Chương 10: Trời đất đảo lộn. Vị hôn phu mặt than????
Chương 10: Trời đất đảo lộn. Vị hôn phu mặt than????
Từ sau khi trở về nhà tinh thần Đàm Tiếu Tiếu không được tốt lắm, về thể xác,. . .bị đồng chí Tề Vãn Ngôn oanh tạc khí lạnh cấp bệnh rồi.
Đàm Tiếu Tiếu nhìn lên trướng sa phát ngốc.
Nàng làm thanh niên ưu tú hai mươi lăm năm có hơn, ngày thường tuy nói không hiền lành, thánh thiện gì nhưng tốt xấu nàng cũng không cướp giật, ăn lương nhân viên chính đáng, nhìn thấy bằng hữu buồn phiền cũng an ủi mấy câu, ngày ngày ân cần thăm hỏi hương thân phụ lão, mượn tiền không trả. . . khụ! Tuy có hơi lâu nhưng vẫn xòng phẳng trả tiền. Nàng nhớ không lầm nàng còn nợ Vương lão ngũ năm trăm tệ ( ~ 2triệu vn đồng), Mạch Nhã. . .ừm, vài ngàn tệ gì đó, tiền nợ thẻ tín dụng, tiền nhà trọ, bla..bla...vẫn còn chưa trả nợ làm sao đã bắt nàng ném vào đây????...
Thượng thiên a!!!
Đại địa a!!!
Kì thật. . .xuyên rất tốt, vẫn là không cần trả tiền. Hắc hắc.
" Khụ khụ.....".
" Ai ôi!!!! Khí tràng cũng quá lớn, đem lão tử làm thành phó bộ dáng này.".
" Nha!!! Tiểu thư đừng khí, mau đem dược uống vào." Đinh Đan bên ngoài động tác lanh lẹ đem chén dược đẩy vào trong, lại đẩy tiến trong tay nàng.
Tiểu bằng hữu, ngươi chắc thứ này uống được?????.
Đàm Tiếu Tiếu đem dược cầm đến trên tay ngẩn người nhìn màu sắc " sinh động" nước dược sóng sánh trong bát vô cùng cảm khái. Nói cho cùng cũng là cổ đại tinh hoa y học, nhưng là cũng phải cho nàng thời gian tiếp nhận chứ,...cái gì đông trùng hạ thảo, bối mẫu, quế chi, đương quy, ngũ gia bì, cam thảo,.......nói ra thì nàng cũng rất rành đông y, hắc hắc.
" Đinh Đan, chúng ta đàm một chút lại uống, mau tọa tọa.".
Đinh Đan: "........"
" Tiểu thư, kì thực dược cũng không khổ.".
Đinh Đan im lặng một chút, nhìn một chút biểu cảm của Tiếu Tiếu, nữ hài 14,15 tuổi cứ thế hóng tiểu thư nhà mình uống dược.
Bị Đinh Đan bộ dạng hóng tiểu hài tử như nhau, mỗ Đàm dỡ khóc dỡ cười.
Nói cho cùng tâm hồn của nàng cũng là một bà cô, không cần bính nàng mặt mũi có được hay không????.
Đàm Tiếu Tiếu đẩy nhanh tốc độ đem toàn bộ dược uống vào trong bụng, biểu cảm thản nhiên, không khó chịu nhăn nhó như uống dược là nước trắng bình thường, kì thực,....
Mẹ nó!!!! Còn bảo không khổ.
Vì thế tâm tình đàm bát quái cũng biến vô tung vô ảnh.
...
Sau yến tiệc Chu Đàm Nguyên cũng không thông thả ở nhà mà đích thân ra bắc thành thao luyện binh sĩ. Nói cho cùng quân sĩ hùng mạnh, khí thế dương cương, chủ soái văn thao võ lược, giỏi bày binh bố trận đó là mệnh môn của một quốc gia, vua tài, binh không nghệ, vua đức, binh không giàu vẫn là kẻ thua cuộc, vẫn là quốc gia không thể trưởng thành đã bị thu phục. Cho nên hoàng đế Minh triều chuộng binh, chuộng nhân tài. Cho dù Chu gia xuất ra một cái thừa tướng quyền cao chức trọng, hoàng đế cũng không ngại giao binh quyền cho nam tử Chu gia.
Đàm Tiếu Tiếu não bổ rất nhiều tiểu thuyết, nào ngôn tình, cung đấu, lịch sử nam chinh bắc chiến, cho nên đối với vấn đề này rất nhạy cảm, dù sao hoàng đế vẫn là hoàng đế, một khi cảm thấy địa vị lung lay, dù minh quân cũng biến sói hoang. Chu Đàm Tiếu chuẩn bị sang 16 tuổi, mà năm sau nếu không có hôn ước nàng phải tham gia tuyển tú. Thiên kim thừa tướng phẩm vị phải tam phẩm trở lên. Mà này cách chính là áp chế Chu phụ cùng Chu ca ca ý đồ tạo phản.
Mệnh nữ nhi ngươi trong tay ta, ngươi phục hay không phục???
Nói thật sống lại lần này chuyện có lợi không ít:
Gia thế phú quý.
Bộ dạng xinh đẹp, thanh xuân lại có thêm hơn mười năm.
Nợ tiền cũng không cần trả.......
Quá thống khoái.
Làm bệnh vài ngày cuối cùng có biến chuyển, vài ngày này toàn bộ Chu phủ được nàng đông sờ, tây sờ cũng sờ trên dưới chục lần. Không phải nàng không nghĩ ra ngoài, nhưng là tâm lí còn chưa tiếp thụ được, nhỡ đâu nàng dạo lại gặp diễn viên chính nhóm đâu. Có câu rắn cắn ba năm sợ dây thừng, huống hồ người nào đó vài hôm trước còn muốn giết nàng, chẳng may loạn ngoạn, ngoạn mất mạng nhỏ ai đền lại cho nàng, vẫn là Chu gia hảo.
" Tiểu Thư! Ra ngoài dạo đổi gió vẫn không tệ."
Đàm Tiếu Tiếu sinh bệnh mấy ngày liền tâm trạng buồn bực, Chu mẫu cũng gấp đứng lên, nữ nhi là đầu quả tim của mẫu thân, nữ nhi buồn bực, người làm mẫu thân cũng rất đau lòng vì vậy liền sớm công đạo Đinh Đan bồi nữ nhi ra ngoài dạo.
Nghe Đinh Đan nói vậy mỗ Đàm cũng có chút dao động.
Ra ngoài cũng tốt....
" Đinh Đan!!!, Tam vương phủ nằm ở hướng nào??".
Ít nhất cũng phải tránh nơi an toàn, hắn trụ thành bắc nàng chạy thành nam, hắn trụ thành đông nàng cuống thành tây, còn không thì nàng không vào nơi xa hoa, ven đường cũng hảo, dân đen nhiều năm còn sợ quán ven đường?
Đinh Đan ngẩn ra.
" Sao người đột nhiên nghĩ đến phủ của cô gia?".
Đàm Tiếu Tiếu:"......."
" Tiểu thư."
Đàm Tiếu Tiếu: " Chắc là rái tai của ta quá vượng."
Đinh Đan:"......."???.
" Đinh Đan, vừa rồi ngươi nói ta tìm ai???" Đàm Tiếu Tiếu chờ mong nhìn Đinh Đan.
Đồng chí!!! Ta tin tưởng mình nghe lầm.
" Là cô gia.".
" Đợi một chút.".
Đàm Tiếu Tiếu giơ tay ngăn lại Đinh Đan, còn chính mình ngồi xuống vẽ vòng tròn.
Thượng thiên!!!!Đại địa a!!!!! Đem vài quả lôi đánh xuống đầu nàng đi.
Cô gia??? Xưng hô đó là ý gì chứ, tiểu tử mặt than lại là vị hôn phu của nàng.
Phía trước còn thắc mắc hắn vì sao biết nàng. Mẹ nó!!! Thắc mắc làm gì???
Di!!! Trong nguyên tác Tề Vãn Ngôn có cái vị hôn thê, nhưng không phải tác giả nói " mượn danh hôn thê qua đời, Tề Vãn Ngôn vờ thương tâm liền không cùng nữ tử khác chung đụng, âm thầm dây dưa Lâm Tĩnh Lạc.".
Không phải thăng thiên sao?. Nàng còn sống sờ sờ ra đây???. Không phải là sai lầm do nàng xuyên qua????.
Đàm Tiếu Tiếu lại đen mặt vẽ vài vòng tròn nguyền rủa trên đất.
Ít nhất "nàng" cũng được tác giả ưu ái nhắc đến " hôn thê qua đời".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro