Chương 1: Bé rái cá biển tay trong tay ngủ ngủ 1
Từ nhỏ Tiết Hựu Bạch đã mơ ước trở thành nhân viên vườn bách thú, mỗi ngày làm việc chính là ở cùng với những bé động vật đáng yêu trong sáng.
Về sau lúc tốt nghiệp đại học, Tiết Hựu Bạch trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra tuyển chọn, cuối cùng cũng nhận được chỉ thị thiêng liêng nhất của vườn bánh thú. Cậu hưng phấn đi nhận chức, bắt đầu một thấng thực tập.
Công việc này, trong mắt mọi người có lẽ là nhàm chán vô vị, cả ngày nói chuyện với động vật, cách ly xã hội. Nhưng đối với người không giỏi giao tiếp như Tiết Hựu Bạch mà nói, cậu ứng phó không nổi các mối quan hệ lằng nhằng, cùng động vật ở bên nhau là vui vẻ nhất, vô cùng đơn giản, đặc biệt nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên thực tập, nhân viên vườn bách thú không phân cụ thể Tiết Hựu Bạch sẽ phụ trách động vật nào, chỉ là dẫn cậu đi làm quen toàn bộ các khu nhân viên công tác trong vườn bách thú một lần, cho cậu làm quen với nơi làm việc sau này
Khu động vật ăn thịt, khu động vật ăn cỏ, khu động vật biết bay, khu động vật dưới nước, vườn bách thú có quy mô rất lớn, chiếm rất nhiều diện tích, chủng loài động vật được nuôi ở đây phong phú, Tiết Hựu Bạch xem đến cả người phấn khích, cả đôi mắt đều không tự giác phát sáng.
Nhân viên vườn bách thú nhìn ra cậu đặc biệt thích động vật, đối với việc này của hậu bối rất vừa lòng. Giữa trưa đang ăn cơm ở cantin công nhân, vị tiền bối nhân viên vườn bách thú liền cùng Tiết Hựu Bạch nói chuyện phiến: "Nửa tháng trước, trạm cứu trợ động vật hoang dã đưa tới một bé rái cá biển con bị vứt bỏ, đã sáu bảy tháng tuổi, trải qua chăm sóc cùng trị liệu, đã đủ điều kiện để phóng sinh. Buổi chiều các đồng chí ở trạm cứu trợ sẽ đi thả về tự nhiên, nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể đến xem, trau dồi thêm kiến thức."
Tiết Hựu Bạch vừa nghe liền hứng thú, vội vàng gật đầu: "Tiền bối, em sẽ đi, em nguyện ý, em buổi chiều nhất định có mặt!"
Tiết Hựu Bạch ăn xong cơm trưa liền cả người phấn trấn mà về kí túc xá nghỉ ngơi, chờ đợi đến chiều liền cùng các đồng chí ở trạm cứu trợ phóng sinh bé rái cá biển iu iu.
Lo lắng chính mình dung lượng tri thức trong đầu không đủ dùng, Tiết Hựu Bạch lâm thời ôm chân Phật (?), tra ra được rất nhiều tư liệu nghiêm cứu rái cá biển, nguồn kiến thức lớn. Đọc hoài, đọc mãi, Tiết Hựu Bạch buồn ngủ, mí mắt cứ thế rũ xuống, cậu thật sự không chống cự được, bất tri bất giác liền ngủ.
Đến lúc Tiết Hựu Bạch dần tỉnh lại, phát hiện chính mình thế nhưng ở trong một cái hộp, xoay người đều có chút khó khăn.
Cậu nhìn qua khe hở mà hướng ánh mắt ra phía ngoài nhìn xem, phát hiện bên ngoài thế nhưng là biển rộng mên mông, mà giờ phút này cậu ở trong hộp trên chiếc thuyền không lớn lắm, lảo đảo lắc lư, trôi nổi ở trên mặt biển.
Tiết Hựu Bạch dần cảm thấy không thích hợp, cậu rõ ràng đang ở kí túc xá trong vườn bách thú nghỉ trưa, như thế nào lại bị cho vào hộp mang đi? Cậu đây là bị bắt cóc sao?
Chỉ là, cái hộp này nhỏ như thế, cậu-một người thanh niên 1m8, làm như thế nào nhét vào a?
Tiết Hựu Bạch ý thức được vấn đề, lập tức cúi đầu nhìn xem chính mình. Vừa nhìn thấy, cậu thiếu chút sợ đến tắc thở tại chỗ.
Cậu thấy được nửa người dưới của mình biến thành thứ dài dài tròn tròn, đen thui một mảng, mọc đầy lông. Dưới chân có hai móng vuốt nhỏ, có màng móng, còn có một cái đuôi bẹt, thoạt nhìn như là mái chèo thuyền.
Tiết Hựu Bạch mặt đầy khiếp sợ.
Cậu lại vươn đôi tay của mình ra trước mắt. Nơi này làm gì có đôi tay nào, giờ phút này xuất hiện trước mắt cậu, là một đôi móng vuốt nhỏ tròn tròn, xù xù!
Cậu cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh, bất giác mà đem hai cái móng vuốt nhỏ, ấn ở trên má.
Tiết Hựu Bạch: "....."
Cậu cuối cùng cũng hiểu rằng, bản thân không sao hiểu nổi mà biến thành một con rái cá biển!
Hơn nữa nhìn cơ thể này có thể nhét vào hộp, cậu có lẽ là một bé rái cá biển mới có sáu tháng tuổi a, vẫn là một bé rái cá vị thành niên.
Trên thuyền có vài người xách hộp theo, bắt đầu nói chuyện.
" Tìm được ở vùng biển phụ cận có một đàn rái cá biển, thử đem Hào 1061 rái cá biển con thả về".
"Chuẩn bị thử tới gần đàn rái cá biển, giảm tốc độ thuyền, chuẩn bị dừng, tận lực không làm kinh động. "
Mấy đồng chí trạm cứu trợ động vật hoang dã bận rộn chuẩn bị, sau đó xách hộp chứa Tiết Hựu Bạch, đi tới bên mép thuyền. Nhân viên công tác đã ở cùng với bé rái cá biển lâu ngày sinh ra tình cảm, không nỡ để bé rời đi, cứ lải nhải mà dặn dò mãi: "Hào 1061 à, nhóc muốn rời đi , baba luyến tiếc nhóc lắm đó, nhóc sẽ nhớ đến người baba này chứ?"
Tiết Hựu Bạch ngẩng đầu, nhìn người trước mặt nước mắt rơi đầy mặt, trên người cũng khoác chiếc áo dài đen tuyền, chợt thấy, y như là một con rái cá to bự.
Ba'rái cá to bự'ba còn đang cùng với bé rái cá mà luyên thuyên: "Số 1061, nhóc sắp trở về mặt biển sâu rồi,không cần nhớ thương baba đâu, cũng không được dễ dãi lại gần con người, cứ sống tốt ở cùng bầy đàn, chờ nhóc lớn rồi, liền tìm vợ mà sinh ra thật nhiều nhóc con. Đến lúc đó có cơ hội, baba sẽ từ xa mà nhìn xem nhóc. Vỗn dĩ muốn đặt cho nhóc một cái tên, nhưng bên phía lãnh đạo nói nhóc sớm muộn gì cũng phải thả về tự nhiên, không cần cùng con người thân cận, cho nên chỉ cho nhóc đánh số..... Nhóc đi rồi, baba nhất định rất nhớ nhóc."
'Rái cá to bự' lưu luyến không rời, thấy vậy mấy đồng nghiệp kêu anh ta lại: "ba của rái cá biển lại đây, đem nhóc đó thả lại về biển, cho nhóc con tự mình tiếp cận bầy đàn trước đã."
Rái cá biển, là loài động vật biển nhỏ nhất trong họ động vật biển có vú, thuộc dạng quần cư, có thói quen ở thành đàn và sinh hoạt cùng nhau.
Cùng các loài rái cá khác không giống nhau, rái cá biển dành phần lớn thời gian trong đời đều sinh hoạt ở dưới nước, ăn, ngủ, nghỉ, vui chơi, sinh sản, một loạt các hành động đều sẽ được thực hiện ở trong biển. Rái cá biển thích sinh hoạt trong rừng tảo, bọn họ ngày thường đều nằm ngửa trên mặt biển, lén xuống đáy biển kiếm ăn, lúc ngủ cũng đem rong biển đắp lên người, còn sẽ cùng đồng bọn cầm tay nhau, tránh bị nước biển cuốn trôi dẫn đến lạc dàn.
Rái cá biển cũng là loài động vật vô cùng thông minh, chúng sẽ sử dụng công cụ, có thể nhờ cục đá, thềm đá bên bờ biển, xác ngoài của thuyền mà gõ mở vỏ sò, nhím biển, trực tiếp ăn thịt tươi ngon bên trong.
Đây chính là lượng tri thúc đến từ sách vở cùng sự tập trung nghiêm cứu rái cá biển mà Tiết Hựu Bạch nhớ, trước mắt cậu khi chiếc hộp được mở ra, trong nháy mắt, cái đầu to của Tiết Hựu Bạch liền hướng ra, bị 'rơi' vào trong biển.
'Tõm' một tiếng, Tiết Hựu Bạch bỗng cảm nhận được nước liền hoảng sợ, theo bản năng liền muốn giãy giụa, tứ chi lộn xộn.
Cậu cho rằng bản thân sẽ lập tức chìm xuống, sẽ chết do đuối nước, chân sau đã biến thành móng nhỏ có màng móng chốc đã phát huy tác dụng, cậu không chỉ từ trong nước bơi lên, đôi tay theo bản năng giơ lên dựa vào nhau, cánh tay và thân thật dài mà bắt đầu vui sướng xoay vòng vòng.
Ngây thơ chất phát, đáng yêu vô cùng.
Tiết Hựu Bạch: "......"
Không không không, này tuyệt đối không phải cậu, cậu tuyệt đối không đáng yêu như vậy!
Vị nào đó đem mình ăn mặc kín mít-baba của bé rái cá, đứng ở mép thuyền vẫy tay, âm thanh phát ra đều mang theo ý cười: "Bảo bối, ngưng làm nũng, bầy đàn của nhóc ở bên kia, đi đi, chúc nhóc may mắn."
Vì thế, Tiết Hựu Bạch trơ mắt mà nhìn người trên thuyền cách cậu ngày càng xa, mà phía sau cậu cách mấy chục mét có một đàn rái cá biển.
Baba nuôi của nhóc rái cá cũng không cho thuyền đi quá xa, ít nhất bằng chỉ số thông minh của nhân loại thì Tiết Hựu Bạch cho là vậy, cậu có thể phát hiện ra đối phương đang ở một nơi rất xa mà quan sát. Hẳn là nhìn xen bé rái cá biển liệu có được bầy đàn tiếp nhận hay không.
Tiếp theo, chính là Tiết Hựu Bạch một người ......Nga, không đúng, là một bé rái cá bước tiếp cuộc hành trình.
Tiết Hựu Bạch thì chỉ cảm thấy thẹn mà xoay vòng vòng bán manh, bới tới vùng rong biển thật lớn ở gần đây, cách không xa không gần mà quan sát mấy cái rái cá biển đang nằm ngửa trên mặt biển, có đang ăn thứ gì đó, có ôm bé con, có chải vuốt lông, có chậm rì rì mà nổi, thập thần thích ý.
Những con rái cá biển đó ước chừng đều 1m4 – 1m5, cũng chỉ có 7-8 tháng tuổi, đối với Tiết Hựu Bạch nhỏ con mà nói, chính là đại quái vật khổng lồ, Tiết Hựu Bạch cảm thấy nếu cứng đối cứng, hẳn là đánh không lại đối phương. Tiết Hựu Bạch thử đi lại gần một chút, nhóm rái cá biển đó cuối cùng cũng chú ý đến cậu.
Tiết Hiệu Bạch không có mạo hiểm mà đi về phía trước, cậu còn không rõ lắm đây có phải là bầy đàn của mình hay không, cậu thử yêu cầu bầy đàn này có thể hay không tiếp nhận cậu. Có thể nói, rái cá biển sáu tháng tuổi liền có thể tự đi kiếm ăn, mẹ rái cá biển sẽ vứt bỏ con của mình để sống độc lập. Rái cá biển con lúc này sẽ cùng bầy đàn sinh hoạt chung.
Bầy đàn trước mắt không lớn, chỉ có hai ba mươi con, thoạt nhìn đây hẳn là đàn rái cá đuy nhất quanh đây –-–- đây cũng chính là lý do nhân viên công tác lựa chọn nơi này mà nhả cậu.
"Ùng ục", Tiết Hựu Bạch còn đang tìm cách gia nhập bầy đàn thì bụng cũng đói đến réo lên.
Rái cá biển này là động vật có trí tuệ lại thông minh, cả đời gần như đều sinh hoạt ở biển. Rái cá biển da dày thịt chắc lông cứng cáp, đồng thời còn có một mục giành được hạn nhất----là loài động vật có sức ăn lớn nhất thế giới.
Mỗi một con rái cá biển, hằng ngày đều tiêu hao hết một phần ba trọng lượng hải sản, có thể ăn hết 50 con nhím biển. Cho nên, dù trước khi bị thả về biển 'bé rái cá biển' Tiết Hựu Bạch đã ăn no, lái xe đi một đường, ngồi trên thuyền lại đi thêm một đường, bé rái cá biển đến nơi bụng cũng bắt đầu đói meo.
Chỉ là, bé rái cá biển được trạm cứu trợ thu nhận đã bị thay thế, từ một con rái cá biển chân chính biến thành con người mang tên Tiết Hựu Bạch. Tiết Hựu Bạch căn bản chưa học tới ngày thường rái cá biển kiếm ăn như nào. Chỉ biết trong tư liệu đề cập, rái cá biển có thể lặn xuống đáy biển, hơn mười mét thậm chí mấy chục mét để kiếm hào, nhím biển, cua để ăn.
Nhưng là một con người chỉ biết bơi, đối với Tiết Hựu Bạch mà nói, chính là một thách thức lớn.
Không chống lại được cơn đó, Tiết Hựu Bạch nằm ngửa trên mặt biển, từ xa Tĩnh Tĩnh quan sát thấy vài lần rái cá biển trong tư thế lặn xuống nước kiếm ăn, hắn y hồ lô họa gáo(?), đột nhiên xoay người , đầu chúi xuống nước.
"Ọc ọc ọc......" Đột nhiên sóng lớn đánh tới, Tiết Hựu Bạch không kịp phòng ngừa bị sặc lên mũi, trực tiếp bị bọt sóng cuốn đi đẩy ngã, lại nằm dài trên biển.
Hai chữ miêu tả được cậu lúc này: Chật vật.
Tiết Hựu Bạch tự bế.
Nhưng mà, cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng, cậu vừa rồi chật vậy như vậy, ở xa xa đàn rái cá biển đều để ở trong mắt. Cậu thậm chí còn cảm giác được có rái cá lắc đầu cảm thán, có vẻ vì cậu vì cái gì ngốc như vậy đi.
Càng làm Tiết Hựu Bạch cảm thấy tan vỡ chính là, cậu thấy một con rái cá biển so với cậu nhỏ còn nhỏ hơn, ghé vào bụng mẹ rái cá biển đang bơi ngửa, sau đó từ trên cao nhảy xuống, lặn xuống nước biển phía dưới, bất quá trong chốc lát, trên tay liền có một con nhím biểm mà trồi lên, ngoan ngoãn bò lại lên lại bụng mẹ rái cá biển.
Tiết Hựu Bạch: "....."
Cậu có phần hoài nghi bé rái cá biển này cố ý làm cho cậu xem, đang lên lớp cậu.
Tiết Hựu Bạch có phần buồn bực mà quay đầu đi, quyết tâm thử lại một lần. Vì thế, cậu nín thở, lặn xuống, lần nữa chui vào trong làng nước biển.
Sóng biển cùng bọt sóng lần nữa lại gần, Tiết Hựu Bạch ngừng thở không thích ứng kịp, theo thói quen mở miệng, một ngụm nước trực tiếp đi vào
"Khụ khụ khụ....." Tiết Hựu Bạch trực tiếp bị sặc nước biển.
Âm thanh "Khụ khụ khụ" chính là Tiết Hựu Bạch theo góc độ của con người mà dịch ra, trên thực tế, là một bé rái cá biển vị thành niên, âm thanh cậu chân chính phát ra là "Ăng ăng ăng", vừa đáng thương lại không cam lòng.
Nhóm rái cá biển cách đó trông xa mắt chữ A mồm chữ O. Chúng nó từng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rái cá biển không biết bơi lội, không biết bơi, không lặn được xuống nó như thế nào mà lớn được như vậy?
Không chỉ có mình đàn rái cá biển choáng váng, ngay cả baba nuôi không yên tâm về cậu cũng trợn trắng mắt há hốc mồm.
" Bé số 1061 tại sao không lặn được xuống nước? Nhóc đó khi ở trạm cứu trợ làm được mà!" Baba loài người khẩn trương không thôi, quay đầu liền xin đội lãnh đạo, "Số 1061 không biết lặn xuống nước kiếm ăn, có khả năng sẽ chết đói, chúng ta có thể hay không yêu cầu mang nhóc ấy trở về? Sau khi quay lại, có thể gọi cho bên thủy cung chăm sóc!"
Dù sao anh ta chăm sóc nhóc con lâu như vậy, thân là baba nuôi, anh ta tuy hy vọng nhóc con có thể trở về thiên nhiên, tự do tự tại mà sinh hoạt, nhưng nếu nhóc rái cá biển ra ngoài gặp nguy hiểm, không bằng trở lại thủy cung an toàn mà sống hết một đời.
Đang cùng bên lãnh đạo rối như tơ vò, bỗng nhiên có một vị trợ lí nhỏ hô lên một tiếng: "Này, mọi người nhìn xem!"
Baba nuôi nhóc rái cá biển nhìn theo hướng tay vị trợ lý nhỏ xem qua liền phát hiện, có một con rái cá biển hình thể không chên lệt lắm với nhóc 1061, đang từ từ mà bơi thới hướng số 1061.
Con rái cá biển ở bên số 1061 một hồi, dùng miệng củng củng số 1061 thăm dò. Số 1061 vừa mới bị sặc nước hình như không vui khi bị chạm vào, ghét bỏ mà đi nơi khác.
Con rái cá biển bị ghét bỏ cũng không nản chí, cái đuôi y như mái chèo chậm rãi lay động, lại tiến tới bên người số 1061.
Thuyền trưởng trạm cứu trợ dẫn đầu mở miệng: " Xem ra đàn rái cá biển đã tiếp nhận số 1061, chúng ta trước tiên không cần gấp, từ xa quan sát trước đã."
Baba nuôi nhóc rái cá biển gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Mà giờ phút này Tiết Hựu Bạch đã biến thành nhóc rái cá biển, đang rất là bực bội.
Bên người cậu lúc này có con rái cá biển có kích thước na ná cậu, vẫn luôn dùng miệng chọc cậu, dù cậu đã thay đổi phương hướng né tránh nó, nó lại theo qua đây, còn vẫn dùng miệng chọc cậu!
Cậu vốn đang đói bụng muốn chết, con rái cá biển này vẫn ở đây làm phiền cậu!
Phiền chết đi được!
Tiết Hựu Bạch tức muốn hộc máu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, người đầy tức giận, quay đầu hướng tới con rái cá biển liền vung gương nanh múa vuốt khoa tay múa chân vài hạ.
Cậu cho rằng cậu tức giận, cáu kỉnh đã đủ dọa người, nhưng cậu đã quyên, cậu giờ phút này chính là một nhóc rái cá biển, vẫn đang là nhóc rái cá biển vị thành niên, thanh âm phát ra chính là "Ăng ăng ăng", như tiếng em bé kêu, không mang tính uy hiếp.
Đôi tay gương nanh múa vuốt cũng chỉ làm cậu càng thêm ngây thơ chất phác. Hắn ở bên bé rái cá biển mình thích dùng miệng chọc chọc, căn bản không hề sợ hãi, thậm chí còn hiểu lầm Tiết Hựu Bạch là cùng mình chơi đùa, hứng thú mà dơ hai tay quơ quơ trên mặt biển.
Tiết Hựu Bạch: "....."
Con rái cá biển này thính dùng miệng chọc bé rái cá biển này, sợ không phải là kẻ ngốc đi?
Hưng phấn mà xoay mấy chục vòng một lúc, tiểu rái cá biển rốt cuộc cũng ngừng lại, nó lại lần nữa thử tới gần Tiết Hựu Bạch, lại dùng miệng chọc chọc cậu.
Tiết Hựu Bạch vừa mệt vừa đói lại còn buồn bựu trong người, giờ phút này không đã không có tâm trạng, hai mắt nhắm lại, ngả lưng ra sau, trực tiếp nằm ngửa trên mặt biển, bắt đầu bãi lạn(?).
Cậu bây giờ vừa mệt vừa đói, không có ý nghĩ muốn động đậy.
Con rái cá biển vẫn luôn ở bên cạnh xoay vòng vòng, cũng không có vì Tiết Hựu Bạch làm lơ nó mà từ bỏ, lại lần nữa bám sát vào Tiết Hựu Bạch, lại lần nữa dùng miệng chọc cậu.
Tiết Hựu Bạch nhắm mắt giả chết, không phản ứng lại nó.
Tiểu rái cá biển thấy Tiết Hựu Bạch không có phản ứng liền nóng nảy, bỗng có một suy nghĩ đột nhiên lóe lên, trực tiếp quay đầu lặn xuống đáy biển rất thuần thục.
Tiết Hựu Bạch: "......."
Đi đi, đây là chê cậu không thể lặn xuống biển kiếm ăn, cứ cười nhạo cậu đi, dù sao cậu đói đến mất hết sức lực, cậu không làm được, cậu muốn rời đi!
Ái ái ái!
Tiểu rái cá biển kia thực mau liền trở về, có chút nghi hoặc vì sao Tiết Hựu Bạch không cùng nó tập lặn xuống nước?
Nó phát hiện Tiết Hựu Bạch lười biếng mà nằm dài ở trên mặt biển, không nhúc nhích để trôi theo dòng nước, tựa hồ có chút buồn rầu.
Vì thế nó lại trôi qua, dùng miệng củng củng Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn về phía 'Tên đáng ghét' rồi muốn chửi ầm lên: "Luôn thích dùng miệng chọc người, ngươi là Đỗi Đỗi sao? Có mắt không đấy, không thấy được ta đây chính là đói mà không có gì ăn sao?"
Nhưng cậu còn chưa rống ra tới, trước mắt liền nhìn thấy 'Đỗi Đỗi' từ nếp uốn dưới nách móc ra một con hào, giơ đôi tay đưa đến trước mặt cậu, ngoan ngoãn lễ phép mà đưa cho cậu.
Tiết Hựu Bạch: "!!!"
Cậu một thoáng ngẩn ngơ theo, bản năng duỗi tay, chấp nhận con hào đó.
Nhìn thấy Tiết Hựu Bạch có phản ứng, tiểu rái cá biển càng trở nên hưng phấn, nhanh chóng hướng tới dưới nách mình mà đào, giống như làm ảo thuật lại móc ra một con hào, ngoan ngoãn mà giơ lên trước mặt Tiết Hựu Bạch.
Động tác này, tư thế này, ngoan ngoãn lại ngốc nghếch, Tiết Hựu Bạch trời sinh thích động vật nhỏ, trong nháy mắt liền đem chuyện vừa nãy vứt ra sau đầu.
Cậu ôm hai con hào, lễ phép mà nói với tiểu rái cá biển tiếng "Cảm ơn", cũng không biết tiểu rái cá biển có nghe hiểu hay không.
Đại khái là một lát sau, tiểu rái cá biển thấy Tiết Hựu Bạch không ăn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc không biết suy nghĩ cẩn thận ra cái gì, lại chúi đầu móc ra một cục đá từ dưới nách, nắm chặt tay đưa cho Tiết Hựu Bạch.
Trên bề mặt tảng đá có rất nhiều dấu vết bị gõ, hiển nhiên là tiểu rái cá biển ngày thường hay dùng.
Trong lòng Tiết Hựu Bạch dâng lên một tia cảm động, tiểu rái cá biển trước mắt cũng thật hào phóng, không chỉ đem đồ ăn cho cậu, còn đem hòn đá nhỏ yêu thích cũng cho cậu.
Có vẻ thấy Tiết Hựu Bạch lại bất động, trong lòng tiểu rái cá biển chết lặng, sau đó bỗng nhiên đôi mắt tròn tròn sáng lên một chút, lại như đột nhiên giác ngộ ra cái gì.
Sau đó mang theo ánh mắt lóe sáng, chui vào trong biển.
Tiết Hựu Bạch cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn từ trên mặt rái cá biển ngây thơ chất phát ngốc nghếch đáng yêu, kỳ thật không nhìn ra một chút cảm xúc nào, nhưng cậu lại có thể mơ hồ đọc hiểu được cảm xúc của con rái cá biển này.
Thực mau, tiểu rái cá biển lại lần nữa chồi lên đưới đáy biển, trong tay cầm một khối đá mình thấy ưng ý nhất. Sau đó bơi tới bên người Tiết Hựu Bạch, nằm ngửa bên cạnh cậu, đem hòn đá nhỏ đặt ở trên bụng, lại từ nếp uốn dưới nách móc ra một con hào. Nó hướng tới Tiết Hựu Bạch mà quơ quơ con hào, dường như là làm mẫu cho cậu, sau đó hướng con hào xuống cục đá trên bụng mà đập.
"Cách cách cách......Cách cách cách...." Tiểu tái cá biển nghiêm túc mà đập vỏ sò, rất nhanh vỏ ngoài đi bị đập vỡ, lộ ra lớp thịt bên trong. Nó không có cho mình ăn, mà nắm chặt tay, vẻ mặt ngoan ngoãn đưa cho Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch đã đói đến mất hết sức lực, cũng không khách khí mà nhận lấy con hào trong tay tiểu rái cá biển, một ngụm liền đem thịt mềm bên trong bỏ vào miệng.
Tiểu rái cá biển thấy cậu ăn, lại từ nếp uốn dưới nách móc ra một con hào, lặp lại động tác vừa rồi.
"Cách cách cách......Cách cách cách......" Nó đập vài cái, lại vặn cổ, manh manh mà nhìn về phía Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch làm biếng không muốn động.
Tiểu rái cá biển hướng tới Tiết Hựu Bạch giơ con hào trong tay lên, lại nhìn nhìn cục đá nhỏ ở trên bụng, ý bảo Tiết Hựu Bạch học theo.
Tiết Hựu Bạch: Muốn từ bỏ, không nghĩ học.
Tiểu rái cá biển: "......"
Tiểu rái cá biển hình như bất đắc dĩ mà than một tiếng, sau đó nhận nhiệm vụ mà tiếp tục giơ con hào trong tay lên, "Cách cách cách" mà bắt đầu đập, đập mở xong liền chủ động mà đưa cho Tiết Hựu Bạch ăn.
Vì thế, Tiết Hựu Bạch không hề có tâm lý gánh nặng mà một hơi ăn mười mấy miếng thịt con hào, đây đều là tiểu rái cá biển đưa cho cậu.
Nhân viên trạm cứu trợ ở xa xa vẫn luôn quan sát bọn cậu, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai mắt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng.
Cuối cùng vẫn là baba loài người của số 1061, trợn mắt há mồm mở miệng: "Nhóc con nhà nhà tôi, đây là ở nhà người ta lừa ăn lừa uống đi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗi Đỗi: Hành trình gian nan mang theo bạn đời là em bé to xác bắt đầu rồi.
Tiết Hựu Bạch: Tớ không phải em bé to xác.
.
Ghi chú: Thông tin về rái cá biển là tham khảo từ video thế giới động vật cùng các loại tư liệu báo cáo khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro