Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thanh mai trúc mã (3)

Khương Trà dựa vào lòng ngực Ngô Chúc, từng ngụm từng ngụm uống nước trên tay anh, khi bị anh một lần nữa thả lên gối, cậu nhìn Ngô Chúc ngồi ghế bên cạnh, nhích qua một bên, "Tiểu Chúc anh cũng lên đây đi."

"Không cần."

"Nhưng mà em muốn nằm cùng anh."

Cuối cùng Ngô Chúc vẫn thoả hiệp trước ánh mắt vô cùng đáng thương của cậu, anh cũng không cởi giày hoàn toàn nằm lên, chân đặt bên mép giường nửa người trên nằm xuống cạnh Khương Trà, tự nhiên nâng tay lên làm Khương Trà gối đầu, "Ngủ tiếp một chút nữa đi."

Khương Trà xoay người nằm nghiêng ghé vào lòng Ngô Chúc, khuôn mặt còn hơi nóng cọ cọ trên cổ Ngô Chúc, thấy bên ngoài cửa sổ bầu trời đang dần sáng lên, khàn khàn nói, "Anh cũng ngủ một chút đi, nếu không hôm nay không có tinh thần đi làm."

"Anh xin nghỉ."

"Thật xin lỗi, đều tại em."

Vẻ mặt Ngô Chúc không còn gì để nói, anh véo mặt Khương Trà, "Em xin lỗi cái gì, người nên xin lỗi cũng nên là tên Lâm Trầm ngu ngốc kia."

"Là em muốn uống, không có quan hệ với anh Trầm, anh đừng mắng anh ấy."

Nhìn bản thân Khương Trà sắp bệnh chết, còn nói giúp Lâm Trầm, lửa giận Ngô Chúc vừa tắt lại sắp bốc cháy, ở trong lòng lại lôi Lâm Trầm dám rủ Khương Trà đi uống rượu mắng tám trăm lần, nghiêng người kéo Khương Trà vào lòng, trầm giọng nói, "Mau ngủ đi!"

"Anh Trầm....."

"Anh Trầm cái gì mà anh Trầm, còn không ngủ đánh mông em."

Khương Trà đánh giá cuộc gọi vừa rồi của Ngô Chúc đã đạt tới hiệu quả kích thích Lâm Trầm, cũng thật sự là không chịu đựng nổi, "Vậy em ngủ." Trong lòng Ngô Chúc tìm tư thế thoải mái, liền thở phì phò ngủ rồi.

Người ngủ trong lòng ngực không chút yên ổn, đại khái là do mũi bị nghẹt không thể hít thở, cho nên tiếng đặc biệt nặng nề, nhiệt độ trên mặt chậm chạp không hạ xuống, lông mày Ngô Chúc cũng chậm chạp không giãn ra.

Chờ Lâm Trầm liên hệ được với bạn cùng phòng Khương Trà, biết cậu nằm phòng y tế trường học, đợi hắn tới nơi bầu trời đã sáng bừng, khi hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngô Chúc đang giúp Khương Trà lau tay.

Nghe được tiếng động Ngô Chúc quay đầu, lộ ra biểu tình ngoài cười trong không cười với Lâm Trầm, "Còn biết tới a."

Lâm Trầm tự biết đuối lý, tay chân nhẹ nhàng đi đến cạnh giường bệnh, "Trà Trà thế nào?" Vừa nói vừa duỗi tay chạm vào trán Khương Trà, bị độ nóng bỏng làm cho kinh ngạc, "Như thế nào vẫn nóng như vậy?!"

"Hừ, này đã là đỡ rồi đó." Ngô Chúc bỏ khăn lông vào chậu nước, lại vắt khô, lúc này mới tiếp tục giúp Khương Trà lau một tay khác, nhìn Lâm Trầm đứng bên cạnh liền tức giận, hạ giọng mắng hắn, "Đầu óc cậu có bệnh sao? Cơ thể Trà Trà vốn dĩ đã không được tốt, cậu còn dám dẫn em ấy đi uống rượu."

"Tôi....."

"Cậu cái rắm! Mau kéo màn xuống."

Lâm Trầm vội vàng kéo màn xuống, nháy mắt phòng bệnh liền trở thành không gian độc lập.

Ngô Chúc thả khăn lông vào chậu nước, "Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn cho Khương Trà, cậu tới lau người cho em ấy."

Nhắc đến ăn, Lâm Trầm lập tức nghĩ tới hôm qua trước khi Khương Trà đi còn mua bữa sáng cho hắn, cảm xúc áy náy hối hận nháy mắt bao phủ hắn, chờ Ngô Chúc mang theo điện thoại di động rời đi, hắn vội vàng rửa tay sạch sẽ, lại thay đổi một xô nước ấm khác, lúc này mới xốc chăn lên kéo quần áo Khương Trà đến cổ.

Tỉ mỉ dùng khăn lông giặt qua nước ấm lau ngực cùng sau lưng Khương Trà, Lâm Trầm thả khăn lông vào chậu nước, duỗi tay cởi quần Khương Trà ra, giúp cậu lâu chân.

Lúc bị Lâm Trầm lau chân, Khương Trà lại bừng tỉnh từ trong mộng, mở tô mắt nhìn Lâm Trầm cong eo, nhìn thấy xung quanh đã bị kéo màn xuống, liền lẩm bẩm kêu nóng, đẩy quần lót qua mông, hai chân vừa giẫm liền đá quần lót xuống cuối giường.

Nhìn thấy quần lót bị đá xuống đây, Lâm Trầm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Khương Trà nhắm mắt lại còn chưa chịu tỉnh, vội vàng ném khăn lông qua một bên, cầm lấy quần lót bị đá xuống cuối giường, nắm chân Khương Trà giúp cậu mặc vào.

"Nóng...."

Khương Trà giãy giụa từ chối mặc quần lót.

"Trà Trà!"

Tuy đã kéo màn, nhưng không đảm bảo sẽ không có người đi vào, Lâm Trầm gấp gáp đến mức trán đầy mồ hôi, nắm lấy chân Khương Trà không ngừng giãy giụa, mạnh mẽ kéo quần lót bị cậu đạp rớt mặc lên một lần nữa, khi kéo quần lót đến đùi, động tác hắn bỗng nhiên cứng đờ.

Đó là.... Cái gì?!

Lúc Lâm Trầm nghi ngờ bản thân bị hoa mắt, chân Khương Trà giật giật, lơ đãng làm lộ ra nữ huyệt giữa hai chân.

Cả người Lâm Trầm đều cứng đờ tại chỗ, tầm mắt không thể tin tưởng dán chặt vào nữ huyệt mềm mềm mại mại, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng đột nhiên kéo quần lót Khương Trà lên, trong đầu rối rắm thành một đống.

Mấy ngày nay phát hiện Ngô Chúc đi chơi quán bar với người khác, cùng với việc hắn bị Khương Trà đè trên giường cưỡng hôn lại còn nổi lên phản ứng, đều không thể so sánh được với việc thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ lại tự nhiên mọc ra thêm bộ phận khác đánh sâu vào.

"Anh Trầm...."

Cơ thể Lâm Trầm run lên, nhìn về phía Khương Trà không biết tỉnh lại khi nào, lắp bắp hỏi, "Sao, làm sao vậy?"

"Em muốn uống nước."

Ánh mắt Lâm Trầm hoàn toàn bị động tác liếm môi của Khương Trà hấp dẫn, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới hương vị khi đầu lưỡi tiến vào trong miệng.

Thật mềm cũng thật ngọt.

Ý thức được bản thân hiện tại vô cùng không thích hợp, Lâm Trầm mím môi,  rót ly nước đút Khương Trà, dùng tốc độ nhanh nhất xoa chân giúp cậu, kéo chăn quấn người kỹ lưỡng, tìm cớ liền ra khỏi phòng y tế.

Hắn cần phải đến chỗ khác lấy lại bình tĩnh.

Khi Ngô Chúc trở về, nhìn thấy Lâm Trầm hút thuốc trên hành lang, lửa giận lại bốc lên, "Để cậu chăm sóc Khương Trà, cậu lại ở đây hút thuốc?!"

Lâm Trầm phun ra vòng khói, im lặng vài giây nói, "Ngô Chúc, cậu có tắm cùng Trà Trà chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro