Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hầu rượu

   9:00 p.m, trung tâm Sài Gòn. Sài Gòn về đêm rất sôi động và náo nhiệt, nó luôn luôn hấp dẫn tính hiếu kì và thỏa mãn cái hư vinh mà người ta muốn đạt được. Cùng với sự ồn ào đó, là những khoảng không gian yên tĩnh đến xa xỉ trong các nhà hàng 5 sao chuẩn quốc tế. Nhà hàng Reverie nằm trên đường Bạch Đằng, có hướng nhìn ra sông Sài Gòn, luôn được khách hàng, chọn làm điểm hẹn lí tưởng để ăn, để tỏ tình, để bàn công việc,... Mỗi người một mục đích. Trên tầng 1 của nhà hàng, được chia thành từng phòng từ hạng thường đến hạng VIP, phòng VIP.04, hiện có 6 người đang trò chuyện rôm rả.

   - Xin giới thiệu với giám đốc Lục, đây là cô Nguyễn Thanh Ngọc, cũng là nhân viên bên phòng Tài chính chúng tôi. - ông Phạm hồ hởi nói.

   - Chào giám đốc Lục! - Ngọc nhẹ nhàng cúi đầu.

   - Chú Phạm! Sao công ty chú toàn hoa tươi không vậy? Chú có bí quyết gì chia sẻ cho bên cháu biết với? - Lục Văn Tùng giả vờ thân mật đùa cợt.

   - Phải đó giám đốc Phạm, tôi cũng tò mò lắm! Nói thiệt chứ bên phòng tôi không có lấy một bông hoa tươi đâu. - trưởng phòng Tài chính bên Lục gia - Đặng Trung Kiên "cá mè một lứa" nói.

   - Được rồi, tôi già rồi, không nói lại người trẻ mấy cậu. Nào! Nào! Ăn thôi! - ông Phạm vừa nói vừa khoát tay.

   Nhìn bọn họ diễn mà cô muốn cúi xuống lượm đống da gà dưới sàn lên rồi hét vào tai họ ' giả tạo vừa thôi cha ơi!', nhưng ngoài mặt chỉ cười cười, đôi tay lanh lẹ gấp thức ăn với rót rượu cho mấy ổng. Cô tính tới tính lui, lại tính không ra họ sẽ kêu Ngọc đi cùng. Họ đây là muốn ép cô đây mà. Nếu cô giở trò thì họ vẫn còn con tốt thí là Ngọc, còn nếu không thì Ngọc đi cùng cũng là để "học hỏi kinh nghiệm".

   Hừ... mấy con cáo già này...

   Qua vài tuần rượu, ly né được ly không, cô bắt đầu ngà ngà say, hé mắt nhìn sang lão Phạm ở đối diện. Lão ta chắc là đã bàn với bà Lê, lão sẽ uống say nên bà Lê và Ngọc đưa ổng về. Về phía tên Kiên, chắc là tìm lí do nào đó xin về trước, chỉ còn cô đã say với tên háo sắc kia. Kết quả như thế nào mọi người đều có thể nghĩ đến.

   Chờ tên Kiên xin phép về xong, cô cũng xin đi WC một lát. Vừa vào WC, cô liền lấy 2 lon nước giải rượu ra uống. Vốc nước lên mặt, vỗ vỗ, đợi bản thân đã tính táo hơn, cô mới trở lại phòng. Thấy cô vào, Ngọc hưng phấn vỗ vai cô:

   - Tui tưởng bà trốn luôn rồi chứ?

   - Bà còn ở đây, sao tui dám trốn phải không chị Quyền? - cô giả vờ lắc lư, nói năng lộn xộn.

   - Ừ. Hai đứa chơi thân với nhau mà. - bà Lê khéo léo nói. - Em đến rót rượu cho giám đốc Lục đi kìa.

   - Lại đây nào cô Yên! Hôm nay chúng ta không say không về! - khi tên háo sắc này nói, đôi mắt lập lòe những tia sáng kì dị.

   - Tui chưa say à nha! - cô quả quyết phủ định.

   Tiếp tục qua mấy tuần rượu nữa, bà Lê nhờ giám đốc Lục đưa cô về, bà ta thì lo xoay sở với hai người say còn lại. Trước khi bà Lê ra khỏi phòng, qua đôi mắt hơi nhập nhèm cô thấy bà ta nháy mắt với tên háo sắc Lục, hắn ta cười gian xảo đáp lễ.

   - Cô say rồi! Tôi sẽ đưa cô qua phòng nghỉ bên cạnh, đợi cô tỉnh hẳn rồi mới đưa cô về nhà. - tên háo sắc nhẹ giọng dụ dỗ.

   - Ai nói tui say chứ? Tui còn uống được mấy chai nữa mà! - cô hất móng heo của hắn ra khỏi người mình

   - Ừ...ừ... cô chưa say. Qua bên cạnh chúng ta uống tiếp. - một cái giò heo của hắn vòng qua eo cô, một cái khác thì vừa xách đồ cho cô vừa dẫn cô đi.

   - Đúng! Uống tiếp! - cô nâng ly rượu Gin lên hưởng ứng.

                                  ...............................................................................

   Tối nay, cô đã mạo hiểm mặc bộ đầm dạ hội lệch vai, để lộ vai trái và hai tay được làm bằng lụa Habotai để nhân lúc tên háo sắc đó mất cảnh giác mà bỏ trốn. Tuy nhiên, nhằm tránh quá lộ liễu(do những lần trước cô đã từ chối tên háo sắc Lục kia), cô khoác ngoài một cái áo khoác Kaki kiểu Hàn dài ngang đùi suốt cả buổi tiệc. Dưới ánh đèn vàng nhạt nơi phòng nghỉ, màu be của bộ váy nổi bật lên làn da trắng nõn mang chút sắc hồng vì rượu càng làm tăng sức quyến rũ của cô. Sự kết hợp đầy dụng ý giữa váy mềm mại với áo khoác thô, cứng của chủ nhân đã một lần nữa khơi gợi tính hiếu kì ở người xem - Lục Văn Tùng, người đang quay trở lại với hai ly rượu trên tay (khiếu thẩm mỹ không tốt lắm^^, mn thông cảm nha :D). Hắn cảm nhận được máu nóng chạy khắp toàn thân hắn rồi. Hắn thật muốn nhanh chóng ôm mỹ nhân vào lòng, nhìn qua ly rượu đã chuẩn bị, hắn ta cười dâm đãng.

   - Anh đi...hức...lấy...hức...rượu gì mà lâu quá dzậy?

   - Đây! Rượu của em đây! - tên háo sắc đặt ly rượu vang vào tay cô, rồi thân mật khoác vai người đẹp - Cùng uống nào!

   - Hai ba dô! - cô hào hứng hét, từ từ nâng ly rượu lên...

   - A! Anh uống tiếp em đi~~~ - cô nũng nịu.

   - Được rồi, chỉ một hớp thôi nghen! Anh cũng say rồi. - nghe cái giọng điệu của hắn làm cô vô cùng, vô cùng muốn ói. Dứt lời, hắn nâng tay cô, đặt ly rượu lên miệng uống một hớp.

   - Đến lượt em! Ngoan! - hắn ta còn xoa đầu cô nữa chứ.

   Vừa uống được một hớp liền ói ra, nhắm ngay người hắn mà phun. Ai biểu hắn ghê tởm quá làm gì?! Cô rất ghét người khác chạm vào người mình (người thân thì đỡ hơn chút), lại còn sủa một đống lời sến súa nữa chứ. Đáng đời! Ói xong, cô khịt mũi, quay qua nói với tên háo sắc:

   - Dơ chết được! Anh đi tắm đi! - rồi lăn ra ngủ.

   Nhìn cô ngủ trước mặt mình, Lục Văn Tùng nhếch mép cười.

   - Phụ nữ thật dễ gạt! Mồi ngon thì phải thưởng thức từ từ a...Đi tắm cái đã. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro