Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu dẫn thủ trưởng bản update

Viễn An giải quyết xong xuôi liền rời khỏi chiếc bồn cầu xinh đẹp đi ra rửa tay. Cậu đứng trước gương nhìn ngắm thân thể mới của mình không nhịn được cho hệ thống 32 cái like to bự. Người trong gương sở hữu mộtkhuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn,làn da nhẵn mịn hồng hào như da em bé. Đôi mắt to tròn linh động cùng hàng mi dài cong vút chớp động như cánh hồ điệp xinh đẹp chập chờn bay. Tiếp xuống dưới là cái mũi cao thẳng cùng đôi môi nhỏ nhắn phớt hồng. Mặc dù mặt đẹp rất quan trọng nhưng thân hình mảnh mai, eo thon, mông kiều chân lại dài mới chính là thứ được các lão công chào đón hơn cả. Thật đúng là hời to, xuyên trúng vào một cái vưu vật. Xem ra tính phúc sau này không còn đáng lo nữa rồi.

Trong niềm hạnh phúc lâng lâng, Viễn An đối với bản thân mình trong gương trưng ra một nụ cười hết sức phong tao, bàn tay trắng nõn vén mái tóc mềm mại ra sau để lộ nốt ruồi son trên vành tai như câu dẫn người tới liếm mút. Cậu xoay người từng bước hướng ra cửa như thể đang đi thảm đỏ.

Chim lớn, ta đến đây.

Viễn An dựa theo trí nhớ của nguyên thân tìm đến bàn làm việc của mình. Còn chưa ngồi xuống thì bờ mông cong vểnh đã bị một bàn tay to lớn chộp lấy mà nhào nặn, thân thể to lớn ép sát phía sau lưng , môi đối phương kề tại tai cậu thổi từng trận gió. Viễn An bị thổi đến run rẩy... mẹ, nhũn chân rồi.

- Tiểu dâʍ đãиɠ, vừa đi đâu vậy hả? Không nhịn được muốn đi tìm sếp tổng mới dâng mông sao?

Nam nhân vừa nói vừa khẽ day cắn vành tai của Viễn An, vô tình cố ý còn lè lưỡi liếm lên nốt ruồi của cậu, nếu không phải cậu nhanh tay bắt lấy mép ghế chỉ sợ đã sớm nhuyễn thành một bãi nước xuân rồi.

- A... Đi vệ sinh thôi. Lão đại, anh mau buông a~

Nam nhân nghe vậy liền cười cười đỡ Viễn An ngồi xuống ghế, quả thật là Từ Vệ. Hai người là bạn cùng phòng ký túc. Hắn là lão đại, Triệu Tầm là lão nhị, hắn là lão tam còn Vương Hàm là lão tứ. Cả bốn người bọn họ đều vào làm cùng ở một công ty, có điều lão nhị và lão tứ thì phân biệt ở phòng hành chính và nhân sự. Thời đại học, mấy đứa nhóc ở chung với nhau còn ngại ngùng lắm, nhất là việc giải quyết sinh lý toàn là nhân lúc không có ai hoặc đợi mọi người ngủ hết mới dám chạy đi xử lí. Nhưng mà nguyên thân so với cậu còn dâʍ đãиɠ thiếu thao hơn, lần lượt câu dẫn ba người còn lại lăn giường với mình. Số lần bọn họ cùng nhau làʍ ŧìиɦ cũng không có ít, chỉ là bọn họ rất ít khi chơi 3p, 4p gì đó vì nhân vật chính có lòng nhưng lực không đủ. Vậy mới nói muốn sống tại đỉnh cao tình dục tố chất thân thể là quan trọng nhất.

Viễn An ngồi lên ghế, xoay mặt sang liền đối diện với ánh mắt nóng rực của đối phương, cong cong đôi mắt hỏi:

- Đẹp trai không?

Từ Vệ trừng mắt nhìn cậu, khuôn mắt tuấn tú đen sì. Cho dù chỉ là bạn tình đi chăng nữa thì cũng chẳng có nam nhân nào vui vẻ khi đối tác của mình thản nhiên hỏi về gã đàn ông khác với ánh mắt phát ánh sáng xanh lòe lòe như vậy được. tôn nghiêm nam nhân không thể bỏ.!

- Bọn anh còn chưa đủ thỏa mãn em à, còn dám tơ tưởng đến nam nhân khác? Muốn anh gọi lão nhị và lão tứ tối nay cùng nhau ra sức cầy cấy không hả?

Nghe hắn nói vậy, Viễn An thèm muốn nuốt một ngụm nước miếng. Nhưng mà cậu phải hoàn thành nhiệm vụ a. Vậy mới có thể tìm thấy lão công trong mơ của mình được. Nhịn đau trước mắt vì đại nghiệp thiên thu, cậu bèn nắm lấy tay gã cười lấy lòng:

- Em chỉ tò mò xíu thôi. Biết đâu lại là một ông chú trung niên đầu hói, bụng bự, vừa lùn vừa tiện, chỗ đó lại còn vừa bé vừa ngắn thì sao.

Viễn An thoải mái ba hoa nhưng từ Vệ một bên đã ngậm chặt miệng mà giựt giựt mắt. Có gì đó không ổn! Viễn An dừng lại, cảm nhận không khí xung quanh mình cứng ngắc lên. Vẻ mặt lão đại rõ ràng hiện lên 4 chữ : tự cầu phúc đi.

- Sao? Không nói nữa? Hửm.

Giọng nói không chút phập phồng vang lên phía sau, Viễn An xoay phắt người lại liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy hàn khí lạnh lẽo, cúi xuống một cái liền nhìn tới đũng quần của anh ta, vô thức phun ra câu bình phẩm.

- Thật lớn~

Từ Vệ cảm giác tiểu dâʍ đãиɠ của hắn liền xong rồi. Quả nhiên, nhiệt độ xung quanh lại thấp thêm một chút.

- Cậu. Theo tôi vào văn phòng.

Hạ Tranh giảo bước đi thẳng vào phòng làm việc, trên mặt thiếu điều viết 3 chữ tôi không vui, nhưng mà bước chân lại ổn trọng không loạn. Lâu rồi không gặp, mình phải cho cậu ta biết thứ đó của mình có bao nhiêu thô, bao nhiêu dài.
Hừ. Hạ lão đại kiên quyết không thừa nhận lòng mình siêu cấp thoải mái khi được cậu khen. Nhất là khi hắn " vô tình" lướt qua Từ Vệ, sự kiêu ngạo ấy lại càng tăng lên một bậc. Không cao bằng mình. Không đẹp bằng mình. Đặc biệt không to bằng mình.😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro