2
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen.
Mỗi lần đến một thế giới mới, thân phận mà Úc Châu sử dụng đều là những nhân vật nhỏ không đáng kể có thiết lập sơ sài.
Gọi tắt là pháo hôi.
Để Úc Châu có thể hòa nhập vào thế giới ngay lập tức, cơ thể này sẽ sống một thời gian ngắn trong thế giới theo sự diễn tập thử trước của hệ thống.
Chú thỏ tai cụp nhỏ là sinh viên của trường đại học Q.
Vì vậy, hiện tại trong đầu Úc Châu có thông tin về lễ kỷ niệm trường đại học Q.
Lễ kỷ niệm kết thúc vào lúc 8 giờ tối, Hà Thừa Dã thân là cựu sinh viên xuất sắc, nên được mời đến tham dự.
Mà bây giờ là 7 giờ 30 tối.
Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Hà Thừa Dã sẽ gặp Hứa An ngoài cửa.
Thú nhân đều có thời kỳ cuồng nộ, trong thời gian đó, mặc dù họ vẫn giữ hình dạng con người, nhưng tính cách sẽ lại gần giống với loài động vật của mình hơn.
Sau khi gặp Hà Thừa Dã, Hứa An sẽ bí mật dùng bình xịt kích thích thời kỳ cuồng nộ của đối phương, sau đó giả vờ giúp đỡ anh ta.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Không kịp nghỉ ngơi nữa, Úc Châu vén mái tóc ướt sũng trên trán ra sau, để lộ vầng trán trắng mịn đầy đặn.
Cậu cầm chiếc cặp nhỏ bị ném sang một bên lên, chống tay vào tường rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh đã vì ban nãy đánh nhau mà trở nên bừa bộn. Cậu vừa đi lại vừa không kìm được sự tức giận trong lòng.
Cậu rất lạnh và cũng rất mệt.
Từ lúc cậu bị kéo vào các thế giới xuyên nhanh, theo phân tích của chủ hệ thống đã hiển thị rằng tố chất thân thể cậu không tốt, từ đó về sau, ở mỗi thế giới thể lực của cậu đều rất yếu, mà còn đặc biệt có nhiều bệnh.
Vì thế nên hiện tại cho dù là chỉ đi bộ vài bước cũng mệt đến nổi thở không ra hơi.
Úc Châu không có đồ để thay, bị gió lạnh bên ngoài thổi một hơi cả người liền chao đảo, giống như sắp ngã đến nơi.
Cậu hít sâu một hơi, ráng chống đỡ thân thể đi đến sân ngoài nơi tổ chức lễ kỷ niệm của trường đại học học Q.
Lễ kỷ niệm đã bắt đầu, cũng nghiêm cấm người không liên quan vào bên trong, Úc Châu chỉ có thể cúi đầu đứng ở bên ngoài. Chờ đợi lễ kỷ niệm kết thúc.
Người bảo vệ đang đứng gác ở cửa nguyên hình là một chú chó Dobermann, khi nhìn thấy Úc Châu cả người ướt sũng, vừa bị kinh ngạc vừa không khỏi có chút mềm lòng .
"Tôi đưa áo khoác của tôi cho cậu nhé." Chó Dobermann trung thành nói rồi định cởi bộ cảnh phục trên người mình.
Nghe thấy vậy, Úc Châu nhẹ nhàng ngẩng mắt lên, lắc lắc đầu.
"Không cần," giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, trong trẻo dễ nghe, giống như dòng suối trong veo làm người ta thoải mái, “Tôi chỉ đứng đây đợi là được.”
Bảo vệ Dobermann thấy thế lại quay lại đứng nghiêm về tư thế đứng quân đội.
Thời gian chờ đợi luôn buồn tẻ và dài đằng đẵng, trời lại bắt đầu mưa nhỏ một lần nữa, Úc Châu co rúm người lại, tránh sang dưới mái hiên bên cạnh.
Đầu anh váng vất từng cơn, liên tục cắn vào cánh môi dưới hồng hào của mình để giữ cho bản thân tỉnh táo.
Khi thật sự sắp không thể chịu nổi nữa, cậu lại tìm hệ thống trong đầu nói chuyện.
【Tiểu A, ngươi nói xem, Hà Thừa Dã sẽ muốn tiếp xúc với ta không?】
【Kí chủ, ngài có thể chọn một thời điểm khác để tiếp cận đối tượng nhiệm vụ, tình trạng cơ thể của ngài hiện tại rất không tốt.】
Hệ thống A dường như không hiểu tại sao Dục Châu lại phải cố gắng như vậy.
Úc Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
【…Đợi không nổi lâu như vậy, càng kéo dài thì một nhiệm vụ càng có thể mất rất lâu mới có thể hoàn thành.】
Và cậu không muốn đợi.
Cậu muốn rời khỏi hệ thống xuyên nhanh, trở về thế giới thực.
Trong thực tế, cậu có một người cần gặp.
Một người rất quan trọng.
Hệ thống A thông minh đến mức giống như người thật, không kiềm được mà hỏi.
【Kí chủ, cần tôi đổi thuốc tăng cường thể chất cho ngài không? Tôi rất sợ lát nữa ngài sẽ ngất ở đây.】
Úc Châu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại một cái.
Còn năm phút nữa, lễ kỷ niệm sẽ kết thúc.
【Không cần.】Anh trả lời bằng giọng điềm đạm.
Thật ra ngất ở đây thì càng tốt. Chú thỏ tai cụp có bàn tính nhỏ của riêng mình, bàn tính trong lòng vang lên cạch cạch.
Mưa nhỏ vẫn mãi không dừng, chút ấm áp cuối cùng của ban ngày cũng bị mưa cuốn đi, gió mang theo hơi lạnh của cuối thu.
Úc Châu đã sắp không đứng vững nữa, dưới chân như bắt đầu bay bổng.
Cuối cùng, sau khi tiếng vỗ tay mơ hồ truyền ra từ bên trong hội trường, lễ kỷ niệm đã kết thúc.
Lối đi sơ tán được mở ra, đại diện sinh viên xuất sắc được chọn ra từ các khoa xếp thành hàng đi ra, sau đó là từng vị lãnh đạo trường đại học Q.
Những người đang chờ bên ngoài đều bước lên trước để che ô cho họ.
Trong số đó có một người đàn ông tương đối trẻ, khoảng ba bốn mươi tuổi, là "giáo viên tốt" được thụ chính Hứa An hết lòng tán dương, cũng là hiệu trưởng mới nhậm chức.
Ông ta cũng họ Hứa, có quan hệ họ hàng với Hứa An, là người thuần chủng.
Vì sao lại là mới nhậm chức, là do Hứa An tố cáo sai phạm nhỏ của hiệu trưởng cũ với Hội quản lý yêu quái, khiến hiệu trưởng cũ bị cách chức, anh ta mới thành công từ phó hiệu trưởng lên làm hiệu trưởng chính thức.
Con người không phải lúc nào cũng là người tốt, nhân tính của một số người thậm chí còn đáng sợ hơn cả thú tính.
Hiệu trưởng Hứa nhìn Úc Châu cách đó không xa, sắc mặt có phần tái nhợt và rõ ràng là đã bị mưa ướt.
Theo bản năng, ông ta có thể nhận ra sinh viên này không phải người thuần chủng, vì vậy cảm thấy chán ghét.
Không kiềm được mà rời khỏi lộ tuyến ban đầu, bước đến bên cạnh Úc Châu, đụng mạnh vào vai của đối phương, quát lớn bảo vệ bên cạnh: “Công tác bảo vệ an ninh là làm như thế nào vậy? Sao không đuổi những kẻ rảnh rỗi này đi?”
Bảo vệ Doberman sững sờ, muốn phân trần: “Trường quy định có thể trú mưa ngoài hội trường ——”
Lời của anh bị cắt ngang. Úc Chu vừa mới đứng vững được, nhẹ nhàng kéo tay áo bảo vệ, lắc đầu ý bảo đối phương không cần vì mình mà đứng ra.
Hiệu trưởng Hứa thấy hai người hóa thành động vật đều không dám lên tiếng, càng thêm đắc ý đến mức càng quá đáng hơn, nhìn chằm chằm vào Úc Châu: “Em là sinh viên khoa nào? Gây rối trật tự, tôi sẽ ghi vào sổ kỷ luật của em!”
Úc Châu cụp mắt xuống, không nói gì.
Nhìn thoáng qua giống như bị oan ức đến tột cùng.
Nhưng cậu không phản kích, đơn giản là vì nhìn thấy Hà Thừa Dã đang đi đến từ phía xa.
Người đàn ông vai rộng chân dài, một bộ đồ đen chính thức hoàn mỹ tôn lên vòng eo hẹp vai rộng bắt mắt, cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ lộ ra một chiếc đồng hồ trị giá hàng chục triệu.
Chiếc ô lớn màu đen che khuất khuôn mặt của anh ta, Úc Châu không thể nhìn rõ hoàn toàn.
Nhưng cách nhau một khoảng như vậy, uy áp do sói lớn mang lại vẫn khiến người ta không kìm được mà run rẩy.
Hà Thừa Dã là người tốt. Úc Châu mơ mơ hồ hồ nghĩ , tiện phát luôn thẻ người tốt rồi, đối phương không thể đứng nhìn mà không giúp đỡ. Hỏi tới chính là đang ép mua ép bán.
Vài giây im lặng của Úc Châu trong mắt hiệu trưởng Hứa chính là coi thường thầy cô, hiệu trưởng Hứa đưa tay ra, muốn chỉ vào Úc Chu mà mắng.
Anh giơ tay lên: “Em ——”
Nhưng còn chưa kịp nói xong một câu hoàn chỉnh.
Các vệ sĩ của nhà họ Hà đi theo Hà Thừa Dã bước lên trước, nhanh chóng bẻ cong cổ tay của hiệu trưởng Hứa.
Cùng với tiếng "rắc", tiếng kêu đau của hiệu trưởng vang lên xé tan không khí trầm lặng.
Hiệu trưởng Hứa đau đến toát mồ hôi lạnh, mắt trợn trừng trừng muốn xem là ai lại ngang ngược như vậy, ngọn lửa giận dữ lại bị dập tắt hoàn toàn vào khoảnh khắc chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Hà Thừa Dã.
Nhà đầu tư lớn nhất của dự án liên doanh của trường đại học Q chính là nhà họ Hà.
Tại trường đại học Q, thậm chí cả cái Hoa Quốc này, Hà Thừa Dã đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, huống chi một hiệu trưởng nhỏ bé như ông ta.
Hiệu trưởng Hứa cúi đầu, điên cuồng nghĩ xem lát nữa phải khéo léo thoát thân như thế nào.
Nhưng Hà Thừa Dã thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Con sói hung dữ nhìn chàng trai xinh đẹp bị mưa tạt ướt hoàn toàn trước mặt, không nói gì.
Tay dài thon dài hữu lực đó lại chủ động cầm ô lên, che cho người dưới tán ô của mình. Dường như đáy mắt đen đã tan chảy băng.
Tìm thấy rồi.
Chú thỏ của anh.
Mưa rơi trên đầu biến mất, Úc Châu từ từ ngẩng đầu lên.
Cậu nghĩ mình có thể bị sốt rồi, tầm nhìn cũng bị sốt mờ đi, chỉ có thể nhìn rõ mặt của người đàn ông trước mặt một cách mơ hồ.
Khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đường nét thâm thúy đẹp đẽ, cao quý nhưng lạnh nhạt, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật với đường nét rõ ràng.
Rõ ràng là ban đêm, rõ ràng ánh sáng rất yếu.
Nhưng Úc Châu vẫn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi hoàn toàn không rõ ràng ở đuôi mắt của Hà Thừa Dã.
Vị trí đó... rất quen thuộc.
Tim cậu run lên một chút, giọng điệu ngoan mềm giữa việc giả vờ và chân tình thật cảm lại vô thức nghiêng về vế sau.
"Hà Thừa Dã..." Úc Châu gọi một tiếng nhẹ nhàng.
Hà Thừa Dã nuốt nước bọt, một tiếng "ừ" còn chưa kịp phát ra thì đã thấy chàng trai trước mặt lảo đảo một cái.
Chiếc cặp nhỏ ban đầu đang ôm trong ngực Úc Châu rơi xuống đất, cả người anh mặt đỏ gay gay, không còn sức lực, hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng ngã qua.
____
Edit by Cá mặn nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro