Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên qua đến thế giới Kim Dung [ĐN]

Tác giả: Tạc Hoàn

Thể loại:Xuyên không – Huyễn huyễn – Ngược ái tàn luyến – 1 x 1 – HE/ SE (Chưa biết)

Rating: T (14 trở lên)

Waring: Dành cho ai yêu thích Kim Dung ! ^^, ý tưởng này mình chợt nghĩ ra khi đọc các chuyện đồng nhân mà mình từng đọc ! Hy vọng các bạn ủng hộ ! Cảm ơn

Văn án:

Trác Thiên Tình – Nhà vô địch Kareate thế giới, từ khi sinh ra, nàng được mệnh danh thiên tài võ thuật. Năm lên 7, nàng bắt đầu học hết các võ thuật, trong vòng 2 năm nàng hoàn thành hết các khóa, mà còn tham gia cuộc thi đấu võ thuật thế giới, dành chức vô địch các môn võ thuật thế giới ngoài trừ môn Sumo.

Ngoài việc yêu thích võ thuật từ khi nhỏ, niềm thú vui nhất của nàng là đọc các ngôn tình tiểu thuyết, kiếm hiệp cùng những phim kinh dị, sưu tầm những thứ liên quan đến thế giới huyền bí. Mơ ước của nàng, là một lần xuyên qua đến thế giới Kim Dung. Nàng là Fan cuồng nhiệt Kim Dung, mong muốn gặp gỡ các nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung.

Mong ước chỉ là mong ước, khi nàng đến 27 tuổi, trưởng thành và đi làm một công ty lớn. Nhưng chưa từng luyến ai với bất kỳ đàn ông nào, lý do là nàng quá mức *nam tính*, ở bên nàng như huynh với đệ. Mụ mụ, ba ba thì cứ hay cằn nhắn đến khi nào con gái họ mới có tình yêu đầu, khi nàng đã 27 tuổi, mà chưa từng có mảnh tình nào. Cảm thấy lo lắng cho con gái, họ đã gán ghép, giới thiệu nhưng vô ích.

Đến năm 28 tuổi, sợ phiền hà. Nàng bỏ trốn nhà, lên núi du lịch một mình, nhưng gặp sự cố giữa đường, khiến nàng bị rớt vào cánh cửa *Thời Không*, đến một thế giới khác, mà còn là cổ đại. Trời còn ban tặng cho nàng một thân nội lực khủng bố, sâu không lường được, quả thật là món hời. Vì mơ ước nho nhỏ xuyên qua cổ đại, niềm đam mê võ học cùng thậm trí muốn xem các cao thủ quyết đấu, nàng xung pha giang hồ.

Nhưng giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, nàng từng bị người ta lừa gạt, khiến một thân trúng độc. Nàng gặp trích tiên thần y Lãnh Vô Trần, vốn cao nhân lánh đời lâu năm, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất lãnh đạm không màn đến thế sự cứu. Hai người nhất kiến chung tình, nguyện ẩn cư nơi núi rừng, nhưng vì không chịu nổi sự buồn chán, nàng lén chốn xuống núi. Xung pha giang hồ một lần nữa, hơn 8 năm đến cổ đại, nàng mới biết mình xuyên vào đến Thiên Long Bát Bộ, gặp gỡ các nhân vật như Kiều Phong, Mộ Dung Phục, ww….

Còn Lãnh Vô Trần thì sau biết nương tử của mình tính cách ham chơi, hắn xuống núi tìm nàng, khắp bốn bể giang hồ. Hai người gặp nhau thì lại có sự cố lớn khiến hai người hiểu lầm nhau, thương tổn lẫn nhau. Dẫn đến chia cắt hơn 10 năm, 10 gặp lại, hiểu lầm sáng tỏ, hai người cùng ẩn cư nơi cuối rừng, nhưng sự cố làm nàng và hắn điều rơi vào giấc ngủ hơn trăm năm.

Hơn 1 trăm năm sau, nàng tỉnh lại, nhưng hắn chưa tỉnh. Quá đâu đợn, tuyệt vọng, chờ đợi hắn một ngày nào đó tỉnh lại, vừa chờ đợi vừa ngao du thiên hạ 100 năm sau.Cảnh vật khác lạ khi nàng biết được 100 năm sau là thế giới Xạ Điêu..

Đệnh mệnh nàng lại một lần nữa bắt đầu….

Phần 1:  Xạ Điêu

Chương 1:  Trác Thiên Tình

1.1 – Tỉnh giấc trăm năm

 

 

 

Làn mây lúc ẩn lúc hiện, bao quanh cả đồi núi. Sương mù dày đặc quanh năm, như một trận đồ khiến người ta bước vào đó, chỉ có thể tử vong, hoặc hy vọng cả đời không bao giờ tìm thấy lối ra. Thật ra cả ngọn đồi được bao quanh bằng kết giới, tránh thế giới bên ngoài, người ngoài không thể vào đây dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Ngọn núi này được gọi là núi Phù Tiên, nhân gian đồn rằng cách đây hơn 1 trăm năm trước, có cặp vợ chồng thần tiên hạ phàm, tu hành ở ngọn núi này, biết bao ngàn người tới ngọn núi Phù Tiên, nhưng không bao giờ tìm được lối vào, chúng được bảo vệ bởi kết giới, ngăn cách người ngoài xâm nhập. Bên trong, truyền thuyết đồn rằng, núi Phù Tiên cất nhiều vật báu kỳ lạ, võ lâm bí tịch, thiên tiên thần dược, và cả những kho bảo tàng huyền bí.

Ai có được một trong những vật quý núi Phù Tiên, có thể xưng bá thiên hạ, thậm trí hiệu lệnh cả võ lâm, thống nhất thiên hạ. Nhưng truyền thuyết vẫn là truyền thuyết vì hàng ngàn người vì muốn tìm kho tàng núi Phù Tiên, mà mất đi sinh mạng, thậm trí giết lẫn nhau, máu đẫm thiên hạ.

Thật ra họ không biết, tuy bên trong núi Phù Tiên cất chứa bảo vật hiếm có trên đời, thiên tiên thần dược có thể giúp con người sống được đến mấy trăm năm, trường sinh bất lão, võ lâm bí tịch nhiều vô kể. Dưới lớp sương mù, hiện ra một đồi thác nước phù du, trong suốt chảy dài, trên là ẩn hiện dưới làn mây, tạo nên một nhân gian tiên cảnh, e rằng cả đời không gặp được. Mặt đất là những loài hoa kỳ lạ, rặc rỡ màu sắc, quanh năm đua nở, không bao giờ tàn, cùng những hương thơm mê người và những động vật kỳ lạ, nhưng chúng rất xinh đẹp, thuần khiết đùa giỡn với nhau. Những động vật này điều là những tiểu tiên canh giữ nơi này, chúng thay nhau trong coi nơi, bảo vệ hai vị chủ nhân núi Phù Tiên.

Dưới hàng trăm cây đào vô số, vô số cánh hoa rơi xuống, chúng như đang khiêu vũ, múa trong khung trung, thật là tuyệt mỹ tiên cảnh. Có hai lớp băng kiểu quan tài, bao quanh chúng là những viên pha lê kỳ lạ, màu trong suốt, bên trong là một cặp nam nữ đang chìm vào giậc ngủ. Nữ nhân kia mặc một lớp áo màu hồng nhạt, toát ra vẻ đạm bạc, tao nhã không nói nên lời, mái tóc xỏa dài tùy rối nhưng lại mượt mà như dòng sông trong suốt, hé ra khuôn mặt không tính là xinh đẹp, thanh tú, nhưng lại dễ dàng cuốn hút người khác, ngũ quan bình thường, nhưng làn da lại trắng nõn nà, mền mại như bánh bao, ướt chừng thân cao 1m 7. Quả thật là một khí chất hiếm có nữ tử, nàng đang nằm ngủ, bên nàng là nam nhân một thân áo trắng, mái tóc trắng xóa như ánh trăng nhu hòa, tỏa ra khí chất lạnh lẽo đạm bạt, thanh nhã thoát tục, hắn hé ra khuôn mặt bách mị chúng sanh, tuyệt mỹ không nói nên lời, chỉ sợ nam nữ điều thấy dung nhan hắn, e sợ thiên hạ đại loạn.

Nam nhân và nữ nhân kia chính là chủ nhân nơi này. Hai vị thần tiên trong truyền thuyết mà nhân gian nhắc đến, Lãnh Vô Trần và Trác Thiên Tình.

1.2 – Tỉnh giấc trăm năm

 

Trác Thiên Tình mí mắt động một chút, trong tâm linh, linh thể của nàng đang từ từ tỉnh giấc, xung quanh bao trùm hắc ám không lấy một tia ánh sáng, bổng một màu sáng hồng nhạt bao quanh linh thể nàng, ánh sáng càng một lúc càng lớn khiến linh thể nàng từ từ tỉnh dậy. Đôi mắt nàng từ từ cảm nhận ánh sáng mặt trời, bên tai nàng là những tiếng nói chứa đựng sự vui mừng “Như chủ nhân đã tỉnh lại rồi” hay là “cuối cùng chủ nhân đã tỉnh lại”.. ww…

Mũi của nàng ngửi thấy hương thơm của vạn loài hoa, linh khí của trời đất, dòng suối thác nước tinh khiết và những đàn cá bơi lượm giữa dòng sông. Nàng chớp mắt mở ra, trước mặt nàng là hàng vạn sinh vật kỳ lạ, nhưng lại rất xinh đẹp, đáng yêu, trên mặt chúng là nét mừng rỡ, xúc động, nhiều cảm xúc động lại, bổng một tiểu hồ ly chính đuôi, thân hình trắng muốt như hạt tuyết trắng nhảy vào lòng nàng. Nó cọ cọ vào người nàng, chính cái đuôi thì vẫy vẫy, nàng mỉn cười, ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nhìn tiểu hồ ly:

-  Tiểu Ly nhi, ngươi thật nghịch ngợm ! Ta đã ngủ bao nhiêu năm rồi..

Tiểu hồ ly vẫn tiếp tục cọ cọ vào người nàng, ánh mắt chứa đầy vui mừng, nhung nhớ cùng kích động rơi lệ:

- Chủ nhân, Ly nhi rất nhớ người ! Người cùng Vô Trần chủ nhân ngủ hơn một trăm năm, hơn trăm năm đây, Ly nhi điều canh giữ chủ nhân và Vô Trần chủ nhân, luôn hy vọng chủ nhân và Vô Trần chủ nhân tỉnh lại ! Ly nhi rất nhớ món ăn của chủ nhân nấu, cùng nhớ hơi thở của chủ nhân ! Chủ nhân, người không biết Ly nhi có bao nhiêu nhớ người đâu…

Trác Thiên Tình thoáng cười, nhẹ nhàng ôm tiểu hồ ly vào lòng, giọng chứa đầy sủng nịnh:

-  Hồ ly nghịch ngợm này, bản tính vẫn không thay đổi ! Vẫn tham ăn như xưa…

Tiểu hồ ly uẩn khuất nói:

- Tại chủ nhân nấu ngon mà ! Mà Ly nhi cũng thay đổi nhiều rồi, tại chủ nhân không biết thôi !

Vừa nói vừa làm hành động biểu môi,  động tác làm như uẩn khuất, thật là đáng yêu. Nhịn không được, nàng lại ôm tiểu hồ ly một lần nữa:

- Quả thật là đáng yêu vật nhỏ.. ! Tiểu Ly nhi, Vô Trần.., chàng đâu rồi…

Vừa nói, chợt nhớ ra Lãnh Vô Trần. Ánh mắt nàng chứa đầy yêu thường, nồng đậm nhu tình khi nhắc đến cái tên ấy, tiểu hồ ly biểu môi, tựa hồ như mất hứng, nhưng rồi lại bình thường trở lại.

-  Vô Trần chủ nhân đến bay giờ chưa tỉnh lại ! Vô Trần chủ nhân vẫn còn nằm bên cạnh người…

Theo hướng hồ ly chỉ, Lãnh Vô Trần vẫn như cũ, nằm ngủ trên “Thần Băng Vạn Năm”. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lãnh đạm tao nhã, khuôn mặt người nàng yêu đang say nòng giấc ngủ chưa tỉnh. Ánh mắt mê ly, chứa đầy nhung nhớ, thoáng bi thương nhìn hắn, tay thì cứ sờ sờ nơi má hắn và nói:

-  Chàng vẫn chưa tỉnh sao, Trần nhi… ! Chàng hư lắm, chúng ta đã ước hẹn trăm năm sau tỉnh lại cùng lúc, nhưng đã hơn trăm năm, muội tỉnh lại trước chàng ! Trần nhi, chàng còn không mau tỉnh lại, Tình nhi rất nhớ chàng….

Ánh mắt nàng thoáng rơi lệ, những hạt lệ lấp lánh lăn dài trên má nàng. Nàng đang khóc, bàn tay vẫn vuốt ve hắn, nhìn dung nhan đang say giấc ngủ, ánh mắt vừa yêu lại vừa bi thương:

- Không sao, chàng cứ ngủ đi.. ! Tình nhi vẫn đợi chàng, dù có mấy năm cũng chẳng sao ! Nhưng Trần nhi à, chàng hãy mau tỉnh lại, sớm về với Tình nhi…

Nồng đậm thâm tình, thê lương rơi lệ. Khiến các sinh vật cùng tiểu hồ ly rơi lệ theo, không khí thoáng đâu thương, cùng hy vọng vị chủ nhân còn lại tỉnh lại. Trác Thiên Tình nhìn Lãnh Vô Trần vẫn còn say giấc, hai mắt đầy nhu tình, vẫn chưa hết lệ và nói:

-  Các ngươi hãy nghe đây ! Ta quyết định xuống núi, ngao du thiên hạ, nếu chàng tỉnh lại thì hãy lấy cái hợp này mở ra ! Tự khắc ta sẽ biết, quay về ! Ta muốn tìm những thứ ta cần chuẩn bị, để trước khi chàng tỉnh lại !

Dưới là hàng vạn đồng vật tiểu tiên, chúng điều nghiêm túc tuân lệnh, canh giữ vị chủ nhân còn lại. Đồng thời nhân lấy cái hợp, nàng vẫn còn tiếp tục nói nữa:

- Và Tiểu Ly nhi, ngươi hãy đi theo ta ! Ngao du thiên hạ, ta cần một số việc phải làm ! Không biết giang hồ trăm năm sau là cái dạng gì, ngươi hãy đi theo ta…

Dứt lời, tiểu hồ ly kích động, nét mặt vui sướng, hai mắt cơ hồ thoáng đẫm lệ: 

- Ô.. ô chủ nhân không bỏ lại Ly nhi.. ! Dù chủ nhân đi đâu, Ly nhi cũng đi theo người Ô ô..ô

Trác Thiên Tình sủng nịnh, vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó:

- Thôi nào, tiểu nghịch ngợm ! Ta sẽ không bỏ Tiểu Ly nhi lại, đừng khóc… ! Ngoan..

Tiểu hồ ly ngừng khóc, nàng đứng dậy. Một thân hồng y, phiêu phiêu trong gió, mái tóc xỏa dài không bất kỳ nữ trang nào, chỉ có một cái nơ đơn giản trên đầu, khiến nàng càng trở nên bất nhiễm hồng trần, giống như tiên tử cố ý hạ phàm. Mà quên, nàng là người tu tiên, nên khí chất cũng có vài bật tiên gia, bên tay trái nàng đang ôm tiểu hồ ly trắng muốt, nàng thoáng dùng pháp thuật, khiến chớp mắt, nàng cùng hồ ly biến mất, để sau sự cung kính hàng vạn tiểu tiên.

2.1 – Ngao du thiên hạ, gặp Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung.

 

 

 

Sau khi ra khỏi kết giới, nàng đứng trên núi Phù Tiên, tay trái cầm tiểu hồ ly chính đuôi. Mắt nàng nhìn xa xăm bốn phía, trên môi thoáng nở nụ cười ẩn ý, nhẹ nhàng vuốt tiểu hồ ly và nói:

- Trăm năm, đã hơn trăm năm ! Không biết giang hồ một trăm năm thế nào, Tiểu Ly nhi…ngươi cảm thấy thế nào ?

Tiểu hồ ly cũng cao hứng theo nàng, cái đuôi ve vãy, như đang làm nũng:

- Ly nhi cũng không biết ! Dù chủ nhân đi đâu, Ly nhi cũng đi theo người.., miễn có mỹ thực nữa…

Vừa nhắt đến mỹ thực là tiểu hồ ly chảy nước miếng, nàng mỉn cười sủng nịnh cũng gật đầu theo nó:

- Ngươi thật là tiểu tham ăn ! Xuống núi ta sẽ cho ngươi ăn thoải mái, tiểu tham ăn.., đi nào !

Nàng cùng tiểu hồ ly lại dùng pháp lực biến mất nữa. Thoáng chốc, nàng và tiểu hồ ly đến một thị trấn đông đúc, dừng lại ở chỗ hẻo lánh. Nàng và tiểu hồ ly hiện ra:

- Quả thật vừa rồi ta để ý, thị trấn này rất đông đúc ! Đã lâu rồi …

Tiểu hồ ly nói:

-  Chủ nhân à, cũng hơn một trăm năm rồi chứ ít ! Người hứa cho Ly nhi ăn thoải thích, chủ nhân nhớ chứ ?

Nàng nói:

- Tiểu tham ăn, ta không quên ! Nào, đi thôi !

Nàng và tiểu hồ ly ra khỏi chỗ hẻo lánh, cùng hòa nhập vào chỗ đông người. Trên đường, đâu đâu cũng tấp nập, người mua kẻ bán, những thương gia giàu có, những chỗ bày bán nhộn nhịp và chưa kể là những quán ăn tiểu điếm, trên đường, nàng cảm thấy hình như có rất nhiều ánh mắt dừng lại nhìn nàng, nàng không để ý, vẫn lãnh đạm tao nhã bước đi, cùng trên tay cầm hồ ly nhỏ, hấp dẫn mọi ánh mắt. Bổng một người đàn ông có vẻ tuấn nhã lịch sử, hình như là thương gia chặn đường:

-  Tiểu cô nương, xin dừng bước !

Nghe ai gọi nàng là tiểu cô nương, Trác Thiên Tình thoáng nhíu mày, nhưng cũng không bận tâm. Còn tiểu hồ ly thì bất mãn thay chủ nhân nó, nàng nhìn người đàn ông, thoáng nhíu mày:

- Gì ?

Nam nhân kia thoáng ngượng ngùng cùng sửng sờ bị hấp dẫn khí chất của nàng. Một tay ôm quyền, cử chỉ lịch sự:

- Cô nương, thật có lỗi ! Tại hạ chỉ muốn hỏi tiểu hồ ly này cô nương từ đâu mà có, có thể bán cho tại hạ được không ?

Nghe nam nhân kia định muốn mua tiểu hồ ly, nàng thoáng nhíu mày, thiên âm mang theo lãnh đạm:

- Tiểu hồ ly này là sủng vật của ta ! Không thể bán..

Nam nhân kia nói:

- Thật thất lễ, tại hạ..

Chưa dứt lời thì nam nhân kia không thấy bóng dáng của nàng và tiểu hồ ly nữa. Hắn thoáng sửng người, giật mình vì gặp phải cao nhân, sợ đắc tội với cao nhân.

Trên tửu lầu, nàng và tiểu hồ ly đứng đó. Tiểu hồ ly thoáng khoáng chịu, bất mãn:

- Hắn là ai mà dám mua ta ! Chủ nhân, thật oan khuất Ly nhi…

Nàng sủng nịnh cười, trách mắng:

- Tiểu bướng bỉnh, đừng giận nữa ! Kẻo ảnh hưởng đến dung nhan, ngươi thật xấu đấy ! Thôi, hãy dùng thuật tàng hình, kẻo bị chú ý…

Tiểu hồ ly tuy uẩn khuất nhưng vẫn nghe lời:

- Chủ nhân…

2.2 – Ngao du thiên hạ gặp Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung

 

 

 

Tiểu hồ ly từ từ thoáng vô hình, hóa thành chiếc áo hồ ly, phủ đầy lớp lông trắng. Cùng kết hợp với thân hồng y màu nhạt càng khiến Trác Thiên Tình trở nên tao nhã, tà áo phiêu phiêu trong gió ( NP: *bất mãn* đang ở trong tửu lầu làm sao có gió), đặt chân dưới tửu lầu, khiến mọi ánh mắt tập chung vào nàng. Tuy khuôn mặt nàng không tuyệt sắc, thanh tú nhưng lại có nét gì đó cuốn hút lòng người, đặc biệt đôi mắt đen như màn đêm huyền bí, rộng lớn vô cùng, đặc biệt quá mức thâm thúy, nhìn vào mắt nàng, họ như lạc vào mê cung, mê võng, can tâm tình nguyện không tìm thấy lối ra.

Nhìn ánh mắt mọi người dưới tửu lầu nhìn nàng, nàng cũng không để ý, chỉ tính tiền rồi bước đi ra ngoài. Ngoài ra nàng còn thu được ít tin tức và cũng làm nàng ngạc nhiên là, thế giới một trăm năm sau lại là Xạ Điêu. Nàng còn nắm bắt ít thông tin giang hồ nhân vật truyền kỳ đứng đầu là Đông Tà – Tây Độc – Nam Đế – Bắc Cái.

Hồi ở hiện đại, nàng từng một thời đam mê Xạ Điêu, cũng ao ước hâm mộ gặp các nhân vật như Hoàng Dược Sư, Quách Tĩnh, Hồng Thất Công, ww…

Nhưng đó là quá khứ, khi nàng xuyên vào Thiên Long Bát Bộ, có một thân võ công khủng bố, kết bạn giao hữu như Tiêu Phong, Đoàn Dự, ww…, nhưng chuyện đó là của một trăm năm trước. Bây giờ nàng đang ở thế giới của một trăm năm sau, thế giới Xạ Điêu.

Nàng thoáng mỉn cười, nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu hồ ly thoáng tò mò nhìn nàng, hỏi:

-  Chủ nhân cười gì ?

Nụ cười ẩn ý, đầy khó hiểu, nàng nói:

-  Không có gì, chỉ là nghỉ một số việc ! Tiểu Ly nhi, chúng ta đi ngao du sơn cảnh …

Tuy chủ nhân lời nói khó hiểu nhưng tiểu hồ ly vẫn gật đầu.

-  Chủ nhân định đi nơi nào !

Nàng nói:

- Để ta nghỉ xem… ! Có lẽ.. Đảo Đào Hoa…

Tiểu hồ ly khó hiểu hỏi:

- Đảo đào hoa, là nơi đâu, chủ nhân ?

Nàng lại tiếp tục cười bí hiểm:

- Đến lúc đó ! Tự khắc ngươi sẽ biết, nào đi thôi..

Ở dưới trần gian, nàng sẽ không dùng pháp lực. Mà dùng khinh công để phi, nàng phi lên trời, để dưới, dân chúng nhìn nàng ánh mắt không thể tin, tròn xoe quá mất kinh ngạc, còn một tiểu đám giang hồ thì giật mình, thoáng hô nàng *cao nhân*.

Dùng khinh công mất nữa ngày, cuối cùng nàng đến được đảo đào hoa. Một hòn đảo toàn hoa đào màu hồng nhạt, hàng vạn cánh hoa khiêu vũ trên không trung, nhẹ nhẹ đua theo cơn gió, uyển chuyển mền mại mang hương thơm mê người. Quả thật là thế ngoại đào tiên, làm người ta như lạc vào tiên cảnh, mỉn cười nhặt một cánh hoa, nàng mỉn cười, nụ cười đầy ẩn ý.

-  Quả thật không hổ danh là đảo đào hoa !

Còn tiểu hồ ly thì tròn mắt, ngạc nhiên. Chủ nhân chọn đảo này quả thật là đẹp không thua gì Hoa Đào Phù Tiên trong núi Phù Tiên. Quả thật nhìn đảo đào hoa, xung quanh khắp hoa anh đào, cảnh vật tuyệt mỹ, Trác Thiên Tình cười, nói:

-  Thế nào, Tiểu Ly nhi, đẹp chứ ?

Tiểu hồ ly ngốc lăng, gật đầu đáp:

-  Đẹp ! Chủ nhân chọn không sai nhaz..

2.3  Gặp được Hoàng Dung

 

 

Đảo đào hoa

- Ưm

Trác Thiên Tình vẫn cười ẩn ý, không nói gì. Tiểu hồ ly tựa hồ như cao hừng mà quên không dùng phép ân thân, bại lộ ra tiểu hồ ly chín đuôi. Nó cọ cọ vào người nàng, làm nũng.

-  Ngươi thật là.. ! Ham vui cũng hiện hình ra ngoài..

Tiểu hồ ly nói:

- Áck, chủ nhân ?

Nàng thở dài, cười sủng nịnh nhìn tiểu hồ ly:

-  Thôi, ngươi cứ hiện ra tùy thích ! Dù sao ở đây cũng không có ai, chúng ta đi thăm quan đảo đòa hoa nào..

Mỉn cười, vuốt ve tiểu hồ ly, nàng dùng khinh công bay qua rừng hoa đào, nàng để ý thấy hình như những cành hoa đào đang di chuyển, dựa theo ngũ hành bát quát, tạo thành địa hình kỳ lạ. Qủa thật không hổ danh là đảo đào hoa, ngay cả địa hình cũng như vậy lợi hại, bất quá đối với nàng thì không hề hứng gì.

Nàng chỉ cần phi một cái, ra khỏi địa hình. Tiếp tục đi dạo, tay ôm vừa vuốt ve tiểu hồ ly, bổng nàng nghe thấy giọng hát một đứa trẻ, thanh âm trong trẻo, nàng đi tới, phát hiện ra một tiểu cô nương đang ngồi câu cá, reo hò thích thú. Tiểu cô nương khoản chừng 7 – 8 tuổi.

Ngũ quan vô cùng xuất chúng, lớn lên nhất định là đại mỹ nhân, có vẻ thông minh lanh lợi, xảo quỵt tiểu cô nương. Qủa thật là đáng yêu tiểu cô nương, giọng cũng êm tai, nàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi tiểu cô nương:

-  Tiểu muội muội, giọng muội hát rất hay ! Tựa hồ muội đang có chuyện gì vui ?

Nghe thiên âm như cơn gió phong linh thoảng qua, êm tai dễ nghe một cách lạ thường. Tiểu cô nương dừng hát, quay lại đứng dạy một cách đề phòng, nhìn chằm chằm vào nàng:

-  Ngươi.. ngươi là ai ? Đến đảo đào hoa này mục đích gì ?

Nhìn tiểu cô nương đề phòng, nàng mỉn cười ấm áp, ôn nhu, thoáng như xuân phong đến, khiến tiểu cô nương ngẩn người:

-  Ta à, ta chỉ vô tình lạc vào đây thôi ! Còn tiểu muội là ai ?

Như đoán được tiểu cô nương này là ai, nàng mỉn cười chờ  tiểu cô nương trả lời. Tiểu cô nương nhìn nàng không có ác ý, mà còn mỉn cười ấm áp, khiến tiểu cô nương cảm thấy ấp ám, như có mẫu thân bên cạnh. Giọng nói không khỏi kiêu ngạo:

-  Ta là Hoàng Dung ! Cha ta là Đông Tà Hoàng Dược Sư…

Khi nhắc đến cha, tiểu cô nương không khỏi kiêu ngạo, ánh mắt sùng bái khi nhắc đến người cha thân yêu. Trác Thiên Tình mỉn cười ẩn ý, khó hiểu, quả nhân tiểu cô nương này là Hoàng Dung, quả thật không ngoài dự đoán của nàng.

-  Ân, ta biết ! Nhưng ta sẽ không hại muội muội đâu, ta chỉ muốn hỏi vì sao vừa rồi muội ca hát, ta chỉ tò mò muội đang vui gì ?

Nghe câu nói của nàng, Hoàng Dung thoáng ngẩn người. Giờ nàng không còn đề phong vị tỷ tỷ này, Hoàng Dung đối với Trác Thiên Tình có hảo cảm, thậm trí có một loại thân thiết,:

-  Vừa rồi muội thật xin lỗi ! Tỷ tỷ đến đảo đào hoa này làm gì ? Tỷ vào bằng cách nào ?

Nàng cười ẩn ý, nhìn tiểu Hoàng Dung:

-  Ta phi vào đây ! Thật có lỗi dọa đến muội..

Hoàng Dung nói:

-  Muội xin lỗi mới phải, tỷ tỷ tên là gì ?

Trác Thiên Tình sủng nịnh cười:

-  Ta à, ta là Trác Thiên Tình, muội cứ gọi ta là Thiên Tình tỷ tỷ được..!

Hoang Dung nhào vào lòng nàng làm nũng:

-  Thiên Tình tỷ tỷ..

Trác Thiên Tình nói:

-  Thật đáng yeu vật nhỏ !

Hoàng Dung cọ cọ vào người nàng, bổng nàng ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ nhàng mà nàng chưa bao giờ ngửi thấy. Tiểu cô nương vừa làm nũng vừa nói:

-  Người tỷ thật thơm, muội chưa bao giờ ngửi thấy hương thơm này..

Nàng cười từ ái:

-  Vậy sao ?

Bổng Hoàng Dung cảm thấy có vật gì lông lá, bổng để ý thấy trên tay Trác Thiên Tình là một tiểu hồ ly, thân hình nhỏ bé trắng muốt, đằng sau là chín cái đuôi. Hoàng Dung hiếu kỳ hỏi:

-  Thiên Tình tỷ tỷ, tiểu hồ ly này là…

Nàng nói:

- Nó là sủng vật của ta ! Trác Tiểu Ly, ta thường gọi nó là Tiểu Ly nhi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: