ngoại truyện 7 - 9
Ngoại truyện 7 Edit: Thanh Thạch Lê Hi lại một lần nữa tìm thế tử Phúc vương gây phiền toái. Ngày hôm đó, hắn gióng trống khua chiêng mà ra cửa, thần thái cao ngạo hiên ngang. Sau khi trở về, sắc mặt Lê Hi quái dị, ánh mắt mơ hồ, cả người giống như trong mơ, chốc thì vui, chốc lại giận, chốc lại ảo não, như là làm chuyện gì sai, khuôn mặt tuấn lãng ngẫu nhiên còn nổi lên đỏ ửng nhè nhẹ. Lần này hắn phá lệ không mắng thế tử Phúc vương, cũng không khoe ra mình lại thắng. Sáng sớm hôm sau, Lê Hi hưng trí vội vàng ra cửa, sau đó mặt mũi bầm dập trở về, hơn nữa tâm tình còn tốt lắm. Mặt trời hình như không mọc từ phía tây mà, hạ nhân buồn bực trong lòng, sôi nổi đoán thầm. Thiếu gia đánh nhau với người khác không kỳ quái, bị người đả thương cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là thiếu gia bị người đánh cư nhiên còn thật cao hứng, trên mặt cười đến sáng lạn, giống như bị người đánh thực vinh hạnh. Một lần, hai lần, Lâm Dĩ Hiên còn không để ý, nhi tử thường xuyên gây chuyện thị phi, đánh nhau với người khác là chuyện thường, chỉ cần không nháo ra vấn đề lớn, bọn họ bình thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Chính là, một thời gian sau, tiểu bá vương nhà y mỗi ngày bị người đánh, Lâm Dĩ Hiên ngồi không yên, nói cho cùng, y vẫn là một người bao che khuyết điểm. Tìm Lê Hi để hỏi, khó có khi thấy được xú tiểu tử thần tình đỏ bừng, ậm à ậm ừ gì cũng không nói, ánh mắt nhìn chung quanh, chỉnh chỉnh một bộ xuân tâm nhộn nhạo. Thần thái này, biểu tình này, làm một người từng trải, Lâm Dĩ Hiên còn gì không rõ. Khoát tay áo, cho hắn lăn đi chơi đi, Lâm Dĩ Hiên nhìn mà phiền, mệt y còn lo nhi tử bị hại, kết quả người ta cam tâm tình nguyện bị đánh, không tiền đồ. Lê Diệu Nam từ nha môn trở về, Lâm Dĩ Hiên hỏi: "Hi Nhi nhà chúng ta hình như có ý trung nhân, gần đây nó hay đi với ai?" Lê Diệu Nam nhướn mày, cười cười: "Hử? Chuyện tốt như thế, ngươi không phải la hét muốn ôm tôn tử sao, lúc nào hỏi nó đi." Lâm Dĩ Hiên lườm hắn: "Húc Nhi còn chưa thành thân, sao có thể đến phiên Hi Nhi, lớn nhỏ có thứ tự." Lê Diệu Nam chẳng hề để ý: "Này có cái gì, ở chỗ chúng ta đầy người ba mươi tuổi mới thành thân, chẳng lẽ tại nó mà lại chậm trễ hôn sự của đệ muội sao." "Chỗ các ngươi?" Lâm Dĩ Hiên quay đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ sâu xa. Lê Diệu Nam cười khẽ, hắn ở trước mặt phu lang đã lỡ miệng vài lần, chỉ là phu lang vẫn không hỏi, hắn cũng không nói. Lâm Dĩ Hiên nhéo thắt lưng hắn, làm ra động tác uy hiếp: "Thành thật nói." Lê Diệu Nam vui vẻ, quàng tay ôm phu lang vào ngực, chậm rãi nói: "Chỗ chúng ta là một quốc gia hòa bình, không có đế vương, chỉ có chủ tịch. Khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, máy bay có thể một ngày đi ngàn dặm, một viên đạn hạt nhân có thể tiêu diệt cả một quốc gia. Ở chỗ chúng ta nam nữ ngang hàng, chỉ cần có năng lực liền có thể làm ra một phen thành tựu..." Lê Diệu Nam kể chuyện êm tai, Lâm Dĩ Hiên nghe đến mê mẩn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác quả thế. Phu quân nếu không xuyên qua, có lẽ Lê Diệu Nam lúc trước kia hẳn đã sớm chết. "Ở thế giới của các ngươi, nữ nhân cũng có thể có chức vị? Ta thì sao?" Lê Diệu Nam nhíu mày: "Chỗ chúng ta không có song nhi, chỉ có nam nhân và nữ nhân." "Khó trách..." Khó trách lúc trước phu quân không thích y, phải là không thích song nhi. "Nghĩ cái gì vậy?" "Không có gì." Lâm Dĩ Hiên lắc đầu, nhẹ nhàng cười, mặc kệ như thế nào, phu quân đều là của y, chuyện quá khứ, y cần gì phải rối rắm, tò mò hỏi: "Các ngươi còn có cái gì?" Lê Diệu Nam một tay ôm phu lang, một tay cuốn tóc y nghịch, cười nói: "Ở chỗ chúng ta thi hành chính sách một phu một thê, không có tam thê tứ thiếp, chỉ có tình nhân. Nam nhân đã kết hôn mà còn có tình nhân bên ngoài, bên nữ có thể yêu cầu ly hôn, nam nhân tay trắng ra đi có rất nhiều." Lâm Dĩ Hiên mở to hai mắt: "Ly hôn... là hòa ly sao? Còn có thể tay trắng ra đi, thế sau khi hòa ly có gì ảnh hưởng không?" Lê Diệu Nam bĩu môi: "Không, chỗ chúng ta nam nữ ly hôn như cơm bữa, hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay, ly hôn rồi nam hôn nữ gả không liên quan, hơn nữa còn có rất nhiều người theo chủ nghĩa độc thân, ba mươi tuổi không thành thân là chuyện bình thường." "Còn có thể như vậy..." Lâm Dĩ Hiên thì thào nói, thế giới kia nhất định thực tự do, thực phồn hoa! Nếu nương sinh hoạt ở thế giới kia, khẳng định đã sớm hòa ly với phụ thân, nói không chừng còn có thể tìm được mùa xuân thứ hai. Lầm Dĩ Hiên lâm vào suy nghĩ của mình, đúng lúc này... "Cạch!" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, phu phu hai người hoảng sợ. Lê Thần đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn chăm chú bọn họ: "Có thể không thành thân sao?" "Thần Nhi, sao con lại tới đây?" Lâm Dĩ Hiên vội vàng ngồi lại đoan chính, trong lòng có chút sốt ruột, nghe giọng điệu của Thần Nhi, chẳng lẽ nó có ý tưởng gì. Lê Thần rũ mắt, mười hai mười ba tuổi đã có đủ phong vận, mặt mày như tranh vẽ, xinh đẹp động tâm, nó cười nhẹ: "Con đoán các ngài muốn nói về chuyện của nhị ca, cho nên..." Lê Diệu Nam cốc đầu nó: "Nghe lén hả." Lê Thần ngượng ngùng cười cười, đôi mắt trong trẻo: "Nhị ca dạo này tâm tình tốt lắm, luôn thích chạy ra ngoài, con muốn biết có phải sắp có tẩu tử hay không." Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống, bất mãn nói: "Đánh nó thành như vậy..." Lê Diệu Nam bật cười, nhẹ giọng trấn an: "Tử tôn có phúc của tử tôn, bọn họ một người nguyện đánh một người nguyện chịu, người đừng để ý tới, kệ nó đi. Tiểu tử này cũng nên có người trị, vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Lâm Dĩ Hiên mâu thuẫn, nhi tử bị đánh là chuyện nhỏ, y lo lắng là... Rối rắm một trận, Lâm Dĩ Hiên thốt ra: "Nhưng... ngoại trừ thế tử Phúc vương, Hi Nhi gần đây không nháo sự với người khác." Lê Diệu Nam trừng lớn hai mắt: "Thế tử Phúc vương---" Lâm Dĩ Hiên u sầu đầy mặt: "Đúng vậy." Lê Thần không hiểu: "Thế tử Phúc vương không phải là nam nhân sao?" Lê Diệu Nam rùng mình: "Chuyện này trước đừng lộ ra ngoài, nói không chừng còn có nội tình khác." Lâm Dĩ Hiên đau đầu, hỗn tiểu tử chính là cái đồ không bớt lo, do dự nói: "Ngươi nói thế tử Phúc vương vì sao còn chưa thành thân, mấy năm trước Phúc vương phi còn đi chung quanh nói chuyện, hiện giờ lại không có động tĩnh, nếu Hi Nhi nhận định y thì phải làm sao bây giờ?" Lê Diệu Nam cũng phạm sầu, suy tư một trận, nghẹn ra một câu: "Đến lúc đó nói sau, chỗ chúng ta nam nhân với nam nhân cũng có thể thành thân." Lâm Dĩ Hiên trừng hắn: "Nói linh tinh cái gì, người ta là thế tử Phúc vương, ngươi là đại Nho đương triều, bọn họ cùng một chỗ sao có thể sống được." Lê Diệu Nam yêng lặng: "Chúng ta đành phải yên tĩnh xem biến, nói không chừng nghĩ sai rồi, Hi Nhi không phải người không biết đúng mực." Lâm Dĩ Hiên gật đầu, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, hôn sự của đại nhi tử làm người ta quan tâm, tiểu nhi tử càng làm cho người ta quan tâm, còn có Thần Nhi của y, hiện giờ cũng sắp đến tuổi mai mối, nhưng xem bộ dáng Thần Nhi tựa hồ không muốn xuất giá, thật sự là không hết lo. Thôi, cùng lắm thì nuôi Thần Nhi cả đời, y cũng không hy vọng Thần Nhi gả ra ngoài chịu khổ. Liên tục mấy ngày, Lê Thần đi đường mà như bay, cứ nhàn rỗi là lại lôi kéo phụ thân hỏi đông hỏi tây, y chưa bao giờ nghĩ tới ngoài triều Đại Tấn còn có một thế giới như vậy. Nếu y có thể sống ở đó, có phải đa thân sẽ không cần lo lắng cho y nữa không? Không nghĩ tới, y chỉ là tò mò chuyện nhị ca, rõ ràng sẽ nghe thấy một bí mật trọng đại như vậy. Cùng lúc đó, Lê Hi và thế tử Phúc vương lui tới càng ngày càng thường xuyên, cho dù suốt ngày bị đánh hắn vẫn cao hứng phấn chấn, có đôi khi còn ngây ngô cười cả ngày. Phu phu Lê Diệu Nam bất động thanh sắc, trong lòng lại sốt ruột không thôi, muốn gọi Lê Hi đến hỏi một câu, ai ngờ, đừng nhìn tiểu tử này thường ngày hoành hành ngang ngược, hỏi đến chuyện tình cảm, tiểu bá vương nháy mắt biến thành cua hấp, ngoại trừ đỏ mặt vẫn là đỏ mặt, xấu hổ hệt như tiểu cô nương, có lôi gậy ra đánh cũng không đánh rắm một cái, kia còn hỏi được cái gì. Lê Diệu Nam buồn bực, sao hắn lại sinh ra cái thứ không tiền đồ như vậy. Lâm Dĩ Hiên cũng phạm sầu, muốn ngăn chặn bọn họ gặp gỡ, nhưng lại sợ nhi tử chống đối, đến lúc đó mất nhiều hơn được, hài tử tầm tuổi Hi Nhi tính tình phản nghịch, muốn trách cứ Phúc vương thế tử nhưng là nhi tử nhà mình cứ quấn lấy người ta, thật sự là tức giận không để đâu cho hết. Dần dần, Lê Hi ít bị đánh hơn, tươi cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn, cả người xuân phong đắc ý. Lâm Dĩ Hiên sốt ruột đến độ lạnh hết cả lòng, còn không đợi y có động tác gì, lúc này... Phúc vương phủ đột nhiên tuồn ra một tin tức, Phúc vương phi to gan lớn mật, thế mà dám lấy song sung tử, mưu đồ chiếm tước vị vương phủ. Nghe nói, thế tử Phúc vương không chỉ là song nhi, mà còn đã có tình nhân. Nghe nói, chuyện này là bị Phúc vương trắc phi phát hiện. Nghe nói... Tin tức nhanh chóng truyền khắp kinh thành, thế tử Phúc vương lập khác, Lý Tu Cẩn từ đứa con kêu ngạo của trời giây lát liền rơi xuống đất, nghe nói hiện giờ đang bị nhốt ở vương phủ. Lê Hi nghe được tin, sắc mặt đen đáng sợ, điên cuồng lao ra Lê phủ, ngăn cũng không ngăn được. Lâm Dĩ Hiên sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lấy lại tinh thần, y bỗng thấy chán nản, nhi tử nhà mình đúng là nuôi uổng công, thế tử Phúc vương là song nhi, tin tức lớn như vậy xú tiểu tử rõ ràng một chút cũng không lộ ra, hại y mấy ngày nay lo lắng vô ích. Về phần Lê Hi bị đánh, Lâm Dĩ Hiên tỏ vẻ không chút nào để ý, chỉ có một chữ thôi, đáng! Năm ngoái, nhi tử nhà mình mỗi ngày tìm người ta gây phiền toái, gặp mặt là phải đánh một trận, nếu y là thế tử Phúc vương thì cũng sẽ ghi hận, tự dưng trêu chọc phải tai tinh, không đánh hắn đánh ai. Lâm Dĩ Hiên tâm tình tốt lắm, làm Lã Vọng buông cần, chỉ còn chờ xú tiểu tử tới cửa cầu xin. Quả nhiên, Lê Hi lao ra ngoài không bao lâu lại vội vàng chạy trở về. Không phải không muốn đi vương phủ, cũng không phải không muốn gặp Tu Cẩn, chỉ là hắn hiểu được, nếu mình đi thật, thanh danh của Tu Cẩn sẽ mất hết, muốn ôm mỹ nhân về còn phải để phụ thân ra mặt. Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, hiện tại mới biết cầu người, chờ đấy. Lê Hi sốt ruột xoay quanh, làm nũng, năn nỉ, khóc lóc om sòm, các kiểu kỹ năng thay nhau ra trận. Lâm Dĩ Hiên tức đến bật cười, hàng này nếu không phải y sinh thì thật muốn đá ra ngoài, dọa người. Lê Diệu Nam buồn cười, lần đầu thấy nhi tử sốt ruột như vậy, hắn vui, xem mà tâm tình sảng khoái, dù sao tiểu tử này thiếu dạy dỗ. Lê Diệu Nam còn không quên mấy ngày nay hắn cùng phu lang có bao nhiêu lo lắng đâu, xú tiểu tử này không thu thập không được. Ở mặt ngoài, phu phu hai người không hề có động tác, trong âm thầm lại gửi thư cho Lê Húc, phải định ra hôn sự của hắn rồi mới đến phiên Lê Hi. Phu phu hai người vốn tính toán để cho nhi tử đợi thêm vài ngày, không nghĩ tới kế hoạch không bằng biến hóa. Chuyện thế tử Phúc vương mới đưa ra ánh sáng không đến một tháng, Phúc vương phủ lại truyền ra tin tức chuẩn bị làm mai cho Lý Tu Cẩn. Lê Hi gấp đến độ vò đầu bứt tai, ánh mắt đều đỏ. Hắn với Thập tam hoàng tử quan hệ tốt, cùng Hoàng Thượng cũng có vài phần tình nghĩa, nhưng nếu không có phụ thân cho phép, cho dù hắn cầu Hoàng Thượng cũng không được, dù sao phụ thân mới là lão sư của Hoàng Thượng. "Phụ thân, đa thân..." Lê Hi đau khổ cầu xin, chưa từng yếu đuối như vậy. Lâm Dĩ Hiên xem mà đau lòng, lại có chút tức giận, xú tiểu tử lộ ra biểu tình như vậy rõ ràng là vì người khác. Lê Diệu Nam không trêu hắn nữa, nhi tức sắp bị người đính đi rồi, người đau lòng vẫn là nhi tử, nhìn hắn lần này không xúc động, biết cầu ai có tác dụng nhất, hơn nữa chuyện của Lý Tu Cẩn có thể giữ chặt mồm miệng, hẳn là đã hiểu chuyện. Cùng ngày, Lê Diệu Nam vào cung một chuyến. Ngày hôm sau, Phúc vương phủ nhận được thánh chỉ, Lý Tu Cẩn văn chương xuất chúng, đoan chính hào phóng, phong tước Quận vương, ba đời mới hàng, ban thưởng hào An*, chỉ hôn cùng Lê nhị công tử. (*Ba đời mới hàng: đến đời thứ 3 mới bắt đầu hàng tước, ví dụ đời cha là quận vương, đến đời con kế thừa tước vị thì bị hàng xuống một bậc. Hào: danh hào, ở đây Lý Tu Cẩn được phong làm An Quận vương đó.) Thánh chỉ vừa ra, cả triều ồ lên, biết bao người nhìn chằm chằm hôn sự của công tử Lê gia, tuy nói Lê Hi không xuất chúng như Lê Húc, nhưng hắn khá thân thiết với người hoàng gia, Hoàng Thượng đối với hắn cũng rất khoan dung, nếu có thể cùng Lê Hi kết thân thì tiền đồ còn gì phải sầu, không ngờ tới lại bị một thế tử giả chiếm tiện nghi. Nhìn lại Lý Tu Cẩn, đánh mất một cái thân phận thế tử, lại đổi được một cái tước vị ba đời mới hàng, nếu không phải người Lê gia, y có thể may mắn như vậy sao? Người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là Hoàng Thượng đang chiếu cố Lê Hi. "Được, được, được!" Phúc vương phi kích động đến lệ rơi đầy mặt. Phúc vương sửng sốt một lúc, lập tức bị kinh hỉ thay thế. "Điều đó không có khả năng---" Phúc vương trắc phi bộ mặt dữ tợn, tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Tưởng đã kéo tiểu súc sinh kia xuống ngựa, ai ngờ, người ta ngược lại nâng cao một bước, thế tử với Quận vương, ai tốt hơn nhìn phát là biết. Lý Tu Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức đến sắp điên rồi, vị trí Phúc vương thế tử hắn ta còn chưa ngồi nóng, lại bị tên kia leo lên đầu. Nhưng vô luận bọn họ tức giận cỡ nào, oán hận cỡ nào, sự tình đã thành kết cục đã định. Vì thân gia là Lê phủ, Phúc vương tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hư ở giữa. Lê Hi mừng như điên, nháy mắt đầy máu sống lại, lúc này hắn thực thông minh, thực chân thành nói lời cảm tạ với phụ thân và đa thân trước, sau đó mới co giò chạy tới Phúc vương phủ, tố nỗi khổ tương tư. Lâm Dĩ Hiên cúi đầu nở nụ cười, nhi tử quả thật hiểu chuyện, nếu đổi thành trước kia, hỗn tiểu tử đạt được mục đích xong có nhớ phụ thân nó là ai đâu. Lê Diệu Nam nhíu mày suy tư: "Nếu ta nhớ không sai, Lý Tu Cẩn hình như lớn hơn Hi Nhi ba tuổi." Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn buồn cười nói: "Nam hơn ba, ôm đỉnh vàng*, Hi Nhi nhà chúng ta quả thật cần phu lang lớn tuổi chiếu cố, nếu không hắn chỉ có vô pháp vô thiên." (*Thật ra thành ngữ gốc của Trung Quốc là Nữ hơn ba, ôm đỉnh vàng. Người Trung Quốc có quan niệm lấy vợ hơn tuổi thì có phúc. Có hẳn 1 bài như vè về cái này: nữ hơn một ôm gà vàng, nữ hơn hai vàng đầy hũ, nữ hơn ba ôm đỉnh vàng...) Lê Diệu Nam gật đầu, Lý Tu Cẩn tính tình trầm ổn, trên người lại có tước vị, có y quản trụ Hi Nhi, tương lai mình sau trăm tuổi cũng có thể an tâm. Ít nhất, tử tôn hậu bối của Hi Nhi không cần vì tiền đồ mà phát sầu, này cũng là nguyên nhân hắn không cự tuyệt Hoàng Thượng phong tước. Húc Nhi có bản lĩnh, học vấn tốt, có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng Hi Nhi thì khác, không thể làm nhị thế tổ cả đời được. Mình còn sống thì không sao, nhưng đến một ngày hắn mất thì làm sao bây giờ, ai chiếu cố Hi Nhi, Húc Nhi cũng phải thành gia lập nghiệp, có tước vị chẳng khác nào có một cái bảo đảm. Vì nhi tử này, Lê Diệu Nam thật đúng là dụng tâm lương khổ.
Ngoại truyện 8 Edit: Thanh Thạch Hôn sự của Lê Hi và Lý Tu Cẩn làm rớt cằm không ít người, không nghĩ tới Lê gia chọn người tuyển đến tuyển đi, thế mà tuyển một song nhi làm nhi tức. Nhưng nhớ tới Lâm Dĩ Hiên cũng là song nhi, bọn họ lại thoải mái hơn chút, trong lòng hối hận không ngừng, sớm biết người Lê gia thích song nhi, lúc trước bọn họ không nên lấy nữ nhi làm mai, bằng không, song nhi nhà mình cũng có thể trúng tuyển. Bất tri bất giác, địa vị song nhi bắt đầu tăng lên, đặc biệt là ở kinh thành, rất nhiều người mang tâm lý may mắn, bắt đầu bồi dưỡng song nhi nhà mình, Lê Hi tuy bị chỉ hôn, không phải còn Lê Húc sao? Có người nhịn không được phỏng đoán, Lê Húc sở dĩ không thành thân, sẽ không phải là không thích nữ nhân đi... Cũng có người đánh chủ ý, chỉ nhìn vinh quang của Lê gia hiện giờ, bảo trụ tử tôn ba đời phú quý không thành vấn đề, cho dù không thể cùng nhi tử kết thân, cùng lắm tì đợi thêm hai mươi năm, tôn tử cũng được. Dù sao Lê gia thích song nhi, sớm làm tính toán cũng không sai. Nếu Lê Diệu Nam biết ý tưởng của bọn họ sẽ mắng một câu cầm thú, tôn tử của hắn hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, đã bị người nhớ thương rồi. Này cũng là tất cả mọi người không nghĩ tới, hành động vô tình của Lê gia cải biến không ít vận mệnh của song nhi, làm cho bọn họ không còn đau khổ nữa, địa vị xã hội không thấp. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, chuyển biến này, tên tự người Lê gia vẫn được mọi người nhắc tới. Đương nhiên, đấy đều là nói sau. * * * Lý Tu Cẩn nhận được thánh chỉ tứ hôn, cả người như đặt trong mây mù, chỉ hận không được khóc lớn một hồi. Một khắc trước y còn thấy mình ở trong địa ngục, không nghĩ tới, một khắc sau người đã ở trên mây. Phúc vương cùng ngày liền thả y ra khỏi Phật đường, trở lại sân trước kia, không chỉ như thế, các loại đãi ngộ còn tốt gấp đôi, đây là thời điểm y làm thế tử Phúc vương cũng chưa từng hưởng qua. Y và Lê Hi không đánh không quen biết, khi đó y thật sự hận chết, ngươi nói một song nhi như y thoải mái sao? Mỗi ngày bị một tiểu tử hỗn đản gây phiền, quả thật là khổ không thể nói. Chưa từng nghĩ tới, mình sẽ gả cho hắn. Lý Tu Cẩn hung hăng khóc một trận, phát tiết toàn bộ ủy khuất, áp lực những năm gần đây y phải chịu. Khóc đủ rồi, mệt rồi, tâm tình tựa hồ cũng trở nên thư sướng. "Lê Hi." Nghiền ngẫm cái tên này, bên môi Lý Tu Cẩn cong lên một mạt cười. Y còn nhớ rõ khi Lê Hi phát hiện mình là song nhi, khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu bỏ chạy, vẻ mặt kia như là thấy quỷ. Lúc ấy y vừa kinh ngạc vừa sợ lại vừa giận, hận người kia cực kỳ, sợ Lê Hi sẽ nói ra thân phận của mình, ai ngờ, sáng sớm hôm sau, tên kia lại đây tìm y. Đánh không đánh trả, mắng không mắng lại, trả thù tức giận trong lòng xong, dần dần, y cũng phát hiện ưu điểm của Lê Hi, ít nhất hắn là chân tâm thật ý đối với mình. Phụ vương nhiều nhi tử, chưa bao giờ để bụng đến y. Mẫu thân thì để ý y, nhưng bà càng để ý đến địa vị của mình, nếu không thì sao lại lấy song sung tử, làm y sống mười chín năm trong run sợ, thậm chí còn muốn y cưới thê, nếu không phải y kiên quyết không chịu, nói không chừng đã sớm định ra hôn sự. So với Phúc vương phủ, chân tình của Lê Hi càng đáng quý, nói thật, y rất vừa lòng với vị phu quân này. Lê Hi--- trốn không thoát khỏi tay y đâu. Y muốn là hắn phải thích y. * * * Lê Hi cao hứng phấn chấn, trong lòng tựa như bôi mật, mỗi ngày chạy tới Phúc vương phủ chỉ để gặp Tu Cẩn tâm sự. Có danh phận hôn phu, cảm tình hai người tăng càng nhanh. Lê Hi lỗ mãng xúc động, Lý Tu Cẩn trầm ổn cẩn thận, Lê Diệu Nam phát hiện, từ khi nhi tử được chỉ hôn, số lần gây họa thẳng tắp giảm xuống, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, hắn càng vừa lòng với nhi tức này. Cùng là song nhi, Lâm Dĩ Hiên đương nhiên càng vừa lòng. Bọn họ vừa lòng, cao hứng, Lê Húc thì lại bắt đầu phiền não rồi. Nguyên nhân không gì khác, lớn nhỏ có thứ tự, đây là quy củ từ xưa truyền xuống, huynh trưởng thành thân rồi đệ đệ mới được thành thân, vì thế, thư từ kinh thành gửi tới một phong lại một phong, Lê Húc bị buộc hôn. Bất đồng là, lúc trước là đa thân buộc hắn thành hôn, hiện giờ là đệ đệ buộc hắn thành hôn. Xú tiểu tử chưa làm nhân sự, gửi thư cái gì cũng dám nói, hôm nay giúp hắn giới thiệu người này, ngày mai lại nói khuê nữ nhà kia không tồi, quả thật vô lý, Lê Húc có chút dở khóc dở cười. Nói, Lê Hi có thể không sốt ruột sao? Việc hôn nhân đều định rồi, hôn kỳ lại xa xa không hẹn, hắn cùng Lý Tu Cẩn hiện giờ tình cảm đang nồng, thiếu niên huyết khí phương cương, chỉ thể nhìn không thể ăn, hắn khó chịu! Hắn sốt ruột đến độ lòng như mèo cào, chỉ hận không thể lập tức động phòng. Lê Hi mỗi ngày một thư, thúc giục đại ca nhanh nhanh tìm tức phụ. Lâm Dĩ Hiên cao hứng cực kỳ, có Hi Nhi hỗ trợ, y bớt được bao nhiêu việc. Lê Húc ban đầu còn có hưng trí xem thư, sau rõ ràng để sang một bên, phiền. Chỉ là... Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, có lẽ mình cũng nên lo lắng chuyện hôn nhân. Trong đầu hắn lại không kìm được mà nhớ tới một bóng dáng. Lê Húc cũng không biết mình có thích người nọ hay không, hắn chỉ cảm thấy mình cũng không chán ghét y, hai người ở chung coi như thoải mái. Mấy năm nay, ngoại trừ người đó, bên người hắn tựa hồ cũng không có ai khác chọn được. Một khi đã như vậy, so với tìm một người xa lạ thành thân, còn không bằng chọn một người quen thuộc. Mà người nọ chính là Phó Thiên Hoa. Lê Húc đến Quảng Đông nhậm chức, nơi này trời cao Hoàng đế ở xa, thế lực của Lê Diệu Nam không lan được tới nơi này, lúc ấy, hắn liền bị quan viên bản địa làm khó dễ. Hắn hiểu được, mình đến đã làm tổn thất ích lợi của không ít người, tình huống này nằm trong dự kiến. Quảng Đông nhiều thương nhân hải ngoại, dân phong cũng thoáng, địa vị của thương nhân so với các địa phương khác thì cao hơn, đồng dạng, nghiệp quan cấu kết, tham ô cũng càng thêm nghiêm trọng. Để điều tra tình hình thu thuế, để thể nghiệm và quan sát dân tình, Lê Húc điều tra nhiều mặt, tạo quan hệ với các cửa hàng. Ở đây, hắn gặp Phó Thiên Hoa. Giờ đây, Phó Thiên Hoa đã biến hóa nhanh chóng, từ công tử bá phủ nghèo túng biến thành một vị thương nhân thành công, một song nhi có thể làm đến trình độ này, có thể nói là rất không dễ dàng. Không thể phủ nhận, Lê Húc rất thưởng thức y. Giữa hai người vốn có một phần ân tình, nay nhân công sự dần dần quen biết. Có Phó Thiên Hoa hỗ trợ, Lê Húc thâm nhập vào bên trong các cửa hàng càng thêm thuận lợi, tuy bọn họ ở chung phần lớn là nói chuyện chính sự, nhưng không biết vì cái gì, người nhà thúc giục chuyện hôn nhân, Lê Húc thực tự nhiên mà nhớ tới y. Phó Thiên Hoa là ba năm trước tới Quảng Đông, lúc ấy y trốn khỏi bá phủ, mang theo toàn bộ những gì phụ thân lưu lại cho y, bằng không bá phủ cũng không gióng trống khua chiêng tìm người như vậy. Nói thật, từ khi bị người từ hôn, Phó Thiên Hoa chưa từng nghĩ tới mình sẽ thành thân, gặp lại Lê Húc là ngoài ý muốn, trợ giúp Lê Húc cũng là muốn trả ân tình. Chịu đủ nhân tình ấm lạnh, Phó Thiên Hoa sớm đã làm tốt chuẩn bị độc thân cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới, đột nhiên có một ngày, sắc mặt Lê Húc thận trọng chạy tới tìm mình, y còn tưởng có chuyện gì quan trọng, lại nghe Lê Húc trịnh trọng nói: "Gả cho ta, được không?" Phó Thiên Hoa ngây dại, đầu quay mòng mòng, ma xui quỷ khiến, y tựa như bị mê hoặc, gật đầu nói: "Được." Hôn sự của hai người cứ như vậy mà định ra, như một trò đùa, nhưng lại không hề hối hận. Y biết Lê Húc có lẽ cũng không yêu y, nhưng có sao đâu, y chỉ bỗng nhiên cảm thấy rất muốn tìm một người sống cùng. Tươi cười của Lê Húc thật ấm áp, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng. Phó Thiên Hoa thông minh, tính tình cũng tốt, có thể cùng tư duy với hắn, nếu quyết định thành thân, hắn nghĩ rằng yêu một người như vậy cũng dễ dàng. Lâm Dĩ Hiên nhận được tin, vui vẻ há hốc miệng, khen ngợi Lê Hi một trận, sớm biết nhi tử bức hôn hữu dụng như vậy, hai năm trước đã để hỗn tiểu tử này làm. Theo hôn sự của Lê Húc định ra, thân phận của Phó Thiên Hoa cũng nổi lên mặt nước, quan to quý nhân trong kinh lại giật mình một phen. Lê Hi bị chỉ hôn, Lý Tu Cẩn sinh ra ở Phúc vương phủ, thân phận không có gì trở ngại, nhưng còn Phó Thiên Hoa thì sao, chính là một công tử bá phủ nghèo túng, thế mà bắt cóc được trưởng tử Lê gia, ngẫm kiểu gì cũng không ra tư vị. Đồng thời cũng càng thêm khẳng định ý tưởng của bọn họ, người Lê gia quả thật chỉ thích song nhi. Ở giữa, Thành An bá phủ còn chạy đến nháo chuyện, muốn làm nhà nương của Phó Thiên Hoa, lúc này bọn họ hoàn toàn quên những gì lúc trước đã làm, muốn dựa vào thân phận trưởng bối mà kéo quan hệ, nói thế nào thì Thành Anh bá cũng là nhị thúc của Phó Thiên Hoa. Lâm Dĩ Hiên không chút khách khí đuổi cổ bọn họ, thấy Thành An bá phủ, y lại nghĩ tới Tĩnh An hầu phủ, nhà nương như vậy, không bằng không có. Lê Diệu Nam thủ đoạn tàn nhẫn, có hắn ra tay, Thành An bá phủ chỉ có xám xịt rời đi, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là sản nghiệp gặp chuyện. Một năm sau, Lê Húc hết nhiệm kỳ, hồi kinh thành thân. Cuối năm đó, Lê Hi thành hôn. Năm sau, Lê Húc mang theo phu lang đi nơi khác nhậm chức, cuối năm, Phó Thiên Hoa có thai, sang năm liền sinh một tiểu tử bụ bẫm. Cùng lúc đó, Lý Tu Cẩn cũng tra ra có thai, cũng là một tiểu tử. Lê phủ có thể nói là song hỷ lâm môn, trưởng tử, thứ tử đều có hậu đại, đây là tượng trưng cho nhân khẩu thịnh vượng. Hai năm sau, Phó Thiên Hoa lại sinh một nhi tử. Cả đời này, y tổng cộng sinh bốn nhi tử, thê bằng phu quý vinh quang cả đời, cùng với Lê Húc phu phu hòa thuận, chưa bao giờ cãi nhau, ân ái đến già. Có đôi khi, y ngồi nhớ lại, lúc trước mình tứ cố vô thân, Lê Húc đột nhiên đứng ra nói chuyện, bóng dáng cao lớn ấy như đang tỏa sáng, chói mắt đến độ không dám nhìn thẳng. Có phải cái thời điểm đó, y cũng đã động tâm rồi không? Duyện phận, chính là tuyệt diệu như vậy. So sánh với Lê Húc phu phu hòa thuận, cuộc sống của Lê Hi chính là gà bay chó sủa, phu phu hai người cãi nhau ầm ĩ, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận, người ngoài muốn khuyên hai câu, phu phu hai người lại quay sang đồng tâm hiệp lực, làm người ta tức giận không thôi. Nhưng mà chỉ bằng Lý Tu Cẩn sinh năm nhi tử hai song nhi, có thể nhìn ra phu phu bọn họ cảm tình tốt lắm. Thời điểm sinh đứa út, Lý Tu Cẩn đã bốn mươi ba tuổi, xấu hổ đến độ y lại nháo với Lê Hi một trận lớn, trai già còn có ngọc, mất mặt chết. Đương nhiên, cái gọi là nháo lớn một hồi, là y đánh, Lê Hi chìa mặt ra cho y đánh, không biết xấu hổ đến loại trình độ này, Lê Hi coi như đứng nhất. Ai cũng không nghĩ tới, tiểu bá vương trong kinh trước kia thế mà thương yêu phu lang như vậy, tiện chết người. Nhưng từ khi tiểu bá vương có phu lang thông minh liền giống như có quân sư, số lần gây họa ít đi, nhưng đó là người ta thủ đoạn cao, phu phu hai người quả nhiên là tuyệt phối. Lê Hi không thích quan trường thị phi, Hoàng đế liền phái hắn đến Ngự lâm quân, chỉ nghe lệnh của Hoàng đế. Lê Húc thì ba mươi đã làm quan nhị phẩm. Lê Diệu Nam thấy hai nhi tử đều có tiền đồ, tôn tử cũng sắp tham gia khoa cử, vừa đến năm mươi tuổi, hắn liền đệ đơn từ chức với Hoàng Thượng. Hắn có được địa vị như hiện giờ là nhờ vào tiến thoái có độ, Hoàng Thượng lớn tuổi, ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, con người cũng liền thay đổi. Chỗ cao không thắng hàn, Hoàng Thượng hiện tại vẫn đối tốt với hắn như cũ, nhưng trong cái tốt ấy ẩn ẩn vài phần kiêng kỵ. Khi hắn với hoàng quyền có xung đột, Hoàng Thượng nhất định sẽ không nhớ cảm tình lúc trước, còn không bằng hắn thức thời một chút, vừa lúc để lại vị trí cho Húc Nhi. Lê Diệu Nam khi còn sống chiến tích vô số, cải cách không ít chính lệnh, tình cảm sư đồ của hắn và Thế Tông Hoàng đế truyền lưu thiên cổ, cảm tình của hắn và phu lang càng là một đoạn giai thoại tốt đẹp, khiến cho vô số khuê nữ hướng tới, cũng càng làm cho vô số song nhi có thêm dũng khí, noi theo gương Lâm Dĩ Hiên. Nghe nói, ba trăm năm sau, triều đại đổi mới, đã xuất hiện một vị song tử hoàng hậu, từ nay về sau địa vị của song nhi hoàn toàn thay đổi. Lê Diệu Nam đời này sống đến bảy mươi ba tuổi, qua đời cùng năm với phu lang. Nhắc tới cả đời hắn có gì tiếc nuối, chính là Lê Thần. Trong một chuyến săn thú mùa đông, Lê Thần năm ấy hai mươi hai tuổi đột nhiên mất tích ở bãi săn, sau đó chỉ tìm thấy một dụng cụ hình vuông ở hiện trường vụ án. Lê Diệu Nam cầm dụng cụ mà hai tay run rẩy, kích động không kiềm chế được, Lâm Dĩ Hiên lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng. Lê Thần sống không thấy người, chết không thấy xác, Lê phủ lại kiên quyết không làm tang. Thẳng đến lúc mất, Lâm Dĩ Hiên vẫn kiên trì khẳng định Thần Nhi của y còn sống, hơn nữa nhất định sống tốt lắm. Ngoại trừ chuyện đó, phu phu hai người cả đời trôi chảy, tử tôn đầy đàn, Lê gia thịnh vượng, dụng cụ hình vuông kia cũng thành đồ gia truyền của Lê gia. Đây cũng là điều khó hiểu của người đời sau, vì sao thứ kia thoạt nhìn giống như di động...
Ngoại truyện 9 Edit: Thanh Thạch Tuyết trắng xóa phủ kín đất trời, tháng chạp lạnh căm. Hoàng đế gần đây hưng trí ngẩng cao, mỗi năm lại tổ chức một chuyến săn thú vào mùa đông, muốn xem bản lĩnh của thanh niên Đại Tấn. Giữa một đám đệ tử thế gia, một bóng dáng nguyệt sắc phá lệ bắt mắt. Ngựa trắng, yên vàng, bên hông đeo roi dài đỏ thẫm, trên giầy thủ sẵn một thanh chủy thủ, áo choàng da chồn tinh mỹ quý giá, nhìn chẳng giống như đi săn thú mà như đang dạo chơi ngoại thành. Nhưng nếu biết y là ai, mọi người sẽ không nói lời này. Chỉ thấy thiếu nhiên giơ nỏ lên, bắn về phía rừng cây một mảnh tuyết trắng, đột nhiên, một con thỏ chui ra, trên người cắm một mũi tên nhọn. "Tiễn pháp của Thần công tử thật giỏi." "Khách khí." Thiếu niên ngẩng đầu cười, cực kỳ kiêu ngạo, dung nhan tuấn tú khiến người ta sinh ra một loại ảo giác trăm hoa thất sắc. Hoàng đế cười nhìn một vị đại thần bên cạnh: "Tiễn pháp của Thần Nhi lại tiến bộ." Lê Diệu Nam phóng khoáng thản nhiên cười, mặt mang đắc ý: "Thần Nhi nhà ta tất nhiên là giỏi rồi." Hoàng đế trêu chọc: "Cũng không biết tương lai tiện nghi cho ai?" Mặt Lê Diệu Nam tối sầm: "Ta nuôi Thần Nhi cả đời." Hoàng đế nhíu mày, không đồng ý nói: "Vẫn nên xem lại đi, hôm nay những người tham gia buổi săn đều là những đệ tử thế gia có tiền đồ, nếu có người vừa ý, trẫm liền tứ hôn cho bọn họ." Lê Diệu Nam yên lặng, nhoáng một cái Thần Nhi đã hai mươi hai tuổi, người cầu thân không phải không có, chỉ là Thần Nhi không muốn, hắn cũng không có biện pháp. Lúc trước sợ Thần Nhi chịu tổn thương nên thường xuyên kể cho Thần Nhi mấy chuyện về kẻ phụ lòng, hiện giờ nghĩ lại không biết là đúng hay sai. Lê Diệu Nam thở dài một tiếng: "Kệ nó đi vậy." Hoàng đế thấy thế cũng không nói nhiều, Lê Thần tính ra là sư đệ hắn, Lê gia nếu vẫn luôn thức thời, chiếu cố y cả đời cũng không ngại. "Thần công tử, chúng ta cùng so xem hôm nay ai săn được nhiều thú hơn." Lê Thần nhướn mày cười: "Được nha, lấy gì ra cá?" "Mẫu chữ của Lê đại nhân, nếu ngươi thua, cho ta ba bản." "Được, nếu ngươi thua, ta lấy bình phong lưu ly nhà ngươi." "Một lời đã định." "Giá." Thiếu niên khí phách phấn chấn, giục ngựa chạy lên núi. Lê Thần không phụ kỳ vọng của Lâm Dĩ Hiên, chân chính trở thành song nhi công tử tài danh truyền xa, so với nam nhân càng thêm xuất sắc, so với nữ nhân càng thêm tài tình, nhắc tới y, không ai không khen ngợi. Y là Thần công tử mọi người tranh giành vây đỡ, y trở thành trào lưu, phong phạm của y, lời y nói, thơ y viết, áo quần y mặc đều trở thành xu hướng cho không ít công tử thế gia bắt chước. Y văn võ song toàn, còn có tài y thuật, y giống như một ngôi sao sáng chói mắt khiến kẻ khác chỉ thấy tự xấu hổ. Dù y không thể vào triều làm quan cũng không ai dám can đảm khinh thường y, y dùng năng lực và danh vọng của mình làm cho y có được một địa vị quan trọng. Y là song nhi đầu tiên từ khi triều Đại Tấn khai quốc tới nay nổi tiếng toàn thiên hạ. Thân ảnh nguyệt sắc xuyên qua núi rừng nhanh như chớp. Cảnh sắc xung quanh biến ảo, bụi cây phía trước hình như có động tĩnh, Lê Thần giơ nỗ lên--- "Sưu---" Một tiếng. "Chết tiệt! Đứa nào không có mắt đấy!" Từ trong bụi cây toát ra một cái đầu xù tung, một nam nhân đi ra, hắn ăn mặc cực kỳ quái dị, tóc ngắn, quần dài, còn có cái áo rất giống áo lót mà Lê Thần nhìn thấy trong bức vẽ của phụ thân. "Ngươi là ai?" Lê Thần nhíu mày, cẩn thận đánh giá người tới. Nam nhân sửng sốt, xem xét chung quanh, tùy tiện hỏi: "Cậu ở đoàn làm phim nào à? Đây là đâu?" "Làm càn!" Lê Thần rùng mình: "Nơi này chính là bãi săn của hoàng gia, ngươi là ai, xưng tên ra." "Ha ha ha ha, cười chết tôi, bãi săn của hoàng gia á..." Nam nhân cười một lúc, sắc mặt dần trở nên khó coi, gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Cái thời tiết chết tiệt, rõ ràng mới tháng chín mà đã có tuyết rơi, lại còn bãi săn của hoàng gia, quay phim nhiều đến điên rồi à..." Lê Thần nhíu mày, nghe không hiểu hắn đang nói gì, rõ ràng một roi quật qua, nam nhân ngã ngửa xuống đất, một khối vuông màu đen rơi ra từ túi hắn. Ánh mắt Lê Thần ngưng lại, đáy lòng lóe lên một suy đoán lớn mật. Nam nhân đau đến nhe răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra tươi cười còn khó coi hơn khóc, bởi vì hắn phát hiện mình không phải đang nằm mơ, xa xa hắn còn có thể nhìn thấy mấy đội nhân mã đang săn thú. Khóe môi Lê Thần cong lên, uy hiếp nói: "Thích khách lớn mật, dám xâm nhập bãi săn, việc này phải giao cho Hoàng Thượng định đoạt, nhất định phải rút gân róc xương ngươi, tìm ra người đứng sau." Nam nhân như sắp khóc, mẹ ơi, thiếu niên xinh đẹp như vậy sao lại ác thế chứ: "Tôi... tôi không phải thích khách, tôi thật sự là không cẩn thận tiến vào..." Lê Thần cười: "Kẻ ngốc như ngươi ta nghĩ cũng không phải là thích khách." "Đương nhiên, đương nhiên, tôi là người thành thật." Lê Thần sắc mặt lạnh lùng: "Không phải thích khách, vậy ngươi làm thế nào xuất hiện ở bãi săn?" "Tôi từ..." Nam nhân chỉ ra phía sau, vừa mừng vừa sợ. Lê Thần căng thẳng, một roi quất ra chế trụ cổ nam nhân, giục ngựa đi mấy bước về phía trước, tập trung nhìn vào, hít một hơi thật sâu. Một bên núi non xanh biếc, một bên tuyết trắng xóa, rõ ràng là hai mùa, hai cảnh sắc, hai thế giới... Lê Thần kìm lòng không được giá ngựa chạy vội qua. "Ê, ê, buông tôi ra." Nam nhân ôm cổ hô to, mặt mũi trướng đỏ bừng, trên cổ bị siết ra dấu vết thật sâu. Lê Thần thu roi, nhìn lại, lập tức sợ hãi, không thấy tuyết trắng nữa, chỉ còn lại núi rừng non xanh nước biếc. "Không, sao lại thế---" Lê Thần hoảng sợ mặt nháy mắt trắng bệch, nhanh chóng chạy trở về. Nhưng là ngoại trừ một mảnh rừng núi, cái gì cũng không có. Núi rừng xanh um tươi tốt, đúng là tiết trời cuối thu. Tìm không thấy, vẫn tìm không thấy, không có cây bị đóng băng, không có tuyết bay tán loạn, cái gì cũng không thấy. "Phụ thân, đa thân..." Lê Thần thất hồn lạc phách ngồi trên lưng ngựa, một hàng lệ chảy dài trên mặt. Y hối hận, sớm biết sẽ bị thất lạc người thân, y tình nguyện không hiếu kỳ. "Ê, cậu không sao chứ?" Nam nhân có điểm đồng tình, tưởng tượng lại vừa rồi phát hiện mình ở nơi đất khách quê người mà sợ hãi, lúc này cũng thấy hơi thương cảm cho thiếu niên. Lê Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn, lấy một viên thuốc từ trong ngực ra, ngón tay bắn một phát, lập tức rơi vào miệng nam nhân. Nam nhân trừng lớn mắt, che miệng lại, tức giận quát: "Mày cho tao ăn cái gì?" Lê Thần cười lạnh: "Nguyệt Câu Hồn, nghĩa như tên, mỗi tháng phát tác một lần, nếu không có giải dược, thân thể sẽ đau đớn như bị dao đâm, xương xốt gãy vỡ mà chết. Ngươi nên thấy may mắn, đây là bí dược hoàng cung." "Mày..." Nam nhân vừa sợ vừa giận, tay chỉ vào Lê Thần nói không nên lời. Lê Thần thản nhiên nhìn hắn chăm chú, thừa nhận mình có hơi giận chó đánh mèo, nếu không phải tại nam nhân này, y cũng sẽ không rời khỏi người nhà, phải hù dọa hắn một chút. Coi như tiện nghi hắn, trên người mình làm gì có độc dược. Lê Thần lạnh lùng nói: "Dẫn đường." Nam nhân trừng y: "Đi đâu?" "Nhà ngươi." Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, đảo mắt, hắn là người hiện đại, chẳng lẽ sẽ bị một cổ nhân dọa sợ sao, thiếu niên này vừa đến chỗ lạ, khẳng định trong lòng sẽ sợ hãi, cho nên mới cho hắn ăn độc dược. Hắn nghĩ thiếu niên muốn hiểu biết xã hội hiện đại khẳng định phải dựa vào mình, đến lúc đó hắn nói cái gì chính là cái đó, lừa dối một cổ nhân dễ như trở bàn tay. "Tôi nói với cậu nha, tôi cũng không có tiền, vừa mới bị trong nhà đuổi ra, bằng không tôi cũng sẽ không đi giải sầu, sau đó đụng tới nơi quỷ quái này." Lê Thần tháo ngọc bội trên người: "Cầm." Nam nhân tặc lưỡi, dưới tình huống không có uy hiếp về sinh mệnh, hắn rất nhanh khôi phục bản tính: "Có thể bán được khoảng một nghìn, ngựa này của cậu không tồi." Lê Thần thản nhiên nói: "Đây là hãn huyết bảo mã, ngươi đừng đánh quỷ chủ ý gì, mau chóng kiếm cho ta một cái chứng minh nhân dân, ngọc bội cho ngươi. Đừng có làm trò, ngươi phải biết, cung đình bí dược ngay cả ngự y cũng không kiểm tra ra, đừng vọng tưởng người ngoài có thể giúp ngươi giải độc." Nam nhân câm miệng, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, bạn nói, xuyên qua còn xảy ra được, độc dược có thể giả sao, cho dù là giả, hắn cũng không dám cá, mạng cũng chỉ có một cái mà thôi. Nam nhân thầm mắng trong lòng, thằng ranh con, giảo hoạt như vậy, vừa tới xã hội hiện đại sao đã biết phải có chứng minh nhân dân. Lê Thần thấy thần sắc của hắn, chỉ biết mình cho hắn uống độc dược không sai. Người hiện đại quả nhiên giống như phụ thân nói, lòng dạ hiểm độc, giảo hoạt, gặp lợi vong nghĩa, nhân tình đạm mạc. Xuống núi, Lê Thần mê mang nhìn bốn phía toàn nhà cao tầng, nhìn những chiếc xe chạy nhanh như bay, ánh mắt y thoáng hoảng hốt, dường như đã mấy đời. Y thấy mọi người chung quanh tò mò nhìn mình, lại không biết y cũng rất tò mò. "Đây là ở đoàn làm phim nào?" "Bộ dạng đẹp phết." "Muốn xin chụp chung một tấm." Vừa mới xuống núi, Lê Thần đã bị vây xem. Nam nhân vội vàng kéo y: "Đi mau, chúng ta tìm một chỗ ở đã, nhưng ngựa của cậu làm sao bây giờ?" Lê Thần nhíu mày: "Ngươi nghĩ biện pháp, đây là quà sinh thần của nhị ca, tóm lại không thể bán." Nam nhân khó chịu, đối mặt với Lê Thần đúng lý hợp tình, hắn tức giận đến suýt nữa nội thương. Người khác xuyên qua một chuyến, mang về không phải hoàng kim thì là ngựa quý, hoặc không thì là mỹ nữ, đồ cổ, sao hắn lại mang về một tổ tông cơ chứ! Rốt cuộc, nam nhân vẫn giúp y mang ngựa đi. Lê Thần cong môi cười, coi như hắn thức thời. Nhà nam nhân ở thành phố Z, khoảng cách khá xa, hôm đó bọn họ ở khách sạn, chuyện thứ nhất là hắn mua cho Lê Thần mấy bộ quần áo. Sau khi giới thiệu, Lê Thần biết nam nhân họ Lê tên Thiệu Hàm, tính ra có khi là hậu bối nhà y cũng nên. Lê Thiệu Hàm là một người xui xẻo, có mẹ kế còn có bố dượng, hai ngày trước đúng là bị đuổi khỏi nhà, hắn cảm thấy mất mặt không dám gặp ai, muốn tìm một chỗ tự sát, ai ngờ lại xuyên qua một phen, bị dọa sợ rồi sao còn dám chết nữa. Lê Thần cười nhạo hắn không tiền đồ, ngu ngốc. Lê Thiệu Hàm buồn bực, chỉ cảm thấy ông trời thật bất công, có người luôn luôn gặp may mắn, có người trời sinh đã xui xẻo. Lê Thần ngồi xe hay vào thang máy, sắc mặt không chút thay đổi, ngay cả thấy TV cũng không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, không chút nào nhìn ra y là cổ nhân, phòng tắm với bồn cầu thì dạy một lần là nhớ, năng lực tiếp thu nhanh đến ngạc nhiên. Điều này làm cho hắn thân là người hiện đại xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường. Quả nhiên là người so với người tức chết người. Lê Thiệu Hàm lúc này còn không biết, tương lai số lần hắn kinh ngạc sẽ càng nhiều. Lê Thần cũng từ nơi này bắt đầu cuộc sống hiện đại của y, thu tiểu đệ đầu tiên, mà tương lai, ở thế giới này y còn gặp gỡ người yêu của mình... Đương nhiên, đấy đều là nói sau và cũng là một câu chuyện khác! _HOÀN PHIÊN NGOẠI_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro