Chương 13
Nhiệm vụ 4: Lô Đỉnh Sư tôn lẳng lơ (2)
editor: M.
Thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua, chứng nghiện tình dục của Tố Tích thường xuyên phát tác, cứ qua hai ba ngày là y lại đi tìm Lâm Tịch Ngôn, hoàn toàn bỏ bê tu luyện. Y cũng không biết mình bị làm sao, dù biết rõ việc này quá hoang đường nhưng lại không khống chế được bản thân.
"Ô... Ưm ha, lại... Lại tới..." Tố Tích đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng vững, một trận ngứa ngáy quen thuộc từ hạ thân truyền đến. Loại tình huống này đã xuất hiện rất nhiều lần, y biết mình lại lên cơn nứng, muốn đi tìm sư đệ để giúp y giảm ngứa ngáy.
Tố Tích lảo đảo chạy trên đường nhỏ dẫn tới trúc xá nơi Lâm Tịch Ngôn ở, vừa mới xuyên qua kết giới, Tố Tích liền không chịu nổi nữa mà cởi sạch quần áo. Bộ đồ kia rõ ràng là dùng tuyết sa thượng phẩm may nên, nhưng hôm nay mặc lên trên người lại bị nó cọ xát vùng kín dâm loạn nhạy cảm, làm cho y cảm thấy ngứa ngáy trống rỗng.
Quần áo cởi ra tùy ý ném lên phiến đá xanh trước nhà trúc, Tố Tích thì thuần thục quỳ trên mặt đất, hai chân mở rộng lộ ra chỗ riêng tư đã sớm nhớp nháp không chịu nổi. Y dồn dập thở dốc, uốn éo thắt lưng bò về phía nhà trúc, mỗi một bước, nước dâm dính nhớp lại nhiễu xuống từ giữa đùi, lưu lại từng vết nước trên đường đá.
Lâm Tịch Ngôn cũng không ở trong trúc xá, đây không phải lần đầu tiên Tố Tích gặp phải loại tình huống này, y ngựa quen đường cũ lấy ra cây gậy màu đen phủ đầy gai mềm to bằng cánh tay từ trong rương dưới gầm giường, gấp gáp cắm vào trong lỗ thịt đã ướt mềm của mình.
Mà Lâm Tịch Ngôn lúc này lại đang híp mắt nhìn cô nàng mặc bạch y trước mắt, cô mỉm cười ấm áp đưa dược liệu đã được bao bọc cẩn thận cho hắn, còn đặc biệt viết một tờ hướng dẫn sử dụng chi tiết, hoàn toàn không biết lấy dược liệu chỉ là cái cớ, mục đích của Lâm Tịch Ngôn là đem cô làm lô đỉnh đè dưới thân...
Lâm Tịch Ngôn nhìn Mộc Tình sư thúc của mình không hề phòng bị xoay người đi phối dược, hắn lặng lẽ đứng dậy, lấy ra bình xịt trong tay áo, nhẹ nhàng phun về phía Mộc Tình.
"Tỷ tỷ!" Đúng lúc đó, một thiếu niên đột ngột đẩy cửa bước vào, lực mở cửa ra mang đến một luồng gió thổi tan những giọt thuốc li ti, nhưng lại khiến cho thiếu niên kia hít vào hơn phân nửa.
"Tiểu Phong, ngươi lúc nào cũng bộp chộp hấp tấp như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ gây họa." Mộc Tinh mỉm cười rót cho y một chén trà rồi xoay người tiếp tục phối dược.
Lâm Tịch Ngôn thầm nghĩ: Không phải đã gây họa rồi sao... Hắn hứng thú nhìn hai tỷ đệ trước mặt, không bỏ qua một chút biến hóa nào. Chẳng qua bình thuốc vừa rồi là liều vừa đủ cho một người, lại bị Mộc Phong quấy rối như vậy nên cả hai người bọn họ đều hít vào phân nửa, phần còn lại trực tiếp bị thổi tan, đương nhiên hiệu lực không còn lý tưởng nữa. Hắn đợi một lát, chỉ có Mộc Phong tu vi còn nông nên sắc mặt hơi ửng đỏ, mà tu vi Mộc Tình đã là Kim Đan hậu kỳ thì chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Bên này Mộc Tình đã phối hợp xong tất cả dược liệu hắn muốn, Lâm Tịch Ngôn cũng không đợi chờ nữa, đứng dậy cáo từ. Dù sao thuốc này không có hắn sẽ không giải được, để cho nó ở tích tụ trong cơ thể hai tỷ đệ này thêm vài ngày, đến lúc đó lại càng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Hắn trở về trúc xá với tâm tình không tồi thì phát hiện Tố Tích trong phòng đã gần kề bờ vực sụp đổ, một tay y đem gậy mát xa nhanh chóng đâm chọc, tay còn lại thì liên tục tuốt cặc nhưng không cách nào xuất tinh, buồn bực co rúm cơ thể trên mặt đất thành một nhúm.
"A a... A... Sư đệ, chủ nhân... Địt ta đi, lỗ dâm hư hỏng ngứa quá... Phát điên mất... Ô..." Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Lâm Tịch Ngôn, Tố Tích liền dùng hết sức lực bò qua, cả người giống như một cục thịt uốn éo cọ xát bên chân hắn, giữa hai chân nước nôi chảy ra tràn lan.
Lâm Tịch Ngôn buồn cười bế y lên rồi đè xuống mặt bàn, biết y lên cơn nghiện đã được một thời gian dài, sắp đến cực hạn nên hắn không tra tấn y nữa, thống khoái bắn vào trong cái miệng ẩm ướt nóng rẫy kia. Tố Tích cuối cùng cũng được ăn tinh dịch, y phát ra một tiếng rên dâm đãng cao vút, lúc này mới chịu bắn tinh rồi rơi vào hôn mê.
"Hệ thống, có ở đây không?" Lâm Tịch Ngôn nhìn Tố Tích, khều khều hệ thống như có điều suy nghĩ.
"Hệ thống YD 1.0 vì ngài phục vụ. Ký chủ muốn biết cái gì?"
"Thuốc này của mi yêu cầu phải có tôi mới cai nghiện được à?" Mục tiêu của hắn suy cho cùng vẫn là sư tôn, còn những người này chỉ là công cụ giúp đề cao tu vi, hắn cũng không muốn dây dưa không ngớt với đám người này.
"Trong khu thương thành của hệ thống có thuốc giải trừ ràng buộc, bất cứ lúc nào ký chủ cũng có thể dùng điểm tích lũy để đổi."
Chậc, hệ thống này vẫn rất có tình người... Lâm Tịch Ngôn lập tức mua một lọ, tiện thể mua luôn thuốc xóa sạch trí nhớ, rồi xịt thẳng về phía Tố Tích đang hôn mê.
Vài ngày sau, Lâm Tịch Ngôn lại đi đến Dược Lư, tình cờ là cả Mộc Tình và Mộc Phong đều ở đây.
Hắn thản nhiên báo ra dược liệu mình cần, Mộc Tình gật đầu ghi nhớ. Mộc Phong lại bắt đầu đứng ngồi không yên, thiếu niên lấm la lấm lét nhìn trộm hắn, cặp mông tròn vểnh được bao bọc dưới vạt áo trắng kia không nhịn được mà uốn éo trên ghế gỗ.
"Ừm... Huynh, huynh tên là Lâm Tịch Ngôn à? "Ánh mắt Mộc Phong gần như là dính chặt trên người hắn, khuôn mặt đỏ bừng cố gắng tìm đề tài, đồng thời thân thể cũng vô thức nghiêng về phía trước.
Lâm Tịch Ngôn cười thầm trong lòng, nghĩ bụng tu vi của nhóc con này quá kém, dù lượng thuốc hít vào không bằng tỷ tỷ cậu, vậy mà giờ đã mang cái bộ dạng thèm được đụ như thế này rồi, còn Mộc Tình thì chắc cũng không khác mấy.
Quả nhiên, khi nghe được tiếng thở dốc của đệ đệ, Mộc Tình xoay người lại, khuôn mặt của cô cũng đỏ ửng. Lượng thuốc hôm ấy cô hít phải hơn phân nửa, tích luỹ lâu như vậy, cho dù tu vi có cao thâm như thế nào đi chăng nữa thì thuốc cũng đã ngấm vào tận xương tuỷ, lúc này cô đã đến cực hạn.
Lâm Tịch Ngôn chơi đùa chén trà trong tay, đột nhiên buông ra, chén trà lập tức đổ ập vào giữa hai chân Mộc Phong. Lâm Tịch Ngôn thuận thế cúi người xuống, giả bộ dùng khăn vải lau chùi, tay hắn không nhẹ không nặng vuốt ve cặc nhỏ ngây ngô của thiếu niên.
"Ô ưm... Ha á, nhẹ một chút... Lâm Tịch Ngôn, huynh... A ha, ưm... Nóng quá, huynh chạm vào đệ đi... Ưm..." Tính tình Mộc Phong trẻ con nên không đủ kiên nhẫn mà tuân theo tiếng lòng mở rộng hai chân ra, để Lâm Tịch Ngôn có thể sờ sâu hơn một chút, xuống cái vị trí bên dưới...
"Phía dưới cũng ướt sao? Thật xin lỗi, để ta lau cho đệ." Tay Lâm Tịch Ngôn càng lúc càng vói vào sâu hơn, cuối cùng chạm đến chỗ khít chặt giữa đùi, ngón tay nhẹ nhàng đâm lên khiến Mộc Phong run rẩy, đũng quần phía trước xuất hiện một vết ẩm ướt.
Bên trong Dược lư tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, mặt Mộc Tình càng đỏ hơn. Cô xấu hổ tiến lên phía trước nhìn hai người, hai chân chụm lại đan chặt.
Sau khi bắn ra sơ tinh, Mộc Phong không còn e dè gì nữa, đôi chân thẳng tắp của cậu tách ra treo ở trên tay vịn ghế dựa, quần áo bị cậu lôi kéo đến lỏng lẻo, phô bày lồng ngực màu mật cùng cặc nhỏ phấn nộn đang vểnh lên lần nữa. Khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên tràn đầy mê say, dâm đãng thúc giục: "Tiếp tục đi... vuốt cho đệ đi, thoải mái quá... Tịch Ngôn, Tịch Ngôn ca ca... Cắm vào chỗ đó của đệ đi mà, ô a..."
Lâm Tịch Ngôn thấy cậu bắt đầu nứng rồi, trực tiếp duỗi ba ngón tay đâm vào trong lỗ đít ẩm ướt kia, moi móc trêu chọc khiến cho Mộc Phong liên tục rên rỉ dâm đãng.
Mộc Tình bị bỏ rơi ở một bên rốt cục nhịn không nổi nữa, cô đỏ mặt đi đến bên cạnh đệ đệ, nhẹ nhàng đong đưa phần hông, vừa rụt rè vừa chờ mong mà nỉ non: "Ưm... Ưm a, Tịch Ngôn... Ta cũng... ô..."
"Mộc Tình sư thúc sao vậy? Mặt đỏ như vậy, hay là cũng mắc bệnh giống Mộc Phong sư đệ?" Lâm Tịch Ngôn ra vẻ kinh ngạc.
"Ô... A ha..." Một tiếng sư thúc làm cho Mộc Tình chợt cảm thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn bị dục vọng áp đảo, cô dán thân thể lên người Lâm Tịch Ngôn, thì thầm: "Đúng vậy, giống như Tiểu Phong... Tịch Ngôn xoa xoa giúp sư thúc với... Sư thúc khó chịu quá... Ưm ô..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro