10
Không có phương thức liên lạc, vậy thì không có cách nào khác, Úc Châu quyết định đi làm việc mà Hứa An giao cho cậu.
Tất cả hành động của cậu đều chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ nhưng những người khác trong thế giới này thì không phải.
Họ thật sự phải dựa vào những thí nghiệm này để hoàn thành đánh giá môn học.
Úc Châu không muốn làm ảnh hưởng đến họ.
Cậu leo lên tầng sáu, trước tiên bưng một cái máy xuống.
Thể lực của cơ thể này quá kém, chỉ một chuyến như vậy đã có chút thở không ra hơi.
Khi Úc Châu đưa dụng cụ cho Hứa An, không hề bất ngờ khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đáy mắt đối phương.
Có lẽ là không ngờ Úc Châu thật sự sẽ làm theo.
"Vất vả cho cậu rồi." Hứa An che giấu sự ghét bỏ trong lòng, cười với Úc Châu.
"Thật sự vất vả." Úc Châu nói, “Cậu cũng nên thử xem xem.”
"..." Hứa An bị nghẹn lại đến gần ch ết.
Cậu ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ con thỏ này phát hiện ra kế hoạch của mình hay nhận ra gì đó nên mới có thái độ tệ với cậu ta như vậy.
Nhưng rõ ràng mình đã giả vờ rất tốt, cho đến bây giờ chưa từng công khai cãi nhau với bất kỳ ai, ngay cả những lời nói coi thường thú nhân cũng chỉ dám nén nhịn trong lòng.
Nếu Úc Châu phát hiện ra gì đó, vậy có phải có nghĩa là Hà Thừa Dã cũng có thể đã biết gì đó? Dù sao tối qua...hai người dường như đã ở cùng nhau rồi.
Đáy mắt Hứa An lướt qua một tia độc ác.
Nếu như vậy, thì những người này một người cũng không thể để lại.
Bằng bất cứ cách nào, cậu ta phải hủy diệt những thú nhân đã cản đường cậu ta này!
Trước hết là Úc Châu.
Không phải thích cãi nhau, lại thích cướp người sao?
Vậy cậu ta sẽ khiến con thỏ này mãi mãi không thể nói ra lời, biến thành một người tàn tật bị mọi người ghét bỏ!
Hứa An nói được làm được, liếc nhìn camera giám sát trong phòng thí nghiệm một cái, nắm điện thoại trốn vào góc chết của camera.
Mặc dù luật pháp của Hoa quốc đã ban hành quy định hoàn toàn bình đẳng giữa thú nhân và loài người thuần chủng nhưng xã hội vẫn có không ít người có thành kiến như cậu ta.
Lần trước thuốc muốn dùng để gây ra thời kỳ cuồng nộ của Hà Thừa Dã là mua từ chợ đen, đám người đó cái gì cũng dám bán.
Hứa An nghĩ, bây giờ cậu ta đi liên hệ, nếu thời gian kịp thì có thể lấy được thuốc cậu ta muốn dùng để đối phó với Úc Châu trước khi thí nghiệm tối nay kết thúc.
Hoắc Hữu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cũng sắp trở về rồi , cậu ta muốn trong thời gian này có thể khiến Hà Thừa Dã nảy sinh tình cảm với mình , tốt nhất là loại tình cảm sâu đậm kia.
Vậy...Hoắc Hữu có thể sẽ bị kích thích mà nhận ra tình cảm của mình đối với cậu ta.
Rồi cậu ta nghĩ cách dụ dỗ Hà Thừa Dã chuyển nhượng một phần tài sản cho mình, lại lợi dụng thời kỳ cuồng loạn nộ của thú nhân khiến Hà Thừa Dã phạm sai lầm, đưa đối phương vào nơi chuyên quản lí yêu quái.
Vậy, cậu ta có thể đường hoàng ở cùng Hoắc Hữu rồi.
Kế hoạch hoàn mỹ biết bao.
Chắc chắn không thể để Úc Châu làm rối loạn.
Hứa An quay lưng về phía mọi người, mặt âm trầm mở hộp thoại với người bán thuốc.
Một bên khác.
Từ khi Úc Châu bước vào, ánh mắt của Khương Tầm chưa từng rời khỏi người đối phương, nhìn chàng trai xinh đẹp có vẻ mệt mỏi, cuối cùng không thể nhịn được mà theo lên trên.
"Úc Châu," Từ phản ứng của Úc Châu vừa rồi, Khương Tầm biết cậu không thích người khác gọi cậu là Châu Châu nên dù là không vui thì vẫn gọi tên, “Tiểu Úc Châu, tôi không làm thí nghiệm nữa, cùng cậu chuyển dụng cụ.”
Úc Châu không muốn để ý đến anh ta, bước nhanh hơn.
Nhưng cậu không cao, lại mệt, căn bản không thể thoát khỏi Khương Tầm.
"Cậu là động vật nhỏ à?" Khương Tầm đi quanh bên cạnh Úc Châu, “Mặc dù tôi là người thuần chủng nhưng tôi không phải là loại người người mang thành kiến với người thú đó, hóa thân của cậu là gì vậy? ”
"Cậu rất rảnh à?" Úc Châu cuối cùng cũng không nhịn được nhìn thẳng Khương Tầm một cái.
Theo cốt truyện ban đầu, Hứa An lẽ ra đã dây dưa với Khương Tầm rồi, cậu chỉ cần nghĩ cách khiến Khương Tầm biết Hứa An là người như thế nào vào lúc này là được.
Nhưng bây giờ sự giao lưu giữa hai người này ngoài làm thí nghiệm thì không có gì khác.
Thay vào đó đều tập trung hỏa lực vào mình cậu.
Thỏ tai cụp nhỏ biểu thị, cậu không muốn nhận cái phúc khí này.
Khương Tầm lại không phải đối tượng nhiệm vụ của cậu, Hà Thừa Dã mới là.
Cậu không muốn lãng phí thời gian vào người không liên quan.
"Tôi chỉ muốn làm bạn cậu," Khương Tầm hoàn toàn không có ý thức bị ghét bỏ, mặt dày tiếp tục tới gần, “Cậu là mèo con à? Sóc nhỏ? Thỏ con?”
Khi anh ta nói đến từ cuối cùng, Úc Châu không ý thức mà dừng bước lại.
Khương Tầm hiểu rồi, cười: “Bảo sao lại dễ thương như vậy, hóa ra là thỏ con.”
"Cậu có bạn trai chưa? Muốn theo tôi không?" Khương Tầm nghiêng đầu, hoàn toàn chặn đường của Úc Châu, “Tôi có thể mua cho cậu tất cả cỏ khô mà cậu thích, trải ổ thỏ tốt nhất cho cậu.”
Thật sự coi cậu là thỏ rồi...?
Úc Châu ban đầu nghĩ người này sẽ rất khó đối phó, không ngờ lại là tên ngốc, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên: “Tôi, giống như loài người các cậu, chẳng lẽ cậu sẽ rảnh rỗi không có việc gì mà đi ngủ ổ thỏ sao?”
Về chuyện cỏ khô thì không nói vì Úc Châu cũng không chắc chắn.
"Tôi sai rồi." Khương Tầm nhận sai rất nhanh, “Nhưng tôi thật sự không phải nhất thời hứng khởi.”
Từ lúc quen biết đến tỏ tình chỉ mất nửa ngày mà còn nói không phải nhất thời hứng khởi.
Úc Châu có trực giác, người này sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cậu, phải giải quyết nhanh chóng.
Nghĩ đến đây, cậu hơi cụp mắt xuống, từ từ nới rộng một chút cái cổ áo vốn chặt chẽ.
Khương Tầm nhìn động tác của Úc Châu, mắt đều trợn to, vành tai cũng theo đó nóng lên điên cuồng.
Nhưng ngay sau đó, tim anh ta liền nguội mất nửa.
Đường cong vai cổ của Úc Châu rất đẹp, làn da trắng mịn tinh tế chói mắt, gợi lên vô hạn ham muốn, muốn để lại gì đó trên đó.
Nhưng, chỉ thấy trên làn da trong trắng như tuyết ban đầu ấy giao nhau, đầy những vết hồng ám muội.
Giống như tối qua đã trải qua chuyện gì đó kịch liệt, bị người nhanh chân đến trước hung hăng bắt nạt.
Hoặc là nói, được yêu thương.
Khương Tầm cảm thấy giọng nói của mình không còn là của mình nữa: “Cậu...”
"Tôi có người nuôi rồi." Úc Châu phát âm rất rõ ràng nói, “Cậu đừng quấy rầy tôi nữa.”
Người nuôi của cậu là một con sói rất hung dữ.
Chọc tức đối phương thì sẽ không có quả tốt để ăn.
Ngay cả chính Úc Châu cũng còn chưa thể thoát khỏi thân phận lương thực dự trữ đây.
Khương Tầm không nói gì nữa, không biết có phải hoàn toàn từ bỏ hay không nhưng cũng không rời đi mà cùng giúp Úc Châu chuyển đồ.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, Úc Châu thở phào nhẹ nhõm, cũng không đuổi Khương Tầm đi.
Xem như là cùng người trong nhóm làm việc thôi, những nhiệm vụ này vốn cũng không nên do một mình cậu hoàn thành.
Với sự tham gia của Khương Tầm, những thứ đáng lẽ phải mất rất lâu mới chuyển xong bây giờ rất nhanh đã chuyển xong hết.
Khương Tầm khi bước vào cũng nhìn thấy găng tay đặt dưới bàn gần cửa, vậy nên vội gọi Úc Châu cùng làm thí nghiệm.
"Tôi vừa rồi đã nói sao lại không có găng tay bảo hộ, bây giờ tìm thấy rồi." Khương Tầm đưa cả hộp cho Úc Châu, “Có thể cùng làm rồi.”
Lời nói thì bình thường hơn nhiều nhưng giọng vẫn rất thấp.
Hứa An lúc này cuối cùng cũng bước đến từ góc phòng, thấy Úc Châu tham gia thí nghiệm cũng không tức giận nữa mà cười tươi bước đến, nói nhỏ nhẹ.
“Cảm ơn các cậu nhé, nhờ có các cậu giúp đỡ nếu không thí nghiệm không thể tiến hành thuận lợi.”
Hứa An nhìn Úc Châu, mắt cong cong nhưng lại giống như đang nhìn một vật chết.
Hôm nay vận may của cậu ta thật sự quá tốt, người bán thuốc bất hợp pháp đó vừa đúng có thuốc cậu ta muốn có hàng ngay, vài giờ nữa cậu ta có thể đi lấy hàng.
Sau khi cậu ta lấy được thuốc thì Úc Châu đừng hòng có ngày sống tốt!
Úc Châu không để ý đến lời khen vô nghĩa của Hứa An nhưng thái độ của đối phương đã có thay đổi, cậu có thể cảm nhận được.
Không thể không tò mò.
【Tiểu A, giúp tôi kiểm tra xem Hứa An vừa làm gì.】Cậu nhẹ nhàng hỏi trong đầu.
____
Edit by Cá mặn nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro