6
Lương thực dự trữ có ý định chạy trốn, con sói nhất định sẽ rất tức giận.
Úc Châu cân nhắc lợi và hại trong một lát, sau đó hơi cụp mắt xuống một chút.
Vừa buông tay, ném chiếc cặp nhỏ sang một bên, cả người lao vừa vào lòng Hà Thừa Dã.
“Muốn đi tìm anh.” Cậu nói nhỏ, đôi tai thỏ mềm mại chưa kịp thu lại kia cọ cọ vào cằm đối phương.
Lúc này, cho dù là người có tính tình tồi tệ đến đâu cũng sẽ không nỡ nói nặng lời.
Rõ ràng biết rằng muốn đi tìm người là nói dối, Úc Châu ngay cả chiếc cặp nhỏ cũng chuẩn bị tốt rồi, nhìn là biết muốn chạy trốn.
Hà Thừa Dã lại giống như bị mù có chọn lọc, thuận tay ôm vòng eo mảnh khảnh của chàng trai, ở góc mà Úc Châu không nhìn thấy mà hôn vào mái tóc đen dày mượt của cậu.
Trong tình huống hoàn toàn tỉnh táo, thỏ cụp tai vẫn là không thể chống cự lại nỗi sợ hãi trước kẻ thù tự nhiên, Úc Châu không kiềm được mà run rẩy một chút khi bị ôm lấy.
Cậu lặng lẽ vùng ra khỏi vòng tay đối phương. Rồi ngẩng mắt nhìn Hà Thừa Dã, đôi mắt trong veo đầy sự tinh khiết, vẻ mặt ngây thơ như chưa thể chưa trừng trải sự đời.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, bàn tính nhỏ trong lòng bây giờ gẩy nhanh đến mức nào, nhanh đến nỗi muốn bắn ra tia lửa .
Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải ở bên cạnh Hà Thừa Dã, không thể để mối quan hệ này cứ thế mà kết thúc.
Chẳng qua là lúc mới tỉnh dậy bị những vết đỏ đầy người làm cho sốc, nên mới muốn chạy trốn, bây giờ mới nhớ ra, không thể chạy được. Nếu chạy thì mọi nỗ lực sẽ đổ xuống sông xuống biển cả.
“Ngài Hà,” Úc Châu nhẹ nhàng mở miệng , “Chuyện tối qua...”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Hà Thừa Dã nói.
?
Thẳng thắn như vậy sao?
Úc Châu nhất thời có hơi bàng hoàng.
Nhưng cậu rõ ràng rất vui mừng, đôi tai lông xù rung động một chút.
Mặc dù biết cuối cùng đối phương có thể vẫn bị Hứa An hấp dẫn, nhưng bây giờ cậu là gần quan được ban lộc¹.
Trong tuyến cốt truyện gốc Hứa An ngụy trang quá tốt, cộng thêm sự thiên vị sẽ làm người mất sáng suốt, Hà Thừa Dã mới bị trúng kế của đối phương.
Nhưng bây giờ khác rồi, cậu sẽ nghĩ mọi cách để vạch trần Hứa An, chỉ cần có thể để lại hạt giống nghi ngờ trong lòng Hà Thừa Dã, như vậy liền có thể tránh được bi kịch xảy ra.
Dù sau này Hà Thừa Dã bỏ rơi anh, lựa chọn Hứa An, cũng sẽ không phát giác ra cái gì không đúng trong quá trình ở bên nhau.
“Chịu trách nhiệm,” Úc Châu nhỏ giọng lặp lại từ này, như đang suy ngẫm ý nghĩa phía sau nó, “Hà tiên muốn như thế nào chịu trách nhiệm ?”
Hà Thừa Dã nhìn Úc Châu, muốn xoa đầu đối phương nhưng nhớ lại cái co rúm ban nãy thỏ cụp tai , cuối cùng vẫn là không đưa tay ra.
Không thể dọa Úc Châu.
Vậy nên những lời như “sẽ cưới em” cũng không thể nói cho đối phương biết, phải từ từ.
“Tôi sẽ đối xử tốt với em, đáp ứng mọi nhu cầu của em,” Hà Thừa Dã nhẹ nhàng nói , như đang dỗ dành, “Nếu em có gì không vui, chỗ tôi sẽ mãi là nơi trở về của em.”
Úc Châu suy nghĩ vài giây.
Đối xử tốt với cậu = để cậu cảm nhận được sự quan tâm.
Đáp ứng mọi nhu cầu = cung cấp hỗ trợ vật chất và tài chính.
Nơi trở về = che chở cho cậu.
Mối quan hệ này... hơi giống như kim chủ và món đồ chơi nhỏ được nuôi dưỡng.
Hà Thừa Dã là người nắm quyền của nhà họ Hà giàu có và có thế lực ở Hoa Quốc, sao có thể thật sự chịu trách nhiệm chỉ vì cắn lương thực dự trữ vài miếng.
Úcc Châu hoàn toàn hiểu.
Mối quan hệ này cũng khá tốt.
Thỏ cụp tai lắc lắc tai.
“Vậy có thể không ăn tôi không?” Úc Châu lại mạnh dạn hỏi. Nghe đến câu này, Hà Thừa Dã không biết nghĩ đến gì, ánh mắt lại sâu thẳm hơn vài phần.
Con sói ác cố kiềm chế hồi ức trong đầu, không nghĩ đến cảnh tượng quyến rũ nhìn thấy tối qua, giọng hơi khàn: “Không thể.”
Úc Châu nhỏ giọng “ồ” một tiếng, đôi tai thỏ dùng để lấy lòng trực tiếp bị anh thu lại.
Không có tim.
Ngay cả khi trở thành kim chủ vẫn coi mình như lương thực dự trữ.
Động vật ăn thịt không phải thứ gì tốt cả!
“Em vẫn chưa nói cho tôi biết,” Hà Thừa Dã cuối cùng nói vào lúc này, “Tên của em.”
“Úc Châu.” Con thỏ cụp tai vừa mới nghĩ xấu về người khác ngay lập tức trả lời ngoan ngoãn, “ Úc trong Phục Úc, Châu trong Khinh Châu”
Hai chữ đơn giản được anh nói ra phảng phất mang theo hương thơm nhẹ, rất giống mùi hương cỏ xanh mà thỏ mang theo trên người.
“Úc , Châu.” Hà Thừa Dã nhẹ nhàng lặp lại một lần, giọng trầm thấp đọc lên hai chữ này, giống như lời thì thầm giữa người yêu.
Úc Châu lại cảm thấy nhịp tim mình bỗng nhiên loạn đập một cách khó hiểu. Cậu hít sâu một hơi, ném cảm giác kỳ lạ này ra khỏi đầu.
“Thay quần áo xong thì xuống lầu đi,” Hà Thừa Dã lấy ra một túi giấy từ phía sau, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Trong túi giấy là quần áo mới vừa vặn với chàng trai.
“... Vâng.” Úc Châu cảm thấy ấm áp trong lòng một chút, nhận quần áo, thay xong rồi cầm chiếc cặp nhỏ bước xuống lầu.
Bữa sáng trên bàn ăn rất thịnh soạn, vì lo lắng chú thỏ cụp tai nhỏ sẽ sợ hãi, thịt đầy bàn ban đầu cũng được thay bằng rau quả và thức ăn từ bột mì.
Thế giới nhỏ đến cùng vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, Úc Châu ban đầu vốn không có bất kỳ hứng thú gì với rau xà lách, bây giờ lại cảm thấy vô cùng thuận mắt, yên lặng ăn hết cả một bát lớn.
Trong thời gian đó, Hà Thừa Dã nhận được một bức thư điện tử.
Anh đợi đến khi Úc Châu ăn xong, rồi nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn.
Khi chàng trai xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ ngây thơ, anh mới thấp giọng nói.
“Lãnh đạo trường Q vừa gửi thư xin lỗi cho tôi, họ đã điều tra rõ mọi tình tiết của sự việc, Viện trưởng Hứa đã bị cách chức, học sinh bắt nạt người khác cũng đã bị bắt đình chỉ học tập.” Hà Thừa Dã nhìn Úc Châu một cách nghiêm túc: “Nếu có chuyện như vậy nữa, trực tiếp nói cho tôi biết.”
“Có làm phiền anh không?” Úc Châu rất rõ kim chủ không phải là người có thể nói liên lạc là liên lạc được.
Tiểu tình nhân phải biết chừng mực, huống hồ cậu còn có thân phận lương thực dự trữ, thấp hơn một bậc so với tiểu tình nhân bình thường.
“Không.” Hà Thừa Dã cười.
Người ở vị trí cao, tôn quý lại đẹp trai, lúc này lại có sự dung túng không có điểm giới hạn
Úc Châu nghe vào nhưng không hoàn toàn tin.
Anh không phải người yêu đương vào là mù quáng.
Chàng trai nhẹ nhàng cắn vào cái nĩa, tiếp tục tính toán những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trong đầu.
Theo tuyến cốt truyện gốc, sau khi Hà Thừa Dã bị Hứa An tính kế thì rơi vào thời kỳ cuồng loạn, hai người cùng trải qua một đêm, mặc dù cũng không có thật sự làm gì nhưng Hứa An lại mưu mô bố trí hiện trường sau khi chuyện gì đó tồi tệ sảy ra, rồi lén lút rời đi.
Vậy nên sau đó Hà Thừa Dã mới có thái độ tốt hơn với Hứa An, đại khái là cảm thấy có lỗi với đối phương.
Nhưng bây giờ, tất cả những tuyến cốt truyện này đều bị cậu làm loạn.
【Tiểu A, ngươi biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra gì không?】
Úc Châu không khỏi hỏi hệ thống A.
【Kí chủ, tuyến cốt truyện đã bị lệch, không thể dự đoán tình hình tiếp theo. Nhưng theo cốt truyện gốc, Hứa An sẽ quyến rũ thiếu gia nhà họ Khương vào hôm nay, đây cũng là bước đệm để cậu ta bước vào tầng lớp này.】
Thiếu gia nhà họ Khương?
Úc Châu tìm kiếm một lúc trong cốt truyện, cuối cùng cũng lôi ra nhân vật này.
Khương Tầm.
Nhà họ Khương mặc dù kém nhà họ Hạ nhưng cũng là một gia đình quyền quý có tiếng tăm, hơn nữa Khương Tầm cũng là một người thuần chủng.
Nếu Hứa An quyến rũ được Khương Tầm, phạm vi gây chuyện của cậu ta sẽ càng ngày càng lớn.
Cậu phải ngăn cản, tốt nhất là có thể khiến bộ mặt thật của Hứa An lộ ra trước mặt mọi người.
Úc Châu tìm được hướng nhiệm vụ, còn không kịp ăn miếng cà chua nhỏ cuối cùng, đã uống một ngụm nước lau miệng rồi cầm chiếc cặp nhỏ muốn rời đi.
“Đợi một chút.” Hà Thừa Dã đột nhiên mở miệng vào lúc này. Ánh mắt hẹp và đen nhìn chiếc cặp nhỏ hơi bẩn, mang theo nụ cười hỏi: “Cái em luôn mang theo bên mình, là gì?”
【Tôi cũng tò mò.】Hệ thống A đột nhiên xuất hiện.
Úc Châu sửng sốt.
Cậu hình như không có ký ức về việc này, chỉ có thể nhớ theo ký ức của cơ thể rằng chiếc cặp nhỏ này rất quan trọng, phải mang theo bên mình.
Chắc là thứ gì đó đặc biệt hữu dụng!
Kim chủ đã hỏi rồi, thỏ cụp tai nhỏ sao có thể từ chối trả lời, Úc Châu trực tiếp kéo khóa cặp nhỏ ra trước mặt hai người một cách hào phóng.
Úc Châu: “...”
Úc Châu: “???”
(1)raw là 近水楼台先得月:đại khái là nhà gần hồ được hưởng ánh trăng trước, ở VN mình có câu gần quan được quan lộc.
____
Edit by Cá mặn nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro