Chương 7:
Ôn Hi Ân ở trong nhà xoát đề thời điểm, trên bàn di động vang lên, hắn lấy lại đây vừa thấy, điện báo biểu hiện là Giang Thuần.
Hiện tại đã mau 11 giờ, dù trong lòng chán ghét Giang Thuần nhưng Mạc Ly vẫn tiếp điện thoại, vừa một chuyển được, điện thoại kia đầu truyền đến xa lạ thanh âm, thực sốt ruột, ngữ tốc thực mau: "Uy, ta là Giang Thuần đồng học, ngươi đệ đệ uống say, cùng người khác đánh nhau rồi, đối phương người rất nhiều."
Bên kia thanh âm thực ồn ào, Mạc Ly nghe xong nửa ngày mới nghe minh bạch hắn nói cái gì.
Hỏi địa chỉ, Mạc Ly cũng không vội thay đổi quần áo ngay mà chạy đến phòng Giang phụ báo cho hắn biết tình hình, để Giang phụ tự giải quyết việc này.
Căn cứ theo kí ức nguyên chủ, nguyên chủ đã chịu khi dễ, thậm chí bị ép uống rượu ngay ở đó, còn suýt nữa bị người khác nhục nhã, hơn nữa mọi chuyện là do Giang Thuần bày trò ra.
Trong nhà có việc gì không làm được thì để gia trưởng làm, nàng cũng thiếu chịu tội, biết rõ đi không có kết quả tốt lại lao đầu vào thì chẳng khác gì kẻ ngốc cả. Dù Mạc Ly đã tập võ nhưng căn cơ vẫn chưa đủ, hơn nữa ở đó nhiều người như vậy, nàng qua đó chắc chắn sẽ bị thiệt.
Đẩy ra ghế lô môn, Giang phụ bước nhanh đi vào đi, dày nặng gỗ đàn môn cũng nhốt lại.
Bên trong cảnh tượng làm Giang phụ lập tức ngơ ngẩn, hoa thắm liễu xanh rượu, tối tăm ánh đèn có vẻ ái muội, trên sô pha ngồi gần mười cái người, không khí thực an tĩnh, an tĩnh không giống bình thường.
Giang phụ ở trên thảm phát hiện cuộn tròn Giang Thuần, thiếu niên là đưa lưng về phía hắn, chỉ có thể thấy hắn run rẩy bối lương.
Đây là Giang phụ lần đầu tiên thấy Giang Thuần như vậy chật vật, hơn nữa đây cũng không phải nơi Giang Thuần nên đến, đứa con trai trước giờ ngoan ngoãn giờ lại có dáng vẻ này khiến hắn nhất thời cảm thấy khó thở.
" Giang Thuần, ngươi đứng lên cho ta."
Đám người thấy Giang phụ xuất hiện cũng nhốn nháo cả lên, bọn họ thật không ngờ Ôn Hi Ân lại không đến mà người đến là Giang phụ làm họ thật sự không kịp trở tay.
Cả đám nhốn nháo, cuối cùng bỏ chạy tan tác, Giang Thuần thấy người đến là Giang phụ cũng trang không nổi nữa, vội vã đứng dậy, hắn hé miệng muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì. Lẽ nào lại đi nói mọi chuyện chỉ là trò đùa hay sao. Giải thích ra sao cũng khó mà khiến Giang phụ vừa ý cho được nên hắn dứt khoát không nói gì.
Trên đường trở về nhà, Giang phụ không ngừng trách móc Giang Thuần, hắn ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng hận thấu Mạc Ly không làm theo kế hoạch, đã vậy còn báo cho Giang phụ biết mọi chuyện.
Mạc Ly cho rằng Giang Thuần trong khoảng thời gian này sẽ không tới tìm hắn, không tưởng ngày hôm sau buổi tối Giang Thuần liền tìm thượng môn.
Thiếu niên ăn mặc thuần trắng áo ngủ, đôi tay khẩn trương nắm góc áo, thanh âm lại mềm lại tế: "Ca ca, ta có thể đi vào sao? Ta...... Có lời muốn nói với ngươi."
Giang Thuần vẫn là sợ thanh niên không để ý tới hắn, không biết vì sao, hắn phá lệ chịu không nổi thanh niên coi hắn như không khí giống nhau, Mạc Ly khác quá nhiều so với nguyên thân, không còn đối xử ôn nhu với hắn như trước nữa.
Lần này làm sai Giang Thuần cũng bày ra bộ dáng này, nguyên thân lại như Giang Thuần sở liệu, tha thứ mọi chuyện cho hắn. Chỉ tiếc người trong thân thể nguyên thân giờ là Mạc Ly, sớm đã nhìn thấu mọi thứ, nàng lãnh đạm mà từ chối.
" Không được."
Thấy Mạc Ly muốn đóng cửa, hắn vội bắt lấy tay nàng, đôi mắt hồng hồng thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
"Ca ca, thực xin lỗi, ta chỉ là không quen nhìn ngươi không để ý tới ta, ta không muốn thương tổn ngươi, ta thật sự không có......"
Dứt lời, thiếu niên gần như cầu xin lại bàng hoàng nhìn chăm chú vào Mạc Ly, nơi này nói có vài câu thật, vài câu giả cũng chỉ có Giang Thuần chính mình biết.
Mạc Ly nhấp khẩn đạm sắc cánh môi, thấp liễm mi, nhìn như lãnh đạm thờ ơ, trong lòng nàng cũng không ngừng gào thét mắng Giang Thuần nắm tay nàng quá chặt khiến nàng đau.
Thiếu niên nước mắt lập tức lăn xuống xuống dưới, hắn cúi đầu, tinh tế khóc thầm, nói chuyện đều mang theo nồng đậm giọng mũi: "Ca ca, thực xin lỗi thực xin lỗi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, ca ca......"
Nước mắt tích ở Mạc Ly mu bàn tay thượng, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy một chút. Nàng có thói ở sạch a, thật bẩn, trong nước mắt có bao nhiêu vi khuẩn, càng nghĩ càng thấy ớn, Mạc Ly rút tay về rồi đóng sầm cửa lại.
" Ta nói rồi, không được là không được."
Giang Thuần biết, nguyên thân là sợ nhất hắn khóc. Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ hắn phạm vào bao lớn sai, chỉ cần hắn vừa khóc, nguyên thân liền sẽ đi điều kiện bao dung hắn, dung túng hắn. Hắn một bên đương nhiên hưởng thụ thanh niên ôn nhu, một bên lại không ngừng mà tùy ý giẫm đạp. Nguyên thân quá hảo hống, hảo hống đến làm người được một tấc lại muốn tiến một thước, giẫm đạp hắn ôn nhu.
Loại người như Giang Thuần thật khiến người ta ghê tởm, hắn thật cho rằng Mạc Ly nàng không dám làm gì hắn thật hay sao, nếu không phải kinh tế cả nhà đều phụ thuộc vào Giang phụ, hơn nữa Giang phụ đối đãi với nguyên thân không tệ thì nàng đã không mở cửa ra ngay từ đầu rồi.
Giang Thuần đứng sững ngoài cửa, sắc mặt trở nên tối tăm, đầu cúi xuống làm người khác không thấy rõ biểu hiện của hắn.
Lần này liên khảo, Mạc Ly khảo thật tốt, nàng liền đứng ở hạng nhị, vinh hạnh mà thay thế Trần Gia.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không hết lời khen ngợi nàng phải tiếp tục duy trì phong độ, Mạc Ly cũng không quá ngoài ý muốn, không uổng công nàng thức đêm học tập. Tuy vậy Mạc Ly cũng không dám lơ là, nàng đã viết giấy xin tuyển thắng vào trường nguyên chủ yêu thích để phòng trừ khi đi thi ra vấn đề gì.
Trần Gia đến văn phòng tới đưa tư liệu, vừa vặn thấy như vậy một màn.
Thanh niên ăn mặc xanh trắng đan xen giáo phục, trạm thẳng tắp, lấy hắn góc độ này thấy không rõ Mạc Ly biểu tình.
Nhưng hắn hiện giờ tâm tình đang không tốt lắm, mặc dù là ai bị rơi hạng gặp phải kẻ thay thế vị trí của bản thân cũng sẽ không vui được
Trần Gia thu hồi ánh mắt, đem tư liệu đặt ở toán học lão sư trên bàn, lại ra văn phòng.
Trần Gia trong đầu lại hiện lên thanh niên ôn nhu mặt mày cùng kia vĩnh viễn trạm đến thẳng tắp bóng dáng, trái tim hung hăng mà nhảy lên một chút, phiên nổi lên sóng gió mãnh liệt bọt sóng.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Mạc Ly cầm điện thoại lên chuẩn bị xem tin tức do thám tử tư gửi thì bả vai đột nhiên bị người hung hăng va chạm, Mạc Ly theo bản năng đánh ngã người kia trên mặt đất.
Bị ném tới địa phương nóng rát đau, thanh niên đôi tay sau này chống ở trên mặt đất, nâng lên lông mi, đáy mắt thần sắc vẫn là mê mang ngây thơ.
Mạc Ly lúc này mới nhìn thấy người mình quật ngã, trong lòng lại nổi lên chán ghét, người trước mắt chính là kẻ ở trong quán bar đã nhục nhã nguyên thân. Mạc Ly dự tính không dây dưa đến hắn mà hắn lại tự tìm tới.
"Ngươi không có việc gì đi? Thật ngượng ngùng. Ta không phải cố ý."
" Ta không sao."
Quý Lương Xuyên đứng lên, phủi bụi trên người, bọc xanh trắng đan xen giáo phục, một tay cắm ở túi quần, thần sắc bất cần đời. Hắn là thật không ngờ Mạc Ly lại có thể quật ngược lại hắn, thật sự khác so với tin đồn, không phải nói Ôn Hi Ân chỉ là kẻ yếu ớt hay sao.
Mạc Ly vẫn treo nụ cười ôn nhu nhìn Quý Lương Xuyên. Hành lang như vậy khoan, lại còn có không có bao nhiêu người, đâm người lực độ lại như vậy đại, rõ ràng chính là cố ý, thật cho rằng nàng là không biết hay sao.
" Nếu ngươi không sao vậy ta đi trước."
Này làm lơ thái độ thực sự làm Quý Lương Xuyên phát cáu, hắn há mồm vừa định nói cái gì đó, liền thấy Mạc Ly quay đầu liền đi, dường như hắn là thứ đồ dơ gì giống nhau!
Ta thảo!
" Đợi đã."
Quý Lương Xuyên bước nhanh đi qua đi, đè lại bờ vai của hắn, thần sắc đều có chút vặn vẹo: "Lão tử cùng ngươi nói chuyện đâu, ngươi con mẹ nó không trường lỗ tai a?"
Thân là một cái hào môn thế gia Thái Tử gia, Quý Lương Xuyên lại hoàn toàn không có nên có thân sĩ khí độ, thô tục há mồm chính là, tựa như cái du côn dường như.
Đi ngang qua trên hành lang người đều sẽ tò mò hướng bên này xem, nhưng đương nhìn đến là Quý Lương Xuyên cái này tiểu bá vương lúc sau, lại nháy mắt đem đầu cấp rụt trở về, không dám lại xem.
So sánh với hắn kích động, Mạc Ly nhưng thật ra phá lệ bình tĩnh, nàng cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp lạnh lùng nói: "Buông tay."
Quý Lương Xuyên không những không buông tay, còn tăng lớn lực độ, trực tiếp đem hắn sau này đẩy để ở trên tường, hung hăng nói: "Ta hảo hảo cùng ngươi nói chuyện ngươi không nghe, ngươi có phải hay không tiện a?"
"...... Ta căn bản là không quen biết ngươi." Ôn Hi Ân mặt vô biểu tình.
Quý Lương Xuyên: "......?"
"Ha?" Thiếu niên cười nhạo một tiếng, hắc mặt banh gắt gao, lửa giận thế tới rào rạt.
Hắn cảm thấy hắn giờ phút này ở thiếu niên trước mặt tựa như cái nhảy nhót vai hề giống nhau.
Quý Lương Xuyên trước nay đều không có như vậy khí quá, hắn từ nhỏ cảm tình liền đạm bạc, có thứ gì cùng sự tình có thể đáng giá hắn như vậy sinh khí cùng trào ra kích động như vậy cảm xúc.
Mạc Ly xem thiếu niên tức giận đến giống như muốn bối quá khứ bộ dáng, nàng liền rảo bước đi nhanh, mặc kệ ai đó đang tức muốn hộc máu.
Thấy Mạc Ly rời đi, Quý Lương Xuyên cũng bất chấp tất cả mà đuổi theo.
" Ta muốn cùng ngươi làm quen. Ta là cao nhị tam ban Quý Lương Xuyên."
" Ta không muốn cùng ngươi làm quen. Làm ơn tránh đường."
" Lão tử hạ mình làm quen với ngươi là vinh hạnh của ngươi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu."
" Ta chính là không nhận nổi loại vinh hạnh này. Ngươi đi cho người khác đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro