Chương 5
Rập bẫy quán bar
Từ ngày đó, sau khi công lược hai mục tiêu thành công, lại qua một tuần, tới ngày thứ sáu sau.
Trong khoảng thời gian này Tô Hạ luôn bị hai con quỷ đói quấn lấy không rời, thêm cả Kỷ Trì Uyên ngày thường không thấy mặt, đừng nói công lược gã, hai người thậm chí một câu cũng chưa nói cùng nhau.
Nhiệm vụ không hề tiến triển, Tô Hạ cũng không có tâm tình nghe giảng. Hứa Ngạn cùng Tần Minh Dã cuối tuần này đều có việc, một người phải về nhà ở thành phố S, một người cùng đội bóng tới thành phố kế bên thi đấu.
Cậu muốn nhân cuối tuần này nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc, muốn để lại ấn tượng.
Sau khi tan học Hứa Ngạn cùng Tần Minh Dã rời đi trước. Tiết này ba lớp cùng nhau học, người rất đông, Tô Hạ nằm trên bàn chờ đến khi mọi người đều đi hết, lúc này mới đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ xoay lại liền đụng phải người khác, đồ vật trượt khỏi tay rơi đầy mặt đất.
Thật xúi quẩy, Tô Hạ nhíu mày, dựa theo tính cách nguyên thân mà nói câu xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt sách lên.
Kết quả một tên đi giày thể thao không chút khách khí dẫm lên, còn ác ý mà dày xéo lên.
Âm thanh không có ý tốt ở trên đầu vang lên. "Chính là mày luôn cuốn lấy Hứa Ngạn? Còn cùng Tần Minh Dã làm bậy?"
Kẻ thù tìm tới cửa? Không nghĩ tới Hứa Ngạn còn là một kẻ đào hoa. Tô Hạ thấy phiền, ngẩng đầu tức giận nói: "Liên quan gì đến mày? Mày là ai?" Người này thật xa lạ, không phải lớp bọn họ.
"Không phải chứ, mày đến Chu thiếu cũng không biết?" Trong phòng học, những người khác đều đã đi rồi, chỉ còn lại cậu đối diện với ba người kia. Trong đó có một tên chó săn dẫn đầu.
"Trước kia không biết, giờ biết rồi, còn dám ương ngạnh, mắt không tốt thì mau đi khám cẩn thận có ngày bị móc ra." Những người không phải mục tiêu công lược của cậu đều là pháo hôi, giờ lại đứng trước mặt mà nã pháo. Trong phòng học đều có máy quay, cậu cũng không sợ bọn chúng động thủ.
Chu Gia Thụy tức giận đến nỗi mặt đỏ như gan heo. "Hứa Ngạn sao lại coi trọng một tiện nhân như mày, nhất định là mày dùng thủ đoạn đê tiện nào đó! Tao khuyên mày nên thức thời mà tránh xa anh ấy, nếu không tao sẽ xử đẹp mày!"
Tô Hạ mặc kệ hắn, dùng sức rút sách của mình ra, bá đạo xé đi tờ bìa bị dẫm ném lên người hắn, cố ý ở bên tai nhẹ giọng nói: "Hóa ra mày thích Hứa Ngạn? Đáng tiếc cậu ta không rời khỏi tao được."
Nói rồi, vô tình vén lên cổ áo của mình, lộ ra dấu vết hoan ái tối hôm qua, thở dài: "Aizz, tối hôm qua lộng tao cả một đêm khiến cả người đều mệt muốn chết, phải về tẩm bổ thôi."
Tô Hạ làm lơ bản mặt đã đen như than của hắn, xoay người rời đi.
"A a a, tức chết mất!" Chu Gia Thụy tưởng tượng đến cảnh Hứa Ngạn ghé vào người Tô Hạ đưa đẩy làm tình, cả người đều trở nên điên cuồng. "Tao hóa, tiện nhân, kỹ nữ thối!"
Hai tùy tùng bên trong khá trắng trẻo, một tên vội vàng lên trấn an: "Chu thiếu đừng tức giận, tổn khí không tốt, em có biện pháp làm Hứa hội trưởng chủ động vứt bỏ hắn."
"Biện pháp gì? Mau nói!"
Ba người ghé vào thầm thì thương lượng, Chu Gia Thụy lúc này lộ ra một nụ cười ngoan độc. "Lần này tao muốn cho nó biết, chạm vào người không nên chạm thì kết cục là gì."
Tên đầu đinh Chung Cương ân cần cười nói: "Chu thiếu, việc tìm người cứ giao cho em làm đi, em nhất định làm thỏa đáng."
"Được, nhớ rõ tìm mấy lão vừa già vừa xấu, càng nhiều càng tốt, nó không phải thiếu nam nhân sao, thỏa mãn nó."
"Dạ, dạ." Tên đầu đinh mới nghĩ đến vừa rồi khi Tô Hạ khom lưng lộ ra vòng eo trắng nõn, không khỏi nuốt nước miếng, đến lúc đó hắn muốn nếm thử trước một chút mới mẻ.
Việc mời Tô Hạ giao cho tên da trắng Đàm Tụ.
Tô Hạ cơm nước xong trở lại ký túc xá tắm rửa, vừa mới lên giường chơi chơi điện thoại cửa ký túc đã bị gõ vang lên.
Tô Hạ dựa vào cạnh cửa nghe Đàm Tụ nói một đống lời vô nghĩa. Chu thiếu lại biết điều quá mức, muốn xin lỗi, mời cậu đến quán bar uống rượu tạ lỗi. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chồn chúc tết gà không có ý tốt, đang định cự tuyệt hệ thống lại lên tiếng.
[Ký chủ, mục tiêu công lược số 3 đêm nay sẽ xuất hiện ở quán bar kia.]
"Vì sao cậu lại biết?"
[Tôi vẫn luôn biết a, hướng đi của mục tiêu công lược hệ thống rõ như lòng bàn tay.]
"Vậy sao cậu không nói sớm?!"
[Cũng cũng đâu có hỏi...]
Tộ Hạ trong lòng trợn trắng mắt, ngoài mặt thập phần vui sướng đồng ý lời mời, thay quần áo đi tới quán bar gần trường tên là "Ám dạ".
Mới vừa mở cửa, âm nhạc ầm ĩ, đám người thét chói tai đánh sâu vài màng nhĩ, giữa sân nhảy cả trai lẫn gái thân thể vặn vẹo tới gần, vuốt ve, cọ sát, nơi này là thiên đường dục vọng.
Tô Hạ đi theo lên tầng hai, ngồi bên trong là hai người đã gặp qua chiều nay. Chu Gia Thụy thấy cậu, tươi cười thân thiện. "Tô Hạ, cậu tới rồi, hôm nay thật là ngại quá, lúc ấy đầu óc tôi không thông làm chuyện sai lầm, cậu sẽ không trách chứ?"
Tô Hạ tùy tiện ngồi xuống, buồn cười nói: "Nếu biết bản thân cậu làm sai, sao tôi không thể trách?"
Tươi cười trên mặt Chu Gia Thụy cứng đờ, tên còn lại vội vàng hòa giải: "Đêm nay Chu thiếu chủ chi, qua hôm sau coi như chưa có chuyện gì, Tô Hạ cậu cảm thấy như thế nào? Chu thiếu chính là rất có thành ý."
Tô Hạ không tỏ ý kiến mà nhún vai. " Có thể."
Chung Cương vội vàng đưa cho cậu một chén rượu. "Uống ly rượu này xong, nóng nảy đều tiêu tan."
Ánh mắt Tô Hạ từ trên ba người dời đi, làm bộ không thấy ý xấu xa trong mắt bọn họ, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đàm Tụ: "Tửu lượng tốt."
Chu Gia Thụy đưa mắt ra hiệu, Chung Cương lắc lắc điện thoại trong tay, ý bảo chuẩn bị ổn thỏa. Tô Hạ cười cười, đổ rượu cho ba người, lại đổ cho chính mình một ly. "Tôi kính các cậu."
Mấy người Chu Gia Thụy không nghĩ nhiều, người bọn họ chuẩn bị sắp tới rồi. Ở thời điểm cuối cùng chỉ nghĩ ổn định Tô Hạ, một chút phòng bị đều không có mà uống cạn. Cho đến khi nhận thấy cả người khô nóng mới nhận thấy được không ổn.
"Mày, mày cho tao uống cái gì?" Chu Gia Thụy đầu choáng váng nặng nề, lôi kéo quần áo của mình, hoảng sợ mà nhìn người thanh tỉnh duy nhất ở đây là Tô Hạ.
"Mày muốn cho tao uống cái gì, vậy mày chính là uống cái đó." Cậu chỉ là nhờ hệ thống đem rượu bọn họ cho cậu uống tráo thành 3 ly cho bọn chúng. Bởi vì công lược 2 mục tiêu thành công, đạt được hai cơ hội rút thăm trúng thưởng, một lần rút trúng hệ thống gia tăng liên tục 8 giờ, một lần rút trúng thể chất bách độc bất xâm.
Xuân dược xem như dâm độc, đối với cậu đương nhiên cũng không có hiệu quả.
Chu Gia Thụy biết kế hoạch của mình bị phản ngược lại, nhưng lúc này đã không còn tinh lực phản kích, nhu cầu dục vọng mãnh liệt muốn giải quyết cấp bách, hai người còn lại cũng như thế.
Ba người rất nhanh đã cuốn lấy nhau, Tô Hạ không có hứng thú xem đông cung sống này, rời khỏi phòng.
Cậu không biết chính là, sau khi đi không bao lâu, một đám nam nhân dựa theo thư chỉ thị đi vào phòng dâm loạn, bắt đầu cuồng hoan.
Tô Hạ đi đến đại sảnh tầng một, cẩn thận dò tìm mục tiêu, đồng thời ở trong lòng hỏi: "Người ở đâu?"
[Nhân vật mục tiêu số 3 đi WC nam.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro