chương 42 - 44
Chương 42 Edit: Thanh Thạch Tiến vào trường thi, Lê Diệu Nam đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, quay đầu lại thì thấy ánh mắt căm thù của Lê Diệu Tông, tựa hồ còn mang theo hận ý nồng đậm. Lê Diệu Nam không hiểu, mình ngoại trừ đánh hắn ta một trận thì hình như cũng không làm cái gì khác, rời khỏi Lê phủ vẫn bình thường, hận ý hiện giờ của Lê Diệu Tông từ đâu mà tới? Lê Diệu Nam nghĩ không ra cũng không thèm để ý nữa, chỉ hơi hơi vuốt cằm, rất có phong độ mà mỉm cười với hắn ta, sau đó liền xoay người đi kiếm chỗ ngồi của mình. Cừu hận trong mắt Lê Diệu Tông càng sâu, Lê Diệu Nam cười càng làm cho hắn ta cảm thấy đấy là mỉa mai, Lê Diệu Nam là đang chê cười hắn ta, chê cười cả nhà bọn họ đều bị coi như kẻ ngu ngốc mà đùa giỡn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Lê Diệu Nam hai lần khoa cử cũng chưa trúng, sắc mặt của hắn ta lại dịu đi, quyết tâm nhất định phải làm cho Lê Diệu Nam thân bại danh liệt, hắn ta muốn hung hăng giẫm loại tiện này dưới lòng bàn chân. Lê Diệu Nam không biết tâm tư phức tạp của Lê Diệu Tông, nhưng có biết hắn cũng không để trong lòng, khoa cử lần này hắn nhất định sẽ trúng. Nguyên chủ có căn bản rất tốt, chính là bị một cái lão toan hủ dạy hỏng, trải qua một năm nhào nặn, cộng với chỉ điểm của cữu gia và Lâm Dĩ Hiên, nếu lại không khảo được Cử nhân, quả thật có thể mua một miếng đậu hũ đâm chết, khảo Tú tài thì càng không nói chơi. Vị trí ngồi của Lê Diệu Nam không tốt, nằm ở lớp giữa, phía gần góc bắc của trường thi. Trên vách còn có cái khe rõ to, gió lạnh thổi vù vù, hắn lại thấy đây là điểm may mắn duy nhất, ít ra không khí thông thoáng, ngồi trong cách gian cũng thật mát mẻ. Nhóm thí sinh lục tục đi vào, không lâu sau, quan giám khảo phát đề thi. Thi huyền đơn giản là Tứ thư Ngũ kinh, nguyên chủ sớm đã nắm chắc nhưng đối với Lê Diệu Nam mà nói, kỳ thật hắn tình nguyện thi sách luận, hắn cảm thấy trình độ viết sách luận của mình tốt hơn Tứ thư Ngũ kinh, dù sao tầm nhìn của người hiện đại rộng hơn, Tứ thư Ngũ kinh lại phải học bằng cách ghi nhớ, nếu không phải căn bản của nguyên chủ tốt, lại đã thi qua hai lần, hắn còn thật không dám mạnh miệng. Phát đề xong, nhóm thí sinh bắt đầu mài mực, Lê Diệu Nam tất nhiên cũng là một trong số đó. Nhìn nhiều học sinh múa bút thành văn, trong đó còn có cả lão nhân sáu mươi, tâm của hắn tựa hồ cũng lắng xuống, đề bút bắt đầu viết bài. Đề thi huyền với hắn mà nói cũng không khó, Lê Diệu Nam rất chú ý sắp xếp thời gian, sau khi thi huyền còn có thi phủ, thi viện, hắn cũng không muốn bởi lý do thân thể mà sơ suất mất Kinh Châu*. (*Sơ suất mất Kinh Châu: Nói về chuyện thời Tam Quốc, Quan Vũ do sơ suất mà thất thủ 3 quận của Kinh Châu. Đây là phép ẩn dụ nói về thất bại do sự cẩu thả, chủ quan, đánh giá thấp đối phương.) Cảm tạ hai lần kinh nghiệm của nguyên chủ, cũng cảm tạ biểu cữu mẫu chuẩn bị cho hắn lá ngải, giúp hắn buổi tối không bị muỗi quấy rầy. Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Lê Diệu Nam cảm thấy còn chịu được, có lẽ một năm rèn luyện và điều dưỡng khiến thân thể hắn rắn chắc hơn, ra khỏi trường thi cũng không như thí sinh khác, mệt đến da dẻ xanh xao, có người còn bởi vì không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh. Lê Diệu Nam lắc đầu nhìn cửa trường thi vô cùng náo nhiệt, cái này không liên quan đến hắn. Trở lại khách điếm, đầu tiên Lê Diệu Nam tắm rửa một cái, sau đó ngã xuống giường ngủ vù vù, thẳng đến sáng hôm sau mới dậy. So sánh với học sinh khác, tình trạng của hắn coi như không tồi, ngủ một giấc liền tinh thần sung túc. Cảm thấy hơi đói bụng, Lê Diệu Nam muốn ra ngoài ăn chút gì đó, thấy Lê Hữu Hiêu còn đang ngủ, liền không quấy rầy hắn ta, một mình đi xuống lầu. Vừa tiến vào quán cơm đã gặp người không muốn thấy. Lê Diệu Tông khinh miệt nhìn hắn, nói chuyện âm dương quái khí, ánh mắt bao hàm ác ý: "Nha, là ai nha, sao lại đến khảo Tú tài, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi, đỡ phải xấu hổ. Có vài người ngay cả phụ mẫu cũng không biết hiếu kính, còn bày đặt đọc sách cái gì, khảo Tú tài cái gì, sống cũng lãng phí lương thực, thật ghê tởm." Lê Diệu Nam nhíu mày, đây là quán cơm gần khách sạn Phúc Lai, lúc này gặp Lê Diệu Tông khiến hắn không thể không hoài nghi người kia phải chăng đặc biệt ở chỗ này chờ hắn. Thấy người xung quanh khẽ nói nhỏ, Lê Diệu Nam hiểu ra dụng ý của Lê Diệu Tông, không phải là muốn bại hoại thanh danh của hắn sao? Vậy cũng phải xem hắn ta có bản lĩnh hay không. Quả nhiên người nào dạy ra nhi tử nấy, cùng một dạng với Mã Ngọc Liên. Lê Diệu Nam ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày nói: "Lời này của tộc đệ có ý gì? Phụ mẫu của học sinh mất sớm, học sinh chưa từng thấy qua, sao lại nói bất kính với phụ mẫu? Hơn nữa, không bao giờ quá già để học, liên tục khảo hai lần khoa cử chưa trúng liền không thể khảo Tú tài sao? Ngươi như vậy là để quảng đại học sinh vào chỗ nào?" Lê Diệu Nam nói xong, ánh mắt cười như không cười quét một vòng quanh quán cơm cuối cùng dừng lại trên người một vị thí sinh đã qua năm mươi. Quả nhiên, sắc mặt vị lão tiên sinh này lập tức tối đen, quắc mắt trừng về phía Lê Diệu Tông: "Tuổi còn nhỏ đừng có mà làm càn, đây là nơi dành cho học sinh thanh tĩnh, chỗ nào dung ngươi nói bậy." Lê Diệu Tông hiển nhiên không nghĩ đến mặt này, mặt trướng đến đỏ bừng. Lê Diệu Nam giải thích rất rõ ràng, hắn ngay cả phụ mẫu cũng không có, Lê Diệu Tông nói hắn bất hiếu chính là nói xấu. Huống chi, thiên hạ nhiều học sinh như vậy, lại có mấy người có thể một lần đã trúng, câu nói kia của Lê Diệu Tông xem như đắc tội một nửa người trong quán. Lê Diệu Tông tức giận nhìn chằm chằm Lê Diệu Nam, trong lòng hối hận không nên chủ quan như vậy, khó trách mẫu thân nói tiểu súc sinh này gian xảo giả dối. Lúc này một vị cùng trường bên cạnh hắn ta đứng dậy, chính nghĩa lẫm nhiên mà nhìn Lê Diệu Nam, rất không vui trách mắng: "Ngươi mặc dù đã bị quá kế nhưng rốt cuộc vẫn là nhi tử Lê gia, Trọng Đức là huynh đệ của ngươi, ngươi có từng nhớ mong bọn họ, có từng nghĩ tới bọn họ, đối với huynh đệ có từng nửa phân khiêm nhượng? Ta thấy Trọng Đức nói không sai, người bất hiếu phụ mẫu như ngươi quả thực vũ nhục sách Thánh hiền." Trọng Đức chính là tự của Lê Diệu Tông. Sắc mặt Lê Diệu Nam chợt tắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Học sinh tự thấy đối tốt với phụ mẫu, xin hỏi vị huynh đài này, học sinh đến tột cùng có chỗ nào sai, thỉnh chỉ điểm một phần, nếu huynh đài biết rõ sách Thánh hiền, vậy thì đừng không biết mà nói ba hoa, nếu không có chứng cứ rõ ràng, thỉnh huynh đài ăn nói cẩn thận." Thư sinh kia bị nghẹn đến khó chịu, tức giận đến mặt tái mét, nghĩ tới Trương Đãng Viễn gã cũng là người có chút tài danh ở Thanh Sơn học viện, hôm nay lại bị nói thành kẻ ba hoa, thế này bảo gã làm sao tạo được chỗ đứng giữa các học sinh? Mà quan trọng nhất là lời Lê Diệu Nam nói khiến gã không thể nào cãi lại bởi việc này gã cũng chỉ nghe Lê Diệu Tông nói, không biết nội tình cụ thể thì biết nêu ví dụ chứng minh kiểu gì? Huống chi, lời gã nói cũng không chiếm lý, nếu nhi tử quá kế rồi mà còn nhớ thương thân sinh phụ mẫu, xin hỏi, trên đời này có bao nhiêu người nguyện ý quá kế. Chính là không phản bác cũng không được, nếu không thanh danh một đời của gã chẳng phải sẽ bị huỷ bởi cái danh kẻ ba hoa này sao? Trương Đãng Viễn ưỡn ngực ngẩng đầu, nghĩa chính ngôn từ mà chỉ trích: "Nghe nói sau khi ngươi bị quá kế, một năm hoàn toàn không có tin tức, khiến phụ mẫu lo lắng, cho dù ngươi thành nhi tử nhà khác cũng không cần tuyệt tình như thế." Ngươi chung quanh nháy mắt hiểu ra, thì ra là chuyện nhà người khác, sôi nổi thay một bộ biểu tình chờ xem kịch vui. Lê Diệu Nam cung khiêm hữu lễ, không chút nào nhìn ra tức giận, thản nhiên nói: "Vị huynh đài này nói sai rồi, học sinh không phải không đi bái kiến thúc phụ thúc mẫu, như vậy là ngươi hiểu lầm, về sau nhớ lấy, chớ có thiên nghe thiên tín, nếu không làm quan rồi thì sao có thể tạo phúc cho dân chúng." Những lời này của Lê Diệu Nam đúng là một gậy đánh chết người, từ bất hiếu phụ mẫu bay lên thành có thể làm quan tốt hay không. Vị thư sinh này nếu không thể đáp trả, hôm nay nhiều người như vậy, chung quanh lại toàn bộ là học sinh, nếu việc này lưu truyền ra ngoài, tiền đồ của gã là đừng nghĩ xa, cái mũ thiên nghe thiên tín trên đầu cũng đừng mơ bỏ xuống. Lê Diệu Nam chỉ thờ phụng một câu, nhân từ với địch là tàn nhẫn với mình, nếu Trương Đãng Viễn tự mình tiến đến chịu đánh thì đừng trách hắn không có nhân tình. "Ngươi..." Trương Đãng Viễn tức giận đến cả người phát run, ngón tay chỉ Lê Diệu Nam không nói ra lời. Lê Diệu Tông thấy cùng trường bại trận, trong lòng cũng tức giận không chịu được, hung tợn trừng Lê Diệu Nam: "Ngươi nói hươu nói vượn, mẫu thân bị ngươi hại ốm đau liệt giường, tổ mẫu thì tật cũ tái phát, ngươi cái kẻ bất trung bất hiếu đừng có nói xạo." Lê Diệu Nam chỉ ôn hoà nhìn hắn ta, nhẹ nhàng khuyên giải: "Diệu Tông, vi huynh tuy bị quá kế nhưng dầu gì cũng là cùng tộc, ngươi khó xử ta như vậy là có ý gì? Phu nhân sinh bệnh vi huynh cũng thực lo lắng, nhưng là từ khi bị đuổi khỏi Lê phủ, vi huynh một năm cũng chưa từng đăng môn, vậy có quan hệ gì với ta?" Ồ! Người chung quanh nháy mắt ồ lên, thì ra không phải là không đăng môn mà là bị đuổi ra, nhưng người này thoạt nhìn quang minh lỗi lạc, lớn lên cũng phong thần tuấn lãng, đến tột cùng đã phạm vào sai lầm gì mà ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng muốn đuổi hắn đi. Có người thì nghĩ thầm, vết nhơ lớn như vậy mà vị học sinh này còn quang minh chính đại nói ra, khẳng định trong đó có nội tình khác. "Ta phi!" Lê Diệu Tông hoàn toàn xúc động, chỉ vào mũi Lê Diệu Nam liền mắng: "Cái quạt cá bơi dưới hoa kia là hàng giả, làm hại mẫu thân lúc tặng lễ bị người quở trách, nằm trên giường ba tháng..." Lê Diệu Nam bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói mà, khó trách Lê Diệu Tông vừa nhìn thấy hắn đã hoả khí lớn như vậy, thì ra vấn đề ở chỗ này, ra vẻ không hiểu hỏi: "Nếu ta nhớ không sai, chiếc quạt cá bơi dưới hoa hình như là đồ cưới của phu lang ta, sao lại bị phu nhân mang đi tặng lễ, ngươi không phải nhớ lầm đi." Lê Diệu Tông lúc này biết nói sai rồi nhưng không thu lại được nữa, vốn tưởng rằng Lê Diệu Nam tính tình táo bạo, nghe thấy hắn ta trào phúng chắc chắn nhịn không được sẽ phát hoả mà đánh hắn ta một trận. Nơi này là quán cơm, chung quanh tất cả đều là học sinh, Lê Diệu Nam nếu thật sự động thủ, hắn ta tuy rằng sẽ bị thương một chút nhưng thanh danh Lê Diệu Nam cũng bị huỷ, vô luận học vấn thế nào, quan chủ khảo tuyệt đối sẽ chướng mắt hắn, đời này cũng đừng mơ ngẩng được đầu. Chủ ý là không tồi nhưng hắn ta trăm triệu không nghĩ tới, Lê Diệu Nam lại có tài ăn nói tốt như vậy, ngược lại là hắn ta có chút thiếu kiên nhẫn. Hiện giờ sự đã thành kết cục đã định, vô luận hắn nói thế nào cũng là sai. Nếu thừa nhận, đồ cưới của phu lang chất nhi trong tộc sao lại ở trong tay Lê phủ, không thừa nhận thì chính là hắn ta ăn nói lung tung. Kỳ thật hắn ta còn không biết, lần trước là Lê Diệu Nam mượn cớ sinh sự mới có thể đánh hắn ta, hôm nay mặc kệ hắn ta nói toạc miệng, trước mặt công chúng, Lê Diệu Nam tuyệt đối sẽ không động một sợi lông của hắn ta, chỉ biết liều mạng hạ thấp hắn ta, giết chết hắn ta, đả kích hắn ta, tra tấn hắn ta từ sâu trong nội tâm. Cho nên nói, bàn tính của hắn ta ngay từ đầu đã sai số. Nghe đến đó, người chung quanh nào còn cái gì không rõ, tuy rằng Lê Diệu Nam nói lấp lửng nhưng chính là bởi cái dạng này bọn họ mới càng thêm tin rằng tưởng tượng của mình là sự thật. Hiểu ra là thân sinh phụ mẫu chiếm lấy đồ cưới của phu lang nên vị học sinh này mới không đăng môn bái phỏng, nghĩ như vậy cũng có thể thông cảm, huống chi hắn là nhi tử đã quá kế, sớm không còn quan hệ với thân sinh phụ mẫu, liền tính cắt đứt quan hệ tới lui cũng được, tuy rằng sẽ có vẻ hơi bạc tình nhưng nếu đuổi đến tận cùng thì thật ra cũng không có gì sai. Trương Đãng Viễn hối hận, lúc này chịu thiệt nhất chính là gã, Lê Diệu Nam và Lê Diệu Tông có thể xưng là khí phách chi tranh nhưng gã lại bị chỉ tên gọi họ nói thành kẻ ba hoa, cộng thêm thiên nghe thiên tín. Vốn như vậy cũng thôi, đáng hận nhất chính là qua đoạn hội thoại vừa rồi, cái danh này lại được chứng thực, Trương Đãng Viễn hận luôn cả Lê Diệu Tông, niệm tình phần cùng trường, gã vốn có ý tốt giúp đỡ, ai ngờ lại rơi vào kết quả như vậy. Phá hư thanh danh một người thì dễ dàng nhưng muốn làm nó tốt lên thì phải trải qua cố gắng gấp bội, Trương Đãng Viễn mặt âm trầm đầy lòng oán hận mà trừng Lê Diệu Nam và Lê Diệu Tông, vung tay áo, quay đầu bước đi. Lê Diệu Nam đối với cái này không áy náy chút nào, Trương Đãng Viễn nếu phân không rõ tình thế, đi quan trường cũng là hại người, nói không chừng còn liên lụy cả nhà. Nếu gã qua được một cửa này, như vậy chúc mừng, về sau ngươi sẽ thăng chức rất nhanh, Lê Diệu Nam cảm thấy kỳ thật mình đang làm việc tốt. Trương Đãng Viễn nếu là người thông minh, lúc này nói lời xin lỗi, chuyện này cũng coi như xong, nhưng gã lại giận đùng đùng bỏ đi, người như thế liền tính vào được quan trường cũng sẽ không đi được xa, một chút hận ý kia Lê Diệu Nam căn bản không để vào mắt. Lê Diệu Tông tức giận lắm, thấy người chung quanh chỉ trỏ, lại không biết biện giải thế nào, oán hận mà giậm chân, chỉ có thể xám xịt rời đi. Hắn ta sẽ chờ, chờ kết quả cuộc thi này được công bố rồi nói tiếp, hắn ta cũng không tin thi hai lần đều rớt, lúc này Lê Diệu Nam còn có thể bay lên trời, thù mới hận cũ, đến lúc đó hắn ta sẽ đồng thời báo! Cảnh diễn này có thể nói là phấn khích, tài ăn nói của Lê Diệu Nam để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, lúc dùng cơm liền có vài vị học sinh tiến đến đáp lời. Lê Diệu Nam vốn là nhìn quen các loại xã giao, cử chỉ tao nhã, nói năng cũng hài hước, rất nhanh đã quen thân với mọi người. Bỏ qua đoạn tiểu nhạc đệm này, một bữa cơm ăn đến rất ngon. Trở lại khách điếm, Lê Hữu Hiêu đang ở đại sảnh nói chuyện với người khác, Lê Diệu Nam tiến lên hỏi rốt cuốc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Lê Diệu Tông tức giận đến vậy. Lê Hữu Hiêu nhìn về phía hắn mỉm cười vô cùng thần bí, làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, nói một tiếng từ biệt với bạn liền tìm một chỗ yên tĩnh, lúc này mới bắt đầu kể. Thì ra thời điểm năm mới, Mã Ngọc Liên tặng lễ cho đại nhi tử ở kinh thành, còn cả tri phủ Dương Châu, chọn tất nhiên đều là thứ tốt, kết quả làm cho người ta phát hiện là hàng giả. Không nói Mã Ngọc Liên mất mặt, còn bị Tri phủ phu nhân hung hăng quở trách một trận, Lê Thái An ở nha môn cũng trở nên gian nan, Mã Ngọc Liên bất đắc dĩ, chỉ đành đưa ba vạn lượng cho tri phủ Dương Châu để nhận lỗi. Lẽ ra mới ba vạn lượng mà thôi, Lê phủ cũng sẽ không túng quẫn, nhưng hắn ta từng nghe nói, Lê phủ thế mà bán một toà sản nghiệp của tổ tiên. Tình hình cụ thể hắn ta không rõ lắm, chỉ biết Lê phủ hiện tại không tốt lắm, lão phu nhân bị bệnh là thật, Mã Ngọc Liên tinh thần rất tốt, độc tài quyền to trong phủ. Suy nghĩ Lê Diệu Nam vừa chuyển liền lập tức hiểu được, Lê Hữu Hiêu không biết nhưng hắn biết, phu lang nhà mình trước khi rời đi, hung hăng lừa Lê phủ một phen, hiện giờ lại bồi tri phủ ba vạn lượng, chậc chậc... Khó trách trên đường đến Tô Châu, tên mình lại nổi danh như vậy, trong đó khẳng định có không ít công lao của Lê phủ, sợ là hận hắn và phu lang đến xương, cho nên mới dùng bất cứ thủ đoạn nào bại hoại thanh danh của hắn. Nhưng mặc kệ bọn họ bại hoại thế nào, sự thật trước mặt cũng nói không được. Đối với hoàn cảnh hiện tại của Lê phủ, Lê Diệu Nam nhếch miệng cười, há mồm phun một chữ: "Đáng!" * * * Giải thích một chút về mấy cuộc thi: Thi đồng -> Thi hương -> Thi hội -> Thi đình Thi đồng gồm 3 phần: Thi huyền -> Thi phủ -> Thi viện, mỗi cái thi ba ngày. Thi hương, thi hội thì liền 9 ngày. Thi đình là giải bài trước mặt Hoàng Thượng.
Chương 43 Edit: Thanh Thạch Hai ngày tiếp theo trôi qua thật yên tĩnh, Lê Diệu Tông không tiếp tục đến gây phiền toái, ngẫu nhiên gặp phải cũng chỉ hừ mũi một cái, cao ngạo mà liếc nhìn miệt thị hắn, xoay người nghiêng đầu đi, giống như Lê Diệu Nam là một thứ gì bẩn thỉu vậy. Lê Diệu Nam cảm thấy không sao cả, coi như không thấy thái độ của hắn ta, thực khoan dung mà biểu hiện phong độ của mình, ngược lại đạt được không ít khen ngợi. Hiện giờ tên Lê Diệu Nam ở giữa tài tử Giang Nam cũng coi như có chút danh tiếng, lại nói cũng nhờ công Lê Diệu Tông mới cho hắn có cơ hội kết giao vài người bạn, mọi người cùng một chỗ tham thảo học vấn trò chuyện với nhau thật vui. Lê Diệu Nam cho tới bây giờ đều biết phân biệt nặng nhẹ, nào có tâm tình để ý Lê Diệu Tông như thế nào. Ngày thứ ba, quan phủ yết bảng, nhóm học sinh đều kích động, lũ lượt đến cửa quan phủ. Lê Diệu Nam thấy người chật ních, không khí toàn mùi mồ hôi chua loét, vội vàng nhượng bộ lui binh, yên tĩnh đứng một bên chờ đợi. Tiếng kinh hỉ, tiếng khóc la từ phía trước truyền đến. Không ngừng nghe thấy có người kêu trúng, cũng có người ôm đầu khóc rống, càng có người đau buồn không vừa lòng. Lê Hữu Hiêu sớm đã chen ở đằng trước, Lê Diệu Nam tuyệt không lo lắng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết kết quả, cần gì phải vội, hắn rất tự tin với bài thi của mình. "Trúng, trúng, Diệu Nam huynh, ngươi cũng trúng." Qua một hồi lâu, Lê Hữu Hiêu đầu đầy mồ hôi chạy tới. Lê Diệu Nam cười tủm tỉm đưa cho hắn ta một cái khăn. Lê Hữu Hiêu cũng không khách khí, lung tung lau mồ hôi, hưng phấn nói: "Chúc mừng Diệu Nam huynh, đứng thứ mười ba." "A..." Lê Diệu Nam kỳ thật có chút thất vọng, hắn vốn còn tưởng mình dù không thể đứng đầu bảng nhưng ít nhất cũng xếp ở hàng đầu, không nghĩ tới mới mười ba, che lại mất mát trong lòng, cười hỏi: "Ngươi thì sao?" Lê Hữu Hiêu gãi gãi đầu, ngại ngùng cười cười: "Ta cũng qua, lần này trong tộc có tám người đi thi, năm người qua, bài danh của ta ở thứ năm mươi ba, ha ha." Lê Diệu Nam vỗ vai hắn ta, cổ vũ: "Không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng, chúng ta sẽ nâng thứ tự lên trước một ít." "Phải." Lê Hữu Hiêu nặng nề gật đầu, quyết tâm lần này nhất định phải khảo cái Tú tài trở về. Không nói đến Lê Diệu Tông thấy thành tích yết bảng cỡ nào đau lòng mất mát, Lê Diệu Nam cùng ngày liền viết thư về nhà báo bình an, nói cho Lâm Dĩ Hiên một ít chuyện lý thú ở Tô Châu cùng với ít việc vui của Lê phủ, cho phu lang của hắn cũng vui vẻ. Lê Diệu Nam cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, Lâm Dĩ Hiên là một người tàn nhẫn, chẳng qua ở trước mặt hắn thu lại khôn ngoan, phần thu liễm này khiến hắn cảm động, cũng làm cho hắn muốn ngừng mà không được! Ai! Lê Diệu Nam thở dài, sờ sờ ngực, có chút nhớ nhi tử, cũng nhớ phu lang, lúc không tách ra không phát hiện cái gì, tách ra rồi mới biết thương nhớ, nơi có phu lang, có hài tử mới là nhà của hắn! Sáng sớm hôm sau, thi phủ đánh trống mà bắt đầu tiến hành. Giống như thi huyền, cử tử các nơi tụ tập đến cửa trường thi, nghe quan sai điểm tên mà lên, sau khi kiểm tra bọc hành lý liền tiến vào. Lại một lần nữa gặp Lê Diệu Tông, Lê Diệu Nam mỉm cười với hắn ta, nếu hắn nhớ không sai, Lê Diệu Tông thi không tệ lắm, tuy chỉ kém hắn nửa điểm, ha hả, cũng đủ để làm người tức chết. Quả nhiên, Lê Diệu Tông trừng mắt tròn xoe, chỉ thiếu điều xông lên. Lê Diệu Nam không chút nào để ý, tâm bình khí hoà mà bước vào trường thi, lúc này hắn nhất định phải cẩn thận giải bài, nói gì cũng phải nâng thứ bậc lên một ít, nếu không hắn thì không sao, hắn chỉ sợ ném mất đại danh Thanh Dương cư sĩ. Có đôi khi chính là như vậy, người nổi danh có lợi và hại, Thanh Dương cư sĩ danh khí quá lớn, làm hại hắn kẻ vô danh tiểu tốt cũng sợ đầu sợ đuôi. Hiện giờ thanh danh hắn không hiện, nếu tuyên bố Thượng cổ thần thoại là hắn viết, chỉ sợ mọi người không tin, còn cho là hắn lừa đời lấy tiếng, chỉ nước miếng cũng đủ dìm chết người. Mọi người vẫn thích vào trước là chủ, một quyển sách hay, nếu là do một vị danh gia đại Nho viết, bọn họ sẽ cảm thấy đương nhiên, nếu là một dã tiểu tử không biết ở đâu chạy ra, ha ha, bị người nghi ngờ là nhẹ, nặng thì sẽ bị coi như chuột chạy qua đường. Thanh danh đúng là một thứ tốt, Lê Diệu Nam lần đầu chân chân chính chính lý giải được tầm quan trọng của thanh danh, không còn máy móc ấn theo ký ức của nguyên chủ. Giám khảo phát đề thi xong, Lê Diệu Nam ngưng thần tĩnh khí, mài mực, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, vén tay áo lên, bắt đầu giải bài. Vẻ mặt Lê Diệu Nam nghiêm trang nghiêm túc, dưới ngòi bút văn tự như rồng bay rắn lượn, cử chỉ như nước chảy mây trôi, nếu không phải biết trước bối cảnh của hắn, chợt nhìn đến, không biết còn sẽ cho rằng đây là quý công tử xuất thân từ danh môn thế gia nào đó. Quan giám khảo hiển nhiên chú ý tới hắn, vuốt râu gật đầu. Tô Châu cũng chỉ lớn như thế, mấy chuyện xảy ra gần đây, làm quan chủ khảo một phương, bọn họ sao lại không biết, khoa cử không chỉ muốn xem văn vẻ học sinh viết như thế nào, còn muốn xem phẩm tính của bọn họ, nếu người này phẩm tính không tồi thì sẽ khảo trúng Tú tài, không có quan phủ tiến cử, hết thảy đều vứt đi. Ngay cả học vấn hắn tốt đến nhân thần cộng phẫn, có thể một phát thi đậu Tiến sĩ, nhưng chỉ cần trên hồ sơ có một lời phê không tốt, lúc làm quan, quan viên sẽ suy xét, người này đến tột cùng có nên thăng chức hay không. Người cổ đại thường có phản ứng dây chuyền, làm quan cũng phải thật cẩn thận, vì một người bị phê không tốt làm liên lụy đến mình là rất không có lời. Vô hình chung, chỉ cần người nào thanh danh có vết nhơ, con đường làm quan cũng sẽ không đi được quá xa, trừ phi có kỳ ngộ khác, hoặc là được người nào thưởng thức thì mới có khả năng xoay người. Quan giám khảo đến cạnh Lê Diệu Nam, nhìn hắn hết sức chuyên chú mà đáp đề, đề bút mạnh mẽ hữu lực, chữ viết kiểu nhược kinh long*, nháy mắt ghi tạc người này vào lòng, thầm nghĩ tiểu tử này nếu có thể khảo trúng Tú tài, mình có lẽ sẽ bồi dưỡng một phần. (*Chữ viết mạnh mẽ đến rồng cũng phải sợ. Hơi hơi giống sấu kim thể.) Lê Diệu Nam hoàn toàn không biết chuyện này, tâm thần ngưng tụ tại giải bài thi, nghĩ đến phu lang ở nhà, nghĩ đến nhi tử còn trong tã lót, nghĩ đến các loại sắc mặt của người Lê gia, lại đến Cảnh Dương hầu phủ ở kinh thành, hắn không cam lòng, vì mình, vì phu lang, vì nhi tử, hắn cũng muốn tranh một hơi. Rõ ràng bên cạnh hắn có tài nguyên rất tốt nhưng bởi vì thanh danh của mình không hiện mà không thể dùng, thế thì bảo hắn có thể nào nuốt trôi khẩu khí này. Hiện giờ ở Dương Châu còn tốt, hắn chỉ sợ sau khi đến kinh thành, phu lang và nhi tử nhà mình sẽ bị người nhìn thấp xuống một bậc. Cho nên hắn mới quyết định khoa cử lần này vô luận thế nào cũng muốn lấy được thành tích tốt, thân phận Thanh Dương cư sĩ cũng là thời điểm công bố với mọi người. Nếu một Cử nhân nho nhỏ không tạo được cái gì ở kinh thành thì Thanh Dương cư sĩ có thể, cổ nhân vẫn là coi trọng văn nhân, có tên tuổi của Thanh Dương cư sĩ, quan to quý nhân có lẽ vẫn như cũ không để một giới thư sinh như hắn vào mắt nhưng tuyệt đối sẽ tôn trọng hắn, cho hắn lễ nghi nên có. Về phần ý tưởng của quan chủ khảo, Lê Diệu Nam có biết cũng sẽ xin miễn cho kẻ bất tài. Hắn tuy cần bồi dưỡng nhưng không muốn đứng vào hàng, làm cái giao tình thì được nhưng tưởng bằng vào tên chủ khảo, muốn kéo hắn lên thuyền thì cửa cũng không có đâu, loại chuyện này quanh co khúc khuỷu chứ cửa nhà Lê Diệu Nam thẳng lắm. Ba ngày khoa cử chốc cái lướt qua, lúc này công bố thành tích, mấy ngàn danh học sinh ban đầu xoát đi xuống còn có mấy trăm. Trước cửa tiếng khóc la một mảnh, cho dù lại một lần nữa thấy cảnh tượng này, Lê Diệu Nam vẫn không quen nổi. Người tộc Lê thị lúc này trừ hắn, tổng cộng có ba người qua. Lê Hữu Hiêu rất cao hứng, hắn ta leo lên mười hai bậc, lần này bài danh ở thứ bốn mươi mốt. Tâm tình Lê Diệu Nam cũng không tồi, tuy rằng kém với dự đoán một chút nhưng thành tích đứng thứ năm cũng coi như không có trở ngại, kết quả cuối cùng vẫn là muốn xem thi viện như thế nào. Học sinh khảo trúng chúc mừng nhau, học sinh thi rớt u ám rời đi. Lê Diệu Tông lần này cũng trúng nhưng thứ tự càng lùi về sau, thi huyền đứng thứ mười sáu, thi phủ lui đến bốn mươi tám, nói vậy tâm tình mấy ngày nay ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn ta. Lê Diệu Nam tỏ vẻ, hắn hoàn toàn không có vui sướng khi người gặp hoạ, người Lê gia sẽ chỉ là người qua đường trong sinh mệnh hắn, còn không đáng để hắn ghi tạc trong lòng. Ngược lại Trương Đãng Viễn khiến hắn có chút ngoài ý muốn, Trương Đãng Viễn lần này thế mà đứng thứ hai, quả thật có chút thực học. Lê Diệu Tông hai mắt đỏ bừng, ngoài miệng nhắc đi nhắc lại không có khả năng, mình mới thứ bốn mươi tám, tại sao tiện nhân kia lại đứng thứ năm, lúc trước không phải Lê Diệu Nam chưa bao giờ trúng sao. Thấy mặt mũi Lê Diệu Nam khí phách phấn chấn, Lê Diệu Tông tâm như du tiên, rốt cuộc nhịn không được tức giận trong lòng, xông lên chất vấn: "Ngươi làm bừa phải không?" Lê Diệu Nam nhếch khoé môi, vốn tưởng rằng Lê Diệu Tông học được thông minh, thì ra vẫn là coi trọng hắn ta, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?" Đứng trước nha môn, Lê Diệu Tông tức giận gào thét: "Ngươi làm bừa, ngươi nhất định làm bừa." Hắn ta không thể tiếp thu sự thật này, cho tới bây giờ, Lê Diệu Nam đều bị hắn ta giẫm dưới lòng bàn chân. Mấy ngày trước cho dù chịu thiệt nhưng hắn ta vẫn thực kiêu ngạo như cũ, học vấn là vốn lớn nhất để hắn ta có thể miệt thị Lê Diệu Nam, nhưng hiện giờ lại hoá thành bọt nước, điều này với tính tình của hắn ta thì sao có thể chịu nổi. Lê Diệu Nam lạnh lẽo cười, cũng không phát hoả, chỉ là khoan thai nói: "Xem ra vị huynh đệ này không tin được quan chủ khảo của chúng ta, như thế, thỉnh về nhà đi, không cần đứng đây loạn rống gọi bậy, làm bẩn trong sạch của người ta, tiểu đệ là dân thường thì không sợ, chỉ sợ quấy rầy nhất thế hiển danh của chủ khảo đại nhân." Lê Diệu Nam nghĩ không ra người Lê gia sao không biết học thông minh đâu, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, thế mà dám can đảm hô to gọi nhỏ như thế. Hắn sẽ không chủ động tìm người phiền toái nhưng sẽ không bỏ qua người tìm hắn phiền toái. Lê Diệu Tông kinh ngạc trong lòng, giờ mới phản ứng được, vừa rồi hắn ta cũng là bị tức giận nóng đầu, thấy trong phủ nha có người đi ra, vội vàng nói: "Ta không có ý tứ kia, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ có chút tò mò, tộc huynh mấy lần khoa cử chưa trúng, lần này sao lại cầm cờ đi trước, chớ không phải làm chuyện gì đáng xẩu hổ." "Vị tộc đệ này nói sai, học sinh tự nhiên là dụng tâm khổ đọc, thi rớt hai lần với ta mà nói cũng là kinh nghiệm, học sinh cũng không cảm thấy xấu hổ, ta tin tưởng các vị học sinh thi rớt sau khi về nhà cũng dụng tâm khổ đọc, ngày khác cũng sẽ giống như ta. Một lần thất bại không tính là cái gì, quan trọng nhất là không thể không có niềm tin, ta tin lần này nhất định có thể trúng." Lê Diệu Nam nói đến hào hùng vạn trượng, cực kỳ kích động lòng người. "Hay!" Lúc này đã có người ủng hộ một tiếng. "Nói rất hay!" Ngay sau đó có người bắt đầu vỗ tay, nhóm học sinh không khảo trúng lúc này cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, không còn thất hồn lạc phách, trước mắt giống như xuất hiện một ngọn đèn sáng. Đạo lý Lê Diệu Nam nói không phải bọn họ không hiểu được, trong lòng cũng tính toán lần sau thi tiếp, nhưng nếu không có người bên cạnh cổ vũ, ý định thì ý định, trong lòng vẫn cứ lo lắng không thôi, nghe thấy lời nói mạnh mẽ kích động lòng người này cũng làm cho bọn họ càng thêm tin tưởng. Lê Diệu Nam lại một lần nữa đạp lên vai Lê Diệu Tông mà đi lên trên, lại một lần nữa nổi danh giữa các vị học sinh, mà còn là tấm gương chuyên tâm cho người khác. Vị đại nhân kia đứng ở cửa, nhìn thấy liền cười, xoay người trở lại phủ nha. Lúc này, Lê Diệu Nam chân chính đứng vững gót chân giữa nhóm học sinh. Kế tiếp chính là thi viện!
Chương 44 Edit: Thanh Thạch Trải qua ba ngày - ba đêm giày vò, Lê Diệu Nam bước ra trường thi, nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài, thở sâu một hơi, cuối cùng cũng thi xong! Thân tâm đều cảm thấy trầm tĩnh lại, nếu không phải sau yết bảng còn có tạ sư yến, hắn hiện tại đã muốn dẹp đường hồi phủ, chưa từng nhớ nhà da diết đến vậy, nhớ nhi tử, nhớ phu lang, hơn nửa tháng không thấy, cũng không biết nhi tử lớn bằng nào rồi. Tha thân thể mỏi mệt, Lê Diệu Nam trở lại khách điếm hung hăng ngủ một giấc. Mãi đến ngày yết bảng hắn đều sốt ruột, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái cánh để bay trở về. Hôm ấy lại là lúc ăn cơm, Lê Diệu Nam vừa mới gọi vài món ăn sáng, Lê Diệu Tông liền từ cửa đi tới. Lê Diệu Nam nhướn mày, thật sự không muốn thấy hắn ta, cũng không phải sợ Lê Diệu Tông mà là thấy phiền. Có vài người cố tình nhớ ăn không nhớ đánh, vừa thấy Lê Diệu Nam, Lê Diệu Tông liền mỉa mai: "Nha! Buồn bã ỉu xìu như vậy, hẳn là thi không tốt đi, ai đó lúc trước chính là mạnh miệng, ta xem ngươi gặp người thế nào." Lê Diệu Nam mặc kệ hắn ta, cảm thấy người này thật nhàm chán, quả thực giống như ruồi bọ vậy. Bên này Lê Diệu Nam không để ý tới hắn ta, có người lại không nhìn được. Đoạn thời gian này, Lê Diệu Nam ở giữa tài tử Giang Nam tạo được không ít danh vọng, một vị thư sinh có chút tương giao với hắn đứng ra trách cứ: "Vị huynh đài cũng là người đọc sách, nói chuyện sao cứ thích gây sự như vậy, nghe nói các ngươi còn là huynh đệ, tính tình như thế quả thực là sỉ nhục của người đọc sách, ngươi thế có xứng đáng với giáo dục của lão sư sao." Lê Diệu Tông khó thở, hắn ta phát hiện mình vừa nhìn thấy Lê Diệu Nam liền thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng hắn ta mới là kiêu tử trong nhà, rõ ràng hắn ta mới là người bị hãm hại, dựa vào cái gì mà bị tiểu súc sinh này nhảy lên đầu, hắn ta cảm thấy Lê Diệu Nam thật đúng là khắc tinh của mình. Lê Diệu Nam mỉm cười, không để ý tới Lê Diệu Tông, chỉ nói với vị thư sinh kia: "Vị huynh đài này, bàn này của tiểu đệ còn chỗ có thể mời sang đây được không?" "Được!" Thư sinh kia cũng không ngần ngại, nói xong liền đi qua ngồi xuống. Thanh danh Lê Diệu Nam ở giữa nhóm học sinh thực tốt, không ngừng vươn lên, hăng hái cố gắng, là tấm gương cho những cử tử thi rớt. Đương nhiên, không phải ai cũng thích hắn, một số người tâm tư âm u, chỉ ước gì lời Lê Diệu Tông nói có thể trở thành sự thật, nếu Lê Diệu Nam thi rớt, ngày đó hắn mạnh miệng là nói khoác, thanh danh khẳng định sẽ xuống dốc không phanh. Nhưng vô luận thế nào, mong cũng chỉ là mong, thẳng đến ngày yết bảng, Lê Diệu Nam đứng thứ ba, nháy mắt đánh vỡ không ít hy vọng. Ghen ghét, ao ước đều có, dù sao cũng phải nói, Lê Diệu Nam thật sự trở thành một tài tử Giang Nam, thanh danh cũng nâng cao một bậc. Lê Diệu Nam đối với thành tích này coi như vừa lòng, cuối cùng cũng có mặt mũi về gặp phu lang. Lê Hữu Hiêu lần này cũng qua, trừ hắn ta còn có một vị tộc huynh cũng thành công khảo trúng Tú tài. Đêm đó mọi người liền cùng uống rượu, hẹn trước không say không về. Ngày kế nha môn chuẩn bị tạ sư yến, người khảo trúng Tú tài đều phải đi, xem thời gian là ngày hai mươi bốn tháng bảy. Tâm Lê Diệu Nam đã sớm bay về Dương Châu rồi. Tạ sư yến cử hành lúc chạng vạng, cả đêm không nhìn thấy Lê Diệu Tông, Lê Diệu Nam thiếu chút nữa không thích ứng, hỏi rồi mới biết, Lê Diệu Tông thế mà không khảo trúng, tâm tình Lê Diệu Nam khó có khi sung sướng lên, chả trách tên kia không đi ra nhảy nhót, hi vọng lần này hắn ta có thể yên tĩnh lâu một chút. Nhưng mà Lê Diệu Tông yên tĩnh thì lại có người nhìn Lê Diệu Nam không vừa mắt, chỉ trách thanh danh Lê Diệu Nam quật khởi quá nhanh, làm mờ không ít người. Trải qua nhiều mặt tìm hiểu, bản thứ quan chủ khảo dường như có vài phần coi trọng Lê Diệu Nam, điều này làm bọn họ sao có thể không ghen ghét. Được quan chủ khảo công nhận chính là có thể có sẵn một cái danh ngạch, tương đương với có được bài dẫn đường đến Cử nhân, bằng vào thư đề cử của quan chủ khảo, có thể vào quan học đọc sách. Tiến vào quan học, kết giao không chỉ là quan gia đệ tử, còn có người có chân chính học vấn, trợ giúp rất lớn cho con đường làm quan. Đương trường liền có người bắt đầu làm khó dễ: "Diệu Nam huynh thoạt nhìn tâm thần bất định, là có tâm sự gì chăng?" Rõ ràng là lời nói thân thiết, giọng nói vang dội đến toàn bộ mọi người đều nghe thấy. Làm bản thứ quan chủ khảo của thi đồng, Dương đại nhân nhíu mày, học sinh ở tạ sư yến tâm thần bất định, rõ ràng là không tôn trọng quan chủ khảo, cho dù ông nhìn trúng Lê Diệu Nam nhưng hành vi như vậy cũng sẽ làm giảm ấn tượng về Lê Diệu Nam trong lòng ông. Dù sao, học sinh khảo trúng nhiều như vậy, ông cũng không phải không có Lê Diệu Nam là không được, chỉ là thấy hắn có vài phần tài cán mới muốn mượn sức. Lê Diệu Nam cũng không già mồm cãi láo, thoải mái thừa nhận, vội vàng nhận lỗi với Dương đại nhân, lúc này vô luận hắn nói cái gì đều là nói xạo, không bằng thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại làm người khác cảm thấy quang minh lỗi lạc. "Là học sinh không đúng, thỉnh đại nhân thứ lỗi." Lê Diệu Nam ngại ngùng cười nói, dừng một chút, hơi ngượng ngùng mà nói: "Trước khi học sinh đi thi, trong nhà mới sinh hài tử, trong lòng có chút nhớ mong, này..." Lúc này đã có người nở nụ cười: "Thì ra Diệu Nam huynh là nhớ mong kiều thê ấu tử ở nhà." "Phì!" Cũng có người hùa theo trêu ghẹo: "Diệu Nam huynh không nên như vậy, nam nhi phải chí ở bốn phương." "Ha ha, khó có khi thấy Diệu Nam huynh đỏ mặt, ngày khác nhất định phải bái kiến tẩu tử, nhìn xem đến tột cùng là ai có bản lĩnh lớn như vậy, bắt được Lê đại quan nhân tài ăn nói tốt của chúng ta." Lê Diệu Nam cười không nói tiếp. Sắc mặt của Dương đại nhân dịu đi, trong lòng mặc dù có khúc mắc nho nhỏ nhưng cảm thấy có thể hiểu được. Trang Anh Ngạn không đồng ý nói: "Diệu Nam huynh như vậy không đúng, chúng ta dụng tâm khổ đọc là vì muốn trở nên nổi bật, há có thể nhi nữ tình trường." Sắc mặt Dương đại nhân ngưng lại, Trang Anh Ngạn nói đúng, quá mức nữ nhi tình trường, nói cách khác chính là không quả quyết, đây không phải là người làm quan nên có. Lê Diệu Nam cũng không cãi lại gã, chỉ thẳng thắn nói: "Tiểu đệ mới làm phụ thân, khó tránh khỏi vui mừng trong lòng, cái gọi là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Nếu ngay cả tiểu gia cũng không chiếu cố được thì nói gì đến đại gia*, nói gì đến xã tắc." (*Chỗ này chơi chữ một chút: tiểu gia là nhà nhỏ, gia đình, đại gia là mọi người, xã hội.) Trang Anh Ngạn bị hắn nói chặn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Gã cũng không thể phản bác, thuyết pháp của Lê Diệu Nam là sai nhưng hắn lại đưa gia đình vào, người ngay cả nhà cũng không để ý thì sao có thể hiếu kính phụ mẫu, vậy gã chẳng phải thành người bất trung bất hiếu. Có người vỗ tay hét to: "Hay, lời này nói rất hay!" Người còn lại sau đó cũng sôi nổi khen ngợi. Lê Diệu Nam cực kỳ khiêm tốn đáp lễ: "Huynh đài quá khen!" Tạ sư yến được cử hành thuận lợi, Dương đại nhân cũng không đi tìm Lê Diệu Nam nói chuyện, ánh mắt nhìn Lê Diệu Nam lộ ra vài phần tiếc hận, còn có vài phần rối rắm, cùng với vài phần cân nhắc, phỏng chừng là muốn suy xét một đoạn thời gian lại nói, dù sao sau khi thi đồng xong, thí sinh cũng không mau trở về như vậy. Hiển nhiên lời Trang Anh Ngạn nói vẫn để lại cho Dương đại nhân không ít ấn tượng, cảm thấy Lê Diệu Nam quá mức nữ nhi tình trường, điểm này nếu có thể sửa không chừng tương lai chính là một nhân tài, có ân với hắn cũng không sai. Dương đại nhân đánh chủ ý rất tốt, tưởng trước để Lê Diệu Nam đợi vài ngày, sau đó lại chiêu hắn tới hỏi, chỉ cần là một người thông minh thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Nhưng nếu Lê Diệu Nam là một kẻ ngu ngốc, cũng không cần tiếc, thiên hạ nhiều tài tử như vậy, Giang Nam càng là nhân tài lớp lớp xuất hiện, muốn trở thành học sinh của bọn họ còn nhiều, làm sao phải giữ chặt một cái không tha. Nếu không phải thấy Lê Diệu Nam dứt khoát, quả thật có vài phần lanh lợi, ông cũng không tốn phần tâm tư này. Đương nhiên, quan trọng nhất là Lê Diệu Nam không có bối cảnh, càng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tương lai mới có thể thu hoạch càng lớn, tốt nhất là có thể triệt để nắm giữ người này trong tay. Trong quan niệm của Dương đại nhân, Lê Diệu Nam chính là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu có học vấn lại không có hậu trường, ông nếu buông xuống cành ô liu, Lê Diệu Nam còn không cao hứng nhanh chóng tiến lên bái tạ? Loại ý tưởng này của Dương đại nhân kỳ thật cũng không sai, từ mấy ngày trước, thân phận bối cảnh của Lê Diệu Nam giữa những chế giễu của Lê Diệu Tông đã bị người tìm hiểu đến rành mạch. Sau khi Lê Diệu Nam quá kế, trên không phụ mẫu, dưới không huynh đệ, trong mắt người chung quanh hắn là một người cô đơn, đáng thương vô cùng, có thể nói là khốn cảnh. Dù sao một cây chẳng chống vững nhà, bên người Lê Diệu Nam không có ai giúp đỡ, nếu không có quan chủ khảo đề bạt, chỉ bằng thân phận như vậy của hắn, không biết muốn tới năm nào tháng nào mới có thể nổi danh. Người làm quan ai không có vài phần tâm tư, nhân mạch vẫn luôn chê ít. Dương đại nhân căn bản không nghĩ tới Lê Diệu Nam sẽ tiếp tục thi hương, càng chưa bao giờ nghĩ tới khi ông phái người đến khách điếm, tiểu nhị thế nhưng trả lời Lê Diệu Nam sau tạ sư yến, sáng sớm hôm sau liền lên thuyền về Dương Châu. Dương đại nhân lúc ấy tức giận cực kỳ, nếu Lê Diệu Nam không biết điều, tự sẽ có người khác để cất nhắc. Vì thế Trang Anh Ngạn lọt vào mắt ông, cảm thấy tiểu tử này tuy rằng hơi nhiều tâm tư, kỳ thật cũng không làm gì sai, quan trường chính là cần người như thế. Trải qua đề bạt của Dương đại nhân, ba người Trương Anh Ngạn nhận được danh ngạch cùng một phong thư tiến cử vào quan học. Về phần Tú tài đứng đầu thi viện, Dương đại nhân cũng muốn nhận vào dưới cờ, vấn đề là người ta muốn tham gia thi hương, mà còn đã bái sư nổi danh, ông cũng chỉ có thể từ bỏ. Mặt khác còn có vài vị Tú tài học vấn cũng không tệ lắm nhưng người ta thân phận bối cảnh cường ngạnh, lão tử trong nhà làm quan còn to hơn ông, mua chuộc không được chỉ có thể lấy mượn sức làm thủ đoạn. Lê Diệu Nam đã sớm bị ông bỏ quên ở trong góc, dù sao thành tích thi viện của Lê Diệu Nam coi như được nhưng cũng không quá nổi bật, Giang Nam không thiếu nhất chính là tài tử, nơi đây còn là trường thi Tô Châu, thi hương cử hành ở tỉnh lị. Dương đại nhân căn bản không nghĩ tới lần thứ hai nhìn thấy Lê Diệu Nam, thân phận đã khác nhau như trời với đất. Dương đại nhân hối đến ruột đều xanh, sớm biết như thế, cùng ngày tạ sư yến, ông hẳn là nên tiến hành mượn sức Lê Diệu Nam. Đương nhiên, đối với chuyện này, đương sự của chúng ta không biết gì cả, Lê Diệu Nam hiện tại như đang ngồi trên chăn kim*. Càng tới gần Dương Châu, tâm tình hắn càng kích động, rõ ràng cũng không lâu lắm nhưng hắn lại cảm thấy tựa hồ đã qua rất lâu rồi. (*Chăn kim: Đời nhà Tấn, Đỗ Tích thường can gián thái tử Mẫn Hoài, lời lẽ khẩn thiết, làm thái tử chán ngán. Đỗ Tích bèn lấy kim để vô chăn chiếu thái tử. Sau được dùng để chỉ việc gặp cảnh khó xử, đứng ngồi không yên.) Xuống thuyền, kêu chiếc xe ngựa, thẳng tiến Lê trạch. Thấy cửa lớn Lê trạch như cũ, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác trở về quê cũ, thương nhớ đều trào lên, trong lòng trướng trướng, ê ẩm, rốt cuộc không bình tĩnh được. "Chủ tử đã về rồi." Hạ nhân ở cửa thấy hắn vội vàng la to, chạy nhanh vào nhà báo tin. Lê Diệu Nam bật cười, một chút cảm xúc vừa rồi giây lát hoá thành vui mừng, rốt cuộc về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro