trực tiếp đêm nay liền bùng nổ, số người xem liên tiếp tăng theo cấp số nhân, người chủ trì rất hiểu ý nghĩ người xem, anh ta biết mọi người muốn xem nội dung gì. Sau khi phần đọc bình luận kết thúc, người chủ trì lại hỏi: "Các vị diễn viên ở nhà có xem "Ẩn nấp Bến Thượng Hải" không?"
Diễn viên già dặn: "Có xem. Con trai của ta còn nói cho ta, các bạn học của nó cũng rất thích bộ phim này."
Nữ phụ người mới: "Cả nhà của tôi cũng đều đang theo dõi bộ phim này."
Diệp Phạm cong môi: " Thật không dám giấu giếm, đây là vai diễn đầu tiên tôi được lộ mặt."
Người xem trực tiếp đều cười ra tiếng. Mọi người đều biết Diệp Phạm không có bối cảnh, trước kia một mực là thế thân. Dân mạng lại lốp bốp phát một đống lớn mưa đạn bình luận.
"Tiểu tỷ tỷ là người dựa vào một đôi mắt liền có thể lên hot search a!"
"Thế thân so với nhân vật chính còn xinh đẹp hơn, thật là lần đầu tiên thấy trong giới giải trí."
"Fan hâm mộ Diệp Phạm đừng đắc ý quá, đều thổi lên tận trời rồi, các ngươi làm như Đường Cẩm không có fan hâm mộ a."
"Nghĩ dẫn chiến sao? Muốn xé đến địa phương khác xé đi, đừng ở chỗ này xé."
Đợi sau khi Diệp Phạm trả lời xong, người chủ trì nhìn về phía Hạ Hàn: " Hạ Hàn thì sao?"
Hạ Hàn thanh âm lãnh lãnh đạm đạm: " Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh thân mật..."
"Ân, tôi nghĩ phải xem xem có chỗ nào còn thiếu sót" Một mặt lạnh lùng đường cong rõ ràng, khoé môi nhấp thành thẳng tắp. Nửa câu còn đang trong miệng, không có nói ra. Nếu là có chỗ không được, có lẽ về sau còn cần tiến bộ. (Editor: Tiến bộ ở cảnh thân mật ư *mặt ngây thơ trong sáng*)
"Hạ đại thần có ý tứ là về sau sẽ còn đóng cảnh thân mật sao?"
"Má ơi, người mau tới thức tỉnh ta, đôi cp này cũng quá ngọt đi! Ta đã rơi tại trong hố không ra được."
"Để chúng ta cùng một chỗ giơ cao lá cờ Hàn Dạ(2) Phu Thê ! Mỗi ngày đều ngọt đến nổ tung."
". . ."
Cặp đôi Hạ Hàn cùng Diệp Phạm được gọi là Hàn Dạ Phu Thê. Sau khi kênh trực tiếp kết thúc tối hôm đó, Weibo CP hai người bọn họ đã có thêm mấy trăm ngàn fan hâm mộ.
Buổi trực tiếp kết thúc thì đã rất muộn, vì vậy các diễn viên đều lần lượt rời đi. Địa điểm tổ chức của tiết mục trực tiếp tại tầng lầu mười mấy, đi qua một hành lang mới tới thang máy.
Hành lang có chút chật hẹp, Diệp Phạm trực tiếp đi tới, không có chú ý tới động tĩnh sau lưng. Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, không biết được là ai.
Giày cao gót bước đi trên mặt đất, có chút bất ổn, Diệp Phạm hơi nghiêng người, chỉ một chút nữa liền ngã.
Có người sau lưng đỡ Diệp Phạm.
Ánh mắt Hạ Hàn nheo lại, cánh tay trầm ổn hữu lực. Thân thể Diệp Phạm khó khăn ổn định lại gần bên Hạ Hàn, lộ ra cánh tay phải trắng nõn ôn nhu mềm mại, lướt qua âu phục của hắn.
"Cảm ơn." Âm thanh cô nhẹ nhàng.
Diệp Phạm rất nhanh liền đứng thẳng người, cô ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện người bên cạnh là Hạ Hàn. Diệp Phạm rõ ràng khẽ giật mình, cô không biết Hạ Hàn ở sau lưng mình.
Tuy nhiên, Diệp Phạm rất nhanh khôi phục trấn định. Theo động tác của cô, tóc dài thổi qua trước mặt Hạ Hàn, trong tóc mùi thơm ngát phất qua chóp mũi anh. Hạ Hàn thanh âm trầm thấp nặng nề nói: "Không khách khí."
Anh buông tay ra, Diệp Phạm lễ phép cười nhẹ, sau đó cô tiếp tục hướng phía thang máy đi đến. Hạ Hàn đứng tại chỗ, ánh mắt chậm rãi lướt qua bóng lưng Diệp Phạm. Thẳng đến khi cô biến mất ở cuối hành lang.
...
Diệp Phạm nhận được điện thoại của Đới Cận Sơn , hắn nói cho Diệp Phạm gần đây có thể sẽ cho cô tham gia một cái hoạt động, hiện tại vẫn đang bàn bạc, vì vậy Diệp Phạm khoảng thời gian này không có lịch trình gì. Diệp Phạm sau khi biết chuyện này, cũng rất ít đi ra ngoài, luôn ở tại trong nhà bồi Đô Đô.
Đô Đô mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng bé cũng hiểu được Diệp Phạm nhất định phải đi ra ngoài làm việc. Thời điểm Diệp Phạm ra ngoài, Đô Đô cũng sẽ không khóc rống, nhưng khi Diệp Phạm trở về, bé lại càng kề cận Diệp Phạm.
"Đô Đô, chúng ta hôm nay tới chơi một trò chơi, có được hay không?"
Diệp Phạm sờ lấy lỗ tai nhỏ của Đô Đô , thương lượng với bé. Đô Đô đang ngồi ở trên đùi Diệp Phạm, bé ngửa đầu nhìn xem Diệp Phạm, lắng nghe Diệp Phạm nói chuyện.
"Tốt, tốt." Đô Đô vỗ tay nhỏ, hưng phấn đến không được.
"Chúng ta tới chơi chơi trốn tìm, Đô Đô trốn trước, mẹ đi tìm có được hay không." Diệp Phạm nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nhỏ của Bảo Bảo .
Bảo Bảo thanh âm mềm nhũn: "Được."
"Bảo Bảo học đếm rồi sao?" Diệp Phạm lại hỏi tiếp.
Nguyên chủ rất lười, không có dạy cho Đô Đô thứ gì. Rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi này nhận biết được các đồ vật, bé đều không hiểu. Đô Đô cũng không có ông ngoại bà ngoại, bé như là một người bị vây hãm ở bên trong cái phòng nhỏ.
Theo như sách viết, khi Đô Đô bắt đầu tiếp xúc với mọi người, cũng chính là sau này đi học, năng lực học tập của bé liền đột nhiên tăng mạnh.
Đoạn thời gian trước, Diệp Phạm đang dạy Đô Đô tập đếm. Nhưng là Đô Đô cuối cùng sẽ tính sai, hoặc là đếm thiếu mấy cái nhảy mấy cái, hoặc là đếm tới một nửa không đếm tiếp.
Hiện tại, Diệp Phạm muốn mượn thời điểm chơi đùa, để Bảo Bảo thuận tiện học một chút.
Quả nhiên, Đô Đô nhíu khuôn mặt trắng nộn nho nhỏ, thần sắc nghiêm túc, xoè ra bàn tay, nhỏ của bản thân, mở ra từng ngón tay, bé không biết ngón tay có đủ dùng hay không. Nhưng mà mẹ đã dạy qua bé, bé nhất định có thể làm được. Đô Đô ngửa mặt lên, nhìn về phía Diệp Phạm: "Bảo Bảo biết."
Diệp Phạm cười cười: "Vậy con nhanh trốn đi, mẹ đếm tới mười lăm liền đi tìm con."
Đô Đô nghe xong, tranh thủ thời gian dùng cả tay cả chân, từ trong ngực Diệp Phạm bò đi xuống, bé lấy tay nhỏ bám vào vạt áo Diệp Phạm, bắp chân bay nhảy, theo chân Diệp Phạm đi xuống, một hồi lâu mới dẫm lên trên sàn nhà.
"Mẹ không được nhìn lén." Đô Đô sợ Diệp Phạm phạm quy, còn làm thế che mặt, bé đưa tay mập béo trắng trẻo lên che lấy ánh mắt của mình. Một giây sau, bé đem ngón tay tách ra, lộ ra cái lỗ, con mắt to tròn vụng trộm nhìn ra phía ngoài. "Như thế này là không được."Đô Đô khoát tay áo, bé tận chức tận trách "giáo dục" Diệp Phạm.
Dáng vẻ Đô Đô chững chạc đàng hoàng khiến cho Diệp Phạm muốn bật cười, cô nín cười, học dáng vẻ Đô Đô, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, mẹ sẽ không phạm quy."
Diệp Phạm đi đến một bên bên cửa sổ: "Được rồi, mẹ muốn bắt đầu đếm, Bảo Bảo có thể đi trốn đi."
Diệp Phạm đưa lưng về phía Đô Đô, cô cái gì đều nhìn không thấy, nhưng cô có thể nghe được động tĩnh đằng sau. Diệp Phạm nghe thấy Đô Đô tận lực thả nhẹ bước chân, cô có thể tưởng tượng ra hình tượng Đô Đô rón rén khắp nơi xem xét.
"...mười, chín, tám. . ."
Diệp Phạm đem thanh âm đếm ngược tăng nhanh chút, quả nhiên sau lưng Đô Đô có chút luống cuống, cộc cộc cộc tiếng bước chân vang lên, bé rất nhanh liền tìm cái vị trí trốn đi.
"Được rồi, mẹ muốn xoay người."
Diệp Phạm lên tiếng cho Đô Đô chuẩn bị xong, mới xoay người lại. Cô nhìn lướt qua gian phòng, lập tức bật cười. Màn cửa đằng sau đột xuất đến một khối, rõ ràng có người núp ở đằng sau, màn cửa thậm chí còn theo hô hấp Đô Đô nâng lên hạ xuống, nghĩ không phát hiện mới khó.
"Đô Đô ở chỗ nào?" Diệp Phạm làm bộ không có phát hiện, cố ý mở miệng hỏi.
Diệp Phạm đi vòng quanh gian phòng, lại tránh đi khu vực màn cửa kia, để Đô Đô tránh lâu một hồi.
"Đô Đô thật là lợi hại, mẹ làm sao tìm không được a."
Diệp Phạm sau khi nói xong, bắt đầu hướng màn cửa đi đến, cô có ý đồ xấu ở phía trước màn cửa dừng lại, làm bộ đứng ở chỗ này đánh giá chung quanh. Đằng sau màn cửa thân ảnh nhỏ bé rõ ràng cứng đờ, Diệp Phạm phát hiện Đô Đô còn tận lực nín thở, màn cửa chập trùng lúc đầu theo bụng nhỏ của bé đều bất động.
"Đô Đô sẽ không núp sau màn cửa đi." Diệp Phạm đến gần mấy bước, xốc lên một góc màn cửa sổ, Đô Đô núp ở bên trong lập tức bại lộ.
Đô Đô bịt mắt, miệng nhỏ còn lầu bầu, tựa hồ đang đọc chú ngữ: "Nhìn không thấy con, nhìn không thấy con."
Màn cửa đã bị xốc lên, Đô Đô đã phát giác được Diệp Phạm đứng trước mặt của bé.
Diệp Phạm ngồi xổm xuống, thanh âm nghi hoặc: "A, sao vẫn không thấy Đô Đô nhỉ?"
Đô Đô ban đầu còn đem ngón tay che mặt thật chặt, vừa nghe đến thanh âm của Diệp Phạm, lập tức dời đi ngón tay.
Đô Đô phát hiện Diệp Phạm ở ngay trước mặt của bé, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía nơi khác, ánh mắt không có dừng lại ở trên người bé. Bé tranh thủ thời gian bổ nhào vào trong ngực Diệp Phạm, tay nhỏ ôm lấy cổ Diệp Phạm.
"Mẹ, Bảo Bảo ở đây nha." Đô Đô lấy một cái tay quơ quơ trước mặt Diệp Phạm: "Mẹ không thấy Bảo Bảo sao?"
Vì để tăng cường cảm giác về sự tồn tại của chính mình, Đô Đô còn quyệt miệng, hôn lên mặt Diệp Phạm đến mấy lần. Diệp Phạm lập tức ôm chặt thân thể nhỏ của Đô Đô: "Hoá ra Đô Đô ở đây a, con trốn kỹ như vậy, mẹ thiếu chút nữa không tìm thấy con."
Đô Đô nháy nháy con mắt: "Mẹ ở đâu, con chính là cùng ở đó a."
Diệp Phạm hôn Đô Đô một chút: "Vậy bây giờ đổi Đô Đô đi tìm mẹ, Đô Đô mau quay lưng rồi đếm tới mười lăm."
Đô Đô chơi đến vui vẻ, bé lập tức từ trong ngực Diệp Phạm ngồi xuống, quay lưng lại: "Một, hai, bốn. . ."
Diệp Phạm một bên lui về sau, một bên lên tiếng nhắc nhở: "Sai rồi nha."
Một khi Diệp Phạm nhắc nhở, Đô Đô lập tức ý thức được, bé bắt đầu duỗi ra ngón tay, một lần nữa đếm lấy: "Một, hai, ba. . ." Đô Đô thanh âm nho nhỏ(3) vang ở gian phòng.
Diệp Phạm sợ Đô Đô tìm không thấy mình, liền tìm vị trí nào dễ dàng trông thấy, cô cúi xuống thân, núp ở ghế sô pha đằng sau.
"Được rồi." Đô Đô để tay xuống, vì nhanh đếm xong, năng lực đếm của Đô Đô đều tăng lên.
Đô Đô quay người lại, trong phòng trống rỗng, Diệp Phạm đã trốn đi. Đô Đô đeo dép lê nhỏ, cộp cộp chạy chậm đến.
Bé đầu tiên là vén màn cửa lên, thăm dò đi xem, mẹ không ở nơi này. Đô Đô lại chạy đến phòng khách trước ngăn tủ, kéo ra ngăn tủ cửa, mẹ cũng không ở đây.
Đô Đô tìm nhiều lần, đều không tìm được Diệp Phạm, bé vô ý thức ngoác miệng ra, đồng thời nhanh chóng vòng quanh gian phòng đi. Diệp Phạm nghe được động tĩnh của Đô Đô .
Cô cố ý tạo ra âm thanh trên sàn nhà, để Đô Đô nghe thấy. Đô Đô lập tức quay đầu trở về, con mắt lúc đầu còn ảm đạm lập tức phát sáng lên, bé ra sức nện bước chân nhỏ ngắn, hướng đằng sau ghế sô pha chạy.
Đô Đô nhô đầu ra nhìn lại, mẹ quả nhiên ngồi xổm ở đằng sau ghế sô pha .
"Là mẹ." Đô Đô lập tức nhếch môi cười ra tiếng, lộ ra răng sữa trắng nhỏ, Diệp Phạm ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm nhũn của bé.
Diệp Phạm một mực khen lấy Đô Đô: "Mẹ vẫn là núp ở nơi đó, con cũng có thể tìm được a."
Đầu Đô Đô đặt tại bên cạnh cổ Diệp Phạm, bé chớp mắt mấy cái, lông mi đen dài lướt qua cổ Diệp Phạm, ngứa.
Ngữ khí của bé đương nhiên: "Đó là dĩ nhiên."
"Bởi vì mẹ là mẹ của Bảo Bảo nha."
~~~
(1) Nguyên văn 喂喂喂: Ê, Này
(2) Hàn Dạ Phu Thê: ở đây là Hạ Hàn + Diệp Phạm = Hàn Diệp. Hàn Dạ phiên âm là /HanYe/ mà Hàn Diệp phiên âm cũng là /HanYe/, Hàn Dạ có nghĩa là Đêm lạnh, ở đây ý là hai người đều mang vẻ lạnh lùng nên fan đặt tên CP như vậy.
(3) nguyên văn 奶声奶气 (nãi thanh nãi khí): âm thanh sữa, theo mình hiểu là bé con còn nhỏ âm thanh sữa sữa dễ thương ý :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro