Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Biến giả thành thật

   Đáy lòng Nhiếp Vi Như hoảng cực kỳ, mặt ngoài lại duy trì trấn định, không muốn để cho người khác phát hiện không đúng. Bà ta một lần nữa cầm một đôi đũa, lúc này lời gì đều không nói. Ngay cả hướng Diệp Phạm muốn tiền bạc, Nhiếp Vi Như đều đã quên, đầy trong đầu đều là sự việc đánh tráo hai đứa bé năm đó.

   Đáy mắt Diệp Phạm hiện lên một tia châm chọc. Lúc này, Diệp Lật một mực đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, cô nghe được tên Đường Cẩm, quay đầu nhìn Diệp Phạm.

   Diệp Lật một mặt hiếu kì: "Đường Cẩm thật ra vóc người thế nào? Có phải là xinh đẹp giống như trên TV? Còn có Đoàn Kỳ, hai người bọn họ quan hệ thế nào?"

   Diệp Lật rất quan tâm việc của Đoàn Kỳ cùng Đường Cẩm, đáy lòng cô muốn Đoàn Kỳ cùng Đường Cẩm chia tay.

   Diệp Phạm mắt sắc lãnh đạm, Nhiếp Vi Như không nghĩ lại nói tới việc về Đường Cẩm, Diệp Lật hết lần này tới lần khác lại không ngừng hỏi, nhất định sẽ chọc giận Nhiếp Vi Như. Lúc này, Nhiếp Vi Như bỗng nhiên đặt đũa thật mạnh lên bàn, giọng điệu rất kém: "Có cái gì hay mà hỏi?"

   Diệp Lật sửng sốt, cô không rõ Nhiếp Vi Như tại sao muốn nổi giận.

   Nhiếp Vi Như còn nói: "Đã ăn xong liền đi rửa chén cho ta, không có việc gì ít nói mấy cái bát quái này đi."

   Nhiếp Vi Như bây giờ đang nổi nóng, Diệp Lật không dám nói lời nào, cô bĩu môi, cúi đầu ăn cơm. Sau đó, trên bàn cơm một mực rất yên tĩnh.
Diệp Phạm mừng rỡ tất cả đã thanh tĩnh, cơm nước xong xuôi cô liền trở về, căn bản không có để ý đến các nàng. Vừa từ trong nhà Nhiếp Vi Như ra, Diệp Phạm liền lập tức chạy về nhà, muốn nhanh một chút nhìn thấy Bảo Bảo.

   Sắc trời dần dần tối, lúc Diệp Phạm về đến nhà, Đô Đô được Lý mẹ mang ra ngoài chơi, còn chưa về nhà. Diệp Phạm một người ngồi trong phòng khách, bởi vì không có Bảo Bảo, toàn bộ căn phòng trống rỗng. Đột nhiên yên tĩnh, để Diệp Phạm rất không quen. Chỉ là cùng Bảo Bảo tách ra một hồi, cô liền nhớ bé.

   Diệp Phạm đang chuẩn bị đứng  lên trở về phòng, cửa phòng xoạt xoạt một thanh âm vang lên. Cửa lớn bị người đẩy ra, Lý mẹ ôm Bảo Bảo đi đến. Lý mẹ đem Đô Đô để dưới đất.
Đô Đô nhìn thấy Diệp Phạm, nhãn tình sáng lên, hấp tấp chạy tới.
"Mẹ mẹ."

   Đô Đô dép lê đi lạch cạch lạch cạch, một đường lấy tới. Diệp Phạm trong lòng mềm nhũn, cô tiến lên mấy bước, vừa lúc tiếp được Đô Đô.

"Lý mẹ, vất vả cho người rồi."

   May mắn có người giúp cô trông Đô Đô, bằng không thì Diệp Phạm lo lắng mình không thể đồng thời vừa làm việc vừa chiếu cố đứa bé.

   Lý mẹ cười cười: "Đô Đô rất ngoan, căn bản không cần ta phải lo lắng."

"Ta đi mang Bảo Bảo tắm rửa." Lý mẹ mang Đô Đô đi bên ngoài chơi một hồi, Đô Đô đều toát mồ hôi.

"Không cần, người đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi, con đến giúp Đô Đô tắm rửa." Diệp Phạm ôm lấy Đô Đô.

Lý mẹ gật đầu: "Vậy được rồi."

   Diệp Phạm ôm đứa bé đi về gian phòng, cô lấy ra thùng tắm chuyên dụng của Bảo Bảo, đổ xong nước nóng. Cô tra ở trên mạng, Bảo Bảo tắm rửa nhiệt độ nước không thể quá cao. Diệp Phạm điều nước nhiều lần, mới thấy hài lòng.
   Đô Đô ngoan ngoãn ngồi ở một bên, bé trên cái ghế chuyên dụng nhỏ.

"Được rồi, Bảo Bảo có thể tắm." Diệp Phạm dùng tay nhéo nhéo cằm béo của Đô Đô, mềm mềm nhu nhu.

   Diệp Phạm nói xong, Đô Đô liền ra dáng nâng cao tay lên, thuận tiện cho Diệp Phạm cởi quần áo ra. Diệp Phạm cười đem quần áo Đô Đô cởi ra, thoát đến một nửa, cô nảy ra một ý. Cô cố ý đem quần áo bọc tại trên đầu Đô Đô, một mặt khó xử.

"Ai nha, quần áo kẹt lại làm sao bây giờ?"

   Đô Đô nháy nháy con mắt , một mặt cũng sầu khổ: "Vậy làm sao bây giờ a?"

   Diệp Phạm nín cười: "Bảo Bảo thơm mẹ một chút, mẹ liền giúp con có được hay không."

Đô Đô tranh thủ thời gian lại gần, hôn chụt chụt mấy cái. Diệp Phạm cũng không đùa bé nữa, rất nhanh liền đem quần áo Bảo Bảo cởi xuống, đem Bảo Bảo bỏ vào trong bồn tắm.

   Con trai đáng yêu như thế, không đùa cũng quá có lỗi với mình. Diệp Phạm sợ Đô Đô sinh bệnh, không dám tắm lâu, cô tăng tốc động tác, mấy phút đồng hồ sau đem Bảo Bảo thơm ngào ngạt đặt ở trên giường nhỏ. Diệp Phạm giúp Bảo Bảo mặc áo ngủ có hình hoạt hình, vỗ nhè nhẹ lấy bụng nhỏ của bé.

   Đô Đô đi ra ngoài chơi một khoảng thời gian, đã rất mệt mỏi. Mà đứa bé lại chơi đùa nhiều, đã buồn ngủ đến không được. Diệp Phạm đem đèn trên đỉnh gian phòng tắt đi, đầu giường lóe lên một ngọn đèn nhỏ.

   Diệp Phạm ngồi ở một bên giường nhỏ, nhẹ giọng ngâm nga khúc hát ru, giọng cô trong suốt, giống như ban đêm yên tĩnh.

   Đô Đô thấy mẹ từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh bé, rất an tâm nhắm mắt lại. Lúc ngủ, bé vô ý thức đem ngón tay của mình nhét ở trong miệng, bẹp bẹp lấy cái miệng. Mặc dù đã bỏ núm vú cao su, Đô Đô có đôi khi vẫn sẽ đem tay để trong miệng.

   Diệp Phạm bất đắc dĩ, động tác cô chậm lại, đem ngón tay từ miệng nhỏ chu chu rút ra. Diệp Phạm không có tắt nốt ngọn đèn nhỏ, cầm lấy áo ngủ trên giường. Cô không muốn đem Đô Đô đánh thức, liền đi ra phòng tắm bên ngoài.

. . .

   Diệp Phạm đến đoàn làm phim, cô rất nhanh liền tiếp nhận một cảnh diễn thế thân cuối cùng. Trước khi quay, Đường Cẩm cùng đoàn làm phim nói qua, tất cả các cảnh thân mật cô ta đều là không quay. Cho nên, cảnh giường chiếu này đương nhiên là để Diệp Phạm hoàn thành.

   Đây là cảnh giường chiếu duy nhất trong bộ phim truyền hình này. Kịch. Qua từng nhiệm vụ, đôi vợ chồng đặc công yêu nhau, liền biến giả thành thật. Bọn họ bày tỏ tâm ý với nhau về sau, toàn phim liền đến một cái bước ngoặt trọng đại.

   Sau một nhiệm vụ, nam chính bị người Nhật Bản bắt đi, nghiêm hình tra tấn, không rõ sống chết.

   Đạo diễn yêu cầu rất đơn giản, cảnh này cần được biểu hiện một cách đẹp đẽ. Trong phòng bài trí tinh xảo, ánh đèn mê man chiếu rọi nơi này, bốn phía hết thảy đều được phủ lên một tầng ánh sáng nhẹ nhàng.

   Trên một cái giường lớn, Diệp Phạm bị bóng của Hạ Hàn bao bọc, mập mờ liên tục xuất hiện. Đạo diễn lệnh một tiếng, cảnh quay bắt đầu.

   Hạ Hàn vươn tay, bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đặt lên trên mặt Diệp Phạm. Diệp Phạm mặc vẻn vẹn một kiện sườn xám bằng vải tơ, gió mang hơi lạnh từ cổ áo cùng ống tay áo xuyên thấu vào. Thân thể của cô cứng ngắc, không biết làm sao diễn tiếp.

   Hạ Hàn rõ ràng đã nhận ra thân thể Diệp Phạm cứng ngắc, anh dừng động tác lại, ra hiệu ngừng cảnh này lại một chút.

"Diệp Phạm." Hạ Hàn mở miệng, thanh tuyến anh lạnh lùng, thời điểm gọi tên cô không có cảm xúc gì. Diệp Phạm ngẩn người, cô chỉ là một diễn viên thế thân nho nhỏ, Hạ Hàn thế mà lại biết tên cô.

   Hạ Hàn làm Ảnh đế, EQ tất nhiên rất cao. Diệp Phạm nghe người đoàn làm phim nói qua, chỉ cần là nhân viên công tác cùng Hạ Hàn từng có tiếp xúc, anh cũng có ghi nhớ tên của bọn họ.

   Thanh âm Hạ Hàn chậm dần, an ủi Diệp Phạm: "Đừng khẩn trương."

   Anh biết diễn viên thế thân này rất chuyên nghiệp, trước đó để cô diễn nhân vật vũ nữ, cũng là do mình đề cử. Đạo diễn cũng nhìn ra Diệp Phạm không thích hợp, ông đi tới, chỉ điểm vài câu: "Diệp Phạm a, quay phim muốn tìm tới trạng thái, tuyệt đối không nên căng thẳng."

   Nhân vật vũ nữ này ở trên mạng nhiệt độ rất cao, đạo diễn có thể nhìn ra diễn viên mới này tương lai nhất định có thể đi rất xa. Lúc đạo diễn nói chuyện, Hạ Hàn liền dựa vào ở bên trên tường cạnh giường, không chớp mắt nhìn Diệp Phạm.

"Hạ Hàn cũng là lần đầu tiên cùng cô quay cảnh giường chiếu." Đạo diễn cười làm sinh động bầu không khí, "Cậu ta đều không có khẩn trương, cô khẩn trương cái gì?"

   Diệp Phạm nghiêm túc gật đầu: "Đạo diễn, tôi sẽ cố hết sức." Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình tiến vào trạng thái.
Nhìn xem Diệp Phạm biểu lộ thấy chết không sờn, Hạ Hàn đột nhiên nhếch nhếch khóe môi, mặt như hàn băng tiêu tán đi mấy phần lãnh ý. Hạ Hàn ngưng mắt nhìn Diệp Phạm một hồi, híp nửa mắt.

   Anh có đáng sợ như vậy sao?

   Toàn bộ mọi người trong studio đều đang chờ Diệp Phạm khôi phục trạng thái, cô không ngừng bình tĩnh tâm tình, tìm tới loại trạng thái tốt nhất kia trong miệng đạo diễn.

   Một lát sau, thanh tuyến trầm thấp của Hạ Hàn vang lên: "Chừng nào thì bắt đầu?"

   Diệp Phạm run lên nửa giây, sắc mặt cô nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại."

   Microphone, máy quay, ánh đèn vào chỗ, cảnh này lần nữa bắt đầu. Diệp Phạm cùng Hạ Hàn hai người ngồi ở trên giường, Hạ Hàn thân thể khó khăn lắm che khuất mặt cô, một chút động tác cần mượn góc quay, ống kính phải quay không đến gương mặt diễn viên thế thân là Diệp Phạm.

"Phu nhân." thanh tuyến cực thấp của Hạ Hàn vang lên trong phòng yên tĩnh.

   Diệp Phạm cúi đầu xuống, buông thõng đôi mắt, không nói gì. Bọn họ là vợ chồng giả, nơi này bốn bề vắng lặng, anh không nên xưng hô như vậy với cô. Ánh mắt Hạ Hàn đảo qua mặt Diệp Phạm, từng chút từng chút lướt qua ngũ quan của cô.

    Hạ Hàn vừa nhìn Diệp Phạm, vừa nói: "Bên trên giấy chứng nhận kết hôn, chúng ta vào năm dân quốc hai mươi sáu đã kết hôn."

   Anh đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Không bằng ngay tại đêm nay liền viên phòng a?"

   Diệp Phạm vẫn là không có mở miệng, chỉ là bên môi hiện lên ý cười. Nhìn thấy Diệp Phạm cười, Hạ Hàn có chút bừng tỉnh tinh thần. Anh nhẹ cúi người đến, dần dần tới gần Diệp Phạm. Bờ môi của Hạ Hàn cách Diệp Phạm càng ngày càng gần. Khí tức ấm áp gần trong gang tấc, môi của anh vẻn vẹn cách khoảng nửa tấc, không có chạm xuống dưới. Một cái tay ôm lấy cổ Diệp Phạm, nhìn qua giống như là đang nghiêm túc hôn nàng.

   Ngón tay Hạ Hàn dời xuống dưới, nhẹ nhàng đặt ở trên nút thắt sườn xám của Diệp Phạm.
Phát giác được Diệp Phạm cứng đờ, Hạ Hàn nghiêng thân ở môi của cô vừa nói: "Buông lỏng."

   Diệp Phạm dần dần tìm về trạng thái. Sườn xám bị cởi ra, bên trong còn một kiện y phục mỏng tinh xảo, nhẹ che ở trên người cô.

   Dưới ngọn đèn mờ ảo, bọn họ bốn mắt nhìn nhau. . .
~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro