Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhà dột...

"Con xin lỗi, ngày mai ba dẫn con đi ngân hàng, con muốn xác minh..." đây là nhượng bộ cuối cùng, tiền sai trái không ai điên mà đút vào ngân hàng, rất dễ bị truy ra, sẽ là bằng chứng trước pháp luật.

"..." y cảm thấy nên đánh thêm mấy roi nữa, con vẫn chứng nào tật nấy, đến lúc đó con đừng có giật mình

"Giờ con chịu đi tìm người về sửa mái tôn chưa ?"

"Ba, đợi qua ngày mai rồi tính..."

Ba không nói hết sự thật nhưng anh không dám truy hỏi tiếp, anh sợ, càng ngày ý nghĩ ba đã không phải nguyên lai là ba càng mãnh liệt, nó như bóp nghẹt trái tim anh...

"Con thấy số tiền này giống từ trên trời rớt xuống !" Trần Hổ chỉ khoảng không trung giữa nhà

"..." Cọp con, con nói ra chân tướng sự việc !

Nhà dột còn gặp mưa đêm...

Dù vào những ngày cuối mùa hè nhưng nắng mưa là việc của trời, giữa đêm cha con bò dậy, giấy tờ, tập vở quan trọng được gom vào rương, giường được kê vào góc khô ráo nhất, rương được để nơi an toàn nhất.

Cách ba trân quý rương gỗ khiến anh ghen tỵ, Trần Hổ cũng che chở cho rương, tất cả tài sản đều ở đây, thà ướt cậu chứ không để rương ướt, anh thì thấy khác, anh rất muốn hỏi, giữa anh và rương, ba coi trọng bên nào ? 

-------------

"Ba ! ở đâu ra nhiều như vậy..." 

Thể theo anh yêu cầu, cả nhà đến nơi ký gởi, trải qua thủ tục phức tạp, ba dẫn anh vào mở két sắt bảo hiểm, Trần Long thấy cả người choáng váng 

"..." câu này hôm qua nay con hỏi không biết bao nhiêu lần

"A2, 1000 cây vàng tính ra bao nhiêu tiền ?" Trần Hổ không được chính mắt thấy, tưởng tượng cũng đủ chóng mặt, về đến nhà liền hiếu kỳ 

"Em không biết làm toán ? Không biết tính thì chờ ăn đòn đi !" 

"..." anh theo ba học xấu đánh người, cậu vốn học toán không giỏi và không thích 

"Con đã tin chưa ?"

Số lượng vàng cất giữ trong dân là rất lớn, người bạn ba sở hữu cũng không có gì lạ nhưng tại sao nó sang qua tay ba, là mối quan hệ thân đến mức nào, ba không có câu trả lời thích đáng...

"Ba xử lý sao với khối tài sản này ?" ba hỏi 1 đằng anh hỏi lại 1 nẻo

"Chỉ cần không phung phí, không cần làm gì nó cũng đủ bảo đảm cho các cả đời sống vô ưu nhưng đó là tính toán kém cỏi nhất, ba không ăn không ngồi rồi và không phải trường hợp cá biệt ba cũng không cho phép các con sống theo cách này."

Khi đó cơ thể đã cạn kiệt, y mới buông tay, giờ thân thể này còn ổn, y rèn luyện thêm, khắc phục hậu quả nghiện rượu, có lẽ sống tiếp được thời gian dài, các con chưa đủ cứng cáp cần có người đi trước định hướng, y cả ngày cái gì cũng không làm, con nhìn vào đó sinh ra nhận thức lệch lạc.

"Tụi con sẽ không, có sức khỏe, có tri thức, tụi con sẽ lao động nuôi sống mình, làm ra của cải"

"Ba định tìm mặt bằng buôn bán, tốt nhất là mua đứt..."

Trần Phi mắt sáng rỡ, anh liếc qua, cậu ngậm miệng lại, với cậu ý kiến anh quan trọng hơn, cậu cũng biết chuyện quá khó tin, những rủi ro đằng sau sự việc không thấy hết được.

"A2, chuyện khác em không dám có ý kiến nhưng chúng ta nên sửa nhà, nếu không mưa sẽ trôi anh em mình..." Trần Hổ nhỏ tiếng 

...khi anh thỏa hiệp 1 chuyện thì sẽ tiếp theo lùi bước mà sửa nhà đã rất cấp bách

"Ba, con phải làm sao mới đúng..."

Trước đây Trần Long thấy mình không thở nổi với ba, còn bây giờ anh ngộp thở với những biến chuyển dồn dập ba đem đến.

"Con bình tĩnh lại, tin tưởng ba, cho ba cơ hội chứng minh..."

Con luôn ở trạng thái lơ lửng, mặt tái nhợt thời gian dài, con hoang mang sợ hãi, là lỗi của y, khi y chưa cho con đủ lòng tin vào mình, y không nên ép con ; trong mắt con, y là "Trần Hàn", chỉ biết mượn rượu chè trốn tránh thực tại, không phải người với 1 câu nói, toàn bộ tướng sĩ không hề phân vân liền xông vào chỗ chết tìm đường sống.

"Ba, mình đừng đụng tới số tiền này, mình cứ theo kế hoạch vay mượn ngân hàng sửa nhà, con có thể bảo lưu kết quả, con đi làm 1 năm kiếm tiền học phí, chỉ cần chúng ta cố gắng thêm chút nữa là được, ba..."

Trần Long bắt lấy tay ba, không đụng đến, ba sẽ không liên quan đến những chuyện này, ba vẫn là ba của anh, ba thay đổi là vì ba tỉnh ngộ....

"Nếu chuyện này gây áp lực cho con lớn như vậy thì hãy làm như con nói, chúng ta không xài nó, để nguyên nó trong ngân hàng nhưng ba đã bán 2 lượng, đủ để sửa lại nhà tươm tất 1 chút cùng đóng học phí đầu năm, ba không đồng ý các con trì hoãn học tập vì bất kỳ lý do gì"

"Tốt hơn mình đừng xài, được không ba..." 

"Trần Long, ba đã nhường con phần lớn !"

Y thông cảm con lại không có nghĩa con nói gì y nghe nấy !

-------------

"Cọp con, đây là hình của ai ?" 

"Dạ ?" 

Trần Hổ cúi đầu xem hình phía trong bìa nhựa có hư hao gì không, nhà đã sửa xong, hôm nay sắp xếp lại đồ đạc, đột ngột nghe ba hỏi

"Ba, là di ảnh của ông bà nội, ba không nhớ ?" hay ba không biết ? 

Trần Long bên cạnh kê lại bàn trả lời, bận rộn sửa nhà làm anh tạm quên đi ba khác thường, ba có thể không nhớ những thứ vặt vãnh nhưng ông bà nội cũng quên được sao ?

"Nhà mình không theo đạo nào, chỉ thờ tổ tiên ông bà..."

Mẹ bỏ đi vài năm, ông bà có lẽ vì thất vọng ba bê tha, khuyên can không được, buồn rầu nhiều lần lượt mất đi.

1 lần ba say, cha con xô xát, vì tránh ba đánh trực tiếp anh nép vào tủ thờ, ba nổi điên lên đập phá lung tung, ảnh thờ bị rớt xuống, bể kiếng, nhà không có tiền làm khung mới, anh mang ảnh ông bà đem cất.

"Ba biết rồi..." ..."Trần Hàn" nếu ở đây, y không đánh, y chỉ chém người !

"Trần Hàn" để lại cho y hồi ức ít ỏi, tri thức tối thiểu, biết đọc biết viết, ngoài 3 đứa con đã không còn nhớ gì khác, có lẽ đây là vướng bận cuối cùng, những người xung quanh như cha mẹ hay là mẹ của mấy đứa nhỏ, y đều không biết tròn hay méo !!!

--------------

"Mấy đứa thắp nhang rồi quỳ xuống..."

Bàn thờ được sửa sang lại, di ảnh ông bà nội cũng được chỉnh tu, gắn kính trang trọng đặt lên, ngoài 2 lư hương cho ông bà dư thêm 1 cái, ba nói để thắp nhang tế trời đất.

Đúng là có nhà thờ Trời Đất nhưng không qua loa như ba, Trần Long không khỏi nhìn thêm vài lần mới quỳ xuống.

"Ba..." 

Trần Hổ định là chỉ quỳ 1 chút, vái lạy cúng kiến rồi đứng lên nhưng qua hồi lâu ba vẫn giữ nguyên tư thế, đầu gối chớm đau, cậu nhịn không được gọi 1 tiếng.

"Im lặng và nghiêm túc quỳ !" 

Ba thẳng thắn sống lưng quỳ, ba như vậy cậu không dám nói gì thêm, cậu sợ nhất là quỳ, cực kỳ khó chịu, phi thường khó chịu !

Y đến đây, thay thế người làm cha, thay thế người làm con, tiếc là đã quá muộn, y không làm được gì khác, 1 nén nhang thơm, hy vọng an ủi vong linh người đã khuất cũng đưa tiễn "Trần Hàn" 1 đoạn đường.

"Trần Hàn" thực sự rời khỏi cõi tạm này, y vô tình nhưng chiếm thân thể người là thật, y không thể danh chính ngôn thuận nói rõ với con, con đã đặt câu hỏi cho sự khác thường của y, người đuối lý là y...

Cứ thế Trần Hàn trầm mặc quỳ, Trần Long, Trần Phi đã có phần đuối, đất như mọc đinh ghim vào đầu gối cộng với mông đau ê ẩm, thỉnh thoảng phải buông tay xoa nắn đùi 1 chút, Trần Hổ lại không được, bộ dạng nào cũng có, chống tay, nghiêng người, nâng nhẹ chân lên...

"Quỳ yên, thấy nhàm chán thì lấy roi cầm chơi..."

Cây roi mây giờ được thăng cấp, ba làm chỗ treo nó bên hông tủ thờ, cậu không rõ có phải vì đổi vị trí, từ nằm lăn lóc trên đầu tủ quần áo đến treo ngay ngắn nơi trang trọng nên nó càng có sức nặng, rất có uy nghiêm.

"Không, không con không lộn xộn nữa..." 

"Ba, tụi con có sai, ba phạt tụi con là được, đừng làm khó mình, mắt cá chân ba đã không tốt, lỡ đầu gối đều tổn thương..." người nói chuyện là Trần Long

"Con cũng im lặng đi..."

Y thực sự muốn hỏi "Trần Hàn" có nghe không, con luôn suy nghĩ người khác, luôn nhận thiệt thòi về mình, có 1 đứa con như thế, y sẽ dành tất cả tốt nhất cho con, cưng chiều chúng.

1 chút tật ở chân thì sao, vẫn đi đứng bình thường, đòi hỏi độ khó như nghề người mẫu thì không được nhưng còn bao việc khác để làm ; 

Y từng phải lòng 1 thiếu nữ kinh thành, chưa kịp ngỏ lời, biên thùy lại binh biến, lần đó y trọng thương, đi dạo mấy vòng quỷ môn quan, đắc thắng trở về, cô nương ấy đã xuất giá, tướng công là 1 người thợ mộc bình thường, hạnh phúc bình thường...

Khi đất nước cần, y lại cầm lên gươm giáo lao về hiểm nguy bảo vệ cho những điều giản dị, bình yên đó không bị phá vỡ.

Y không phải "Trần Hàn", y không lý giải được, mỗi người mỗi quan điểm sống...

Y từng mơ ước cuộc sống không có tên bay đạn lạc, ban ngày mưu sinh, tối về gia đình sum vầy và bây giờ y sẽ sống như thế...

"Ba, con đau..." Trần Hổ chịu không thấu, 2 tay chống về trước

"Mấy đứa đứng lên đi..." Không riêng gì Trần Hổ, Long Phi cũng hiện rõ mệt mỏi 

"Cám ơn ba... Ba..."

Trần Hổ tay chân nhanh nhất bò dậy, ba bảo đứng lên nhưng ba vẫn quỳ bất động, cậu luống cuống quỳ xuống lại, chân cẳng không nghe lời, may mà ba đỡ kịp mới không dập mặt xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro